Hai ngày sau trôi qua thật sự yên bình, đêm trước ngày tàu biển chở khách cập cảng, Niếp Hành Phong bị Trương Huyền lôi kéo đi tham gia vũ hội ăn uống. Rượu nước miễn phí, Trương Huyền đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt đẹp như vậy, trái một ly phải một ly, rất nhanh liền say cuếnh choáng , Niếp Hành Phong bảo Hoắc Ly chăm sóc cậu, còn mình thì đi lên boong tàu.
Ttrên boong tàu rất lạnh, hành khách đều đi tham gia vũ hội, chỉ có một người đang tựa vào mép thuyền xem biển, tóc dài bay bay, là Tiêu Vũ.
Hai ngày này Niếp Hành Phong chỉ gặp Tiêu Vũ khi đi ăn cơm, vẻ mặt cô u buồn, khí sắc nhìn qua không được tốt lắm. Nhìn thấy Niếp Hành Phong, Tiêu Vũ cười cười: “Sao vậy? Không đi cùng với vương tử của anh sao?”
“Vương tử hiện tại có người khác, tôi tạm thời bị đá rồi.” Trương Huyền cùng bọn Tả Thiên, Giang Sanh uống đến vui vẻ, không thèm đếm xỉa gì tới mình.
Niếp Hành Phong lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi, cầm một điếu trên tay, Tiêu Vũ liền lấy bật lửa giúp anh đốt thuốc.
Thuốc cháy, Niếp Hành Phong cũng không hút, mà là đưa tay cầm một miếng dán nho nhỏ hình hoạt hoạ đưa cho Tiêu Vũ, hỏi: “Đây là cái dán trên bật lửa của cô phải không?”
Tiêu Vũ sửng sốt, lập tức cười nói: “Anh nhớ lầm, tôi không thích dán linh tinh ở trên bật lửa.”
“Phải không?” Niếp Hành Phong đem thuốc dập tắt, ném vào thùng rác bên cạnh, dựa vào mạn thuyền nhìn xem mặt biển yên tĩnh không hề gợn sóng, từ từ nói: “Tôi cũng nghĩ là chính mình nhớ lầm, cho nên khi ở trên quần áo của Đặng Nghiên phát hiện miếng dán này, tôi cũng không nghĩ tới là cô.”
Lần đó Tiêu Vũ giúp anh đốt thuốc động tác rất nhanh, lúc ấy tâm tình anh đang buồn bực, căn bản không chú ý cái bật lửa, mãi cho đến sau anh khi bắt đầu hoài nghi Tiêu Vũ, mới nhớ trên cái bật lửa của cô tựa hồ có miếng dán tương tự như vậy, nhất định là khi cô ta giết Đặng Nghiên làm rơi cái bật lửa, lúc vội vàng thu hồi không chú ý tới miếng dán trên đó đã dính lên người Đặng Nghiên.
“Niếp tiên sinh, anh không phải là đang say nên nói lung tung đấy chứ?” Nghe xong lời Niếp Hành Phong nói, Tiêu Vũ rất bình tĩnh hỏi lại.
“Tôi đêm nay không uống rượu. Tiêu tiểu thư, điện thoại của cô.”
Nhạc khúc du dương vang vọng ở trong không gian, Tiêu Vũ từ trong túi áo lấy di động ra, đang do dự có nên nghe hay không, điện thoại đã bị ngắt liêc lạc.
“Là tôi nhờ bằng hữu gọi, nghĩ muốn xác nhận dãy số này có phải của cô hay không, xem ra tôi không đoán sai.”
Tiêu Vũ trên mặt lộ ra một chút bối rối, cố cười: “Anh sao lại có số điện thoại di động của tôi?”
“Là dãy số gọi tới điện thoại của tôi khi Trương Huyền mất tích, chắc không phải cô nghĩ rằng tôi không nhìn thấy nó chứ hả?” Lúc ấy di động không thể liên lạc được xa, gọi cho anh chỉ có thể là người trên thuyền.
“Tôi không rõ ý anh, tôi dùng chính là di động của cha tôi.”
“Tôi đã nhờ người ta điều tra, người đứng tên mua di động đích thật là cha cô, nhưng người sử dụng là cô, đả thương Trương Huyền cũng là cô, phản ứng kinh hoảng của cô khi nhìn thấy cậu ấy còn sống đã tiết lộ hết rồi.” Ở khoang điều khiển, mới vừa tỉnh lại Tiêu Vũ từng biểu hiện ra sự sợ hãi cực độ, đó không phải bởi vì khoang tàu đầy máu, mà là vì cô ta hoảng sợ phát hiện người vốn nên chết rồi lại rõ ràng xuất hiện ở trước mặt mình.
“Đả thương Trương Huyền? Anh càng nói càng ly kỳ , tôi tại sao phải đả thương anh ta?” Tiêu Vũ cười lạnh hỏi.
“Cô không chỉ có đả thương Trương Huyền, đồng thời cũng là hung thủ sát hại Tống Giản, Đặng Nghiên và Sở Chính Nam, thậm chí còn có Lục Bình đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện!”
“Tôi mệt mỏi, không nghĩ tiếp tục ở đây nghe anh kể nghìn lẻ một đêm!”
Tiêu Vũ xoay người định đi, Niếp Hành Phong ở phía sau cô ta nói: “Cô nhất định sớm đoán được mẹ cô chết là vì có nguyên nhân gì đó, cũng nhìn ra Bạch Tiên Khải muốn cho cô đi kết thân là nói dối. Bất quá Bạch Tiên Khải trước tiên đã cho cô một số tiền, cô cảm thấy không bằng tương kế tựu kế, vừa có được tiền, lại có thể thay mẹ báo thù.”
Tiêu Vũ dừng bước yên lặng nghe, trong tiếng gió đêm thê lương Niếp Hành Phong lại tiếp tục nói: “Đêm đó Tàu biển chở khách rời bến Tống Giản cùng Đặng Nghiên liền phát hiện bí mật dưới khoang đáy, đây là nguyên do cô không thể dễ dàng tha cho bọn họ. Nếu bọn họ đem sự tình kẻ ra ngoài, cô liền không thể nhân cơ hội báo thù, cho nên cô không chút do dự giết Tống Giản, trùng hợp Trương Huyền xuất hiện, vì thế cô đơn giản giá họa cho cậu ấy, cũng hợp thời nhắc nhở tôi chú ý Sở Chính Nam.
“Sau đó cô lại giết Đặng Nghiên, cũng lưu lại danh thiếp của Trương Huyền, cô biết tôi vì chứng minh Trương Huyền trong sạch, nhất định sẽ đem hết toàn lực đi tìm hung thủ, làm cho đám người Trần Dục bị vây trong trạng thái hoảng sợ, cái này ngoại trừ thỏa mãn tâm lý báo thù của cô ra, cũng là nền tảng để sau đó cô có thể thuận lợi thực thi kế hoạch giết người, hơn nữa cô còn rất thông minh, lưu lại chữ đe dọa cùng vết đạn ở trong phòng mình, sắm vai người bị hại, để lại ấn tượng trong tâm lý của mọi người, do đó sẽ không ai nghi ngờ đến cô.
