“Ba ngàn đô la quả là khoản tiền không nhỏ.” Brody lên tiếng khi họ trên đường trở về.
Reece vẫn ngồi nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ. Bóng tối ngày càng lan toả khi mặt trời lặn dần xuống dãy núi đằng tây. “Một người đàn ông, cho dù chỉ bước vào cửa hàng đó thôi thì cũng đã phải có ý định mua một thứ đồ quan trọng rồi. Và như anh nói thì anh ta sẽ chả mua tặng ai món quà tặng quan trọng chỉ đơn thuần vì chuyện tình ái.”
“Có nghĩa là họ đều nghiêm túc trong quan hệ với nhau.”
Reece quay lại nhìn Brody. “Người ta hầu như không hề nhìn thấy anh ta xuất hiện với cô ấy, vậy thì nghiêm túc ở chỗ nào? Em nghĩ đúng ra phải nói là họ quá si tình với nhau. Cô ấy lợi dụng hắn và hắn cũng lợi dụng cô ấy.”
“Anh đồng ý.”
“Theo những gì chúng ta được biết về Deena Black thì quả thực cô ta là con người cực kỳ tham lam, dễ dãi. Cô ta đưa không biết bao nhiêu đàn ông về nhà, đi xe máy và sẵn sàng quan hệ với bất kỳ ai để đổi lấy tiền thuê nhà hàng tháng, thậm chí là lấy tiền mặt.”
“Anh nghĩ cô ta đã ăn tiền của bọn họ rồi.”
“Có thể thế, những gã này thì khác một chút. Anh ta muốn là một trường hợp ngoại lệ và cô ấy chấp nhận, có thể chính cô ấy cũng thích thế, hoặc cũng có thể cô ấy coi đó là một hình thức đầu tư. Nếu Delvechio nói thật thì đây có lẽ là một món quà Giáng sinh. Đàn ông sẽ không mua món quà Giáng sinh lớn như vậy cho một người phụ nữ qua đường, nhất là những người có thể cười tít mắt với đôi bông tay trị giá chỉ có 50$.”
“Phụ nữ thường hay khắt khe với nhau nhỉ.”
“Cô ta không thơ ngây mà cũng chẳng có gì đáng yêu cả. Cô ta không đáng phải chết như vậy nhưng trong chuyện này cô ta không hoàn toàn bị động. Ý em chỉ muốn nói gã kia có liên quan. Hắn yêu cô ấy nhưng rồi cũng coi thường, khinh bỉ cô ấy là con người ranh ma xảo quyệt.”
Cô quay lại hỏi Brody. “Vậy theo anh ai là người có thể bỏ ra khoản tiền 3000$ chỉ cho người tình bí mật của mình mà không bị phát hiện?”
“Có rất nhiều người, có những người thì sống một mình và việc cân đối tài khoản ngân hàng chỉ có mình họ biết. Còn những người có gia đình rồi thì họ lại có mánh khoé để giữ bí mật, cũng như phụ nữ thôi.”
“Cho dù có mánh khoé thì cũng đến lúc bị lộ tẩy. Đó cũng là vấn đề đấy.”
“Cô ta còn đòi hỏi nhiều hơn nữa.”
“Tại sao không? Sao anh không đưa em đến một nơi nào đó đẹp đẽ hơn đi, em chán cảnh sống ở đây lắm rồi. Chúng ta có thể đi du lịch, hoặc đi bất kỳ đâu đó cũng được. Họ ăn nằm với nhau cả mấy tháng trời và cô ta còn muốn nhiều hơn nữa.”
“Và rồi tình yêu không còn, tiền bạc cũng vậy.” Brody kết luận.
“Mặt sau của chiếc vòng.” Reece lẩm bẩm. Hình như em lờ mờ nhớ ra điều gì đó. Em có nhìn thấy chiếc vòng khi hắn bóp cổ ôc ấy không nhỉ? Em không nhớ rõ nhưng hình như là có cái gì đó.”
“Về lý thuyết thì chúng ta có thể báo cảnh sát tất cả những thông tin này và xin giấy đảm bảo nhưng lại mắc phải vấn đề lòng tin.”
“Có lý do chính đáng.” Reece cãi lại. “Deena chết rồi và kẻ nào mua cho cô ấy chiếc vòng kia chính là tên giết người.”
“Chả có chứng cớ gì chứng minh cô ấy đã chết hay mất tích cả. Chỉ biết là cô ấy đã ra đi và còn chu đáo trả lại chìa khoá. Thậm chí nếu chúng ta có xác định được người mua chiếc vòng kia thì cũng không thể kết luận anh ta là kẻ giết người. Không có chứng cứ khẳng định chắc chắn hắn tặng cho cô ấy và khẳng định hắn giết cô ấy thì lại càng không.”
Về mặt logic thì anh đúng nhưng trong trường hợp này Reece không tin vào logic lắm. “Vậy thì chúng ta đang làm cái quái gì vậy?”
“Thu thập thông tin và hôm nay chúng ta đã thu được nhiều thông tin hơn ngày hôm qua.”
