Thiên Thần

Chương 205: Đâm xuyên

- Hoàng thượng!

- Phụ hoàng!

Phong Lăng và người bảo vệ bên người y cực kỳ hoảng sợ, tay chân luống cuống đỡ y dậy. Phong Lăng giọng căm hận nói:

- Phụ hoàng người yên tâm, cho dù Diệp Vô Thần có bản lĩnh thông thiên, thì đêm nay tuyệt đối… chắp cánh khó bay!

- Ha ha… ha ha… Ha ha ha ha… -Thân thể Phong Liệt mềm oặt, cười thảm:

- Hắn chết thì có thể thế nào, hắn chết rồi, Chiến Thần của Phong gia ta có thể trở lại chăng… Phong Thần Tam Lão có thể trở lại chăng… Bốn người họ, có thể địch lại thiên quân vạn mã… Lại toàn bộ bị hắn hủy, bị một mình hắn hủy… Hai mươi năm trước, Diệp gia làm trẫm không thắng mà về, hôm nay hai mươi năm sau, một tiểu bối của Diệp gia không ngờ trong vòng một ngày lại hủy hoại Phong gia của trẫm đến mức như thế… Diệp gia, lẽ nào thật đúng là khắc tinh của trẫm ư…

- Phụ hoàng… -Phong Lăng há mồm, muốn nói lời gì an ủi nhưng cuối cùng không nói ra nổi. Trận đả kích này, với Phong gia gã mà nói thực sự quá lớn, lớn đến mức ai cũng không thể chịu nổi. Từ bé đến lớn, Phong Liệt ở trước mặt gã lúc nào cũng là uy nghiêm lẫm liệt, xử sự không hoảng, sóng lớn sóng nhỏ đều ung dung đối phó, chưa từng thấy y hoang mang thất thố bao giờ, khiến gã vừa kính vừa sợ. Mà hôm nay, đại hôn bị hủy, trơ mắt nhìn Diệp Vô Thần cướp người đi, cả đời y lần đầu tiên bị bắt cóc, điều này vốn đã là sỉ nhục cực lớn. Song, hết thảy chỉ vừa mới bắt đầu… Ngay lúc vừa rồi, Phong Như bị giết chết tàn nhẫn trước mặt y, Phong Triêu Dương chết… Phong Thần Tam Lão chết…

Đả kích như tai nạn này, y sao có thể chịu nổi?

Diệp Vô Thần từ vị trí Ngự thư phòng giẫm máu tươi một đường đi về phía nam, ánh đao tên bắn chi chít kia vẫn không thể giữ bước chân hắn, khi đến của hoàng cung thì đã cả người nhuộm máu, mà mái tóc và váy dài của Ngưng Tuyết vẫn trắng như thường, không dính một chút máu tươi nào. Bởi vì bên ngoài cơ thể nàng đã có tấm chắn phòng hộ Diệp Vô Thần dùng một nửa lực lượng dựng lên.

- Toàn bộ cút hết!

Hắn rống lớn một tiếng, nhún người, dùng toàn lực vọt lên cao, lao về phía cửa cung bị thị vệ chen lấn đông nghịt, lúc cả người đáp xuống, tay phải đã vung ra, Trảm Tinh Kiếm vút lên một luồng hỏa mang pha lẫn màu vàng, lực lượng mang tính hủy diệt điên cuồng tràn xuống bên dưới, hơn hai trăm thị vệ dưới lực lượng cuồng bạo như bị Thái Sơn áp đỉnh, nằm gục dưới đất, bị ép đến biến dạng, ngay cả binh khí trong tay họ cũng bị ép đến biến hình.

"Ầm" một tiếng, cánh cửa cung tồn tại không biết bao nhiêu năm kia rầm rầm đổ xuống, vùi lấp luôn cả đám thị vệ đã chết thảm kia.

Diệp Vô Thần rốt cuộc đáp xuống đất, Trảm Tinh Kiếm cắm sâu vào mặt đất đã sụp đổ, mặt đất rung rinh một cái, xung quanh đã không còn một ai có thể đứng, những thị vệ theo đuôi đằng sau toàn bộ trợn mắt há mồm, toàn thân run cầm cập không dám tiến về trước. Hình ảnh vô cùng thê thảm ấy đã dễ dàng đánh tan phòng tuyến tâm lý của họ.

