Hai giờ cô mới phải đi làm và Reece định sẽ dọn dẹp hay giặt quần áo cho anh. Cô có thể dễ dàng giúp anh trong khi anh viết nhưng vẫn đủ thời gian chuẩn bị món súp cho ngày hôm sau ở nhà hàng Joanie.
Cô vừa mặc quần áo và dọn giường xong thì anh cũng tắm xong. “Anh có muốn dùng món gì đặc biệt cho bữa sáng không? Chiều này em mới phải đi làm, em có thể phục vụ anh một bữa thịnh soạn.”
“Không cần đâu, anh ăn chút ngũ cốc cũng được.”
“Ồ, được thôi.” Cô vuốt và trải phẳng tấm ga trải giường. Giá có thêm đôi gối màu nữa thì rất nổi. “Em phải chuẩn bị món súp cưới kiểu Ý cho cô Joanie. Nếu muốn em sẽ làm cho anh ăn thử vào bữa trưa xem thế nào. Em sẽ làm cả thịt hầm và món gì đó dễ hâm lại để anh ăn tối vì tối nay em phải làm. À quên, em sẽ mang vài thứ đồ đi giặt, anh có muốn giặt thêm gì không?”
Súp đám cưới? Liệu có ngụ ý gì đây? Cô ấy còn định giặt đồ lót cho mình. Lạy Chúa.
“Không cần đâu.”
Cô mỉm cười có vẻ gượng gạo. “Tùy anh.”
“Anh không muốn em lên thực đơn cho bữa sáng, bữa trưa, bữa tối và thậm chí cả bữa đêm khi mới sáng sớm thế này đâu.”
Reece rất ngạc nhiên. “Vậy thì…”
“Và cũng không phải em đến đây chỉ để làm món thịt hầm và dọn giường cho anh đâu.”
“Không.” Cô thong thả nói. “Nhưng ít nhất thì em cũng đã ở đây rồi và em không muốn trở thành con người vô dụng.”
“Anh không muốn em làm đảo lộn hết cả mọi thứ ở đây.” Lại vẫn giọng gượng gạo như anh đã nói với bác sỹ Doc ngày hôm qua. Khó chịu quá. “Anh có thể tự làm được. Bao lâu nay anh vẫn làm được mà.”
“Chắc chắn là anh làm được rồi, và em sẽ chiều theo ý anh. Em đã hiểu nhầm anh rồi. Em cứ tưởng anh thích em làm món ăn cho anh.”
“Đó là chuyện khác.”
“Khác với việc chúng ta giặt chung đồ với nhau. Anh không thích quan hệ của chúng ta đến mức độ như thế. Thật ngốc.”
Có thể đấy. “Anh không muốn em giặt đồ cho anh, làm món thịt hầm hay bất cứ món gì cả. Em đâu phải là mẹ anh.”
“Hòan tòan không.” Cô bước lại giường lột tấm ga trải giường. “Càng tốt.”
“Em nói ai ngốc.”
“Anh không phải vặn lại, chăc chắn người đó không phải là anh rồi. Anh tưởng em yêu anh thì muốn lừa phỉnh che mắt anh bằng mấy việc giặt giũ nấu nướng hay sao? Anh thật ngốc, Brody ạ, và anh quá tự cao với mình đấy. Hãy cứ ngồi đó mà thỏa mãn với cái niềm tự cao, tự đại của mình nhé.”
Cô lao ra cửa. “Em không phải là mẹ anh, em là con ngốc.”
Anh trợn tròn mắt nhìn chiếc giường và bực bội gãi đầu gãi cổ. “Như thế sẽ tốt hơn” Brody lẩm bẩm và nhăn mặt cau có khi cánh cửa đóng sầm trước mặt anh,
Reece chỉ kịp vơ những gì gần cô nhất và mang ra tống vào xe. Còn những thứ đồ khác của cô nữa không biết sẽ phải làm thế nào đây.
Cô sẽ mua những thành phần cần thiết cho món súp của Joanie và các món cô định nấu. Cô sẽ đổi tiền lẻ và mang đồ đi giặt – chỉ giặt đồ của cô thôi. Có phải bây giờ cô mới làm việc này đâu.
Hoặc cũng có thể cứ bỏ tất cả ở đó, cô sẽ lái xe đi xem hoa đã nở chưa.
Cô cho xe chạy về phía thị trấn và rất ngạc nhiên khi thấy tay lái có gì đó rất khác. “Cái gì? Cái gì thế?” Cô lầm bầm khi đánh lái. Cô bực bội khó chịu và đành cho xe chạy về gara nhà Lynt.
Gara đã mở cửa. Lynt đã bốn mươi tuổi nhưng trông vẫn cường tráng trong chiếc áo sơ mi vải hai ta xắn cao cớ bắp nổi lên cuồn cuộn. Túi áo, trên mũ và cằm anh ta dính đầy vết dầu mỡ.
