Mặc dù tính cách Diệp Thiên không tốt, nhưng vô cùng hiếu thuận, ngoài một vài lần hỏi cha nó về mẹ nó khi mới sáu bảy tuổi, thấy Diệp Đông Bình rầu rĩ không vui, xuống tinh thần liền mấy ngày, sau này nó cũng không còn nhắc đến chuyện này trước mặt cha nó nữa.
Nhưng hiện giờ có thể dùng "Mai rùa" suy tính ra chuyện cũ của cha, Diệp Thiên không khỏi động lòng, ai cũng không hi vọng hiểu rõ về bản thân chứ?
- Thuật tàng!
Nghĩ đến đây, Diệp Thiên cũng nhịn không được nữa, trong lòng mặc niệm một tiếng "Thuật tàng", mai rùa nhất thời lại quay tròn hiện ra tại trong đầu.
Buổi sáng lúc thức dậy ở nhà Miêu lão, Diệp Thiên liền phát hiện, mấy chữ hôm qua trở nên tối màu là "Phong thuỷ" và " Tương Thuật", một lần nữa toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Thiên mơ hồ cảm giác được, năng lực vận dụng mỗi ngày tựa hồ cũng có hạn chế, dọc đường đi nó cũng cố nén, cũng không còn dám sử dụng lung tung, để sử dụng khi cần thiết.
- Tướng thuật!
Trong lòng Diệp Thiên mặc niệm một tiếng, biến hóa đã quen thuộc lại đang tái hiện trong đầu, mai rùa bằng lòng bài tay đang quay tròn một vòng, sau đó phân chia thành vô số tia sáng, rất nhanh tổng hợp lại.
- Ôi, tướng mạo của cha không tệ mà, không giống người làm nghề nông?
Nói thực lòng, tuy rằng đi theo lão Đạo sĩ học đã nhiều năm về tri thức phong thuỷ tướng thuật, nhưng trong lòng Diệp Thiên cũng không thể nào tin được, cho nên trước kia thật đúng là chưa từng xem tướng cho cha nó, lần này mới thật sự nhìn một chút, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Tai Diệp Đông Bình cao hơn chân mày, lông mi bóng mượt, đậm và dày, sống mũi thẳng và cứng, ẩn trong ánh mắt, lòng đen và trắng rất rõ ràng, đây đều là biểu hiện tướng mệnh đại cát Phú Quý, không thể hiểu tại sao lại thật nghèo như vậy đây?
Không đợi Diệp Thiên xem thêm, mai rùa trong đầu bỗng nhiên biến hóa, một hàng chữ hiện ra trong đầu Diệp Thiên:
- Diệp Đông Bình, người Bắc Kinh tây thành, xuất thân gia đình công nhân, con trai độc nhất, hai người chị và một người em gái, năm 1972 tốt nghiệp khoa cơ khí Đại Học Thanh Hoa, cũng năm này hưởng ứng lời kêu gọi " Thiên hạ rộng lớn, đất dụng võ lớn", trao quyền cho cấp dưới đến khu Kim Đàn, Giang Tô ...
- Cha mình thật sự là người gốc Bắc Kinh ư? Thế còn ... sao lại… tại sao không có tin tức về mẹ đây?
Những thông tin xuất hiện trong đầu, chỉ có giới thiệu cuộc đời Diệp Đông Bình, lại là không có điều gì về mẹ nó, điều này làm cho Diệp Thiên thất vọng không thôi.
Đến nỗi cái Đại Học Thanh Hoa gì đó, Diệp Thiên cũng hoàn toàn không để ở trong lòng, thời điểm đó danh tiếng trường Đại học Thanh Hoa không được vang dội như đời sau, thứ hai cũng không có thể trông cậy vào một đúa trẻ ở nông thôn, sẽ hiểu biết về ngôi trường bậc nhất đất nước này.
