Một ngày, hai ngày, ba ngày…
Ba ngày trôi qua, Diệp Vô Thần vẫn không ra ngoài, hắn một mực giữ nguyên tư thế ngồi xếp bằng ở đó, trọn ba ngày đều chưa từng nhúc nhích. Ngưng Tuyết cũng một mực canh ở đây ba ngày không rời đi, ba bữa cơm của nàng đều là do Viêm Cung Lạc đưa tới cho nàng.
Ngày thứ tư, khi Viêm Cung Lạc lại đi tới nơi đây, lại kinh dị nghe thấy tiếng gió nho nhỏ nhưng vô cùng sắc bén. Ngọn nguồn của tiếng gió chính là phát ra từ cấm địa Diệp Vô Thần đang ở. Trong nỗi kinh ngạc, gã loáng thoáng cảm thấy tiếng gió dường như càng lúc càng lớn.
Ngày thứ năm, khi Viêm Cung Lạc đi tới, phát hiện trên cấm địa trước kia đang cuộn lên một cơn gió xoáy cực lớn. Vị trí Diệp Vô Thần đang ngồi chính là ở bên rìa nơi sức gió lớn nhất, lại đang không chút động đậy ở trong đó.
Phong nguyên tố trước đây dày đặc quá đỗi, nhanh đến mức họ không nhìn thấy, không nghe thấy. Nay, lại thực sự xuất hiện sự tồn tại của gió ở trước mặt họ. Bởi vì Phong nguyên tố đã trở nên loãng, loãng tới mức họ có thể cảm nhận được.
- Đúng là gió. –Viêm Cung Lạc lẩm bẩm nói. Chỉ là, gió đáng sợ kia lúc này đã biến nhỏ, lại vì sao biến nhỏ. Hết thảy những điều này đương nhiên có liên quan với Thánh Chủ, nhưng Thánh Chủ chỉ ngồi im ở đó, rốt cuộc là vì sao lại… Viêm Cung Lạc nhổ một cọng cỏ ném về phía trước, lúc cọng cỏ đó tiến vào khu vực cấm địa lại không lập tức bị xé thành bột phấn như ngày trước nữa, mà bị cơn gió xoáy cuốn vào, lát sau mới bị gió xé nát.
Tuy gió đã nhỏ đi rõ ràng, nhưng lốc xoáy như thế vẫn là đáng sợ, ít nhất Viêm Cung Lạc vẫn không có thực lực đi tiếp xúc. Mà rõ ràng, gã phát hiện ra gió vẫn đang nhỏ bớt, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Vì thế gã dứt khoát ở lại đây, cùng chờ đợi với Ngưng Tuyết.
Thời điểm giữa trưa, cơn gió xoáy kia đã trở nên không đáng sợ như vậy nữa, Viêm Cung Lạc lại dùng một cọng cỏ khô thử một lần, sau đó đánh bạo đi vào, bình yên vô sự đứng ở trong cơn gió xoáy đã không còn uy hiếp gì với gã. Phong nguyên tố ở nơi đây dường như đang một mực bị lực lượng gì đó dẫn dắt, trước sau vây quanh một nơi như vậy, không hề thoát ra ngoài.
Phong vẫn đang nhỏ đi, từ cơn lốc biến thành gió lốc, rồi đến cuồng phòng, rồi gió lớn, dần dần bắt đầu có xu thế chuyển thành gió nhẹ. Mà lúc này, Diệp Vô Thần bỗng mở mắt, cười dịu dàng về phía Ngưng Tuyết, dùng tay chống đất, ráng sức đứng dậy.
- Ca ca! –Ngưng Tuyết bất chấp gió vẫn tồn tại ở nơi đây, chạy tới, dùng bờ vai mình đỡ lấy thân thể hắn. Gió vẫn rất lớn, thổi tung bay mái tóc trắng của nàng, hô hấp cũng có chút không thông suốt.
