- Trong lòng mỗi người nhất định đều có thứ mình thích nhất, vậy thì hôm nay chúng ta sẽ vẽ thứ mình thích nhất, bất kể là người là vật là cảnh, là xấu hay tốt, là khó hay dễ, đều dùng bút vẽ trong tay mình vẽ nó ra. Nếu như ngay cả thứ mình thích nhất đều không phác họa ra được, vậy thì học họa kỹ hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Dùng tâm nghĩ, dùng tay vẽ, cho dù vẽ không đẹp cũng không sao, chỉ cần thật sự cố gắng là được rồi.
Diệp Vô Thần thành công nhen nhóm lòng nhiệt tình của họ, hắn không giảng giải họa kỹ gì cả, không có cái gọi là "làm mẫu" gì hết, càng không có bảo họ làm theo từng nét phác họa nhàm chán kia, mà khiến họ xốc tinh thần, tập trung tâm thần, ráng sức vẽ vật yêu thích nhất trong lòng.
Hoa Bộ Hao trợn mắt há mồm nhìn lớp họa kỹ từ trước tới giờ đều là không khí chết chóc trầm uất bị lòng nhiệt tình như lửa lan đầy, mà trên khuôn mặt những học sinh bình thường đều theo khuôn phép kia, cũng toàn bộ là vẻ chuyên tâm chuyên chú nghiêm túc trước nay chưa từng có.
- Ngài dạy bọn họ, chính là tranh chết ta từng nói. –Diệp Vô Thần đi tới bên mình Hoa Bộ Hao, thấp giọng nói, tận khả năng không kinh động những học sinh đang dùng tâm vẽ tranh kia:
- Phương pháp ngài dùng nói trắng ra chính là phục chế phương thức vẽ tranh của mình cho bọn họ, bảo bọn họ vẽ gì thì vẽ cái đó, bảo họ vẽ thế nào thì vẽ thế đó. Nên biết, mỗi người đều có tính cách và tác phong khác nhau, mà điều này cũng quyết định phong cách của mỗi người khi vẽ tranh đều có. Cũng chính là vẽ gió, thân làm lão sư, hẳn phải chú trọng bồi dưỡng vẽ gió chính bọn họ độc hữu, chỉ có phong cách thích hợp nhất với mình mới có thể khiến họ tiến bộ với tốc độ nhanh nhất. Phương thức theo nề theo nếp, chỉ sẽ bẻ gập thậm chí bóp chết phong cách độc hữu của họ, khiến họ chậm chạp tiến cảnh. Càng nghiêm trọng hơn, thậm chí sẽ quên mất vì sao mình muốn vẽ tranh mà buông tha vẽ tranh.
Hắn quay đầu lại, mỉm cười nhìn đám học sinh nơi nơi nhiệt tình kia, nói:
- Lòng nhiệt tình hiện giờ của họ, là bởi vì họ tìm được một lý do học vẽ tranh… Có thể miêu tả, giữ lại vật việc mình yêu thích nhất.
Sự rung động từ lời của Diệp Vô Thần với Hoa Bộ Hoa cứ nghĩ là biết, sự hào hứng vang dậy trước nay chưa từng có của những học sinh này đã như một minh chứng sắt đá. Một hồi nói chuyện, gần như hoàn toàn lật nhào phương pháp dạy vẽ tranh của y mấy năm nay, nhưng lại khiến nội tâm y chẳng có nửa phần cảm giác không phục. Y cúi đầu, hổ thẹn nói:
- Hôm nay lão phu được nghe một hồi dạy bảo của Diệp công tử, thật như được rửa não, giật mình tỉnh ngộ. Thì ra mấy năm nay lão phu cùng với dạy người, cũng là đang làm hại người mà!
Diệp Vô Thần lắc đầu:
- Tiên sinh ngài quá lời rồi. Nên biết bồi dưỡng phong cách mỗi cá nhân độc hữu nói ra thì dễ dàng, nhưng làm lại tương đối khó khăn. Đặc biệt nếu một lần chăm lo cho nhiều người như thế, so với lúc trước không biết phải vất vả bao nhiêu lần.