- Tuyết Nhi… Chúng ta… có thể ra ngoài rồi…

Hắn dịu dàng nói, đứng dậy, đôi mắt mê muội một hồi. Hôm nay, là ngày đầu tiên hắn giết người. Dõi nhìn máu tươi thi nát đầy đất, ánh mắt hắn lại vô cùng bình thản. Dường như, hắn vốn dĩ nên như thế, vốn dĩ chính là Ma Thần khát máu sát phạt sinh linh.

Hắn rốt cuộc bước ra khỏi cửa cung, cố nén cơn đau như xé toạc chạy về trước. Nhưng trước mắt, lại không phải là Thiên Phong Thành người tới người lui, mà là thuần một sắc toàn là… người.

Con đường phía trước đã bị phong tỏa hoàn toàn, đứng trật tự ngay ngắn đầy thành vệ binh bận khải giáp màu đồng, tay cầm kiếm thuẫn. Từ xa nhìn lại, điểm cuối trong tầm mắt vẫn là biển người, khiến người ta không hề nghi ngờ rằng đội ngũ này dài trăm trượng, rộng trăm trượng….

Chỉ vì một mình hắn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện

Diệp Vô Thần ưỡn thẳng người, ngẩng cao đầu, đi về phía đội ngũ khổng lồ đã chờ hắn lúc lâu. Đằng sau, đội thị vệ cũng mau chóng ùa tới, vây lấy hắn.

- Hoàng thượng, Diệp Vô Thần đã chạy ra bên ngoài cung, hiện tại bị Nhạc tướng quân dẫn quân ở thành Tây bao vây, chắp cánh khó bay.

Phong Liệt vô cùng suy yếu bỗng mở bừng đôi mắt, hét lớn:

- Lập tức dựng đài quan sát cao nhất trong cung lên! Trẫm muốn đích thân chứng kiến hắn chết!

Nếu không thể tự mình nhìn thấy hắn chết, cả đời y đều ăn ngủ khó yên.

Một đài quan sát bắt đầu được dựng lên mau chóng, mãi đến khi dựng cao hơn chục thước. Phía trên, bày sẵn vài chiếc kính viễn vọng ma pháp tốt nhất Thiên Thần đại lục.

Khi Nhạc Hám Đông nhận được mệnh lệnh điều động thành vệ binh tới vây quét một người, y hô to hoang đường, nhưng khi nghe thấy kẻ đó chém giết Phong Triêu Dương, y đờ đẫn rất lâu, sau đó không nói một câu chạy đi, dùng tốc độ nhanh nhất bao vây lấy cửa hoàng cung.

Cuộc điều binh quy mô lớn đương nhiên kinh động cả Thiên Phong Thành, nhất thời ai nấy đều cảm thấy bất an, suy đoán rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trên đường hầu như không thấy bóng dáng người qua đường. Trời còn chưa tối hẳn, trên không trung, đã xuất hiện một cung trăng sáng vằng vặc.

Nhìn thấy thiếu niên ôm một thiếu nữ nhỏ nhắn, tay cầm kiếm lửa, hệt như từ trong biển máu đi ra, Nhạc Hám Đông không cách nào tin vào mắt mình, sự chấn động trong lòng đã không có có thể hình dung nổi. Những thành vệ binh sẵn sàng đón địch kia tương tự cũng khiếp sợ không thể kiềm nén.

Chính là hắn chém giết Chiến Thần!?

Hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Trong nhất thời, đội ngũ khổng lồ này im phăng phắc, Nhạc Hám Đông thân trải hàng trăm trận chiến, luôn luôn trấn tĩnh tự nhiên cũng rất lâu không phát hiệu lệnh.

Đằng sau, đội thị vệ rốt cuộc tiếp cận, đao phong ép gần người. Trong mắt Diệp Vô Thần lóe lên một luồng huyết quang đỏ chót. Thân thể đẫm máu của hắn vẽ thành một luồng tàn ảnh màu đỏ, nghênh đón đội ngũ khổng lồ trước mắt.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất của hắn, tốc độ đáng sợ ngay cả Phong Thần Tam Lão đều không kịp phản ứng.

Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!

