Thiên Thần

Chương 239: Cô không đùa thật đấy chứ?

Vẻ tươi cười của Diệp Vô Thần có chút cứng ngắc, lúc này hắn đã không thể từ chối nổi. Ngưng Tuyết nắm tay hắn, không biết làm sao.

- Ca ca, có phải như vậy huynh sẽ cưới Nhị Nha tỷ làm thê tử hay không? –Ngưng Tuyết chỗ hiểu chỗ không nói.

- Hẳn là thế đi. –Diệp Vô Thần gỡ vòng hoa trước ngực xuống, cười khổ nói. Được lọt vào mắt xanh của một mỹ nữ như thế vốn dĩ là một việc đáng may, nhưng bây giờ… đích xác không phải lúc phân tâm. Hắn không muốn cùng lúc có quá nhiều nhớ mong trong lòng, rồi lại thêm một nỗi bận lòng.

- Thế ca ca hãy cưới Nhị Nha tỷ đi, muội rất thích Nhị Nha tỷ. –Ngưng Tuyết nói.

Bên kia, phụ thân Nhị Nha mặt đầy hồng quang đứng dậy, vỗ tay nói:

- Khuê nữ Nhị Nha của lão già ta rốt cuộc đã muốn lấy chồng, lão già ta xem như đã giải quyết một tâm sự trong lòng. Nhị Nha nhà ta trời sinh hay e thẹn, không dám gặp người, nên sẽ không gọi nàng ra ngoài. Mọi người cứ thỏa sức ăn uống, nhất định phải vui vẻ tận hứng đấy. –Y vẫy tay về phía Diệp Vô Thần:

- Nào nào nào, mau tới đây.

Diệp Vô Thần đành đi tới trong đủ mọi ánh mắt thiện ý, ngồi ở vị trí gia đình Nhị Nha. Phụ thân Nhị Nha hưng phấn cười sằng sặc:

- Sau này chúng ta chính là một nhà thật rồi. –Y vỗ ngực, thề thốt nói:

- Chuyện về thân thể ngươi đừng lo lắng, nếu đã là con rể ta rồi, dẫu cho ta đánh bạc với tính mạng cũng phải trị khỏi thân thể ngươi.

- Phụ thân, nào có nghiêm trọng như người nói. –Cung Lạc nói, sau đó xoay sang Diệp Vô Thần cười ha ha:

- Thật không ngờ rằng, ngươi sắp là tỷ phu (anh rể) rồi. Hắc, kẻ như ngươi mới quả nhiên là nhân tài, nhanh như vậy đã làm cho tỷ ta động tâm rồi.

Diệp Vô Thần trong lòng dở khóc dở cười, trong miệng đáp lại một cách ậm ờ. Ngược lại… Tứ Nha ngồi ở bên phải hắn lại không nói một câu, nét mặt kia, vẻ u oán kia hệt như một oán phụ chốn khuê phòng đang trách móc trượng phu vừa mới lầm đường lạc lối.

Khi đám người tản đi, thời gian đã là "quá nửa đêm". Diệp Vô Thần được cho biết ba ngày sau sẽ "đại hôn" cả người vô lực trở về phòng mình. Rất nhanh, xung quanh liền trở nên yên tĩnh, mọi người hẳn đều đã ngủ rồi. Ngưng Tuyết thấy hắn luôn sầu muộn không vui, bèn hỏi:

- Ca ca, huynh không cao hứng sao?

- Cũng chẳng phải không cao hứng… -Diệp Vô Thần thở khẽ:

- Là không thể đó.

- Không thể? Là không thể thành thân với Nhị Nha tỷ à? Vì sao không thể chứ? –Ngưng Tuyết tò mò hỏi.

- Bởi vì nếu thành thân với Nhị Nha tỷ, thì sẽ không thể ngủ cùng muội nữa. –Diệp Vô Thần nói.

- Hả? –Tim Ngưng Tuyết thoáng cái thót lên:

- Vì sao không thể?

