- Ồ, là Tiểu Thần. Đây là lũ trẻ Tam Lư làm đó. Xem chừng vẫn biết làm người ta vui mà.
- Đúng thế Thất tẩu, chúng đã giúp ta một việc lớn rồi. –Diệp Vô Thần cười đáp.
- Ui cha, Tiểu Thần nè, thân thể cảm thấy tốt chút nào không? Muốn đi đâu thế?
- Chào Đại Bàn thúc, ta cảm thấy tốt nhiều rồi. Vừa hay có chiếc xe lăn này, ta và Tuyết Nhi định ra ngoài đi dạo.
- Vô Thần ca ca, như thế sẽ thoải mái à? Tỷ tỷ, muội giúp tỷ đẩy một lát cho. –Một tiểu nha đầu đặt chiếc xẻng trong tay xuống rồi chạy tới.
- Cảm ơn Tiểu Mao muội muội, để Tuyết Nhi tỷ tỷ đẩy được rồi. Nào, cho muội kẹo ăn này. –Diệp Vô Thần lấy hai viên kẹo trong Kiếm Thần Chỉ Hoàn ra.
- Oa! Cảm ơn Vô Thần ca ca. –Tiểu nha đầu cầm kẹo, cao hứng chạy đi.
Diệp Vô Thần đi đến đâu đều sẽ có người nhiệt tình chào hỏi với hắn. Trong mỗi người bọn họ đều rất quen thuộc, đối với người đặc thù vừa mới tới như Diệp Vô Thần càng hết sức nhiệt tình, chỉ sợ thất lễ. Ngưng Tuyết đẩy Diệp Vô Thần đi thẳng về phía nam, cách nơi cư ngụ càng xa, người cũng càng ít đi.
- Ca ca, muội càng lúc càng thích nơi này. –Ngưng Tuyết nói ra từ tận nội tâm. Nàng đã đẩy ca ca đi rất xa rất lâu, nhưng không hề cảm thấy mệt chút nào. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Ta cũng rất thích nơi này. –Diệp Vô Thần cười nói, ánh mắt nhìn về phía trước, trong lòng lại thầm nhủ một câu: nhưng nơi đây chung quy không hợp với ta, cũng sẽ không thuộc về ta.
- Nơi đây đều là người tốt, một người xấu cũng không có. Thật sự rất tốt, nếu ca ca có thể mau khỏe lại, muội nhất định sẽ là người vui vẻ nhất thế giới. –Ngưng Tuyết vui vẻ nói.
Nơi đây không hợp với hắn nhưng có lẽ trên thế giới này cũng không tìm ra được nơi nào hợp với Ngưng Tuyết hơn nơi đây. Vì Ngưng Tuyết, hắn từng có vài lần nghĩ định vứt bỏ tất cả, ở nơi này với Ngưng Tuyết mãi mãi, nhưng mỗi khi hắn sinh ra ý nghĩ này, thì ngay lập tức sẽ bị sự giãy dụa trong nội tâm bác bỏ. Dòng máu chảy trong xương cốt hắn nói cho hắn biết, cuộc đời hắn không thể xao nhãng ở đây.
- Yên tâm đi, ta sẽ khỏe lại. Rơi từ nơi cao như vậy xuống đều không ngã chết ta, chút trở ngại vặt vãnh này thì tính là gì cơ chứ. –Hắn nhắm mắt một hồi, rồi ghé mắt nói:
- Tuyết Nhi, đi về phía trái.
Ngưng Tuyết không hỏi nhiều, hơi vụng về điều chỉnh hướng đi, đẩy hắn đi về phía trái.
