Ông Henri de Montfleurie không bao giờ tự nhận là mình hiểu hết phụ nữ, ông thấy họ quá phức tạp, không làm sao hiểu thấu lòng dạ của họ được. Thế nhưng, ông là người được thiên phú cho đức tính nhạy bén, hiểu được tâm trạng của người đang lâm vào cảnh lo âu phiền não.
Cho nên tối nay, ông đã biết rõ Rosie đang ở trong tình trạng bứt rứt lo lắng, nàng là người ông xem như con ruột của mình. Tâm trạng lo lắng của nàng biểu hiện trên khuôn mặt xanh xao của nàng, trong thái độ lặng lẽ bất thường của nàng và trong dáng điệu lơ đãng của nàng. Nhiều lần nàng hỏi lại những điều mà ông vừa nói cho nàng nghe. Ông biết nàng không chú ý nghe, mà tâm trí đang để tận đâu đâu, đang nghĩ đến cái gì đấy.
Ông Henri ngồi với Rosie trong phòng thư viện nhỏ sơn màu đỏ và xanh lá cây tại nhà nàng, họ đang uống rượu khai vị trước khi đi ăn tối. Ông và bà Kyra đi Paris ít hôm để lo công việc gia đình. Bây giờ bà Kyra đang đi thăm người dì. Sau đó họ đi đến quán Vieux Bistro nằm trên đường Cloitre Notre Dame, hai người sẽ gặp bà ở đấy lúc 8 giờ 30.
Ông Henri nói Rosie biết về lâu đài Montfleurie mến yêu của nàng, trả lời cho nàng biết về tình hình những người ở lại lâu đài, về Lisette và Yvonne, rồi . Ông nói tiếp:
- Bố nghe ông Herve cho biết việc ly dị của con sẽ xong xuôi vào tháng chín.
- Con tin thế.
- Rosie, bố rất sung sướng. Đã đến lúc con được tự do, được sống thoải mái rồi. Bố rất đau đớn khi nghĩ đến những năm tháng phí phạm và...
Chuông điện thoại reo vang làm ông dừng lại.
- Xin lỗi bố, nàng nói rồi đến trả lời điện thoại. - Ồ, chào Fanny thân mến, nàng nói nho nhỏ trong ống nghe. - Không, yên ổn cả. Hãy cho tôi biết vấn đề khó khăn ra sao đi. Hy vọng tôi giải quyết được. Nếu không thì phải đợi đến mai. - Nàng đứng áp ống nghe vào tai, lắng nghe người phụ tá đang nói ở bên kia đường dây.
Ông Henri đến rót thêm rượu uýchky vào ly rồi bước đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đã cuối tháng ba và trời đêm nay thật xấu, có gió mạnh. Gió đập vào cửa sổ lào rào, xa xa có tiếng sấm nghe như tiếng súng ầm. Trời sắp giông bão rồi đấy. Vừa nghĩ đến chuyện bão táp thì bỗng mưa nặng hạt và đập vào kính cửa ào ào. Ông quay lại, hơi run run, đi về phía lò sưởi cho được ấm áp.
Ngồi lại vào chiếc ghế hồi nãy đã ngồi, ông uống rượu vừa nghĩ đến Rosie. Ông mong sao cho nàng được hạnh phúc, như ông và bà Kyra. Ông ước sao ông có thể đem hạnh phúc đến cho nàng, cầm trong tay đưa cho nàng, nhưng ông không thể làm được. Chỉ có một thanh niên nào đấy mới đem lại niềm vui sướng cho nàng thôi, niềm vui sướng xứng cho nàng. Khốn thay, nàng lại không hiểu điều đó; có lẽ anh chàng này cũng không biết. Ông Henri thở dài, Rosie rất mù quáng trong suy nghĩ. Nếu nàng gặp họ nhiều hơn, chắc nàng đã đi theo con đường chính đáng từ nhiều năm trước về việc ấy - nàng nói rồi gác điện thoại. - Lúc nào cũng gặp khó khăn về quần áo cả.