“Như thế vẫn chưa đủ. Hàng tháng sau vụ giết người ở Boston, giới điều tra vẫn nói với em là họ đang xem xét, thu thập thông tin. Nhưng chả có ai bị bắt, cũng chả có kết án buộc tội gì cả. Em phải ra đi, nhưng liệu người ta có thể bỏ đi mãi mãi được không?”
“Chả có ai phải ra đi Reece ạ. Chúng ta sẽ có cách xác định tên người mua kia hoặc chúng ta sẽ tìm được ai đó biết thêm thông tin. Nhưng không ai phải đi cả.”
Cả một dặm đường sau đó cô không nói câu gì. “Giá như em gặp anh ở Boston và có được sự cứng đầu cứng cổ như anh.”
“Như thế phải gọi là sự ngoan cường.”
“Chỉ là cách gọi để làm đẹp cho mình thôi.” Reece nắm tay anh. “Nếu tình yêu của anh không còn thì chắc chắn anh sẽ dễ dàng từ bỏ em đúng không?”
“Chắc chắn rồi, có gì đâu.”
Thái độ của anh làm cô bật cười và họ đi qua khu thung lũng nở đầy hoa về thị trấn Angle”s Fist.
Tay hắn run rẩy khi ngắt điện thoại. Sao bọn họ lại có thể theo sát hắn thế được nhỉ? Tại sao hắn đã xoá dấu vết cẩn thận như thế rồi mà chúng vẫn tìm ra được Deena?
Bọn chúng đã biết tên cô ta rồi.
Hắn đã làm mọi thứ, làm tất cả những gì hắn có thể để bảo vệ chính mình, để che giấu hành động của hắn.
Sự điên rồ bột phát của Deena. Và khi còn tỉnh táo thì hắn đã hành động rất đàng hoàng.
Nhưng khi hành động đàng hoàng không có tác dụng thì hắn buộc phải làm những gì cần thiết phải làm.
Đó là tất cả những gì đàn ông có thể làm.
Thậm chí ngay bây giờ hắn cũng sẵn sàng làm để bảo vệ chính hắn, để giữ lại những gì còn có thể giữ.
Bọn chúng không phải là người dân của thị trấn này. Đúng ra bọn chúng là những người hoàn toàn xa lạ. Vậy thì bọn chúng phải ra đi cũng như Deena.
Hắn phải lấy lại sự cân bằng cho mảnh đất này.
Công việc bận rộn của ngày thứ 7 khiến Reece phải tạm gác lại những gì cô đã biết, chưa biết, và muốn biết.
Chắc bây giờ Brody đang lùng sục trên Internet để tìm thông tin về Deena Black. Nhưng cho dù có biết cô ấy sỉnh a ở đâu, đi học ở đâu hay từng có tiền án tiền sự gì cũng không giúp họ tìm ra tên giết người kia. Cô nghĩ như vậy.
Rất có thể bọn họ chỉ gặp nhau ở quán bar và rồi hắn đón cô ấy hoặc thậm chí là cô ấy đón hắn đi và rồi làm những việc cần làm với nhau theo thoả thuận.
Đàn ông sẽ không bao giờ muốn bạn bè hay hàng xóm biết mình bỏ tiền ra nuôi gái – đó là điều đáng xấu hổ.
Rất có thể hắn lần mò ra khỏi thị trấn, tìm đến quán bar và bắt mối với đám gái gọi. Cách giữ thanh danh rất cơ bản.
Nhưng rồi quan hệ ngày càng gắn bó, thậm chí có lúc hắn thấy mình yêu côt a. Vì vậy hắn đã mua cho cô ta món quà tặng đắt tiền, thậm chí còn hứa này hứa nọ.
Đàn ông lớn tuổi thường hay thích đi lại với đám gái trẻ. Cô tưởng tượng cảnh Doc Wallace hay Mac Drubber đi với Deena Black. Như thế thì sẽ nói lên điều gì với cô và với họ? Tất cả mọi điều đều rất dễ dàng xảy ra.
Người còn trẻ như Denny hay già kinh nghiệm với gái như Lo đều có thể mắc vào cạm bẫy đó.
Có lẽ cô nên bỏ qua cảnh sát trưởng Rick mà đến gặp thẳng cảnh sát trường của thị trấn Jackson nói hết những gì cô biết và nghi ngờ.
Còn hơn là không làm gì. Hơn nữa cô cũng không thể sống mãi với những con người này được, hàng ngày phải nấu cho họ ăn trong khi vẫn nghi ngờ một trong số họ là tên giết người.
“Lại nói chuyện một mình rồi.”
Reece giật mình nhìn Linda-Gail. “Hình như thế.”
“Vậy thì cậu nên kết thúc lời đọc thoại của mình đi vì đến giờ giải lao của cậu rồi đó. Cậu xem cái này hộ tớ được không?”
“Được thôi, cái gì vậy?”
“Chiếc váy dài tớ đặt mua qua mạng. Người ta vừa mới gửi đến qua đường bưu điện. Trời ơi, tớ hi vọng nó sẽ vừa. Tớ muốn hỏi xem ý cậu thế nào?”
