Tề Sính Đình thấy thế, tròng mắt nổi lên sự lo âu, đang muốn đuổi theo, Quân Lan Phong đã hét một tiếng: "Bắt nàng đến vương phủ cho bản vương!"
Giọng nói hàm chứa uy nghiêm khiến người khác không thể kháng cự, tiếng nói của hắn còn chưa thu, vài bóng đen khỏe mạnh từ góc tối hiện thân, nhào về phía Lạc Vân Hi, như gió thổi qua, khiến cành cây run rẩy mấy lần.
Tề Sính Đình kéo váy chạy đến trước mặt Quân Lan Phong, quỳ xuống khóc không ra tiếng: "Cầu xin Vương gia bỏ qua cho Lạc tiểu thư, nàng gần đây có vẻ như bị trúng tà."
Gương mặt Quân Lan Phong lạnh lùng, môi mỏng phun ra giọng nói lạnh lùng: "Cầu xin cho nàng, aex phân cùng tội với nàng! Ngươi xác định còn muốn cầu xin cho nàng sao?"
Trong mắt Tề Sính Đình mập mờ nước mắt, nghiến răng, nửa người trên nằm rạp trên mặt đất: "Lạc tiểu thư sơ suất, nếu như Vương gia truy cứu, thần nữ nguyện gánh vác một phần một nửa tội danh cho nàng, cầu xin Vương gia hạ thủ lưu tình!"
Nàng dập đầu mấy cái đều tạo thành tiếng vang, Quân Lan Phong nheo mắt không nói gì, Tề Sính Đình lại chuyển hướng đầu gối, dập đầu với Lương quý phi: "Quý phi nương nương, xin ngươi nói một chút, để Vương gia bớt giận."
Lương quý phi mới đầu còn khiếp sợ nhưng cũng đã dần hết, vào lúc này khóe miệng không che giấu được vài phần ý cười, nàng vung tay áo lên, gương mặt nghiêm túc nói: "Lạc tiểu thư không phân biệt tôn ti như vậy, không trách Trung Sơn Vương tức giận được! Bản cung nhìn thấy nàng vẫn bình thường, không hề giống như trúng tà, Tề tiểu thư đã là trắc phi của Thái tử, phải đặt tôn nghiêm hoàng gia lên đầu, sao có thể như vậy chứ?"
Tề Sính Đình nghe xong trong lòng tức giận đến phát điên, Lương quý phi đúng là đang bỏ đá xuống giếng, Hi nhi nếu rơi vào trong tay Trung Sơn Vương, còn có thể giữ được mạng sống sao?
Lúc này, Quân Lan Phong lại bước nhanh chân, chạy về phía ngoài hoa viên, Lạc Vân Hi thấy có người bắt nàng, đã sớm rút Tuyết Cẩm hộ thân ra, vừa đánh vừa lui. Ngự Lâm Quân xung quanh đều bị kinh động, dồn dập chạy tới xem xét.
Quân Lan Phong tiến bước tới giữa trận, nhăn mặt lại nói: "Lạc Vân Hi, ngươi còn muốn dẫn bao nhiêu người tới? Về phủ cùng bổn vương!"
Hung hăng quất một roi về phía bộ mặt muốn ăn đấm kia của Quân Lan Phong, lực tay rất mạnh, không lưu tình chút nào.
Quân Lan Phong nghiêng bước tránh né, sắc mặt khó coi: "Dừng tay!"
Lạc Vân Hi nhếch môi cười: "Không dừng!" Lại quăng tới một roi, giờ phút này, nàng bất giác lại giống như một nữ nhân ngang ngược bắt đầu nóng nảy tùy hứng.
Quân Lan Phong không cần phải nhiều lời nữa, tránh né hai roi của nàng, bắt đầu cùng nàng giao đấu, hai bóng người quấn đến một chỗ, rất nhanh làm cho người ta hoa cả mắt.
Trong lòng Lạc Vân Hi giật mình, tốc độ trên tay chậm một chút, vốn không thể địch lại Quân Lan Phong, lập tức bị hắn bắt cổ tay lại: "Đi theo ta!"
Ngay cả Tề Sính Đình rốt cuộc ra sao nàng cũng không nhìn rõ, liền bị Quân Lan Phong nắm chặt eo thon, bay lên nóc hoàng cung, bước mạnh trên gạch ngói, bay thẳng ra khỏi cung.
Tề Sính Đình vừa tức vừa giận, phun ra hai chữ với Lương quý phi: "Gian trá!"
Giọng nói của nàng cực thấp, chỉ có Lương quý phi có thể nghe được, trong lòng Lương quý phi vô cùng vui vẻ, lại biết Tề Sính Đình là người hoàng hậu vừa ý, mình khó mà làm gì nàng, cho nên làm như không nghe thấy.
Tề Sính Đình chạy nhanh tới hướng hồ sen, tìm cha mình Tề thị lang cứu viện.
Tuy Lạc Vân Hi không sợ Quân Lan Phong, nhưng nàng không biết khinh công, bị hắn bắt được bay ở chỗ cao, quả nhiên không thể vùng vẫy, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.
"Thả ta về xem Tề Sính Đình!"
"Nàng ấy không có chuyện gì đâu, chiến tranh không ngại lừa dối mà, không ngờ ngươi ngược lại cực kì quan tâm nàng ấy." Giọng nói của Quân Lan Phong dưới một tầng gió nên khá khác thường, lực tay nắm lấy eo nàng không biết khi nào tăng thêm, mạnh mẽ bám ở hông của nàng, để nàng gần mình hơn.
Lạc Vân Hi nghĩ đến Lương quý phi, liền nổi giận trong lòng, kêu gào nói: "Họ Lương kia nếu như lại để ta gặp phải, ta nhất định cho nàng ta biết chút lợi hại là như thế nào!"
Khóe mắt Quân Lan Phong hơi vểnh lên, lộ cả ý cười: "Được, vậy lần sau cho nàng một chút thể diện."
"Hừ." Lạc Vân Hi lạnh lùng liếc hắn một cái, nắm chặt Tuyết Cẩm, không thèm nhắc lại.
Quân Lan Phong đạp tường mà đi, đến ngoài cung cũng không buông tay, lợi dụng rất tốt nhược điểm Lạc Vân Hi không biết khinh công, bay thẳng về Trung Sơn vương phủ ở giữa Dạ Đô.
Trung Sơn vương phủ có diện tích mấy trăm mẫu (1mẫu = 3600 mét vuông), kiến trúc hùng vĩ, cửa phủ đen nhánh cao to, chín hàng đồng hình tròn lóe ra sáng chói. Trước cửa phủ có hai con sư tử đá, ngồi khoanh chân mà canh dữ, diện mạo hung ác, điêu khắc trông rất sống động.
Quân Lan Phong không ngừng bước nào, bay vào phủ, thẳng đến một viện xây dựng cực kỳ sang trọng trong phủ mới dừng lại, muốn kéo Lạc Vân Hi vào.
"Buông ta ra!" Lạc Vân Hi đang hoa mắt, hất tay của hắn ra, đi vào trước.
Nàng đánh giá bốn phía, chủ phòng này rất lớn, so với cung điện trong hoàng cung cũng không kém là bao, nguy nga lộng lẫy, sàn nhà lát đá cẩm thạch, sáng đến có thể soi gương, vật dụng trong phòng quét sơn đen, không khí trầm ổn, trung tâm hé ra bình phong sơn thủy, tách trong và ngoài ra.
"Nhìn viện của ngươi trong cung đơn sơ, ta còn tưởng rằng ngươi là thanh quan, hiện tại thì xem ra chẳng phải rồi." Giọng Lạc Vân Hi mang theo sự trào phúng.
Quân Lan Phong cũng không để ý, đi tới ngồi xuống trên ghế quý phi trước cửa sổ cực rộng lớn, nói: "Tới đây."
Lạc Vân Hi không để ý tới hắn, hỏi: "Ta hiện tại đã đến nhà ngươi, ngươi muốn xử lý ta thế nào?"
Quân Lan Phong nở nụ cười: "Ngươi không thể chừa cho ta chút mặt mũi ở trước mặt người ngoài sao?"
Lạc Vân Hi "hả" một tiếng, "Ngươi cũng là người ngoài đó, đừng nói như chúng ta rất quen như vậy."
