Lão nhân không đứng dậy, run rẩy mà kiên định nói:
- Người có thể được Tai Ách Cung thừa nhận chính là Thánh Chủ của chúng ta! Chúng ta buộc phải thề chết đi theo, vĩnh viễn không phản bối! Tìm kiếm Thánh Chủ và Tai Ách Cung là lý do duy nhất Bắc Đế tông chúng ta tồn tại ngàn vạn năm qua, tổ huấn có nói, thuận thì được trời phù hộ, nghịch thì trời giáng đại nạn. Năm đó gia gia ta may mắnkhoong chết, chính là được trời phù hộ, chúng ta há dám ngỗ nghịch với lời tổ huấn, ngỗ nghịch với Thánh Chủ! Viêm Thiên Uy ta nguyện thề chết trung thành với Thánh Chủ, nếu có dị tâm, trời tru đất diệt! Ta tin rằng tình trạng hiện tại của Thánh Chủ chỉ là tạm thời, ngày sau ắt sẽ dẫn Bắc Đế tông ta đi ra khỏi đây, đi về phía đỉnh thiên hạ thật sự!
Ông nói từng chữ kiên định, từng chữ phát ra từ tận đáy lòng, không có nửa phần giả dối. Diệp Vô Thần khẽ gật đầu. Ở trước mặt Nam Hoàng tông hắn không lấy ra Trảm Tinh Kiếm, ở trước mặt tông chủ một Bắc Đế tông "khác" này, hắn lấy ra Tai Ách Cung. Bởi vì người trước một khi lấy ra, họ có khả năng nhất làm nhất chính là giết người đoạt kiếm, người sau, đổi lấy sự thề chết đi theo của họ.
- Lão gia tử, đứng dậy đi. –Diệp Vô Thần hài lòng nói. Hắn chỉ là một phế nhân, nếu lão gia tử thật sự có bất cứ ý xấu không thành thật nào, giết người đoạt cung chỉ là một cái nhấc tay. Nhưng ông vẫn quỳ mạnh xuống trước mặt hắn, bày tỏ lòng trung thành của mình về phía hắn, trong này, không tồn tại điều giả dối gì… điều này hoàn toàn hợp với những gì Diệp Vô Thần dự đoán. Bằng không, hễ có điểm nào không ổn, hắn cũng sẽ không lấy Tai Ách Cung ra.
- Tạ ơn Thánh Chủ! –Lão nhân lúc này ở trước mặt Diệp Vô Thần hệt như một trung thần đối mặt với quân vương. Ông đứng dậy, vẫn không xóa được vẻ kích động trên mặt:
- Thì ra người lại là Thánh Chủ… Thật đúng là ý trời, trời giáng Thánh Chủ, sự kiên trì và trung thành của chúng ta, khiến ông trời quả nhiên chiếu cố chúng ta.
Diệp Vô Thần nói:
- Các người thật sự nguyện ý chỉ bởi một cây cung, trung thành, không tiếc tính mạng với một kẻ bèo nước gặp nhau như ta?
- Trọn đời đi theo, vĩnh viễn không phản bội! Bằng không nhân thần cùng tru diệt!
- Nếu ta muốn các người tiêu diệt một Bắc Đế tông khác, các người cũng sẽ đồng ý? –Diệp Vô Thần nửa thành thật nửa thăm dò hỏi.
Lão gia tử sắc mặt bình thản, bình tĩnh nói:
- Dẫu cho không có lệnh của Thánh Chủ, chúng ta cũng hận không thể giết chúng!
- Ồ? Tuy năm đó họ ép gia gia các ngươi nhảy xuống núi, nhưng dẫu sao cũng thuộc huyết mạch Bắc Đế giống các người, kể ra cũng là thân nhân của các người.
- Không! –Lão gia tử lại lắc đầu, ánh mắt sắc bén:
- Chúng hoàn toàn không thể xưng là Bắc Đế tông, bởi vì Bắc Đế tông ta dẫn dắt mới là Bắc Đế tông chân chính!
- Hả?
Lão nhân nói:
- Ở Bắc Đế tông chúng ta, người có được huyết mạch Bắc Đế trực hệ đều là một mạch đơn truyền, có thể sinh vài người con gái nhưng con trai lại vĩnh viễn đều chỉ có thể có một. Người có được huyết mạch trực hệ ắt sẽ thành tông chủ Bắc Đế tông. Ta có bảy con gái lại chỉ có một con trai Viêm Đoạn Thương, con trai ta có ba con gái, con gái lớn chết yểu chỉ còn lại hai, cũng chỉ có một con trai Viêm Cung Lạc. Những người họ Viêm khác, đều là con gái Bắc Đế chúng ta sinh với người khác họ, đặt họ Viêm quy về dưới Bắc Đế tông, đồng thời đời đời sinh sôi nảy nở. Có được huyết mạch Bắc Đế thuần khiết nhất, mỗi một đời chri có một người, tên tông chủ Bắc Đế tông Thánh Chủ biết kia vốn chỉ là một tên… tạp chủng! Hoàn toàn không có tư cách thống lĩnh Bắc Đế tông. Bắc Đế tông hắn thống lĩnh cũng hoàn toàn chẳng phải Bắc Đế tông!
