Thiên Thần

Chương 189: Ai cũng không có quyền quyết định hạnh phúc của nàng! (Thượng)

Hoàng cung Đại Phong.

- Phụ hoàng, nàng đã tới rồi, người có muốn đi thăm nàng chút không? –Phong Lăng đứng ở trước mặt một nam tử bận hoàng bào cung kính nói. Ánh mắt nam tử sắc bén như ưng, sắc mặt uy nghiêm thâm trầm, mặt nhẵn không râu, tuổi hơn bốn mươi nhưng thoạt nhìn lại chỉ khoảng hơn ba mươi. Chính là cha của Phong Lăng, tân hoàng Đại Phong Quốc Phong Liệt.

- Không cần đâu, ta đã thấy rồi. –Phong Liệt không buồn liếc gã, quay lưng nói với gã.

Phong Lăng chẳng hề bất ngờ, khi gã ra khỏi thành nghênh đón Diệp Thủy Dao đã vô tình phát hiện Phong Liệt xuất hiện ở trước cửa thành, thoáng nhìn một cái sau đó mặt không chút biểu cảm rời đi. Nhiều năm như vậy, gã rất hiếm khi thấy Phong Liệt cười, vẻ uy nghiêm thâm trầm ấy đã đọng lại trên mặt ông từ rất nhiều năm trước, làm cho người khác lúc diện kiến còn chưa mở miệng đã khiếp đảm ba phần trước rồi.

- Thiếu nữ Diệp gia đó quả thật là thiên tiên hóa người, dung mạo, khí chất không chỗ nào không bất phàm, xứng với bất kỳ một nam nhân nào trên đời này. Nhưng ngươi thân là con trai Phong Liệt ta, quân vương tương lai của Đại Phong Quốc, không ngờ lại vì một cô gái mà ép trẫm chôn vùi một cơ hội ngàn năm khó gặp. Ngươi khiến trẫm thật sự quá thất vọng. –Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, vẫn không xoay người lại.

Những lời này Phong Lăng đã từng qua rất nhiều lần, gã than nhẹ một tiếng, nói:

- Xin lỗi phụ hoàng, con biết đã để người thất vọng, con không thể làm quyết tuyệt được như phụ hoàng ngày trước, con cảm thấy rằng, nếu không giành được nàng con sẽ ôm hận cả đời. Nhưng con xin cam đoan với phụ hoàng, chỉ một lần này thôi, sau này con ắt sẽ toàn lực phụ tá phụ hoàng, giúp phụ hoàng chinh chiến thiên hạ, chân đạp giang sơn…

Phong Lăng xoay người lại, ánh mắt phức tạp nhìn gã:

- Ngươi cho rằng ngươi còn có thể có lần thứ hai sao? Trẫm tuyệt không ngờ rằng, khi ngươi sinh ra trẫm vì ngươi từ chỗ Phong tiền bối xin được một lời hứa, không ngờ ngươi lại dùng nó vào việc kia. Phong tiền bối có ân nặng như núi với Đại Phong Quốc ta, bằng không cho dù ngươi quỳ xin ta ba ngày ba đêm, ta cũng sẽ không hề nhíu mày.

- Phụ hoàng bớt giận. –Phong Lăng nghe thấy sự hòa dịu trong thanh âm của Phong Liệt, cõi lòng cũng buông lỏng.

- Thôi bỏ đi, việc đã đến nước này nói nhiều cũng vô ích. Ngươi xuất sắc hơn trăm lần so với những hoàng đệ kia của ngươi, nếu trước khi trẫm chết không thể đánh hạ toàn bộ giang sơn, thì toàn bộ hy vọng cũng đặt trên người ngươi. Lần này, xem như một sai lầm do ngươi tuổi trẻ ngông cuồng mắc phải đi, trẫm chờ ngươi dùng hành động để bù đắp lại.

- Nhất định sẽ không làm phụ hoàng thất vọng! –Phong Lăng thề thốt hô.

Phong Liệt gật đầu, sắc mặt cuối cùng đã hòa hoãn, lạnh nhạt nói:

- Có vài việc nếu không quyết định sớm, ngươi cũng sẽ không an tâm. Nếu đã như vậy, đại hôn của ngươi sẽ quyết định vào ngày mai. Trẫm sẽ lập tức phát thiệp mời rộng rãi. Hôn lễ của con trai trẫm nhất định phải làm cho náo nhiệt sôi động, thiên hạ đều biết, áp chế hết nhuệ khí của Diệp gia. Liệu ngươi có vừa lòng không?

Phong Lăng vui mừng khôn xiết, nửa quỳ hô:

- Đa tạ thịnh ân của phụ hoàng.