- Con đến ngồi đây với ta đi, Rosie, bố muốn nói với con điều này. Một chuyện quan trọng.
Nàng vội vàng đến ngồi với ông, và ông sung sướng khi thấy nàng đã hoàn toàn chú ý nghe lời ông.
- Có chuyện gì rắc rối à bố? Con thấy bố có vẻ lo âu.
- Đúng thế.
- Về chuyện gì thế?
- Về con.
Nàng đang ngồi tựa lưng ra ghế, bưng ly rượu trên tay. Nhưng khi nghe ông Henri nói thế, nàng bèn để ly rượu xuống chiếc bàn con bên cạnh. Nghiêng người tới trước, hai tay để lên đầu gối, nàng chăm chú nhìn ông.
- Tại sao bố lo lắng cho con?
- Vì ta yêu con như con ruột của ta. Trông con không được khỏe, Rosie à. Con đã gầy đi nhiều, mặt tóp lại, nhăn nheo, da đẻ thì tệ quá: nhợt nhạt! Nhưng vẻ ngoài suy yếu cũng chẳng đáng lo mấy, mà điều đáng lo là nội tâm. Từ lúc bố đến đây tới nay, bố thấy con căng thẳng, quá bận bịu, mãi suy nghĩ chuyện đâu đâu. Con có vẻ như bị dồn ép, tình trạng này đâu có nơi con. Bản chất của con không phải u sầu như thế. Nói tóm lại con đang lâm vào cảnh rắc rối, bố dám nói thẳng với con như thế, con thân yêu à.
Rosie không đáp, nàng đưa mắt nhìn vào khoảng không, rồi chăm chú nhìn vào bức tranh treo giữa hai cửa sổ, vẻ mặt trầm tư. Thế rồi, như đã quyết định về một vấn đề gì rồi, nàng quay mặt nhằm ông, bình tĩnh nói:
- Con đã phạm một sai lầm trầm trọng.
Ông gật đầu, chờ đợi. Khi không thấy nàng nói tiếp, ông dịu dàng hỏi:
- Bố nghĩ chắc là con lỗi lầm với một thanh niên?
- Dạ đúng.
- Với Johnny Fortune?
- Tại sao bố biết được?
- Chỉ suy diễn thôi, Rosie à. Hôm Giáng sinh con có nói cho bố biết Johnny gọi điện thoại cho con từ Las Vegas. Thực vậy, bố nhớ Collie rất hồi hộp vì anh ấy đã tiếp xúc với con. Và con đã bằng lòng để anh ta đến Paris thăm con vào dịp năm mới. Khoảng sáu tuần trước đây, Kyra có nói với bố rằng anh ta ở Paris. Rồi mấy hôm sau. Con cho biết con đi Anh. Đi theo chuyến lưu diễn bên Anh của Johnny. Bố nghĩ là con đã yêu anh ta. Con quên bố là người Pháp và có chất lãng mạn rồi.
- Đúng, bố nói đúng. Chúng con đã yêu nhau. Nhưng bố à, đúng ra chúng con không nên yêu nhau.
- Tại sao lại không?
- Về tình yêu chắc không bền giữa hai chúng con.
- Con có tin chắc thế không?
- Dạ tin chắc. Johnny khác xa con... ảnh không như những người khác, không như bố như con, không bình thường, thế đấy.
Ông Henri cau mày.
- Thật bố không hiểu nổi con, Rosie.
- Anh ấy là một siêu sao, một nghệ sĩ ưu tú thế giới ảnh sống trong một thế giới hoàn toàn khác với chúng ta. Anh sống trong một cuộc sống khác biệt... Nàng bỗng dừng lại và nhìn vào lò sưởi.
- Bố biết con rồi, Rosie. Chắc con có tình cảm với anh ấy nên mới đi sang Luân Đôn để thăm anh.
