Lương Diệp Thu từ sau một gốc cây đại thụ đi ra, sắc mặt hắn khó coi, hết nhìn đông lại nhìn tây một lát, hỏi: "Lạc Vân Hi, trước mặt Kỳ nhi ngươi đã nói cái gì về ta?"
Mặt Lạc Vân Hi đầy kinh ngạc: "Sao ngươi lại hỏi thế?"
"Kỳ nhi nhìn thấy ta liền bỏ chạy, lần trước, cũng là ngươi thả nàng chạy. Vừa rồi ta phát hiện nàng đang xem kịch, liền chuẩn bị tới nói chuyện cùng nàng, không ngờ, nàng hoảng sợ vội vàng chạy ra ngoài, trực tiếp hỏi ngươi ở nơi nào, người hầu dẫn nàng đến nơi này, ta theo tới đã không thấy nàng nữa. Lạc Vân Hi, nếu như không phải ngươi nói xấu ta trước mặt nàng, nàng làm sao có thể xa lanh ta đến mức thế này?"
Lòng Lương Diệp Thu nghi ngờ càng ngày càng nặng.
"Ngươi đã sớm biết quan hệ của ta và nàng, sao cái gì cũng không nói chứ? Nàng làm Thái tử trắc phi, chăc chắn có liên quan tới ngươi? "
Lạc Vân Hi cười lạnh một tiếng, cảm thấy vô cùng khó tin: "Lương Diệp Thu, ngươi nói thử một chút, xem ta có thể nói xấu ngươi cái gì trước mặt nàng?"
Lương Diệp Thu hừ một tiếng: "Cái này ta cũng không biết được, vì bôi nhọ ta, sợ là lời gì ngươi cũng có thể nói được!"
"Đúng vậy, lời gì cũng có thể nói được, ngươi có hôn ước với tỷ tỷ lại quyến rũ muội muội người ta, nếu là một nữ nhân biết chuyện này, đều sẽ khinh thường ngươi. "
Lương Diệp Thu tức giận vô cùng: "Ta và Kỳ nhi đều là hai bên tình nguyện! Là Kỳ nhi nguyện ý!"
Khóe miệng Lạc Vân Hi cong lên nụ cười cân nhắc: "Kỳ nhi nguyện ý? Ha ha, ta nói thật cho ngươi biết, Kỳ nhi xưa nay chưa từng thích ngươi, nàng đường đường là trắc phi của Thái tử, việc này đã được định trước mấy năm rồi, nàng sao lại tình nguyện với ngươi?"
"Nói bậy nói bạ sao? Vậy ta nói cho ngươi nghe thử chuyện càng bậy bạ hơn." Lạc Vân Hi cũng không giận, tiếp tục nói: "Thực ra, ta vẫn luôn nghi ngờ nhân phẩm của Lương đại thiếu gia, nên cùng với Kỳ nhi nghĩ ra cái biện pháp mỹ nhân kế này."
Trên mặt Lương Diệp Thu chợt lóe lên sự sợ hãi.
"Dùng Kỳ nhi là mồi, nhìn thử xem ngươi có thể qua cửa ải này hay không. Nam nhân bình thường sẽ không ăn cỏ gần hang, chỉ có nam nhân tâm lý không bình thường mới động tâm với em vợ của mình. Tiếc thay, Lương Diệp Thu, ngươi thuộc về loại người sau."
"Ngươi lừa ta!" Lương Diệp Thu rống to.
Lạc Vân Hi không hề bị hắn quấy rầy, tiếp tục nói: "Kỳ nhi nói cho ta biết, ngươi mắc câu rồi, đêm hôm trước khi rời khỏi thành Khai Dương, ngươi bí mật tới Lạc phủ, gặp Kỳ nhi tại phòng nàng, việc này có không đây?"
Khí lạnh ứa ra từ người Lương Diệp Thu, lui ra sau vài bước.
Việc bí mật như thế, sao nàng lại biết được? Chỉ có một khả năng, là Kỳ nhi nói cho nàng biết!
Trong con mắt hắn kịch liệt dâng lên cảm giác không thể tin.