“Sở Chính Nam là người thứ ba bị sát hại, ông ta hoàn toàn không có phòng bị gì với cô nên cô rất dễ dàng ra tay giết ông ta, còn cố ý đem con dao sát hại Tống Giản và Đặng Nghiên để lại, làm cho người ta nghĩ Trương Huyền là hung thủ, đáng tiếc Lục Bình nhìn thấy cô rời đi, không có biện pháp cô chỉ có thể động thủ thêm lần nữa. Kỹ thuật bắn súng của cô rất kém, bất quá vận khí tốt lắm, Lục Bình hôn mê, Trương Huyền mất đi đoạn trí nhớ kia, không ai hoài nghi cô. Nhưng như thế cô vẫn chưa cảm thấy đủ, cuối cùng lại còn giết cả Bạch Tiên Khải, thuốc của ông ta là cô giữ, tôi nghĩ ông ta bất ngờ chết là do cô đem liều lượng thuốc mỗi lần tăng lên, vì thế làm cho ông ta bị suy tim cấp tính.”
“Niếp tiên sinh, anh ở trước mặt một cô gái vừa mất đi người thân nói năng linh tinh, là vì thể hiện sự thông minh của mình sao?” Tiêu Vũ xoay người, lạnh lùng nói: “Tôi thực hoài nghi anh có chứng hoang tưởng, mới có thể ở đây nói lung tung như vậy.”
“Không có chứng cứ thì tôi sẽ không đứng đây nói lung tung. Tiêu tiểu thư, cô rất thông minh, mỗi bước đều đi tương đối kỹ càng, bất quá lại ở một bước mấu chốt lộ ra sơ hở trí mạng.”
Tiêu Vũ chau mày, “Sơ hở trí mạng?”
“Còn nhớ rõ cây súng ở khoang điều khiển cô dùng để bắn trúng Trần Dục chứ?”
“Tôi nổ súng là vì cứu anh, chẳng lẽ này cũng là sai?”
“Đúng vậy, bất quá vấn đề là cô lấy đạn đâu ra?”
Thấy Tiêu Vũ tựa hồ không rõ, Niếp Hành Phong lại nói: “Trong súng chỉ có sáu viên đạn, khi Trương Huyền đả thương Sở Chính Nam dùng một viên, sau lại Trần Dục đuổi giết Trương Huyền dùng một viên, khi đánh nhau với tôi dùng hai viên, hai viên cuối cùng là bắn bị thương phó nhì, cho nên khi cô xuất hiện trong súng hẳn là đã trống không, nhưng cô lại dùng nó bắn chết Trần Dục, chỉ có thể nói lúc ấy cây súng cô dùng không phải cây súng rơi trên mặt đất kia, mà là súng của cô.”
Lúc ấy tình huống rất hỗn loạn, anh căn bản không rảnh chú ý Tiêu Vũ, cho đến sau đó Giang Sanh oán giận nói máy ảnh không thấy đâu, anh mới nghĩ đến có thể là máy ảnh chụp được hành động của Tiêu Vũ, nên bị cô ta trộm dấu đi.
“Tôi không lấy máy ảnh gì hết, đừng đem chuyện không phải tôi làm đổ lên đầu tôi!” Bị lật tẩy, Tiêu Vũ ngược lại có vẻ rất bình tĩnh, chỉ lạnh lùng nói.
Niếp Hành Phong không tiếp tục quanh quẩn ở vấn đề máy ảnh, lại nói: “Sau khi xác định cô có súng, tất cả vấn đề đều giải quyết dễ dàng , ngoại trừ Ngụy Chính Nghĩa, Tả Thiên, Trương Huyền ra, cô là người thứ tư dùng súng trên tàu này, cũng chính là hung thủ!”
Trên boong tàu rộng lớn yên tĩnh, xa xa vang lên từng đợt tiếng sóng, một hồi Tiêu Vũ mới nói: “Nói được rất hay, chính là chứng cớ đâu? Những lời anh nói tất cả chỉ là phỏng đoán, có chứng cớ gì chứng minh là do tôi làm?” Cô ta biết Niếp Hành Phong tuyệt đối không có chứng cớ, cho nên rất bình tĩnh, lượng thuốc của Bạch Tiên Khải cô ta chỉ tăng thêm một chút, rất khó tra xét ra, cho dù có xét nghiệm ra được, cũng không có thể chứng minh chính là cô ta làm.
“Ai nói tôi không chứng cớ?” Niếp Hành Phong thản nhiên phản bác, “Kế hoạch của cô liên tiếp đến không vào đâu được, không có khả năng chỉ là một người làm, cô nhất định có đồng lõa, nhưng lại là đồng lõa rất quen thuộc hoàn cảnh bên trong của tàu biển chở khách, hắn đã khai báo toàn bộ, chính là chuyện cô bảo hắn tìm người đi bệnh viện để giết Lục Bình, thật sự là lòng dạ độc ác.”
“Không có khả năng. . . . . .” Đột nhiên có loại cảm giác sợ hãi bị thua cuộc, Tiêu Vũ bối rối quay đầu, liền nhìn thấy Ngụy Chính Nghĩa đem Hướng Văn đẩy đi ra, phía sau còn Bạch Tích đi theo, bọn họ đã sớm núp ở chỗ tối, nghe được rành mạch cuộc đối thoại của Niếp Hành Phong và Tiêu Vũ.
So với việc Bạch Tiên Khải bất ngờ chết, giờ phút này nghe được những gì cô ta đã làm càng khiến cho Bạch Tích khiếp sợ. Ông ta nhìn con gái, run giọng hỏi: “Những gì bọn họ nói chính là sự thật?”
Bạch Tích là Ngụy Chính Nghĩa tạm thời gọi tới, dự định nếu Tiêu Vũ không chịu thừa nhận, liền lợi dụng Bạch Tích tiến hành tâm lý thế công, quả nhiên, sau khi nhìn thấy cha, sự trấn định của Tiêu Vũ suy sụp xuống. Cô ta đột nhiên căm tức Niếp Hành Phong, cười lạnh nói: “Đây là cái anh gọi là chứng cứ? Anh cho là tùy tiện tìm một nhân viên phục vụ thông đồng bịa đặt là có thể hãm hại được tôi!”
“Hung thủ nghe theo sai bảo của cô đến bệnh viện giết Lục Bình đích đã bị bắt, hơn nữa, còn có tin tức rất không may muốn nói cho cô là, chúng ta vừa mới nhận được điện thoại của bệnh viện, Lục Bình đã tỉnh lại , tin tưởng lời khai của anh ta sẽ làm cô tâm phục khẩu phục.” Ngụy Chính Nghĩa thản nhiên nói.
Niếp Hành Phong vẫn không vạch trần Tiêu Vũ, chính là đang đợi hành động tiếp theo của cô ta, với cá tính cô ta, nhất định sẽ không bỏ qua Lục Bình, cho nên anh mới nhờ Ngụy Chính Nghĩa cho cảnh sát mai phục ở bệnh viện, liền dễ dàng bắt được hung thủ, hơn nữa thực may mắn, Lục Bình cũng tỉnh lại .
