Mọi người đột nhiên im lặng, ai cũng cảm thấy áp lực và sợ hãi. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn chằm chằm những người trên nóc nhà, nhìn chằm chằm nam tử áo trắng kia.
Tam ưng bây giờ đã chuẩn bị tâm lí xong, nguyện chết để đổi lấy vinh quang.
Vân Mộ quá sợ hãi, sắc mặt kích động, ánh mắt nhìn người trên nóc nhà.
Trong lòng hắn sợ hãi vô cùng, trong miệng nhịn không được liền cầu xin tha thứ: “Các chủ đại nhân, chỉ cần ngươi buông tha tại hạ, tại hạ có thể cho đại nhân rất nhiều vàng bạc châu báu. Chỉ cần đại nhân tha mạng cho tại hạ, tại hạ nguyện ý làm trâu làm ngựa cho đại nhân.”
Nghe Vân Mộ nói, trong mắt Tam ưng hiện lên vẻ khinh thường.
Nam tử đứng trên nóc nhà kia cũng cúi đầu nở nụ cười. Cùng với tiếng cười là thanh âm nghi ngờ thản nhiên.
“Phải không? Nguyện ý làm bất cứ chuyện gì cho ta? Vậy nếu ta muốn ngươi giết Sở Diễm thì sao? Như vậy ngươi có thể làm không?”
Nam tử áo trắng nói xong, Vân Mộ lâm vào trạng thái trầm mặc, ngay lúc ánh mắt của Tam ưng hiện lên một chút khen ngợi, lại nghe thấy thanh âm kiên định của Vân Mộ.
“Có thể, đương nhiên có thể. Như tại hạ đã nói lúc nãy, nếu đây ý của các chủ, tại hạ sẽ cam tâm tình nguyện mà làm. Các chủ đại nhân bắt hắn tự vẫn tạ tội, đó là nhẹ nhàng cho hắn, vậy mà hắn lại không chịu, thật sự là đáng chết. Tại hạ lập tức lấy đầu của Sở Diễm dâng lên các chủ.”
Vân Mộ dứt lời, Sở Diễm không tin ngẩng đầu lên, hắn nhìn thẳng vào Vân Mộ, muốn nhìn thấu con người của y. Lại phát hiện ra hắn không nhìn thấu được, hắn đã tin lầm lão ta.
Kỳ thật phải nói rằng, hắn chưa bao giờ nhìn thấu bất kì ai. Hắn quá cuồng vọng, luôn mù quáng, quá tự tin, cho nên mới rơi vào kết cục của ngày hôm nay. Hắn nhịn không được nở nụ cười, cười đến tà tứ, cười đến bất đắc dĩ, cười đến nỗi nước mắt đã chảy ra.
Đột nhiên thanh âm binh khí đâm vào thịt vang lên, Sở Diễm lúc này ngừng cười, quay đầu mang ánh mắt không thể tin nhìn Vân Mộ, miệng không cam lòng nói: “Vân Mộ, ngươi là phản đồ, ngươi là tiểu nhân, ngươi sẽ chết không được tử tế.”
Nghe Sở Diễm nói xong, Vân Mộ cũng không thèm để ý.
Không được chết tử tế sao, cho tới bây giờ chỉ có hắn mới có thể cho người khác không được chết tử tế, làm sao lại đến lượt người khác làm cho hắn không được chết tử tế chứ?
Vân Mộ cười ý bảo không sao cả, sau đó rút kiếm từ trong cơ thể Sở Diễm ra, nhất thời máu tươi từ trong cơ thể Sở Diễm trào ra, nháy mắt nhiễm đỏ y phục của Vân Mộ.
Nhìn vết máu trên người, trong mắt hắn hiện lên vẻ phiền chán, không hề dư thừa một chút cảm tình nào.
Mọi người hoàn toàn kinh động, bọn họ không nghĩ tới Vân Mộ là người như thế.
Lúc nguy cấp, lại là phản tặc. Đây là việc mà chiến sĩ khinh thường nhất.
Lúc này binh lính xung quanh và Tam ưng đều mang ánh mắt phẫn nộ nhìn Vân Mộ.
Thái tử Sở Thụy Phong cũng cực kỳ khinh thường nhìn Vân Mộ.
Đột nhiên vài binh lính tính tình ngay thẳng, xúc động nhịn không được muốn đi lên giết Vân Mộ, lại bị thanh âm nóc nhà truyền đến làm cho bọn hắn ngừng bước.