“Được thôi, ngay khi tớ...”
“Nếu hai người đứng trong bếp của tôi mà nói chuyện thời trang thì nên nghỉ giải lao đi.” Joanie bước vào đến chỗ lò nướng và nói. “Nhanh lên.”
“Cám ơn cô Joanie.” Linda-Gail túm tay Reece lôi ra khỏi bếp và hai người đi vào phòng của Joanie.
“Mất nhiều tiền quá.” Linda-Gail nói khi 2 người đã vào bên trong. “Nhưng tớ thích.” Linda-Gail lấy chiếc váy treo trên móc phía trong và ướm thử lên người. “Cậu thấy thế nào?”
Chiếc váy vải trơn màu xanh rất mềm mại. Linda-gial mặc nó sẽ rất nổi bật.
“Tuyệt vời đấy, nhìn rất hấp dẫn và mới mẻ. Đi với kiểu tóc mới của cậu thì còn tuyệt vời hơn.”
“Vậy sao? Đội ơn Chúa. Nếu không vừa thì có lẽ tớ phải tự tử mất.”
“Hoặc cậu có thể làm một việc thảm thương hơn là đổi lấy cái vừa với mình.” Reece hài hước nói.
“Làm gì còn thời gian. Tối nay tớ cần nó rồi. Hôm nay là tối thứ bảy đặc biệt với Lo. Đó là lời anh ấy nói. Lo còn bảo rằng sẽ mặc một thứ gì đó cũng đặc biệt cơ. Ôi, tuyệt quá.” Cô nàng đi đi lại lại trước gương ngắm nghía.
Reece giật nảy mình. “Cậu định đi đâu?”
“Anh ấy không nói, có gì đó rất đặc biệt. Tớ định sẽ quay lại thị trấn Jackson để làm tóc nhưng không được nên phải tự nhuộm đấy. Cũng không đến nỗi nào đấy chứ?”
“Không, được đấy. Đẹp đấy Linda-Gail ạ...” Reece ậm ừ cho qua chuyện.
“Hôm nay sẽ là một đêm tuyệt vời.” Linda-Gail giữ tóc và đứng sát vào gương ngắm chân dung. “Anh ấy sẽ phải giải thích rõ với tớ vì sao anh ấy nói dối tớ tối hôm đó. Anh ấy biết hôm nay là đến hẹn rồi mà.”
“Đừng vội đi khi cậu chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Thì tớ phải đi với anh ấy mới biết có chuyện gì chứ.” Cô nàng cẩn thận nhẹ nhàng treo chiếc váy trở lại móc. “Anh ấy thề với tớ là không phải anh ấy đi với người khác, và tớ tin anh ấy. Nếu muốn mọi việc được theo ý mình thì tớ phải cho anh ấy cơ hội giải thích.”
“Nếu... nếu anh ấy có liên quan đến ai đó thì sao? Trước đây, liên quan ở mức rất nghiêm trọng.”
“Lo của tớ? Nghiêm trọng là sao?” Linda-Gail phì cười. “Không bao giờ có chuyện đó đâu.”
“Sao cậu biết? Sao cậu có thể chắc chắn thế được?”
“Bởi vì tớ theo dõi Lo từ khi bọn tớ mới có 15 tuổi. Anh ấy chả bao giờ gây ra chuyện gì nghiêm trọng với ai.” Vẻ mặt của Linda-Gail rất tự tin. “Với tớ cũng vậy. Có chuyện gì vậy? Tớ tưởng cậu cũng thích anh ấy cơ mà.”
“Đúng, nhưng anh ấy không trung thực với cậu.”
“Tớ đồng ý, có thể tối nay anh ấy lại như thế đấy. Có thể tớ sẽ thích những gì anh ấy nói hoặc cũng có thể không. Hoặc là tớ sẽ phải có hoặc là mất anh ấy. Dù thế nào đi nữa thì tớ cũng muốn mọi việc phải rõ ràng.”
“Nhớ gọi... cho tớ nhé. Gọi vào máy di động của tớ và nói cho tớ biết cậu đang ở đâu sau khi anh ấy đã giải thích.”
“Lạy Chúa, Reece. Hôm nay cậu làm sao thế?”
“Cứ làm như thế đi. Tớ sẽ rất lo lắng nếu cậu không gọi đấy. Nhớ giúp tớ việc đó nhé, Linda-Gail. Tớ xin cậu đấy.”
“Được rồi, tớ đồng ý. Cậu yên tâm đi. Nhưng tớ thấy khó hiểu quá.”
Còn hơn thế nữa, Reece thầm nghĩ và đi ra.
Ngồi bên máy tính Brody tìm kiếm thông tin về Deena. Anh biết cô ta sinh ra ở Oklahoma năm 1974, đã tốt nghiệp cấp ba, từng bị khởi tố vì tội gây rối và tấn công người khác. Có lần đã bị phạt tù ba tháng.
Mức độ tin cậy của cô ta không thể xếp vào hạng nào được. Không những ở hiện tại mà trước đây cũng vậy.
Anh tìm thông tin về hai nơi ở và làm việc gần đây nhất của cô ta. Không ông chủ nào dành cho cô ta một lời tốt đẹp, người chủ nhà thậm chí còn cay độc chỉ trích cô ta vì đã quỵt hai tháng tiền thuê nhà của ông ta.
Người chồng đã ly dị của cô ta – Paul J. Titus cũng đang bị giam ở nhà tù Falsom( Nhà tù của cảnh sát bang California ở phía đông nam thành phố Sacrcamento, bang Califorlia) vì có liên quan đến một vụ giết người. Đây không phải là lần đầu tiên anh ta bị cảnh sát bang phạt tù thế này.
“Không thể coi là công dân tốt được đúng không cô Deena?”
Tuy nhiên, hình thức của cô ta không đến nỗi nào. Anh tìm được một bức ảnh chụp cô ta,, nhìn khá hấp dẫn.
“Cô nàng bất hảo.” Anh nói thật to. “Biết rõ nhưng cô vẫn thích như thế.”
Theo những thông tin mà anh tìm được thì cô ta vẫn còn gia đình ở Oklahoma, người mẹ chỉ hơn cô ta mười bảy tuổi. Có thể Deena vẫn liên lạc với mẹ mình và cũng có thể cô ta sẽ nói với mẹ mình chuyện mà cô ta không hề nói với ai – đó là tên của người đàn ông kia.
Nhưng làm thế nào để hỏi bây giờ? Tự nhận là một người bạn cũ gọi điện hay sao? Hay đóng giả cảnh sát bang Wyominh gọi điện để hỏi thông tin về người cộng tác? Gay go đây nhưng như thế là nhanh nhất.
Xui xẻo thì sẽ chả kiếm được thông tin gì.
Brody quyết định giải lao một lát cho đầu óc thư giãn trước khi gọi điện cho mẹ Deena.
Nhưng chưa kịp đứng dậy thì điện thoại của anh reo.
Giọng người quen khiến anh yên tâm thư giãn trở lại. Lời đề nghị hơi lạ khiến anh phải suy nghĩ.
Mười phút sau Brody ra khỏi nhà và lái xe đi vào thị trấn.
Qua nhà hàng Joanie, anh liếc vào trong. Nếu mọi việc tốt đẹp anh sẽ có lối thoát cho Reece.
Mọi thứ đều đã bắt đầu rồi. Bây giờ sẽ không còn đường lui – không còn được hối tiếc mà cũng không được phép mắc sai lầm. Làm thế này sẽ rất mạo hiểm, vấn đề thời gian phải thật chính xác. Nhưng vẫn có thể làm được, và buộc phải làm cho bằng được.
Căn nhà đó phù hợp cho hành động đầu tiên này, rất yên tĩnh vắng vẻ, có rừng cây và đầm lầy bao quanh. Không ai đến đó tìm họ mà cũng chẳng có ai đến tìm Deena cả.
Khi mọi việc đã xong, hắn sẽ còn nhiều thời gian để chứng kiến hành động thật hoàn hảo của mình. Như mợi khi, hắn sẽ xóa dấu vết sẽ sắp xếp lại mọi thứ như cũ, như nó vốn có.
“Được rồi anh Lo, em muốn biết chúng ta đang đi đâu?”
“Chỉ có anh biết được thôi.”
Linda-Gail khoanh tay trước ngực nheo mắt nhìn nhưng Lo vẫn không thay đổi ý kiến.
Không phải đường đến thị trấn Jackson Hole. Cô hy vọng anh sẽ đưa cô đến một nhà hàng nào đó rất sang trọng, rất đẹp để cô có cơ hội thể hiện chiếc váy mới của mình.
Nhưng anh lại không đi theo đường đó. Thực ra…
“Nếu anh cho rằng em chấp nhận mặc chiếc váy này ngồi trong trại ngắm lửa với anh thì anh còn điên khùng hơn em tưởng nhiều lần đấy.”
“Chúng ta sẽ không đi cắm trại và chiếc váy đó có thể sẽ thành kẻ giết người.” Lo liếc cô rất nhanh, ánh mắt rất nóng bỏng. “Hy vọng những gì em giấu trong đó có thể giết người ta.”
“Anh sẽ không được xem những gì đằng sau nó đâu.”
Dường như cô đã đoán được anh định đưa mình đi đâu nên tỏ ra sốt ruột. “Hình như anh cứ đi lòng vòng rồi lại đưa em quay về nhà.”
“Nếu trong mười phút nữa mà em vẫn nghĩ thế thì anh sẽ đưa em về nhà thật.”
Lo dừng xe trước căn hộ với rất nhiều dự định, tính toán trong đầu. Anh ta thấy hơi hồi hộp nhưng phải cố tỏ ra bình tĩnh.
Bây giờ thì anh ta đã đi quá xa rồi, có muốn quay lại cũng không được.