"Sự thật chứng minh, ngươi vốn dĩ chính là nam nhân không thể tin, cho nên, trò chơi đến đây là kết thúc!" Lạc Vân Hi cười đến cực kỳ quỷ dị, nói: "Kỳ nhi, ngươi cũng nghe đủ rồi, đi ra giải thích với hắn một chút đi."
Gió thổi cỏ lay, tiếng bước chân vang lên ở góc tường.
Trên mặt Lương Diệp Thu hoàn toàn không chút máu nào, đôi mắt đỏ như máu nhìn Lạc Nguyệt Kỳ, vểnh tai lên nghe nàng nói.
Sắc mặt Lạc Nguyệt Kỳ có chút không tự nhiên, rất nhanh đã điều chỉnh tốt trạng thái, mở miệng nói: "Đúng như lời tam tỷ tỷ nói vậy."
Lạc Nguyệt Kỳ chờ hắn dừng lại, mới mềm mại nói: "Ta chưa từng từng thích ngươi, làm tất cả việc này chỉ là vì diễn một tuồng kịch cùng tam tỷ tỷ, chính là ngươi có lỗi với nàng trước, cho nên, Lạc gia chúng ta không nợ gì ngươi. Từ nay về sau, đừng tới tìm ta nữa, hãy quên ta đi."
Lúc nàng nói chuyện, trong lòng quả thật có chút cay đắng.
Dù sao, đây đều là lời nói trái lương tâm.
Nhưng chuyện nàng đáp ứng Lạc Vân Hi, không cho phép nàng đổi ý.
Lạc Vân Hi hiện tại, nàng không thể nào nắm trong tay.
"Lạc Nguyệt Kỳ, ngươi thật nhẫn tâm!" Lương Diệp Thu nắm chặt hai bàn tay, không cam lòng kêu lớn, giọng nói khàn khàn, giống như dã thú bị nhốt phát ra tiếng kêu cuối cùng.
Lạc Nguyệt Kỳ bị doạ trốn đến sau Lạc Vân Hi, không dám nhìn hắn nữa.
Lạc Vân Hi nắm tay nàng, ra hiệu cho nàng đi trước, Lạc Nguyệt Kỳ không dám đợi lâu, lảo đảo chạy ra xa.
Lương Diệp Thu phát điên muốn đuổi theo, lại bị cánh tay gây gò của Lạc Vân Hi ngăn cản.
"Lạc Vân Hi, kẻ hèn hạ này, ngươi và Lạc Nguyệt Kỳ, hai kẻ Lạc gia hèn hạ các ngươi!" Lương Diệp Thu nói lời kích động này cũng không cần nghĩ, quơ quả đấm về phía mặt Lạc Vân Hi, tiếc thay đều không đánh được vào gò má nàng.
Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn hắn, nhìn thấy trong ánh mắt nàng lạnh lùng vô tình, Lương Diệp Thu dần dần hồi phục trạng thái tinh thần.
Giọng nói của hắn trở nên khàn khàn: "Hay cho một chiêu mỹ nhân kế, Lạc Vân Hi, ngươi không sợ mất ta như vậy sao? Vậy ta cho ngươi biết, dù cho lúc trước ta có thể thích ngươi, từ nay về sau, ta sẽ không thích ngươi nữa! Ngươi đã không đáng giá để ta thích! Ngươi hối hận không?" Ánh mắt âm u hắn tập trung nhìn nàng.
"Hối hận đi. Đây là kết cục ngươi tự làm tự chịu! Kỳ nhi hơn ngươi, nàng có thể làm trắc phi của thái tử, còn... phế vật như ngươi, lại chỉ có thể dựa vào ta!" Lương Diệp Thu phun từng chữ: "Ta sẽ không cưới ngươi...ngươi đời này cũng đừng mong sống tốt!"
Lạc Vân Hi nhìn hắn, ánh mắt không mang theo bất cứ tia thông cảm nào.
Lương Diệp Thu sau lưng Lạc Vân Hi trước đây làm ra chuyện như vậy, nên có kết quả này.
Hơn nữa, nàng cũng không làm việc gì độc ác, chỉ là cho hắn biết sự thật mà thôi.