“Như thế nào, các ngươi muốn có kết cục giống Sở Diễm sao? Trước khi các ngươi làm bất cứ chuyện gì, hãy nghĩ đến người nhà các ngươi. Còn Vân Mộ đã là người của Thiên Binh các, về sau sẽ được sự bảo hộ của Thiên Binh các, bất kì ai trong các ngươi cũng không được đụng đến. Về sau cũng chỉ có Thiên Binh các mới có thể xử trí Vân Mộ, quyết định sự sống chết của hắn.”
Nghe nói như thế, trong lòng Vân Mộ như nở hoa, lại có cảm giác hy vọng thật nhiều. Chỉ là hắn mới nghe có nửa câu đầu, cũng không hề chú ý đến nửa câu sau. Đợi đến khi hắn biết được ý tứ của nửa câu sau, khi đó đã là cửa nát nhà tan.
Lúc Vân Mộ đang đắm chìm trong quyết định anh minh của mình, âm thanh réo rắc kia lại vang lên.
“Vân Mộ, trước tiên ngươi đi giúp đỡ người của Thiên Binh các xử lý mọi việc ở đây. Sau khi xong việc, ngươi đi theo người của Thiên Binh các. Còn nữa, sau khi chuyện này xong xuôi, ngươi đem nữ nhi Vân Dung và mẹ già của ngươi đi cùng. Sáng sớm ngày mai, ngươi vào thiên lao thăm tiểu thiếp và nữ nhi của ngươi đi. Ngày mai ta sẽ vào thiên lao cứu các nàng giúp ngươi.”
Nghe nói như thế, Vân Mộ mừng rỡ, cảm thấy hôm nay thật là may mắn, chuyện tốt cứ liên tục ùa tới.
Hắn liền vui vẻ đáp ứng.
Tam ưng cũng biết tất cả đều không kịp nữa rồi, Sở Diễm vừa chết, binh lính của hắn cũng giống như rắn mất đầu, sẽ nhanh chóng bị hắc y vệ của Sở Thụy Phong xử lý. Mà Vân Mộ bây giờ lại là người của Thiên Binh các, bọn họ thật sự đã hết cơ hội rồi.
Vân Mộng Vũ đứng trên nóc nhà, nhìn Sở Thụy Phong liếc mắt một cái, sau đó cùng Đao Ngôn Kiếm Ngữ và những cung thủ mặc áo xám trên nóc nhà rời khỏi đây.
Nam tử áo trắng vừa đi, trong mắt của Sở Thụy Phong lệ khí lại xuất hiện, đêm nay trước cửa phủ Thái tử, máu chảy thành song. Mà bên kia Vân Mộng Vũ lại cùng Đao Ngôn Kiếm Ngữ thảnh thơi lắc lư trên đường.
Hôm nay trên đường không có một bóng người, hiển nhiên dân chúng nghe được tiếng hò hét bên ngoài nên trốn trong nhà không dám ra. Nàng đi trên đường mà chán muốn chết, cũng hỏi Đao Ngôn vài chuyện.
“Trong hoàng cung tất cả đã chuẩn bị tốt chứ?”
“Thiếu gia yên tâm, trong hoàng cung tất cả đều đã chuẩn bị tốt. Chắc chắn hôm nay Sở Minh An có thể yên ổn mà thu hoạch được một mẻ lớn, hơn nữa dọc theo đường đi đều có mật thám âm thầm đi theo, tất nhiên có thể biết được thời điểm hắn rời đi.”
“Ân. Tốt lắm. Lúc này ta muốn khiến cho Sở Minh An tức đến hộc máu, cho hắn nếm thử tư vị bị người khác cho vào tròng ra sao.”
Hiện tại, trong lòng Vân Mộng Vũ cực kỳ chờ mong chuyện tiếp theo xảy ra. Nàng tỉ mỉ bày mưu nhiều ngày, cuối cùng bày ra kế liên hoàn này, ý muốn trong hôm nay sẽ bắt hết Sở Minh An, Vương Tuyết Nhi, Sở Diễm, Vân Mộ. Sở Thụy Phong bên này quả nhiên tiến hành kế hoạch như nàng dự đoán, Sở Diễm chết, Vân Mộ cũng rơi vào tay nàng, Sở Thụy Phong đã nợ nàng một cái nhân tình, hơn nữa cũng coi như bỏ đi một thế lực lớn của Sở Minh An.
