Nhiếp Hành Phong chìa tay ra, nhưng viện trưởng không bắt, mà chào bằng cách gật đầu: “Tôi tên Tĩnh Đường, là viện trưởng cô nhi viện Thường Vận.”
Ông ta không chào lại, nhưng ngữ điệu điềm tĩnh, cử chỉ nho nhã, nên cũng không mang đến cho người ta cảm giác cao ngạo. Nghe giọng nói khoảng chừng trên dưới năm mươi, nhưng nhìn từ da dẻ trên mu bàn tay thì ông ta hẳn còn trẻ hơn một chút.
Nhiếp Hành Phong thu tay về, tự giới thiệu mình: “Tôi là Nhiếp Hành Phong, từng được nghe một vài chuyện liên quan đến ngài viện trưởng từ chỗ ông nội Nhiếp Dực. Thằng bé nhà tôi hoạt bát nghịch ngợm, tá túc ở nơi này nhất định sẽ gây thêm cho ngài không ít rắc rối, xin hãy thông cảm cho.”
“Nhiếp tiên sinh nói quá lời rồi, tôi mở cô nhi viện này cũng bởi vì thích trẻ con. Trẻ con hoạt bát một chút, nơi này mới càng thêm tinh thần.”
Nhiếp Hành Phong nói chuyện hàm súc, đối phương cũng đối đáp lễ độ. Cách khăn che mặt, anh không nhìn thấy tướng mạo viện trưởng, nhưng nghĩ người thế này hẳn là ôn hòa điềm đạm. Người đàn ông cố tình giữ khoảng cách giữa hai bên, giống như không am hiểu cách giao lưu với người xa lạ hơn là tị hiềm.
“Bích họa nơi này thật đẹp.”
Trương Huyền thưởng thức một vòng xong chạy tới. Cậu xen vào đúng lúc cắt ngang sự im lặng ngắn ngủi, đưa tay muốn vỗ vai viện trưởng, bị viện trưởng kịp thời né tránh, làm động tác mời họ ngồi.
Nhiếp Hành Phong ngồi xuống ghế salon đối diện, Trương Huyền ngồi thẳng lên tay vịn ghế salon, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước, cảm thấy rất hứng thú hỏi: “Xin hỏi viện trưởng, ngài mời công ty trang trí nào vậy? Đúng lúc tôi đang muốn chỉnh trang lại phòng ốc, quyết định dùng loại bích họa này.”
“Sửa sang cách đây rất lâu rồi, không nhớ nữa.”
“Tiếc thật đấy, vậy tôi chụp ảnh lại, mang đi hỏi xem ai có thể thiết kế được hình vẽ như thế.”
Trương Huyền nói xong, không đợi viện trưởng trả lời, đã lấy điện thoại di động ra chụp tách tách mấy tấm, đến khi viện trưởng ngăn lại thì cậu đã chụp xong rồi, sau đó cúi người như không có gì nghịch điện thoại di động.
“Trương tiên sinh, cái cách chưa được sự cho phép đã chụp ảnh như anh rất không lịch sự.”
“Tôi biết, cho nên ông nội mới gửi nuôi Bé con ở chỗ này, ông biết tôi nuôi dạy không tốt.”
“Nếu đã biết khuyết điểm của mình, lẽ nào anh không muốn thay đổi sao?”
“Không.” Trương Huyền dừng động tác chơi điện thoại, ngẩng đầu cười he he với viện trưởng, nói: “Tôi sống không phải vì cho người ta thích.”
Tiếp đó lại là một hồi im lặng ngắn ngủi, có lẽ cho tới bây giờ, viện trưởng chưa từng gặp người nào như Trương Huyền. Ông ta dường như tức giận, đây là điều đương nhiên, người bình thường gặp phải tình huống này tâm trạng cũng sẽ không tốt lắm.
Nhiếp Hành Phong kịp thời tiếp lời: “Trương Huyền, sao em có thể nói với viện trưởng như thế, còn không mau xin lỗi.”
“Xin lỗi.” Nhiếp Hành Phong là người duy nhất trên đời này Trương Huyền không làm trái lời, theo lời anh nói thành thật cúi đầu nhận lỗi với viện trưởng, sau đó đưa màn hình di động về phía ông ta: “Nếu ông không muốn người khác dùng sản phẩm phục chế, vậy tôi đành phải xóa đi thôi. Lại nói, giấy dán tường chiêu tài miêu khá phù hợp với thẩm mỹ của tôi. Chủ tịch, anh nói có đúng không?”
Nhiếp Hành Phong không để ý đến cậu, quay đầu về phía viện trưởng: “Lần này chúng tôi tới thăm Bé con, tiện thể muốn hỏi xem Chung Khôi có tới thăm hỏi ngài không?”
