Thiên Thần

Chương 200: Vấy máu

Phong Như "lập được công lớn" đã chà đạp mạnh mẽ lên cấm kỵ lớn nhất không cho phép bất cứ ai chạm tới ở sâu trong nội tâm Diệp Vô Thần.

Sự chuyển biến trong nháy mắt của Diệp Vô Thần cùng khí thế đáng sợ, thanh âm đang sợ khiến Phong Liệt và Phong Lăng cực kỳ hoảng sợ, Phong Như càng là sắc mặt trở nên trắng bệch, cổ như bị người bóp chặt lấy, ấy vậy lại hoàn toàn không thể hô hấp, thân thể cũng vô ý thức lui về sau trong cơn sợ hãi cực lớn trước nay chưa bao giờ từng có. Diệp Vô Thần từ từ đảo ánh mắt về phía cô ả, khiến Phong Như như bị ác ma dùng đao gác lên cổ, toàn thân cứng đơ không thể nhúc nhích thêm chút nào nữa:

- Là… ngươi…

Con ngươi của Phong Như co lại dữ dội, rồi lại co tiếp, trái tim đập bình bịch kịch liệt đến mức gần như muốn vọt khỏi lồng ngực. Cô ả rất muốn nói "Không phải ta! Không phải ta…" nhưng yết hầu dường như đã bị nghẹn chặt đã không phát ra một tia thanh âm nào, dưới thân không ngờ lại truyền tới thanh âm rỏ nước… lại bị ánh mắt đáng sợ đến cực điểm của Diệp Vô Thần dọa đến mất khống chế.

Đây là khí thế gì… Khí thế đáng sợ như vậy tuyệt không có khả năng là một nhân loại tỏa ra, họ thà tin rằng hắn là ma quỷ, là dã thú hơn… Sự rung động của Phong Liệt và Phong Lăng lúc này hoàn toàn như nhau. Ngay cả bên ngoài Ngự thư phòng, tên thị vệ cầm đao vây quanh ở đó cũng cảm thấy một cơn gió lạnh đáng sợ từ sống lưng hất lên, khiến họ sởn gai ốc, toàn thân run lẩy bẩy.

- Ya!!!

Diệp Vô Thần buông Ngưng Tuyết xuống, phát ra một tiếng gầm nhẹ như ma quỷ, đôi mắt đỏ au, thân thể như một luồng lôi điện bắn về phía Phong Như đã bị dọa mềm oặt, một quyền trút thêm oán hận vô tận nặng nề đánh về phía ngực cô ả…

Ầm!

Nắm tay Diệp Vô Thần nặng nề đánh vào bỗng xuất hiện ở trên người Phong Triêu Dương đứng trước Phong Như, hệt như đánh trúng một tấm sắt, khó tiến thêm nửa tấc. Thân thể Phong Triêu Dương không hề nhúc nhích, ánh mắt dời lên khuôn mặt Diệp Vô Thần một hồi, khí tức đáng sợ của hắn lúc này khiến y đều cảm thấy kinh hồn bạt vía. Nương theo thân thể di động, lực lượng cuồn cuộn tuôn ra, đánh bay Diệp Vô Thần trở lại, thân thể nện mạnh lên bức tường đằng sau hắn, giã bức tường đều rung lên một cái.

- Ca ca! –Ngưng Tuyết khóc thét một tiếng, liều lĩnh chạy tới dìu hắn dậy. Năm ngón tay phải của Diệp Vô Thần toàn bộ gãy hết, nhưng hắn không cảm thấy mảy may đau đớn nào, một đằng dùng Vô Thần lực chữa trị ngón tay, một đằng sầu thảm nói:

- Phong Triêu Dương, ta nên hận ngươi ra tay ngăn cản, hay là ta nên cảm tạ ngươi thủ hạ lưu tình đây.

Lúc nãy cho dù Phong Triêu Dương chỉ dùng ra 1/10 lực lượng, thì Diệp Vô Thần cũng đã mất mạng rồi.

Hắn dắt Ngưng Tuyết, từng bước tới gần, tay phải cũng đã khôi phục như thường trong thời gian ngắn này. Hắn rõ ràng bị Phong Triêu Dương dễ dàng đánh bại, đánh bay, nhưng khí thế khủng bố của hắn và cả áp lực nặng trĩu mang tới cho mỗi người đều không giảm bớt chút nào, từng bước chân chậm đều đang tới gần kia như giẫm mạnh lên trái tim họ. Phong Liệt từng trải qua vô số gió mưa, tâm vững như bàn thạch lúc này lại cảm thấy cực kỳ sợ hãi, tâm tình bất an mau chóng bành trướng, y dùng thanh âm bình tĩnh hết mọi khả năng quát:

- Phong tiền bối, kẻ này tuy là đồ đệ Kiếm Thần nhưng hắn trước thì tổn thương Lăng Nhi, sau thì bắt cóc trẫm, bây giờ lại muốn tổn thương Như Nhi, Phong gia ta nào đã từng chịu qua ức hiếp như thế. Nếu hôm nay không diệt trừ, chưa nói Phong gia ta sẽ mất hết mặt mũi, mà ngày sau ắt sẽ vô cùng hậu hoạn, Phong tiền bối…

Phong Liệt lại há có thể không nhìn ra Phong Triêu Dương đích thật đang thủ hạ lưu tình với Diệp Vô Thần, bởi vì gã dẫu sao cũng là truyền nhân của người quen cũ Sở Thương Minh lúc y thanh niên… Còn có một nguyên nhân y không biết, đó chính là Thiên Phạt Chi Nữ. Phong Triêu Dương biết Thiên Phạt Chi Nữ nay đã đi theo Diệp Vô Thần, nếu Diệp Vô Thần chết, Đại Phong Quốc rất có khả năng sẽ vì Thiên Phạt Chi Nữ mà xảy ra tai nạn liên tiếp. Thậm chí… Trường tai nạn đáng sợ hai mươi năm trước cũng sẽ tái diễn.

Trong lúc Phong Triêu Dương do dự không quyết, Diệp Vô Thần đã đi tới gần trước người y. Ánh mắt, lại loáng thoáng mang theo màu máu, hắn dừng chân, mặt âm trầm, nỗi tức giận và oán hận xém chút khiến hắn nổ tung vẫn đang bành trướng điên cuồng. Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã nhiều thêm năm quả cầu đen xì, trong một tiếng cười lạnh phân biệt ném về phía Phong Triêu Dương, Phong Liệt và Phong Lăng. Mà bản thân thì ôm Ngưng Tuyết, xông về phía Phong Như đang hoàn toàn mềm oặt trên đất.

Sự do dự của Phong Triêu Dương đã quả quyết sự thất bại của y, năm quả Chấn Thiên Lôi kia khiến y ngửi thấy khí tức nguy hiểm, hoàn toàn không cách nào cố kỵ Diệp Vô Thần, thân thể triệt lui về sau, cản ở phía trước Phong Liệt và Phong Lăng, trong nháy mắt dựng lên một bức tường khí vô hình ở trước người.

Ngay trong khoảnh khắc Chấn Thiên Lôi đụng lên bức tường khí, tay phải Diệp Vô Thần cũng đã như một chiếc kìm sắt xiết chặt cổ Phong Như, rồi cứ thế xách cổ cô ả vọt khỏi Ngự thư phòng trong một tiếng nổ vang cực lớn.

Năm tia lửa phụt ra cùng tiếng nổ chồng chéo lẫn nhau khiến nửa gian Ngự thư phòng bay đầy gạch ngói, biến thành đống đổ nát, đám đới đao thị vệ vây chặt ở bên ngoài Ngự thư phòng cũng bị nổ gây thương tích một mảng lớn. Phong Liệt và Phong Lăng được Phong Triêu Dương bảo vệ không chút thương tổn, nhưng lực xung kích cực lớn ấy khiến Phong Triêu Dương nhướng mày, trong ký ức của y, hỏa khí của Thiên Long Quốc không hề có uy lực lớn như thế.

Y làm sao biết, Chấn Thiên Lôi ngay cả Thiên cấp cường giả đều có thể tạo thành thương tích của Hoa gia đâu phải Lôi Chấn Tử có thể sánh bằng.

Diệp Vô Thần vọt ra bên ngoài lập tức bị mấy trăm tên thị vệ bao vây chằng chịt, nhưng công chúa ở trong tay hắn nên không một ai dám tiến lên. Mà Ngự thư phòng nổ tung gần như khiến họ mất hết hồn vía, sau khi nhìn thấy hoàng đế thái tử vẫn bình yên vô sự mới an tâm. Phong Liệt và Phong Lăng vừa từ trong cơn chấn kinh tỉnh lại, trong lúc chưa kịp hoàn hồn lại phát hiện Phong Như đã bị Diệp Vô Thần bóp cổ, đồng loạt biến sắc, hét to:

- Thả nàng ra!

Thời gian một ngày, đường đường Phong gia không ngờ lại bị người ta bắt cóc hai lần liên tiếp trong hoàng cung của mình, hơn nữa hai lần đều là cùng một người, hai lần xung quanh họ đều có một đống thị vệ, hai lần thần bảo vệ Phong Triêu Dương của họ đều ở bên.

Dẫu hôm nay họ chém Diệp Vô Thần thành ngàn mảnh, thì sự thất bại cùng sỉ nhục này cũng sẽ vĩnh viễn không gột sạch được.

- Thả nàng ra, các ngươi có thể đi.

Nói chuyện là Phong Triêu Dương. Nhiều năm như vậy, y một mực trầm mặc ít nói hiếm khi chủ động nói một câu, câu nói này mỗi người đều nghe rõ ràng rành mạch, càng hiểu rõ ràng rằng, câu nói này đã quyết định vận mệnh của Diệp Vô Thần. Bởi vì… hoàng thượng nhất định sẽ nghe y. Nếu đã nói như vậy, cũng nhất định sẽ để họ bình yên rời đi.

- Diệp Vô Thần, có thể ở trong tay Phong Triêu Dương liên tiếp bắt cóc Phong gia ta hai lần… Ta không thể không bội phục, Phong gia ta chỉ đành nhận thua, thả hoàng muội ta ra, các ngươi có thể đi, ai cũng sẽ không cản các ngươi. –Phong Lăng biểu hiện vô cùng bình tĩnh, nhưng cõi lòng lại xiết chặt lại. Phong Như trên tay Diệp Vô Thần lúc này hai mắt trắng ởn, toàn thân cứng đờ, không phát ra chút thanh âm nào, cánh tay bóp cổ cô ả đang hơi run run, đồng thời xiết chặt từng chút một, ngón tay gần như sắp lún vào trong thịt, tùy thời đều sẽ vặn gãy cổ nàng.

Hắn đang bắt cóc hay thật sự muốn lấy mạng nàng ở đây!?

Ngưng Tuyết rơi vào trong tay họ, Diệp Vô Thần dám một mình đi tới đương nhiên không thể không có phương pháp chuẩn bị chạy trốn, dẫu hắn không nghĩ cho mình thì cũng tuyệt sẽ không để Ngưng Tuyết xảy ra chuyện. Mà dùng Chấn Thiên Lôi trong lúc Phong Triêu Dương không phòng bị rồi đột ngột xuất thủ kéo nàng ra, bắt cóc một người khác là một trong những phương pháp hắn chuẩn bị sẵn… Nhưng lúc này, nỗi oán hận vô tận kia khiến ý nghĩ trong lòng hắn hoàn toàn thay đổi.

- A… A… -Sắc mặt hắn dữ tợn, thanh âm trầm thấp khiến người ta run tận đáy lòng:

- Các ngươi… không ngờ… dám tổn thương Tuyết Nhi… Không ngờ dám tổn thương Tuyết Nhi…

Tay phải hắn bỗng lỏng ra vài phần, Phong Như đang đứng bên bờ vực tử vong đau đớn vùng vẫy rất lâu ho khan dữ dội, sau đó phát ra thanh âm run rẩy suy yếu:

- Phụ hoàng… Hoàng huynh, cứu con…

- Đây chính là… cái giá!

Tay trái Diệp Vô Thần che đầu Ngưng Tuyết ở trước ngực mình, không để nàng nhìn thấy hết thảy những chuyện sắp xảy ra, rồi lấy tay ra khỏi người Phong Như. Trên cổ không có sự xiết chặt khiến nàng tuyệt vọng, Phong Như gần như liều mạng muốn chạy về trước, bước chân cô ả vừa sắp bước ra, thì nơi ngực… Một trận đau đớn đến cực điểm bao phủ lấy thần kinh và ý thức của nàng… Ký ức sau cùng là đến từ tiếng kêu thảm cùng nỗi sợ hãi làm cho linh hồn nàng tan vỡ, và cả... một cánh tay đâm xuyên cơ thể nàng, nhuộm đầy máu tươi.

Trong không khí ngập ngụa mùi máu tanh gắt mũi, không khí trong nháy mắt đè nén đến cực điểm, mỗi một người đều nhìn thấy nụ cười âm u khiến người ta không rét mà run trên mặt Diệp Vô Thần lộ ra, trong sự thỏa mãn còn tràn đầy vẻ tàn nhẫn như ma quỷ.