Diệp Vô Thần lắc đầu:

- Có vài việc, sau khi muội lớn lên sẽ hiểu…

Nói đến "lớn lên", thanh âm Diệp Vô Thần nghẹn lại trong chốc lát. Khi hắn hôn mê hai năm, thân thể bên bờ thoi thóp thì cũng đang lớn dần. Hắn bây giờ đã mười chín tuổi, hôm đó nhìn thấy bóng mình trong nước, hắn nhận ra mình đã trưởng thành. Mà Ngưng Tuyết, với cô bé tuổi tác như nàng mà nói, hai năm hẳn đủ để xảy ra biến hóa rất lớn. Mà nàng, không hề thay đổi. Tuổi tác thật sự của nàng không thể là tuổi tác bề ngoài của nàng, âu có lẽ sẽ không lớn thêm được nữa.

- Ta và Nhu Nhu tỷ đã có hôn ước trước, nàng bây giờ nhất định đâng thương tâm buồn bã vì ta, ta sao có thể không chút vướng bận thành hôn với Nhị Nha ở đây được. Cho dù muốn, cũng buocj phải sau khi rời khỏi nơi đây. Bằng không, ta thà rằng vĩnh viễn không thành hôn. –Hắn nhắm mắt, chậm rãi nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Ngưng Tuyết dựa sát thân thể vào hắn, không dám nói thêm nữa. Câu "không thể ngủ cùng nhau" kia đã đủ dọa nàng rồi.

Một người thân thể suy yếu, một người rất ham ngủ, hai người rất nhanh liền tiến vào trong giấc mộng, hô hấp cũng trở nên đều đều. Sau khi họ ngủ không lâu, một thân thể thon dài liền len lén mở cửa phòng, lặng lẽ đi vào.

Tứ Nha Cung Nhược.

Nàng đi đến trước giường, cẩn thận đặt hai tay Ngưng Tuyết đang quấn trên người Diệp Vô Thần xuống, sau đó chen tay tóm lấy Diệp Vô Thần, thân ảnh như gió, đi ra bên ngoài phòng. Khi Diệp Vô Thần mở mắt, hình ảnh trong tầm mắt đang lùi lại mau chóng, hắn vừa muốn hét ra thanh âm thì miệng liền bị một bàn tay bịt chặt lại.

- Hừ! Không cho lên tiếng! –Tứ Nha nhỏ giọng cảnh cáo.

Mỗi một hộ gia đình nơi đây đều thật sự là "đêm không đóng cửa", họ không cần phòng vệ, cũng không cần đến ý thức đề phòng gì kia. Trong giấc ngủ gần như không có ý thức nguy cơ, vô cùng yên ổn. Tứ Nha cứ thế mang một người rời xa mau chóng, cũng không gây nên sự cảnh giác chú ý của những "quái vật" đó.

Không bao lâu sau, Tứ Nha đã mang hắn đi rất xa, dẫn một mạch đến con hồ nhỏ trong rừng cây phía đông nam mới đặt hắn xuống, nổi giận đùng đùng nhìn hắn. Lúc trước chính là ở đây, khi nàng tắm rửa đã bị Diệp Vô Thần nhìn trộm.

Thân thể Diệp Vô Thần vốn đã rất yếu ớt, bị phả gió dọc đường, cả người càng bủn rủn không thôi. Hắn không đứng dậy, ngồi tựa vào cây, vô lực nói:

- Tứ Nha tiểu muội muội, quá nửa đêm cô bắt ta tới nơi không người này, không phải muốn có ý đồ xấu với ta đấy chứ?

Diệp Vô Thần vốn chỉ là thuận miệng nói, lời vừa nói xong, khuôn mặt Tứ Nha thoắt cái đỏ bừng, nàng cắn môi, rồi dùng sức kiên định nội tâm của mình nói:

- Đúng là muốn có ý xấu với ngươi đó, ngươi có thể làm sao nào?