Tuy không phải Lạc Nguyệt Kỳ và nàng lập mưu hãm hại Lương Diệp Thu, nhưng nàng ta thực sự lừa gạt tình cảm của Lương Diệp Thu, sau khi lên làm trắc phi của thái tử liền một cước đạp hắn ra, nàng cũng không châm ngòi gì.
Về phần nàng còn muốn nói cho hắn biết, vậy càng là một sự thật ai cũng xoá bỏ không được.
"Lương Diệp Thu, ngươi cho rằng ta thích ngươi, muốn ngươi thích sao?" Giọng nói của nàng bình tĩnh, "Có chuyện, ta muốn nói cho ngươi biết, ngươi muốn nghe không?"
"Nói!" Đáy mắt Lương Diệp Thu đỏ như máu cũng không giảm xuống.
"Ta và Đoan Mộc Triết là thanh mai trúc mã, hôn ước với ngươi, chỉ là một danh nghĩa mà thôi!" Chẳng phải Đoan Mộc Triết khắp nơi đều che giấu quan hệ của bọn họ sao? Vậy nàng càng muốn nói ra. Cái gọi là nguy hiểm, nàng không hề sợ.
"Đúng vậy." Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, "Cho nên, sau này không nên ở trước mặt ta nói ta thích ngươi, ta thực sự không cần thiết phải thích ngươi."
Lương Diệp Thu không chịu tin nàng nói: "Ngươi thật là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga!" Tiếng nói của hắn ngừng ở nơi đây, đột nhiên nhớ tới ngày ấy thấy Lục hoàng tử và Lạc Vân Hi tình chàng ý thiếp đuổi hắn khỏi Lạc phủ, lại nghĩ đến vết thương ở chân Lương Hàm Phương, Lục hoàng tử dùng xe ngựa đưa Lạc Vân Hi đi, một tiếng tiếp theo cũng không thể nói ra.
"Đây là thật sao?" Tiếng nói của hắn run rẩy.
Đột nhiên, bố cục nhiều năm bị phá vỡ, Lương Diệp Thu thật sự khó mà tiếp nhận, thần sắc thay đổi liên tục.
Lạc Vân Hi không để ý tới hắn, chầm chậm rời khỏi viện, Lương Diệp Thu vội vàng đuổi theo nàng, hắn thật sự bị mấy tin tức này làm đầu óc chấn động một phát mạnh.
Được mấy con đường mòn, phía trên cầu nhỏ, có dáng người cao to của Đoan Mộc Triết đang đứng, đang nhìn mấy con cá vàng nô đùa trong nước sông dưới cầu, mặt như đang nghĩ ngợi gì. Lạc Vân Hi đi qua, kêu lên: "Đoan Mộc Triết."
Đoan Mộc Triết kinh ngạc ngẩng đầu, thấy nàng chạy tới, vội nhìn xung quanh, bên cạnh cũng không có người ngoài, chỉ có mấy thị vệ thân cận đứng.
"Sao nàng lại tới đây?" Hắn hạ thấp giọng hỏi.
Lạc Vân Hi đi đến cạnh lan can, sóng vai cùng hắn, nhìn vào trong nước sông.
Bóng hai người một cao một thấp trên sóng nước lăn tăn, nam anh tuấn, nữ tử đẹp như hòn ngọc.
Đây chính là nàng sao? Nhìn nhiều lần như vậy, vẫn là rất lạ lẫm.
Nhìn thấy Lạc Vân Hi chẳng coi ai ra gì đứng bên cạnh Đoan Mộc Triết, mặt Đoan Mộc Triết đầy thản nhiên, Lương Diệp Thu gắt gao nắm chặt quả đấm. Giờ khắc này, nếu như không tin bọn hắn là thanh mai trúc mã, hắn chính là một kẻ ngu!
Vị hôn thê thầm mến mình nhiều năm lắc mình thay đổi, là thanh mai trúc mã của Lục hoàng tử đương triều, từ phế vật bất chợt biến thành phượng hoàng, mà hắn, thì lại bị đả kích nặng nề; mà người mình lén lút yêu đường cùng mình đột nhiên nói với hắn nàng vốn dĩ là đang diễn trò mà thôi, chưa từng thích hắn... hai chuyện này, đủ để khiến một nam nhân nổi điên.
