Thiên Thần

Chương 437: Một kiếm kinh thiên

Mấy phút sau, thiếu nữ bị mấy trăm thành vệ quân bao vây, gần trăm cung tiễn thủ kéo cung dặt tên, mũi tên nhắm thẳng vào thiếu nữ. Có lẽ là vì lời đồn và mười sáu thi thể bị chặt đôi đó, bọn họ tuy có hơn mấy trăm người, nhưng nhất thời không ai dám tới gần nàng ta, ánh mắt nhìn về phía nàng ta cũng hơi hơi có chút co rúm lại.

Nơi này cách Diệp gia chỉ còn lại có mấy chục bước, dị động như vậy lập tức kinh động tới Diệp gia, cùng với người của Tà tông đang thầm canh giữ ở trong ngoài Diệp gia.

"Ngươi là người phương nào?" Thủ lĩnh Thành vệ quân đứng ra, chỉ vào thiếu nữ quát.

"Tiêu Nhược." Thiếu nữ dùng thanh âm bình thản "

"Tiêu Nhược?" Một cái tên hoàn toàn xa lạ, thủ lĩnh đó quát: "Ngươi vì sao giết người giữa đường?"

Khẩu khí không hề tôn trọng của người này đối với nàng ta khiến Tiêu Nhược nhíu mày, ở thế giới của nàng ta ngay cả tây phương thần vương Zeus và Đông Phương Ngọc Hoàng đại đế cũng không dám nói chuyện với nàng ta như vậy, nàng ta xoay người lại nhìn hắn, nói: "Long Tiêu ở đâu?"

"...." Trong lòng Thủ lĩnh khẽ động, nhưng không nhớ được trong hoàng cung có cái tên này, hắn thầm nghĩ một hồi, vẫn không nghĩ ra, hắn mất kiên nhẫn vẫy tay một cái: "Trước tiên bắt nàng ta lại đã, nếu phản kháng, giết chết ngay tại chỗ."

"Vâng!"

Cung tiến thủ chưa, binh sĩ cầm đao thuẫn giơ thuẫn tiến lên. Hiển nhiên, sự miêu tả của người xem và cảnh máu chảy đầm đìa đó đã dọa bọn họ, bọn họ tuyệt không dám coi nàng ta là một thiếu nữ nhu nhược bình thường nữa. Mặc dù có có mấy trăm người, nhưng vẫn rất cẩn thận.

Đôi mắt của Tiêu Nhược chậm rãi trầm xuống, khi nàng ta giết người không hề có cảm giác, nhưng không có nghĩa là nàng ta thích giết người. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta rất ít thấy máu tươi, ngay cả kiếm của nàng ta cũng rất ít ra khỏi vỏ. Có điều, đối mặt với người mà nàng ta muốn giết, nàng ta xuất kiếm không có bất kỳ sự do dự nào.

Lần này, động tác rút kiếm của nàng ta lại thong thả đến thần kỳ, mỗi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng tay nàng ta nắm lấy chuôi kiếm, chậm rãi rút thân kiếm màu bạc từ bên trong vỏ kiếm ra. Có lẽ là ảo giác, thời khắc nàng ta rút kiếm, sự lưu động của thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm, nàng ta rút kiếm rõ ràng là rất lâu, mà bọn họ đứng cách nàng ta gần như vậy, nhưng vẫn không chạy được tới trước người nàng ta. Đồng thời, bọn họ giống như cảm nhận được trong không gian bốn phương tám hướng giống như có cái gì đó đang điên cuồng ùa tới tay phải cầm kiếm của nàng ta.

Kiếm động, thiên địa đãng, phong vân kinh.

Kiếm trở vào bao, tất cả quay trở lại vẻ bình tĩnh, khi Tiêu Nhược xoay người, cả ba trăm người, gần trăm cung tiến thủ vẫn đang duy trì động tác kéo cung cầm tên, và kiếm thuẫn binh vẫn đang duy trì động tác chạy nhanh, và binh sĩ cùng thủ lĩnh phía sau vẫn chưa động đậy, toàn bộ vẫn không nhúc nhích, giống như thời gian dừng hình vào lúc này vậy.