Lưng Hoa Bộ Hao lại thấp hơn mấy phần, thành thật nói:
- Không! Với một lão sư mà nói, việc vui mừng nhất chính là học sinh của mình có thể vượt qua mình. Những lời của Diệp công tử đã chiếu sáng đường cho lão phu, lão phu há có thể lười biếng. Dẫu mệt nhọc, cũng là thoải mái trong lòng.
Phòng vẽ to lớn đầy rẫy thanh âm bút vẽ cọ xát giấy vẽ, vang lên xào xạc, nhưng không một ai nói chuyện, toàn bộ tập trung tinh thần, không quấy nhiễu người khác, càng không muốn bị người khác quấy nhiễu. Ngay cả Long Hoàng Nhi cũng ngoan ngoãn vẽ tranh ở đó, chỉ là tư thế ngồi của nàng thật sự không làm sao lịch sự cho nổi, tư thế cầm bút càng vô cùng thê thảm, nhưng trên mặt lại là vẻ nghiêm túc hiếm có. Đôi mắt sáng long lanh kia thỉnh thoảng lén ngắm Diệp Vô Thần.
Hẳn sẽ không là vẽ ta đấy chứ? Diệp Vô Thần không khỏi nghĩ đến.
- Lão sư, ta vẽ xong rồi!
Rất lâu sau, cô nữ sinh nhỏ bị Diệp Vô Thần hỏi ngay đầu tiên giơ tay hô, cũng vô ý gọi hắn là lão sư. Diệp Vô Thần đi tới, xem bức tranh đó một lát, nhỏ giọng hỏi:
- Ngươi cảm thấy bức Phượng Vũ Hoa này có giống suy nghĩ trong lòng ngươi không?
- Không giống.
- Không giống chỗ nào?
- À… Hình dạng hoa thật không đẹp, lá hơi rộng, còn có… còn có phối hợp rất không cân đối.
- Ừm, nếu ngươi có thể nhìn ra những chỗ khác với ngươi nghĩ, lần sau khi vẽ nhất định có thể điều chỉnh tốt hơn, đúng không?
Cô nữ sinh nhỏ lập tức tự tin gật đầu:
- Vâng! Ta nhất định có thể, ta nhất định có thể rất nhanh vẽ ra Phượng Vũ Hoa hoàn mỹ nhất cho lão sư xem.
Nàng xóa hết giấy vẽ lúc trước, lại vẽ tỉ mỉ trên giấy vẽ mới lần nữa, vẻ mặt không có một tia không kiên nhẫn và phiền chán nào, vẫn chuyên chú như vậy.
Diệp Vô Thần lặng lẽ vòng ra đằng sau phòng vẽ, sau đó từ phía sau đi tới sau lưng Long Hoàng Nhi, nhìn vào bàn vẽ trước mặt nàng. Nhất thời, hắn hệt như bị Thiên Lôi bổ trúng, hận không thể lập tức che mắt chạy trốn… Đây không phải ta, nhất định không phải là ta.
Long Hoàng Nhi lén nhìn về phía trước, lại không phát hiện ra bóng dáng Diệp Vô Thần đâu, nhất thời vô ý thức nhìn về sau, liếc một cái đã thấy Diệp Vô Thần đứng ở đằng sau nàng, vẻ mặt quái dị đến cực điểm. Nàng giật nảy mình, cuống quít vươn tay che bàn vẽ của mình, sau đó lại buông tay xuống, cười hì hì nói:
- Ta vẽ đẹp không?
- Đẹp hay không trước tiên chưa nói, nàng vẽ đây là? –Diệp Vô Thần dè dặt hỏi, chỉ e nhận được đáp án hắn dự liệu. Lúc này hắn đã không còn dũng khí liếc thêm một cái nào nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://Trà Truyện
- Đương nhiên vẽ ngươi rồi. Bởi vì ta phát hiện bây giờ người ta thích nhất chính là ngươi đó. –Long Hoàng Nhi vui vẻ nói.