Lynt bặm môi chỉnh lại mũ khi thấy Reece bước ra khỏi xe.
“Có chuyện gì rắc rối với chiếc xe của cô phải không?”
“Hình như thế,” Bây giờ cô mới nhận ra là mình đang nghiến răng nên vội vàng nhả ra. “Tay lái trục trặc gì đó, không điều khiển được như ý muốn.”
“Cũng phải thôi, hai lốp sau của cô sắp hết sạch hơi rồi.”
“Hết hơi?” Cô quay lại phía sau nhìn. “Lạ thật, hôm qua có việc gì đâu.”
“Có thể cô nén lên cái gì đó.” Lynt cúi người xem chiếc lốp sau bên phải. Hình như bị dò hơi. Để tôi xem thế nào.”
“Tôi còn một lốp dự trữ trong thùng xe.” Trời đất lại phải thay cả hai lốp xe nữa sao?”
“Tôi sẽ sửa ngay khi làm xong mấy chiếc đệm phanh này. Cô có cần dùng xe đi đâu không?”
“Ồ không, không. Tôi đi bộ cũng được.” Cô lấy máy tính, chìa khóa nhà bỏ vào túi. “Nếu phải thay cả hai lốp thì mất bao nhiêu?”
“Lúc này thì chưa cần phải quan tâm đến chuyện đó đâu.” Lynt cầm chìa khóa xe. “Tôi sẽ gọi điện cho cô.”
“Cám ơn anh.” Cô đeo ví lên một vai và khoác máy tính lên vai kia.
Dù sao thì hôm nay cũng là một ngày đẹp trời và cô sẽ di dạo cho nguôi bớt sự thất vọng. Cô đã có công việc và chỗ ở. Và nếu đã trót yêu gã ngốc kia thì cô sẽ tìm cách để vượt qua.
Nếu phải thay lốp mới cô sẽ đi bộ cho đến khi nào dành đủ tiền để dành vào đó thì thôi.
Lúc này đây cô không cần xe cũng không cần người yêu. Cô chả cần gì khác ngòai bản thân mình. Đó cũng chính là lý do khiến cô rời khỏi Boston, từ bỏ mọi thứ. Cô sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy cô vẫn tỉnh táo, cô sẽ bình phục và sẽ xây dựng một cuộc sống mới cho mình.
Còn nếu Brody cho rằng cô đang muốn lôi kéo anh ta vào cuộc sống đó thì anh ta không những là tên ngốc mà còn quá tự cao tự đại.
Cô cũng cần có một khỏang thời gian cho riêng mình để ghi nhật ký, để suy nghĩ về cuốn sách dạy nấu ăn của cô. Như thế không có nghĩa là cô sẽ phải rẽ qua nhà Brody, gã khỉ gió. Cô muốn sắp xếp lại các công thức nấu ăn, sẽ tập trung viết bài giới thiệu về cuốn sách đó.
Có thể là … Bạn không cần phải là một đầu bếp chuyên nghiệp khi muốn làm những bữa tiệc lớn, cũng không cần có người hướng dẫn.
“Nghe có vẻ huênh hoang kẻ cả rồi đấy.” Bạn đã chán cảnh suốt ngày phải nghĩ “ Tối nay sẽ ăn gì?” phải không? Bạn không biết nên tìm món gì thật ngon và mới lạ cho bữa tiệc ngày chủ nhật? Bạn hốt hoảng khi người chủ bữa tiệc yêu cầu mình làm món bánh để ăn chung với đồ uống?
“Hơi quá” Reece nói thật to. “Nhưng vẫn phải bắt đầu từ đâu đó chứ.”
“Này, này!”
Reece giật mình đứng lại và thấy Linda-Gail đang quỳ gối trồng hoa ở khu sân nhỏ xíu phía trước nhà mình.
“Cậu mải nói chuyện với mình mà không nghe thấy tớ gọi à?”
“Vậy sao? Tớ đang mải nghĩ, thỉnh thoảng vẫn buột ra miệng thế. Hoa của cậu đẹp đấy.”
“Đáng lẽ tớ phải trồng cây hoa bướm này trước.” Linda-Gail đấy chiếc mũ cao bồi ra sau. “Chúng chịu được lạnh nhưng tớ muốn trồng xen kẽ. Cậu đi đâu qua đây đấy?”
“Xe tớ bị xịt lốp phải đưa đến chỗ Lynt.”
“Rảnh rỗi nhỉ. Đi sớm thế này chắc cầu vừa ở chỗ Brody về phải không?”
“Chả làm gì cả. Tớ chỉ dọn giường và định mang đồ của anh ta đi giặt chung với đồ của tớ. Tớ chỉ định giúp đõ nhưng anh ta lại làm cao.”
