Thiên Thần

Chương 155: Chiến Thần Phong Triêu Dương (Hạ)

Hay cho một vở kịch song hoàng kẻ xướng người họa, kẻ mặt đỏ người mặt trắng… Phong Lăng thầm cười lạnh, giơ tay nói:

- Lâm lão tướng quân chớ kích động. –Gã xoay người lại, dùng ánh mắt chỉ vào người trung niên luôn theo sát đằng sau gã:

- Vị tiên sinh này mang binh khí vào cung đích xác là y không đúng nhưng có liên can gì với Phong Lăng ta? Y thực ra chẳng phải tùy tùng của ta, chỉ là một kẻ bảo vệ theo ta đằng sau mà thôi, vốn dĩ không nghe lệnh ta. Cho dù ta bảo y đi y cũng không đi. Nếu các người cảm thấy y phá hủy quy củ thì cứ bắt y là được, ta tuyệt đối không lo không hỏi bởi vì điều này không hề liên can với ta. Chỉ là, ta xin khuyên một câu, nếu vị tiên sinh này thật sự muốn giết bất kỳ một ai trong này, hoàn toàn không cần dùng binh khí.

Lâm Cuồng vẻ mặt châm chọc cười rộ lên:

- Ha ha ha ha… Cái cớ nực cười như vậy ngươi cũng có thể nói ra. Ai ngờ đường đường thái tử Đại Phong Quốc, vì né chút tội trạng như vậy lại không ngại…

- Câm miệng! –Long Dận đột ngột quát lớn một tiếng, làm Lâm Cuồng kinh sợ giật mình một cái. Y chậm rãi ngồi lên chỗ, sắc mặt lúc u lúc ám, cuối cùng bày ra vẻ mặt ngưng trọng, nhìn người trung niên kia hỏi:

- Các hạ… Chính là Chiến Thần – Phong Triêu Dương đại danh đỉnh đỉnh hay chăng?

Vốn dĩ, Long Dận biết kẻ này tuyệt không đơn giản, nhưng cũng không đoán ra Phong Triêu Dương tự mình tới. Bởi vì y xưa nay đều đóng giữ ở hoàng cung Đại Phong, bảo vệ chu toàn hoàng thất Đại Phong, ngoại trừ hợp lực chế phục Thiên Phạt Chi Nữ năm đó, chưa từng nghe nói y rời khỏi Đại Phong Quốc bao giờ. Hơn nữa, Phong Triêu Dương hẳn đã gần sáu mươi tuổi, kẻ này thoạt nhìn cùng lắm chỉ năm mươi, tuổi tác cũng không tương xứng. Nhưng mấy câu nói của Phong Lăng khiến y không thể không nghĩ đến cái tên làm cho y kinh hãi vạn phần.

Phong Triêu Dương… Ba chữ hệt như ba tiếng sét, đánh chúng thần trong phòng gần như mất hết hồn vía. Trọng lượng ba chữ này cực kỳ nặng, ai cũng không dám hoài nghi, bởi vì đây tượng trưng cho một thần thoại trong loài người, sánh ngang Chân Thần. Trong tích tắc Phi Long Thính im lìm đáng sợ, tất cả ánh mắt đều sợ hãi vô chừng rơi lên người trung niên nọ. Hô hấp của ba thân ảnh già nua ẩn trên nóc nhà cũng trở nên nặng nhọc. Lâm Cuồng càng bị dọa đổ mồ hôi lạnh. Cái tên "Phong Triêu Dương" này khiến trái tim y suýt nữa vọt ra ngoài. Nếu thật sự chọc giận Chiến Thần, hậu quả ai cũng không gánh nổi, càng cản không nổi.

Phong Lăng thu toàn bộ phản ứng của mọi người vào trong đáy mắt, nhếch mép, cười ha ha nói:

- Hoàng thượng mắt sáng như thần, vị này đích thật là anh hùng Phong Triêu Dương của Đại Phong Quốc ta. Cũng là đại ân nhân đời đời kiếp kiếp của Phong gia ta, xưa nay không ai có thể trói buộc tự do của ngài. Nếu Lâm lão tướng quân cảm thấy y mang binh khí vào cung là không hợp quy củ, tự nhiên có thể gọi người tới bắt y, Phong Lăng không có quyền can thiệp.

Nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim hơn chục người trong phòng đập nhanh hơn gấp bội. Không ai hoài nghi, với năng lực của Phong Triêu Dương, muốn giết một kẻ nào trong cung đều dễ như trở bàn tay, tầng tầng thủ vệ kia quả thực đều là vật trang trí. Mấy Thần nhân của Thiên Thần đại lục, kẻ nào mà chẳng phải biến thái lấy đầu tướng lĩnh và đi trong vạn quân đơn giản như ăn cơm. Mà muốn trở thành biến thái như vậy, bình thường đều phải thanh tâm quả dục, một lòng hướng võ, nỗ lực vô hạn, vô số cơ duyên vận khí sau đó mới có thể gặt thành quả, hoàn toàn không quân tâm chiến tranh triều chính. Sở Thương Minh, Vũ Tiều Tụy, Thương Lan Tuyết Nữ đều là như thế, Phong Triêu Dương lại là nửa ngoại lệ. Sau khi y trở thành "Thần" liền kiên quyết tiến vào hoàng thất Đại Phong. Nhưng may thay chỉ là bảo vệ mà không phải nghe lệnh, bằng không Thiên Long Quốc chưa biết chừng đã không tồn tại đến ngày hôm nay.

Khóe miệng Lâm Cuồng giựt giựt, một chữ đều không nói ra nổi. Nếu trước đó biết y là Chiến Thần của Đại Phong Quốc, Thần thủ hộ Phong Triêu Dương, thì cho y thêm mười lá gan y cũng không dám khiến Phong Lăng lúng túng từ mặt này, do đó lộ ra sơ hở. Nói tóm lại là hối hận không thôi.

Nhưng may thay chỉ là thăm dò, không thật sự động thủ bắt người, bằng không hậu quả duy nhất ắt sẽ là máu nhuộm Phi Long Thính. Biết đâu kiếm tiếp theo sẽ đâm về phía Lâm Cuồng y. Lâm Cuồng lập tức im thin thít, sắc mặt nghẹn đến xám ngoét, nuốt giận dẫu sao cũng mạnh hơn rước lấy họa sát thân. Đối phương chính là Phong Triêu Dương, y có tư cách khiến bất cứ ai đều kinh hồn bạt vía, ngoan ngoãn chịu phục.

Diệp Nộ ra mặt hòa giải nói:

- Thanh danh Chiến Thần như sấm bên tai, nghe đồn xưa nay Chiến Thần đều luôn đao không rời thân, kỳ nhân có một không hai như thế sao có thể ràng buộc bởi quy củ thế tục. Hoàng thượng, lão thần có một yêu cầu quá đáng, hi vọng đặc biệt cho phép Chiến Thần không tuân thủ quy củ vào cung dỡ binh khí, lấy đó bày tỏ lòng tôn trọng.

Long Dận lập tức gật đầu nói:

- Diệp lão tướng quân nói rất hợp ý trẫm. Phong thái tử, Phong anh hùng, lúc nãy thần tử của trẫm có gì mạo phạm…

- Đâu có đâu có. –Phong Lăng không để bụng xua tay:

- Tuổi tác lớn rồi đều sẽ có chút hồ đồ. Một hồi nói mình cái gì đều không sợ, một hồi dọa ngay cả nói đều không dám nói một câu, Phong Lăng ta há có thể so đo với loại người này. Hoàng thượng, Phong Lăng không muốn lãng phí thời gian quý giá ở Thiên Long Quốc, hy vọng… Trước tiên có thể viếng thăm Diệp gia một chuyến. Phụ hoàng cũng thường nói Diệp tướng quân tương tự cũng có dũng có hưu, không hổ với cái danh nam nhân Diệp gia. Hiện giờ nếu lên chiến trường, chắc không thua kém Diệp lão tướng quân năm đó. Anh hùng như thế Phong Lăng há có thể không gặp. Ngoài ra, ta còn nghe nói con trai của Diệp tướng quân cũng là một kỳ tài có một không hai, nổi tiếng là Thiên Long đệ nhất tài tử, đệ nhất tuấn kiệt, đệ nhất thần y, vừa rồi Phong Lăng ở đâu đâu trong Thiên Long Thành cũng có thể nghe những đồn đãi về Diệp gia công tử, truyền tựa như Thiên nhân, Phong Lăng tâm sinh mong mỏi, vội vã muốn gặp hắn một lần.

Long Dận cười ha ha nói:

- Âu rằng Phong Thái tử phải thất vọng rồi, Diệp công tử đích thật là một kỳ tài khoáng thế, nhưng lúc này hắn đã có việc quan trọng tới phía nam, một tháng sau mới có thể trở về.

Phong Lăng nghe vậy bèn tiếc nuối, thất vọng nói:

- Nếu thế, Phong Lăng đành viếng thăm Diệp tướng quân và Diệp phu nhân một lần vậy. Không đến Diệp gia một chuyến, trong lòng Phong Lăng ắt có tiếc nuối.

Long Dận gật đầu, xoay về phía Diệp Nộ nói:

- Diệp lão tướng quân.

Diệp Nộ hiểu ý, đứng dậy nói:

- Phong thái tử, mời.