- Vâng đúng thế! Johnny rất hấp dẫn, nhiệt tình, đáng yêu, rộng lượng. Và giữa chúng con đã có nhiều... nhiều... mối quan hệ tình dục. - - Nàng đằng hắng giọng. - Con muốn sống với anh ấy, muốn sống đời vợ chồng với anh ấy. Cho nên con đi với ảnh và chuyến đi thật tuyệt. Bây giờ công việc đã giữ con lại đây nhiều tuần. Con cảm thấy được hồi sinh.
- Bố không ngạc nhiên. Con vừa trải qua một cuộc tình, và khi con quyết giải quyết cho xong cuộc hôn nhân kỳ cục với con trai ta, tất con cảm thấy tự do ngay. Rosie, bố hiểu, thật bố hiểu con. Mấy tháng trước bố đã nói với con rồi đấy, con còn quá trẻ không thể sống một mình được, không thể thiếu người yêu được.
- Nhưng bố à, con nghĩ Johnny không phải là người con mong chờ. Hiện giờ anh ấy đang lưu diễn ở Úc, nhưng nếu bây giờ anh ấy có mặt tại đây, con tin chắc thế nào giữa chúng con cũng xảy ra những điều không hay.
- Con nói thế là thế nào?
Rosie nhìn xuống, mân mê gấu váy, một lát sau nàng ngẩng mặt lên nhìn ông:
- Johnny muốn chiếm hữu con hoàn toàn.
- Thế con thấy anh ta không yêu con à?
- Ồ, anh ấy yêu chớ. Ngay khi con mới tới Luân Đôn anh đã đề nghị thành hôn với con rồi, thậm chí anh ấy còn mua nhẫn đính hôn tặng con nữa. Tất nhiên là con không bằng lòng đính hôn. Không kể chuyện con chưa ly dị xong, con còn thấy chuyện đính hôn tiến hành quá nhanh. Con tìm cách từ chối anh một cách tế nhị, nói cho anh hiểu là con muốn đi từ từ hơn. Anh chấp nhận. Nhưng khoảng 5 phút thôi. Rồi anh ta đưa ra kế hoạch là làm đám cưới ngay sau ngày con ly dị xong. - Rosie thở dài, mân mê thấy chiếc vòng vàng trên cổ tay. - Johnny rất là... gia trưởng. Con thấy phải dùng từ này để miêu tả anh ấy mới đúng. Ảnh không cần biết tí tẹo gì đến sự nghiệp của con hết, ảnh muốn con bỏ nghề, đi đôi với ảnh, con bỏ nghề sớm chứng nào hay chừng ấy. Bỏ nghề để đi theo ảnh bất cứ lúc nào, đi lưu diễn với ảnh.
- Và con không muốn thế? Con không muốn lấy Johnny?
- Đúng, con không muốn. Nói tóm lại là con không thể sống cuộc sống thất thường của giới nghệ sĩ vĩ đại như Johnny sống. Lúc đi lưu diễn, khi con muốn đi ngủ thì anh ăn, mà anh lưu diễn hết nửa năm như thế. Trong mấy ngày ở bên Anh, con phải sống theo nếp sống của Johnny, phải tuân thủ hết yêu cầu của ảnh, phải cố làm theo ý ảnh, theo nhu cầu của ảnh. Thú thật với bố, nhiều lúc con cảm thấy con quay như cái máy giặt đến chóng mặt luôn.
- Thế sao con không thử nói cho ảnh biết, nói cho ảnh nghe những suy nghĩ của con?
- Không, con không nói gì khi chúng con đi lưu diễn ở Anh và ở Ailen. Con đã bị... đã bị anh ấy chế ngự, đã bị tình yêu và sự tận tụy của anh chế ngự, cả tình dục nữa. Ảnh rất có sức quyến rũ. - Nàng cắn môi, lắc đầu. - Nhưng con nhớ khi đến dự buổi diễn nhạc của ảnh ở Luân Đôn, con thấy ảnh đã bị con ám ảnh, cho nên con thấy sợ, bố à.
- Sự ám ảnh luôn luôn là điều đáng lo ngại. Không phải... - Ông dừng lại, tìm từ.
- Bình thường, nàng nói tiếp.
