Thiên Sư Chấp Vị

Quyển 11 - Chương 2-2

Không trùng hợp như vậy chứ? Không, không thể có khả năng trùng hợp như vậy, không thể nào ngay cả việc đối phương là người hay quỷ y cũng không phân biệt được.

Tự an ủi trong lòng như vậy, Chung Khôi còn muốn nhìn kỹ lại, đã bị cảnh sát giữ lấy ép đưa sang một bên, y không thể phản kháng, liền nảy ra ý nghĩ, kêu lên: “Hình như tôi quen ông ấy, để tôi đi qua xem một chút.”

“Làm sao cậu quen được?”

“Tôi hay tới cô nhi viện, thường hay ngồi xe mà.”

Cảnh sát vừa hỏi Chung Khôi đi tới thấp giọng nói với họ mấy câu, cảnh sát đang giữ Chung Khôi buông lỏng tay. Chung Khôi vòng qua đầu xe chạy sang bên chỗ ghế lái, ai ngờ cảnh tượng nhìn thấy một giây kế tiếp khiến y thiếu chút nữa ói ra, vội vàng bịt miệng, cho đỡ bị mất mặt.

Bất kể tài xế này có phải là người chở Chung Khôi hay không, y đều không thể nào nhận ra đối phương, bởi vì nửa bên mặt người đàn ông này bị đám quạ mổ, đã rữa nát khủng khiếp, một con mắt không còn, có nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng, bên mặt không bị mổ cũng thối rữa, đừng nói Chung Khôi và tài xế chỉ đồng thành một con đường, dù là người quen của y, trong tình hình thế này y cũng chưa chắc có thể xác nhận được gì.

“Cậu nói cậu quen ông ta?”

Cảnh sát đội trưởng tiến đến cạnh Chung Khôi hỏi y, phản ứng của Chung Khôi là gập người thấp hơn. Y đang liều mạng kìm nén cảm giác buồn nôn, nhưng phản tác dụng, khí tức đè nèn xung quanh lại thêm mùi hôi thối quái dị khiến sự khó chịu của y trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm, y che miệng chạy qua một bên nôn ọe.

“Chẹp, bộ dạng này còn dám tới nhận tử thi.”

Thấy bộ dạng chật vật của Chung Khôi, pháp y đang khám nghiệm tử thi thuận miệng lẩm bẩm một câu. Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, trên người tử thi đột nhiên vang lên tiếng răng rắc. Tiếng động quỷ dị, cho dù là pháp y thường ra vào hiện trường hung án cũng không khỏi lấy làm kinh hãi. Cảnh sát ở gần nhất cũng nghe thấy, theo bản năng lùi về phía sau, những người khác không biết chuyện gì xảy ra, đều bu lại. Chung Khôi nôn xong, cảm thấy khó chịu, bịt miệng quay trở lại, chỉ thấy tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm tử thi, vẻ mặt khiếp sợ.

“Răng rắc!”

Lại thêm một tiếng nữa vang lên, Chung Khôi không biết có phải bản thân nhìn lầm hay không, y phát hiện đầu của thi thể đang khẽ rung lên, dùng một động tác rất cứng nhắc chuyển về phía mình.

Để xác định mình không bị hoa mắt, Chung Khôi vội vàng dụi dụi mắt, lau sạch nước mắt trào ra do khó chịu, nhưng lại vừa khéo đối diện với đường nhìn của đôi mắt kia. Ngay sau đó trong tiếng răng rắc, đầu tử thi rớt xuống khỏi cổ, theo chân pháp y lăn đi, đến trước mặt Chung Khôi đang đứng ở đằng xa, sau đó gương mặt hướng lên trên nhìn về phía y.

Xung quanh đồng thời vang lên tiếng hít hơi nặng nề, pháp y gần thi thể gần nhất càng hoảng sợ, nhìn chất lỏng trên giày, lại quay đầu nhìn Chung Khôi. Nhận được những ánh mắt giống như thế, Chung Khôi không tự chủ được lùi về phía sau một bước.

