Thiên Sư Không Xem Bói

Chương 283: Lý Hiểu Nghệ Ra Tay

Nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của Hoàng Dao Tư, Lý Hiểu Nghệ nhịn không được phì cười, kỳ thực cô vẫn luôn chú ý tình huống phát triển, trước đó tâm tư của Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt quá đơn thuần, không hề nghĩ tới chuyện sau khi Vương Hưng Trung trở thành nhân vật bị giới báo chí quan tâm thì hắn sẽ làm ra chuyện gì, bọn họ chỉ muốn hắn nhận quả đắng mà thôi, không biết rằng có vài kẻ khi nhận phải quả đắng sẽ không thức tỉnh, chỉ muốn trả thù.

"Nữ thần, nếu chị giúp bọn em giết chết hắn thì có hại gì cho chị không?" Trong tiểu thuyết mà Hoàng Dao Tư đọc trước kia có nói, quỷ không thể giết người, giết người rồi sẽ không thể luân hồi.

Con ngươi lạnh như băng của Lý Hiểu Nghệ lóe lên tâm tình khác thường, tùy tiện nói: "Sẽ không, em yên tâm!" Đã đi tới nước này, cô sớm đã không quay lại được rồi, với lại...

Không biết nghĩ tới điều gì, biểu tình Lý Hiểu Nghệ trở nên lạnh như băng, con ngươi lóe hồng quang, trên mặt cũng lộ ra những đường huyết vân.

Hoàng Dao Tư kinh ngạc bụm miệng, chỉ cảm thấy nữ thần ở trước mặt nháy mắt từ thanh thuần biến thành yêu nghiệt quỷ dị.

Chú ý tới phản ứng của Hoàng Dao Tư, Lý Hiểu Nghệ nhanh chóng khôi phục dáng vẻ cũ, huyết vân trên mặt biến mất, lộ ra gương mặt thanh thuần trắng nõn cùng nụ cười dịu dàng thường thấy: "Được rồi, tôi đi trước đây, không bao lâu nữa em sẽ thấy được điều mình muốn. Cùng với...." Cô chuyển ánh mắt về phía Trịnh Tư Duyệt đang ngủ say: "Chẳng mấy chốc nữa tôi sẽ tới lấy thù lao."

Không biết vì sao, Hoàng Dao Tư có chút khẩn trương bóp bóp tay mình, gật đầu: "Vâng, em sẽ nói với Duyệt Duyệt."

Lý Hiểu Nghệ thỏa mãn gật đầu, lập tức biến mất ở trước mặt cô.

Hoàng Dao Tư quay trở lại giường, đắp chăn, không biết bởi vì đã biết Vương Hưng Trung sắp chết, sẽ không còn ai uy hiếp bọn họ mà kích động không ngủ được, hay là vì đứa nhỏ trong bụng Duyệt Duyệt sẽ phải rời khỏi bọn họ mà không ngủ được.

Đứa bé này vốn không được bọn họ hoan nghênh, cô không nên nghĩ nhiều.

Hoàng Dao Tư ép chính mình nhắm mắt lại, cố gắng ngủ.

Trong cục cảnh sát, Vương Hưng Trung bị lập biên bản, lại bị cảnh sát giáo dục một phen rồi mới được thả ra.

Lúc ra khỏi cục đã là nửa đêm.

Hắn cầm nón cùng khẩu trang trong tay nhưng không mang vào, còn mang cái gì nữa, mặt của hắn sớm đã bị cảnh sát thấy hết rồi. Đừng tưởng hắn không biết, lúc hắn lập biên bản có không ít cảnh sát tìm đủ lý do tới xem hắn, cứ như hắn là khỉ trong sở thú vậy.

Cảm giác này làm Vương Hưng Trung muốn nổi điên. Nội tâm hắn có một đoàn lửa chỉ chực chờ bùng nổ.

Hắn biết mình nháo lớn như vậy, Hoàng Dao Tư cùng Trịnh Tư Duyệt nhất định sẽ rời đi, bọn họ mới không ngu ngốc mà tiếp tục ở lại đó. Thay vì lại tìm thám tử tư tiếp tục truy tìm tung tích, không bằng trực tiếp tìm phóng viên tung ra tin tức về bọn họ.

Khi đó, nói không chừng hắn sẽ kiếm được một số tiền. Mà hai con khốn kia, không cần hắn tìm, bạn mạng sẽ giúp hắn lôi chúng ra.

Chúng bất nhân thì đừng có trách hắn bất nghĩa. Muốn cho chút mặt mũi mà lại không cần, thật sự tưởng hắn tốt tính vậy sao?

Vương Hưng Trung cười nhạt, nếu thanh danh của hắn đã bị hủy, hắn cũng không việc gì để ý bị chỉ trỏ. Thế nhưng hai con khốn kia, nhất định Trịnh Tư Duyệt, đang có đứa nhỏ như vậy, hắn xem xem nó làm sao chịu đựng được áp lực dư luận.