Hiện tại chỉ còn hai điều tuyến là hoàng cung cùng Dạ vương phủ. Hôm nay thái tử phủ chiến đấu, Dạ vương Sở Dạ không tới quả thật là do nàng cố ý dặn dò Sở Thụy Phong. Nếu có một chút tin tức tiết lộ ra ngoài, như vậy sẽ có khả năng bị Vương Tuyết Nhi nắm được. Vì vậy, nàng mới nói Sở Thụy Phong gạt Sở Dạ.
Việc hôm nay chấm dứt, Sở quốc sẽ nhanh chóng phát hiện mọi chuyện là do Sở Minh An gây nên, đêm nay tất nhiên hắn sẽ mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu mà rời đi. Sở Minh An dùng chiêu này cực kỳ cao minh, hôm nay cho dù là thành công hay thất bại, nguyên khí của Sở quốc cũng đã bị hao tổn. Mà Sở Minh An lại mang đi rất nhiều trân bảo của Sở quốc, để lại cho Sở quốc một đống lộn xộn.
Ý đồ của Sở Minh An, nàng có thể nhìn ra được. Nhưng nguyên nhân trong đó nàng lại không hiểu được, vì sao Sở Minh An lại hận Sở quốc như thế, hắn không phải là người của Sở quốc hay sao?
Chẳng lẽ?
Trong đầu Vân Mộng Vũ thoáng hiện một suy nghĩ táo bạo.
Sở Minh An không phải là người của Sở quốc, như vậy hắn chính là người của Hạo quốc.
Nhưng làm sao hắn có thể là người của Hạo quốc được chứ?
Như vậy Vương Tuyết Nhi cũng là người của Hạo quốc?
Nghi hoặc đó cũng chỉ đợi đến khi bắt bọn họ về thẩm vấn mới biết rõ.
Lúc nàng đang trầm tư, dưới đất có một trận rung động, quả nhiên có rất nhiều người đang chạy đến.
Nghe động tĩnh, ánh mắt Vân Mộng Vũ sáng lên.
Đã đến!
Dê béo đã đến đây!
Vì thế nàng vội vàng đứng vững, đưa lưng hướng về phía bọn họ, mà Đao Ngôn, Kiếm Ngữ lại đứng đối mặt với bọn họ.
Quả nhiên, một lúc sau, Sở Minh An mặc một thân hắc y cưỡi ngựa lao về phía trước, sau lưng là hai người mặc quần áo màu xanh và màu lam đi theo, theo sau còn có rất nhiều Hắc y nhân.
Sở Minh An mới từ hoàng cung Sở quốc đi ra và mang theo rất nhiều châu báu, hơn nữa trong hoàng cung cũng đã bị hắn làm cho rối loại. Tuy rằng hắn có thể giết Sở Phách Thiên, nhưng chỉ cần bao nhiêu đây thôi Sở Phách đủ tức hộc máu rồi.
Hắn để hai thuộc hạ là xanh và lam ở ngoài giao đấu với binh lính, còn hắn một mình đi vào hoàng cung cướp sạch châu báu, trân bảo. Tuy rằng Sở Diễm tranh đấu với Sở Phách Thiên là do hắn nhúng tay vào, nhưng mục đích của hắn cũng muốn thanh lọc bớt những quan viên trong triều, bồi dưỡng năng lực của Thái tử, làm chính quyền càng thêm củng cố. Lấy đà cho Sở quốc nâng cao thêm một bước. Nhưng bây giờ hắn lại làm ngược lại, làm cho Sở quốc đại loạn, nguyên khí bị tổn thương.
Sở Minh An ngồi trên lưng ngựa cũng không che mặt, lúc này Yến kinh đang đại loạn, làm gì có ai để ý đến hắn nữa chứ.
Giờ phút này Sở Minh An mang tâm tình tốt ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng mang theo nụ cười tà mị.
Khi hắn nhìn thấy ba người đang cản đường ở phía trước, nụ cười của hắn lập tức cứng ngắt. Có chuyện gì vậy, ba người này bị sao vậy, còn đứng giữa đường như thế?
Tư thái kia giống như là……
Cướp! Giống như là cướp cạn!
Sở Minh An bị chính suy nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng, nửa đêm rồi làm sao lại có cướp được chứ? Chắc là hắn đã nghĩ nhiều.