Nơi đây cây cối mọc thành cụm, nơi nơi rả rích tiếng côn trùng, đa số các cây đều là cổ thụ cứng cáp, cây nào cây nấy vươn thẳng trời cao. Họ đi một hồi, trước sau gặp phải hai con động vật cổ quái na ná sói, nhưng hai con động vật răng nanh dài khủng bố, thoạt nhìn rất hung tàn này sau khi thấy họ ngay cả do dự một chút đều không có liền co giò bỏ chạy, trong quá trình chạy trốn đều không dám ngoái đầu liếc một cái nào. Diệp Vô Thần không hề bất ngờ, không phải chúng nhát gan, mà là ở thế giới này, "con người" cực kỳ đáng sợ, lâu dần, chúng vừa gặp phải con người lập tức sẽ chạy trốn theo bản năng, hệt như chuột thấy mèo vậy.
Phía trước vang lên tiếng bước chân "sột soạt", một thiếu nữ trẻ trung thân thể nhỏ nhắn vừa vén tóc vừa lao tới, bất ngờ nhìn thấy Diệp Vô Thần, nàng trực tiếp sững sờ, đứng ở đó rất lâu không biết làm sao.
- Tiểu Hoa tỷ tỷ. –Ngưng Tuyết dừng ờ bên người nàng, nhẹ nhàng gọi nàng.
- Tiểu Hoa muội muội, sao lại một mình ở đây thế? –Diệp Vô Thần nhìn khuôn mặt nàng, mỉm cười hỏi. Núi cao nước trong không khí tươi mát, gần như không nhìn thấy vẻ mất sạch sẽ nào, cho nên những cô gái trẻ trung ở đây ai nấy cũng đều rất xinh đẹp, tùy tiện chọn ra một người đều là thanh tú đáng yêu như vậy.
Thiếu nữ được gọi là Tiểu Hoa dường như mới phản ứng lại, đầu cúi nửa, đỏ mặt đi tới nửa bước nói:
- Vô Thần ca ca, còn có Tuyết Nhi muội muội, hai người muốn đi đâu?
- Muội muốn đi dạo ở phía trước với ca ca. –Ngưng Tuyết chỉ vào phía trước.
Khuôn mặt Tiểu Hoa thoắt cái đỏ bừng, đầu cũng cúi gằm xuống, lao đi như chạy trốn. Ngưng Tuyết thấy vậy vẻ mặt đầy mê hoặc khó hiểu.
- Ca ca, muội nói sai gì à? –Ngưng Tuyết hơi há miệng, có chút lo lắng nói.
- Đương nhiên không có.
- Thế Tiểu Hoa tỷ tỷ vì sao lại…
- Không phải vì muội mà là vì ta. –Diệp Vô Thần cười nhạt nói:
- Y phục nàng hơi ướt, đầu tóc cũng chưa khô hết, khuôn mặt cũng hơi đỏ, hẳn là nàng vừa mới tắm ở một nơi phía trước. Có lẽ là một chiếc hồ nhỏ.
Diệp Vô Thần nói xong, bỗng cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng. Hắn suy nghĩ kỹ càng một hồi, cũng không nghĩ ra nguyên do.
- À, thì ra là thế. Chẳng trách Tiểu Hoa tỷ tỷ lại thẹn thùng như vậy. Hồ nhỏ… Ca ca, muội cũng muốn đến đó tắm, có thể không? –Ngưng Tuyết đã vài ngày chưa ngâm mình trong nước, nghĩ đến hồ nước mát mẻ, trong lòng nàng có chút vội vã.
- Ừ, được thôi!
Đằng kia, Tiểu Hoa tim đập như hươu chạy lao ra một hồi lâu, trong lòng mới an tĩnh được chút đỉnh, nàng bụm khuôn mặt có chút phát nóng, lẩm bẩm:
- Sao hắn có thể đi chỗ đó chứ… Suýt nữa bị hắn nhìn thấy… Ối, Tứ Nha muội muội vẫn ở đó, làm sao bây giờ làm sao bây giờ, oa…
Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết đi về phía trước không bao lâu, liền loáng thoáng nhìn thấy một một hồ nước trong veo. Đất đai nơi đây rất ẩm rất phẳng, chiếc hồ nhỏ trước mặt đột ngột xuất hiện ở giữa khu rừng còn xem như um tùm này, toàn bộ xung quanh đều là cây cối hoặc to hoặc nhỏ hoặc cao hoặc thấp, cách hơi xa một chút đều không thể phát giác được trong đó còn có một chiếc hồ nhỏ.