Lông mày Diệp Vô Thần càng nhíu càng chặt, cuối cùng chen chặt cùng một chỗ, rất lâu sau hắn khẽ gật đầu:
- Thì ra là thế.
Người họ Viêm trong Bắc Đế tông trên Thiên Thần đại lục hiện tại có được chỉ là một bộ phận huyết mạch của Bắc Đế, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc họ tu hành Viêm Hồn Quyết và sử dụng Càn Khôn Quán Đỉnh Đại Pháp, đồng thời không vì huyết mạch không thuần khiết mà suy bại. Nhưng thuần và không thuần cũng chắc chắn sẽ có chênh lệch, còn có thể là chênh lệch không nhỏ. Không biết lão gia tử trước mắt này sẽ cường đại đến mức nào.
- Thánh Chủ, không biết Tai Ách Cung này là? –Khi nhìn về phía Tai Ách Cung, đôi mắt lão nhân tràn đầy vẻ thành kính.
- Nó ở ngay dưới chân các người, ta được nó kêu gọi mới tìm thấy nó. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện
- Dưới chân? –Lão nhân thoáng thất thần, bật cười tự giễu:
- Gia gia ta, phụ thân ta, và cả ta sao có thể nghĩ đến, Tai Ách Cung một mực đau khổ tìm kiếm lại ở ngay dưới chân chúng ta, làm bạn với chúng ta nhiều năm như vậy. Không biết nếu gia gia và phụ thân ta dưới suối vàng biết được, sẽ cảm khái ra sao đây. –Ông cảm thán một hồi, cung kính nói:
- Thánh Chủ xin hãy an tâm, cho dù ta liều vứt tính mạng cũng nhất định sẽ giúp ngài khôi phục thân thể.
- Vậy chuyện giữa ta và Tứ Nha… -Diệp Vô Thần cười hỏi.
Lão nhân ngớ ra, sau đó cười ha ha nói:
- Ha ha ha ha, con gái của người có được huyết mạch Bắc Đế trực hệ sinh ra vốn chính là nữ nhân của Thánh Chủ, đến năm hai mươi lăm tuổi vẫn chưa tìm được Thánh Chủ mới có thể lấy chồng. Tứ Nha làm xằng làm bậy, ngược lại cũng không gây ra họa lớn gì, bằng không ta thật khó giải quyết… Mấy người các ngươi, đều vào cả đi…
Diệp Vô Thần thoáng kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ngoài cửa loáng thoáng có vài bóng người đang đứng. Bị lão nhân quát như vậy, họ cũng không núp nổi, đẩy cửa đi vào.
- Truyền nhân Bắc Đế tông đời xxx +1 (bó tay tác giả) Viêm Đoạn Thương bái kiến Thánh Chủ! –Con trai duy nhất của lão nhân, trung niên đại thúc thoạt nhìn ngờ nghệch kia vẻ mặt trịnh trọng quỳ gối xuống đất, thê tử của y cũng quỳ sát theo sau.
- Bắc Đế tông Viêm Thu Sa bái kiến Thánh Chủ!
- Truyền nhân Bắc Đế tông đời xxx +2 Viêm Cung Lạc bái kiến Thánh Chủ!
- … Viêm Cung Nguyệt bái kiến Thánh Chủ.
Thấy cha mẹ và cả ca ca tỷ tỷ mình đều quỳ xuống, Tứ Nha vừa ngây ngây ngô ngô vừa cảm thấy hay ho, cũng ở đằng sau cùng quỳ xuống theo, một đằng nhìn trộm Diệp Vô Thần một đằng nũng nịu hô:
- Viêm Cung Nhược bái kiến Thánh Chủ ca ca.
Lão nhân nghe vậy đầu tiên là hiểu ý bật cười, sau đó vểnh râu, nghiêm túc nói:
- Chúng ta đều là người có được huyết mạch Bắc Đế, Thánh Chủ chính là ông trời của chúng ta, cấm không lớn không nhỏ như vậy.
- Nhưng, lúc nãy gia gia cũng từng nói, ta là nữ nhân của Thánh Chủ. –Tứ Nha lúc trước bị dọa một trận, bây giờ tâm tình cực kỳ tốt không hề quan tâm le lưỡi, sau đó bỗng đứng dậy, lao đến bên người Diệp Vô Thần, cả người cúi xuống ôm lấy cổ hắn, cười hì hì:
- Thánh Chủ ca ca, ta là nữ nhân của ngươi rồi, hì hì hì hì…
Lão nhân trợn mắt, trong lòng thì cười ha ha, cũng không nói gì, bởi vì Diệp Vô Thần hoàn toàn không biểu hiện ra bất kỳ sự phản cảm nào.
- Các người mau đứng đứng lên, chúng ta bây giờ đều là người một nhà, các người khách khí với ta như vậy, ngược lại khiến ta rất không tự nhiên.