Quân Lan Phong ngồi không yên, nhảy tới trước cách nàng ba thước, lạnh mặt nói: "Chúng ta tất nhiên không phải người ngoài, ngươi từng thấy người ngoài hôn nhau sao?"
Hắn nói một câu làm cho gò má Lạc Vân Hi hồng rực, nắm chặt quả đấm run rẩy, nói không ra lời.
Này, nam nhân này thì đúng là khắc tinh của nàng.
Quân Lan Phong thấy nàng không phủ nhận, trên mặt lập tức tươi như một đóa hoa, giọng nói dịu nhẹ hơn: "Tề Sính Đình tốt với ngươi, đáng để kết bạn."
"Đây là diều dĩ nhiên." Vào lúc này miệng Lạc Vân Hi lại lanh lợi, "Hôm nay trước mặt Đoan Mộc Triết ngươi cố ý phải không?"
Mắt Quân Lan Phong tối sầm xuống, ánh mắt dời về phía Tuyết Cẩm vẫn nắm trong tay nàng, mở miệng nói: "Ta chỉ ăn ngay nói thật. Đoan Mộc Ly vậy mà cam lòng cho ngươi Tuyết Cẩm này? Quan hệ của các ngươi không bình thường."
Lạc Vân Hi không đáp hắn, oán hận nói: "Ta thấy ngươi là cố ý, chẳng qua là giúp ta nói dối thôi, vậy mà cũng không đồng ý, quá hẹp hòi."
Giọng Quân Lan Phong bỗng nhiên lạnh lùng: "Ta hẹp hòi sao? Ngươi đã bắt cá hai tay, phải có dũng khí nhận trừng phạt! Xem tình hình này, Đoan Mộc Triết vốn không biết chuyện ngươi và Đoan Mộc Ly, hai người bọn hắn là oan gia, ngươi cũng dám trêu chọc cả hai, là gan quá lớn, hay là có mục đích khác?"
"Ngươi mới bắt cá hai tay!" Lạc Vân Hi lạnh giọng: "Bất kể là Đoan Mộc Triết hay là Đoan Mộc Ly, bọn hắn có ân oán gì đều không liên quan gì với ta, ta càng không có quan hệ gì với bọn hắn. Cho dù có, cũng không tới phiên ngươi quản!"
Quân Lan Phong cười một tiếng: "Bổn vương giờ không muốn quản, chỉ là ngươi trách ta không che giấu cho ngươi, đã không có quan hệ với ta, thì cần gì phải nói dối chứ?"
Lạc Vân Hi khẽ mỉm cười, khóe mắt hiện ra một tia quyến rũ: "Nếu có nam nhân yêu ta, ta cũng không đành lòng tổn thương trái tim hắn." Quân Lan Phong không nói gì, tiến lên hai bước, cúi thấp mặt nhìn nàng, giọng nhẹ nhàng: "Ngươi thật đúng là tự yêu mình. Mà ngươi thích ai?"
"Ta thích ngươi." Lạc Vân Hi nháy mắt mấy cái với hắn, giả bộ ra trông có vẻ e lệ.
"Thật sự sao?" Hơi thở Quân Lan Phong đột nhiên nhanh hơn, không nghe ra ý đùa trong lời nàng, bắt lấy hai cánh tay nàng, mắt sáng như sao, "Ngươi thích ta sao?"
Lạc Vân Hi ngẩn ra, không nói gì.
"Là ngươi nói, ngươi thích ta, ta nhớ kỹ, nếu ngươi dám thích người khác, ta nhất định rút gân lột da ngươi!" Mắt Quân Lan Phong nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nàng, nói rõ ràng từng chữ, vang vọng cả phòng.
"Ta... " Lạc Vân Hi cảm thấy bầu không khí tương đối quỷ dị, chuyển đề tài câu chuyện, " Tiểu Hầu Gia Tần gia ngươi biết chứ? Tại sao đột nhiên hắn muốn lấy Tào Thiến?"
"Hắn sao?" Quân Lan Phong cau mày, "Trước khi Tào tướng quân chết thực sự chỉ có một nguyện vọng này, lúc ấy, ông ấy chết rất thảm, ngay cả bổn vương cũng không nhẫn tâm nhìn, mà Tần Bằng đã nhận lời hắn."