Tinh tế nhìn ba người đang chặn đường phía trước, đầu tiên là bạch y nam tử đưa lưng về phía hắn, cho hắn một cảm giác rất quen thuộc. Mà đối mặt hắn hai người áo xám che mặt, quanh thân hơi thở dao động, có thể biết hai người bọn họ đều là cao thủ.
Thật sự kỳ quái?
Rốt cuộc là ba người này bị làm sao vậy? Sao lại đứng đây? Giống như đang đợi hắn đến?
Trong mắt hắn hiện lên vẻ khó hiểu, hắn mở miệng giễu cợt: “Các hạ có ý gì? Có phải là đang đợi tại hạ hay không? Có chuyện gì sao?”
Nàng bây giờ rất muốn trở về thời xa xưa, sau đó lấy một cây đại đao cản đường lại, rồi nói một câu muôn thuở “Đường này do ta mở, cây này do ta trồng, nếu muốn đi ngang qua, trước tiên nên đưa ta một ít lộ phí.”
Đến lúc đó sắc mặt của Sở Minh An chắc chắn rất buồn cười, nghĩ lại nàng cảm thấy muốn cười to. (Sally: tỷ cũng ít có tự kỷ lắm)
Bất quá, tốt xấu gì bây giờ nàng cũng là các chủ Thiên Binh các, sao có thể làm chuyện như vậy được? Nếu làm thì ít nhất phải có một khí chất lãnh đạo thật tốt.
Vì thế nàng yên lặng xoay người lại, đối mặt với Sở Minh An, không lên tiếng mà chỉ nhìn Sở Minh An. Lúc Sở Minh An nhíu mày, tay hắn vừa nhấc, nàng dũng cảm nói: “Cướp bóc!”
Lời này vừa nói ra, nháy mắt mọi người đều rơi vào im lặng.
Cướp bóc? Cướp bóc!
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng không biết nói gì hết, tiểu thư sao lại vui tính như vậy a. Lại có thể mang bộ dáng nghiêm túc mà nói ra hai chữ này.
Sở Minh An đứng đối diện khóe miệng run rẩy.
Đây là có chuyện gì, còn muốn ăn cướp sao?
Hắn mới cướp được từ trong cung ra, bây giờ thì ngược lại, trên đường đi gặp phải người khác muốn cướp từ tay hắn, chẳng lẽ đây chính là câu “đen ăn đen” trong truyền thuyết sao?
Sở Minh An híp mắt lại nhìn nam tử áo trắng đang đứng đối diện với mình, vừa nhìn thấy, trong mắt hắn xẹt qua một tia sáng kì dị.
Mặt nạ con bướm bằng bạch ngọc tinh xảo mà lộng lẫy kia, khí chất cao quý mà thanh cao đó, thiếu niên áo trắng thần bí này quả là bất phàm.
Hắn có chút đau đầu, hắn đã chọc đến nhân vật thần bí này lúc nào chứ, sao hắn lại không biết?
Mà nam tử áo trắng vừa nói là muốn ăn cướp, đó là nói giỡn sao? Hay là muốn cướp thật? Nếu sự thật muốn cướp bóc, như vậy hắn cũng muốn xem thiếu niên kia có bản lĩnh như thế nào?
Sở Minh An mang ánh mắt sắc bén nhìn nam tử áo trắng, miệng khẽ cười nhưng không rõ ý tứ.
Nhìn hắn như thế, ánh mắt Vân Mộng Vũ hiện lên chút ánh sáng nhạt, khóe miệng cũng cong lên nụ cười yếu ớt.
Sở Minh An, nàng muốn xem thử cuối cùng hắn có bao nhiêu tự tin?
Trong lòng nàng yên lặng tính thời gian Vân Mộ đến, Sở Minh An đối diện cũng đã mở miệng.
“Ngươi chắc chắn là ngươi không hề nói giỡn chứ? Vị công tử này, ngươi vẫn chưa ngủ đủ giấc hay sao mà lại muốn khi dễ ta?”
“Cũng không hẳn là như vậy, chỉ là hôm nay tâm tình của ta không được tốt, cho nên muốn đi ăn cướp, mà ngươi thực bất hạnh vừa vặn lại bị ta chọn làm mục tiêu. Cho nên thực xin lỗi, hôm nay ngươi đã gặp chuyện không may rồi. Trăm ngàn lần đừng trách ta, muốn trách thì trách ngươi hôm nay trước khi ra khỏi nhà không chịu xem lịch.”
Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Minh An lập tức trầm xuống. Độ cong trên miệng hắn dần dần lạnh như băng, khẩu khí không tốt nói: “Tâm tình không tốt! Hay cho một cái tâm tình không tốt! Nhưng, bây giờ ngươi cũng làm tâm tình ta không tốt. Như vậy lát nữa ta sẽ cho ngươi xem thử ngươi có còn tâm tình hay không!”
Sở Minh An dứt lời, cũng nhìn thấy nam tử áo trắng kia nhẹ nhàng nở nụ cười, nụ cười tươi sáng, nổi bật hẳn lên trong đêm tối.
Nhìn thấy nụ cười kia, trong lòng Sở Minh An nhất thời cảm thấy mềm mại hơn rất nhiều, nụ cười kia hồn nhiên giống như trẻ con, làm hắn nhớ tới thời thơ ấu đẹp đẽ trước kia. Trong lòng hắn khẽ rung động, cũng không muốn xuống tay với nam tử kia.
Ngữ khí của hắn hòa hoãn nói: “Chỉ cần ngươi biết mình sai, tránh sang một bên cho ta, chuyện xảy ra hôm nay ta sẽ bỏ qua cho ngươi.”
Nghe Sở Minh An nói, nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hắn bị sao vậy? Người luôn độc ác như hắn cũng có lúc nhân từ sao? Hay là hắn không muốn rước lấy phiền toái vào người mình. Bất quá cho dù là nguyên nhân gì đi nữa thì cũng không quan trọng, hôm nay tất cả số vàng bạc châu báu kia phải ở lại, mạng của Sở Minh An hắn cũng phải ở lại!
Nghi hoặc trong mắt Vân Mộng Vũ cũng đã biến mất, nàng giễu cợt nói: “Nhận sai? Làm như thế nào? Xem ra các hạ am hiểu việc này, vậy thì làm mẫu trước cho ta đi.”
Lời này vừa nói ra, cảm xúc dư thừa của Sở Minh An lúc này đã tan thành mây khói. Hắn mang ánh mắt nguy hiểm nhìn Vân Mộng Vũ, quanh thân bắt đầu tràn ngập hơi thở sắc bén. Ngữ khí tràn ngập sát khí nói: “Nếu các rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Như vậy hôm nay ta sẽ thành toàn cho ngươi. Người đâu, bắt sống nam tử áo trắng kia cho ta, hôm nay bất luận như thế nào ta cũng phải lột da, lóc xương hắn.”
Sở Minh An vừa ra lệnh, thủ hạ sau lưng hắn lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ.
Một nửa nhanh chóng vây quanh bảo hộ Sở Minh An, một nửa vây quanh người nàng.
Vân Mộng Vũ nhìn tình huống này, ánh mắt không có chút bối rối, ngược lại mang vẻ mặt bình tĩnh nhìn Sở Minh An, cứ như đang xem một vở kịch.
Cảm nhận được ánh mắt của nàng, Sở Minh An phẫn nộ, hắn vung tay lên, thủ hạ nhanh chóng vây quanh Vân Mộng Vũ. Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã tới gần.
Vô số đao kiếm bổ tới Vân Mộng Vũ, trong mắt Sở Minh An hiện lên tia thị huyết. Hắn muốn nhìn xem nam tử áo trắng kiêu ngạo kia bị chém đứt tay đứt chân. Hắn lúc nãy đã hạ mệnh lệnh, như vậy thủ hạ của hắn tự nhiên sẽ có chừng mực, sẽ không chém chết hắn.
Tiếng đao kiếm đâm vào thịt vang lên liên tục, khóe miệng của Sở Minh An lập tức nở rộ một nụ cười xinh đẹp. Nhưng còn chưa kịp cười, khóe miệng đã cứng ngắt.
Hắn ánh mắt lóe sáng nhìn những người áo xám từ trên nóc nhà bay xuống, bọn họ lập tức giết sạch những người muốn công kích nam tử áo trắng. Chẳng mấy chốc, những thuộc hạ của hắn, đang vây quanh nam tử áo trắng đều ngã xuống.
Những người áo xám này võ công cực kỳ cao!
Nhìn thấy tình huống này, tia mũi nhọn trong mắt Sở Minh An di chuyển, chuyện này làm sao vậy, vì sao lại chặn hắn ở đây?