- Thánh Chủ, ngài bây giờ thế nào? –Viêm Cung Lạc cũng vội vã bước lên dìu hắn, quan tâm hỏi. Gã cẩn thận dùng lực lượng thăm dò một phen, phát hiện ra thân thể hắn vẫn trống trơn như trước, cùng lúc trước không có bất kỳ khác biệt nào.
- Chúng ta về trước đã. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói.
Viêm Cung Lạc không hỏi nữa, dìu hắn lên xe lăn, ba người rốt cuộc trở về.
Sáng sớm hôm sau, tất cả mọi người đều không ra ngoài làm việc, mà bị lão nhân Viêm Thiên Uy triệu tập đến cùng một chỗ, một người đều không bỏ sót.
Hôm nay lão nhân mặt mày hồng hào, dường như là gặp được chuyện đáng mừng gì đó. Ngay khi mọi người cho rằng ông muốn tuyên bố tổ chức chuyện hôn sự giữa Diệp Vô Thần và Nhị Nha đã kéo dài rất lâu, thì ông lại ngẩng cao đầu, thanh âm trầm lắng hô:
- Vận mệnh, không vứt bỏ chúng ta!
Một câu dạo đầu khiến xung quanh thoắt cái trở nên yên tĩnh, ai nấy đều ngưng hô hấp, vẻ mặt kỳ quái nhìn ông. Câu nói này có rất nhiều phương thức lý giải, mỗi kiểu đều khiến họ tim đập rộn ràng không thôi.
- Trăm năm trước, tiền bối của chúng ta từ vách núi cao rơi xuống, rơi xuống nơi đây lại không có một ai bị thương. Từ khi đó trở đi, họ liền vững tin là lòng trung thành và kiên trì của họ đã cứu họ, cho nên tiền bối của chúng ta nói cho chúng ta rằng, tuy đã ngăn cách với đời nhưng chúng ta nhất định sẽ có ngày ra ngoài. Đồng thời răn đe chúng ta có thể vứt bỏ mọi thứ nhưng tuyệt không thể vứt bỏ sứ mệnh và tu vi chôn sâu trong huyết mạch của mình. Tiền bối của chúng ta mắt sáng như đuốc, mà mấy năm nay, ta cũng rất vui mừng nhìn thấy không có ai phản lại sứ mệnh của mình, vi phạm lời của bậc tiền bối. Cho nên, trời xanh rốt cuộc đã ban ân huệ cho chúng ta. Để Thánh Chủ tổ tiên chúng ta tìm kiếm đời đời đi tới cứu rỗi và dẫn dắt chúng ta…
Ông dõng dạc nói, mọi người đã nhao nhao trợn mắt há mồm.
- Từ hôm nay trở đi, hãy quên cái tên ở đây của các ngươi, quên thân phận ở đây của các ngươi. Chỉ cần nhớ rằng, chúng ta họ Viêm, trong cơ thể chảy dòng máu Bắc Đế, là người của Bắc Đế tông, sẽ vĩnh viễn đi theo và trung thành với Thánh Chủ của chúng ta!
Trái tim mỗi một người đều bắt đầu đập "bình bịch". Họ ngửi thấy một mùi không bình thương, mùi đó nói cho họ biết, cuộc đời của họ sẽ bắt đầu phát sinh thay đổi cực lớn.
Diệp Vô Thần trên xe lăn được Ngưng Tuyết đẩy ra ngoài, hắn đi tới bên người lão nhân, quét ánh mắt, cười nói:
- Các vị muốn ra ngoài không? Rời khỏi nơi đây, đi tới Thiên Thần đại lục ở bên trên.
Hắn vừa nói ra lời này, đám người liền xôn xao ầm ĩ, Tam Lư là người đầu tiên vọt ra ngoài, hét lớn:
- Muốn! Muốn! Chúng ta nằm mơ đều muốn ra ngoài! Vô Thần ca ca, huynh nói như vậy, liệu có phải phát hiện ra phương pháp ra ngoài hay không? Có phải hay không?