Diệp Vô Thần:
- ………..
- Công chúa, nàng hãy thành thật nói cho ta, nàng thích vẽ tranh không? –Diệp Vô Thần bất lực nói. Có thể vẽ người thành như vậy, cảnh giới quả thực khiến hắn không còn gì để nói.
Long Hoàng Nhi nghĩ một hồi, mới thành thật nói:
- Không thích… Nhưng ta càng không thích học lễ nghi, còn có nữ hồng, nữ tắc gì đó… đều rất ghét.
- Vậy chúng ta… lén chuồn ra ngoài chơi được không? –Diệp Vô Thần nói. Cho dù phải mạo hiểm gánh cơn phẫn nộ từ Long Dận, hắn cũng thực sự không nhẫn tâm để Long Hoàng Nhi giày xéo hình tượng của hắn nữa.
Đôi mắt Long Hoàng Nhi sáng rực, suýt nữa không kích động nhảy dựng lên. Diệp Vô Thần dựng ngón cái làm một động tác "suỵt", đi tới trước mặt Hoa Bộ Hao nói:
- Hoa tiên sinh, tâm công chúa không ở trên tranh, cưỡng cầu không được. Hứng thú mới là lão sư tốt nhất, cưỡng bức cũng chẳng cưỡng ra được. Cho nên ta muốn dẫn công chúa tới nơi khác nhìn, tìm một ít thứ nàng thích, ngày mai lại đến. Nếu hoàng thượng phái người hỏi, ngài chỉ cần trả lời công chúa đến với ta, đi cùng ta là được. Điều này quả không hề tính là khi quân.
Hoa Bộ Hao tuy không nỡ, nghe thấy hắn ngày mai còn tới, mừng ra mặt, cung kính nói:
- Diệp công tử xin cứ tự nhiên, lão phu đến khi ấy sẽ trả lời dựa theo lời Diệp công tử. Còn về học sinh, lão phu đã biết nên làm thế nào rồi.
Tiếp đó, y sẽ dựa theo phương pháp của Diệp Vô Thần, nhất nhất chỉ đạo và hướng dẫn.
Trong nháy mắt khi Diệp Vô Thần và Long Hoàng Nhi đi ra ngoài, Hoa Bộ Hao dùng tốc độ kinh người xông lên bục, cẩn thận không thể cẩn thận hơn cuộn lại tờ giấy vẽ viết ba chữ "Diệp Vô Thần" kia, cầm vào trong tay, toàn thân kích động run rẩy.
Cái gì mà "danh sư mặc bảo", ở trước mặt ba chữ của Diệp công tử đều không đáng một đồng!
- Chúng ta đi đâu chơi? –Long Hoàng Nhi hưng phấn như thể một chú chim non thoát khỏi lồng giam.
- Không phải công chúa nói chưa từng ra khỏi Thiên Long Thành bao giờ ư? Vậy chúng ta ra ngoài thành chơi đi.
- Oa! Thật không? Là thật ư? Không được gạt người!
- Đương nhiên là thật. Ngoại trừ ta, hôm nay phụ hoàng nàng không phái bất kỳ ai đi theo đằng sau nàng, cho nên cho dù ra khỏi thành y cũng sẽ không biết. –Diệp Vô Thần mỉm cười nói, dẫn nàng đi về phía Bắc gần nhất. Cảm thụ được nỗi vui mừng từ nội tâm tiểu công chúa này, hắn bỗng có một loại cảm giác thỏa mãn tuyệt diệu mà ấm áp. Đương nhiên, còn có cảm giác cấm kỵ như bắt cóc công chúa.
- Hay quá hay quá, trước đây ta luôn cho rằng ngươi là người xấu, bây giờ ta mới biết thì ra ngươi tốt như vậy… Thật sự càng lúc càng thích ngươi. –Long Hoàng Nhi tung tăng nói. Ra khỏi thành, điều này với người phổ thông trong thành chẳng qua là chuyện quá bình thường, nhưng lại là niềm hy vọng xa vời của vị công chúa nhiều năm qua khát khao mà không thể như ý nguyện. Dưới vẻ ngoài vinh quang của nhà đế vương, che giấu quá nhiều điều ngán ngẩm.