Thấy những dòng chữ trong đầu tự nhiên nhạt đi, lại ngưng kết thành hình mai rùa, Diệp Thiên có chút không cam lòng, lại đem toàn bộ tâm trí đặt vào hai chữ "Tướng thuật".
- Xem nhân duyên...
Diệp Thiên đồng thời cũng mặc niệm trong lòng, hi vọng "Mai rùa" thần bí này có thể đưa ra thông tin về mẹ nó.
Cùng với những suy nghĩ trong lòng Diệp Thiên, mai rùa trong đầu lại hóa thành một chuỗi ký hiệu thần bí, khi lúc Diệp Thiên tập trung tinh thần và đợi kết quả, nó đột nhiên cảm giác trong đầu " Ù …" một tiếng, tựa như một cái chuỳ lớn nện ở trên đỉnh đầu.
May mà chỗ Diệp Thiên ngã sấp xuống, đúng là chỗ Diệp Đông Bình đang ngồi, bằng không với sân nhà đầy đá sỏi, chỉ e khó tránh khỏi kết quả đầu rơi máu chảy.
- Ôi? Tiểu Thiên, này... con làm sao thế?
Con trai đột nhiên phát bệnh, khiến Diệp Đông Bình rất hoảng sợ, ôm thân thể mềm nhũn của Diệp Thiên đặt trên mặt đất, dù là Diệp Đông Bình đã trải qua không ít sóng gió trong đời, nhất thời cũ ng lúng túng.
- Vết thương này là do đâu? Chuyện gì xảy ra? Đều tại ta...
Sau khi mũ trên đầu Diệp Thiên rơi xuống, lộ ra miệng vết thương trên đầu, càng khiến cho Diệp Đông Bình theo bản năng cho rằng lúc này Diệp Thiên ngất xỉu chính là do vết thương này gây ra, không khỏi hối hận không ngừng, hối hận vì bình thường đối xử với Diệp Thiên nghiêm khắc như vậy, khiến nó sợ tới mức chạy lên trên núi và bị thương.
Qua thật lâu sau, Diệp Đông Bình mới hồi phục lại tinh thần, ôm Diệp Thiên vào trong nhà, còn mình vội vàng đi về thôn phía sau núi, so sánh các thầy thuốc trong trấn nhỏ, Diệp Đông Bình vẫn tín nhiệm sư phụ của Diệp Thiên.
Trong hôn mê Diệp Thiên giống như đưa thân vào trong biển rộng, mình tựa như là một con thuyền cô độc, chợt cao chợt thấp, hơn nữa trên đầu mưa như trút nước, tia chớp rền vang, ông trời đang uy hiếp tâm trí con người.
Khi đang ở trong trạng thái này, Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác được nhân trung truyền đến một cơn đau đớn, giống như là một chậu nước lạnh đổ trên người, cả người run rẩy, hình tượng mơ hồ trước mắt biến mất.
- Sư phụ, sao người lại tới đây? Không phái đang lo việc ở trên núi sao?
Diệp Thiên từ từ mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy lại là lão đạo sĩ, còn tưởng rằng bản thân bị hoa mắt.
- Ôi, sao ... sao conko thể nhúc nhích được nhỉ?
Diệp Thiên muốn nhấc tay dụi mắt, lại phát hiện toàn thân đau nhức vô cùng, ngay cả chút sức lực để nhấc cánh tay cũng không có.
- Tiểu tử, chớ lộn xộn...
Lão đạo sĩ đưa tay ngăn động tác của Diệp Thiên, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
- Không đến mức đó chứ, mới tí tuổi, làm sao nguyên khí lại bị tổn thương nhỉ?
Nguyên khí là bẩm sinh, ẩn trong thận, ngày một lớn dần, cổ nhân viết: "Khí tụ thì sinh, khí tráng thì Khang, khí suy thì yếu, khí tán thì vong", dùng góc độ Đông y để lý giải những lời này chính là nguyên khí dồi dào thì khỏe mạnh, nguyên khí bị hao tổn thì sinh bệnh, nguyên khí cạn kiệt thì tử vong.
