Đối mặt với vị đại ca mới gặp có hai lần này, Trần Hi nghiêng đầu, rất hiểu ý lựa chọn im lặng.
cô chỉ đành quay sang dùng ánh mắt trông mong nhìn Khương Noãn.
Khương Noãn im lặng một thoáng, rồi nhìn về phía Khương tổng.
Khương tổng khóe miệng run rẩy, lại nhìn về phía Lục tổng.
Lục Chinh là trung tâm gió lốc, rất lạnh lùng nâng cằm nói: “Vào thôi.”
anh quay sang nhìn Khương tổng đang xanh cả mặt, Khương tổng lập tức vứt đi vẻ mặt mịt mờ tò mò mà thay bằng vẻ tươi cười, mang theo hai cô gái cùng đi vào biệt thự.
Biệt thự này trang hoàng vô cùng xa hoa, tựa như một tòa cung điện. Lúc Trần Hi đi vào khuôn viên biệt thự đã thấy một cái bể bơi rất to, bên trong đầy nước trong vắt, còn có thêm cái dù lớn để che nắng, ghế dài nằm nghỉ, nhìn mà mắt cô trợn tròn. Nhưng mà cô cũng không thấy ghen tỵ, ngược lại còn thấy rất đẹp.
“Cậu muốn bơi à?” Khương Noãn thấy cô hào hứng bừng bừng mới hạ giọng hỏi.
“không.” Trần Hi lắc đầu, thì thầm, “Chỉ cảm thấy rất đẹp thôi.”
Trong đôi mắt thuần khiết của cô không có chút nào là ghen ghét với ngôi nhà xa hoa hay tỏ vẻ tham lam, chỉ có tán thưởng, Khương Noãn gật đầu, quay sang nhìn Lục Chinh một cái rồi nhẹ giọng nói: “Lục tổng là tổng tài tập đoàn Lục thị, thế lực của Lục thị ở nơi này rất lớn, cậu đứng đắc tội với hắn ta.”
cô nàng lo rằng Trần Hi thiếu kiến thức, gặp chuyện lớn sẽ đắc tội với mấy kẻ có tiền, thấy Trần Hi đã ngoan ngoãn gật đầu, lúc này mới nói tiếp, “Nhưng mà cũng không phải bảo cậu nhân nhượng hắn ta suốt. Nếu hắn muốn bắt nạt cậu, cứ nói với tôi, nhớ chưa?”
cô nàng nhìn kiểu gì cũng thấy Lục tổng này không phải người tốt.
Nhưng mà thanh danh của Lục Chinh trên thương trường quá bưu hãn, Khương Noãn cảm thấy có lẽ mình là tâm tính tiểu nhân thôi.
“Được.” Trần Hi dịu dàng nhìn Khương Noãn, cười lên nụ cười ngại ngùng, thì thầm, “Khương Noãn, cậu thật tốt.”
Khương giáo bá lặng người.
Hiếm khi cô nàng đối tốt với quả trứng ngốc này hơn một chút, quả trứng ngốc này lại cầm một cái thẻ người tốt đập vào mặt mình.
cô nàng không nói, kiềm nén giận dữ dẫn theo Trần Hi đi vào biệt thự. Trước cửa biệt thự có một người cao gầy cười tủm tỉn đang đứng chờ, tuy rằng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng lại vô cùng có phong thái của một vị quý phu nhân xinh đẹp.
Vừa nhìn thấy vị phu nhân mỹ lệ này, Trần Hi hiểu tại sao Khương Noãn lớn lên lại đẹp như thế. Tuy là Khương tổng mũi nhỏ mắt híp còn béo tròn, nhưng Khương Noãn lại rất đẹp, giờ thấy Khương phu nhân, mọi thắc mắc đều được giải đáp.
Trần Hi chớp chớp mắt, thấy Khương phu nhân tươi cười đi ra, giữ tay cô, cúi đầu hỏi: “Cháu là Hi Hi đúng không?” Bà và Khương tổng đều hòa ái như nhau, Trần Hi mím môi, có phần khẩn trương, cảm thấy mình không nên tham lam như thế.
