- Thật lâu rồi, kiểu cách phòng tỷ tỷ vẫn không hề thay đổi. –Diệp Vô Thần dời ánh mắt, nhìn vào bố cục khắc sâu trong đầu ở trước mắt.
- Đúng đó! Phòng tỷ tỷ vẫn giống y trước kia. Rõ ràng đã qua lâu như vậy nhưng cảm giác hệt như mới ngày hôm qua. –Ngưng Tuyết cũng nhìn ngắm nơi này, trong đôi mắt lóe lên chun chút hưng phấn. Mà mấy năm nay Đồng Tâm một mực canh giữ bên người Diệp Thủy Dao, nàng đi đâu Đồng Tâm sẽ theo đấy. Thời gian nhiều nhất thì cùng nàng một mực ở trong phòng không ra bên ngoài, đối với nơi nay đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa.
Ánh mắt lướt qua, trên chiếc bàn trước giường Diệp Thủy Dao chất từng quyển sách dày cộp na ná sổ sách, quyển đặt ở trước bàn đang lật ra. Diệp Vô Thần lắc đầu:
- Tỷ tỷ, tỷ không cần khổ cực như vậy.
Hai tay Diệp Thủy Dao vòng lên cổ hắn, khẽ nói:
- Mục tiêu của chàng chính là mục tiêu của thiếp, đây là điều duy nhất thiếp có thể giúp chàng. Nếu đã gả cho chàng thì phải tặng cả một Diệp gia hoàn chỉnh cho chàng, bao gồm tất cả những thứ mấy năm nay bị Diệp Vô Vân thao túng trong tay, không hề thiếu thứ nào. Truyện Tiên Hiệp - Trà Truyện
Diệp Vô Thần cũng không khuyên nữa, hưởng thụ sự ấm áp nàng truyền cho mình, hơi nhắm mắt nói:
- Khi ta về nhà, mang theo một người có thể chứng minh chúng ta không phải tỷ đệ ruột thịt. Lát nữa ta dẫn tỷ tỷ đi gặp hắn một lần, được không?
Hắn nói đương nhiên là Sở Kinh Thiên. Trong mười năm hắn ngủ say khi đó, là Sở Kinh Thiên chăm sóc và nhìn hắn lớn lên, cũng vì thế mà có cảm tình rất sâu sắc với gã. Gã hoàn toàn đủ để chứng minh hắn không phải Diệp Vô Thần đã mất tích bốn năm về trước.
Diệp Thủy Dao lại lắc đầu:
- Không cần, thiếp bây giờ hết thảy đều thuộc về chàng, thì sao có thể không tin chàng chứ. Với thiếp mà nói, chúng ta có phải tỷ đệ ruột thị hay không, đã không quan trọng nữa rồi. Dẫu đúng, thì có thể thế nào đây.
Trong lòng Diệp Vô Thần ấm áp, khẽ gật đầu.
- Tiểu Thần, chàng đi thăm muội muội của Hoa gia chưa? Lúc đó, tất cả mọi người cho rằng chàng không còn nữa, nàng lại vẫn một lòng với chàng, vì kháng cự hoàng đế ban hôn, phát thề đời này ngoài chàng sẽ không lấy chồng nữa, nếu không phải sợ người nha chúng ta sau khi già đi không ai chăm sóc, nàng đã đi theo chàng rồi. Tiểu Thần, đời này kiếp này, chàng không thể phụ lòng nàng ấy, cho dù là vì nàng ấy, chàng cũng không thể xảy ra chuyện nữa.
Nhớ tới Hoa Thủy Nhu, trong lòng Diệp Vô Thần vừa đau vừa ấm áp, càng nhiều là thương yêu:
- Ta từng thấy nàng ấy rất nhiều lần nhưng không dám để nàng ấy biết. Nàng ấy và tỷ tỷ không giống nhau, nàng ấy giống như một bông hoa tuyết không nhiễm bụi trần, nên nhận được sự yêu thương che chở cẩn thận nhất dịu dàng nhất trên cõi đời, gặp được ta, thật đúng là niềm bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời nàng ấy.