Tâm tư của viện trưởng còn đặt trên những hình kia, nhìn màn hình điện thoại Trương Huyền hiển thị đã xóa hết, ông ta mới dời ánh mắt đi, nói: “Tôi đã bảo chú Tiền đi gọi Bé con tới rồi. Về phần Chung Khôi, cậu ta không có tới, có tới tôi cũng không gặp. Những đứa trẻ đã đi, tôi sẽ không cho chúng tới cửa nữa.”
“Tại sao lại thế?” Trương Huyền thu điện thoại lại, tò mò hỏi.
“Bởi vì mỗi người đều phải đi về phía trước, không cần thiết nhìn lại quá khứ nữa.” Viện trưởng nhàn nhạt nói: “Chỉ có người hạnh phúc mới có tư cách nhìn lại, nếu chỉ có bất hạnh, mọi người đều mong sao quên hết mọi thứ đi mới tốt.”
Nhớ lại những chuyện trải qua cùng sư phụ lúc trước, Trương Huyền cắn môi dưới không nói.
“Chung Khôi hoàn toàn chưa từng xuất hiện ở nơi này?” Nhiếp Hành Phong hỏi lại.
“Chưa.” Viện trưởng trả lời rất khẳng định: “Nếu cậu ta có tới, ông Triệu sẽ nói với tôi.”
“Không biết ngài Tĩnh Đường có nghe thấy chuyện án mạng xảy ra trên núi Thanh Viên không? Có một tài xế taxi chở khách bị giết trên đường, địa điểm cách cô nhi viện không xa, cảnh sát hẳn là có tới hỏi thăm đúng không?”
“Có.”
Viện trưởng liếc mắt nhìn Nhiếp Hành Phong, tuy cách khăn che mặt, nhưng Nhiếp Hành Phong cảm giác được sự kinh ngạc trong mắt đối phương. Hiển nhiên ông ta đã tưởng tượng mục đích mình tới thăm hỏi thành tra án, nhưng vẫn trả lời: “Địa điểm xảy ra vụ án thực ra cách nơi này một quãng, gần đây chúng tôi cũng không có người ngoài đến thăm, Chung Khôi có giết người hay không tôi càng không biết.”
“Ủa? Cảnh sát nói với ngài là Chung Khôi giết người à?” Không ngờ động tác tra án của Ngụy Viêm lại nhanh như thế, Trương Huyền nhịn không được giữa chừng xen miệng vào hỏi.
“Họ chỉ nói Chung Khôi bị tình nghi, có điều người đã rời khỏi nơi này không còn liên quan đến viện tôi nữa. Cậu ta có bị tình nghi hay không, có thực sự giết người hay không, tôi cũng không quan tâm. Tôi đã giải thích với cảnh sát như thế.”
“Nói như vậy có phải quá vô tình rồi không? Dù sao Chung Khôi từ nhỏ đến lớn đều ở chỗ này, giống như người thân của ông…”
“Tôi không có người thân.” Cắt ngang lời nói của Trương Huyền rất gọn gàng, viện trưởng lạnh lùng nói: “Đối với tôi, mỗi đứa bé ở nơi này đều giống nhau, bất kể ở bao lâu rồi cũng phải đi.”
Trương Huyền hoàn toàn không để ý đến sự lạnh nhạt của ông ta, cười he he nói: “Nhưng cảnh sát không nghĩ vậy đâu nhỉ? Họ không nghi ngờ ông chứa chấp kẻ tình nghi sao?”
“Vậy thì đợi đến lúc họ nhận được lệnh khám xét, cô nhi viện lớn thế này, cũng chẳng chạy được.”
“Vậy hai hôm nay ngoại trừ Chung Khôi, còn có người lạ nào tới thăm ông không?”
“Người lạ?”
“À, ví dụ như đến nhận con, hoặc là nghe tiếng đến thăm, nói chung người nào cũng được.”
“Không có.”
Trương Huyền thực ra là muốn hỏi đến Trương Yên Hoa, nhưng câu hỏi đi vào ngõ cụt. Nhìn ra được viện trưởng rất đề phòng bọn họ, cậu nhìn Nhiếp Hành Phong. Nhiếp Hành Phong cho cậu ánh mắt ngừng lại, không cần nói hai người cũng đoán được, cảnh sát tới nơi này lục soát nhất định là đụng phải cái đinh mềm, không tra ra được cái gì. Về phần vì sao họ không tiếp tục truy xét nữa, thì chỉ có thể hỏi Ngụy Viêm mới biết được.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của họ, ngay sau đó cửa hơi đẩy ra một khe, gương mặt trẻ con ghé vào khe cửa dè dặt nhìn vào trong, đôi mắt đen lay láy tràn đầy sự linh động, vừa nhìn đã biết là Bé con tới.