Thanh âm da thịt bị xé rách vang lên trùng điệp, khủng bố khiến người ta run sợ. Diệp Vô Thần lúc này hệt như một mũi khoan máu, dùng tốc độ khiến họ không thể tiếp đón đâm mạnh vào đội ngũ này, trong huyết quang mau chóng đâm xuyên…

Tốc độ tay hắn khua múa đã nhanh tới mức không thể nhìn rõ, hỏa quang trước người trong lúc bay múa mang theo hoa máu đầy trời cùng tiếng hét thảm xé lòng. Bên tai, thịt vụn xương tàn, khải giáp binh khí bị Trảm Tinh Kiếm chặt nát không ngừng bay qua, trước mắt, hắn có thể nhìn thấy chỉ có một luồng hỏa quang do Trảm Tinh Kiếm đan thành, hắn trực tiếp nhắm mắt, tăng tốc độ lên cực hạn, dồn lực lượng lên cực điểm, tăng tốc độ vung kiếm lên đến tột cùng…

Đội ngũ khổng lồ trật tự đồng lòng nhất thời đại loạn, nhưng Diệp Vô Thần hệt như một ngôi sao băng màu máu, mỗi một người chết dưới kiếm hắn, trong thời khắc cuối cùng của tính mạng đều chỉ nhìn thấy một luồng hỏa quang, hoàn toàn không kịp đưa ra động tác công kích, cho dù thỉnh thoảng có vài người hốt hoảng rút vũ khí vắt ngang trước người cũng sẽ bị khí lãng hãi người ấy chặt thành nát vụn.

Vạn quân điều động chỉ vì một người. Trước lúc này, không biết có bao nhiêu người vốn dĩ coi lần động binh này thành một trò cười, ôm tâm tư góp vui tới. Lại đâu ngờ rằng, họ phải đối mặt không phải một người… Mà là một Ma Thần đòi mạng đáng sợ. Trong phút hoảng hốt ngắn ngủi ấy, họ đã bị đánh úp… Đội ngũ một vạn người, bị một người đánh úp.

Thế công như bẻ cành khô, thế như chẻ tre, đâm xuyên vô cùng hung tàn, hoa máu bay múa đầy trời khiến họ sợ vỡ mật, cộng thêm từng đợt tiếng thét bi ai thê thảm tuyệt vọng lúc trước. Đằng trước đằng sau đều là biển người, bất kể là muốn xông qua, hay muốn tránh né thoát đi đều không đường có thể đi. Mà chờ khi hắn tới gần, tốc độ khủng bố và khí thế khiến người ta run sợ ấy làm cho họ hoàn toàn không có cơ hội tấn công, chỉ có thể trở thành một phần của con đường máu dưới chân hắn.

Khi Phong Liệt và Phong Lăng đứng lên đài quan sát, cầm kính viễn vọng ma pháp lên, thì bên ngoài thành, đội ngũ khổng lồ ấy đã bị một đường máu đỏ chót từ chính giữa chém thẳng thành hai nửa, bóng người màu đỏ chém ra con đường máu kéo theo vết máu trốn chạy rất nhanh, thân ảnh mau chóng chìm vào trong màn đêm bắt đầu buông xuống.

Kính viễn vọng trong tay Phong Liệt và Phong Lăng song song rơi xuống đất, trợn trừng mắt, rất lâu không nói gì.

Cao thủ tuyệt thế chân chính sẽ không sợ thiên quân vạn mã, bởi vì đừng nói là vạn quân, cho dù là mười vạn trăm vạn quân, khi tấn công một người thì mỗi lần tối đa chỉ có vài người hoặc hơn chục người có thể tạo thành công kích với hắn, những người khác chỉ có thể đứng ở bên quan sát. Cho nên, chỉ cần trước khi kiệt sức, dùng tốc độ nhanh nhất cắt đội ngũ ra thành lỗ hổng chạy trốn, thì thiên quân vạn mã cũng không thể vây khốn một tuyệt thế cao thủ.

Cho nên, với loại người bước lên Thần giai như Phong Triêu Dương, số lượng với họ có thể nói là không hề có uy hiếp. Nếu y muốn đi, trăm vạn binh mã cũng đừng mong lưu y lại.