- Tiểu Thần, chàng sai rồi. –Diệp Thủy Dao lắc đầu, ôm chặt hắn:
- Chàng không hiểu nữ nhân. Với muội muội Hoa gia mà nói, chỉ cần ưng ý một người, người tốt cũng được, người xấu cũng thế, chỉ cần ở cùng với hắn, cho dù hắn là một ác ma, có thể cùng hắn sa đọa cũng là một thứ hạnh phúc. Với nàng ấy mà nói tàn nhẫn nhất chính là chia ly và vứt bỏ, những điều khác, cho dù chàng làm địch với cả thiên hạ, nàng ấy cũng sẽ vĩnh viễn đứng bên cạnh chàng, vì chàng trả mọi cái giá.
Diệp Vô Thần trầm mặc một lúc ngắn ngủi, khẽ than một tiếng:
- Càng là như thế, ta càng không dám đi gặp nàng ấy, ta nợ nàng thật sự quá nhiều.
Mới vừa đính hôn với nàng liền đi xa về phương nam, sau khi trở về, nàng dịu dàng quấn một chiếc khăn lên cổ hắn, lưu luyến thúc giục hán sớm về nhà và thăm hỏi cha mẹ… Sau đó, nàng chờ hắn lập tức trở về thăm nàng, chờ rất lâu, chờ được lại là tin dữ.
Hắn không dám nghĩ, thiếu nữ dịu dàng này sẽ đau đớn cỡ nào, còn đau suốt ba năm, lại vì hắn tự hủy cả đời, thề cả đời không lấy chồng, toàn thành đều hay.
- Nếu đã như vậy, chàng càng nên bù đắp nhiều hơn cho nàng ta. Sự bù đắp lớn nhất với nàng ấy bây giờ chính là lập tức đi nói cho nàng biết, biết đâu nàng sẽ cao hứng đến ngất đi. Cô gái như thế, cho dù để nàng đau thêm một giây đều là một thứ tội lỗi. –Diệp Thủy Dao dịu giọng nói. Nàng lúc này và Diệp Thủy Dao ba năm trước có biến hóa cực lớn, sự biến hóa của nàng là vì, cũng là vì Diệp Vô Thần.
Diệp Vô Thần khẽ gật đầu.
Ra khỏi tiểu viện của Diệp Thủy Dao, phát hiện Sở Kinh Thiên đang cầm một cành cây không biết nhặt ở đâu, ở trong sân múa máy tự nhiên, dùng cành thay kiếm, vút ra chiếc bóng đầy trời, hệt như đó không phải một cành cây mà là trăm ngàn cành vậy. Xung quanh gã, vây quanh một đám ăn mặc gia đinh đang nhao nhao lớn giọng reo hò, tuy Sở Kinh Thiên chỉ múa chiêu thức, không dùng nửa điểm nội lực, nhưng trong mắt những kẻ tay mơ này cũng là "cao nhân" vô cùng lợi hại.
Có điều nếu gã toàn lực vận chuyển "Kiếm Thần quyết", có lẽ sẽ dọa cho những thị vệ cao thủ của Diệp gia này trợn mắt há mồm.
Sở Kinh Thiên chưa từng lộ mặt trước mặt nhiều người như vậy càng lúc càng đắc ý và hưng phấn, động tác trên tay càng lúc càng nhanh. Gã bản tính cởi mở hào phóng, lại thích kết giao bạn bè, vừa rời "gia môn" trong lòng hoàn toàn không có khái niệm cao thấp sang hèn, rất nhanh hòa mình với những gia bộc này.
- Đại Ngưu ca ca, huynh thật lợi hại. –Từ rất xa, Ngưng Tuyết đẩy Diệp Vô Thần liền vẫy tay duyên dáng hô.
Nghe thấy tiếng gọi, Sở Kinh Thiên ngừng múa… cành cây, cười hắc hắc ngây ngô, đám gia đinh cao hứng phấn chấn kia vội vã bước lên hành lễ, dùng đủ mọi ánh mắt nóng bỏng nhìn Diệp Vô Thần. Tuy nghe nói hắn bây giờ ngay cả sức đứng lên đều khong có, nhưng lúc trước hắn chính là người chém Chiến Thần, giết vạn quân, ba năm nay được truyền như Thần nhân.