Phong Lăng đi theo Diệp Nộ, Phong Triêu Dương như hình với bóng không nói qua một câu. Sắc mặt Long Dận trầm xuống, y nhíu chặt mày, ngưng mắt trầm tư.

Chẳng trách gã dám đến một mình, thì ra là do Phong Triêu Dương bảo vệ. Nhưng vì sao Phong Liệt lại cho Phong Triêu Dương đi theo gã, nếu mục đích chỉ đơn thuần như Phong Lăng nói thì tuyệt không đến mức như thế. Xem ra, mục đích Đại Phong Quốc phái thái tử tới tuyệt không đơn giản.

Dọc đường đi Phong Lăng vô cùng tán tụng Diệp Nộ. Diệp Nộ nét mặt lạnh nhạt, khó khăn lắm mới tiếp gã vài câu. Phong Lăng cũng chẳng để bụng, nét mặt như một. Diệp Nộ đi ở phía trước, trong lòng thầm cảm thán… Không hổ là thái tử Đại Phong Quốc, tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản. Chỉ là phần quyết đoán và công phu hàm dưỡng này đã không phải người thường có thể bằng. Hơn nữa phong cách, phương thức còn cả biểu cảm khi gã nói chuyện lại có vài phần tương tự như Diệp Vô Thần.

Diệp gia.

Theo y vào cửa, ánh mắt Phong Lăng tỉ mỉ quét qua mỗi một góc, dường như muốn quan sát thật kỹ càng mỗi một tấc một ngóc ngách nơi đây. Lần này gã đề ra muốn tới Diệp gia chủ yếu vẫn là muốn biết Diệp gia thêm vài phần. Nếu Thiên Long và Đại Phong gặp lại nhau trên chiến trường, họ kiêng kỵ nhất vẫn là quân Diệp gia. Năm đó hoàng đế Đại Phong Phong Liệt hiện nay từng giao phong nhiều lần với Diệp Nộ Diệp Uy, biết sâu sắc sự cường đại của quân đội Diệp gia. Chỉ có dốc hết khả năng biết người biết ta mới có thể giảm thương vong xuống thấp nhất. Đương nhiên, cũng vẻn vẹn là khả năng thương vong mà không phải thất bại, trải qua hai mươi năm nghỉ dưỡng và chuẩn bị các mặt, họ tự tin cho dù có sự át chế của Quỳ Thủy Quốc và Thương Lan Quốc, thì cũng không có khả năng thất bại. Chỉ cần chú tâm làm thế nào giảm thiểu tổn thất thương vong thôi.

Diệp Uy bị gọi đến tiền viện, nhìn thấy Phong Lăng, nghi hoặc nói:

- Vị khách quý này là?

- Hắn là thái tử Đại Phong Quốc. –Diệp Nộ chẳng mặn mà nói.

- Gặp qua Diệp tướng quân. Danh tiếng của Diệp tướng quân, lúc ta ở Đại Phong Quốc đã như sấm bên tai. –Phong Lăng nhã nhặn nói.

Khí thế bất phàm Phong Lăng biểu hiện ra khiến Diệp Uy biết gã tuyệt không phải nhân vật tầm thường, lúc này nghe vậy vẫn cả kinh, gật đầu nói:

- Thì ra là Phong thái tử, lời này Diệp mỗ không dám nhận, xin hãy vào trong ngồi.

Phong Lăng xua tay nói:

- Không cần, Phong Lăng được gặp Diệp tướng quân đã rất hài lòng, không dám quấy rầy thêm nữa. Kế tiếp, dày mặt mong Diệp tướng quân dẫn ta tham quan quân uy Diệp gia một lần, để ta tận mắt thấy thế nào mới là quân đội hùng dũng thật sự.

Diệp Uy nhướng mày, lời này rõ ràng là muốn thăm dò lực lượng quân sự hiện giờ của Thiên Long Quốc. Y nhìn Diệp Nộ. Diệp Nộ gật đầu với y:

- Ngươi dẫn Phong thái tử đi đi, đây cũng là ý chỉ của hoàng thượng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

Diệp Uy lập tức hiểu ý, biết bên quân doanh sớm đã có an bài, vì thế gật đầu nói:

- Được rồi, mời Phong thái tử.

- Nhớ kỹ, nhất thiết đừng mạo phạm tới người theo đằng sau gã… Y là Phong Triêu Dương. –Trong tích tắc xoay người đi, Diệp Nộ thấp giọng nói bên tai với Diệp Uy. Toàn thân Diệp Uy chấn động, kinh hãi nhìn về phía người áo xanh dung mạo xấu xí, lưng đeo đại đao kia, nhất thời không thể áp chế nét động dung trên mặt.