Nhưng Diệp Thiên còn rất nhỏ, hơn nữa lại tu luyện khí thuật chính thống với mình, theo lý thuyết nguyên khí hẳn là dồi dào hơn so với người bình thường, chứ không phải giống như bây giờ, một bộ phận nguyên khí bị hao hụt, lão đạo sĩ không cách nào lý giải được.
- Tiểu Diệp Tử, con về nhà đã làm chuyện gì sao?
Lão đạo sĩ suy nghĩ một lát, lại nhìn về phía Diệp Thiên, đáp án tốt nhất nên tìm ở chính Diệp Thiên.
Diệp Thiên nghe được sư phụ nói vậy, nhỏ giọng nói:
- Con … con không làm gì, chỉ là ... muốn giúp cha con xem tướng…
Đi theo lão đạo sĩ năm sáu năm học đạo và Đông y thuật, Diệp Thiên đương nhiên biết tác dụng của Nguyên khí thân thể con người, lập tức loại bỏ chuyện mai rùa trong đầu, còn lại thì thành thật khai báo. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://Trà Truyện
- Xem tướng, con thấy được cái gì?
Sắc mặt lão đạo sĩ trở nên nghiêm túc.
- Con ...
Diệp Thiên nghiêng đầu nhìn thoáng qua cha nó, tiếp tục nói:
- Ba của con là người Bắc Kinh, từng học đại học, hơn nữa là con trai độc nhất, con còn có ba người bà cô ...
- Tiểu ... Tiểu Thiên, ai ... ai nói với con những lời này?
Diệp Thiên chưa nói dứt câu, đã bị vẻ mặt kinh ngạc của Diệp Đông Bình cắt đứt, ông bị tổn thương vì chuyện tình cảm, thầm nghĩ cả đời sống yên ổn ở trong thôn nhỏ này, những chuyện về cuộc đời mình trước kia chưa từng kể với bất cứ kẻ nào.
Cũng không phải Diệp Đông Bình không muốn nói cho con trai biết, mấy năm trước Diệp Thiên còn nhỏ, ông muốn đợi tới lúc Diệp Thiên có thể tự mình hiểu được cách giải quyết vấn đế, mới tiếp tục nói về chuyện trong nhà mình cho con trai biết.
Nhưng những chuyện vốn giấu ở sâu trong nội tâm, đột nhiên bị con trai nói ra hết, Diệp Đông Bình thấy kinh ngạc cũng có thể coi là bình thường.
- Con cũng không biết xem có đúng hay không...
Nghe cha nói vậy, Diệp Thiên thầm nói một câu.
Lão đạo sĩ sống lâu như vậy, vừa nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Đông Bình liền hiểu được toàn bộ sụ việc, lập tức tức giận nói:
- Không đúng? Không đúng mà con thành thế này à?
Nghe được lão đạo sĩ nói vậy, Diệp Đông Bình cũng chẳng quan tâm truy vấn Diệp Thiên làm sao biết được những điều này, mà nhìn về phía lão đạo sĩ với vẻ mặt căng thẳng, mở miệng hỏi:
- Chú Lý, đây ... đây rốt cuộc là chuyện gì? Tiểu Thiên nó bị bệnh có nặng lắm không?
Lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng, nhìn qua như là người bảy tám chục tuổi, nhưng làn da hồng hào, lại giống người bốn mươi năm mươi tuổi, cho nên Diệp Đông Bình luôn gọi ông ta là chú, đương nhiên, chuyện lão đạo sĩ đã 106 tuổi, từ trước đến nay Diệp Đông Bình vẫn không tin.
- Ôi, con của anh là một thiên tài ...
