Thiên Thần

Chương 211: Con trai Chiến Thần

Trời còn chưa tối xuống, một ngôi sao băng bỗng rơi xuống từ bầu trời phía tây. Sở Thương Minh từ cọc gỗ đứng dậy, nhướng mày nhìn về phía tây.

- Các ngươi lại đây. –Ông không quay đầu, trầm giọng quát.

Sở Kinh Thiên và Lãnh Nhai toàn thân đều đã bị mồ hôi thấm đẫm, nghe thấy tiếng gọi, họ đồng loạt nhảy ra, đi tới. Sở Kinh Thiên một đằng vừa lau mồ hôi trên mặt, một đằng theo thói thường nhỏ giọng oán trách Lãnh Nhai. Lãnh Nhai không nói một câu, nhíu mày nheo mắt. Nơi đây, gã đã đến đúng chỗ rồi. Nửa tháng ngắn ngủi, gã cảm thấy mình có tiến bộ vượt bậc. Tuy Sở Thương Minh là Kiếm Thần nhưng không chỉ biết truyền thụ kiếm. Sở Kinh Thiên tu hành chính là "Kiếm Thần quyết" kết hợp kiếm mang, kiếm khí, kiếm trận, uy lực cuồn cuộn mênh mông, mà gã… Sở Thương Minh nói cho gã biết, gã không cần chiêu thức, chiêu thức ngược lại sẽ bóp chết thiên phú của gã. Gã cần chỉ vẻn vẹn là nhanh, chuẩn, độc, có thể một kích trí mạng, có thể muốn thương tổn ai ở đâu thì có thể thương tổn hắn ở đó.

Tuy chỉ có ba chữ đơn giản nhưng đã khiến gã tìm đúng phương hướng, cũng biết rõ trọng lượng nặng trình trịch của ba chữ này.

Hai người đứng sóng đôi bên người lão nhân, nghi hoặc nhìn ông. Lão nhân đảo ánh mắt, ngừng lại trên mặt Lãnh Nhai một hồi nói:

- Bạn cũ mất rồi… mệt rồi, các ngươi cũng nghỉ ngơi sớm đi.

- Bạn cũ? –Sở Kinh Thiên gãi gãi đầu, nghi hoặc nói:

- Gia gia cũng có bạn cũ à? Lạ thật, gia gia chưa từng rời khỏi đây, sao biết bạn cũ nào đó kia chết rồi chứ?

Lão nhân cô đơn thở dài, dường như đang thở dài cho thế sự vô thường:

- Phong Triêu Dương, chết rồi.

Toàn thân Lãnh Nhai bỗng cứng đờ.

- Ồ! Phong Triêu Dương? Hả? Phong Triêu Dương!? –Sở Kinh Thiên thần kinh chậm tiến thừ ra một lát mới bỗng phản ứng lại, vô ý thức nhìn về phía Lãnh Nhai bên người. Lại thấy sắc mặt gã vẫn như thường, hoàn toàn không có phản ứng nên có nào.

Sở Kinh Thiên vuốt mũi, thầm nhủ:

- Tên điên đúng là tên điên, lão cha chết đều không có một phản ứng nào… Lại nói lão cha hắn không ngờ lại lớn xấp xỉ gia gia ta, còn là bạn cũ, vậy bối phận của ta há chẳng phải còn nhỏ hơn hắn một bậc, không được… không được!

- Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, đừng làm ồn đến ta. –Lão nhân vô lực phất tay.

- Gia gia à, Phong Triêu Dương… À không, người lợi hại như Chiến Thần tiền bối, rốt cuộc là ai có thể đánh bại ông ấy? –Sở Kinh Thiên không nhịn nổi tò mò hỏi.

Sở Thương Minh dường như không nghe thấy gã đang nói gì, ngồi người xuống, nhắm mắt, chẳng mấy chốc mất hết khí tức. Gậy gỗ này chính là nơi ông ngủ mỗi ngày. Mà đây cũng là một phương thức tu hành của ông. Khác với Phong Triêu Dương một lòng bảo vệ Phong gia, vị Kiếm Thần hơn chục năm không gặp người chưa bao giờ ngừng tu hành, thực lực hiện giờ của ông đã cao đến mức nào, không ai hay biết, ngay cả chính ông cũng không biết. Bởi vì ông đã quá lâu không thực sự nghiêm túc xuất thủ.