“Viện trưởng, con có thể vào không?” Khe cửa lại đẩy ra thêm một chút, tay Bé con nắm lấy cửa, thò đầu hỏi.
Nhận được câu trả lời cho phép, thằng bé lao vào, sau khi đóng cửa lại, liền chạy thật nhanh đến trước mặt Nhiếp Hành Phong và Trương Huyền, giòn giã gọi: “Chào Chủ tịch, chào Huyền Huyền!”
Trương Huyền đưa tay xoa xoa tóc Bé con, so với lần trước gặp, thằng bé hình như hoàn toàn không cao lên, thứ duy nhất thay đổi là da đen đi. Điều này khiến cậu không nhịn được buồn bực nghĩ, với chiều cao của Nhiếp Duệ Đình và Nhan Khai, con của họ hẳn là không lùn mới đúng, có phải nơi này ăn uống quá kém, nên dinh dưỡng mất cân đối không?
“Ở chỗ này quen chưa?” Nhiếp Hành Phong hỏi.
Dường như Bé con nghe không hiểu, nghiêng nghiêng đầu, vươn tay muốn mút ngón tay, bị Trương Huyền ngăn lại, ôm nó vào lòng, nhìn cẩn thận trước sau trái phải, ngoại trừ chiều cao không thay đổi, những chỗ khác đều tốt, cũng không khóc lóc đòi về như lúc trước, xem ra nó đã hoàn toàn hòa hợp vào trong thế giới khác biệt này.
“Chủ tịch hỏi con có thích ở đây không, có ăn no ngủ kỹ không, có gây lộn với các bạn không?”
“Dạ…” Bé con liếc mắt nhìn viện trưởng: “Thích, vừa rồi còn ăn bánh bao húp cháo, còn cãi lộn với bọn nó một trận.”
Thằnh bé bây giờ cũng học được cách nói chuyện xem sắc mặt, Trương Huyền dám khẳng định nếu không có viện trưởng ở đây, Bé con nhất định sẽ nói không thích ở nơi này.
“Sao lại cãi lộn?” Viện trưởng hỏi.
Bị hỏi, Bé con rũ mi mắt xuống, dùng tay vò góc áo một hồi, mới nhỏ giọng nói: “Dạ… không có gì làm, cãi lộn chơi…”
Quả là một câu trả lời hay, nếu không ngại viện trưởng đang ở bên cạnh, Trương Huyền nhất định phì cười, kéo Bé con đến chỗ viện trưởng không nhìn thấy lặng lẽ giơ ngón cái lên với bé, ngoài miệng lại nói: “Đánh nhau là không đúng biết chưa?”
“Dạ, không có đánh nhau cũng không có cắn, chỉ dùng miệng cãi cọ thôi.”
May là không dùng răng, bằng không Ngụy Viêm tiện thể xử lý vụ án giết người ở cô nhi viện luôn.
Trương Huyền nhìn Nhiếp Hành Phong, sau khi nhận được sự đồng ý của anh, nói với Bé con: “Lần này ta và Chủ tịch định đưa con về ở mấy hôm, ông nội muốn bên con cuối tuần, chỗ viện trưởng không có vấn đề gì chứ?”
Câu cuối cùng của cậu là nói với viện trưởng, nội dung đương nhiên cũng là thuận miệng bịa ra. Ông nội Nhiếp cũng chưa từng đề cập đến chuyện đưa Bé con về nhà, nhưng hiện giờ ở gần cô nhi viện xảy ra án mạng, Chung Khôi lại biến mất vô dạng, Bé con không thích hợp ở lại lắm. Chuyện xảy ra có nguyên nhân, quay về nói với ông nội một chút, tin rằng ông không trách mình.
Ai ngờ nghe xong lời đề nghị của Trương Huyền, biểu hiện của Bé con còn kinh ngạc hơn cả viện trưởng, ngẩng đầu chớp chớp mắt, nói “Vậy có phải ở lâu lắm không? Không muốn không muốn, Bé con thích ở đây, muốn ở đây luôn cơ!”
“Vì sao?”
Trương Huyền buột miệng thốt ra, túm áo Bé con lắc tới lắc lui, nghi ngờ có phải bé bị tẩy não rồi không, lúc trước mới tới còn khóc gào đòi đi, giờ có thể đi nó lại không đi, việc này tuyệt đối không bình thường.
“Không phải ông đánh tráo con tôi đấy chứ?” Cậu quay đầu, nghi ngờ hỏi viện trưởng.
“Huyền Huyền, đánh tráo là gì?”
“Chính là tìm một người giống con thay thế con.”
Trương Huyền vừa nói vừa xoa nắn mặt Bé con, lại cạy miệng bé ra kiểm tra răng nanh của bé, đúng rồi, đây chắc chắn là Bé con, nhưng vì sao bé không muốn đi?