Bất quá bây giờ không phải lúc để nghĩ ngợi, bây giờ quan trọng nhất là phải tìm cách thoát thân. Sắc mặt hắn âm trầm như nước, lấy ra một thanh kiếm. Thanh kiếm kia chắc chắn có lai lịch không nhỏ, trong đêm tối lạnh lùng lóe sáng. Kiếm này vừa rút ra, xung quanh lập tức cảm giác được hàn khí dày đặc, độ ấm chợt giảm xuống.
Sở Minh An cầm kiếm hơi thở trên người lập tức thay đổi, tia sáng trong mắt lóe lên liên tục. Ánh mắt sắc bén, hơi thở toàn thân thâm trầm, như hòa hợp làm một với kiếm. Ánh mắt hắn mạnh mẽ nhìn Vân Mộng Vũ. Cái liếc mắt kia làm cho Vân Mộng Vũ nhất thời cảm thấy quanh thân như bị đông lại, toàn thân không thể nhúc nhích.
Sở Minh An cầm kiếm lao tới Vân Mộng Vũ, dọc theo đường đi thuận tiện giải quyết vài người áo xám. Nhìn thấy khí thế của Sở Minh An, Đao Ngôn Kiếm Ngữ lập tức bước lên cản đường hắn. Nháy mắt đao kiếm giao nhau, bạch quang lóe sáng, ánh đao bốn phía, kiếm khí giàn giụa. Chung quanh những người có võ công yếu đều bị chấn thương. Sở Minh An chiến đấu với hai người bọn họ một lúc, đang muốn một đao nhanh chóng kết thúc chiến đấu với bên này. Đúng lúc này, bên tai đột nhiên nghe rất nhiều tiếng vó ngựa đến gần. Hiển nhiên là có rất nhiều người đang đến.
Nghe động tĩnh lớn như thế, trong mắt Sở Minh An hiện lên nghi hoặc cùng lo lắng. Hắn có một cảm giác, chuyện hôm nay không hề giống như ý nguyện của hắn.
Nhận thấy được mình đang lo lắng, tâm thần không ổn định, nên hắn kiềm chế lại, tiếp tục chiến đấu với hai người áo xám trước mặt.
Võ công của Sở Minh An cũng là đứng đầu, Đao Ngôn Kiếm Ngữ chỉ chốc lát đã rơi vào thế hạ phong. Chỉ chốc lát sau, trên người Đao Ngôn Kiếm Ngữ cũng đã có những vết thương.
Tuy rằng trên người bị thương, nhưng Đao Ngôn Kiếm Ngữ cũng không có ý định lùi bước. Lần này tuyệt đối không thể lại làm cho tiểu thư bị thương.
Nhưng vì sự tấn công của Sở Minh An càng ngày càng mạnh, bọn họ căn bản chống đỡ không được.
Đột nhiên Sở Minh An xuất chiêu kiếm chồng kiếm, lực công kích rất lớn, bọn họ không thể đánh trả được. Bọn họ liên tục thất bại, chống đỡ không được, thế công càng ngày càng mỏng manh. Ngay sau đó, đã cảm thấy kiếm trên tay Sở Minh An có hàn khí. Thanh kiếm gào thét mà lao đến, muốn cắt qua yết hầu của bọn họ.
Trong tích tắc, một bông tuyết hình dạng phi tiêu ngăn cản thế công của thanh kiếm kia.
Sở Minh An bị lực đạo của phi tiêu bắn vào, người lui về sau vài bước. Hắn kinh ngạc nhìn về hướng phi tiêu, nhìn thấy phi tiêu đã trở về tay của nam tử áo trắng.
Làm sao có thể, đây là cần nội lực thật sâu mới luyện được. Nhưng thiếu niên áo trắng kia, tuổi cũng chưa đến hai mươi, lại có nội lực thâm hậu cùng lực đạo chính xác và thủ pháp khống chế cao như vậy.
Nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Sở Minh An, trong lòng Vân Mộng Vũ có chút xấu hổ.
Kỳ thật không phải nàng lợi hại, nàng chỉ vừa vặn có một bản tâm pháp giúp tu luyện nhanh chóng mà thôi, về phần phi tiêu kia, cũng không phải là do nàng có tài nghệ cao siêu. Thật sự là do kho tri thức của hiện đại rất tinh thâm, chiếc phi tiêu này đã được nàng thêm vào vài nguyên tố ở hiện đại, nên khi phóng ra tất nhiên những người ở cổ đại này không thể lý giải được.