- Woa! Muội nhìn thấy rồi, thật đúng là hồ nhỏ rồi. –Ngưng Tuyết vẻ mặt hưng phấn, đẩy Diệp Vô Thần bước mau về trước, hận không thể thoắt cái nhảy vào.
- Trước tiên chờ đã. –Diệp Vô Thần vội vã giơ tay muốn ngăn cản, bởi vì hắn bỗng nhìn thấy, trên một chạc cây đằng trước lại treo tiết y của nữ nhân. Bên tai, cũng loáng thoáng truyền tới thanh âm hắt nước.
Nhưng Diệp Vô Thần ngăn cản vẫn là hơi muộn, Ngưng Tuyết đẩy hắn về trước một đoạn mới phản ứng lại rồi ngừng chân, mang theo nghi hoặc nhìn về phía hắn. Mà lúc này, đằng trước không có quá nhiều cây cối che lấp, quá nửa chiếc hồ xuất hiện ở trong tầm mắt, Diệp Vô Thần liền bốn mắt nhìn nhau với một thiếu nữ vừa vặn xoay người lại ở trong hồ.
- Gây họa rồi. –Diệp Vô Thần ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn về phía lá cây trên đầu. Nếu thiếu nữ kia chỉ lộ ra khuôn mặt thì cũng chẳng sao, nhưng ai dè… hai chấm đỏ tươi vương theo vệt nước ở trước ngực nàng cũng bị hắn rõ ràng rành mạch.
- A…
Quả nhiên, bên tai Diệp Vô Thần lập tức truyền tới một tiếng thét chói tai vượt mức, sau đó liền "ùm" một tiếng, thiếu nữ lặn mình vào trong nước.
- Ngươi ngươi ngươi ngươi… ngươi là ai! –Thiếu nữ hiển nhiên bị dọa, lắp bắp kêu. Thanh âm nàng rất non nớt, vô cùng êm tai, hệt như hoàng oanh rời hang, khiến người ta nghe mà khoan khoái cõi lòng. Trước mắt xuất hiện một nam nhân đã đủ dọa nàng, mà trước kia không ngờ nàng chưa bao giờ gặp qua người này, đó đã không chỉ là giật mình nữa.
- Tuyết Nhi, chúng về trước đi. –Diệp Vô Thần nhắm mắt, ngán ngẩm nói.
Ngưng Tuyết cũng biết không cẩn thận gây họa rồi, vội vã ráng sức xoay chuyển phương hướng. Lại nghe thiếu nữ kia hô:
- Ta biết rồi, các ngươi chính là người từ bên ngoài mà họ nói!
- Xin lỗi tiểu muội muội, Vô Thần vô ý mạo phạm, sau khi trở lại tự sẽ bồi tội. –Diệp Vô Thần quay lưng với nàng vô lực nói. Hắn rốt cuộc đã rõ hàm nghĩa từ hành động lúc nãy của Tiểu Hoa. Nơi này, hẳn là nơi chuyên môn cho nữ nhân tắm rửa.
- Ê này! Không cho đi! –Thấy hắn muốn rời khỏi, thiếu nữ càng gọi giật giọng hơn.
Diệp Vô Thần quay đầu lại, nói với thiếu nữ nhất thời gấp gáp muốn đứng dậy trong nước:
- Vậy tiểu muội muội muốn xử lý ta thế nào đây?
- Xong rồi, lại gây họa rồi. –Diệp Vô Thần vừa quay đầu lại rất không đúng lúc nhìn thấy thứ không nên nhìn, "vụt" một cái quay đầu đi. Bên tai đồng thời vang lên tiếng thét chói tai của thiếu nữ:
- A… không cho… không cho quay đầu nhìn… cũng không cho đi!