“Bọn đàn ông chỉ lợi dụng. Hôm nọ tớ cũng tống cổ Lo ra khỏi nhà. Anh ta rất tức tối khi tớ không cho làm chuyện đó.”
“Bọn đàn ông chỉ thế là nhanh.”
“Kệ bọn họ. Cậu có thích trồng một ít hoa bướm cho nữ tính không?”
“Tớ rất thích nhưng sáng nay tớ có vài việc phải làm.”
“Vậy thì chúng ta cùng đến quán bar Clancy tối nay sau ca làm nhé. Uống vài ly bia và hát tòan bài hát dành cho đàn ông.”
Cần gì gã ngốc khi mình còn có cô bạn gái này? “ Để tớ xem thế nào. Tớ sẽ gặp cậu khi đến làm.”
Lại có thêm việc để làm rồi, cô phân vân suy nghĩ trong khi đi về hướng nhà mình. Mình quên là còn có Linda-Gail bên cạnh.
Còn hồ nước nữa, cô chợt nghĩ và quay bước đi về phía hồ nước. Mặt nước rất trong xanh và đẹp với những rặng liễu rủ xuống uốn éo như người khiêu vũ, những chồi non mới nhú của rừng dương bắt đầu lộ ra.
Thay vì về nhà, cô đi ra phía hồ nước bỏ túi, cởi giày và tất. Cô xắn quần ngồi sát mép nước và thả chân xuống khua khấy.
Lạnh quá! Nhưng không sao. Cô đang ngồi đây, hai chân dầm dưới làn nước xanh của hồ nước Angei Lake, mắt lơ đãng ngắm nhìn dãy núi Tetons. Chỉ một lát nữa thôi cô sẽ phải làm món súp, viết sách, và nhặt đồ để giặt. Việc làm gì sẽ bình thường hơn đây? Cô sẽ phải rất vội vàng thì mới kịp giờ làm việc được. Và điều đó cũng rất bình thường.
Còn bây giờ cô cứ ngồi đây mà dầm nước đôi chân.
Cô ngả người ra sau ngắm nhìn bầu trời xanh như mặt nước với những gợn mây trắng trôi lững lờ. Ánh nắng mặt trời làm cô chói mắt nhưng thay vì lấy kính ra đeo cô dùng tay che mắt và im lặng lắng nghe.
Tiếng nước bì bọm mỗi khi cô quẫy chân. Tiếng chim hót nghe rất vui tai, có cả tiếng chó sủa, tiếng xe chạy vẳng lại. Tất cả đều làm cô cảm thấy vô cùng thỏai mái.
Tiếng nổ rất to và bất ngờ khiến cô giật bắn mình ngồi bật dậy suýt trượt xuống nước. Tiếng nổ vọng lại từ phía cửa hàng bách hóa tổng hợp của Mac. Cô ngồi im thu mình lắng nghe nhịp thở.
Người cô như tê cứng khi nhìn thấy Debbie Mardson đứng trên con đường đó nhìn cô chằm chằm. “Đúng, cô ta như bị điên.” Reece nghiến răng trong khi phải vẫy tay mỉm cười. “Cô ấy mặc cả quần áo mà dầm mình xuống làn nước lạnh đấy. Chả sao cả.”
Không còn cảm thấy thoải mái mà ngồi ngắm trời nước nữa, Reece nhặt túi, giày và để chân trần đi bộ quay về.
Chả quan trọng việc cô nàng Debbie Mardson gần như chả có điểm nào đáng chê kia nghĩ gì. Hay người ta nghĩ gì về cô. Cô đã ngồi đó một mình khua chân dưới nước và đã giật bắn mình khi nghe tiếng nổ lốp chiếc xe tải của Carl.
Cô sẽ thay quần áo, sẽ giặt.
Trước tiên sẽ giặt quần áo, sau đó làm món súp rồi quay lại sấy. Xong xuôi cô sẽ bắt tay vào cuốn sách nấu ăn. Cô cầm túi đồ giặt trên tay và đi bộ về phía khách sạn.
Qua của hàng bán đồ du lịch nơi Debbie làm Reece thu mình lầm bẩm cầu nguyện, lần này cô ta sẽ không nhận ra mình. Không đến mức phải chạy nhưng cô bước rất nhanh qua cửa sổ và chỉ thở phào nhẹ nhõm khi vào đến khách sạn.
“Chào Brenda. Hôm nay tôi đi giặt, cô có thể đổi tiền giúp tôi được không?”
“Được thôi.” Brenda cười rất tươi. “Cô có cần giày đi tạm trong khi chờ đợi không?”
“Gì cơ?”
“Cô không đi giày Reece ạ”
“Ôi, lạy Chúa.” Reece cúi xuống nhìn đôi chân trần. Và khi ngẩng mặt lên nhìn nụ cười mãn nguyện của Brenda thay vì ngượng ngùng cô cảm thấy hơi bực tức. “Tôi quên mất. Cô biết đãng trĩ thế nào rồi mà. Tôi muốn đổi tiền hai mươi lăm đô.” Reece đặt tiền lên quầy cho Brenda.
Brenda đếm tiền đưa cho cô và nói.” Cô nên cẩn thận khi đi đấy.”
“Chắc chắn rồi.” Vốn không thích thang máy cô bước vào cầu thang đi xuống. Cô chả thích xuống gian hầm này chút nào. Không phải vì gã Brody khỉ gió kia thì cô đã có thể sử dụng máy giặt của anh ta và sẽ không phải đi xuống nơi đáng nguyền rủa này.
“Bảy lần một là bảy.” Reece bắt đầu đếm khi bước đi. “Bảy lần hai mười bốn.”
Cô đếm hết bảy sang tám và lao nhanh ra khỏi gian hầm khi máy giặt bắt đầu chạy.
Reece đi chậm lại khi ra đến cửa hành lang và vẫy tay chao Brenda. Nhưng lần này thì cô không gặp may khi đi qua cửa hàng bên ngòai vì Debbie đã nhìn thấy cô.
“Chào Reece.” Debbie bước ra khỏi cửa. “Cô có khỏe không?”
“Tôi rất khỏe. Còn chị?”
“Đi chân trần thế kia thì lạnh lắm.”
“Chị nghĩ vậy sao? Tôi muốn rèn luyện đôi chân và muốn trở thành người phụ nữ đầu tiên đi trên dãy Continental Divide (Dãy núi từ Alasca xuống Mehico bao gồm cả những dãy núi đả ở khu Bắc Mỹ còn gọi là Great Divide) bằng đôi chân trần. Đó là ước mơ của tôi từ lâu.Hẹn gặp lại chị.
Nhanh lên, phải nhanh chóng chuẩn bị mọi việc, cô thầm nghĩ trong khi quay về nhà.
Tạm gác lại mọi chuyện cô bắt tay vào chuẩn bị thịt viên cho món súp. Nếu bình thường thì sẽ chả thèm đi giày để cho người ta thỏa sức mà đàm tiếu nhưng ở thời điểm này thì không nên ngớ ngẩn như thế. Cô vào khách sạn, vẫy tay chào Brenda và đi xuống gian hầm chuyển quần áo từ máy giặt sang máy sấy.
Chỉ một chuyến nữa thôi, cô thầm nghĩ và lại vội vàng về nhà.
Còn khá nhiều thời gian để viết lời giới thiệu cho cuốn sách dạy nấu ăn của cô trong khi chờ quần áo khô.
Sau khi mở máy tính cô quyết định tranh thủ ghi nhật ký.
Gã Brody khỉ gió. Mình muốn dọp dẹp giường nhưng anh ta tưởng mình làm thế để mồi chài chiếc nhẫn cưới. Đàn ông thường nghĩ vậy hay sao? Nếu đúng là như vậy họ cần phải thay não mất thôi.
Đến khi chyện đó xảy ra thì mình mới biết mình không được chào đón nữa. Dù sao thì anh ta cũng quan tâm đến mình hơn nhiều người và mình sẽ thầm biết ơn nhưng cũng không thể không coi thường anh ta được, mình sẽ cố gắng không làm phiền anh ta nữa.
Gã chết tiệt.
Trong khi đó mình lại thật ngốc nghếch khi tự biến mình thành kẻ lạc lòai ở thị trấn này bằng việc đi bộ đến khách sạn giặt đồ. Mình sẽ làm món súp và sẽ kiểm tra khóa cửa một lần thôi.
Khỉ gió, phải hai lần.
Có thể mình sẽ phải thay cả hai lốp mới, đó là điều đáng thất vọng nhất. Chỉ là chuyện bực mình rất nhỏ trong hòan cảnh của mình lúc này thì nó lại trở thành vấn đề lớn. Mình không có tiền, chỉ đơn giản vậy thôi. Có lẽ mình sẽ phải đi bộ trong vài tuần tới.
Biết đâu lại có điều kỳ diệu xảy ra khi mình viết và bán được cuốn sách này. Mình sẽ có tiền, có cái để chống lại bất kỳ kẻ xấu nào xuất hiện trước cửa nhà mình.
Linda-Gail đang trồng hoa bướm. Bọn mình sẽ đến quán bar Clancy tối nay sau ca làm cho bọn đàn ông biết mặt. Mình nghĩ đó là thứ mình cần làm.
Cảm thấy hài lòng, Reece mở một file mới và bắt đầu thử các thể loại giới thiệu cho cuốn sách của mình.
Chuông hẹn giờ ở nhà bếp đổ báo hiệu quần áo của cô đã khô. Reece lưu dữ liệu, tắt máy và lại ra ngòai.
Cô sẽ cho mọi thứ vào sọt và nhanh chóng ra khỏi gian hầm đáng ghét đó. Về nhà cô sẽ vặn nhỏ ngọn lửa nồi súp và trong giờ giải lao khi làm việc cô có thể chạy lên để kiểm tra.
Hy vọng tối nay nhà hàng sẽ đông khách, đó là thứ cô luôn cần.
Reece nhanh chóng đi qua hành lang và lần nay thì cô không phải giao tiếp với ai vì Brenda không còn ở quầy. Chỉ có tiếng cô lẩm bẩm vọng lại từ phía sau.
Cũng là việc tốt, dù sao thì mình cũng nên biết cám ơn.
Lần này Reece quyết định đếm các thứ bậc nhân từ mười hai khi đi xuống gian hầm đến khu giặt.
Cô mở cửa máy sấy lấy quần áo nhưng bên trong chả còn gì cả.
“Sao lại thế này…” Cô mở chiếc máy sấy khác vì nghĩ có thể mình nhầm. Nhưngcũng chả có gì.
“Sao lạ thế? Làm gì có ai có thể xuống đây mà ăn cắp hết quần áo của mình được?”
Và tại sao giỏ đựng lại nằm trên chỗ chiếc máy giặt thay vì trên chiếc bàn nhỏ mà cô nhớ là đã để trên đó. Trong tình trạng bối rối cô mở nắp chiếc máy giặt và quần áo của cô nằm cả trong đó ướt sũng.
“Mình đã bỏ vào máy sấy rồi mà.” Cô đứng thọc tay vào túi áo, cô chỉ còn đồng xu duy nhất sau khi bỏ hết số tiền vừa đổi vào lần giặt và sấy trước. “Mình đã bảo vào máy sấy, đây là lần thứ ba mình đến đây, lần thứ ba. Mình không hề bỏ vào máy giặt.”
Cô bực bội lôi hết quần áo ra và bỏ vào giỏ. Một chiếc bút đánh dấu tự nhiên rơi xuống sàn nhà.
Chiếc bút đánh dấu màu đỏ, đó là chiếc bút của cô. Reece run rẩy nhặt vứt luôn chiếc bút vào giở khiến màu phai đầy ra quần áo.
Có kẻ nào đó đã làm việc này, hắn luôn muốn cô nghĩ rằng cô không làm chủ được mình.
Có thể hắn đang ở đâu đó quanh đây quan sát cô.
Hơi thở của cô đột nhiên trở nên gấp gáp khi ngó quanh tìm kiếm. Nhưng bất ngờ Reece vơ vội chiếc giỏ và bỏ chạy thục mạng. Có tiếng đập vào ống nước khiến cô giật bắn mình. Tiếng bước chân cô nện xuống nền xi măng vọng lên khiến Reece càng run sợ hơn.
Lần này khi ra đến hành lang cô không dừng lại như lần trước mà chạy thẳng đến quầy. Brenda ngạc nhiên nắm chặt tay cô.
“Có ai đó ở dưới kia. Có người xuống dưới kia rồi.”
“Cái gì? Ai? Cô có làm sao không?”
“Quần áo của tôi, hắn bỏ hết quần áo của tôi vào máy giặt”
“Nhưng Reece chính cô đến để giặt mà.” Brenda nói rất nhẹ nhàng như dỗ dành đứa trẻ. “Cô không nhớ sao? Cô xuống đó để giặt quần áo.”
“Sau đó cơ. Tôi đã bỏ vào máy sấy nhưng bây giờ lại thấy quần áo nằm hết trong máy giặt. Cô có nhìn thấy tôi quay lại đây để bỏ vào máy sấy mà.” Reece lấy ra đồng xu còn lại. “Tôi chỉ còn lại mỗi đồng này, tôi đã bỏ hết vào máy giặt và máy sấy rồi.Ai đã xuống đó.”
“Kìa bình tĩnh nào. Tôi không nhìn thấy ai xuống đó ngòai cô cả.”
“Có thể chính cô đi xuống đó.”
“Lạy Chúa, Reece” Vẻ mặt Brenda đột nhiên hốt hoảng. “Tại sao tôi lại phải làm như vậy? Cô xem lại mình đi. Nếu cần đổi thêm tìền tôi sẽ…”
“Tôi chả cần gì cả.”
Mặt Reece đỏ gay vì giận dữ và hốt hỏang. Hơi thở đứt đoạn khi cô lao ra đường với giỏ quần áo ướt trên tay.
Về nhà. Cô chỉ còn nghĩ được một ý nghĩ duy nhất đó là về nhà và khóa chặt cửa.
Có tiếng còi xe khiến cô loạng choạng giơ cao giỏ quần áo như để che chắn. Cô thấy xe của cô chạy vào chỗ đậu mọi khi và Lynt bước ra khỏi xe.
“Tôi không có ý làm cô giật mình.”
Cô gượng gạo gật đầu. Tại sao anh ta lại theo dõi mình như kiểu mình là người hòan tòan xa lạ đến đây vậy? Tại sao người ta cứ nhìn cô với ánh mắt như vậy?
“Lốp không sao đâu, chỉ non quá thôi. Tôi đã bơm cho cô rồi.”
“Ôi, cám ơn anh. Cám ơn anh rất nhiều.”
“À quên. Tôi định kiểm tra cả chiếc lốp dự trữ cho cô nhưng…”
Cô liếm môi cho đỡ căng thẳng. “Có vấn đề gì hay sao?”
“Vấn đề là…” Lynt ngước mắt, chân đung đưa. “Ở trong đó.”
“Chả hiểu anh nói gì cả.” Cô đặt giỏ quần áo trên cầu thang đi đến xe. “Tôi chả có gì ngòai thiết bị an tòan.”
Lynt ngần ngừ và Reece lấy chìa khóa trên tay anh mở thùng xe
Có mùi lạ như mùi rác. Thùng xe của cô đầy vỏ trứng, vỏ gói cà phê, giấy bẩn và chai lọ không. Hình như ai đó đã bỏ cả túi rác vào trong đó.
“Tôi không biết chắc cô muốn tôi phải làm gì?”
“Tôi không làm chuyện đó” Cô hốt hoảng lùi lại một bước, rồi bước thứ hai. “Tôi không hề làm. Anh có bỏ vào không?”
Vẻ giật mình hốt hoảng hiện lên trên khuôn mặt Lynt như cô từng thấy trên khuôn mặt Brenda. “Tất nhiên là không rồi. Tôi chỉ thấy như thế thôi.”
“Có kẻ nào đó đã làm việc này. Tôi không bỏ vào đó. Kẻ nào đó muốn hại tôi. Kẻ nào đó…”
“Tôi không thích la hét ở nhà của tôi đâu.” Joanie bước ra phía sau nhà. “Có chuyện gì vậy? Khỉ gió gì thế này?” Joanie nheo mắt nhìn vào thùng xe của Reece.
“Cháu không hề bỏ vào đó.” Reece giải thích.
“Tôi cũng không. Tôi mở ra để kiểm tra chiếc lốp dự trữ.” Lynt nói. “Và thấy như vậy. Sao cô ấy có thể nghĩ tôi bỏ những thứ rác rưởi đó vào xe của cô ấy được.”
“Cô bé chỉ bực tức thôi Lynt ạ, Cậu mà bị như thế thì chắc cậu cũng rất bực mình, trẻ con mà.” Joanie cười nhã nhặn. “Có rất nhiều đứa trẻ ngu ngốc như vậy. Tôi có thùng và găng tay cao su trong nhà, cậu giúp tôi một tay dọn dẹp chỗ này đi nhé.”
“Cháu làm được.” Giọng Reece khàn khàn vẫn chưa hết xúc đông. “Xin lỗi Lynt. Chỉ vì tôi không hiểu…”
“Lên trên nhà đi.” Joanie ra lệnh. “Lên ngay. Pete và Lynt có thể làm được. Tôi cũng lên ngay. Đừng cãi lời tôi.” Joanie nói thêm khi Reece định phản đối.
“Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi.” Reece mệt mỏi cầm giỏ quần áo” Tôi sẽ trả tiền cho anh.”
“Không phải trả gì cả.” Lynt xua tay. “Tôi chỉ bơm hơi cho cô thôi.”
Joanie vỗ vào vai Lynt khi Reece đi lên nhà. “Đi ra sau bảo Pete giúp cậu một tay Tôi sẽ bảo chúng nó chuẩn bị bữa cho cậu.”
“Làm thế nào bọn trẻ mở được thùng xe nhỉ? Tôi thấy không hề có vết bị bẩy hay phá?”
“Chỉ có Chúa mới biết bọn chúng làm thế nào và vì sao chúng lại làm thế.” Lynt chưa kịp hỏi thì Joanie đã nói tiếp. “Vấn đề là bây giờ thùng xe đã đầy rác và vết bẩn rồi. Cậu và Pete sẽ thu dọn nhé.”
Khi Joanie bước vào thì Reece đang ngồi ở mép giường, giở quần áo ướt vẫn bỏ dưới chân.
“Mùi súp thơm đấy.” Joanie nhìn giỏ quần áo ngạc nhiên. “Đống quần áo này sẽ làm ướt hết nhà nếu ít nhất cô không treo chúng lên. Sao cô không dùng máy sấy?”