Quả nhiên có chuyện này, chỉ là, làm sao lại không thể không cưới Tào Thiến, việc có gì uẩn khúc sao? Trong lòng Lạc Vân Hi than một tiếng.
Lúc này Quân Lan Phong đã thổi phồng Tuyết Cẩm của nàng, màu mắt hiện ra lạnh lẽo: "Còn cái này hãy trả Đoan Mộc Ly đi!"
"Ngươi lo nhiều như vậy làm gì?" Lạc Vân Hi túm lấy Tuyết Cẩm, lông mày nhíu lại, "Trả lại cho hắn, ngươi cho ta tấm Tuyết Cẩm kia chứ?"
"Không, ta cho ngươi một cái khác."
"Không được, ta chỉ muốn cái đai lưng kia của ngươi, Thiên Sơn Tuyết Cẩm trân bảo là vô giá, cái ngươi sẽ cũng không tốt bằng nó được."
"... "
"Cho ta đai lưng của ngươi, thì ta trả cái này cho Đoan Mộc Ly, được không?" Lạc Vân Hi cho cái giá nhượng bộ lớn nhất.
Để mắt hắn, nàng mới sẽ dùng đồ của hắn, Lạc Vân Hi âm thầm nghĩ.
Quân Lan Phong im lặng một lát, nói "Cái đai lưng này của ta không thể cho ngươi."
"Tại sao?" Lạc Vân Hi rất khó chịu hỏi: "Ngươi không phải muốn ta chỉ thích một mình ngươi sao? Vậy tại sao không thể đưa cái đó cho ta?"
Quân Lan Phong lắc đầu: "Ta trước tiên cho ngươi một cái khác để dung, chỉ là, cái này không thể cho ngươi."
"Ta không cần, bỏ bảo bối này của Đoan Mộc Ly, đi lấy thứ không đáng tiền, ta không ngốc như vậy! Cáo từ, bye bye!" Lạc Vân Hi bĩu môi, quay đầu rời khỏi phòng hắn.
Quân Lan Phong muốn đuổi theo, bước chân đột nhiên ngừng lại, cúi đầu nhìn về phía Tuyết Cẩm bên hông mình, lẩm bẩm nói: "Sao lại như vậy?" Giữa hai hàng lông mày nhíu chặt hiện lên một suy nghĩ sâu xa.
Tâm tình Lạc Vân Hi lúc này ư? Tất nhiên là không tốt, nghênh ngang đi vào từ cửa chính Lạc phủ, nhớ tới Quân Lan Phong keo kiệt, liền không thoải mái, trên mặt che phủ tầng sương, lạnh như băng.
"A, Tam muội về rồi." Trước mặt có một tiếng cười khanh khách, Lạc Phi Dĩnh và vài nha đầu bên cạnh cùng ngắm hoa trong vườn, trông thấy nàng chạy tới nói một tiếng, "Sắc mặt sao kém vậy, ai làm muội tức đến nỗi này?"
Nàng ta nói chuyện, nhưng sau vài nàng ta bước, có một đám thị vệ cảnh giác che chở nàng.
Đủ thấy, trong lòng Lạc Phi Dĩnh vẫn là cố kỵ Lạc Vân Hi.
"Là đại tỷ chọc ta." Mắt Lạc Vân Hi lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, "Đại tỷ sinh ra đã có một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, nhưng sinh ra cũng có một trái tim vô cùng xấu xí. Ngay cả Tề tiểu thư hiền lành như vậy cũng có thể ra tay, thật là làm cho ta khâm phục."
Lạc Phi Dĩnh bị nàng nói móc mấy câu, da mặt mỏng, không khỏi chuyển sang màu hồng, nhìn bốn phía đều là người tâm phúc, bờ môi như hoa cong lên, hạ thấp giọng: " Đây là kết cục của việc nàng ta kết bạn với ngươi! Ta vốn để cho nàng ta vài phần mặt mũi, lôi kéo nàng ta, nàng ta lại xem ta như không! Chỉ để nàng ta gả cho Thái tử liền dám khinh thường ta sao? Hừ, cũng không nhìn một chút xem ta là người như thế nào."