- Ha ha ha ha, thật không ngờ rằng, năm đó chém giết người sống ta chết với Diệp Uy trên chiến trường, nay con gái y lại bị ép thành nàng dâu của con ta… Diệp Uy ơi là Diệp Uy, ngươi chung quy vẫn thua bởi ta, ta xem ngươi thắng lại ván này như thế nào, ha ha ha ha!

Dao Phong Các.

Phong Lăng thả chậm bước chân đi vào, đồng thời làm một động tác cấm lên tiếng với thị nữ trông giữ ở chỗ cuối cửa, chỉ e quấy nhiễu Diệp Thủy Dao ở bên trong.

Diệp Thủy Dao ngồi ở trên chiếc giường thêu long phượng sum vầy, cứ thế trôi qua một buổi trưa, hệt như bỗng mất đi sức sống, không biết đang nghĩ gì.

- Dao Phong công chúa! –Phong Lăng đến gần, nhẹ nhàng mà cung kính gọi một tiếng. Ngày đó ở Diệp gia chỉ là thoáng nhìn, lúc nghênh đón phần lớn là nhìn thấy bóng lưng nàng, lúc này gã rốt cuộc có thể quan sát nàng tỉ mỉ từ chính diện, càng nhìn thì càng cảm thấy trái tim đập dồn dập, dường như cả người đều bay tận mây xanh.

- Ra ngoài!

Một thanh âm lạnh buốt khiến thần trí Phong Lăng trở nên tỉnh táo, gã không hề nổi giận, bởi vì đây vốn chính là tính cách và mị lực thuộc về nàng, gã mỉm cười nói:

- Nếu đã như vậy ta sẽ không quấy rầy nữa. Ta tới báo cho Dao Phong công chúa biết một tiếng, ngày mai chính là ngày chúng ta thành thân. Dao Phong công chúa nếu nhớ nhà, chi bằng thả lỏng tâm tình, đi lại nhiều trong cung, qua thời gian dài nàng sẽ thích nơi đây. Phong Lăng cáo từ.

Lịch sự lễ độ nói xong, gã cười nhu hòa, thả chậm bước chân ra ngoài như lúc tới.

Mà khi Diệp Thủy Dao tới Thiên Phong Thành thì Diệp Vô Thần cũng vừa vặn trở lại Thiên Long Thành. Trước đó từ Thiên Long Thành đến Viêm Long Thành mất thời gian hơn hai mươi ngày, trở về chỉ mất ngắn ngủi mười lăm ngày.

Diệp Vô Thần vừa bước chân vào Thiên Long Thành thì lập tức có người chạy đi tìm Long Dận hồi báo. Trong lòng Diệp Vô Thần có tâm tư, bước chân một mực nhanh hơn. Ngược lại không phải là gần nhà thấy nhớ mà là nhớ Diệp Thủy Dao. Cảm giác kỳ lạ từ khoảng thời gian trước tới nay nói cho hắn biết, bên người nàng nhất định đã xảy ra việc gì đó.

Tạt ngang qua Hoa gia, hắn thoáng do dự, bảo Đồng Tâm và Ngưng Tuyết chờ ở bên ngoài, vẫn như lần đầu tiên vào Hoa gia, hắn vô thanh vô tức trèo tường vào.

Hoa Thủy Nhu tựa trước giường, múa ngón tay ngọc thon dài đan một chiếc khăn quàng cổ dài màu trắng. Tiết trời đã bắt đầu trở nên lạnh, qua cuối thu chính là mùa đông rét lạnh, chiếc khăn quàng cổ này đương nhiên là đan cho vị hôn phu của nàng. Diệp Vô Thần từng khen ngợi trù nghệ của nàng thiên hạ vô song, mà nữ công của nàng cũng chẳng hề thấp hơn trù nghệ của nàng tí nào. Những điều một thê tử giỏi giang nhất nên có nàng toàn bộ đều có, hơn nữa mỗi cái đều làm tốt làm đẹp như vậy.

Trước kia nàng chỉ đan cho phụ thân và mình, hiện tại lại chỉ cho một mình Diệp Vô Thần, khiến Hoa Chấn Thiên luôn làu bàu nàng có tình lang quên luôn cả cha.

Khóe môi nàng trước sau luôn mang theo một nụ cười, rất dịu dàng rất đẹp, hưởng thụ sự mãn nguyện và vui sướng từ việc đan lát cho ái lang, mong ngóng hắn có thể thích nó. Nàng trước đây khi đan chưa bao giờ có cảm giác kỳ diệu này, chính là bởi vì trong lòng đã có một người, thêm một phần vấn vương không thể cắt bỏ, tâm tình cũng theo đó mà lặng lẽ biến hóa.