“Trương tiên sinh, xin đừng nói giỡn, tâm trạng người làm cha làm mẹ có thể hiểu được, nếu đây là ý của ông cụ Nhiếp, thì để Bé con đi gặp ông cụ cũng là việc nên làm, xin hỏi đêm nay các anh đã đi chưa?”
“Không muốn đi, không muốn đi!” Trương Huyền còn chưa trả lời, Bé con đã kêu lên trước, chạy tới ôm lấy chân viện trưởng, gọi: “Viện trưởng, viện trưởng, để con ở lại đi mà.”
Bản lĩnh của chiêu năn nỉ này không biết Bé con học của ai, bị nó lắc tới lắc lui, khăn che mặt của viện trưởng bay lên. Ông ta lập tức quay đầu sang một bên, động tác rất hốt hoảng, giống như sợ khuôn mặt bị nhìn thấy.
Để không khiến viện trưởng xấu hổ, Nhiếp Hành Phong kịp thời dẫn Bé con đến bên cạnh mình, hỏi: “Con không muốn gặp cụ sao?”
Được hỏi, Bé con lập tức gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu, trong khuôn miệng nhỏ nhắn lầm bầm mấy câu gì đó, Nhiếp Hành Phong nghe thấy hình như nó nói “không thể đi được”, đến khi anh hỏi lại, Bé con lại nói: “Con muốn chơi với các bạn, con không gây lộn, cũng sẽ không cắn các bạn ấy.”
Nhóc con, cắn người không phải là tiêu chuẩn để phán xét việc đi hay ở.
Trương Huyền chống tay lên trán không nói gì, Nhiếp Hành Phong thấy Bé con nắm chặt tay, ngẩng đầu không nhúc nhích nhìn mình, mắt ngân ngấn nước, xem ra nếu mình ép dẫn nó đi, nó sẽ khóc òa lên ngay.
Nhiếp Hành Phong nhìn về phía viện trưởng, tuy rằng anh sẽ không cho rằng Bé con bị đánh tráo giống Trương Huyền, nhưng phản ứng của Bé con vẫn rất kỳ quặc. Trước khi tới họ từng cân nhắc giả như viện trưởng không thả người họ nên đối phó thế nào, nhưng không ngờ rằng rắc rối lại xuất hiện ở chỗ Bé con. Thằng nhóc này khăng khăng như thế, nhất định là có bí mật, đáng tiếc trước mặt người ngoài, anh không thể hỏi nhiều.
“Xem ra nơi này rất tốt, Bé con không muốn đi.” Anh nửa đùa nửa thật nói với viện trưởng.
Viện trưởng lại không cười, lo lắng gọi: “Bé con…”
“Trẻ con đều ham chơi, nó ở nhà không có bạn chơi cùng, giờ có các bạn, nên không muốn về cũng phải.” Nhiếp Hành Phong giải thích giúp Bé con, Trương Huyền há miệng muốn phản bác, bị anh dùng ánh mắt ngăn lại, nói tiếp: “Không sao, bảo ông nội tới thăm nó cũng được. Xin lỗi, viện trưởng, lần này chúng tôi đột nhiên đến thăm, gây thêm phiền hà cho ngài.”
“Không đâu, Nhiếp tiên sinh nói quá lời rồi, trời đã muộn.” Viện trưởng quay đầu nhìn bên ngoài, ngay khi Trương Huyền cho rằng ông ta sẽ để họ ngủ lại thì ông ta lại nói: “Buổi tối đường núi khó đi, các anh vẫn nên lên đường sớm thì hơn.”
Chiêu bưng trà tiễn khách này thật đẹp, ngay cả Trương Huyền cũng không tìm được cớ để ở lại. Hai người cáo từ viện trưởng, lúc gần đi Trương Huyền lại cầm tay Bé con. Bé con ngẩng đầu nhìn họ, đôi mắt mong ngóng khiến người ta cảm thấy bé rất muốn đi cùng, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, lưu luyến tiễn họ tới cửa, nói: “Bai bai Chủ tịch, bai bai Huyền Huyền.”
“Phải chăm sóc bản thân cho tốt đấy, biết chưa?”
Mặc dù biết đứa bé có lẽ không thể hiểu được lời mình nói, nhưng Nhiếp Hành Phong vẫn dặn dò. Miệng Bé con mếu máo, như sắp òa khóc, nhưng nước mắt lưng tròng, cuối cùng vẫn không chảy xuống, chỉ gắng sức gật đầu một cái, tỏ ý mình đã hiểu.