Họ lúc này mới đứng dậy, Viêm Đoạn Thương sau khi đứng dậy lập tức khôi phục bản tính, cười to nói:
- Ha ha ha ha, thì ra Tam Oa nhà ta không cẩn thận nhặt về lại là Thánh Chủ, đây thật là ngoan quá đi thôi…
Lời vừa nói được một nửa, trên đầu liền bị gõ một cái, Viêm Thu Sa ăn mặc nông phụ thôn quê vẻ mặt trách cứ nói:
- Nói cái gì mà nhặt về, Thánh Chủ đại nhân của chúng ta rõ ràng là từ trên trời giáng xuống. Thánh Chủ chính là Thánh Chủ, chỉ là diện mạo tuấn tú này cũng chẳng phải người bình thường có thể có được.
Viêm Đoạn Thương vỗ vỗ đầu, cười hắc hắc ngây ngô. Viêm Cung Lạc đang kích động chà tay, lại bị Viêm Thu Sa kéo tới, cười một nụ có thể gọi là hoa xuân rực rỡ:
- Xem con trai chúng ta may mắn cỡ nào, tổ tiên tìm hết đời này sang đời khác đều không tìm được Thánh Chủ, con trai chúng ta gì cũng không cần làm liền tìm thấy, còn có con gái chúng ta cũng vậy.
Nhị Nha, cũng chính là Viêm Cung Nguyệt mặt đỏ bừng, một mực len lén nhìn Diệp Vô Thần.
Tứ Nha, cũng chính là Viêm Cung Nhược chặn tay cướp lấy Tai Ách Cung trong tay Diệp Vô Thần, hô lớn:
- Woa! Đây chính là Tai Ách Cung các người thường nói sao? Trông vừa xấu xí vừa dọa người. Gia gia, có tên không? Con muốn thử xem, xem cây cung này có lợi hại như mọi người nói hay không…
Thấy nàng trước mặt "Thánh Chủ" vẫn không chút kiêng nể như vậy, ngay cả Tai Ách Cung đều không hề cố kỵ cướp lấy, Viêm Thiên Uy và Viêm Đoạn Thương đành nhìn nhau cười khổ. Viêm Cung Nhược dẫu sao tuổi còn rất nhỏ, rất nhiều việc chỉ biết mang máng chút ít, còn chưa kịp được bồi dưỡng lòng trung thanh chôn sâu trong cốt tủy. Viêm Thiên Uy lắc đầu nói:
- Tứ Nha, cây cung này ngoài Thánh Chú, ai cũng không thể sử dụng, tuy con có huyết mạch Bắc Đế, sẽ không bị Tai Ách Cung bài xích, nhưng cũng vĩnh viễn đừng mong kéo mở dây cung.
- Hả? –Trong lòng Viêm Cung Nhược đầy tò mò, bán tín bán nghi vươn tay kéo dây cung dài nhỏ màu đỏ kia, vừa dùng sức, ngón tay liền loáng thoáng phát đau, nhưng dây cung quả thật là không chút nhúc nhích. Nàng vẫn không phục thử đi thử lại vài lần, Tai Ách Cung trong tay bỗng hóa thành một luồng huyết quang, bắn vào trong mi tâm Diệp Vô Thần.
Viêm Cung Nhược bất mãn dẩu môi, nhỏ giọng nói:
- Hừ, hẹp hòi.
Viêm Thiên Uy cung kính nói:
- Thánh Chủ, chỗ chúng ta tổng cộng có 339 người, bất kể nam nữ già trẻ toàn bộ đều là người của Bắc Đế tông, không một ai là người ngoài. Sau này mọi thứ đều nghe lệnh từ Thánh Chủ, không biết kế tiếp Thánh Chủ có an bài gì không?
Diệp Vô Thần thoáng nghĩ một hồi nói:
- Ta muốn đi cấm địa phía bắc kia xem thử.
- Điều này… Nếu Thánh Chủ đã có lệnh, chúng ta liền đưa Thánh Chủ tới.
Diệp Vô Thần gật đầu:
- Để Cung Lạc ca đưa ta đi là được.
Viêm Cung Nhược nghe vậy ngược lại lúng túng, vội vã nói:
- Tiếng "ca" này không gọi được, ngài là Thánh Chủ, sứ mệnh của chúng ta chính là đi theo và trung thành với ngài, điều này điều này… điều này ta sao có thể nhận nổi.
Diệp Vô Thần khẽ thở dài, lại lắc đầu cười:
- Trước đây chúng ta xưng huynh gọi đệ, rất thoải mái. Bây giờ ngược lại là xa lạ rất nhiều. Nếu là như vậy, ta thà không cần cái hư danh Thánh Chủ này cũng được.
Viêm Đoạn Thương cười ha ha ha nói:
- Tam Oa, Thánh Chủ có lòng như thế, nếu con kiên trì ngược lại sẽ là làm kiêu, hết thảy hãy theo ý Thánh Chủ. Đừng nói nhiều nữa, con mau đưa Thánh Chủ đi phía bắc một chuyến đi, nhớ kỹ nhất thiết đừng để Thánh Chủ chịu thương tổn gì.