Giờ muốn nói người giật mình nhất thì chính là y, kinh ngạc quay lại nhìn đầu người, ánh mắt lướt xuống thấp hơn, phát hiện đầu cổ bị cắt bằng chằn chặn, chỗ đứt hiện lên màu đen, nhưng không khó nhìn ra xương gãy bên trong. Có lẽ sức mạnh của hung thủ vượt quá mức độ độc ác của người bình thường, sau khi bị chém, đầu và thân thể người chết vẫn nối liền với nhau, thậm chí ngay cả máu cũng không chảy ra nhiều lắm.

Loại dao kéo sắc đến mức nào mới có thể tạo thành kết quả như vậy? Không, có lẽ y nên hỏi hạng người nào có thể lòng dạ độc ác đến mức độ này?

Chung Khôi không có bản lĩnh thông linh như Trương Huyền, cho nên y không nghe được tin tức người chết truyền đạt cho mình trước khi chết. Điều duy nhất y cảm thấy là may mà vết máu trước mắt không nhiều lắm, nếu không y đã ngất ngay từ đầu rồi. Có điều tình hình hiện tại của y cũng không khá khẩm hơn bao nhiêu, dù chậm chạp hơn nữa thì y cũng có thể cảm giác được chủ ý khi cái đầu lăn tới. Đây không phải là ngẫu nhiên, mà là người chết đưa ra thỉnh cầu cuối cùng với y, thỉnh cầu y thực hiện cho mình một nguyện vọng. Y hiểu như vậy không sai chứ?

Đường nhìn ném tới từ bốn phía ngày càng lạnh lẽo, Chung Khôi phát hiện ra, y ngẩng đầu, liền thấy cảnh sát vây thành vòng áp sát mình. Việc này cũng không lạ, là y nói biết người chết trước, giờ lại xảy ra hiện tượng kỳ quặc như vậy, bảo người ta không sinh nghi y cũng khó.

“Chuyện không liên quan đến tôi!” Thấy cảnh sát dẫn đầu cho tay vào túi, Chung Khôi lập tức giơ tay lên làm động tác trong sạch, giải thích: “Thực ra tôi không quen ông ta, tôi chỉ đi ngang qua thôi, đi ngang qua…”

“Vừa rồi cậu còn nói quen ông ấy.”

“Tôi tưởng là quen, nhưng thực ra không quen.”

“Tình trạng thối rữa thế này mà liếc mắt có thể nhìn ra quen không không, cậu thật lợi hại.”

“Bởi vì thị lực tôi tốt.”

Chung Khôi nói xong, thấy mình giải thích càng khiến sắc mặt đám cảnh sát khó coi hơn, y nghĩ để làm dịu bầu không khí căng thẳng ở đây, có lẽ mình không nên nói lung tung.

Cảnh sát lấy tay từ trong túi ra, thấy trong tay anh ta là còng tay chứ không phải súng lục, Chung Khôi thở phào nhẹ nhõm, giữ tình trạng giơ hai tay lùi về sau từng bước, giải thích: “Thật sự là hiểu lầm mà, tôi không liên quan gì đến vụ án này, tôi muốn tới cô nhi viện, trùng hợp đi qua thôi.”

“Vậy sao trong nhiều người thế này, cái đầu chỉ lăn đến trước mặt cậu?”

Những lời này phải là y hỏi mới đúng, nhìn cảnh sát đang đến gần, Chung Khôi cười ha hả: “Có lẽ người chết muốn tôi giúp ông ấy tìm hung thủ?”

“Cũng có thể là ông ấy đang chỉ hung thủ cho chúng tôi.”

Thì ra cảnh sát cũng mê tín như thế, nhưng nói đi cũng phải nói lại, so với người bình thường, cảnh sát cả ngày tiếp xúc với án giết người có khi càng mê tín hơn cũng nên? Nhớ đến mấy khách hàng ở cục cảnh sát của Trương Huyền, Chung Khôi nghĩ có lẽ y đoán đúng.