Trương Huyền nhìn mà trong lòng khó chịu, rất muốn khiêng thẳng nó lên vai đi về, tay lại bị nắm lấy, ý của Nhiếp Hành Phong là cậu không nên hành động thiếu suy nghĩ, cậu đành phải dằn xuống không lên tiếng, theo Nhiếp Hành Phong rời đi.
Bé con ghé vào khung cửa, nhìn suốt theo Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong đến khi không còn thấy bóng dáng, nó mới sụt sịt, rụt đầu về, viện trưởng đưa khăn tay cho nó, hỏi: “Sao không đi?”
Dường như nghe không rõ, Bé con ngẩng đầu, chớp mắt nhìn viện trưởng, viện trưởng còn muốn hỏi lại, trên cầu thang hình xoắn ốc truyền đến tiếng bước chân, một cô gái mặc áo trắng đi xuống, thấy cô ta, Bé con lập tức ngậm chặt miệng.
“Quả là một đứa bé đáng yêu.”
Cô gái đi thẳng đến trước mặt Bé con, đưa tay bóp hai má nó nhéo nhéo, nhéo hơi mạnh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé lập tức đỏ lên, viện trưởng vội vàng đưa tay đánh tay cô ta ra, dùng giọng đề phòng hỏi: “Không phải cô ép nó ở lại đấy chứ?”
“Sao có thể chứ?” Cô gái xinh đẹp đắp nụ cười mỉm lên mặt, khóe miệng nhếch lên, hơi mang theo sự châm biếm nói: “Đứa trẻ nhỏ thế này, nếu như ta ép nó, nó sẽ càng sợ hãi mà chạy mất ấy chứ, vừa rồi ông cũng thấy đấy, là tự nó khăng khăng muốn ở lại.”
Bé con ngẩng đầu nhìn cô gái, nghiến chặt răng, không nói câu nào. Cảm nhận được địch ý của bé, cô gái ngồi xổm xuống, bốn mắt nhìn nhau với bé, cười hỏi: “Hình như mi không thích ta lắm, nhưng ta vẫn luôn thích mi. Đáng tiếc lúc ta cần mi thì mi không có ở đây. Hiện giờ tóm mi dễ như trở bàn tay, ta lại nhận ra sự tồn tại của mi không còn quan trọng nữa.”
Bé con vẫn căng cứng khuôn mặt, nhìn chằm chằm vào đôi mắt của cô gái. Cô gái bị ánh nhìn của bé làm cho hơi sợ, đang định trở mặt, Bé con bị viện trưởng kéo về phía sau, lạnh lùng nói với cô ta: “Dung Dung, cô biến thành thế này, đều là do ta gây ra, ta sẽ gánh chịu tội lỗi năm đó. Nhưng nếu cô kiếm chuyện với những người khác ở đây, thì đừng trách ta vô tình.”
Dung Dung thu lại nụ cười, đứng lên cũng đáp lại lạnh lùng giống vậy: “Ta biết, cho nên ta tới nơi này chỉ để tìm ra cách khiến ta hồi sinh, chỉ cần ông không cản trở ta, mọi chuyện đều dễ nói. Sai lầm như vừa rồi đừng để tái phạm lần thứ hai, bằng không với suy nghĩ của oán linh, ta thật sự không biết bản thân sẽ làm ra những gì đâu.”
Viện trưởng kinh ngạc nhìn cô ta, Dung Dung cười nhạt: “Ông cố ý gặp gỡ Trương Huyền và Nhiếp Hành Phong ở nơi này, là muốn mượn bọn họ đối phó với ta phải không? Ông không dám động đến ta, liền định mượn tay người khác. Đáng tiếc, pháp thuật của Trương Huyền không lợi hại như ông tưởng đâu.”
“Xin đừng suy bụng ta ra bụng người, ta vẫn luôn tiếp khách ở chỗ này. Ngược lại sao cô biết đám người Trương Huyền?”
“Ta rất thích nơi này, thời gian tới ta hy vọng vẫn sẽ tiếp tục ở đây.”
Dung Dung tránh không đáp câu hỏi của viện trưởng, đảo mắt nhìn xung quanh phòng sách giống như Trương Huyền lúc mới tới, sau đó xoay người lên lầu hai, viện trưởng truy hỏi sau lưng cô ta: “Tài xế taxi có phải là do cô giết không?”
“Ta chỉ bằng lòng với ông không gây chuyện với người nơi này, về phần bên ngoài, không nằm trong giao ước giữa hai ta.”
Cô ta trả lời như vậy chẳng khác nào gián tiếp thừa nhận, nghĩ đến người vô tội bị chết, viện trưởng tức giận đến phát run. Cảm nhận được cơn giận của ông ta, Dung Dung tựa trên cầu thang xoay đầu lại, châm chọc: “Lại nói, đây cũng là hiệu ứng bươm bướm, nếu năm đó ông cứu ta, ta cũng không bị biến thành như vậy, hai mươi năm sau cũng không có người vì thế mà chết, cho nên tất cả tội nghiệt đều phải do ông gánh chịu.”