Lương Diệp Thu tức giận xông lên đầu từng đợt, bỗng nhiên, xông ra, đôi mắt phun lửa tập trung vào Đoan Mộc Triết trên cầu, hắn lớn tiếng hỏi: "Lục hoàng tử, ngai và Lạc Vân Hi là thanh mai trúc mã sao?"
Tiếng nói của hắn vô cùng vang dội, sắc mặt Đoan Mộc Triết thay đổi trong nháy mắt.
Tiếng gió rít gào, cái bóng bên cạnh Lạc Vân Hi đã biến mất, sau một khắc, một bàn tay thon dài sạch sẽ đã chuẩn xác bóp cổ Lương Diệp Thu.
"Ngươi nói cái gì?"
Giọng nói lạnh thấu xương phát ra từ khuôn mặt tuấn tú âm u kia, ánh mắt của Đoan Mộc Triết khiến người nhìn không rõ cảm xúc.
Lương Diệp Thu giãy giụa, không thoát được, hắn ho khan vài tiếng, vẻ mặt thống khổ, nói không ra lời.
Đoan Mộc Triết buông tay ra, lần nữa lạnh lùng hỏ: "Ngươi nghe ai nói?"
"Ta nói." Lạc Vân Hi rảnh rang từ phía sau đi tới.
"Hi nhi!" Sau khi Đoan Mộc Triết hết khiếp sợ, buồn bực, phất ống tay áo, nói: "Sao nàng có thể nói với hắn cái này?"
Lương Diệp Thu một mặt xoa yết hầu, một mặt cười lạnh nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Ta còn tưởng vì muốn tốt cho ngươi nên mới che dấu! Hóa ra Lục hoàng tử vốn dĩ cũng không thừa nhận sự tồn tại của ngươi, còn không biết coi ngươi là cái gì nữa."
"Bốp!" Trên mặt hắn, đã vững vàng đón một bạt tai.
Lương Diệp Thu kinh ngạc che gò má, ngón tay run, hắn tức giận muốn đánh trả, lại không dám, vỗn dĩ là không dám.
Trước mặt là Lục hoàng tử!
Hoàng tử vô cùng tôn quý trong hoàng thất, nam nhân có thể quyết định tiền đồ, cuộc sống sau này của hắn!
Lạc Vân Hi châm chọc cười, "Đoan Mộc Triết, Lương Diệp Thu nói không sai, không biết ngươi coi ta như cái gì?"
"Hi nhi!" Đoan Mộc Triết vừa đau vừa hận, "Nàng biết rõ mà, trong lòng ta, nàng không giống bất kỳ kẻ nào, sao phải nói lời tức giận này với ta!"
Hắn lại quay đầu nhìn về phía Lương Diệp Thu, âm u nói: "Được, ngươi không phải muốn bản hoàng tử chính miệng thừa nhận sao? Đúng, Hi nhi là thanh mai trúc mã của ta, bản hoàng tử tương lai muốn dùng kiệu cưới tám ngườ khiêng đón nàng về, ngươi cho rằng nàng là người mà ngươi có thể lấy được sao? Cút đi, ngươi ngay cả góc áo của nàng cũng không được đụng tới! Bản hoàng tử cảm thấy ngươi còn là vị hôn phu của nàng chính là sỉ nhục! Ngươi lại còn thường nói Hi nhi là phế vật, bản hoàng tử thấy, ngươi mới là phế vật!"
Lương Diệp Thu thực sự nghe được rõ ràng, nỗi hận trong lòng dâng lên, rồi lại e ngại Lục hoàng tử, cắn răng nói: "Ta đã biết, Lục hoàng tử, ta có thể đi được chưa?"
Chuyện ngày hôm nay, đừng để lộ ra ngoài nửa câu!" Đoan Mộc Triết uy hiếp.