Sau khi nghe thấy những lời này của Diệp Thiên, lão đạo sĩ nhất thời nhớ lại chuyện Diệp Thiên xem tướng cho ông ta, vẻ mặt không dám tin, và còn có một tia đượm buồn.
Phải biết rằng, Lý Thiện Nguyên rất hài lòng, cả đời chuyên nghiên cứu tướng thuật, thuật pháp, từng xem cho vô số người, tự xưng là người lợi hại nhất trong lĩnh vực phong thuỷ, tướng thuật cả nước.
Nhưng nếu so sánh với Diệp Thiên, nhất thời ông ta cảm nhận được đã sống ngần này tuổi, cái gì gọi là thiên tài thiếu niên? cái gì gọi là tài năng thiên? Chính là ở đứa trẻ trước mắt này.
- Khụ, chú Lý à, cái gì là thiên tài với không thiên tài, con tôi không sao chứ?
Nghe thấy lời mở đầu của lão đạo sĩ thật khó hiểu, Diệp Đông Bình lo lắng đến nỗi đứng không yên.
Thấy Diệp Đông Bình như vậy, lão đạo sĩ cười khoát tay áo, nói:
- Chắt của ta, đừng vội lo, Diệp Thiên không có chuyện gì đâu.
- Xưng hô kiểu gì lung tung vậy, tuổi của ba con xưng là cháu với sư phụ là có chút khiêm tốn đấy!
Trước kia không biết tuổi của sư phụ thì thôi, hiện tại đã biết, lại nhìn thấy lão đạo sĩ giả bộ non tơ, trong lòng Diệp Thiên không khỏi bất bình, nhưng những lời này Diệp Thiên không dám nói ra, nó cũng quan tâm tình hình thân thể của mình, lập tức hỏi:
- Sư phụ, hôm trước con chảy mất chút máu, không đến mức thương tổn đến nguyên khí chứ?
- Con biết cái đếch gì, đạo lý y không tự trị con có hiểu hay không?
Lão đạo sĩ tức giận mắng.
Cái gọi là y không tự trị, đó là một quy luật bất thành văn trong Đông y, bởi vì bệnh phát sinh ở chính mình hoặc ở người nhà mình, trong quá trình chẩn đoán bệnh dễ dàng nhầm lẫn rất nhiều luồng tư tưởng không cần thiết băn khoăn và suy nghĩ, như vậy sẽ ảnh hưởng lối suy nghĩ khách quan trong phân tích và chẩn đoán bệnh, do đó dễ dàng dẫn tới chẩn đoán và điều trị sai.
Trong chuyện này còn có một điển cố, danh y Tây Hán là Thuần Vu Ý, cha ông sinh bệnh, ông thăm khám vài lần rồi bốc thuốc đều không thấy khá, có một lần vì phải ra ngoài gấp, để phương thuốc lại cho đồ đệ giúp ông bốc thuốc.
Còn đệ tử của Thuần Vu Ý, sau khi nhìn thấy phương thuốc, cảm giác có một vị thuốc có tính độc hơi nhẹ, tự mình tăng thêm vài phần, không ngờ sau khi cha của Thuần Vu Ý uống thuốc xong thì bệnh tình thuyên giảm, sau này Thuần Vu Ý biết được nguyên do, liền nói rằng "y không tự trị" .
- Con biết, sư phụ đã nói qua...
Không chỉ có Diệp Thiên biết, Diệp Đông Bình cũng hiểu được, nhưng hai người cũng không biết cái đó và bệnh của Diệp Thiên có quan hệ gì?
Nhìn thấy hai cha con Diệp Thiên mang vẻ mặt ngây ngô, lão đạo sĩ thở dài, nói:
- Xem tướng xem bói cũng là như vậy, từ xưa đến nay, người biết xem bói chỉ dám xem lành dữ cho mình, cũng không dám theo đuổi đến cùng, chính là sợ không tránh được nghịch thiên cải mệnh, gặp báo ứng ...