Nghe lời Ngụy Chính Nghĩa nói, sắc mặt Tiêu Vũ càng lúc càng tái nhợt, trong ánh mắt nhìn Hướng Văn lộ ra vẻ ác độc, đột nhiên lớn tiếng kêu lên: “Đê tiện, ngươi bán đứng ta!”
Hướng Văn nhưng thật ra rất bình tĩnh, nhún nhún vai nói: “Tiểu thư, không cần dùng chữ này, chúng ta đều là vì tiền.”
“Là ngươi giựt giây ta. . . . . .”
“Nhưng quyền quyết định cuối cùng ở trong tay cô không phải sao?”
“Ngươi. . . . . .”
Trái ngược với sự bình tĩnh của Hướng Văn, Tiêu Vũ liền có vẻ bối rối hơn, ở dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ta đột nhiên phát hiện chính mình thật buồn cười giống như một vở hài kịch, sự thật không nên là như vậy, rõ ràng tất cả kế hoạch đều hết sức hoàn hảo, vì cái gì lại biến thành kết cục thất bại thảm hại như vậy? Cô không cam lòng, cô chỉ là theo đuổi những gì mình nên có không phải sao?
Từng cảnh tượng giết người cuồng loạn xoay tròn ở trong đầu, máu tanh đỏ sẫm che kín hai mắt Tiêu Vũ, cô ta hoàn toàn điên cuồng, đột nhiên cười ha ha, chỉ vào Niếp Hành Phong lớn giọng hỏi: “Nói ta độc ác, anh chẳng phải là càng ác hơn sao, nhất định phải làm cho tôi đi đến đường cùng mới cam tâm?”
“Là cô bức tôi trước!” Niếp Hành Phong lạnh lùng đáp lại cô ta, “Trương Huyền một chút cũng không liên quan đến chuyện này, cô tại sao muốn giết cậu ấy?” Kỳ thật trong chuyện giết người lần này Tiêu Vũ cũng là người bị hại, anh vốn sẽ không nhúng tay, nhưng Tiêu Vũ đã đi nhầm một nước cờ, cô không nên thương tổn Trương Huyền, mà lại còn dùng thủ pháp tàn nhẫn như vậy, không thể tha thứ.
“Tôi vì cái gì muốn giết hắn? Ha ha. . . . . .” Tiêu Vũ ánh mắt ngược lại, lảo đảo về phía sau, thấp giọng lặp lại lời Niếp Hành Phong, tựa hồ là đang tinh tế nhấm nuốt hương vị chua sót.
“Di, trách không được tìm không thấy mấy người, hoá ra đều ở đây à.”
Giọng nói vang lên, Trương Huyền từ một bên đi tới, cậu uống không ít rượu, bước chân không ổn định, nhìn thấy Tiêu Vũ, thuận tiện tiến lên chào hỏi.
“Trương Huyền, mau tránh ra!”
Thấy trong mắt Tiêu Vũ nháy mắt hiện lên ánh cười âm hiểm, Niếp Hành Phong đã biết là không tốt, vội phi thân xông lên, Tiêu Vũ lại đi trước anh một bước, một phen kéo lấy Trương Huyền, sau đó lấy súng lục từ trong túi ra, dí vào một bên đầu cậu.
Nhìn đến biểu tình biến sắc của mọi người, Tiêu Vũ rất đắc ý, đem Trương Huyền kéo đến trước mép thuyền, hướng về phía Niếp Hành Phong cười lạnh: “Tôi giết hắn, là bởi vì tôi thích anh. . . . . .”
“Cô thích tôi? Tiểu thư, chúng ta quen nhau hình như còn không đến ba ngày.” Một đáp án tuyệt đối không thể tưởng tượng được, Niếp Hành Phong không khỏi ở trong lòng mắng to Tiêu Vũ là kẻ điên, trên mặt cũng không dám có biểu hiện gì, sợ cô ta làm hại đến Trương Huyền.
“Quen ba ngày thì không thể thích sao? Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua nhất kiến chung tình? Anh khác với đống hoa hoa công tử nhà giàu, anh có tiền, thân phận, tướng mạo, còn có một phần chân thành hiếm thấy, có thể vì người mình thích mà làm bất cứ chuyện gì, không giống người đàn ông nhát gan kia, chỉ nghĩ đến gia tộc của mình, ngay cả vợ và con mà cũng không bảo hộ được. . . . . .”
Cô ta lạnh nhạt nhìn chằm chằm Bạch Tích, Bạch Tích lại không dám nhìn cô ta, chỉ thấp giọng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. . . . . .”
Tiêu Vũ lại đảo mắt xem Niếp Hành Phong, “Tôi thích đàn ông thật tình như anh vậy, chính là. . . . . .” Cô ta dùng sức dí mạnh lên bên đầu Trương Huyền, điên cuồng rống to: “Anh lại thích hắn, cái loại tiểu bạch kiểm (e hèm trai bao ấy mà) không học vấn không nghề nghiệp này có điểm nào xứng đôi với anh? Anh không phải biết tính số lượng viên đạn sao? Vậy anh nói trong cây súng này còn lại bao nhiêu viên đạn, có đủ giết hắn hay không? Chỉ cần hắn chết, anh sẽ thích tôi. . . . . .”
Người phụ nữ này thật sự là điên rồi, loại suy nghĩ điên khùng chỉ có kẻ điên mới có, nhưng Niếp Hành Phong thật đúng là sợ cô ta nổ súng, anh vốn tưởng rằng với tính cẩn thân của Tiêu Vũ sau khi kết thúc sẽ đem súng ném xuống biển để xoá hết dấu vết, ai ngờ cô ta vẫn mang ở trên người. Ánh mắt Niếp Hành Phong đảo qua đảo lại giữa cô ta với Trương Huyền, suy nghĩ nên khuyên như thế nào để cô ta buông súng, lần ra biển này sức khoẻ của Trương Huyền vẫn rất tệ, anh rất sợ cậu không chịu nổi một súng kia.
Ngụy Chính Nghĩa nâng súng lên, bị Niếp Hành Phong đè xuống, nhẹ giọng nói với Tiêu Vũ: “Trong băng đạn còn có hai viên, bất quá tôi không hy vọng cô tiếp tục giết người, cô nếu thích tôi, nên cho tôi một cơ hội hiểu biết về cô, chứ không phải giết người.”
Tiêu Vũ giờ phút này cảm xúc cực độ cuồng loạn, Niếp Hành Phong nghĩ muốn hết sức ổn định tinh thần cô ta, ai ngờ nghe xong những lời này, đôi mi thanh tú của Trương Huyền hơi nhíu, mi mắt vẫn khép hờ nâng lên, nhìn Tiêu Vũ, trong sóng mắt lưu động nháy mắt xẹt qua sắc vàng.
“Tiểu thư ” Mặt cậu lộ vẻ châm biếm nói: “Cô không phải thích anh ấy, cô chỉ là đang ghen tị với tôi, bởi vì tôi hạnh phúc hơn cô, cho nên cô mới muốn nhanh chóng hủy diệt mọi thứ . . . . . .”