- Được thôi. Vậy cô cứ mặc sức có ý xấu với ta đi. –Diệp Vô Thần vẻ mặt chẳng màng nhắm mắt lại, trong lòng thầm suy nghĩ nàng rốt cuộc muốn làm gì… Lẽ nào chính là vì đòi một bộ y phục đẹp như của Nhị Nha? Hẳn không đến nỗi như vậy… Có điều với tính tình và tác phong của tiểu nha đầu này, có lẽ cũng thật có khả năng.

Liếm liếm khóe môi, trái tim đập rộn ràng như thỏ chạy, đập càng lúc càng dữ dội. Nhưng nghĩ đến mục đích tới đây, nàng cắn răng, "không hề chùn bước" kéo váy mình xuống, sau đó lại tụt nốtt cả tiết khố (quần lót) của mình. Động tác của nàng nhanh vô cùng, hiển nhiên trước đó đã lén tập luyện qua trong khẩn trương, khi Diệp Vô Thần nghe thấy thanh âm mở mắt ra, thì Tứ Nha vừa vặn cởi hết toàn bộ váy trong và tiết khố, hai tay vén chiếc váy dài che đến đầu gối, cặp chân dài đẹp chia ra quắp hai bên Diệp Vô Thần, phơi bày cấm địa thiếu nữ của mình về phía hắn.

Hô hấp của Diệp Vô Thần trong nháy mắt ngừng lại, hắn phản ứng chừng ba giây sau mới như bị sét đánh quay ngoắt đầu đi nhắm mắt lại:

- Cô… cô sẽ không đùa thành thật đấy chứ?

Lúc nãy xuất hiện trong tầm mắt, thật đúng là một phong cảnh mê người đến cực điểm. Cặp chân dài đẹp như chạm ngọc kia hoàn toàn phơi bày trước mắt đã mê hoặc đến mức khiến người ta nghẹt thở, mà nơi giao thoa giữa hai chân, một vệt hồng phấn như ẩn như hiện, xung quanh không một nhúm cỏ, trơn nhẵn như ngọc, mềm mịn như tuyết, hoàn mỹ đến mức khó có thể miêu tả. Dẫu thân thể Diệp Vô Thần vô cùng yếu ớt, mà vẫn cảm thấy một cỗ khí huyết điên cuồng dâng lên, gần như muốn vọt khỏi đỉnh đầu.

Nha đầu này… Điên rồi chăng?

Tứ Nha thấy hắn quay đầu đi, vẻ mặt vừa thất vọng vừa ủy khuất, cắn cắn môi, nhỏ giọngn ói:

- Có phải rất khó coi hay không? Ta biết ta không giống với người khác… Tỷ tỷ ta, còn có Tiểu Hoa tỷ, Tiểu Phù tỷ, họ đều rất rậm rạp mượt mà, mà ta một sợi đều không có…

- Đúng, chẳng dễ coi chút nào cả, cho nên cô mau mặc y phục lên đi, đừng cho ta nhìn nữa. Diệp Vô Thần nói, hơi hắn thở ra đằng mũi đã rõ ràng trở nên nóng. Tứ Nha đều không hề hay biết, thân thể nàng, còn có động tác hiện tại của nàng với một nam nhân mà nói, là kích thích chết người đến nhường nào.

Tứ Nha trong mũi cay cay, nước mắt suýt nữa rơi xuống, nàng quật cường lắc đầu:

- Ta mặc kệ. Cho dù không dễ coi, ta cũng, ta cũng muốn cùng ngươi…

Nàng bỗng ngồi người xuống, luống cuống tay chân cởi thắt lưng Diệp Vô Thần, Diệp Vô Thần một tay nắm lấy cổ tay nàng, dùng giọng điệu lạnh buốt nói:

- Cô rốt cuộc muốn làm gì? Đừng càn quấy nữa.

- Ta không càn quấy. Ta chỉ là, ta chỉ là thích ngươi, muốn ngươi cưới ta mà thôi. –Nàng một bên ủy khuất nói, hoàn toàn chẳng màng đến sự vùng vẫy yếu ớt của Diệp Vô Thần, như một nữ lưu manh cởi y phục của hắn.