Mà bây giờ nàng nhìn thấy biểu tình khó tin của Sở Minh An, nàng thật sự rất xấu hổ.
Đột nhiên một thanh âm quen thuộc làm Sở Minh An phục hồi tinh thần lại.
“Các chủ, thuộc hạ đã xử lý xong chuyện của bên phủ Thái tử, Sở Diễm và loạn đảng đều đã đền tội.”
Vân Mộ lúc này mang tâm tình rất tốt, hôm nay hắn rơi vào tình trạng cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng kết quả vẫn rất tốt. Hắn tìm được một ngọn núi to để dựa vào, hơn nữa ngọn núi này lại rất tín nhiệm hắn, nguyện ý giúp hắn cứu vợ con. Bởi vậy có thể thấy được vị các chủ Thiên Binh các này rất coi trọng hắn, như vậy sau này vinh hoa phú quý hắn đều hưởng không hết a.
Bởi vậy sau khi các chủ đi rồi, hắn vẫn ra sức chỉ huy thuộc hạ chiến đấu với loạn đảng của Sở Diễm. Cuối cùng đã bắt hết một mẻ lớn, ngay cả ba người có võ công cao cường kia, người mặc y phục màu cam, màu vàng, màu lục cuối cùng cũng bị giết.
Sau đó lại theo người của Thiên Binh các đến đây, vừa thấy bên này đang đánh nhau. Trong lòng hắn vui sướng vạn phần, thầm nghĩ cơ hội lại tới nữa. Vì thế hắn không nói hai lời, liền thúc ngựa chạy lên. Vừa đến nơi lập tức hưng phấn báo cáo với Vân Mộng Vũ.
Như vậy, ý hắn là Vân Mộ hắn đã lập công lớn.
Nhìn thấy Vân Mộ đến, nghe Vân Mộ bẩm báo, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một đạo ánh sáng quỷ dị. Nhưng chỉ chợt lóe qua, trong lòng Vân Mộ vì đang hưng phấn nên vẫn chưa nhận thấy được.
Vân Mộng Vũ thuận miệng đáp: “Vân tiên sinh quả nhiên lợi hại a, không hỗ danh nhiều năm từng đảm nhiệm chức Hữu tướng của Sở quốc. Đợi về đến các, bản các chủ sẽ trọng dụng.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, trong lòng Vân Mộ lập tức cao hứng, nhịn không được nghĩ đến cuộc sống phú quý về sau.
Mà Sở Minh An bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, nghi hoặc trong lòng càng thêm sâu sắc.
Nam tử áo trắng này rốt cục là ai, vì sao Vân Mộ gọi hắn là các chủ?
Mà nghe bọn họ nói chuyện xong, trong lòng Sở Minh An hoảng hốt.
Sở Diễm và loạn đảng đều đã bị giết?
Như vậy chanh, hoàng, Lục Ưng hắn phái đi hỗ trợ đâu?
Chẳng lẽ cũng đã bị giết?
Đến cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Hắn dự tính đã lâu, thiết kế chu toàn tỉ mỉ, vì sao lại bại lộ ra ngoài như vậy? Vì sao lại có sự xuất hiện của một vị các chủ áo trắng thần bí này. Mà Vân Mộ làm sao có thể đột nhiên phản chiến, mang sắc mặt lấy lòng với nam tử kia.
Hiện tại Diễm vương đã bị đánh bại, kế hoạch của hắn, thủ hạ của hắn đều đã phá vỡ. Hiện tại lại xuất hiện tình huống như thế, nhìn phi tiêu trong tay nam tử áo trắng, rồi kỵ binh mà Vân Mộ mang đến, hắn cảm thấy tất cả mọi việc đều không như hắn đoán, có rất nhiều chuyện đã vượt xa suy nghĩ của hắn.
Bây giờ hắn nên làm gì đây?
Nam tử áo trắng này lai lịch không rõ ràng, mà theo như tình huống này, xem ra hắn ta đã biết kế hoạch của hắn. Nếu hắn đem những thứ kia giao cho nam tử đó, hắn ta có cho hắn đi hay không? Tình huống hiện tại, rõ ràng là tình hình rất xấu, hơn nữa hiện tại hắn lại không rõ tình huống, hắn thật sự không nên cố chấp để về nước.
Ánh mắt Sở Minh An lóe lên, nhìn nam tử áo trắng đối diện, không biết nên quyết định như thế nào.