“Im miệng!”
Trương Huyền giống như không nghe thấy, như cũ từ từ nói: “Kích động như vậy là bởi vì tôi nói trúng suy nghĩ lòng của cô sao? Cô là cô gái ngu xuẩn nhất mà tôi từng thấy, cũng là đáng thương nhất, không có bạn bè, không có người thân, tất cả đối tốt với cô đều mang theo ý đồ xấu, ngay cả người nhà cũng lợi dụng cô. . . . . .”
“Im miệng cho ta !”
Nếu nói Tiêu Vũ còn đang có một phần lý trí, thì những lời Trương Huyền vừa nói làm cho tất cả lý trí cô ta biến thành khoảng không. Trong tiếng gào, cô ta bóp cò súng, ai ngờ bóp vài cái cũng không thấy tiếng vang, trên môi Trương Huyền ý cười càng sâu, chế giễu nói: “Xem ra ngay cả vận khí của tôi cũng tốt hơn so với cô.”
Niếp Hành Phong đã muốn vọt đi lên, thân mình chắn ở giữa bọn họ, đem Trương Huyền ôm vào trong lòng che chở, Tiêu Vũ bản năng giơ súng nhắm ngay anh, do dự một chút, lại lập tức đem nòng súng chuyển hướng sang mấy người vây quanh.
“Tiểu Vũ, đừng tiếp tục làm sai nữa, buông súng đi. . . . . .”
Bạch Tích chạy vội tới trước mặt Tiêu Vũ, nghĩ muốn thử thuyết phục cô, Tiêu Vũ lại dùng sức lắc đầu, hét lớn: “Đừng tới đây, đừng tới đây!”
Cô đã không còn lối thoát nào nữa, bởi vì ngay từ đầu đã bước lầm đường rồi. . . . . .
Đoàng!
Tiếng súng vang lên, Bạch Tích lão đão, ngã sấp xuống trên boong tàu.
Là Tiêu Vũ nổ súng, khi Bạch Tích tiến lên đã chặn mất tầm mắt của Ngụy Chính Nghĩa, làm cho cậu không thể ngăn cản Tiêu Vũ, trơ mắt nhìn thấy thảm án phát sinh.
Tiêu Vũ cũng giật mình ở tại chỗ, há mồm muốn gọi Bạch Tích, nhưng máu tươi từ trước ngực Bạch Tích ngăn cản tiếng kêu của cô ta, quay đầu nhìn bên cạnh, Trương Huyền bị Niếp Hành Phong bảo vệ, mắt xanh nhìn cô ta, trong lúc hoảng hốt tựa hồ như nghe cậu nói, 『 Người đáng thương giống như cô còn muốn kiên trì sống trên đời này làm cái gì? 』
Đúng vậy, cô chỉ còn có hai bàn tay trắng, tình thân duy nhất có được đã biến mất cùng cái chết của mẹ, có lẽ cô cũng nên đi theo bà ấy . . . . . .
Khẩu súng Tiêu Vũ chuyển hướng sang huyệt thái dương của chính mình, nhìn Trương Huyền, ngơ ngẩn nói: “Để cho thần linh đến quyết định vận mệnh của ta đi.”
Cò súng bóp, trong tiếng súng vang Tiêu Vũ ngã xuống, nhìn đến máu tươi bắn ra chung quanh, Niếp Hành Phong cúi đầu không muốn nhìn, Trương Huyền lại thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Xem ra thần vận mệnh cũng không chiếu cố cô.”
Một loạt sự kiện giết người trên tàu biển chở khách theo cái chết của Tiêu Vũ mà chân chính kết thúc, giữa trưa ngày hôm sau lúc tàu sắp cập vào cảng, Niếp Hành Phong đi tìm nhóm Sở Ca, mấy sinh viên đã thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị rời thuyền. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, tâm tình mọi người cũng không tốt, ngay cả Phùng Tình Tình cũng không có tinh thần đến chào hỏi, chỉ có Chu Lâm Lâm đứng dựa vào tường hướng Niếp Hành Phong lắc lắc tay.
“Tôi vội tới đưa cho mọi người một thứ, hy vọng các cô cậu sẽ cảm thấy được chuyến đi biển lần này cũng không tệ.”
Niếp Hành Phong đem ảnh anh chụp chung với Chu Lâm Lâm mà lúc trước Giang Sanh đưa cho anh lấy ra cho bọn họ, Sở Ca tiếp nhận, càng xem càng giật mình, ảnh chụp nhanh chóng được chuyền tay từ người này sang người kia, sau đó cùng nhau hoảng sợ nhìn Niếp Hành Phong.
“Anh Hành Phong, đây là không phải ảnh chụp do anh ghép chứ? Trò đùa này một chút cũng không hài hước đâu.”
“Anh không hay nói đùa, kỳ thật các em không cần vì cứu Chu Lâm Lâm mà chạy tới cùng hải thần ký cái gì khế ước, cậu ấy vẫn luôn ở bên cạnh các em.” Nhìn thấy Chu Lâm Lâm đứng một bên, Niếp Hành Phong nói.
Trong ảnh chụp Chu Lâm Lâm bắt tay khoát lên vai Niếp Hành Phong, phật châu trên cổ tay cậu ta ánh lên ánh sáng nhạt, vòng tay này Niếp Hành Phong đã từng nhìn thấy, cách đây không lâu anh cùng Trương Huyền lái xe đi qua đại học Yến Thông nhìn thấy một vụ tai nạn xe cộ, người sinh viên bị đâm trên cổ tay đeo vòng phật châu này, lúc ấy chỉ là lơ đãng thoáng nhìn, sau lại liên tiếp phát sinh mấy sự kiện anh mới nhớ tới sự cố kia —— Chu Lâm Lâm đã sớm chết, trong vụ tai nạn xe cộ đó.
Hình ảnh của Chu Lâm Lâm bị cắt bớt hơn phân nửa, không phải Giang Sanh kỹ thuật kém, mà là cậu ta căn bản không nhìn thấy Chu Lâm Lâm, có thể nhìn đến Chu Lâm Lâm ngoại trừ chính mình, đều là những người kề sát với cái chết, lại liên tưởng đến hành động thần thần bí bí của mấy sinh viên trong câu lạc bộ tâm linh, Niếp Hành Phong đại khái đoán được nguyên nhân trong đó.
“Anh nói —— cậu ấy hiện tại đang ở ngay tại trong phòng này?” Mọi người nhìn quanh, không hẹn mà cùng hỏi, Chu Ngạn thậm chí xuất ra máy thăm dò bắt đầu thí nghiệm.
“Tôi nghĩ, cậu ấy là không muốn các cậu mạo hiểm ký khế ước với hải thần, lại biết Sở Chính Nam có tư tâm xấu, nên vẫn đi theo các cậu.” Niếp Hành Phong đem chuyện Chu Lâm Lâm nhờ anh chiếu cố Sở Ca nói ra.