Lãnh Nhai cũng xoay người rời đi, trở về gian nhà cỏ của mình… Gian nhà cỏ đó, là nơi trước kia Diệp Vô Thần và Ngưng Tuyết từng ở qua, vẫn là mặt đất ẩm ướt, giường gỗ cứng chắc.

Sở Kinh Thiên tự làm mất mặt chỉ đành hậm hực đi về phòng của mình, nằm bẹp lên chiếc giường cứng rắn, cả người sảng khoái gần như muốn bay lên, chớp chớp mắt không bao lâu gã đã ngủ "khò khò", mỗi ngày bị gia gia ép buộc và động lực muốn sớm rời khỏi đây, gã mỗi ngày đều liều mạng luyện kiếm, giấc ngủ chính là hưởng thụ lớn nhất của gã.

Nửa đêm, Sở Kinh Thiên đang trong giấc mộng xông pha thế giới bên ngoài, kết giao với các hảo hữu, hành hiệp trượng nghĩa được người người kính ngưỡng bị cơn mắc tiểu đánh thức, gã mở nửa mắt, mơ mơ màng màng làu bàu hai câu, lề mề đứng dậy đi ra bên ngoài.

Ra khỏi nhà cỏ, đi được vài bước, đằng trước bỗng xuất hiện một bóng người, đầu óc gã lập tức trở nên tỉnh táo, mở to mắt nhìn về phía kẻ đó. Nương theo ánh trăng mờ, gã thấy rõ kẻ này hiển nhiên là Lãnh Nhai. Lúc này, trong tay Lãnh Nhai cầm một chiếc thẻ gỗ dài, trong miệng khẽ nói nhỏ gì đó, trong cơn thất thần, y lại không phát hiện ra có người ngoài tới gần.

Sở Kinh Thiên nổi lòng hiếu kỳ, rón ra rón rén trốn ở đằng sau một gốc cây, ngưng thần lắng nghe y nói gì.

- … Ông được xưng là Chiến Thần, tất cả mọi người cũng đều gọi ông là Thần, nhưng ông chung quy chỉ là một người, chung quy sẽ có ngày chết đi. Năm ông ba tuổi, cha mẹ ông bị sát hại, ông quỳ ở đầu đường suýt nữa chết đói. Lúc ấy hoàng đế Đại Phong Quốc ngẫu nhiên đi ngang qua, động lòng trắc ẩn, phái người giúp ông an táng cha mẹ --- cũng chính là gia gia nãi nãi của ta, đồng thời cho ông ăn một bữa no bụng, vì thế ông vào năm ba tuổi đã thề với trời nhất định sẽ thề chết báo đáp ân tình, muốn trở thành người lợi hại nhất thiên hạ để bảo vệ ân nhân của mình.

- Hoàng đế Đại Phong Quốc lúc đó chỉ cười trừ, nhưng sau này, ông trở thành Chiến Thần, trở thành người lợi hại nhất thiên hạ lại chủ động tìm đến Phong gia, thề rằng muốn cả đời bảo vệ Phong gia. Ông đã làm được, ông trọng lời hứa, trọng nghĩa trọng tình… Nhưng trong cái tình này lại duy chỉ đạm bạc tình thân.

Sở Kinh Thiên chưa bao giờ nghe Lãnh Nhai nói một lần nhiều lời như vậy, càng là lần đầu tiên nghe thấy Phong Triêu Dương lại có quá khứ như thế, nhất thời nghe đến sững sờ. Lãnh Nhai cũng tiếp tục dốc bầu tâm sự của mình, không phát giác ra sự tồn tại của gã.