Linda-Gail không hề nhúc nhích nên đành ra khỏi xe trước và đi vòng sang mở cửa cho cô. Dù sau đó cũng là việc nên làm vì hôm nay cô mặc chiếc váy rất hấp dẫn còn anh ta thì cũng mặcbộ comple đẹp nhất của mình.
“Vào đi em yêu, đừng bướng bỉnh như thế nữa.” Lo hạ giọng tán tỉnh cô nhưng cũng ngầm ám chỉ mình sẽ nổi nóng ngay lập tức. “Nếu không anh sẽ lôi em vào đấy.”
“Được thôi. Em sẽ gọi điện cho Reece và bảo cô ấy đến đón em ngay lập tức.”
“Anh không nghĩ em có thể gọi cho ai đâu.” Lo lẩm bẩm và kéo cô đi vào căn nhà. “Đáng lẽ chúng ta chưa đến đây sớm thể này. Nếu em không quá sốt ruột thì phải khi trời tối hẳn chúng ta mới có mặt ở đây.”
“Không được.”
Cô ngần ngừ bước vào và chuẩn bị tư thế sẵn sàng gọi điện cho Reece. Nhưng những gì bên trong khiến cô kinh ngạc chỉ nhìn trừng trừng không biết phải làm gì khác.
o0o
Lần thứ ba trong vòng mười phút Reece nhìn đồng hồ. Tại sao bây giờ Linda-Gail vẫn chưa gọi? Tại sao cô lại không thuyết phục được bạn mình không nên đi với Lo tối nay?
Năm phút sau cô không thể chịu đựng được nữa nên lấy máy gọi cho Linda-Gail. Cho dù có điên khùng thế nào thì cô cũng cần phải biết mọi chuyện và cô sẽ cảnh báo cho Lo biết là cô đã biết hết mọi chuyện.
“Nhìn đồng hồ không làm cho nó chạy nhanh thêm được đâu.” Joanie lấy món hầm ra khỏi bếp và nói tiếp. “Và đừng nghĩ đến chuyện xin phép về sớm, hôm nay tôi đã trở thành người bồi bàn rồi đấy.”
“Cháu không có ý xin về sớm. Linda-Gail bảo sẽ gọi điện cho cháu nhưng bây giờ vẫn chưa thấy gọi.”
“Nó làm gì có thời gian gọi cho cô. Cô nàng phỉnh nịnh tôi xin nghỉ tối hôm nay, thứ bảy mà. Nó cùng thằng con trai tôi, hai đứa ngu xuẩn. Tất cả mọi thứ đều huyền ảo, mơ mộng trong khi ở đây thì toàn là bánh Hamburger, thịt hầm, bít tết. Làm xong thực đơn đó đi.”
“Cái gì? Cô vừa nói gì cơ?”
“Tôi nói làm xong thực đơn đó đi.”
“Mơ mộng, huyền ảo, cháu nhớ ra rồi. Ôi, trời ơi. Cháu nhớ ra rồi. Cháu sẽ quay lại ngay.”
Joanie nắm chặt tay, nghiến răng, dậm chân thình thịch. “Này cô kia, không được bỏ dàn nướng đó khi tôi chưa cho phép.”
“Cháu sẽ quay lại trong vòng hai phút.”
“Hai phút cũng đủ làm món nướng đó thành than đấy. Làm đi.”
“Khỉ gió.” Nhưng Reece vẫn phải vội vàng làm xong thực đơn theo yêu cầu.
Phía trước lò sưởi kê một chiếc bàn khá lớn trải khăn trắng, bên trên đặt một lọ hoa hồng màu hồng nhạt, nến và rất nhiều đĩa nhỏ xin xắn. Và điều làm chô ngạc nhiên nhất là bên cạnh bàn có một chiếc giá trắng và chai sâm panh.
Lo lấy điều khiển bật nhạc và giọng hát của Wynonna Judd vang lên với ca khúc balad rất ngọt ngào.
“Thế này là thế nào?” Linda-Gail bối rối hỏi.
“Một cuộc hẹn vào tối thứ bảy.” Bắt đầu vội vàng khi vào vai, Lo lấy chiếc khăn quấn vai của Linda-Gail đặt sang bên và đốt nến. “Anh nghĩ hơi tối nhưng sẽ không sao đâu.”
“Được rồi, được rồi. Anh Lo như thế là rất đẹp rồi.”
Chiếc đầu nhọn của con cừu hoang trên tường không hề làm ảnh hưởng tới bầu không khí mà trái lại cây đèn hình con gấu leo cây càng làm mọi thứ trở nên lãng mạn hơn.
Và mặc dù đã sắp bước sang tháng sáu nhưng Lo vẫn bật lò sưởi.
“Mẹ anh có biết chỗ này khồng?”
“Có chứ. Bà ấy không cho thuê chỗ này nhiều từ khi… chắc em biết chuyện gã đàn ông kia tự tử ở đây rồi.” Lo ngập ngừng nhăn nhó. “Chuyện đó có làm em phật ý không?”
“Chuyện gì? Không, không.”