Nghĩ tới đây, Vương Hưng Trung cực kỳ hưng phấn, hắn phà ra một ngụm uất khí, cảm thấy thực thoải mái, tựa hồ thấy được dáng vẻ khóc lóc tuyệt vọng thống khổ của hai cô gái.

Thật con mẹ nó thoải mái mà.

Lúc nửa đêm, trên đường phố không có người, chỉ có mèo hoang chó hoang vẫn còn đang lang thang đánh dấu địa bàn hoạt động của mình.

Dưới ánh đèn tối âm u, bóng của hắn kéo ra thật dài.

Nơi này cách chỗ ở của hắn quá xa, không có tuyến xe bus để đi. Mà giờ này thì taxi cũng không thấy bóng dáng. Vương Hưng Trung không thể làm gì khác hơn là lấy di động ra hẹn tài xế DD.

Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được mắng mỏ nhóm Hoàng Tư Dao vài câu.

Lúc hắn mở khóa màn hình thì một chiếc taxi đột nhiên xuất hiện rồi dừng lại trước mặt hắn, là một nữ tài xế, dáng dấp rất xinh đẹp, dò hỏi hắn có muốn đi xe hay không.

Vương Hưng Trung cất di động: "Có có có."

Hắn lên xe, báo ra một địa điểm, sau đó mới nhớ ra mình vẫn chưa đội nón đeo khẩu trang, hắn sợ tài xế phát hiện, thế nhưng chỉ thấy tài xế thực nghiêm túc lái xe, hoàn toàn không chú ý tới mặt hắn. Hoặc có lẽ là căn bản không chú ý hắn có dáng dấp thế nào.

Điều này lại làm Vương Hưng Trung khá hứng thú quan sát nữ tài xế này, người này quả thực rất xinh đẹp, giống như đại minh tinh vậy, giá trị nhan sắc cực cao!

Hắn đeo khẩu trang vào, cố ý sáp tới gần hỏi: "Mỹ nữ, sao nửa đêm rồi vẫn chưa nghỉ ngơi vậy?"

Nữ tài xế vừa lái xe vừa nói: "Muốn kiếm tiền! Bằng không ai lại lái xe lúc nửa đêm thế này. Đúng rồi, còn anh? Sao hơn nửa đêm rồi còn lang thang ngoài phố? Nơi này bình thường rất ít xe."

Nhắc tới chuyện này, Vương Hưng Trung lại tức giận, hắn nhíu mày không muốn nói, định bụng chuyển sang chủ đề khác thì lại nghe nữ tài xế nói: "Đúng rồi, tôi cảm thấy anh khá giống một người."

Vương Hưng Trung giật thót, lập tức nói: "Tôi đương nhiên giống người rồi, không thì... chẳng lẽ lại giống quỷ?"

Nữ tài xế bị hắn chọc cười, quay lại nhìn hắn một cái rồi cười rộ lên, trông lại càng xinh đẹp hơn, rất giống một nữ minh tinh.

Vương Hưng Trung nói: "Tôi thấy cô cũng giống một người."

Nữ tài xế cười mà không cười nhìn hắn: "Giống ai?"

Vương Hưng Trung cẩn thận suy nghĩ, rốt cuộc mới nhớ ra: "Cô rất giống nữ minh tinh Lý Hiểu Nghệ đã nhảy lầu tự sát, cô có biết nữ minh tinh đó không?"

Nữ tài xế cười sáng lạn: "Biết, tôi đương nhiên biết."

"Cô rất giống nữ minh tinh đó." Đường nét gương mặt, cực kỳ giống. Bất quá Vương Hưng Trung không nghĩ ngợi nhiều, dù sao con gái bây giờ có vài người giống như phát điên vậy, thích phẫu thuật thành dáng vẻ của minh tinh, đi ra ngoài cũng không biết ai là đồ dỏm ai là đồ thật.

Nói chung là, rất loạn.

Nữ tài xế giống như cảm thấy đó là một lời khen nên vẫn luôn mỉm cười: "Anh biết anh trông giống ai không?"

Vương Hưng Trung sờ sờ khẩu trang, do dự nói: "Giống ai?"

Nữ tài xế lại quay lại nhìn hắn, lộ ra nụ cười quỷ dị làm Vương Hưng Trung vô thức nổi gai ốc: "Giống nam chính trong clip sex bị lộ đoạn thời gian trước, gã đàn ông thô bỉ làm người ta nhìn mà phát tởm."

Lửa giận trong lòng Vương Hưng Trung phừng lên, nhịn không được siết chặt nắm tay, cười khô khốc: "Phải không? Có thể là vì gương mặt tôi khá phổ biến!"

Nữ tài xế không tiếp lời hắn, ngược lại lẩm bẩm: "Thật không biết gã Vương Hưng Trung nghĩ thế nào, sao lại luẩn quẩn trong lòng quay loại video như vậy chứ? Tôi cảm thấy có lẽ là hắn muốn dùng video để uy hiếp đàng gái, kết quả IQ không đủ nên bị đàng gái đấm ngược, rơi vào kết cục bị người người tởm lợm. Chuyện này cho chúng ta thấy đạo lý gì? Là khi đối nhân xử thế, tuyệt đối không thể có tâm tư xấu xa."