Sau một hồi trầm mặc, Triệu Tiểu Vi khóc lên, “Đều là chúng ta không tốt, ngày đó nếu chúng ta không bắt cậu ấy đi mua đồ ăn cho mọi người, cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện . . . . . .”
Ở trong câu lạc bộ tâm linh Chu Lâm Lâm là đàn em phụ trách chạy chân, lần đó cũng giống như bình thường bị sai đi ra ngoài mua đồ, ai ngờ đi rồi không thấy trở về nữa, mọi người rất hối hận, cho nên sau khi thảo luận liền quyết định giao dịch cùng hải thần, mỗi người bỏ ra mười năm tuổi thọ, đổi lấy sự sống lại của Chu Lâm Lâm, hơn nữa tuyệt không tiết lộ bí mật này cho bất cứ ai.
” Truyền thuyết về khế ước hải thần các cậu là nghe thấy từ đâu?”
“Trên mạng, chúng tôi tra thật lâu mới tìm được tư liệu, nếu thành công, tôi cảm thấy vẫn là rất đáng giá.” La Ngạn nói.
Nhìn thấy mấy khuôn mặt còn rất non nớt này, Niếp Hành Phong cảm thấy được hành vi của bọn họ thật sự rất hoang đường, nhưng đồng thời lại có chút cảm động.
Trong ảnh chụp hình ảnh của Chu Lâm Lâm dần dần nhạt đi, cuối cùng biến mất thành chỗ trống, thân ảnh cậu đứng ở một bên tường lại trở nên rõ ràng, đột nhiên nhìn đến cậu xuất hiện, trong phòng vang lên những tiếng hít sâu liên tiếp, Chu Lâm Lâm nhíu mày, như là ra oai dương dương tự đắc giơ nắm tay về phía bọn họ.
“Sợ quỷ sao? Mấy người nếu dám nói sợ tôi, tôi trước tiên sẽ bụp mọi người một cú, ôi. . . . . .”
Còn chưa nói xong, Chu Lâm Lâm đã bị bụp trước, người ra tay chính là Sở Ca, “Tiểu tử thối, cậu đã luôn ở đây, tại sao không nói cho bọn tôi biết?”
“Tôi có thử qua nha, là mọi người linh lực quá kém, cảm ứng không được, cái máy thăm dò kia sớm đã lỗi thời rồi, chưa thấy qua ai ngốc như mọi người, học theo người ta lập khế ước tử vong cùng hải thần, may mắn không thành, nếu không mọi người đều phải xuống dưới theo tôi làm bạn.”
“Bọn tôi làm như vậy còn không phải là vì cậu sao? Cư nhiên còn dám chế giễu bọn tôi, các anh em, bụp!”
Mọi người nhào lên vây quanh Chu Lâm Lâm, quyền cước vung ra, đem cảm giác gặp lại tốt đẹp cảm động lòng người biến thành trò khôi hài, nhìn đến bọn họ nháo nhào, Niếp Hành Phong nhịn không được nở nụ cười, xoay người đi ra ngoài.
Hoắc Ly đang ôm Tiểu Bạch ở trên đuôi tàu xem biển, Niếp Hành Phong đi đến bên cạnh bọn nó, nhìn sóng biển xa xa phía trước, cảm thán nói: “Cuộc sống không phải luôn đen tối, có rất nhiều chuyện tốt đẹp kỳ thật ở ngay tại bên người chúng ta.”
Anh theo bản năng lục lục túi áo, lấy ra một gói thuốc lá, ai ngờ chưa kịp rút ra, đã bị Trương Huyền đoạt lấy, nhe răng cười: “Nếu thứ tốt đẹp anh nói chính là cái này, tôi dám cam đoan nhân sinh sau này của cũng không mấy tốt đẹp!”
Này chính là đạo cụ dẫn Tiêu Vũ mắc câu, tiểu thần côn lại mượn làm đề tài để nói chuyện của mình, Niếp Hành Phong liếc mắt nhìn cậu, “Chuyện tối hôm qua cậu giả say tôi còn chưa có tính toán với cậu đâu, cậu còn dám ở đây ra oai.”
Trương Huyền sửng sốt, mặt lạnh lập tức chuyển sang nhu thuận, “Hì hì, tôi chỉ là muốn nhìn xem chủ tịch yêu tôi bao nhiêu thôi mà, dù sao tôi cũng không chết được.”
“Nhớ kỹ, lần sau không được làm như thế nữa!” Mặc dù Trương Huyền là thân bất tử, anh cũng không chịu nổi cái cảm giác sợ hãi không biết khi nào tử vong đột kích như vậy, Niếp Hành Phong nghiêm mặt nói. Cũng chỉ có nghiêm mặt, mới có thể thoáng áp chế được cái tên không an phận này.
“Yên tâm, tuyệt đối không có lần sau.” Trương Huyền nháy nháy mắt đáp lại, mắt xanh dưới ánh mặt trời lóng la lóng lánh, mỉm cười nói: “Bởi vì tôi đã hiểu rõ tình cảm của anh dành cho tôi.”
Cậu đem gói thuốc vo thành một nhúm, giơ tay lên, thực tiêu sái ném xuống biển, Hoắc Ly nhìn thấy, kêu to: “Đại ca, anh sao lại có thể ném đồ lung tung xuống biển như thế? Chúng ta chỉ có một địa cầu, anh phải đề cao ý thức bảo vệ môi trường.”
“Bảo vệ môi trường?” Trương Huyền cười nhạt, “Nơi này là địa bàn của anh, dù anh có ném bom nguyên tử cũng không ai dám quản, này, ánh mắt các người là có ý gì đấy hả?”
Hoắc Ly khinh thường nhún nhún cái mũi, mang Tiểu Bạch rời đi, “May mắn sắp đến hải cảng, nếu không đại ca nhất định có thể chém gió đến tận phương Bắc.”
Niếp Hành Phong cũng xoay người đi sang mạn thuyền bên kia, để Trương Huyền một mình ở lại đó, Trương Huyền quay đầu nhìn mặt biển xanh lam, bỗng nhiên nở nụ cười, tự giễu nói: “Ngươi xem, lời nói thật vĩnh viễn không ai tin.”
Sau khi đến cảng, hành khách lục tục rời thuyền, Niếp Hành Phong thấy các thành viên của câu lạc bộ tâm linh đi ra nhưng không có Chu Lâm Lâm, xem ra cậu ta hoàn toàn không còn gì băn khoăn mà ra đi, lại nhìn Hoắc Ly, nó đang cầm một đống ảnh chụp nói lời từ biệt với Giang Sanh. Trong chuyến đi này Giang Sanh chụp cho nó không ít ảnh chụp, làm cho tiểu hồ ly rất nghiện chụp ảnh.
Trương Huyền hỏi Tiểu Bạch đang ngồi xổm trên đầu vai cậu, “Giang Sanh tìm được máy ảnh của cậu ta chưa?”
“Không có, nhưng cậu ta đã có máy dự phòng.”
“Di, mọi người ở đây à.”
Tả Thiên cầm túi du lịch chạy tới, nhìn thấy bọn họ, liền dừng lại chào hỏi, sau đó lấy danh thiếp lần lượt đưa cho mọi người, Tiểu Bạch cũng không buông tha, bị nhét vào trong móng vuốt.