Mà lúc này, Phong Lăng cũng vừa vặn nhìn về phía một thân ảnh thướt tha từ xa xa đi tới… Chính là Diệp Thủy Dao từ tiểu viện của Diệp Vô Thần đi ra, quay về tiểu viện của mình. Từ sau khi Diệp Vô Thần rời khỏi, hiếm khi ra ngoài như nàng thường xuyên không tự chủ nổi đi tới tiểu viện của hắn. Chỉ vì tìm từng hơi từng mùi thuộc về hắn.

Nếu nàng vẫn là Diệp Thủy Dao đóng chặt trong thế giới của mình, không muốn đi ra ngoài kia, vậy thì hết thảy đều sẽ tiến hành dựa theo Diệp Vô Thần an bài, Lâm gia sẽ bị hãm hại cho hết đường chối cãi, đến tận khi sụp đổ. Long Dận sẽ bạo bệnh mà chết, Long Chính Dương lên ngôi, Đại Phong Quốc cũng sẽ bởi có Nam Hoàng tông tham gia mà không dám manh động với Thiên Long Quốc trong vòng ba năm. Mà ba năm này đủ để hắn giăng xuống một chiếc lưới lớn… Nhưng lần xuất hiện này của Diệp Thủy Dao khiến tất cả kế hoạch của hắn bị hoàn toàn chặt đứt ngay trong tích tắc. Cũng làm cho quỹ tích cuộc đời hắn phát sinh biến hóa cực lớn. Từ bảo vệ, đi lên con đường giẫm đạp thiên hạ.

Có đôi khi, đáng sợ nhất không phải đao thương kiếm nỏ, mà là hồng nhan họa thủy.

Vẻ mặt Phong Lăng trở nên ngây ngốc, lần đầu tiên đối mặt với hoàng đế Thiên Long cùng chúng thần Thiên Long đều ung dung tự nhiên như gã trong khoảnh khắc này lại mất hết thần hồn, trong mắt ngoại trừ tiên ảnh đó đã không còn cái gì khác. Trong thế giới trống rỗng mù mịt, gã nghe thấy trái tim mình đang đập rộn ràng. Lần đầu tiên trong đời, gã có loại cảm giác mất hồn chưa từng thể nghiệm qua bao giờ.

- Nàng là tiên nữ… Hay là ma chướng trong mệnh của ta… -Trong đầu, chỉ có tia thanh minh ấy đang lẩm nhẩm.

Nhưng luồng tiên ảnh ấy không hề đi thẳng tới gần gã. Diệp Thủy Dao cảm thấy một ánh mắt đang ngó nghiêng, bèn lạnh lùng liếc gã một cái, thu ánh mắt, vòng qua cửa tiền viện đi về phía tiểu viện của mình. Ánh mắt Phong Lăng di dời theo nàng, mãi cho đến khi thân ảnh của nàng biến mất trong tầm mắt vẫn không phục hồi lại.

- Phong thái tử, chúng ta đi thôi. –Diệp Uy lặp giọng quát, y biết mị lực của con gái mình nên cũng không cảm thấy quá kỳ quái với phản ứng của Phong Lăng.

Phong Lăng như bị đánh thức từ trong mộng, ánh mắt gã lấp lóe một hồi, vội vã hỏi:

- Diệp tướng quân, cô gái hồi này là?

- Là con gái ta. –Diệp Uy không chút biểu cảm đáp.

Nụ cười vốn tao nhã nhạt nhẽo của Phong Lăng lúc này hơi biến dạng, toàn bộ trong đầu đều là thân ảnh của Diệp Thủy Dao, xua mãi không đi, ngay cả tâm tư tới quân doanh đều không biết đi đâu mất rồi.

- Thì là con gái của Diệp tướng quân, quả nhiên là quốc sắc thiên hương, thiên tiên hóa người, mỹ nhân Đại Phong Quốc ta đều phải lu mờ vài phần. Không biết phương danh là?

Diệp Uy nhướng mày, trầm mi nói:

- Phong thái tử, tốt hơn là chúng ta tới quân doanh trước đi.

Phong Lăng tự biết thất thố, tự giễu bật cười, cũng không hỏi nữa, tránh người:

- Mời Diệp tướng quân.

Trong tích tắc bước ra khỏi Diệp gia, gã không tự chủ được quay đầu liếc về cửa viện nơi Diệp Thủy Dao biến mất, lại không nhìn thấy thân ảnh khiến gã ngơ ngẩn, lúc này mới thất vọng rời đi.

Phong Triêu Dương một mực theo đằng sau gã, như một người gỗ vậy. Vì một lời hứa, y cả đời bảo vệ Đại Phong Quốc, nhưng cũng chỉ là bảo vệ. Những điều khác, y không quan tâm, cũng không muốn quan tâm.