Diệp Vô Thần đi đến hỏi:
- Sở đại ca, Lãnh Nhai đâu?
- Hắn đi bồi mẫu thân hắn, mẹ con ba năm không gặp, nhất định rất nhiều điều muốn nói. –Sở Kinh Thiên vẻ mặt hâm mộ nói.
Diệp Vô Thần khẽ gật đầu mỉm cười nói:
- Nếu đói thì bảo người dẫn ngươi đi tới chỗ phòng ăn, đừng xem như người ngoài.
- Hắc, nhà Diệp lão đệ chẳng phải nhà ta sao, có gì mà xem như người ngoài chứ. –Sở Kinh Thiên tùy tiện nói.
Diệp Vô Thần cười gật đầu, cùng Ngưng Tuyết Đồng Tâm rời đi. Họ vừa mới đi, những gia đinh kia liền vây quanh, thi nhau hỏi:
- Thì ra ngươi tên Đại Ngưu?
- Ai nói thế! Ta tên Sở Kinh Thiên, nghe chưa, Sở Kinh Thiên! –Sở Kinh Thiên ngừng lại một chút, ưỡn ngực xưng tên mình ra.
- Nhưng Ngưng Tuyết tiểu thư rõ ràng gọi ngươi là Đại Ngưu, hắc hắc, vẫn là tên này thú vị hơn.
- Ngưng Tuyết muội muội có thể gọi, các ngươi thì không được! Đại Ngưu là gọi lúc nhỏ, gia gia ta nói, sau này ra ngoài nhất định phải dùng tên thật của mình, không thể dùng Đại Ngưu.
- Ồ! Gia gia ngươi là ai thế?
- Gia gia ta tên Sở Thương Minh!
- Hắc! Thật đúng là dám nói, gia gia họ Sở thì gọi là Sở Thương Minh à? Gia gia ta còn gọi là Vũ Tiều Tùy đó.
- ……
Diệp Vô Thần đi tới cửa, nghĩ một chút, lại bảo Ngưng Tuyết Đồng Tâm đẩy hắn ra đằng sau. Vương Văn Thù vừa vặn đi ra hỏi:
- Thần Nhi, con muốn đi đâu?
- Con muốn đi Hoa gia một chuyến. Nương, có thể giúp con chuẩn bị một cỗ xe ngựa không? –Diệp Vô Thần đáp.
Nhắc tới Hoa gia, trên mặt Vương Văn Thù lộ ra vẻ đau lòng:
- Con nên sớm đi thăm Hoa gia, nương lập tức…
Vương Văn Thù còn chưa dứt lời, đại môn Diệp gia liền "rầm" một tiếng bị đá ra, thủ vệ ở cửa vẻ mặt ngán ngẩm cười khổ. Hoa Chấn Thiên phá cửa đi vào, liếc mắt liền nhìn thấy Diệp Vô Thần ở cửa. Lời đồn dù sao cũng là lời đồn, thoáng nhìn thấy người thật, y vẫn ngớ ra ở đó, trợn to mắt nhìn chằm chằm hắn. Diệp Vô Thần lễ phép nói:
- Nhạc phụ đại nhân, đã lâu không gặp.
Hoa Chấn Thiên lay lay đầu, rốt cuộc đã phản ứng lại, y trừng mắt, râu dựng thẳng, đi dăm ba bước, miệng càng mắng trước cả bước chân:
- Tên hỗn tiểu tử trời đánh ngươi, xem lão tử có vặn xương ngươi ra không!!
Thấy y khí thế hùng hổ mà tới, điệu bộ muốn vung tay đánh, Đồng Tâm nhíu mày, thân thể không nhúc nhích, phóng ra một luồng khí thế nặng trĩu khóa chặt thân thể Hoa Chấn Thiên, khiến y toàn thân chợt lạnh toát, bước chân cũng khựng lại.
Diệp Vô Thần bất đắc dĩ cười:
- Nhạc phụ đại nhân, tiểu tế thân thể rất không tiện, chắc là không chịu nổi sự hành hạ của người, tha ta lần này được không?