“Tất cả mọi người là bằng hữu, về sau có vụ việc gì nhất định phải chiếu cố tôi nha, chỉ tính mọi người 70% thôi, phụ nữ nửa giá. . . . . .”
Tựa hồ thấy được Trương Huyền thứ hai, Niếp Hành Phong trên trán gân xanh nổi lên, may mà Tả Thiên không dong dài nhiều, bởi vì anh ta phát hiện Trình Duệ đang đi về phía này, cuống quít chạy mất.
“Lão già kia lại quấn quít lấy bảo tôi bán bảo hiểm, mọi người ngăn cản giúp tôi, gặp lại sau.”
Tả Thiên vừa mới chạy đi, Trình Duệ liền lại đây, Trương Huyền ngăn anh ta lại, cười nói: “Sự tình đều đã giải quyết xong, anh sao vẫn còn ăn mặc như ông già thế này, đuổi theo người ta đòi mua bảo hiểm?”
“Quá nhàm chán thôi, mới vừa tìm được một kẻ thú vị, cái gì cũng phải dùng cho hết giá trị của nó, tiền của Trình gia chúng ta nào có dễ lấy như vậy?”
Trình Duệ cười hì hì cáo từ rời đi, Tiểu Bạch nhăn cái lổ tai, thở dài: “Hiện tại nghề nghiệp gì cũng không dễ làm a, làm trinh thám xã còn phải bán đứng nhan sắc, vẫn là làm mèo có điều so sánh tự tại.”
Tiểu Bạch đột nhiên phát biểu cảm thán về nhân sinh, Trương Huyền lại xem Niếp Hành Phong, thấy anh nhìn ra mặt biển xa xa, vẻ mặt trầm tĩnh.
“Chủ tịch, anh suy nghĩ cái gì?”
“Suy nghĩ —— hải thần kỳ thật đã thực hiện lời hứa, Trần Dục bọn họ không phải đều có được tài phú và địa vị sao?” Nếu bọn họ không quá tham lam, cố gắng nhiều hơn một chút, nhân sinh sẽ không biến thành như vậy.
Niếp Hành Phong quay mắt lại, hỏi Trương Huyền, “Cậu nói, mọi việc thật sự đã kết thúc rồi sao?” Tuy rằng tìm ra hung phạm, nhưng vẫn có rất nhiều bí ẩn chưa được tháo gỡ, tỷ như cái truyền thuyết về khế ước hải thần bí ẩn kia, tiếng kêu dẫn dắt Trương Huyền, Trần Dục cùng những người khác chết rồi mà sống lại, còn có Trần Đạc ly kỳ mất tích dưới khoang thuyền chứa đồ, sau lại đột nhiên chết, những chuyện này cũng không phải một mình Tiêu Vũ có thể làm được.
“Chủ tịch, bệnh cũ của anh lại phát tác.” Trương Huyền thở dài.
“Còn có bản vẽ bao quát các đảo nhỏ cùng đảo Kim Ngân, tôi cảm thấy nhìn rất quen, nhưng làm thế nào cũng không nhớ nổi đã thấy ở đâu.”
“Nhớ tới thì sao? Vùng đảo kia sẽ trở thành của anh sao?”
“Sẽ không.” Bất quá nhớ ra thì cảm giác sẽ tốt hơn.
Tiếng còi xe cảnh sát cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ, Ngụy Chính Nghĩa đã thay đồng phục cảnh sát, áp giải Hướng Văn lên xe, là đồng phạm, Hướng Văn tội danh không nhẹ, nhưng hắn tựa hồ căn bản không để ý. Xe khởi động, khi đi qua bên cạnh Niếp Hành Phong, hắn còn cười hướng về phía anh xua tay, cửa kính xe phản chiếu lên trên mặt Hướng Văn, Niếp Hành Phong chỉ tới kịp nhìn thấy hai mắt của hắn híp lại, con ngươi u tối âm lãnh, phối hợp với nụ cười chợt lóe lên, làm cho người ta không rét mà run.
Tim đập mạnh, Niếp Hành Phong đột nhiên nhớ tới vì sao cảm thấy Hướng Văn quen mặt, ánh mắt hắn rất giống Địch Sí, âm trầm, đen tối, không mang theo một tia tình cảm nào thuộc loại nhân loại.
Yên lặng nhìn xe cảnh sát chạy đi xa, Niếp Hành Phong quay mắt lại, thấy Trương Huyền cùng Hoắc Ly đang vội vàng đem vali du lịch nhét vào trong tắc xi, căn bản không để ý đến màn vừa rồi, anh tự giễu cười.
Có lẽ bản thân thật sự là suy nghĩ nhiều.
******
“Theo công bố của cảnh sát, sự kiện giết người trên tàu Thiên Dương có liên quan đến hoạt động của dị giáo, thủ phạm chính tự sát chết, trong quá trình điều tra vụ án, tòng phạm Hướng Văn tối hôm qua đã đào tẩu, phỏng đoán là do cảnh sát giám sát thất trách gây nên, người dân nếu như phát hiện nhân vật khả nghi. . . . . .”
Trên màn hình TV xuất hiện ảnh chụp của Hướng Văn, phía dưới còn hiện lên đường dây nóng của cảnh sát, âm thanh có chút ồn ào, người lái xe đem kênh chuyển sang công dụng hướng dẫn phương hướng, hình ảnh biểu hiện ra vị trí xe đang chạy —— một khu dân cư cao cấp u tĩnh.
Người đó tính toán vị trí dừng xe, bung dù xuống xe, bên ngoài trời mưa rất lớn, tiếng mưa rơi tí tách làm cho đêm tối càng thêm tiêu điều.
Hắn đi vào trước cửa một căn hộ, theo như giao hẹn cửa không có khóa, hắn đi vào, thu ô lại, theo ngọn đèn đi vào thư phòng ở phía cuối.
Thư phòng rất lớn, lại chỉ bật một cây đèn bàn nhỏ, giá sách dựng thẳng dựa vào tường để đủ các loại sách thuốc, chủ nhân phòng ngồi ở trên ghế ngay trước bàn, cười nói với hắn: “Thật đúng giờ, mưa lớn như vậy tôi còn nghĩ cậu sẽ đến muộn.”
Chủ nhân tao nhã nâng tay lên, ý bảo khách đến thăm ngồi xuống, lại bị người ta phớt lờ, người tới chơi lạnh nhạt nói: “Tôi không tính toán ở lâu, có chuyện gì ông cứ nói thẳng đi.”
“Tốt, tôi cũng biết trợ lý tổng giám đốc là bận rất nhiều việc, vậy không nhiều lời, tôi nghĩ cậu hẳn là sẽ cảm thấy hứng thú với cái này.”