Diệp Vô Thần như cam chịu ngồi ở đó. Đằng sau rất nhanh truyền tới nước chảy, tiếp đó là thanh âm mặc y phục cực nhanh.
- Ca ca, sao bây giờ, vị tỷ tỷ này hình như tức giận rồi. –Ngưng Tuyết hạ nhỏ giọng, có chút lo lắng nói bên tai hắn.
- Tức giận là có chút ít, có điều lòng hiếu kỳ của nàng với ta hình như lớn hơn thì phải. –Diệp Vô Thần vỗ bàn tay nàng, trong thanh âm ít nhều mang theo chút chán ngán.
- Hả? Tò mò?
- Thế giới này quá nhỏ, nhỏ đến mức mỗi một người đều có trong thời gian ngắn hiểu hết rõ ràng mỗi một tấc đất, mỗi một con người ở đây. Cho nên, với người ở đây mà nói, cái từ "cảm giác mới mẻ" này rất ít xuất hiện. Mà chúng ta đến đây, thì sẽ khiến nơi đây có chấn động không nhỏ. Ta nghĩ trong mấy ngày nay, mỗi người nơi đây bàn luận nhiều nhất hẳn chính là chúng ta. Với một ít thiếu nữ còn chưa hết tính trẻ con, đang khát vọng mới lạ và kích thích nhất mà nói… -Diệp Vô Thần dừng giọng, không tiếp tục nói nữa, ngán ngẩm nói:
- Tóm lại là ta có phiền phức rồi.
Thiếu nữ lúc nãy kia, từ nét mặt, biến hóa ánh mắt, còn có thanh âm nàng, cùng vài câu nói ra miệng Diệp Vô Thần nắm bắt được trong hai cái liếc mắt, hẳn đã có thể biết được đại khái nàng là người thế nào. Nếu là cô gái bình thường, khi tắm rửa bỗng nhiên bị rình coi, phản ứng đầu tiên là che lại, sau đó bảo kẻ đó rời đi thật xa, nếu bị nhìn thấy thân thể còn sẽ vô cùng ủy khuất. Mà cô gái này lại biểu hiện hoàn toàn chẳng có gì to tát cả. Thiếu nữ tính cách như vậy một khi bị quấn lấy, muốn đẩy ra cũng chẳng phải dễ dàng.
- Phiền phức rất lớn? Không đâu không đâu, mỗi người nơi đây đều tốt như vậy, nàng nhất định sẽ tha thứ cho ca ca. –Ngưng Tuyết cũng bắt đầu trở nên lo lắng.
"Phiền phức" trong miệng Diệp Vô Thần đương nhiên không phải chuyện như Ngưng Tuyết nghĩ, hắn nói:
- Nàng hẳn chính là Tứ Nha, muội muội của Nhị Nha tỷ tỷ.
Thanh âm Diệp Vô Thần vừa dứt, đỉnh đầu hắn liền vút lên tiếng gió, thân thể thiếu nữ xoay tròn một cách ưu nhã trên không trung, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt hắn, khẽ nhíu đôi mày nhỏ, dẩu miệng:
- Sao ngươi biết ta tên Tứ Nha?
Lúc nãy hai mắt vội vàng, Diệp Vô Thần không hề nhìn rõ nàng hoàn toàn, lúc này mới nhìn rành mạch toàn bộ dung mạo của thiếu nữ. Một khuôn mặt non nớt, trong vẻ thanh tú mang theo một thứ linh khí làm người ta yêu thích. Thoạt nhìn tuổi chừng mười lăm mười sáu, đường cong quanh thân bị chiếc ngoại y bao bọc một cách vội vàng, lộ ra nửa đoạn cổ ngọc trắng muốt, mang theo một cỗ phong vận mê người khó tả bằng lời. Toàn thân hơi ướt, nơi nơi đọng vết nước, mái tóc dài đen nhánh cũng ướt đẫm cuộn thành một chùm ở trước ngực trái, dưới chân thì lộ ra đôi chân trần lóng lánh như ngọc.