“Chào cô, cháu là Trần Hi ạ.” Trần Hi khom lưng, nhỏ giọng nói.
Khương phu nhân thấy cô khẩn trương như sắp xù lông tới nơi, cười một cái nhưng không chế giễu Trần Hi, nhìn cô bé con con nhưng lại ôm hai con gấu bự, cười nói: “Đây là bác Khương mua cho cháu đúng không? Ông ấy nói con gái hay thích gấu bông búp bê.”
Bà xoay người ôm bả vai Trần Hi, dẫn cô vào biệt thự Khương gia kim bích huy hoàng, bảo Trần Hi ngồi cạnh mình, hai người cùng ngồi chung trên chiếc ghế sofa dài êm ái. Thấy Trần Hi luống cuống để hai con gấu xuống ghế, lúc này bà mới ôn hòa nói với Trần Hi: “Ở nhà không cần khách sáo, cháu cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Trần Hi chần chờ rồi gật đầu.
“Cháu là bạn tốt của tiểu Noãn, còn cứu tiểu Noãn một mạng, Hi Hi, cháu biết không, cô cũng không biết nên cảm ơn cháu thế nào.”
Khương Noãn tự phụ như thế, lần đầu tiên gặp phải sự kiện ma quái mà còn dấu diếm không nói, làm Khương phu nhân cứ nghĩ lại là lại thấy sợ hãi, lỡ như Bút Tiên kia là một con lệ quỷ thì sao, chỉ sợ Khương Noãn toi lâu rồi.
Thấy Trần Hi lắc đầu nguầy nguậy như muốn nói gì đó, Khương phu nhân giơ tay, không nhịn được mà sờ đôi má trắng nõn của Trần Hi, dịu dàng nói: “Nhưng mà Hi Hi này, sau này cháu đừng làm mấy chuyện nguy hiểm như thế nữa. Mấy đứa bọn cháu gặp chuyện này nên xin người lớn giúp đỡ chứ không phải tự mình giải quyết. Nếu như sơ sẩy xảy ra chuyện, cô thật sự tiếc cho cháu lắm.”
Nếu Trần Hi vì Khương Noãn mà gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Khương phu nhân cả đời cũng không tha thứ cho Khương Noãn lẫn chính mình.
Giọng bà rất dịu dàng, Trần Hi ngượng ngùng lắng nghe, nghe tới đó mới nhỏ giọng nói thầm: “Cháu không sợ.”
“Cậu ấy lợi hại lắm, làm nữ quỷ kia tức phát khóc luôn.” Khương Noãn đảo mắt nói.
“Con câm miệng!” Khương phu nhân thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, đối với Khương Noãn thì mặt rõ dữ, quay về phía Trần Hi lại là vẻ dịu dàng hòa ái, cười nói: “thì cháu vẫn là một cô bé.” Bà cảm nhận được Khương Noãn cố ý ngắt lời, suy nghĩ lập tức hiểu ra lời nói của mình có chỗ sai.
Ngay chỗ xin người lớn giúp đỡ gì đó...Trước khi Trần Hi tới, bà có hỏi qua Khương Noãn, nghe Khương Noãn nói người nhà Trần Hi đều đã qua đời, lời của mình chẳng khác nào sát muối vào vết thương người ta. Chuyện này làm bà có phần thấy hối hận, biểu cảm lại càng thêm nhẹ nhàng: “Tóm lại, Khương Noãn có cháu bên cạnh đúng là may mắn của nó.”
“cô không cần để trong lòng đâu, cháu nói rồi, Khương Noãn đối với cháu rất rất tốt, cho nên cháu cũng muốn đối xử với cậu ấy thật tốt.”
“Nếu nó đối xử với cháu không tốt thì sao?” Khương phu nhân hỏi đùa.
cô bé tóc đen ngoan ngoãn, vặn vẹo ngón tay trắng trẻo, trên mặt hiện lên chút nghiêm túc, nói: “Vậy cháu phải thu phí rồi.”