Chủ nhân bật nguồn điện, màn hình tinh thể lỏng đính ở trên tường chiếu ra cảnh quay Niếp Hành Phong và Trần Dục đánh nhau trong khoang điều khiển ở trên tàu Thiên Dương, sau đó Tiêu Vũ nổ súng giết Trần Dục, tiếp theo Trần Dục sống lại công kích Niếp Hành Phong, khi đang đánh nhau thì Trương Huyền đến, toàn thân sũng nước phát ra ánh sáng màu lam nhạt như nước biển, giống như luồng ánh sáng ấy bao quanh lấy thân cậu, hai cái nhánh sừng thật lớn mọc lên cử động xoay quanh ở phía sau lưng, thân mình nó phát ra ánh sáng bạc, chói sáng loá mắt, giống như hai cái sừng rồng trong truyền thuyết, Trương Huyền hai tròng mắt lấp lánh sắc vàng, lạnh nhạt nhìn bọn họ đánh nhau, cho đến Niếp Hành Phong ngã xuống đất mới động thủ, ánh sáng loé lên từ ngón tay, dễ dàng đem Trần Dục cắt thành mấy khúc. . . . . .
“Rất đặc sắc đúng không?” Chủ nhân bước đi thong thả đến bên cạnh vị khách, nhìn thấy hai tròng mắt lam nhạt của cậu, mỉm cười hỏi.
“Hoá ra máy chụp ảnh của Giang Sanh là bị ông lấy đi.”
“Máy ảnh này chức năng không tồi, quay phim hình ảnh rất rõ ràng, tôi nghĩ là khi Giang Sanh té xỉu đã vô tình ấn phải nút ghi hình, mới có thể quay được đoạn phim này, lúc vừa mới nhìn thấy tôi còn thật sự chấn động, Trương tiên sinh, cậu cũng không phải là người thường nha, không, có lẽ cậu căn bản không phải là người!”
Yên lặng nghe ông ta nói xong, Trương Huyền sắc xanh trong mắt nhàn nhạt, ở chỗ sâu trong đáy mắt như đang chiếu ra một cảnh tượng khác —— ngày đó ở khoang đáy, cậu từ trong tình trạng vô tri vô thức tỉnh lại, hai cái sừng bạc xoay quanh, nháy mắt đem ba cương thi kia chém thành mảnh nhỏ, khi đó trí nhớ của cậu còn lúc ẩn lúc hiện, nhưng sau khi bị Trần Dục bức nhảy xuống biển liền hoàn toàn khôi phục.
Đoàn khói đen kia kỳ thật chính là một phần của cậu, về tới lãnh địa của chính mình, ý thức của cậu kêu gọi cậu thức tỉnh, cơn lốc sóng thần là dị tượng do lúc cậu bị rớt xuống biển gây nên, cậu đương nhiên nhớ rõ Tiêu Vũ đã làm gì đối với mình, nhưng không có ý nói ra, xem nhân loại lúc nào cũng bị vây trong trạng thái hoảng sợ so với giết bọn họ còn thú vị hơn, dù sao Niếp Hành Phong sớm muộn gì cũng sẽ nghi ngờ Tiêu Vũ, việc phiền toái đó mình không cần phải nói, anh cũng sẽ chủ động đi giải quyết.
“Bác sĩ Đỗ hẹn riêng tôi tới đây, không phải chỉ là để đề cập đến thân phận của tôi chứ?”
“Đương nhiên không phải.” Bác sĩ Đỗ cười rất đắc ý, từ từ nói: “Cậu nói xem, nếu Niếp chủ tịch biết người không phải bị anh ta giết, mà là cậu, lại còn dùng để thủ pháp tàn nhẫn như vậy, anh ta sẽ nghĩ như thế nào?”
“Ông muốn gì?”
“Tôi yêu cầu cũng không nhiều lắm, năm trăm vạn, thanh toán một lần bằng tiền, là người yêu chủ chủ tịch tập đoàn tài chính Niếp thị, từng đó đối với cậu mà nói hẳn là rất nhẹ nhàng.”
Trương Huyền con ngươi lưu chuyển, dừng ở trên người bác sĩ Đỗ, nhẹ giọng hỏi: “Ông uy hiếp tôi?”
Bác sĩ Đỗ ha ha cười gượng hai tiếng, “Đừng nghĩ giết tôi diệt khẩu, tôi biết sự lợi hại của cậu, trước khi hẹn với cậu sớm đã có tinh toán rồi, nếu tôi phát sinh chuyện ngoài ý muốn, Niếp Hành Phong ngay lập tức sẽ nhận được này đoạn phim này, anh ta mà nhìn thấy là biết cậu chỉ giả vờ mệt mỏi, thậm chí còn cố ý làm cho Tiêu Vũ bắt cóc cậu, rồi nhân cơ hội giết cô ta. Đêm đó tôi cũng nhìn thấy được, viên đạn không bắn được cậu, lại bắn chết Tiêu Vũ, là cậu giở trò, nếu Niếp Hành Phong biết cậu đê tiện như vậy, còn có thể thích cậu sao?”
Trương Huyền quay ánh mắt lại, trên đôi môi hiện lên nụ cười, điệu cười nhạt ở dưới đèn có vẻ quỷ dị khác thường, chỉ tiếc người đầu óc chỉ nghĩ đến tiền không nhìn thấy.
“Ông có biết hậu quả khi uy hiếp tôi không?”
Giọng điệu bình thản, lại lộ ra vẻ âm trầm làm cho người ta không rét mà run, nhìn thấy sắc vàng xẹt qua trong mắt Trương Huyền, bác sĩ Đỗ đột nhiên có chút sợ hãi, theo bản năng lùi về phía sau, miễn cưỡng cười nói: “Cậu sẽ không. . . . . .”
Lời nói bị cắt đứt giữa chừng, ánh sáng lãnh lệ từ ống tay áo Trương Huyền bắn ra, cắt đứt yết hầu ông ta, thân hình theo đó từ từ trượt xuống, ngữa mặt té ngã trên sàn.
Máu tươi từ khí quản bắn văng khắp nơi, bác sĩ Đỗ hoảng sợ mở lớn miệng, tựa hồ nghĩ muốn kêu cứu, tiếng nói lại bị máu tươi dâng lên ngăn chặn .
Trương Huyền bước đi thong thả đến trước mặt ông ta, cúi đầu lạnh lùng nhìn, trong đôi mắt xanh ánh vàng du động, sáng rực lên giống như ánh lửa, nhẹ giọng hỏi: “Hiện tại ông còn muốn năm trăm vạn kia nữa không?”
Bác sĩ Đỗ dùng sức lắc đầu, con mắt vì hoảng sợ mà mở lớn, trừng mắt nhìn Trương Huyền.
“Trần Dục mang người sắp chết ra biển, không có sự giúp đỡ của bác sĩ thì căn bản không thể làm được, ông ta sợ tôi bấm đốt ngón tay tìm ra chân tướng, cho nên bảo ông bỏ thuốc vào đồ ăn và thuốc uống của tôi, làm cho tôi vẫn luôn bị khó chịu, chuyện này tôi vốn không muốn so đo với ông, ông lại cố tình tự tìm tử lộ.”