"Lục hoàng tử yên tâm, ta sẽ không nói việc này cùng bất cứ người nào." Đối mặt với ánh mắt hùng hổ dọa người của hắn, Lương Diệp Thu có chút sợ hãi, sợ sẽ bị giết người diệt khẩu tại chỗ, hắn rũ mắt xuống.
Nhưng trong lòng đã quyết định, Lục hoàng tử hắn không dám đụng vào, nhưng Lạc Vân Hi, ngươi chờ cho ta! Trừng trị một nữ nhân như ngươi, còn khó sao? Còn có Lạc Nguyệt Kỳ, ngươi cũng chờ đó cho ta! Các ngươi lừa gạt ta như vậy, thì phải bỏ ra cái giá tương ứng!
Lương Diệp Thu nơm nớp lo sợ lui ra.
Đoan Mộc Triết thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về phía Lạc Vân Hi: "Hi nhi, chuyện hôm nay quá mức mạo hiểm."
Lạc Vân Hi nhàn nhạt nói: "Vậy thì Nhị hoàng tử từ Thanh Sơn trở lại sẽ đối phó với ta, ngược lại chết là ta cũng không phải ngươi mà." Nàng cũng quay lưng bước đi.
"Ta... ta không phải có ý này." Đoan Mộc Triết đưa tay muốn kéo nàng lại, phía sau bất chợt truyền đến tiếng bước chân nặng nề.
Hắn vội vàng rụt tay.
Giọng nói kinh ngạc của Đoan Mộc Kỳ từ cầu đuôi truyền đến: "Hả, Lục ca, ngươi và Lạc Vân Hi ở đây làm gì?"
Hắn không hiểu nhìn hai người còn đứng rất gần, trong ánh mắt hiện lên sự hiếu kỳ.
Lạc Vân Hi nói: "Không có gì, đang chuẩn bị qua cầu, đụng phải Lục hoàng tử."
Đoan Mộc Triết không nói, đứng yên.
Đoan Mộc Kỳ cười, vẫy tay với Lạc Vân Hi: "Ngươi tới đây, chúng ta qua kia đi dạo, không thể quấy rầy Lục ca suy nghĩ."
Lạc Vân Hi nhân cơ hội này rời khỏi Đoan Mộc Triết, cùng Đoan Mộc Kỳ đi đến trước sân khấu.
"Lạc Vân Hi, ngươi không sợ Lục ca sao?" Đoan Mộc Kỳ đi xa, mới thấp giọng hỏi nàng.
"Người ta sợ còn chưa sinh ra." Một câu nói của Lạc Vân Hi đã bịt miệng hắn.
Đoan Mộc Kỳ bội phục giơ ngón tay cái lên: "Dựa vào ngươi nói ra câu nói này, ta sùng bái ngươi."
Khóe miệng Lạc Vân Hi kéo nhẹ, còn sùng bái, thật là trẻ con!
Đi tới trước sân khấu, Tề Sính Đình thấy nàng trở lại, rất vui vẻ tiến lên nghênh tiếp, chờ trông thấy thập nhị hoàng tử đi cùng nàng, vội vàng kêu một tiếng.
Đoan Mộc Kỳ đáp một tiếng, cũng không để trong lòng, vẫn cứ đẩy nàng ra bên cạnh ngồi cùng Lạc Vân Hi.
Tề Sính Đình thấy thế, trong lòng khó hiểu.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong đình, không khỏi nghĩ rằng quan hệ của hai người này tốt lắm, nàng ngược lại cảm thấy sợ hãi.
Lạc Vân Hi nhìn xung quanh không thấy Lạc Nguyệt Kỳ, thò đầu hỏi bên tai Tề Sính Đình: "Nhìn thấy Ngũ muội ta không?"
Tề Sính Đình lắc đầu, khi nàng đến không chú ý tới Lạc Nguyệt Kỳ.
"Ta đi tìm." Lạc Vân Hi có chút không yên lòng, không phải Lương Diệp Thu bắt nàng đi chứ?