Diệp Vô Thần bị nàng nói cho sững sờ, dùng sức muốn hất tay nàng ra, nhưng sức lực của hắn lúc này ở trước mặt Tứ Nha hoàn toàn không coi vào đâu, hắn vùng vẫy hay không vùng vẫy vốn dĩ không có gì khác biệt.

Bất kỳ nữ nhân nào khi đối mặt với việc cưỡng ép đơn phương diện này đều sẽ hoảng loạn theo bản năng, nam nhân cũng là như thế.

Dưới tình huống này Diệp Vô Thần cũng đừng mong giữ vững bình tĩnh, hắn thực sự đang có chút hoảng loạn. Hai tay vô ý thức ngăn cản, nhưng hắn ngăn đẩy cả hồi lâu, áo ngoài vẫn bị Tứ Nha tay chân lộn xộn cởi ra. Nói đến hoảng loạn, Tứ Nha so với Diệp Vô Thần càng mãnh liệt hơn nhiều, cởi y phục nam nhân càng là lần đầu tiên. Nhưng tác phong hành sự và sự quật cường của nàng lại chẳng phải nữ nhân bình thường có thể sánh bằng.

Diệp Vô Thần dứt khoát buông tha vùng vẫy, nhíu mày nói:

- Cô còn quá nhỏ, hoàn toàn không biết cái gì gọi là thích, đừng bởi vì thân thể bị ta không cẩn thận nhìn thấy một hai cái liền không cho mình sự lựa chọn khác, nếu cô còn càn quấy nữa, khả năng sẽ hủy hoại cả đời mình, đến lúc đó hối hận không kịp đâu!

Hồi khuyên can này của Diệp Vô Thần lại thực sự mang tới hiệu quả ngược lại, động tác trên tay Tứ Nha càng thêm kiên quyết:

- Nhỏ… nhỏ, tỷ tỷ cũng nói ta nhỏ, ta chính là vì quá nhỏ, mới… mới…

- Cô? –Diệp Vô Thần ngạc nhiên.

- Ta mặc kệ ta mặc kệ, nếu ngươi thành thân với tỷ tỷ ta, cả đời ta mới thật sự bị hủy! Ta thích ngươi!

Dưới sự bộc bạch không nguyên do của nàng, Diệp Vô Thần nhất thời khó xử, hắn yên lặng một hồi, chợt hỏi:

- Có phải cô bắt buộc phải hai mươi lăm tuổi mới có thể thành hôn?

"Roẹt" một tiếng, Tứ Nha vội vàng không cẩn thận xé y phục Diệp Vô Thần thành hai nửa, nàng ngớ ra một hồi, sau đó bụm mặt, ủy khuất nói:

- Ta không muốn đến năm hai mươi lăm tuổi mới thành hôn như tỷ tỷ, ta không muốn ngươi thành hôn với tỷ tỷ… Chỉ cần giao thân thể ta cho ngươi, gia gia và cha mẹ sẽ đáp ứng gả ta cho ngươi, cha mẹ từng nói, nếu một cô gái giao thân thể cho một nam nhân, thì nhất định phải gả cho hắn!

Một vài nữ sinh bướng bỉnh tâm trí chưa chín chắn thông thường sẽ làm ra một ít "chuyện lớn" khiến người ta trố mắt.

Bên ngoài thân thể Diệp Vô Thần lạnh toát, một miếng che đậy thân thể cuối cùng cũng rời khỏi người. Diệp Vô Thần ngược lại cũng không vùng vẫy hay khuyên can nữa, ngẩng đầu nhìn lá cây bên trên, không biết là vì tiểu nha đầu này đã quyết tâm hay là mình đã cam chịu.

Tứ Nha là lần đầu tiên nhìn thấy thân thể một nam nhân, trong lúc nhất thời, tốc độ nhịp đập trái tim tăng lên cực nhanh, sau khi hoảng hốt một hồi, nàng nghĩ đến mục đích của mình, ngược lại đọng ánh mắt nhìn chằm chằm thân thể hắn.