Căn phòng rất yên lặng, chỉ có thanh âm khe khẽ khi đan. Ngay khi nàng xâu xong mũi kim cuối cùng thì một mùi quen thuộc phả vào trong mũi nàng, Hoa Thủy Nhu ngẩng đầu, đối diện với gương mặt ngày đêm nhớ thương kia. Không có hoảng sợ thất thố như lần đầu tiên khi nhìn thấy hắn đột ngột xông vào, nàng quên mất đồ vật trên tay, không kìm lòng nổi lao tới nhào vào trong ngực hắn, mới nếm trải cảm giác nhớ nhung, hơn nữa là nửa tháng, nàng rốt cuộc đa rõ đó là một loại hành hạ như thế nào.

- Chàng rốt cuộc đã trở lại… -Nàng nhẹ giọng líu ríu bên tai hắn, cánh tay ôm hắn cũng càng kéo càng chặt, chỉ sợ hắn lại đột ngột chạy mất, ngay cả chiếc khăn quàng cổ vừa mới thành hình rơi xuống đất cũng không hề phát giác.

Đây là lần đầu tiên Hoa Thủy Nhu chủ động ôm hắn, nỗi nhớ nhung và vui mừng chiến thắng thẹn thùng làm cho hắn lại một lần cảm động với mối nhu tình của thiếu nữ này. Hắn vỗ nhẹ lưng nàng nói:

- Tiểu Nhu Nhu của ta hình như gầy đi đó, có phải nhớ ta đến gầy đi hay không?

Hoa Thủy Nhu vẫn ôm lấy hắn, hưởng thụ cảm giác liền kề với hắn. Qua rất lâu Diệp Vô Thần mới nghe thấy nàng khe khẽ "Vâng" một tiếng, trong lòng lại thêm ấm áp.

Tình ý miên man hồi lâu hai người mới tách nhau ra. Diệp Vô Thần vuốt ve khuôn mặt mịn màng của nàng, nhẹ nhàng nói:

- Ta bây giờ vừa mới trở về, còn chưa về thăm nhà. Lúc ngang qua đây, không nhịn nổi nhớ nhung, bèn lén lút tiến vào, ta trước tiên về nhà một chuyến để người nhà ta an tâm, muộn một lát rồi lại tới được không?

Nghe thấy hắn ngay cả nhà đều chưa về đã vội vàng tới thăm mình trước, nỗi vui mừng và hạnh phúc trong lòng Hoa Thủy Nhu khiến cả người nàng đều có một loại cảm giác sắp hòa tan, nàng đỏ ửng mặt nói:

- Phu quân, chàng đi ra ngoài lâu như vậy, bá mẫu nhất định rất mong ngóng, nên về nhà trước đi.

- Hả? Bá mẫu? –Diệp Vô Thần đầy ẩn ý nhìn nàng. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Hoa Thủy Nhu cúi thấp đầu, rặng mây đỏ trên khuôn mặt khiến nàng đẹp rạng rỡ như hoa bách hợp nở rộ, thẹn thẹn thùng thùng nói:

- Là mẫu thân.

- Thế mới đúng chứ, sau này không cho gọi sai nữa, biết chưa? –Diệp Vô Thần cười nói.

- Vâng… -Nàng cúi đầu ứng tiếng, rốt cuộc nhìn thấy khăn quàng cổ nằm trên đất, cúi người nhặt lên, tay chân luống cuống phủi sạch bụi bẩn không hề có ở bên trên.

- Đây là? –Diệp Vô Thần liếc mắt liền thấy ngay, chiếc khăn quàng cổ này là đan cho hắn.

- Đây là… chiếc khăn thiếp vừa đan xong cho chàng, trời đã bắt đầu trở nên rất lạnh rồi… À, chàng còn ăn mặc phong phanh như vậy, sẽ lạnh lắm đấy. –Hoa Thủy Nhu phát hiện ra hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, lập tức đau lòng. Nàng kiễng mũi chân, quấn chiếc khăn lên cổ hắn:

- Bây giờ cứ đeo nó được không? Bây giờ bên ngoài hơi lạnh, bằng không thật sự sẽ rét cóng đấy.

Nàng đương nhiên không biết Diệp Vô Thần nóng lạnh bất xâm, dẫu trần truồng đứng ở băng sơn tuyết địa cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo chút nào. Diệp Vô Thần không muốn nhìn thấy nàng thất vọng, đặt tay lên khăn quàng, vẻ mặt ôn hòa nói:

- Được, vậy sau này ta chỉ quấn khăn Tiểu Nhu Nhu đan cho ta.

