“Ừ! Quả thật rất đẹp, tông mao trắng như tuyết, không một sợi tạp sắc, tứ chi to lớn, ngay cả chạy tư thế đều vô cùng khỏe đẹp, quan trọng nhất là, chủng loại ngựa này là bổn công chúa trước nay chưa từng thấy qua, đúng là hiếm thấy, Hỉ Nhi, đánh xe ngựa vượt qua bọn họ, hỏi một bọn họ câu muốn bao nhiêu bạc mới bán, bất kể là bao nhiêu, chỉ cần bọn họ bán, bổn công chúa liền mua.” Thiên Tú Vi rất thích bắt kịp xu hướng, Thiên Tú Vi, tính cách quái gở lại giỏi che giấu suy nghĩ của mình, đối với đồ vật mình thích luôn không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
“Dạ, công chúa, Phúc Lai, đem ngựa xe chạy tới trước mặt con ngựa trắng kia, ngăn đường đi của bọn họ lại.”
“Được rồi!” Gã sai vặt đánh xe ngựa Phúc Lai ne tránh xe ngựa trước mặt, đuổi theo xe ngựa của nhóm người Lam Thành Thành.
Bởi vì em trai đang ngủ nên Lam Thành Thành chạy rất chậm, vừa vặn xe ngựa của Long Thiên Tuyệt ở bọn họ phía sau.
Cũng không lâu lắm, Phúc Lai liền đem xe ngựa chặn trước mặt đám người Lam Thành Thành, bởi vì đường đi rất rộng rãi, người đi đường cũng nhiều, Lam Thành Thành vốn không có để ý xe ngựa của Thiên Tú Vi.
“Hì…” Phúc Lại đột nhiên dừng ngựa xe lại.
Lam Thành Thành nhìn thấy xe ngựa đột nhiên dừng lại, trong mắt thoáng qua vẻ tức giận, tức giận nói: “Bạch Tuyết, dừng bên lề.” Lam Thành Thành nhìn tình huồng trước xe ngựa mắt, hẳn là tới tìm phiền toái, Bạch Tuyết nghe lời nhích sang một bên.
Cái này vừa vặn hợp ý Phúc Lai, đỡ phải chặn những chiếc xe ngựa phía sau, đắc tội người khác, Phúc Lại cũng đem ngựa xe chạy tới ven đường.
Long Thiên Tuyệt cau mày nhìn một cái, xe ngựa phía sau bọn họ hình như là muốn tìm phiền toái, tức thì lạnh lùng ra lệnh: “Thịnh Đông, dừng xe bên lề.”
” Dạ, thành chủ.” Thịnh Đông đem ngựa xe chạy tới một nơi cách chỗ đám người Thiên Tú Vi một khoảng không xa dừng lại.
“Đại ca, tại sao phải dừng lại a? Ta sắp ngủ được rồi.” Long Thiên Ngâm từ trong xe bò dậy, có chút oán trách nói, sửa lại mấy cọng tóc hỗn độn trên đầu, cũng nhìn về phía bên ngoài xe ngựa.
“Ân! Lam Mân Côi, bọn họ tại sao lại dừng lại vậy?” Long Thiên Ngâm nhàn nhạt hỏi, nhưng không có ai trả lời hắn, hắn chỉ có thể tự mình đi xem.
“Mâu thân nghỉ ngơi thật tốt đi, hài nhi tự sẽ xử lý hoàn hảo!” Thanh âm của Lam Thành Thành tự tin lại ấm áp, Lam Tử Duyệt ngả đầu xuống liền ngủ, nàng biết mình con trai tự có năng lực xử lý chuyện này, Lam Dịch Dịch cũng ngủ rất say.
Sau khi Phúc Lai dừng xe lại, nhanh chóng hạ bốn cái thang trên xe ngựa buông xuống, Hỉ Nhi đỡ Thiên Tú Vi đi xuống, Thiên Tú Vi không có gì nhìn bất cứ thứ gì, chỉ nhìn đầy kinh ngạc và vui mừng Bạch Tuyết, thật là càng xem càng thích, càng nhìn càng thấy đẹp.
“Hỉ Nhi, ân!” Thiên Tú Vi tỏ ý kêu Hỉ Nhi qua bên đó nói chuyện.
” Dạ, công chúa.” Hỉ Nhi nhanh chóng đi tới bên xe ngựa của Lam Thành Thành, ơ! Tại sao lại là một đứa con nít đang đánh xe, Hỉ Nhi trong lòng nghi ngờ suy nghĩ, vừa vặn, không có người lớn ở đây, vậy càng tốt.
“Này! Tiểu công tử, tại sao một đứa trẻ như ngươi lại đánh xe chứ? Người nhà của ngươi có ở đây không? Ồ! Tiểu công tử, bạch mã này của ngươi đẹp quá, tiểu công tử, lần này ngươi có thể phát tài rồi nha, nhà ta công chúa vừa ý bạch mã của ngươi, tiểu công tử ra giá đi, muốn bao nhiêu bạc nhà ta công chúa cũng đưa.” Một bộ dạng người giàu thương tiếc con nít, một đứa bé, thật dễ giải quyết.
Trong con ngươi âm trầm Lam Thành Thành thoáng qua một tia giễu cợt, nguyên lai gia chủ này là đánh chủ ý lên Bạch Tuyết, thật đúng là không biết tự lượng sức mình, Bạch Tuyết không phải ai cũng có thể cưỡi.