“Cháu đã sấy rồi nhưng sau đó chúng lại nằm trong máy giặt.”
“Màu chết tiệt gì phai đầy ra thế kia?”
“Mực, màu mực đỏ. Ai đó đã bỏ chiếc bút đánh dấu màu đỏ của cháu vào máy giặt.”
Joanie gãi mặt đến giá đựng chén bát lấy một chiếc đĩa nhỏ và đền giường ngồi cạnh Reece châm thuốc hút.
“Cô sẽ hút thuốc và cháu sẽ kể cho cô nghe chuyện gì đang xảy ra.”
“Cháu không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ biết là cháu đã bỏ quần áo vào máy sấy, cháu đã bỏ tiền và ấn nút. Nhưng khi quay lại thì tất cả lại nằm trong máy giặt và ướt sũng. Cháu không hề bỏ rác vào thùng xe nhưng lại có rác ở đó, cháu cũng không vẽ lên tường nhà tắm.”
“Nhà tắm của cô sao?” Joanie đứng dậy vào xem. “Chả có gì ở đấy cả.”
“Brody đã sơn lại rồi. Cháu cũng không bỏ ủng vào chạn bát và đèn pin vào tủ lạnh. Cháu không bao giờ làm những chuyện đó nhưng thực tế là đã xảy ra.”
“Nhìn cô đi, cháu nhìn thẳng vào mặt cô.” Reece làm theo và Joanie nhìn rất kỹ vẻ mặt và ánh mắt cô. “Cháu có uống thuốc không? Theo đơn của bác sỹ hoặc không cũng được?”
“Không, cháu chả uống gì ngòai mấy loại cây mà bác sỹ Doc kê, cả thuốc an thần Tylenol nữa. Nhưng tất cả các loại thuốc của cháu đền bị dồn chung vào cối.”
“Tại sao lại có người làm chuyện đó? Và cả những chuyện kia nữa?”
“Hắn muốn cháu nghĩ rằng cháu bị điên. Hắn muốn biến cháu thành kẻ điên nhưng không dễ dàng bởi vì cháu biết những gì cháu nhìn thấy.”
“Ngừoi ta tìm thấy xác chết…”
“Không phải cô ấy.” Reece ngắt lời, giọng cô đột nhiên căng thẳng, “ Hai người không giống nhau. Đó không phải là cô ấy. Và…”
“Thôi đi.” Joanie quát lên. “Cô sẽ không nói chuyện với cháu chừng nào cháu không bình tĩnh lại”
“Cô có thể bình tĩnh được không khi có kẻ liên tục hại cô, khi cô chả biết sẽ phải làm gì sau đây. Quần áo của cháu đã hỏng hết. Cháu chỉ còn đủ tiền trả cho lần giặt đó thôi nhưng bây giờ thì quần áo hỏng hết rồi.”
“Cháu có thể ghi hóa đơn ở cửa hàng của Mac hoặc cô sẽ trả tiền lương trước cho cháu.”
“Ý cháu không phải như thế.”
“Còn hơn là phải chịu tức anh ách. Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
“Từ khi cháu nhìn thấy người phụ nữ đó bị giết bên sông. Cháu chả biết phải làm gì cả.”
Cháu nên gặp cảnh sát trưởng xem thế nào.”
“Tại sao cháu phải gặp?” Reece vung tay lên có vẻ giận dữ. “Cô cho rằng túi rác trong thùng xe của cháu có dấu vân tay trên đó sao?”
“Được. Còn bây giờ thì cháu xem chỗ quần áo kia thế nào rồi phơi ra cho khô. Cần quần áo hay đồ lót thì giờ giải lao cứ đến cửa hàng của Mac. Còn năm phút nữa đến ca làm việc của cháu.”
Joanie dập điếu thuốc đứng dậy và đưa cho Reece hai mươi đô la. “Tiền sơn lại nhà tắm.”
“Cháu không sơn, anh Brody làm.”
“Vậy thì đưa cho Brody, đừng dở người như thế.”
Niềm kiêu hãnh không chống nổi với thực tại và thực tại thì lúc nào cũng mạnh mẽ hơn. “Cám ơn cô.”
“Brody có biết những chuyện này không?”
“Có, ngọai trừ những gì xảy ra ngày hôm nay.”
“Cháu có muốn gọi điện cho cậu ấy trước khi xuống làm việc không?”
“Không, cháu làm phiền anh ấy nhiều rồi.”
Joanie đốp lại. “Đàn ông có thể giúp ích rất nhiều. Thường thì cháu không thể biết là họ có thể mang lại cho mình điều gì đâu. Chuẩn bị xuống đi. Tối nay món sườn sẽ là món đặc biệt.”