- Nhưng y phục của chàng mỏng như vậy, thiếp may cho chàng một bộ ngoại y được không? –Hoa Thủy Nhu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn hắn.

- Được mà, ngoại y Tiểu Nhu Nhu may, ta nhất định sẽ thích. –Diệp Vô Thần vẻ mặt cưng chiều nói. Hắn biết với thiếu nữ này mà nói, may một bộ ngoại y chẳng những không vất vả mà ngược lại sẽ là một kiểu hưởng thụ. Trong quãng thời gian rời khỏi Thiên Long Thành này, hắn vẫn luôn tưởng nhớ sự ôn nhu của Hoa Thủy Nhu, may mắn thay nàng có thể trở thành thê tử của mình.

Lặng lẽ đi vào rồi lặng lẽ đi ra, điểm khác chính là, lúc từ Hoa gia đi ra trên cổ Diệp Vô Thần quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng rất tương xứng với y phục màu trắng của hắn.

- Đi thôi, chúng ta về nhà! –Diệp Vô Thần kéo tay Ngưng Tuyết và Đồng Tâm, đi về phương hướng Diệp gia.

Đẩy cửa chính ra, trên dưới Diệp gia nhận được tin tức sớm đã chờ ở đó, Vương Văn Thù gần như là nhào tới, liến thoắng hỏi han đủ điều, hỏi hắn có chịu khổ gì ở bên ngoài không, mãi đến sau khi thấy hắn khí sắc như thường, cũng không gầy đi mới yên tâm.

Khi bước vào đại môn Diệp gia hắn liền cảm thấy không khí có chút dị thường, đó là cảm giác thiếu đi cái gì đó. Hơn nữa bất luận là Diệp Nộ Diệp Uy hay Vương Văn Thù, bao gồm cả Diệp Vô Vân tươi cười giả tạo, nét mặt đều ẩn giấu điều khác thường gì đó. Cõi lòng hắn trở nên nặng trĩu, nhưng nhịn không hỏi, bởi vì trước lúc này có một việc bắt buộc phải giải quyết trước.

- Thần Nhi, con có lấy được Thiên Diệt Viêm Long Quả không? –Quả nhiên, sau khi tiến vào không lâu Diệp Nộ liền thận trọng hỏi. Dẫu sao việc này quan hệ đến tính mạng của hoàng đế và hoàng hậu, cũng liên quan đến vinh quang danh dự của Diệp gia ông.

- Lấy được rồi. –Diệp Vô Thần hồi đáp, khóe miệng cố lộ ra một nụ cười. Câu trả lời của hắn khiến Diệp Nộ Diệp Uy rốt cuộc thở phào.

Đúng vào lúc này, trước cửa Diệp gia xôn xao một hồi, không ngờ Long Dận lại tự mình đến thăm, cười to "Ha ha" đi vào.

Diệp Vô Thần đương nhiên biết nguyên do của y, lòng có vướng bận, không muốn lãng phí thời giờ, không chờ Diệp gia làm lễ bèn trực tiếp lên đón nói:

- Vô Thần bái kiến hoàng thượng, may mắn không làm nhục mệnh, rốt cuộc lấy được Thiên Diệt Hỏa Long Quả về.

- Ha ha ha ha, trẫm biết ngươi nhất định sẽ không để trẫm thất vọng. Mấy ngày trước trẫm còn nghe thành chủ Viêm Long Thành nói một thiếu niên áo trắng mười bảy mười tám tuổi dẫn theo hai cô bé đi về hướng Thiên Diệt Hỏa Sơn, hẳn chính là ngươi rồi. Nào, mau để trẫm xem xem Thiên Diệt Hỏa Long Quả rốt cuộc là thần vật thế nào.

Nếu nói lúc trước Long Dận còn có rất nhiều hoài nghi, thì bây giờ hoài nghi với Diệp Vô Thần đã nhỏ lại càng nhỏ hơn. Khi Diệp Vô Thần rời đi, y sai người thúc ngựa chạy tới Viêm Long Thành trước, sai người lưu ý hướng đi của Diệp Vô Thần, biết được kết quả là hắn quả nhiên đi Thiên Diệt Hỏa Sơn, chuyện đấy nước này y đích xác đã không còn gì để hoài nghi nữa. Y không tin Diệp Vô Thần sẽ ngốc đến mức hư cấu một chứng bệnh, sau đó để mình mạo hiểm tính mạng đi lấy giải dược nhằm tranh công.