Giọng Lạc Vân Hi không mang chút tình cảm chút nào: "Được, khả năng của ngươi lớn lắm, nhưng ngươi có từng nghĩ hay không, nàng ấy muốn gả cho Thái tử, Thái tử lấy vinh sủng giành cho nàng ấy, nắm sự sống chết của nàng ấy, ngươi hại nàng ấy như vậy, một đời nàng ấy sẽ bị hủy trên tay ngươi."
Sắc mặt Lạc Phi Dĩnh lạnh nhạt: "Vậy thì liên quan gì tới ta? Trong lãnh cung không biết có bao nhiêu phi tần!"
Lạc Vân Hi cười lạnh, nụ cười âm độc, nói từng chữ: "Được, Lạc Phi Dĩnh, ta cũng nói cho ngươi biết, sau này, không biết ngươi gả cho người nào, Lạc Vân Hi ta sẽ cho ngươi sống trong thống khổ suốt ngày! "
Giọng của nàng lạnh băng như mùa đông tháng ba, trong mắt có lưỡi dao sắc lạnh như băng, Trái tim Lạc Phi Dĩnh càng run lên: "Ngươi dám!"
"Có dám hay không, ngươi chờ thì biết." Lạc Vân Hi nói xong, không nhìn nàng ta nữa, ngẩng đầu rời đi.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu! Lạc Phi Dĩnh, từ nay về sau, đừng để cho ta bắt được điểm yếu nào của ngươi!
Trở lại Vân Các, Lạc Vân Hi trông thấy bóng dáng thon dài cô đơn đứng trong viện, bước chân không khỏi chậm lại.
"Vậy Tuyết Cẩm quả nhiên là Đoan Mộc Ly đưa cho ngươi?" Sau lưng Đoan Mộc Triết thẳng tắp có chút thon gầy, không quay đầu lại, mặc cho mái tóc đen bị gió thổi tung, chắp tay về phía sau, cả người cô đơn lạnh lẽo.
"Đúng." Lạc Vân Hi không hề gạt hắn, cũng không có cách giấu đi.
"Tại sao?" Đoan Mộc Triết quay đầu lại, mặt đầy đau khổ, lớn tiếng hỏi, "Tại sao là hắn?"
Huynh đệ hắn đấu hơn mười năm, nam nhân hắn hận thấu xương! Vì sao, Hi nhi làm cầm thứ hắn ta đưa, còn lừa gạt hắn!
Lạc Vân Hi hít sâu một hơi, bước đến trước mặt hắn, "Giữa ta và hắn không phải như ngươi nghĩ. Đoan Mộc Triết, ta nói cho ngươi biết, Đoan Mộc Ly mang Tuyết Cẩm bày bán trong tiệm vũ khí, nhưng lại không bán lập tức, ta muốn, cũng sẽ nghĩ cách có được. Ta mất ký ức, thấy Đoan Mộc Ly cũng không đáng ghét như ngươi nói, ta không ngại kết bạn với hắn."
Ánh mắt Đoan Mộc Triết sau khi nàng nói xong lời này lập tức bùng lên ngọn lửa: "Không thể, tuyệt đối không thể! Ngươi là người của ta, hắn là kẻ địch một sống một còn của chúng ta, dù ngươi tính mất trí nhớ cũng không thay đổi được sự thực này!"
"Những việc này không có quan hệ gì với ta, sau khi ta mất trí nhớ, đã không phải Lạc Vân Hi trước kia, cũng như chẳng phải Lạc Vân Hi gianh tất cả tấm lòng cho ngươi trước đây nữa, ta vốn dĩ không muốn nói những chuyện này cùng ngươi." Nàng thản nhiên nói.
Đoan Mộc Triết như muốn nổ tung, giọng nói đầy rẫy thống khổ: "Hi nhi đừng nói với ta như vậy, được được được, ngươi mất ký ức, ta nhường ngươi, nhưng ngươi nghe ta một lần, cách xa Đoan Mộc Ly một chút, giao tình giữa hắn và ngươi chỉ mới đây thôi, nhưng chịu mang thứ quý trọng như thế cho ngươi, chỉ có một khả năng, hắn biết ngươi là người của ta. Ba năm trước việc chúng ta làm hắn có nghe được một chút phong thanh, trời mới biết trong lòng hắn rốt cuộc có ý gì, ta không muốn ngươi chịu một chút tổn thương nào!"