Reece đứng dậy hỏi lại. “Cô định làm sườn gì?”
“Sườn trâu.” Joanie mỉm cười. “Có thể cô biết cách chế biến.”
“Thực ra…”
“Vậy thì xuống bắt tay vào việc đi. Cô chỉ có hai tay thôi.”
Brody dự định sẽ làm món pizzza đông lạnh nướng, thịt gà và bánh bao.
Chắc chắn cô đã chủ định làm việc đó để anh không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngòai cô, đúng ra là chuyện đó.
Anh chỉ muốn cô hồi phục. Chả phải anh đã làm thế rồi sao? Nhưng cô lại phản ứng thái quá, đúng là phụ nữ.
Đàn ông phải có những khỏang không gian dành riêng cho mình trong nhà chứ. Phải có những lúc anh ta không bị phụ nữ quấy rấy chứ.
Anh sẽ ăn bánh pizza nếu anh muốn nhưng anh sẽ không chấp nhận như vậy. Anh cần một bữa ăn ngon nóng hổi và anh biết ở đâu có nó.
Anh đã ăn ở nhà hàng Joanie từ trước khi cô đến làm, Brody thầm nghĩ khi đi ra xe. Không phải anh đến vì cô ở đó, chẳng qua là do hòan cảnh đưa đẩy. Nếu cô vẫn muốn vênh mặt làm cao thì đó là việc của cô. Tất cả những gì anh muốn là một bữa ăn ngon giá cả hợp lý.
Nhưng vừa đến nơi thì đích thân Joanie đi ra.
“Tôi vừa định đến chỗ cậu.”
“Về chuyện gì? Reece làm…”
“Đúng, liên quan đến Reece.” Đúng như Joanie nghĩ, thái độ của Brody thay đổi ngay. “Đi dạo với tôi một lát, tôi có mười phút.”
Joanie nói rất nhanh không kịp để Brody phản ứng gì, cũng chẳng quan tâm xem phản ứng của anh thế nào. “Nó nói sẽ gọi cho cảnh sát trưởng nhưng chưa gọi. Phải giúp đỡ để nó lấy lại được trạng thái cân bằng. Hành động thật bẩn thỉu, có kẻ nào đó đã bỏ rác vào thùng xe của nó. Tôi chúa ghét kiểu hành động bẩn thỉu đó.”
“Vẫn là hành động bẩn thỉu đó thôi. Cháu cần nói chuyện với cô ấy.”
“Tôi cho nó nghỉ mười phút, hai người lôi nhau ra sau mà nói chuyện chứ đừng đứng ở quầy của tôi mà đấu khẩu.”
Anh làm đúng như Joanie nói, đến chen vào giữa Pete và Reece khoác tay cô.
“Ra ngòai.”
“Em đang bận.”
“Cứ để đấy.” Brody lôi thẳng cô ra cửa.
“Một lúc nữa thôi, em đang làm dở. Có ai đến lôi anh đi trong khi anh đang làm việc đâu. Nếu không nói gì thì chờ đến khi em làm xong.”
“Tại sao em không gọi cho anh khi có chuyện xảy ra ngày hôm nay?”
“Vẫn như mọi khi, tai vách mạch rừng mà.” Cô chua chát nói. “Và em cũng không thích gọi điện cho anh. Anh đến đây làm gì thì cứ làm đi. Em không cần một người hùng giúp đỡ đâu. Em cần làm việc của mình.”
“Anh sẽ chờ đến khi em làm việc xong và đưa em về. Sáng mai chúng ta đến gặp Rick.”
“Em không muốn ai đợi em cả. Khi làm xong em còn có việc riêng của em.”
“Việc gì?”
“Chả liên quan gì đến anh. Em không cần anh đưa em đến gặp cảnh sát trưởng. Em không cần sự chăm sóc, bảo vệ hay thương xót như anh đã có đối với em. Và bây giờ cũng không phải là giờ giải lao của em.”
Reece quay người định bước đi nhưng anh kéo tay lôi cô lại “ Sao lại làm thế Reece. Sao em lại làm như thế.” Giọng anh trở nên nhẹ nhàng. “Về nhà đi.”
Cô nhìn anh trừng trừng rồi nhắm mắt lại. “Đừng tấn công đằng sau lưng em như thế.” Hơi thở cô nghẹn ngào. “Em nghĩ cả hai chúng ta cần có thời gian suy nghĩ về chuyện đó, xem như vậy có nghĩa là gì và chúng ta thực sự cần thiết phải như vậy không. Có thể ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện.”
“Anh sẽ ngủ trong phòng làm việc hoặc trên trường kỷ.”
“Em sẽ không đến để anh bảo vệ em và sẽ không chỉ có vậy. Anh nên suy nghĩ về điều đó trước khi chúng ta nói chuyện trở lại.”