Tiêu Nhược cất bước, lướt qua đám người đang vây quanh nàng ta, khi trong tầm mắt của nàng ta không còn một thành vệ binh nào, phía sau nàng ta có một trận gió thổi qua, hơn ba trăm người vẫn không nhúc nhích đó giống như từng cái gỗ xếp bị gió thổi đổ xuống. Chất thành một đống thi thể.

Giết người, đối với nàng ta mà nói chỉ là tay khẽ động mà thôi, đơn giản giống như lúc này nàng ta đang đi vậy.

Người nơi này rất mạnh, so với ở thế giới của nàng ta thì mạnh hơn rất nhiều, nhưng đối với nàng ta mà nói, vẫn không đáng kể. Ở thế giới của nàng ta, sau khi tiếp nhận lực lượng của người kia, người có thể thắng nàng ta rất ít, ở thế giới này, nàng ta tạm thời chưa tìm được người có thể tiếp được một chiêu của nàng ta. Người đầu tiên có thực lực mạnh nhất mà nàng ta sau khi tới thế giới này nhìn thấy là - Kiếm Thần Sở Thương Minh, mà nếu nàng ta chủ động xuất kiếm, đồng dạng có thể một kiếm dồn hắn vào chỗ chết.

Nhưng có thực lực cường thịnh như thế nào thì nàng ta đi tới Thiên Long thành vẫn không tìm được người mà nàng ta muốn tìm.

Mà hôm nay, là ngày cuối cùng của nàng ta. Thời gian trôi đi rất vô tình.

Chung quanh rất yên tĩnh, đã không có tạp âm, lòng của nàng cũng bình tĩnh lại. Cuộc bôn tẩu của nàng ta đã kéo dài rất nhiều ngày, ngay cả ban đêm cũng không dừng lại, không hề nghỉ ngơi. Tìm được hắn đã trở thành chấp niệm lớn nhất của nàng ta lúc này.

Tiêu ca ca, còn nhớ Nhược Nhược mười ba năm trước đây từng thề cùng chết với huynh không.

Ánh mắt của nàng ta bắt đầu trở nên mê ly. Khi đó, nàng ta chỉ có ba tuổi, mà hắn vừa mới bảy tuổi. Khi đó hắn rất yếu ớt, giống như một cơn gió nhẹ nhàng thổi qua cũng khiến hắn ngã xuống. Hắn thường xuyên rất thống khổ, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, lại dùng sức cắn chặt thứ gì đó, cắn đến nỗi kẽ răng ứa máu. Khi đó, nàng ta đã biết, bảy tuổi đã là giới hạn cuối cùng của sinh mệnh của hắn, hắn không sống được tới bảy tuổi.

Nhưng hắn mỗi ngày đều tươi cười, dùng nụ cười để cảm nhiễm phụ mẫu, gia gia, nãi nãi, tất cả những người bên cạnh hắn, và cả nàng ta nữa. Hắn dẫn nàng đi chơi, kể chuyện xưa cho nàng. Nàng lúc đó mới chỉ hai ba tuổi, chuyện vui nhất mỗi ngày chính là được hắn chơi cùng.

Thời gian họ ở cùng nhau chỉ có một năm, từ lúc nàng hai tuổi, tới lúc ba tuổi.

Tuổi đó, rõ ràng là không nhớ được chuyện, nhưng hơn chục năm qua rồi, nàng đối với ký ức vẫn nhớ rất rõ ràng, không quên đi một chút nào. Cũng từ năm nàng ba tuổi, hắn không còn xuất hiện nữa. Hắn lấy cái giá xóa đi sự tồn tại của mình để cứu tất cả mọi người, cứu cả thế giới, sau đó thì mỉm cười trong lưu luyến, hóa thành hư vô.