“Có phải Chung Khôi cũng do cô hãm hại không?!”
“Hình như ông rất quan tâm đến gã, gã là gì của ông?”
Bị hỏi lại, viện trưởng dằn phẫn nộ xuống, lấy lại tinh thần, thấy Bé con còn nhìn mình, có lẽ vì sợ, nó nhìn không chớp mắt, ông ta vỗ vỗ vai Bé con, ý bảo bé đi ra, nhưng Bé con dường như nghe không hiểu, lại quay đầu nhìn Dung Dung.
Dung Dung vẫn còn đang cười trên cầu thang: “Ngẫm lại hình như rất trùng hợp, gã họ Chung, ông cũng họ Chung, các ông là người một nhà à?”
Sắc mặt của viện trưởng tái hơn, cũng may trên mặt có khăn che, người ngoài không nhìn thấy được, hỏi: “Sao cô biết họ gốc của ta?”
“Ta còn biết rất nhiều chuyện khác, cho nên đừng có chọc ta, bằng không ta sẽ đồng quy vu tận với ông!”
“Rốt cuộc cô làm gì Chung Khôi rồi?”
“Ta không biết, ta không có hứng thú với một con quỷ nhỏ, nhưng ta muốn khuyên ông một câu. Trước khi lo lắng cho người khác thì nên nghĩ đến tình cảnh của mình trước đi, rất nhiều chuyện không phải cứ che cái mặt lại là có thể giải quyết được vấn đề đâu.”
Tiếng cười nhạo theo tiếng bước chân biến mất trên lầu. Viện trưởng lại khẩn trương đưa tay túm lấy khăn che mặt, tựa hồ lo nó lại đột nhiên rơi xuống. Ông ta rất căm giận khi thấy cô ta cười nhạo phách lối, nhưng nghĩ tới chuyện đáng tiếc năm đó, liền không khỏi thở dài. Ông ta không cách nào đoán trước được chuyện sẽ trở thành như vậy, ông ta chỉ hy vọng trong cuộc phân tranh này Chung Khôi có thể bình an vượt qua.
Vạt áo bị kéo, viện trưởng cúi đầu, phát hiện Bé con ra hiệu cho mình ngồi xuống, ông ta làm theo, Bé con ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói: “Con sẽ giúp người.”
Viện trưởng kinh ngạc, nghĩ thầm đứa trẻ này không phải vì nguyên nhân ấy nên mới cố ý ở lại đấy chứ? Nhưng sau khi Dung Dung tới cô nhi viện vẫn luôn ở tầng hai, làm sao mà nó biết được?
Không đợi viện trưởng hỏi nhiều, sau khi nói xong Bé con quay đầu chạy đi. Đến hành lang, nó nhìn thấy một người đang đứng trong góc phòng u ám. Người đàn ông cúi đầu, cầm súng săn trong tay tỉ mỉ lau chùi, bé khom lưng cúi người chào ông ta, sau đó sải chân theo cầu thang chạy bình bịch lên lầu.
Chú Tiền nhìn Bé con chạy xa, lại quay đầu nhìn phòng sách, đột nhiên dùng lực mạnh kéo chốt súng.
“Tai họa nhiều lên, đã đến lúc phải thanh trừ.”
Âm thanh kéo chốt súng vang vọng trên cầu thang cổ kính, Bé con cũng bị ảnh hưởng đến, chạy được một nửa thì dừng bước, nương theo ánh đèn lờ mờ, bé ghé vào khúc quanh cầu thang thò đầu nhìn xuống, nhưng ngoại trừ một sợi lông vũ đang bồng bềnh trên không trung thì không nhìn thấy gì cả.
Trong tòa nhà không có gió, lông chim lại giống như bị thứ gì thổi bay tới bay lui, cuối cùng dừng lại trên vai Bé con. Bé con rụt đầu về, nhỏ giọng thì thầm: “Thật là nhớ cụ, Huyền Huyền, Chủ tịch, còn cả đám người Đậu Đậu nữa…”
“Cục?”
“Nhưng không thể đi được, tiền bối Chung Chung sẽ chết mất, rất nhiều người đều sẽ chết, không được, không được!”
Phảng phất như nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông trước mắt, Bé con sợ hãi nhắm chặt mắt ra sức lắc đầu, lông chim khẽ vuốt ve mặt bé, như đang an ủi. Bé con trấn tĩnh lại, hai tay nắm cầu thang muốn đi lên, nhưng lúc xoay người lại sợ hết hồn. Trên bức tường trong góc cầu thang có treo một cái gương hình bầu dục, vốn để tiện cho lũ trẻ trong viện dùng sửa sang lại dáng vẻ, Bé con lại bị cái bóng trong gương hù dọa.