- Ta quả thật đã phát hiện ra phương pháp ra ngoài, nếu mọi người đồng ý, có thể rất nhanh liền cùng ta rời khỏi nơi đây. Lúc muốn trở về, cũng có thể về đây. Nguồn: http://Trà Truyện
Đám người thoáng cái ồ lên, trong mắt mỗi người đều vọt ra quang mang hưng phấn đến cực điểm. Đó gần như là hưng phấn lớn nhất kể từ khi họ ra đời tới nay, nụ cười trên mặt lão nhân, nét mặt chắc chắn của Diệp Vô Thần đều nói cho họ biết, đây chẳng phải nói dối, họ cũng không phải đang nằm mơ. Chảy xuôi hoặc ít hoặc nhiều trong xương tủy họ là máu của Bắc Đế , đây là một dòng máu vĩnh viễn không chịu an phận. Cuộc sống nơi đây tuy yên ổn nhưng cuộc sống như ngục tù này với họ mà nói lại chẳng khác nào một sự dày vò đau khổ khó nhịn.
Diệp Vô Thần giơ tay, thoáng đè ép sự ồn ào của đám người, ngưng trọng nói:
- Nhưng mà, thế giới bên ngoài và nơi đây không hề giống nhau, nơi đó tràn đầy đủ mọi đau khổ, âm mưu, tội ác, đấu đá lẫn nhau. Đến đó, mọi người rất khó có được cuộc sống yên ả thoải mái như hiện tại. Hơn nữa… đến đó, trên tay các người có thể sẽ trải qua rất nhiều giết chóc, trên tay dính đầy máu tươi của người khác… Cho dù như vậy, các vị cũng muốn rời khỏi sao?
Viêm Đoạn Thương cười ha ha:
- Điều lo lắng này hoàn toàn là dư thừa. Bắc Đế Cung Bắc Đế tông chúng ta đời đời tìm kiếm là cây cung chết chóc, mà dòng máu Bắc Đế chúng ta có được cũng là máu giết chóc, bất kể an phận bao nhiêu năm, bản tính hiếu chiến trong xương tủy sẽ không thay đổi. Chỗ chúng ta không có tranh đấu, là bởi vì nơi đây đều là người nhà của chúng ta, không có địch nhân. Với người nhà, bạn bè và người tốt chúng ta vĩnh viễn chỉ lộ ra mặt ôn hòa nhất, mà đối mặt với địch nhân và ác nhân, chúng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là nhân từ và sợ hãi.
- Đúng! Căn thúc nói không sai chút nào. Nếu sau khi ra ngoài tìm được người hại Vô Thần ca ca, ta sẽ nắm đấm của ta đánh nát đầu cả nhà hắn! –Hắc Hùng vung nắm đấm, trên khuôn mặt chất phác lúc này vụt lên khí thế giết chóc nồng đậm, trong đôi mắt nhỏ kia, không ngờ lại lóe lên một luồng huyết quang nhàn nhạt.
Lời của Viêm Đoạn Thương, thái độ của Hắc Hùng đã đại biểu tất cả mọi người. Trong tiếng hò hét hưng phấn đinh tai nhức óc, bất kể nam nữ già trẻ, toàn bộ đều đứng trước mặt Diệp Vô Thần, hô to muốn rời khỏi nơi đây, lại không một ai do dự hoặc lui bước. Bởi vì trong xương tủy họ chảy xuôi dòng máu Bắc Đế.
Diệp Vô Thần nắm chặt tay Ngưng Tuyết, dùng sức gật đầu:
- Vậy thì, chúng ta hãy rời khỏi nơi đây. Nhưng chúng ta rời đi không vẻn vẹn chỉ là thay một ngôi nhà, mà là muốn để cho Thiên Thần đại lục… -Trong ánh mắt Diệp Vô Thần lóe lên một tia lạnh dữ tợn và oán hận đan xen:
- Run rẩy vì chúng ta!