Ba chiếc ấn ký: Thánh – Tà – Ma. Nguồn truyện: Trà Truyện

Trước bảy tuổi, hắn chỉ có Thánh tâm, chưa bao giờ để ý sinh tử của mình, ý nghĩa sinh tồn chỉ vì người khác. Hắn không biết, vào năm ba tuổi, hắn vì mẫu thân và người thân xung quanh của mình, thà nhịn đau đớn cũng không muốn chết đi để được giải thoát. Vào năm bảy tuổi, hắn mang theo nụ cười ngây thơ, dùng tính mạng mình cứu lấy hơn chục ức nhân loại, và còn cả vô số sinh linh.

Hôm nay mười bảy tuổi, Tà tâm và Ma tâm của hắn dưới sự kích thích dữ dội rốt cuộc đã bị đánh thức hoàn toàn. Hắn khi nhìn thấy Đồng Tâm giết người từng suýt nữa nôn mửa trước đây đã dùng phương pháp càng tàn nhẫn hơn để lấy tính mạng một người… còn là một nữ nhân, nhưng không có dù chỉ là một tia không nỡ, không thoải mái, duy chỉ có hưng phấn.

Máu tàn bạo một khi bị châm lên thì chỉ có sự gột rửa của máu tươi mới đủ để dập tắt nó. Phong Như trợn trừng đôi mắt kinh khủng đến gần như nứt toác rồi đổ xuống, một ngọn lửa hừng hực bắt đầu thiêu cháy thân thể nàng, phản chiếu ra khuôn mặt đáng sợ của Diệp Vô Thần… Ngay cả thi thể nàng, hắn cũng không cho lưu lại.

Chỉ có thực sự chạm đến vảy ngược của hắn, mới có thể hiểu rõ người có được Ma tâm là đáng sợ cỡ nào.

- Như Nhi!!!!!!

Một tiếng gào thét thê lương đánh thức đám người từ trong hàn ý lạnh lẽo, Phong Liệt toàn thân run rẩy, làm sao cũng không muốn tin Diệp Vô Thần lại thật sự giết chết đứa con gái duy nhất của y ở ngay trước mặt y... Còn là giết chết tàn nhẫn như thế. Phong Liệt y có ba đứa con trai, lại chỉ có một đứa con gái, tuy tính tình nóng nảy nhưng rất hiếu thảo, dẫu cho y có thể thờ ơ hết thảy, nhưng nàng dù sao cũng là thân sinh cốt nhục của y, có người cha nào có thể chịu đựng cảnh con gái mình chết thê thảm như thế ở ngay trước mặt mình chứ!

Đám thị vệ kia như mới tỉnh mộng, ùa lên như thủy triều, chém về phía thân thể Diệp Vô Thần. Nhưng bỗng nghe thấy một tiếng quát rống:

- Dừng tay!

Thanh âm này hệ như thiên lôi hàng thế, chấn động toàn thân tất cả mọi người ở đây đều run lên, ầm ầm trong tay, trước mắt biến thành màu đen, đại não hỗn loạn, thân thể đứng im phăng phắc ở đó, quên mất mình muốn làm gì.

Phong Triêu Dương.

Cheng!

Y chậm chạp đi tới gần, rút ra thanh đại đao luôn vác ở đằng sau, chưa bao giờ rời người. Tia quang mang trong nháy mắt trường đao rời vỏ kia phản chiếu khuôn mặt âm u của y, lúc này, y rốt cuộc không còn vẻ lạnh nhạt và ôn hòa của thường ngày.

- Toàn bộ các ngươi hãy lui xuống. –Phong Lăng vô lực vung tay, ánh mắt đọng lại trên thân thể vẫn đang bốc cháy kia… Cháy trong ngọn lửa, là hoàng muội duy nhất của gã. Chỉ bởi vì, nàng tát cô bé tóc trắng kia một cái.

Đám thị vệ kia ngây ngây ngô ngô lui xuống, trong lòng ngoại trừ sợ hãi, lại dấy lên ao ước sâu sắc. Bởi vì họ có thể tận mắt nhìn thấy Chiến Thần ra tay.

Phong Triêu Dương tay cầm Trảm Phong Đao, lạc lõng nói:

- Sơ sẩy của ta đã tạo thành sai lầm lớn, phần sỉ nhục này hãy để ta tự mình tới gột rửa, sau khi giết hắn, ta sẽ thỉnh tội với Phong gia.