Trong gương phản chiếu thực ra chính là bé, nhưng dường như lại hơi khác, đứa trẻ trong gương cong khóe môi, như đang cười thân thiết, mà Bé con lúc này lại đang trong trạng thái căng cứng miệng.
Lông chim đen phấp phới trên vai, Bé con quay đầu nhìn lông chim, thừa lúc bé quay đầu, trước mắt đột nhiên có một bàn tay nhỏ đưa tới, nếu không phải lông chim kịp thời bay lên trước ngăn cản, bàn tay nhỏ kia đã vỗ phải vai bé. Bé con sợ hãi lảo đảo về phía sau, lúc này mới nhìn rõ đứa bé kia không phải hình chiếu trong gương, mà là đứng phía trước gương.
Theo tiếng kêu sợ hãi, đứa trẻ nhanh chóng rụt tay về, nhưng vẫn cười hì hì nhìn Bé con, môi mấp máy, giọng nói khe khẽ mờ ảo, Bé con loáng thoáng nghe thấy nó đang nói: “Cùng tới chơi nhé? Chơi trò bắt quỷ nhé?”
“A, ta biết ngươi là ai!” Đột nhiên nhớ ra gì đó, Bé con chỉ vào nó kêu lên: “Ngươi là đồ lừa đảo, ngươi đã chết từ lâu rồi, ta không thèm chơi với ngươi!”
Nghe Bé con nói, gương mặt bụ bẫm giống y hệt bé căng cứng lên, con ngươi đứa trẻ hoàn toàn biến thành màu trắng, sau đó cả khuôn mặt nứt ra như đồ sứ, hai hàng chất lỏng đo đỏ từ hốc mắt nó chảy xuống.
“A!”
Nhìn gương mặt giống hệt mình biến thành bộ dạng đó, nói không sợ là giả, nhưng phản ứng của Bé con khi sợ hãi không giống những đứa trẻ bình thường, nó không chạy, mà ngược lại xông tới dùng hai tay gắng sức đẩy đứa bé quỷ ra, kêu lên: “Đáng ghét, không được giả dạng ta!”
Bị bé đẩy ra, đứa trẻ quỷ lần thứ hai phát ra tiếng thét chói tai, Bé con nhân cơ hội từ trong túi lấy ra một chiếc gương nhỏ chiếu tới. Ánh sáng màu đen sắc bén lóe lên, cái bóng bị đánh bay về phía sau, lao vào cái gương sau lưng. Bé con túm lấy chiếc lông chim nhanh chân bỏ chạy, vừa chạy vừa thở hổn hển, còn không quên lầm bầm trong miệng: “Ta không thèm sợ đâu! Ta sẽ chiếu cho các ngươi biến mất hết!”
Đến khi tiếng bước chân chạy xa, mặt gương một lần nữa lồi ra, một đứa trẻ có dáng vẻ giống Bé con vùng vẫy muốn từ trong gương đi ra, bởi vì dùng quá sức, khuôn mặt nó nổi đầy gân xanh, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng từ đầu đến cuối đều không thể thoát khỏi sự trói buộc của chiếc gương, không khỏi tức giận phát ra tiếng thét to.
Mặt kính theo sự chấn động của sóng âm xuất hiện vằn nước giống như gợn sóng, tiếp đó dao động của vằn nước ngày càng dữ dội, không lâu sau chợt nghe choang một tiếng, toàn bộ cái gương vỡ thành từng mảnh, kính vỡ rơi đầy xuống đất. Ánh đèn lờ mờ phía xa xa hắt lại, chiếu sáng từng mảnh kính đang nổi lên gương mặt trắng xanh thuộc về đứa bé.
“Quá đáng quá thể, người này quá đáng quá thể!” Còn chưa ra khỏi cổng cô nhi viện, Trương Huyền đã tức giận nói: “Lần đầu tiên em gặp phải người chủ như vậy, không những không mời trà, mà ngay cả một lời khách sáo mời ngủ lại cũng không có.”
“Bởi vì ông ta biết nếu mình nói, em nhất định sẽ thuận nước đẩy thuyền.”
Nhiếp Hành Phong thích nhìn bộ dạng gào rú của Trương Huyền, nhịn không được trêu ghẹo cậu. Tuy rằng anh cho rằng viện trưởng cũng không muốn họ ở lại lâu, thậm chí không muốn gặp họ lắm, cho nên nếu họ ở lại lâu trong viện, chắc hẳn sẽ gây ra sự bất tiện cho đối phương.
“Em cho rằng trong này nhất định có vấn đề!” Trương Huyền dựng một đầu ngón tay lên, đưa ra phán đoán giống như thám tử.