“Thế thì tốt nhưng anh vẫn phải hỏi ý bà ấy xem chúng ta có được sử dụng chỗ này không – anh chỉ muốn cho không khí ấm áp một chút khi chúng ta ăn tối thôi. Bà ấy rất vui vì chuyện này mặc dù có hơi bực mình với cả hai chúng ta. Nhưng anh tin bà ấy sẽ thay đổi thái độ khi biết lý do.”
“Lý do gì?”
Lo đứng dậy quay lại nhìn cô cười thật tươi. “Sắp đến phần chính rồi. Bây giờ em sẽ nghĩ sao nếu anh bật sâm panh?”
Anh ta có đẹp trai không? Mái tóc sương gió, thân hình gầy còm kia đều được bộ comple che hết. “Được, em cũng nghĩ thế.”
Cô đến bàn vuốt ve mấy cánh hoa. “Đã có lần anh mua tặng em những bông hồng như thế này rồi.”
“Sinh nhật lần thứ mười sáu.”
“Em nghĩ… em nghĩ rất cần đến nó. Anh chuẩn bị hết mọi thứ ở đây à?”
“Không đến mức độ thế đâu. Anh chỉ lấy số lượng gạt em thôi.” Lo nheo mắt với cô và mở sâm panh. “Anh muốn ngày hôm nay phải thật đặc biệt, và nếu em cũng làm chuyện gì đó đặc biệt ở đây và chuyện lộ ra thì mọi người sẽ biết. Anh phải sang mãi thị trấn Jackson mới mua được loại hoa hồng đó. Nếu anh đặt Mac mua thì chắc chắn ông ta sẽ hỏi tại sao và nói chuyện với tất cả mọi người đến mua hàng. Chỉ một người duy nhất ở thị trấn này biết chuyện mà có thể giũ được bí mật đó là mẹ anh. Vì vậy, mẹ anh là người duy nhất biết chúng ta ở đây. Anh đã nói với bà gần hết mọi chuyện rồi. Nhưng phần còn lại…”
“Phần còn lại gì?”
Chiếc nắp chai bật lên và Lo reo vui sung sướng. “Nghe được đấy chứ? Rất vui.”
“Phần còn lại là gì?”
“À, mẹ anh… Em có vài món đồ ở trong phòng ngủ rồi đấy, nếu muốn ở lại thì vẫn có cái để dùng.”
“Anh vào nhà em lấy đồ đến đây à?”
“Không, mẹ anh mang đến. Đừng tức giận vội. Của em đây.” Lo đưa cho cô ly rượu. “Chỉ để dự phòng thôi mà. Chúng ta ăn món bánh mỳ nước hay gì? Em có ngạc nhiên không?”
Linda-Gail nheo mắt khó hiểu nhưng vẫn cụng ly với Lo. Cô không muốn đánh mất cơ hội được thưởng thức một ly sâm panh. “Tất cả đều rất đẹp anh Lo ạ, đều rất ngọt ngào. Nhưng chúng ta còn có chuyện phải giải quyết. Em sẽ không để hoa và rượu sâm panh làm quên hết mọi thứ đâu.”
“Anh không nghĩ là em quên nhưng có lẽ chúng ta nên nghỉ ngơi, ăn tối đã rồi hãy…”
“Anh Lo, em muốn biết vì sao anh nói dối em. Em gia hạn cho anh đến ngày hôm nay rồi và phải nói thực là em rất muốn ngồi ở chiếc bàn xinh xắn kia uống sâm panh, được anh phục vụ bữa tối. Em muốn ở đây cùng với anh uống rượu, ăn tối và không phải bận tâm đến những chuyện rắc rối kia. Nhưng em không thể, khi em chưa được biết sự thật.”
“Dự định của anh khác cơ, nhưng thôi không sao.” Thực ra anh cũng không nghĩ có thể giấu được cô cho đến khi bữa tối xong. “Em phải vào phòng ngủ.”
“Em sẽ không đi ngủ cùng với anh.”
“Anh sẽ không bắt em phải cởi hết quần áo ra đâu. Lạy Chúa, Linda-Gail em không thể tin anh một chút được sao? Chỉ một phút thôi.”
“Thôi được.” Cô càu nhàu đặt ly rượu xuống bàn và đi vào trong cùng anh.
Trong phòng ngủ còn có nhiều nến hơn, và trên chiếc bàn nhỏ để cạnh giường cũng có một lọ hoa hồng. Một bông khác rất to nằm trên gối. Cô chưa bao giờ cảm thấy cảnh lãng mạn như thế này trong đời. Tim cô đạp rất mạnh khiến Linda-Gail phải kiềm chế lắm mới không để nó vọt ra ngòai.
“Rất đẹp và rất lãng mạn nhưng cũng không làm em quên được.”
“Đó là bông hồng đặc biệt của em. Em nên nhận nó, bông hồng ở trên giường ấy.” Lo nhắc lại khi thấy cô không hề nhúc nhích. “Nhận đi, chỉ một việc này nữa thôi.”