Lạc Vân Hi yên tĩnh nghe hắn nói, trong lòng cũng không phủ nhận lời hắn nói.
Đoan Mộc Triết nói rất có đạo lý, đúng là tồn tại tại những nguy hiểm này.
"Ngươi yên tâm, ta không sẽ dễ dàng tin tưởng một người như vậy."
"Vậy được tồi, Hi nhi, ta đối với ngươi làm sao trong lòng ngươi tự biết, quan hệ của chúng ta không phải người khác có thể dễ dàng thay đổi được, mọi việc nên cân nhắc kỹ." Giọng Đoan Mộc Triết khàn khàn, nói xong câu này, đưa tay ra xoa đầu nàng.
Lạc Vân Hi không nói gì, lùi về sau một bước, tự nhiên tránh né.
Trải qua những thứ này, nàng sẽ không để chính mình có thể cùng Đoan Mộc Triết thân mật như vậy nữa. Có một số việc, thay đổi chính là thay đổi.
Tay Đoan Mộc Triết lúng túng ngừng giữa không trung, khóe miệng nở một nụ cười khổ, ung dung lấy tay về: "Có thể ta thiếu thời gian bên cạnh ngươi, ta sẽ rút thời gian để ở cùng ngươi nhiều."
Hắn an ủi mình, Lạc Vân Hi mất ký ức, cho nên đối cuối cùng với hắn cũng có bài xích...
Đoan Mộc Triết cùng Lạc Vân Hi vào trong viện ăn cơm, Quân Lan Phong lại đi Bát Trân Lâu nổi danh Thiên Dạ.
Lầu hai trang trí tỷ mỉ, ban ngày, kéo màn che thật dầy lên, cả trong các hoàn toàn tối.
Lặng yên không tiếng động bước chân lên lầu, sắc mặt Lương Diệp Thu có một chút khẩn trương, hắn không biết vì sao Trung Sơn Vương đột nhiên triệu kiến hắn, tuy phụ thân có ý muốn hắn đi theo Trung Sơn Vương, như vậy cũng là quá tốt, nhưng vì sao lần này chỉ thấy một mình hắn bị gọi đây?
Cửu Sát mở cửa, mắt ra hiệu cho hắn đi vào, Lương Diệp Thu nhẹ bước vào, không dám thở mạnh một tiếng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh gì, phía sau, Cửu Sát nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Lương Diệp Thu nháy mắt mấy cái, thích ứng tối tăm bên trong gian phòng, vòng qua bình phong thêu phong cảnh, đã trông thấy một bóng dáng cao lớn nằm nghiêng ở trên nhuyễn tháp, ánh mắt u ám nhìn lên hoa văn trên bình phong đồ.
"Đứng dậy đi." Giọng nói có lực của Quân Lan Phong truyền thẳng vào màng nhĩ hắn, "Ngồi xuống."
Lương Diệp Thu cảm tạ một tiếng, cuối cùng ngồi vào một cái ghế ở bên cạnh, cúi đầu phục tùng: "Không biết Vương gia gọi ta tới có gì sai bảo?"
"Chúng ta nói trắng ra, Lương quý phi không có con, tuổi lại lớn, sau này mặc kệ hoàng tử nào đăng cơ, đối với Lương gia các ngươi đều không có lợi." Quân Lan Phong thản nhiên nói.
Lương Diệp Thu cung kính nói: "Đúng vậy, cho nên phụ thân hy vọng có thể phục vụ cho Vương gia, mới không đến nỗi vô dụng như vậy."
Trong lời nói của hắn cực kỳ nịnh hót, mí mắt dừng trên bóng nam nhân cao lớn đang đung đưa trên mặt đất, hắn vốn không dám ngẩng đầu đối diện nam nhân như thiên thần kia. Người này xuất thân từ tứ đại thế gia, thân phận cao quý, không chỉ kế thừa vương vị, còn nắm giữ mười vạn binh quyền, Thiên Dạ không người nào dám tùy tiện đắc tội hắn.