Trương Huyền nhìn lướt qua hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng ở trước mặt, hừ nói: “Cho tới bây giờ không ai dám uy hiếp tôi, hơn nữa ngay cả lợi thế để uy hiếp tôi ông cũng không có, ông cho là Niếp Hành Phong nhìn thứ này thì sẽ rời bỏ tôi? Tôi nói cho ông, anh ta tin tưởng tôi là bởi vì anh ta nghĩ muốn tin tưởng, cho nên dù ông có lấy hình ảnh chân thật đến đâu cho anh ta xem, anh ta cũng sẽ làm như không thấy.”
Tiếng chuông vang lên, Trương Huyền nhận cuộc gọi, bên kia vang lên giọng nói của Niếp Hành Phong, “Cậu lại chạy đi đâu đấy?”
Lạnh nhạt nhìn người đang ra sức giãy dụa trong vũng máu, Trương Huyền mỉm cười nói: “Tôi đang xem kịch.”
“Xem kịch? Lại gây chuyện gì đấy, lập tức quay lại, tất cả mọi người đều đến đông đủ, đang chờ cậu trở về ăn cơm.”
Trong lời trách cứ bao hàm nồng đậm sự sủng nị, Trương Huyền nở nụ cười, “Đã biết, chủ tịch, tôi sẽ lập tức trở về.”
Tắt di động, Trương Huyền nhìn xem bác sĩ Đỗ, ông ta vì mất máu quá nhiều mà toàn thân run rẩy kịch liệt, trong lúc thở dốc máu ở khí quản gian phát ra những âm thanh kỳ dị, hai mắt vô thần nhìn cậu.
“Phàm nhân, vĩnh viễn là đại danh từ tham lam và xấu xí.” Trương Huyền chán ghét chuyển mắt, hai ngón tay giơ lên, vẽ giữa không trung, nhất thời chiếu ra một bùa chú rồng bay được vẽ bằng những tia sáng vàng nối với nhau, bùa chú hoàn thành xong, cậu cầm lấy ô che, xoay người đi ra ngoài.
Bên ngoài mưa bay lả tả, Trương Huyền cầm ô đi về phía trước không xa, phía sau vang lên một tiếng nổ, ánh lửa bừng lên, gió lạnh thổi quét làm lửa càng rực, nhất thời hỏa thế hừng hực, nháy mắt cắn nuốt cả căn nhà.
Trương Huyền đi chậm lại, nhưng không hề quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước, đằng trước mưa lạnh rơi không ngừng, giống như một mảnh hắc ám khôn cùng, có bóng người từ giữa bóng tối chậm rãi đi tới, khi hắn lại gần, ô che trong tay hắn được nâng lên, bên dưới là khuôn mặt của Hướng Văn, nhưng nháy mắt lại biến thành khuôn mặt Địch Sí, con ngươi đen như mực như đang mỉm cười, âm lãnh mà biến hoá kỳ lạ.
“Lão bằng hữu, chúng ta rốt cục gặp mặt .”
Trương Huyền dừng bước, lại không nhìn hắn, chỉ lạnh lùng nói: “Là ngươi một mực đóng vai thần linh giở trò trên tàu biển chở khách?”
Địch Sí nhún nhún vai, cười nói: “Nói đến thì, vì để cho ngươi hoàn toàn thức tỉnh, ta chính là mất không ít tâm tư đấy, thế mà một câu cảm ơn cũng không có.”
“Ngươi chỉ làm vì chính mình thôi.”
“Nhưng mà muốn diệt trừ Niếp Hành Phong cũng không phải tâm nguyện của một mình ta đúng không? Lẽ nào qua bao nhiêu khó khăn đến bây giờ, ngươi lại luyến tiếc .”
“Ta chưa bao giờ quên sự sỉ nhục hắn đã dùng bùa chú với ta!” Tiếng chuông di động lại vang , Trương Huyền lại không tiếp, chỉ nói: “sau này ta sẽ liên lạc với ngươi.”
“Ta rất chờ mong .”
Cầm ô che, Địch Sí mới vừa đi được nữa bước, lại bị Trương Huyền gọi lại, lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ kỹ – nếu ngươi còn dám lấy danh nghĩa của ta định khế ước với phàm nhân, ta sẽ giết ngươi! Bắc hải chi thần chỉ có một, là ta, Huyền Minh!”
Hai bóng người lần lượt bước đi, cả hai đều không có quay đầu lại, thân ảnh Địch Sí dần dần biến mất ở trong mưa, Trương Huyền thì trở về chỗ đỗ xe.
Ngồi lên xe, cậu mở di động ra, trong hộp thư có lời nhắn lại của Niếp Hành Phong.
『 Trong nhà nhóm động vật chờ không kịp, đã ăn cơm , Tiểu Ly nấu một bàn đầy thức ăn, ngàn vạn lần không thể bỏ qua, món cậu thích tôi đã tận lực giữ lại giúp cậu, mau về. 』
Trương Huyền đem điện thoại ném sang một bên, mắt vàng yên lặng nhìn về phía trước, khởi động xe, lái đi.
Lần này sẽ không tiếp tục bỏ lỡ, hơn vạn năm mới chờ tới cơ hội, cậu nhất định sẽ lợi dụng thật tốt!
《 còn tiếp 》
【 lời cuối sách 】
Độc giả thân ái, mọi người có khỏe không.
Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đọc tác phẩm này, hy vọng chuyện thần quái không quá đáng sợ này có thể làm cho mọi người cảm thấy vui vẻ.
Ở trong tập này, thân phận của Trương Huyền cuối cùng cũng được tiết lộ, thân phận thật hoành tráng, bất quá đáng tiếc vẫn là áp không được chủ tịch, bởi vì người ta có tiền thôi, đối với tiểu thần côn coi tiền tài là tối thượng mà nói, số phận vĩnh viễn tuyệt đối không thể xoay người.
Trong câu chuyện lần này xuất hiện khá nhiều nhân vật, hơn nữa bởi vì chuyện phát sinh trong hoàn cảnh khá bí ẩn, cho nên tình tiết có thể tương đối phức tạp, sau khi viết xong tôi từng nghĩ muốn thử bớt đi vài nhân vật không quan trọng, lại phát hiện mỗi người đều rất trọng yếu, ít đi một người đều không thể đem cả sự kiện xâu chuỗi lại, vì thế liền để nguyên, hy vọng không làm cho mọi người cảm thấy rối rắm. Tập tuy rằng nói đến quan tài nghe rất là đáng sợ, nhưng trên thực tế lại không có gì kinh khủng, từ đầu đến đuôi chủ yếu là trinh thám (chủ tịch thật nhiều đất diễn a), viết đến cuối cùng, bỗng nhiên có thể vỗ ngực tự hào nói, Tiểu Lạc có thể đổi nghề viết tiểu thuyết trinh thám!
Cuối cùng là một màn xoay chuyển hình tượng của tiểu thần côn, biến thành nhân vật phản diện, xin mọi người không cần bất ngờ, người này ngay từ đầu đã bị đặt ra là nhân vật phản diện rồi, về phần cậu ta có thể thực sự cùng ma đầu hợp tác đối phó với chiêu tài miêu của mình hay không, tập sau sẽ bàn đến.
Kính mời mọi người đón đọc tập tiếp theo, 《 Quy đồ 》.(đường về)