Vương Văn Thù vội chạy tới, cản trước mặt Diệp Vô Thần:
- Thông gia, ta biết trong lòng ông có oán có khí, cha mẹ nhà nào mà chẳng thương con cái, nhưng điều này vốn dĩ không thể trách Thần Nhi, hơn nữa nó vừa mới về, thân thể cũng yếu ớt vô cùng, gần như ngay cả sức đi lại đều không có, ông cho dù tức giận thì cũng không thể thực sự động thủ được.
Vì liên quan đến Hoa Thủy Nhu, Vương Văn Thù trong lòng thương tiếc không cách nào sinh ra phẫn nộ với Hoa Chấn Thiên, cộng thêm Hoa Chấn Thiên cũng chỉ là bề ngoài ra vẻ giữ thể diện, ra vẻ uy phong, bằng không ai dám bày ra tư thế này trước mặt Diệp Vô Thần, nói không chừng bà sẽ tát hắn một cái.
Luồng khí thể khóa chặt Hoa Chấn Thiên biến mất, Hoa Chấn Thiên run lên một cái cũng không có thời gian để ý tới cảm giác kỳ lạ lúc nãy, nhướng mày nói:
- Tiểu tử này làm sao thế?
Thấy xe lăn Diệp Vô Thần ngồi, lông mày y càng nhíu càng chặt, bước tới mấy bước, một tay tóm cổ tay hắn, sau phút thăm mạch ngắn ngủi, sắc mặt chợt biến đổi.
Diệp Vô Thần chết mà sống lại, y đương nhiên vui mừng đến suýt nữa nhảy dựng lên, nhưng nghĩ tới con gái mình vì hắn chịu khổ ba năm nay, y lại tức giận không đánh không xong. Nhịn nỗi vui mừng khấp khởi, đồng thời nén giận ở nhà chờ hắn tới thăm, hơn nữa không chỉ bản thân y, còn nghiêm lệnh hạ nhân không được nói cho Hoa Thủy Nhu biết Diệp Vô Thần đã về, bằng không nếu để nàng biết, nàng chắc chắn sẽ liều mạng chạy tới Diệp gia. Y ắt phải để Diệp Vô Thần tự mình tới Hoa gia cho con gái y một sự vui mừng, cộng thêm… "bồi tội"!
Kết quả y chờ tới chờ lui, sau khi Diệp Vô Thần đi vào cửa Diệp gia rất lâu, y vẫn không chờ được hắn tới thăm. Sau đó thực sự không chờ được nữa, rốt cuộc hùng hùng hổ hổ chạy tới Diệp gia. Mà vừa thăm dò, lòng y lại lạnh đi một nửa. Thân thể Diệp Vô Thần trống trơn, rỗng đến đáng sợ, ngay cả sức sống đều mỏng manh giống như một kẻ sắp chết. Đừng nói đi lại chạy nhảy, suy yếu cỡ này, chỉ e sống cũng chẳng sống được mấy năm.
Nhưng nghĩ đến ba năm trước hắn nhảy chính là Đoạn Hồn Uyên khủng bố kia, có thể sống trở về đã là một kỳ tích, còn dám mơ ước viển vông cái nỗi gì? Y buông cổ tay Diệp Vô Thần, sắc mặt biến ảo một hồi, lần này cho dù van xin y đánh, y cũng không xuống tay cho được, bằng không con gái y còn không biết phải chảy bao nhiêu nước mắt.
Y cố ra vẻ mặt mày tức giận quát:
- Thân thể ngươi thế nào ta mặc kệ, nhưng ngươi hại con gái ta nhiều năm như vậy, sau khi trở về lại không thèm nhìn lấy một cái, cái này nói thế nào đây!!
- Nhạc phụ đại nhân bớt giận, ta vừa muốn động thân, vừa hay đụng phải nhạc phụ đại nhân. –Diệp Vô Thần cười ha ha nói.
- Đúng thế, Thần Nhi đang chuẩn bị đi thăm Nhu Nhi. Con bé này, thật là khiến người ta thương. –Vương Văn Thù thương tiếc nói.
- Hừ, thế còn được. –Hoa Chấn Thiên làu bàu nói, sự giận dữ cố ra vẻ trên mặt dần tiêu tan, trong lòng bắt đầu sinh ra lo lắng nồng đậm.
- Diệp Tam, mau chuẩn bị xe ngựa!