- Theo bố thì cách duy nhất để sửa chữa cái... lỗi lầm khủng khiếp này, như con đã gọi, là chấm dứt mối liên hệ với Johnny.
Rosie nhìn ông, ánh mắt hoảng hốt khiến ông phải ngạc nhiên, ông bèn nói nhanh:
- Nhưng nếu con cảm thấy không nên, thì con cứ duy trì mối liên hệ với nhau như những người yêu nhau. Không được sao?
- Chắc Johnny sẽ không bằng lòng như thế. Mà biết đâu, chắc không đúng. Chắc anh sẽ bằng lòng. Chắc ảnh muốn đợi đến lúc con ly dị xong sẽ thành hôn ngay lập tức. Ngoài ra, lại còn một vấn đề khó khăn hơn nữa .
- Ồ chuyện gì nữa? - Ông Henri nhìn nàng đăm đăm.
Rosie nhìn lại ông, thấy ông nhìn đăm đăm dò hỏi, bỗng nàng thấy giận mình đến nỗi nước mắt chảy ra đầm đìa. Nàng bèn quay mặt đi, đưa tay che miệng để ho, nàng cố lấy lại bình tĩnh. Nuốt nước miếng xong, nàng cố nói:
- Bố à, con thấy có điều con đã làm sai.
- Con thân yêu, con nói thế là sao? - Ông lo lắng hỏi.
- Con... con... không có cảm tình với Johnny như trước nữa.
- Con đã thay đổi từ khi nào?
- Cách đây khoảng hai tuần, có lẽ lâu hơn một chút thì phải. Con thấy con thay đổi tình cảm trong chuyến đi Ailen vào cuối tháng hai. Ảnh kỳ lạ lắm, ảnh chiếm hữu con một cách khủng khiếp. Ảnh không hề để con rời ảnh nửa bước, con đâm khiếp hãi. Mấy tuần vừa qua con thấy con không nhớ ảnh nữa, con thấy con không nên là kẻ cung cấp nhu cầu xác thịt... cho ảnh.
- Rosie, bố thấy con chẳng có gì là sai lầm hết, theo bố thì con là một phụ nữ đẹp, bình thường. Nhưng con biết không, đôi lúc ham muốn sự nhục dục quá độ cũng chóng làm hỏng mọi việc. Ở đời lửa rơm to ngọn thì cũng chóng tàn và chỉ còn lại tro tàn mà thôi. Ít ra thì bố cũng có kinh nghiệm về cuộc đời như thế. Chuyện của con chẳng qua là vì nhục dục chứ chả có gì. Mà nhục dục thì rất dễ tàn.
- Con nghĩ bố đã nói đúng.
- Rosie này, cổ nhân thường nói tình dục không đủ làm cho hôn nhân bền vững. Cần phải có tình yêu nữa. Theo con nói, thì Johnny đã say mê con vì nhục dục và con đã bị anh ta chế ngự.
Rosie gật đầu, không đáp.
Ông Henri nói tiếp:
- Nếu con muốn, ta sẽ nói thêm sau, giờ đến lúc chúng ta phải đi rồi. Đến nhà hàng ăn uống. - Ông nhìn đồng hồ tay. - Chúng ta đi thôi. Bố không muốn để cho Kyra phải đợi lâu, mà trời lại đang mưa. Tìm taxi hơi khó đấy.
Rosie đứng lên khỏi ghế.
- Dạ. Chúng ta đi thôi. Đợi con đi lấy áo khoác.
Ông Henri đứng dậy, ôm vai nàng, ông muốn nói nhiều nữa, nhưng thấy tốt hơn là nên giữ lời hứa.
- Cám ơn bố, nàng thì thào bên má ông. - Cám ơn bố đã thông cảm và lo lắng cho con.
- Rosie, bố thương yêu con, con là con gái của ta mà - Ông nói, nhìn vào mắt nàng, cười nhân hậu.
Lời của ông làm cho nàng xúc động sâu sắc, xúc cảm của nàng hiện rõ trên mặt, khiến ông phải lên tiếng khuyên: