Trên trời mây đen dầy đặc, hoàn toàn che phủ tất cả ánh trăng ánh sao. Dưới sự bao phủ của màn đêm, đại địa là một mảng tối đen, thỉnh thoảng lại có gió nhẹ thổi qua, dấy lên hơi lạnh, cũng ảnh hưởng tới thính giác của người ta. Đối với hành gia mà nói, đây là một đêm giết người không thể tốt hơn.
Diệp gia ban đêm là một mảng im ắng, cứ tới giữa đêm là chỉ còn mấy ngọn đèn lưa thưa, chiếu ra ánh sáng mờ mờ. Trong bóng tối yên tĩnh, một bóng đen dung hợp cùng màn đêm chậm rãi tới gần đại môn của Diệp gia, sau đó vặn mình, lặng lẽ nhảy vụt lên, ở trên không trung dừng lại một lúc lâu rồi mới hạ xuống, khi hạ xuống nóc nhà, không hề mang theo tiếng giậm chân.
Song chính cái tiếng giậm trên cơ bản không thể bị người ta phát giác ra này lại dẫn tới sự cảnh giác của một người.
"Ai!"
Một tiếng quát từ bên tai truyền đến, Hắc y nhân còn chưa kịp kinh ngạc thì liền cảm giác được một cỗ lãnh khí từ dưới chân đang bức gần, hắn nhanh chóng xoay người bay lên, vội vàng bỏ đi.
Vù! Ngói trên nóc nhà vỡ tung, một cái lỗ được phá ra trên nóc nhà, điều đầu tiên lộ ra là một điểm ánh sáng màu xanh, sau đó là một nam tử gầy gò mặc áo đơn nhảy ra, hạ xuống đối diện Hắc y nhân đó. Cách ăn mặc của hắn đã chứng tỏ rõ ràng là hắn đang ngủ say thì bị đánh thức, khiến Hắc y nhân hơi giật mình là, sự xuất hiện của hắn tạo ra một loại hơi lạnh xộc thẳng vào lòng. Đó là sát khí lạnh như băng phát ra rất tự nhiên.
Lãnh Nhai
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Một cửa phòng bên dưới được mở ra, tiếp theo là một bóng người cao to eo gấu lưng hổ từ bên dưới nhảy lên, hạ xuống bên cạnh Lãnh Nhai, sau khi nhìn thấy Hắc y nhân đó thì cả kinh, trầm giọng nói: "Ngươi là ai?"
Động tĩnh phá nóc phòng quá lớn, kinh động đến thủ vệ tuần tra đêm khuya của Diệp gia, lập tức một tràng tiếng bước chân vội vàng từ xa tới gần. Hắc y nhân nhìn bọn họ một cái, bỗng nhiên không nói câu nào quay người bỏ đi, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm
Chân hắn vừa mới di động liền cảm giác được một cỗ gió lạnh từ phía sau đuổi tới, tốc độ so với hắn còn nhanh hơn một chút, trong lòng lập tức chấn động. Nhưng lập tức, cơn gió đó bỗng nhiên rút đi, một thanh âm cố ý hạ thấp truyền vào tai hắn: "Đừng đuổi theo... Không đánh đã chạy, rất có thể là kế điệu hổ ly sơn, hiện tại Diệp lão đệ đang như vậy, chúng ta nhất định không thể rời khỏi nơi này."
Khóe miệng Hắc y nhân lộ ra một nụ cười lạnh, lặng lẽ chạy đi thật xa. Mục đích đêm nay của hắn đã đạt được rồi.
Cho đến lúc Hắc y nhân đi xa, Sở Kinh Thiên mới thở phào một hơi, nói với Lãnh Nhai: "Ê, Mặt băng, hắn chắc chính là người tới thăm dò mà Diệp lão đệ nói đó. Chắc là lừa được hắn đi rồi nhỉ?"
Lãnh Nhai không để ý tới hắn, từ lỗ hổng trên nóc nhà nhảy xuống, nằm lại giường, chỉ trong mấy cái hô hấp đã biến thành im lặng như nước.
Sở Kinh Thiên chán nản gãi đầu, quay trở về phòng mình, nhưng không ngủ mà là ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Tin tức Diệp Vô Thần bị mù vào ngày đầu tiên mà hắn tỉnh lại đã không còn là bí mật nữa. Mà trong những ngày này Diệp gia trên dưới một mực gắng hết sức đi nghe ngóng cao nhân y đạo có thể chữa bệnh mù. Mà đối với người hữu tâm mà nói, so với sự mù lòa của hắn, trạng thái của hắc y thiếu nữ bên cạnh hắn càng khiến họ cảm thấy hứng thú hơn.
Khi Viêm Tịch Minh đề xuất muốn nhân cơ hội dồn Diệp Vô Thần vào chỗ chết, Viêm Đoạn Hồn quả quyết cự tuyệt. Khi biết thiên phạt chi nữ hôn mê, vẫn chưa tỉnh lại, hắn trầm mặc một hồi lâu, sau đó chế định một kế hoạch chu toàn. Căn nguyên chi địa của Nam Hoàng tông bị diệt, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng sự đang sợ của thiên phạt chi nữ từng giáng một đại tai đáng sợ cho Nam Hoàng Tông thì hắn thật sự rất kiêng kị. Diệp Vô Thần chết là chuyện nhỏ, hắn cần nhân cơ hội tuyệt hảo này trừ đi thiên phạt chi nữ, nếu không, có một uy hiếp lớn như vậy ở bên canh, hắn ăn uống ngủ nghỉ cũng không yên.
Mà điều phải làm trước tiên là phải thăm dò. Bọn họ có thể không quan tâm tình trạng của Diệp Vô Thần là thật hay là giả, nhưng phải xác định thiên phạt chi nữ có thật sự bị khốn trong trạng thái hôn mê lâu dài hay không. Vì thế, một người đi trước, mà lúc này, bọn họ đã nhận được kết quả. Đặc biệt tạo ra một động tĩnh nhỏ không làm kinh động tới thiên phạt chi nữ, mà là hai hảo hữu của Diệp Vô Thần.
Sau khi có được tin tức, mấy cao thủ của Bắc Đế tông súc thế đã lâu dưới sự che phủ của màn đêm lặng lẽ tiếp cận Diệp gia.
Thiên Long thành đêm nay, đã được chú định là một đêm không yên tĩnh.
Trước Thiên Long hoàng cung.
"Lâm phó thống, nửa đêm ngài dẫn theo nhiều binh mã như vậy tới đây là muốn làm gì!"
Hai nhánh đội ngũ khổng lồ chen chúc ở phía trước Thiên Long hoàng cung, dưới ánh đèn, từng hàng đao kiếm sáng loáng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Thủ lĩnh của hai nhánh đội ngũ phân biệt đứng ở phía trước, một người mắt trợn trừng tức giận, một người thì lo lắng trùng trùng.
"Nhâm đại nhân yên tâm, tại hạ phụng lệnh của Lâm lão tướng quân, tới để hộ cung."
"Hộ cung ư? Nực cười, ta thấy thế này chẳng khác gì tạo phản cả." Tướng lãnh canh giữa trước cửa cung, trọng giáp hộ thân, uy phong lẫm lẫm trầm giọng quát.
"A... Lâm lão tướng quân đối với ta ân trọng như núi, ông ta cho dù bắt ta phải chết, ta cũng sẽ không nhíu mày, muốn trách thì hãy trách hoàng thượng quá ác đi. Đã biết rồi thì không cần nhiều lời nữa, động thủ đi."
Sau khi Lâm Khiếu và Lâm Cuồng của Lâm gia chết đi, Lâm gia gia môn đại suy, Lâm Cuồng cũng vì thể mà trần tịch, suốt ngày ôm bệnh không ra khỏi cửa. Mà tối nay, Lâm gia luôn an tĩnh cuối cùng cũng có hành động, hơn nữa là hành động cực lớn. Khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, trong Thiên Long thành và ngoài thành, tất cả binh lực mà Lâm gia có thể điều động đều dùng tốc độ nhanh nhất tập trung về phía Thiên Long thành.
Đại lượng binh mã được điều động tất nhiên sẽ dẫn tới sự cảnh giác của hoàng cung, Ngự Lâm quân của hoàng cung trực thuộc Long gia và Thành vệ quân nhao nhao hành động, khi đại đội binh mã của Lâm gia đang thấp thỏm lo âu ùa về phía hoàng cung bên trong Thiên Long thành thì đại đội nhân mã ở trước cửa hoàng cung đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Cửa cung đóng chặt, trên tường cung, cung tên dày đặc đang nhắm thẳng xuống phí dưới. Đội ngũ Ngự Lâm quân trình hiện ra trận hình cực kỳ nghiêm mật, trên mặt mỗi một binh sĩ đều đầy vẻ nghiêm túc. Sự yên lặng của Lâm gia dẫn tới sự cảnh giác và ngờ vực của rất nhiều người, mà những sự ngờ vực được nghị luận mãi không thôi này hôm nay cuối cùng cũng thành thật. Cục thể này, nếu không phải là Lâm gia muốn tạo phản thì e là ngay cả quỷ cũng không tin được.
"Hừ! Kẻ đại nghịch thì xứng gì với ơn trọng như núi!" Nhâm thủ lĩnh cười lạnh một tiếng, trường thương trong tay chầm chậm giơ lên. Nguồn truyện: Trà Truyện
Thủ lĩnh của Lâm gia nhíu mày, tay phất mạnh một cái, gầm lên: "Lên! Xông vào hoàng cung! Giết hoàng đế, các ngươi chính là khai quốc công thần! Hoàng đế nếu đã bất nhân với chúng ta, chúng ta việc gì phải trung nghĩa với hắn, lên!"
"Gừ!"
Đao quang kiếm ảnh chớp lên, dưới hiệu lệnh của các thủ lĩnh trong đội ngũ của Lâm gia, binh lính ùa về phái đội ngũ Ngự Lâm quân ở phía trước như thủy triều. Một trận huyết chiến sắp nổ ra trước cửa hoàng cung.
Rầm!
Đột nhiên, phía hoàng cung truyền đến mấy tiếng nổ đan lại với nhau, mọi người bị hấp dẫn sức chú ý quay đầu lại, sau đó thì kinh ngạc phát hiện, tường cung cao mấy mét, dày mấy mét, vô cùng kiên cố không ngờ lại bị nổ cho liên tiếp đổ xuống. trong khói bịu mờ mịt, hai bên cửa cung đang đóng chặt phân biệt xuất hiện một lỗ hổng cực lớn phải rộng tới hơn chục mét.
Bầu trời tối om, hai bóng người màu đen lặng lẽ rời đi, xung quanh có gầm mấy vạn người mà không ai phát hiện ra sự xuất hiện của bọn họ.
"Chuyện gì vậy!" Thống lĩnh Ngự Lâm quân đại kinh thất sắc, lớn tiếng gào thét. Tường cung không biết vì sao lại đổ xuống, khiến Ngự Lâm quân đồng loạt đại loạn, thanh âm cực lớn đó cũng khiến trong hoàng cung sợ hãi. Lại nghe thấy thống lĩnh của Lâm gia quân hưng phấn hô lớn: "Nhìn kia... ngay cả ông trời cũng đang giúp chúng ta, tường cung đổ rồi, hiện tại không tấn công thì còn đợi tới khi nào nữa."
"Gừ!"
Tiếng hô to của Lâm gia quân lúc này rõ ràng là to hơn vừa rồi không chỉ mấy lần, đúng như tên Thống lĩnh đã nói, tường cung không chút báo trước đổ sập xuống giống như là có thần linh giúp đỡ, khiến bọn họ sĩ khí đại chấn, sự do dự và thấp thỏm trong lòng cũng bị xóa đi một nửa. Lâm gia quân sĩ khí như cầu vồng và Ngự Lâm quân đã trận cước đại loạn va chạm với nhau, trong đao quang kiếm ảnh xen lẫn với máu thịt bay tứ tung, không ngừng có Lâm gia quân xuyên qua lỗ hổng của tường cung, giết về phía trong hoàng cung. Bên trong trong hoàng cung lập tức đại loạn.
Công thành thì dễ, thủ thành thì khó, huống chi là một tòa thành không cửa. Nếu đây là một trận chiến chém giết làm tiêu hao lẫn nhau, vậy thì Lâm gia quân tuyệt đối không phải là đối thủ của Ngự Lâm quân. Nhưng lúc này tường thành bị phá, Ngự Lâm quân chỉ có thể trơ mắt từng đợt Lâm gia quân tắm máu vượt qua tường người, lao thẳng vào trong hoàng cung đại nội.
Khi nhận được hướng đi của Lâm gia quân, Long Dận cả đêm không ngủ được. Lập tức, hắn liền nhận được tin tức đại quân của Lâm gia nhân lúc đêm tối bức thẳng tới hoàng cung. Binh lực mà Lâm gia nắm trong tay mặc dù còn xa mới bằng được Diệp gia, nhưng cũng rất mạnh, đã mạnh tới trình độ đủ để khiến hắn cố kỵ. Hắn trải qua nửa đêm trong sốt ruột lo lắng. Đối với sự trung thành của Lâm Cuồng hắn chưa bao giờ hoài nghi, trong thời gian dài như vậy, hắn tuy rằng dã lờ mờ ngửi thấy mùi vị khác lạ, nhưng vẫn không chịu tin rằng Lâm Cuồng sẽ tạo phản, nhưng lại không ngờ rằng, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Vừa nhận được tin tức quân binh của Lâm gia đã tới trước cửa cung không lâu thì bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ vang, Long Dận vừa định quát hỏi thì một thị vệ vội vàng chạy vào, sợ hãi nói: "Hoàng Thượng, tường cung không biết vì sao bỗng nhiên lại sập, phản của Lâm gia đã bắt đầu tiến vào rồi!"
"Gì cơ!" Long Dận chấn động, đột nhiên từ trên ghế đứng bật dậy, trong lòng nỗi lên hơi lạnh. Một tòa thành không có cửa, vậy thì áp lực và nguy cơ mà nó phải đối diện không nghi ngờ gì nữa sẽ lớn hơn gấp mấy lần, càng đừng nói tới thành không có tường thành. Đối với hoàng cung mà nói, hậu quả không còn tường thành càng đáng sợ hơn nhiều. Long Dận toàn thân run rẩy, hét lớn: "Bảo đội ngũ thị vệ các nơi điều một nửa tới bảo vệ long môn, những người khác không cho phép tự tiện hành động, trước khi viện quân tới, không cho bất kỳ kẻ nào vượt qua long môn nửa bước, nhanh lên!"
Long Dận vung tay, sau khi thị vệ đó đi, y đi đi lại lại rất lâu, cầm một bình trà trên bàn ném mạnh xuống đất.
" Hoàng Thượng, ngài yên tâm đi, ai dám làm thương hại tới hoàng thượng, Hắc Hùng ta nhất định sẽ đập vỡ đầu hắn." Hắc Hùng đứng ở phía sau Long Dận, rụt rè nói.
" Hoàng Thượng chớ lo, với khả năng của Lâm gia, chẳng qua chỉ chế tao ra một hồi đại loạn mà thôi. Có chúng ta ở đây, hoàng tượng không cần phải lo tới sự an toàn của mình đâu." Thanh âm của Lý lão từ chỗ ẩn nấp truyền đến.
"Ài!" Long Dận thở dài, ngồi xuống ghế, nhíu mày lẩm bẩm: "Điều mà trẫm quan tâm nhất là, tường cung vì sao lại đột nhiên sập..."