Linda-Gail thở dài đi đến lấy bông hồng. “Đây được chưa…” Khi cô quay lại, sợi dây buộc trên thân bông hoa bung ra, những gì được quấn bên trong cũng bung ra đập nhẹ vào cánh tay cô. Ánh sáng lóe lên lung linh.”
“Ôi, lạy Chúa.”
“Bây giờ em sẽ im lặng.” Lo lấy chiếc nhẫn ra khỏi sợi dây. “Anh đi mua cái này vào buổi tối mà anh nói là anh làm việc đó. Anh chỉ muốn giữ bí mật, thế thôi. Nếu nói với bất kỳ ai là anh đi mua nhẫn đính hôn mà chưa biết sẽ trao cho ai thì họ sẽ cười anh. Anh nói dối em vì anh không muốn em biết anh sẽ làm gì. Anh,muốn trao nó cho em, muốn ngỏ lời với em vào dịp đặc biệt. Anh thích như thế.”
Trái tim cô thực sự run rấy vì xúc động. Bây giờ cô mới hiểu tại sao người ta nói trái tim như mọc cánh bay. “Anh nói dối để có thể ra ngoài mua thứ này sao?”
“Đúng thế.”
“Và khi em phát hiện ra anh nói dối anh cũng không nói cho em biết.”
“Anh không muốn chúng ta lời qua tiếng lại với nhau khi anh trao nó cho em. Có thể trước hoặc sau đó, nhưng trong lúc trao thì không được.”
“Anh làm tất cả những việc này vì em.” Linda-Gail vẫn chưa hết xúc động.
“Đến lúc anh phải bắt đầu rồi. Em có thích chiếc nhẫ không?”
Thực ra cô cũng chưa kịp nhìn kỹ chiếc nhẫn. Chỉ mới nghĩ đến nó thôi đã khiến cô choáng ngợp. Viên kim cương đính trên nhẫn lấp lánh trước mắt cô. Rất giản dị, theo đúng phong tục truyền thống như lại vô cùng tuyệt vời.”
“Thích, em rất thích. Thực sự như thế. Nhưng còn một chuyện nữa.”
“Gì? Chuyện gì?”
Cô ngước mắt nhìn anh mỉm cười. “Anh vẫn chưa chính thức hỏi cưới em.”
“Linda-Gail, em sẽ phải cưới anh để cứu anh khỏi những người đàn bà xa lạ. Em sẽ phải làm điều đó.” Lo tiếp tục mặc dù Linda-Gail bắt đầu cười. “Anh sẽ làm việc thật tích cực để em được hạnh phúc.”
“Em sẽ làm việc đó.” Cô nhận chiếc nhẫn từ tay Lo. “Và bây giờ em sẽ làm anh hạnh phúc ngay đây.”
Cô đeo chiếc nhẫn vào ngón tay và nhảy vào lòng anh. “Hôm nay là cuộc hẹn tối thứ bảy tuyệt vời nhất trong lịch sử.”
“Khi miệng hai người tìm đến nhau cô thấy có tiếng xe bên ngoài. Nhưng làm sao cô có thể bận tâm được nữa.
Quay lại thị trấn Reece chạy như bay trên đường. Cô vẫn mặc tạp dề khiến nó bay phấp phới. Mọi người xung quanh ngạc nhiên đứng lại nhìn và tránh đường trước khi cô lao vào họ. Cô đẩy tung cánh cửa văn phòng bán đồ du lịch và cửa hàng của Debbie.
“Chiếc vòng cổ.”
Debbie đang giới thiệu với khách hàng bộ sưu tập balô và quay lại. “Kìa, Reece.” Debbie ngạc nhiên nhìn cô nhưng cũng không giấu nổi vẻ bực mình thích thú. “Tôi sẽ quay lại với cô ngay.”
“Chị có chiếc vòng cổ.”
“Xin lỗi anh chị.” Debbie nói với hai người khách. “Tôi sẽ quay lại ngay.”
Với nụ cười xã giao rất đúng với nghề nghiệp của mình, Debbie đi ra nắm tay Reece. “Tôi đang bận.”
“Mặt ngọc hình mặt trời đính trên dây chuyền vàng.”
“Cô đang nói chuyện quái quỷ gì vậy?” Debbie thì thầm hỏi.
“Tôi đang điên đây. Nói đi nếu không tôi sẽ làm tung lên bây giờ. Tôi nhìn thấy chị đeo chiếc vòng đó.”
“Vậy thì sao?”
“Mặt hình mặt trời.” Reece nhắc lại. “Cửa hàng đồ trang sức của Delvechio ở thị trấn Jackson làm.”
“Rất tốt. Hôm nay thì cô đã vượt qua được cuộc kiểm tra nhỏ. Bây giờ thì đi đi.”
Ngược lại, Reece đến ghé sát vào mặt Debbie. “Ai đưa nó cho cô?”
“Tất nhiên là Rick rồi, nhân dịp Giáng sinh năm ngoái. Có vấn đề liên quan tới cô sao?”
“Cô là ánh sáng của anh ta.” Reece lẩm bẩm. “Có lần tôi đã nghe anh ta nói thế. Đó là sự ám chỉ ngược lại mặt tối của mặt trăng.”