Làm dáng bị phớt lờ, Nhiếp Hành Phong đút hai tay vào túi đi ra ngoài, Trương Huyền đuổi theo, nói tiếp: “Viện trưởng nhất định đang nói dối. Chung Khôi đến núi Thanh Viên chính là để gặp ông ta, dù là chạy trốn, cũng sẽ không rời khỏi ngọn núi này. Tên đầu óc có vấn đề kia, không đưa tiền cho viện trưởng hoặc là chưa gặp được Bé con, nhất định sẽ không đi.”
“Nhưng vì sao viện trưởng phải nói dối?”
“Em cũng muốn biết việc đó.”
“Tôi ngược lại cảm thấy ông ta chưa chắc đã là nói dối.”
Từ đối thoại của viện trưởng và Trương Huyền, Nhiếp Hành Phong đoán được viện trưởng không phải là một người giỏi bịa chuyện. Ông ta không có quá nhiều cơ hội tiếp xúc với người ngoài, trong lời nói cử chỉ để lộ ra sự chân thành, đây là thứ mà Trương Huyền và mình đều không có sẵn. Một người như vậy, anh tin rằng sẽ xem thường việc nói dối.
Trương Huyền chậm lại cước bộ, cúi đầu nghịch điện thoại di động, nhỏ giọng hỏi: “Viện trưởng tên gì nhỉ? Tĩnh Đường? Có họ này sao?”
“Tên họ chỉ để gọi, thắc mắc cái này không có ý nghĩa gì.”
“Không thể nói vậy được, có lẽ chỉ có loại người tu hành, có thể dễ dàng tẩy não người khác, cho nên nếu biết tên thật, có thể tìm ra manh mối gì đó.”
“So với việc đó, chúng ta nên lo lắng Chung Khôi đi đâu, viện trưởng có giữ cậu ta không, còn cả nguyên nhân Bé con không rời khỏi nơi này thì hơn.”
“No no, chiêu tài miêu, em nghĩ hiện giờ chúng ta phải tính xem xuống núi thế nào trước đã.”
Trương Huyền dùng một ngón tay lắc qua lắc lại phản bác lời Nhiếp Hành Phong. Cổng sắt cô nhi viện ở ngay trước mắt, Nhiếp Hành Phong nhớ ra chuyện chiếc xe quỷ chở họ tới đã biến mất, họ phải cuốc bộ cả đêm xuống núi.
“Hay là chúng ta đi xin viện trưởng cơm hộp.” Nếu đi một mạch xuống dưới mà không có ít đồ ăn lót dạ chắc chắn sẽ rất cực, Trương Huyền dừng lại đề nghị.
Nhiếp Hành Phong đang muốn đáp lại, bên kia cổng sắt truyền đến tiếng nói chuyện, có người muốn vào cửa, bị ông lão bảo vệ cản lại không cho vào. Nhìn ông lão đã có tuổi nhưng sức còn rất khỏe, dễ dàng đẩy người kia ra ngoài, nói: “Tấm lòng thì chúng tôi nhận, mời anh trở về cho, đây là quy củ của Thường Vận, xin đừng khiến tôi khó xử.”
Xung quanh quá tối, không nhìn rõ mặt người kia, có điều nghe giọng điệu ông cụ, hẳn là họ có quen biết. Người kia không nói thêm nữa, xoay người rời đi. Nhiếp Hành Phong cùng Trương Huyền đi tới cửa chính, liền thấy ông lão bảo vệ ôm rất nhiều hộp lớn từ dưới đất lên đi vào phòng bảo vệ, Trương Huyền giơ ngón cái với ông.
“Cụ càng già càng dẻo dai, thật là lợi hại.”
Lời nịnh nọt bị phớt lờ, ông lão không thèm quay đầu lại, đi thẳng vào phòng, ném cho họ một câu: “Các cậu cũng nên đi đi.”
Trương Huyền không để ý lời nói lạnh nhạt của ông lão, cười hì hì theo sau hỏi: “Đây là quà tặng gì ạ? Trông hình dạng có vẻ rất không tệ.”
Ông lão dừng lại nhìn cậu: “Cậu rất muốn cuốc bộ xuống núi à?”
Bị hỏi chẳng hiểu ra sao, Trương Huyền lắc đầu.
“Nếu không muốn, vậy thì cậu còn ở đây dông dài cái gì?”
Ngoài cửa truyền đến tiếng khởi động động cơ, thấy Nhiếp Hành Phong đã ra khỏi cổng, Trương Huyền phản ứng lại, không tiếp tục làm thân với ông lão bảo vệ nữa, xoay người vụt chạy đi. Nhìn bóng lưng cậu nháy mắt đã chạy xa, ông lão thở dài.