Hắn vốn chắc đã chết. Nàng ta lúc ấy khóc đến thiên hôn địa ám, tâm lý của nàng ta thành tục hơn tuổi rất nhiều, nàng ta lúc đó cũng muốn tìm tới cái chết, bởi vì nàng ta biết hắn sống không tới tám tuổi, cho nên nàng ta từng rất nghiêm túc nói với hắn rằng: Ta nguyện ý cùng chết với Tiêu ca ca.

Phụ thân đã ngăn cản nàng ta, cũng nói cho nàng ta biết là hắn không chết, phụ thân hắn vào một khắc cuối cùng đã cứu hắn, hắn chưa chết, mà đang ở trong một thời không nào đó.

Nàng ta đau khổ chờ, mong. Tính cách của nàng ta cũng trong hơn chục năm diễn biến thành như thế này. Nàng ta cuối cùng cũng đợi được tới ngày này, làm sao lại cam tâm không tìm thấy hắn.

Bên tay trái là một cánh cửa rất lớn, giữa cửa khảm hai chữ to "Diệp phủ, cước bộ của nàng ta chỉ hơi dừng lại rồi lại lạnh lùng dời đi. Nàng ta cảm thụ được có mấy ánh mắt đang ở trong bóng tối quan sát nàng ta, hơn nữa, ánh mắt đó đang run rẩy.

Không chỉ là ánh mắt đang run rẩy, người của Tà tông đang phân bố chung quanh Diệp gia ngay cả răng cũng đang va lập cập vào nhau. Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ nhìn thấy một thiếu nữ mười mấy tuổi đang nhẹ nhàng giơ tay lên, mà bọn họ căn bản không nhìn rõ là phát sinh chuyện gì thì mấy trăm người liền hóa thành thi thể, máu chảy thành sông.

"Diệp ...Diệp lão đệ!"

Sở Kinh Thiên lắp bắp gọi một tiếng. rồi xông vào trong phòng Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần quan sát hành động của Bắc Đế tông cả một đêm, lúc sáng sớm sau khi cho nổ tung Bắc Đế tông mới trở về ngủ, tới lúc này mới nghỉ ngơi không đến một giờ.

"Cao thủ! Là cao thủ... Không đúng, là cao thủ trong cao thủ, so với ông nội của ta còn lợi hại hơn." Sở Kinh Thiên có chút kích động quá đỗi, lời nói lộn xộn, hắn vỗ đầu, tóm lấy Lãnh Nhai: "Mặt băng cũng nhìn thấy, cao thủ đó, nàng ta vừa động thủ, mấy trăm người toàn bộ chết hết. Chỉ thoáng động tay một cái thôi, ngay cả ta cũng không nhìn rõ là chuyện gì." Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện

"Ồ?" Cơn buồn ngủ vốn không còn bao nhiêu của Diệp Vô Thần đã hoàn toàn biến mất, có chút hứng thú nói: "Chỉ khẽ động tay một cái là giết chết mấy trăm người ư? là cao thủ phương nào!"

"Không biết. Diệp lão đệ, ta nói ra sợ ngươi nhất định không tin, đó chính là một nữ oa tử, chỉ khoảng mười mấy tuổi thôi. Ta nói thật đó."

Diệp Vô Thần nhìn sang Lãnh Nhai, Lãnh Nhai trầm mi gật đầu, Diệp Vô Thần thoáng nhíu mày: "Nói kỹ lại với ta một lần. Quả nhiên là ngọa hổ tàng long, đây là cao thủ kinh tế từ đâu tới vậy?"

Sở Kinh Thiên lập tức kể lại một lượt tất cả những gì hắn sau khi nghe thấy động tĩnh, cùng Lãnh Nhai ở trên nóc nhà nhìn thấy. Những gì mà họ nhìn thấy nghe thấy rất ít, bởi vì tất cả bắt đầu quá nhanh mà kết thúc cũng quá nhanh.