Debbie lùi lại một bước. “Cô thực sự điên rồi. Tôi bảo cô ra ngòai”
“Anh ta đâu? Cảnh sát trưởng đâu?”
“Bỏ tay tôi ra.”
“Ở đâu.”
“Anh ấy đang ở khu đầm lầy làng Moose, tối nay anh ấy có cuộc họp. Nhưng ngay sau đây tôi sẽ gọi Denny đến lôi cô đi.”
“Cô thích gọi ai thì gọi. Tối hôm có kẻ đột nhập vào nhà của Brody anh ta ở đâu?”
“Đột nhập gì?” Debbie cười khẩy. “Hay là cái hôm cô lại tưởng tượng có người ở đó.”
“Anh ta ở đâu Debbie?”
“Ở nhà chứ còn ở đâu.”
“Tôi không nghĩ như vậy.”
“Tôi không thể chịu nổi cô nữa rồi. Tôi nói anh ấy ở nhà, ở ngòai xưởng của anh ấy. Và anh ấy sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi ở đó hơn nếu người như cô không lôi anh ấy đi bằng hành động giả dối, ngu xuẩn đó. Chính tôi phải đi ra tìm anh ấy khi Hank gọi điện đến.”
“Ồ, vậy sao? Không có điện thoại ở xưởng hay sao?”
“Anh ấy mở nhạc, và có tiếng cưa…” Debbie đứng thẳng người lê. “Quá đủ rồi đấy. Tôi còn có khách hàng, tôi phải làm xong việc còn về nhà mua bỏng ngô cho con tôi, rồi cho chúng xem phim. Chúng tôi có cuộc sống bình thường.”
Và chúng tôi cũng tin rằng chúng tôi hòan tòan bình thường, Reece thầm nghĩ. Cô chợt thấy thương hại cho Debbie. Niềm tin của cô ta sẽ tan vỡ rất sớm thôi. “Tôi xin lỗi. Tôi thực sự xin lỗi.”
“Rồi cô sẽ phải xin lỗi thật.” Debbie nói khi Reece đi ra cửa.
Reece lấy điện thoại gọi khi vội vàng quay lại nhà hàng. Cô bực mình chửi thề máy trả lời tự động của Brody lên tiếng. “Khỉ gió. Gọi lại cho em ngay khi có thể. Em sẽ gọi vào máy di động của anh ngay đây.”
Nhưng gọi vào di động của anh cũng chuyến sang hộp thư thoại.
Chắc anh đang mải đi quanh đâu đó nên quên thôi. Reece quẳng điện thoại vào túi.
Đúng, Rick đang ở Moose và cho dù khi về đến nhà Debbie có gọi anh ta để phàn nàn về cô nàng Reece Gilmore điên khùng này thì cũng phải vài giờ nữa anh ta mới về đến nơi. Thậm chí còn lâu hơn.
Cô sẽ có thời gian để sắp xếp lại mọi việc trong đầu. Khi nói chuyện được với Brody, mọi thứ sẽ được sắp xếp đâu vào đó.
Làm như vậy là tốt nhất. Sẽ rất khó khăn khi nói với anh ấy rằng bạn anh ấy là tên giết người.
Brody nhận ra chiếc xe tải của Lo khi đi qua nhà hàng Joanie. Có phải khi ở thị trấn Jackson Reece cũng nhìn thấy chiếc xe này? Anh không muốn phải trả lời cô rằng anh đã xác định được chỗ ở của một trong những đối tượng nghi ngờ. Anh muốn trong một giờ tới anh sẽ biết ai là người Reece nhìn thấy bên sông để cô giải quyết xong gánh nặng này.
Anh muốn vượt qua nó.
Anh đang tính sẽ mua tặng cô vài bông tulip, có lẽ đó là việc anh nên làm. Có thể anh đưa cô đi đâu đó một vài ngày cho tâm trí cô ổn định lại. Cô sẽ phải báo cáo, phải trả lời câu hỏi, sẽ trở thành trung tâm của sự chú ý.
Rất khó khăn với cô nhưng rồi cô sẽ vượt qua được.
Khi đó họ sẽ tính đến những công việc rất nghiêm túc của hai người. Anh sẽ mua căn hộ đó của Joanie, sẽ xây phòng làm việc mới, sẽ xây thêm tầng.
Và Reece Gilmore sẽ ở đó cùng với anh.
Anh sẽ mua cho cô bộ đồ nấu ăn mà cô ao ước: Bộ nồi Sitram.
Những thứ đồ đó sẽ ở trong bếp nhà anh, cô bé mảnh mai ạ, và em cũng vậy. Ý nghĩ đó khiến anh mỉm cười. Anh rất trân trọng điều đó và cô sẽ chấp nhận.
Anh rẽ vào đoạn đường yên ắng tách biệt khuất dưới những dãy thông và dừng xe trước một căn hộ.
Rick bước ra vẻ mặt u buồn, ánh mắt đờ đẫn gần như người chết. “Cám ơn cậu đã đến, Brody. Vào nhà đi.”