Đoan Mộc Kỳ thấy nàng đứng dậy, cũng đi ra theo, cau mày hỏi: "Ngũ muội ngươi cũng có tài, sao từng tiểu thư con thứ Lạc gia lại che giấu sâu như vậy? Bản hoàng tử thấy, chỉ có Lạc Băng Linh không hề thông minh!"
Lạc Vân Hi mỉm cười: "Ngươi và Lạc Băng Linh quen lắm sao?"
Lạc Băng Linh ở kinh thành nhiều hơn ba năm so với các nàng, quen biết cùng mấy vị hoàng tử cũng bình thường, nàng chỉ là thuận miệng hỏi một chút, lại không nghĩ rằng Đoan Mộc Kỳ hung hăng khoát tay: "Không quen, không quen, ta với nàng tuyệt đối không quen."
Lạc Vân Hi ngạc nhiên, liếc mắt nhìn hắn, gương mặt khó hiểu.
Đoan Mộc Kỳ không nghĩ được đến chuyện nàng mất trí nhớ, vội vã giải thích: "Trước đây ta chọc ngươi chơi, bởi vì khi đó ngươi dễ ức hiếp, nhưng ta và Lạc Băng Linh cũng không có quan hệ tốt như vậy, nàng trêu chọc ngươi, cũng chẳng phải ý của ta!"
Thì ra là thế, Lạc Băng Linh cũng là thích ức hiếp nàng. Món nợ này, nàng nhớ rồi.
Đang lúc này, Lạc Nguyệt Kỳ xuất hiện trong tầm mắt hai người, nàng cũng không phải đi một mình, đi cùng với nàng là nữ tử tóc đen búi tóc cao, trên mặt mang theo nụ cười cao thâm, đáy mắt nhìn không thấu cảm xúc, chính là chánh phi của Thái tử Tằng Thủy Lan.
Trong lòng Lạc Vân Hi hơi ngừng lại, trực giác nói cho nàng chuyện này không hay.
Đã gặp nàng, Tằng Thủy Lan cũng không tới, chỉ cùng Lạc Nguyệt Kỳ nói vài câu liền quay đi.
Khi Lạc Nguyệt Kỳ đi tới, trên mặt có một chút hoảng hốt, trước tiên hành lễ với Đoan Mộc Kỳ: "Thập nhị hoàng tử."
"Ngũ muội, nàng nói với ngươi cái gì?" Lạc Vân Hi bình tĩnh hỏi.
Lạc Nguyệt Kỳ nói: "Tam tỷ, đây là chuyện của Kỳ nhi, không cần báo cáo cho ngươi chứ?"
Lạc Vân Hi cười yếu ớt: "Tất nhiên không cần."
Có thể Tằng Thủy Lan không phải một người hiền lành, chỉ sợ nàng ta lại đang nghĩ kế hại Tề Sính Đình, Lạc Nguyệt Kỳ tốt nhất không nên bị nàng lợi dụng.
Nhưng Lạc Nguyệt Kỳ xuất thân thấp hèn, phản ứng chậm chạp, lại nhát gan sợ phiền phức, xác suất bị lợi dụng quá lớn.
Lạc Vân Hi chớp mắt nhìn Đoan Mộc Kỳ, nói: "Ta có việc nói với Ngũ muội, ngươi tránh ra chỗ khác một chút đi."
"Không thể nghe sao?" Đoan Mộc Kỳ rất không tình nguyện.
"Đi đi." Lạc Vân Hi phất phất tay, như là đang đuổi một con ruồi, Đoan Mộc Kỳ không chú ý, đi ra chỗ khác.
Trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ cứng lưỡi, Tam tỷ tỷ sao lại sai bảo được thập nhị hoàng tử đây?
Ý nghĩ còn chưa tản đi, giọng nói thản nhiên của Lạc Vân Hi bay tới: "Mặc kệ Tằng Thủy Lan nói gì với ngươi, ngươi cũng đừng có ý định gì với Tề Sính Đình!"
"Đây là chuyện của ta." Lạc Nguyệt Kỳ không phục.
Lạc Vân Hi thực sự lợi hại, nhưng nếu nàng quản chuyện riêng của mình, trong lòng Lạc Nguyệt Kỳ cũng sẽ không thoải mái.