Cả gương mặt Vương Hưng Trung cứng đờ, bởi vì hết thảy đều bị nữ tài xế nói trúng.

Thế nhưng hắn vẫn nhịn không được phản bác: "Ai nói nhất định phải là như vậy? Biết đâu là do nữ chính trong clip quá đê tiện, cố ý muốn hủy danh tiếng người nam kia thì sao?"

Nữ tài xế đột nhiên thắng gấp, dừng xe lại, Vương Hưng Trung không kịp phản ứng theo quán tính nhào tới trước, ngực bị đập đau nhức. Hắn tức giận ngẩng đầu lên lại nhìn thấy một gương mặt hoàn toàn biến dạng đang chảy máu ròng ròng, hai mắt lồi ra nhìn hắn: "Bởi vì tao cũng là người bị hại, cho nên mày không cần cãi chày cãi cối."

"A a a a a a a...." Vương Hưng Trung sợ tới tè ra quần, trái tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn cố gắng mở cửa xe nhưng làm thế nào cũng không mở cửa được.

Nữ tài xế nhìn bộ dáng kinh hoảng của hắn mà cười khanh khách không ngừng, phối hợp với gương mặt đáng sợ kia, Vương Hưng Trung nghe mà muốn tắc nghẽn cơ tim.

"Không phải mày nói tao giống nữ minh tinh à?" Nữ tài xế vuốt mặt, huyết lệ ồ ồ chảy xuống: "Có giống không?"

Vương Hưng Trung hoảng sợ mở to mắt, nghĩ tới trong tin tức trước kia nói là Lý Hiểu Nghệ nhảy lầu tự sát, dáng vẻ trước khi chết không được công bố, thế nhưng nhìn tình huống trước mắt, hắn còn không hiểu sao?

Người trước mắt hắn chính là Lý Hiểu Nghệ!!!

"Đừng giết tôi, đừng giết tôi, không phải tôi hại cô, không phải tôi làm hại cô mà!" Vương Hưng Trung khóc ròng, hạ thân ẩm ướt, mùi khai rình lan tỏa trong không gian bị bịt kín.

Lý Hiểu Nghệ chán ghét quay đầu đi: "Lúc khi dễ mấy cô gái, không phải mày rất lợi hại à? Sao bây giờ lại chết nhát như vậy?"

Vương Hưng Trung hoảng sợ lắc đầu: "Không có, tôi thật sự không khi dễ ai cả. Là, là bọn Hoàng Dao Tư đối phó tôi. Là bọn họ công bố video ra ngoài, tôi không hề làm gì cả. Tôi mới là người bị hại!"

Lý Hiểu Nghệ nhìn gương mặt xạo sự của hắn, cảm thấy quá tởm lợm, cũng mất đi tâm tư đùa giỡn, cô đưa tay, cánh tay đột nhiên dài ngoằn ra, dễ dàng bóp cổ Vương Hưng Trung.

Vương Hưng Trung tuyệt vọng mở to mắt, hắn liều mạng giãy dụa, thế nhưng cánh tay của Lý Hiểu Nghệ lạnh như băng, giống như thân thể của rắn độc mà quấn lấy cổ hắn, từng chút từng chút siết chặt làm hắn không hít thở được.

"Rắc" tiếng vang giòn rụm vang lên trong xe, Lý Hiểu Nghệ thu tay lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn thân thể Vương Hưng Trung nằm xụi lơ.

Âm hồn của hắn vừa mới xuất hiện, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lý Hiểu Nghệ há miệng nuốt trọn.

Thoải mái!

Lý Hiểu Nghệ cười thỏa mãn, cô không ngừng thôn phệ âm hồn, không ngừng lớn mạnh bản thân, cảm giác mình là chúa tể thế giới thật sự tốt quá!

Ngày hôm sau, cảnh sát giao thông trong lúc làm việc đã nhìn thấy chiếc taxi này đậu trên quốc lộ, không có người lái, tới gần xuyên qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy chỗ ngồi phía sau hình như có người. Cảnh sát lập tức gọi cho bệnh viện, đồng thời nhanh chóng đập cửa sổ xe, mở cửa sau.

Cửa xe vừa mở ra, thi thể tái nhợt của Vương Hưng Trung liền xuất hiện trước mặt mọi người.

Quần chúng vây xem sợ tới hét chói tai, người lớn gan nhìn vài lần rồi đột nhiên hô: "Người này không phải là Vương Hưng Trung sao?"

"Ôi chao, đúng vậy, sao lại là hắn chứ? Hắn tự sát à?"

"Không lẽ là không chịu nổi áp lực dư luận?"

"Không có khả năng a, có tự sát cũng không nên ở trong xe như vậy! Chắc là mưu sát rồi!"

"Ôi má ơi, dọa chết người!"

...

[end 283]