“Phụt...” Khương tổng nghe lời nói ngay thẳng này, phun hết cà phê trong miệng ra.
Cái bộ dạng bất ngờ hết sức này bị Khương phu nhân quay đầu nhìn lại, trừng cho cái, rồi bà lại cười tủm tỉm nói với Trần Hi: “Làm rất đúng. Người không tốt với mình, nếu cháu đã không muốn khoanh tay đứng nhìn thì phải thu phí.”
Bà cảm thấy Trần Hi rất có nguyên tắc, trong lòng càng thích sự thẳng thắn của cô hơn, thấy cô mặc bộ đồng phục cũ nát cũng không khinh thường cô, ngược lại còn ôn hòa nói: “Người với người chính là như thế. Người tốt với mình thì mình cũng tốt với người.” Bà thấy Trần Hi đỏ mặt, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn mình, nghĩ đến chuyện cô không còn người thân, trong lòng lại tăng thêm vài phần trìu mền.
đang trìu mến nhìn cô bé, Khương phu nhân thấy Trần Hi dâng hai tay lên cho mình.
“Cái này tặng cho cô và bác Khương, bình an như ý, nhất định phải mang lên.” Thấy Khương phu nhân có hơi tò mò, Trần Hi đỏ mặt nói, “không cần tiền đâu ạ.”
cô cảm thấy một câu không cần tiền này có thể làm người ta hiểu rõ tầm quan trọng của họ trong lòng Trần Hi.
Người không quan trọng, cô sẽ thu tiền.
Lục Chinh ngồi một mình một nẻo trên ghế sofa, hai chân vắt chéo, ngồi ở Khương gia mà khí thế cứ như đang ngồi ở biệt thự cao cấp của Lục gia, nheo mắt tinh tế đánh giá Trần Hi.
Kẻ lừa đảo này nhìn qua không hoàn toàn giống với đêm đó lắm, tuy là vẫn ngoan ngoãn như cũ, còn ngốc ngốc nữa, ngốc nghếch không chút kinh nghiệm giang hồ, nhưng mà lá gan đúng là càng lúc càng lớn, giả danh lừa bịp tới tận Khương gia, cái này đúng là một bước bay vọt về chất lượng nghề nghiệp đấy nhỉ?
Có điều Lục Chinh thấy Trần Hi chẳng có chút chột dạ nào, chỉ bằng cái tố chất tâm lý này đã hơn xa bao nhiêu kẻ lừa đảo cùng thế hệ rồi, anh nhướng mày lên, giơ tay cầm một tấm bùa kỳ quái từ trong lòng bàn tay Trần Hi.
Cái bùa này đúng là hiếm thấy, còn là màu đen, nhìn qua còn hiện lên chút cổ quái.
“Đây là cái gì.”
“Đây là bùa đuổi quỷ.” Trần Hi nói.
cô nghĩ đến Lục Chinh hình như có sợ quỷ, vội lấy từ trong cặp ra một tấm bùa đuổi quỷ, đưa cho anh.
“Lục tiên sinh, cái này tặng cho anh, sau này anh không phải sợ nữa.” cô chỉ đơn thuần muốn biểu đạt sự cảm kích vì Lục Chinh đã tặng mình con gấu kia, đôi mắt sắc bén của Lục Chinh lại nhìn cô thật lâu, nhìn tấm bùa chú màu đen mà cô chân thành tặng cho mình, đột nhiên mở miệng hỏi: “Sao hôm qua em không tới con phố kia?”
Giọng anh hơi trầm, lạnh lùng đè lại mấy ngón tay đang muốn đẩy bùa đuổi quỷ cho mình ở trên bàn, Trần Hi muốn rút lại, phát hiện tay mình bị giữ lại, thử kéo một chút, lại rút không ra, chớp chớp mắt hỏi, “Sao anh biết em không đi?”