- Năm bốn mươi tuổi, vì một lần đánh cuộc ông nhất định sẽ có hậu nhân, ông đã trúng "Mê Tâm Hàm Ngọc" của Tuyết Nữ, vào lúc không thể phá giải, chỉ đành cưỡng gian mẫu thân đáng thương hoàn toàn không biết sự việc, cũng bởi vậy mà có ta. Nhưng cũng vì có ta mà ông đã thua cuộc, bởi vì ông đã có hậu nhân…

- Ông hổ thẹn, lại chưa bao giờ nhìn chính diện mẫu thân ta một lần, cũng chưa bao giờ chính mắt liếc ta một cái. Năm ta mười tuổi, ông vì mẫu thân ta vô ý "nhìn thấy thứ không nên nhìn", đã đâm mù hai mắt của bà một cách vô tình, đồng thời ép bà rời đi. Từ đó trở đi, oán hận của ta với ông ngày ngày tăng thêm, không ai hay biết, ta liều mạng tu hành chỉ là vì muốn đánh bại ông, thay mẫu thân ta đòi lại công bằng. Nhưng mẫu thân khờ dại của ta lại chưa từng hận ông bao giờ, còn bất chấp bị ông xua đuổi, không danh không phận đòi lưu lại bên người ông, mong mỏi ông có thể hồi tâm chuyển ý…

Lãnh Nhai thở dài một tiếng, nhìn thẻ gỗ trong tay mình đẽo thành: Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

- Ta rất hận ông, luôn đều hận ông, ta hận không phải là ông thờ ơ với ta, mà là ông đối đãi với mẫu thân ta như thế. Ta một mực đều biết, ông sở dĩ như thế chẳng phải là không có nhân tính mà là vì ông quá trọng lời hứa, chỉ muốn bảo vệ Đại Phong Quốc, không muốn dính dáng đến bất cứ thứ khác nữa. Ta mắng ông, ông chỉ chỉ biết lảng tránh, ta đánh ông, dùng đao chém ông, ôn cũng chưa bao giờ đánh trả. Ta trộm mất Phá Phong Nhận của ông, ông rõ ràng phát hiện ra lại coi như không biết. Tuy ông che giấu rất tốt nhưng từ trong mắt ông, ta có thể cảm thấy sự đau lòng và hổ thẹn ấy… Ta biết, ta một mực đều biết ông không coi mẫu thân ta là thê tử nhưng coi ta là con trai.

Lãnh Nhai quỳ rạp xuống, một cái quỳ mạnh mẽ khiến đầu gối lún sâu vào trong bùn đất. Gã vươn hai tay, bới mặt đất lạnh lẽo ra, chôn chiếc thẻ gỗ khắc chữ "Cha: Phong Triêu Dương" vào trong đất:

- … Cho dù ông không coi ta là con trai, thì ông… dẫu sao cũng là phụ thân của ta. Thực ra… ông chắc chắn không biết, tuy ta hận ông, hận ông đối đãi với mẫu thân ta như thế, nhưng nào không lấy phụ thân như ông làm kiêu ngạo. Bây giờ ông chết rồi, vĩnh viễn chết rồi, cuộc đời ông không có cừu nhân, dẫu chết chắc chắn cũng là chết vì Đại Phong Quốc, vì lời hứa của mình mà chết, hẳn cũng không còn gì tiếc nuối nữa. Cho nên… Kẻ làm con như ta sẽ không báo thù cho ông, bất kể là ai giết ông, ta cũng sẽ không báo thù cho ông, bởi vì điều đó chỉ giẫm đạp lên niềm kiêu hãnh thuộc về Chiến Thần ông thôi. Điều cuối cùng ta có thể làm chính là đưa tiễn ông, bởi vì… ta là con trai duy nhất của ông, người thân duy nhất…

Gã là người thân duy nhất của Chiến Thần, người duy nhất có thể tiễn đưa y… Mà mẫu thân của gã, lại chẳng phải thê tử của phụ thân gã.

