Cái gì? Cô ta vừa nhắc đến tên Lion sao? Viola sửng sốt quên cả giãy giụa, chiếc cổ cố gắng ngước lên nhìn nhưng bị lưng hắn che mất. Vậy có nghĩa là Lion biết cô bị bắt và đến cứu cô sao? - Tốt, chuẩn bị đón tiếp.
Louis nở một nụ cười nhạt, để Viola xuống đất, ánh mắt tràn đầy ý vị sâu xa nhìn cô.
Rosalie cúi người gật đầu hình bóng đỏ chót nhanh chóng tiến ra ngoài cửa đại sảnh, một phút sau cô ta quay trở vào nhưng đằng sau có cả Lion nữa.
- Lion!
Viola nhận ra hình bóng quen thuộc cất tiếng gọi, nhấc váy chạy như bay về phía anh. Chưa bao giờ cô lại vui mừng vì được gặp anh như thế này, bước chân một nhanh hơn.
Giọng nói của cô, hình bóng thân thuộc đó mất tích mấy ngày giờ đang trước mặt anh, ánh mắt vui mừng tràn đầy dịu dàng, vòng tay vươn ra ôm cô thật chặt.
- Tôi đến đưa em về!
Viola thoát khỏi cái ôm lùi về phía sau Lion, việc trước nhất là tìm cách thoát khỏi đây đã, ở đây quá nguy hiểm.
Những Ma-cà-rồng huyên náo, náo loạn, một số người còn tìm chỗ trốn vì họ biết người con trai vừa bước vào là một thợ săn khét tiếng -Lion Smith-
Lion cầm tay cô dắt về phía nơi có một chiếc ghế đính kim cương đen, trên ghế Louis đang ngồi gác chân chữ ngũ, một tay hắn ta dựa vào thành ghế trên tay đang cầm một ly máu, tay còn lại khẽ vuốt tóc Rosalie đang ngoan ngoãn ngồi dưới chân hắn như một sủng vật. Bộ dáng có vẻ lười biếng đó nhưng lại làm hút hồn bao nhiêu thiếu nữ có ở đây, đặc biệt mái tóc bạch kim lúc này che mất một bên mắt khiến cho hắn càng trở nên quyến rũ, nguy hiểm chết người.
- Lion...đã lâu không gặp!
Nhìn người con trai trước mặt Louis giơ ly máu lên mời nhưng không đợi phản ứng của Lion mà trực tiếp một ngụm uống hết chất lỏng màu đỏ đó, ném ly máu đã sạch không còn một giọt xuống đất Louis nghiêng đầu dùng một mắt nhìn biểu hiện của Lion và Viola.
- Lén lút mang cô ấy tới nơi này ngươi không cảm thấy mình vô sỉ sao?_ giọng Lion lạnh tanh.
- Ồ! Chỉ là mời Viola đến dự một dạ tiệc mà thôi!_ Louis nhún vai lười biếng trả lời, bàn tay không nhàn rỗi mà vuốt ve mái tóc vàng óng của Rosalie.....hajzzzz hắn vẫn thích mái tóc đen của Viola hơn, xuôn mềm, thoang thoảng mùi hương Lavender rất dễ chịu.
- Đừng quên những gì ngươi làm đối với cha cô ấy.
Louis không nhìn Lion mà đôi mắt hướng về người con gái đang căm hận nhìn về phía anh, đôi môi mỏng phát ra một câu mơ hồ:
- Liệu có bao nhiêu người biết được sự thật?
Con mắt xanh liếc về phía Lion lạnh lùng.
- Đừng giả tạo, tốt nhất là để hai người bọn ta rời khỏi đây....bằng không...
Cạnh, khẩu súng bằng bạc lên nòng hướng về phía Louis, nhất thời khiến đám đông nhe răng tư thế chuẩn bị tấn công nếu anh dám làm hại Vương của bọn họ.
Như không để ý khẩu súng mang trong mình có viên đạn bạc có thể kết liễu đời mình Louis vẫn thản nhiên như không, Rosalie kích động nhìn Lion gầm gừ. Cô ả sẽ không tha cho ai nếu làm tổn thương đến Louis.
Khẽ vỗ đầu ý bảo Rosalie bình tĩnh Louis đáp lại Lion một câu đầy khiêu khích:
- Nếu ta nói không?
- Nếu vậy thì để ta xem, tài bắn súng của ta nhanh hay là.....tốc độ của ngươi lẹ._ Giọng Lion không hề run sợ mà cứng rắn, bàn tay chuẩn bị bóp cò.
Lòng bàn tay Viola toát mồ hôi, cô biết tài bắn súng của Lion trăm phát trăm trúng, hai tay như một thế nhưng cô cũng chứng kiến tốc độ di chuyển của Louis, căn bản không ai có thể đọ được tốc độ ánh sáng ấy.
- Lion...
- Yên lặng!
Lion cắt ngang lời cô nói, con mắt híp lại nhìn về phía đại ma vương đang nhàn nhã coi lời nói của mình như không khí, ánh mắt như dao găm sắc lẹm phóng tới Louis.
- Đi đi!
Giọng nói Louis vang lên bất chợt, mọi người nhìn hắn ngây ngốc. Viola cùng Lion cũng bất ngờ nhưng một giây sau cầm tay cô kéo về hướng cửa chính.
- Vương...không thể tha cho hắn được
- Phải giết hắn.
- Giết! Giết
Đám người bất mãn lao nhao phản đối, phút chốc cả đại sảnh huyên náo như cái chợ.
- Vương, tại sao người lại thả họ?_ Rosalie mở miệng quyến rũ.
Khẽ nhấp một ngụm máu, tầm mắt Louis vẫn hướng về cái thân ảnh váy đen đang dần mất hút chạy trong đêm đen, giọng nói nhận định:
- Bởi vì rất nhanh sẽ gặp lại!
**************************************
- Lion, chúng ta đi về bằng cách nào?
Viola mồ hôi nhễ nhại, thở hổn hển dựa vào một gốc cây gần đó hướng Lion nói tới. Ở đây tối mịt mù, sương trắng bao phủ, không khác nào một cái mê cung không lối thoát.Cho dù có đợi trời sáng thì cũng không khá hơn, căn bản ánh nắng Mặt Trời không thể xuyên qua những tán lá cây rậm rạp, qua những làn sương mù này.
Không trả lời cô, bóng lưng Lion đứng im phăng phắc chứng tỏ anh đang suy nghĩ điều gì đó! Bất chợt xoay lưng lại anh bước thật chậm lại gần cô, trong đêm đen cô không thấy rõ mặt anh nhưng biểu hiện không nói gì từ anh khiến cô thấy lạ..
Ngay lúc này một lực mạnh đập vào vai cô đau điếng, giây phút ngất đi cô nghe thấy giọnh anh mơ màng:
- Khi tỉnh dậy em sẽ ở nhà.
Sau đó cô ngất đi, Lion bế cô nhẹ nhàng xuyên qua màn sương.