“anh đợi em cả đêm.”
Tính cách Lục tổng không phải là người ngồi một mình đợi cả đêm mà vẫn dịu dàng xem như không có gì, thấy Trần Hi có chút kinh ngạc, khuôn mặt nghiêm túc nói, “anh rất sợ hãi.”
Khóe môi anh mím lại, cong lên một độ cung tỏ vẻ đang sợ hãi.
Trần Hi câm lặng nhìn vị đại ca đã sợ hãi còn đi tìm đường chết.
“Em, em nói rồi, phố kia có quỷ, anh đừng đi qua đó.” Trần Hi cảm thấy mình đúng là không hiểu nổi mấy người có tiền này.
đã giàu như vậy, sống yên không được à?
Sao mà cứ thích tìm đủ loại lý do mò đường chết thế?
Trước thì Bút Tiên, sau lại thêm đại ca suốt ngày lượn dạo tới con đường có nữ quỷ áo đỏ kia, không sợ chết à.
cô cảm thấy đúng là hết cách, nhưng mà thấy Lục Chinh vẫn đang mở to con mắt sắc bén nhìn mình đầy áp lực, ngẫm nghĩ rồi hoang mang hỏi lại: “anh đợi em cả đêm là mong em bảo vệ anh à?” Giọng cô mềm nhẹ, mà lại dám nói lấy cái thân thể bé con con đi bảo vệ Lục tổng. Lục Chinh không cảm thấy có cái gì bất ổn, mặc kệ luôn quần chúng Khương gia vây xem, khẽ gật đầu nói: “Vô cùng cần.”
Lúc anh gật đầu mắt lạnh kinh, Trần Hi thấy anh bức thiết như vậy, cắn cắn môi, theo bản năng nhìn sang con gấu bự bên cạnh, vừa ấm áp vừa đáng yêu.
Sau khi cô và Trần Mỹ Mỹ cùng mấy nữ sinh kia phát triển lên mối quan hệ tiền bạc, liền phát hiện hóa ra trên đời này còn có biện pháp kiếm tiền nhanh hơn, đó chính là đuổi quỷ giúp cho người có yêu cầu.
Cái này còn nhiều tiền hơn việc ngày nào cô cũng phải cực khổ đi phát báo, cũng nhanh chóng tích đủ số tiền mình cần.
Trần Hi đương nhiên rất thiếu tiền, cô sắp tốt nghiệp cấp ba, nếu thi đậu đại học, vậy học phí đại học sẽ trở thành vấn đề lớn, nhưng mà cô định xin vay vốn học tập, cho nên chi phí ở đại học cũng không cấp bách quá. Thứ khiến cô sốt ruột hơn là, cô muốn nhanh chóng trả hết số tiền nợ mượn lúc ông ngoại bị bệnh.
cô không muốn nợ tiền người khác, sau đó còn đúng lý hợp tình biện minh “từ từ rồi trả”.
Bây giờ, khách đã tới cửa.
Nghĩ đến khi mình tới trung tâm thương mại thấy bộ dạng khi mấy cô nhân viên nhìn thấy khách tới, trên gương mặt trắng trẻo xinh đẹp của Trần Hi dần dần hiện lên một nụ cười mang tính chuyên nghiệp, cười với Lục Chinh đang nhìn chằm chằm mình.
“Đại ca, anh cần em bảo vệ à? Em...” Thấy Lục Chinh nhướng mày, môi mỏng cong lên mang theo chút mùi vị thiết huyết lãnh khốc nhìn mình, Trần Hi lại theo bản năng nhìn con gấu một cái, do dự một chút, quyết định vì người ta có lòng tặng con gấu nên đành rơi nước mắt hạ giá, khẽ cắn môi nói với Lục Chinh, “Phí bảo vệ...Em có thể giảm cho anh ba...không! 20%!”
p/s: chương sau cùng hóng cái sự đê tiện của nam chính là như thế nào. Hốt người ta về mà mặc cả dã man.