- Mắt mẫu thân đã sáng trở lại, bà hiện giờ ở ngay Thiên Long Thành, áo cơm không lo, cũng không cần trải qua những ngày ăn gió nằm sương với ta nữa, ta cũng đã rõ tương lai mình nên đi đâu, nên làm cái gì, ông… an tâm đi đi. Cuộc đời ông vì một lời hứa mà định sẵn sẽ cô độc, hy vọng ông kiếp sau có thể vì mình, vì người thân, người bên cạnh mình mà sống.

Lãnh Nhai dùng tay gạt đất, chôn chiếc thẻ gỗ vào trong đó, cúi đầu nói:

- Ta là con trai của Chiến Thần, sẽ không làm mất mặt Chiến Thần, mục tiêu của ta là vượt qua ông… Không tiếc mọi giá vượt qua ông.

Sở Kinh Thiên vẫn một mực ở đó lẳng lặng nghe, giờ phút này gã bắt đầu hiểu rõ thêm về Lãnh Nhai này, y bình thường luôn lạnh mặt, hiếm khi nói chuyện, dường như không có tình cảm, khắp thiên hạ đều là cừu nhân của y vậy. Bây giờ gã mới biết, tính cách của y là do sự thờ ơ của thân tình và nỗi oán hận phức tạp dưỡng thành. Không phải là y vô tình mà là y từ lúc rất nhỏ đã đóng kín một bộ mặt khác của mình, dùng lạnh nhạt đối mặt người đời. Y muốn trở thành một con sói, nhưng chắc chắn không có khả năng là một con sói thật sự, mà là người có tình cảm rõ ràng.

Y hận phụ thân của y, nhưng sâu thẳm trong nội tâm lại kính ngưỡng phụ thân như Thần, khát khao tình thương từ cha, khi khát vọng biến thành thất vọng, rồi dần bắt đầu biến hóa thành tuyệt vọng thì y khép chặt tình cảm của mình, lòng mang oán hận dẫn mẫu thân rời đi nơi xa xăm. Hôm nay, phụ thân y đã chết, y rốt cuộc thổ lộ tiếng lòng của mình với người đã khuất. Hôm nay, là lần cuối cùng y gọi "phụ thân", sau hôm nay ông ta sẽ chỉ có thể xuất hiện ở trong ký ức của y, trở thành mục tiêu và lý do biến cường của y.

Lãnh Nhai dập đầu mạnh ba lần trên đất, đây là lần đầu tiên y dập đầu với phụ thân, cũng là lần cuối cùng. Khi y từ trên đất đứng dậy, đôi mắt từ trong mù mờ trong nháy mắt trở nên bình tĩnh như thường ngày. Bỗng nhiên, lỗ tai gã giựt giựt, xoay phắt người, đảo chân, tay như vuốt ưng, chộp về vị trí Sở Kinh Thiên đang náu mình.

Lúc trước do tâm tư mơ hồ, gã không phát hiện ra Sở Kinh Thiên. Khi hắn trở thành Lãnh Nhai trong ngày thường, thì lập tức phát giác thấy tiếng hít thở nhè nhẹ đằng sau gốc cây.

Sở Kinh Thiên biết mình bị phát hiện, vội vã nhảy ra ngoài, cuống quít xua tay nói:

- Là ta, là ta…

Tay Lãnh Nhai không ngừng lại, hoàn toàn mặc kệ gã là ai, trực tiếp chộp về phía yết hầu gã. Sở Kinh Thiên dùng ngón tay thay kiếm, một quyết chữ "Triền" đẩy tay y ra, một tay khác tóm chặt lấy cổ tay y, dùng tốc độ nhanh nhất giải thích:

- Đừng, đừng động thủ, làm ồn đến gia gia ngủ thì không hay đâu. Ta biết nghe lén là ta không đúng nhưng ta cũng chẳng phải cố ý. Hơn nữa chúng ta đều là bằng hữu, không cẩn thận nghe thấy chút chút cũng chẳng có gì mà.

Chung sống với nhau trong quãng thời gian này, gã đương nhiên biết Lãnh Nhai phát điên lên là đáng sợ cỡ nào, cần làm nhất chính là trước tiên làm dịu tâm tình của y.