Sở Kinh Thiên kể lại xong, Diệp Vô Thần cuối cùng cũng rõ được đại khái, sau khi suy tư một chút liền đột nhiên hỏi: "Các ngươi có biết tên của nàng ta là gì không?"

"Tên ư?" Sở Kinh Thiên vẻ mặt mơ hồ: "Bọn họ hình như có hỏi tên nàng ta, tên nàng ta hình như là... là..."

"Tiêu Nhược." Lãnh Nhai nói.

"Đúng rồi, đúng rồi! Là Tiêu Nhược! Nàng ta nói nàng ta tên là Tiêu Nhược!" Sở Kinh Thiên vội vàng gật đầu, khi thủ lĩnh của thành vệ quân đó đã từng hỏi tên của Tiêu Nhược, bọn họ cũng đã ở đó.

"Tiêu Nhược ư?" Diệp Vô Thần thấp giọng nhắc lại cái tên này rồi đột nhiên ngẩn ra.

Tiêu Nhược....

Tiêu Nhược...

Tiêu Nhược....

Diệp Vô Thần bỗng nhiên đứng lên, phiền loạn bất an đi đi lại lại trong phòng, hắn trước giờ luôn rất bình tĩnh, không ngờ cũng bắt đầu vừa đi vừa không ngừng gõ vào đầu mình.

Tiêu Nhược... Hắn xác định mình đã nghe qua cái tên này.

Quen thuộc mà xa lạ, cảm giác xa xôi, cảm giác quen thuộc xa xôi.

Đầu đau như muốn vỡ ra, đó là linh hồn chi lực rung chuyển mãnh liệt. Hắn gõ mạnh lên đầu mình một cái, thử nhớ tới cái tên này, nhưng ngọn nguồn ký ức của hắn giống như bị thứ gì đó bịt kín lại, mặc cho hắn nỗ lực như thế nào cũng không thể phá được.

Tiêu Nhược...

Loại cảm giác này, là tên của một người trong thế giới mình từng sống ư. Nhưng loại cảm giác lực lượng linh hồn rung chuyển đó, cái khơi lên không phải là người đơn thuần có tên tương tự, mà rất có khả năng là…

Không... cái này vốn không nên phát sinh mới đúng. Là hư, là ảo... Hay là thật sự có một người, hơn nữa là người mà mình từng rất thân tới đây.

"Diệp lão đệ, ngươi làm sao vậy? Ngươi không sao chứ?" Sở Kinh Thiên thật cẩn thận hỏi.

"Nàng ta hiện tại đã đi đâu rồi." Diệp Vô Thần quay người, vô cùng gấp gáp hỏi.

"Nàng ta... nàng ta đi theo hướng đó." Sở Kinh Thiên đại khái khoa tay múa chân chỉ phương hướng mà Tiêu Nhược rời đi. Lời còn chưa dứt thì Diệp Vô Thần đã biến mất không thấy đâu, bỏ lại Sở Kinh Thiên mắt đang trợn tròn không rõ nguyên cớ.

Cảm giác cấp thiết, cấp thiết cường liệt này, giống như là cảm giác khi ba năm trước Ngưng Tuyết bị Phong Như bắt đi vậy.

Hắn muốn gặp một người, hắn hy vọng nàng ta thật sự là người tới từ cùng một thế giới với hắn.

Bởi vì một mình đi tới thế giới này đã mười ba năm, hắn thật sự rất tịch mịch. Mặc cho tâm trí của hắn, lực lượng của hắn có mạnh hơn nữa thì cũng vĩnh viễn không thể xóa được bản tính của Tiêu Nhị. Hắn không phải là người của thế giới này, một mực đều không phải. Hắn cho dù có rất nhiều người làm bạn, nhưng hắn vẫn thường cảm thấy mình rất cô đơn. Loại cảm giác này, hắn vẫn luôn chôn sâu trong lòng. Sau khi nghe thấy cái tên khiến nội tâm của hắn rung chuyển, khát vọng mãnh liệt và sự cấp bách đó khiến hắn không thể nào giữ được bình tĩnh.