- Suỵt! Nói nhỏ thôi, nếu bị họ nhận ra nàng là Phi Hoàng công chúa thì không hay đâu.
Hai người như đóng kẻ trộm đi thẳng về phía bắc, lộ tuyến đi chính là từ phía bắc ngày trước Diệp Vô Thần lần đầu tới Thiên Long Thành.
Thủ vệ cửa Bắc Thiên Long Thành đương nhiên chưa từng gặp qua Long Hoàng Nhi, cộng thêm việc họ sớm đã bị dòng người tới lui làm hoa cả mắt, sớm đã không cố ý quan sát ai được nữa, Diệp Vô Thần và Long Hoàng Nhi không gặp bất kỳ ngăn trở nào đi về phía bắc. Sau đó Long Hoàng Nhi mặc sức hô một tiếng, liều mạng chạy về phía trước.
- Ta ra khỏi thành rồi, ta ra khỏi thành rồi!
Hệt như chú chim hoàng yến hoàn toàn được tự do, nàng ngắm bầu trời xanh lam, hít thở không khí trong lành ở đây, bật tiếng cười thanh thúy.
Cách thành càng xa, người đi đường càng thưa thớt. Từ khi vào Thiên Long Thành, đây cũng là lần đầu tiên Diệp Vô Thần tới thành Bắc.
- Công chúa, nàng muốn đi đâu?
- Hừ, bây giờ ta không thích ngươi gọi ta là công chúa… Ngươi phải gọi ta là Hoàng Nhi mới được. –Long Hoàng Nhi nhăn mũi nói.
- Được. Vậy, Hoàng Nhi muốn đi đâu chơi? –Diệp Vô Thần cười hỏi.
- Chỉ cần không hồi cung, đi đâu cũng được. –Nàng khá tùy hứng nói.
- Vậy… Chúng ta đi bắt cá được không, trước mặt có một con suối nhỏ rất nông. Lúc trước khi ta và hoàng huynh nàng kết bạn trở về, trước khi vào thành còn cố ý ở đó bắt cá một lần.
- Bắt cá? –Điều này với Long Hoàng Nhi mà nói không thể nghi ngờ là một từ mới mẻ mà kích thích. Nàng vội gật đầu:
- Mau dẫn ta đi, ta muốn đi.
Suối chảy róc rách, nước suối không đến đầu gối, trong vô cùng, liên tục có thể thấy có cá lớn lớn nhỏ nhỏ bơi qua. Nơi có con suối nhỏ như vậy đã gần như tuyệt tích trong ký ức của Diệp Vô Thần. Tại thế giới này lại đâu đâu cũng có thể thấy.
Trong cung rải rác đủ mọi ao đầm hồ nhỏ nhân tạo, mà Long Hoàng Nhi lại là lần đầu tiên nhìn thấy dòng suối, tiếng nước róc rách kia rơi vào trong tai nàng hệt như tiên nhạc. Trong đôi mắt không ngừng lấp lóe quang mang còn trong hơn nước suối.
Nàng cởi sạch giầy của mình, túm váy, chân trần đứng ở trên đá xanh trong suối, hưởng thụ cảm giác được dòng nước vuốt ve. Tâm, thoải mái và yên lặng chưa bao giờ từng có. Dòng nước tự nhiên này đối với nàng mà nói chẳng khác nào thiên đường.
- Được rồi, đừng đứng đực ra đó nữa, chúng ta chính là đến bắt cá. Chỉ có cá mình bắt mới ăn ngon nhất, lẽ nào Hoàng Nhi không muốn ăn cá mình bắt sao?
Diệp Vô Thần cầm đuôi một con cá chép đang quẫy mạnh trong tay, trên mặt mang theo nụ cười như ra oai.