Mà đương nhiên, một nhân tố quan trọng nhất trong này chính là tốc độ: tốc độ di chuyển và tốc độ xuất thủ. Nếu tốc độ di chuyển không thể vượt qua tốc độ di chuyển của đội ngũ, vậy thì không thể thoát khỏi sự vây quấn của đội ngũ, một mực bị kéo đến kiệt sức mà chết. Nếu tốc độ xuất thủ không đủ nhanh, thì khi di chuyển mau lẹ không thể mau chóng thanh trừ địch nhân ở phía trước, thế thì, công kích của đối phương sẽ rơi lên người. Ngoài ra, nếu có một người với thực lực tương đương át chế, vậy thì cũng ắt sẽ bị chìm ngập trong đại quân, vô vọng trốn chạy.

Từ đầu đến cuối, Nhạc Hám Đông không hạ một hào lệnh nào, Diệp Vô Thần chỉ vẻn vẹn dùng mười mấy giây liền thoát khỏi sự bao vây của đội quân vạn người này, biến đội ngũ khổng lồ chỉ tiến đến hòng bao vây một người thành một trò hề nực cười.

Hắn thất thần đi đến chính giữa đội ngũ, một con đường màu máu từ phía trước đội ngũ kéo thẳng tăm tắp liên tiếp đến phía sau cùng của đội ngũ…

- Mau đuổi theo! –Một tiếng quát lớn, đánh thức vô số thành vệ binh bị kinh ngạc đến đờ đẫn, đội ngũ khổng lồ lập tức quay đầu, di chuyển về hướng Diệp Vô Thần rời đi. Tiếng bước chân lại không còn trật tự như lúc đến, như trở nên loạn nhịp cùng với trái tim đang đập của họ.

Đợt bứt phá hăng hái lúc nãy là phương pháp duy nhất để Diệp Vô Thần thoát khỏi, trong đó chỉ cần hơi dừng lại liền sẽ bị biển người chôn vùi. Hắn liều mạng trốn chạy, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, mãi đến khi trở nên tối sầm. Cuối cùng, hắn "bịch" một tiếng va vào một bức tường, do tốc độ quá nhanh, bức tường ấy đung đưa dữ dội, suýt nữa đổ xuống, Diệp Vô Thần thì bị bắn mạnh ra ngoài, té xuống đất.

- Khụ khụ… -Không ngừng có chất lỏng phun ra từ trong miệng hắn, hắn đã không đếm rõ đây là lần thứ mấy của hắn. Hắn lật đật dùng tay chống người, ngồi dậy, ôm chặt Ngưng Tuyết, yếu ớt hỏi:

- Tuyết Nhi, có va làm muội đau hay không?

Tuyết Nhi ngẩng mặt, dùng sức lắc đầu, cả khuôn mặt đã bị nước mắt làm nhòe nhoẹt. Diệp Vô Thần cả người nhuộm máu, mà nàng không bị chút tổn thương nào, không cảm thấy đau đớn mảy may nào. Nàng biết đây là vì sao. Nàng cũng biết, nếu Diệp Vô Thần bỏ nàng xuống, thì đã có thể chạy ra ngoài, nhưng vì nàng hắn phân tán lực lượng, phân tán tinh thần, ngay cả cánh tay cũng chỉ có một cánh dùng được.

Nhưng, nàng sẽ không hết lời cầu xin để hắn buông nàng cho hắn rời đi, bởi vì nàng biết hắn nhất định sẽ không, ngược lại sẽ rất tức giận. Nếu nàng là hắn, nàng cũng sẽ không làm như vậy.

- Thế thì tốt. –Diệp Vô Thần vui mừng bật cười, thở dốc dữ dội mấy hơi, bình tâm tĩnh khí, dùng lực lượng còn sót lại khôi phục vết thương của mình. Bên ngoài cơ thể hắn ngoại trừ vài vết đao Phong Triêu Dương đã lưu thủ rõ ràng kia, thì hắn không bị vết thương gì khác, nội thương lại cực nặng, đợt đâm phá toàn lực thi triển lúc nãy càng làm nặng thêm mấy phần, lực lượng cũng tiêu hao mau lẹ. Trong cơn đau dữ dội lúc nãy, ý thức của hắn đã bắt đầu tán loạn, cuộc đào thoát sau cùng hoàn toàn là liều một hơi cuối một mực không buông lỏng. Lúc này hơi cuối ấy đã hết, hắn gần như hư thoát.