“Đừng bảo anh định nói tôi là hung thủ đấy nhé?” Y tiếp tục lùi về phía sau, nhỏ giọng nói: “Tất cả chỉ là trùng hợp. đầu người chết vốn bị chặt đứt rồi, vừa vặn ngẫu nhiên bị gió thổi lăn xuống, lại vừa vặn lăn đến trước mặt tôi.”

“Vậy sao không trùng hợp lăn đến trước mặt tôi chứ?”

Đối mặt với câu vặn hỏi của cảnh sát, Chung Khôi không đáp được, đường phía sau cũng bị chặn lại, y lùi trúng phải một người, lập tức cổ tay bị bắt lại, còng tay ngoặc vào.

Chung Khôi do dự một chút có nên phản kháng hay không, thì chuyện đã xảy ra trong chớp mắt, những cảnh sát khác cũng cùng tiến lên đè y xuống. Phản ứng như lâm đại địch này khiến y rất bất đắc dĩ, nảy ra ý nghĩ, y nói: “Tôi biết đồng nghiệp trong tổ trọng án của các anh, các anh gọi điện thoại đi hỏi là biết tôi không nói dối, gọi cho Ngụy Chính Nghĩa, Tiêu Lan Thảo… Ờ, Ngụy Viêm cũng được.”

Nhớ ra Ngụy Chính Nghĩa và Tiêu Lan Thảo đã sớm không còn trong tổ trọng án, những người này có lẽ không biết, Chung Khôi đành phải báo tên Ngụy Viêm. Nghe y nói vậy, mấy cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, một người trong đó hỏi: “Sao cậu lại biết cảnh sát Ngụy?”

Vấn đề này có vẻ khó trả lời, Chung Khôi đang nghĩ nên giải thích thế nào để mình có thể thoát khỏi hiềm nghi trong thời gian ngắn nhất, thì đối diện bỗng nhiên truyền đến tiếng chim kêu.

“Cục cục cục!”

Không cần hỏi, nhất định là ưng con đáng ghét kia đang làm ầm ĩ.

Nghĩ đến chuyện cũng chỉ vì nó, mình mới rơi vào hoàn cảnh vi diệu này, Chung Khôi ngẩng đầu trừng nó, ai ngờ lại không thấy ưng con đâu. nơi truyền đến tiếng kêu có một đứa trẻ đang đứng. Sau khi nhìn rõ đứa trẻ kia là ai, Chung Khôi kêu to lên thành tiếng.

Nơi này mặc dù cách cô nhi viện không xa lắm, nhưng tuyệt đối không phải là nơi một đứa trẻ có thể đi bộ đến. Vậy mà Bé con lại đang đứng đối diện y, mút đầu ngón tay lặng lẽ nhìn họ.

Lo mình nhìn nhầm, Chung Khôi cố sức chớp mắt mấy cái rồi lại nhìn sang, đứa trẻ vẫn dùng tư thế giống vậy không hề nhúc nhích đứng ở đó, mặc bộ trang phục đặc hữu của Thường Vận, thứ khác duy nhất chính là trên vai nó khoác một cái túi cùng màu, một con ưng nhỏ đứng trên vai nó, phát hiện Chung Khôi đang nhìn, ưng con vung cánh, làm ra tư thế bay lên.

Nếu vẫn nói đó không phải là Bé con, y sẽ viết ngược tên mình!

Nhưng Bé con làm sao lại chạy đến nơi xa thế này? Chẳng lẽ bị ưng con dụ ra ngoài? Sao viện trưởng không phát giác ra? Đợi đã, vì sao Bé con lại xuất hiện ở hiện trường hung án… A, hỏng rồi, sở trường của nhóc con này hình như chính là xuất hiện ở hiện trường hung án, từ trước đến nay lần nào cũng vậy!

Trong nháy mắt, vô số nghi ngờ như quả cầu lửa vọt lên đầu Chung Khôi, lo lắng Bé con gặp chuyện, y đẩy mấy cảnh sát đang giữ mình ra, nhanh chóng xông về phía Bé con.

Tuy không biết Bé con có liên quan gì trong vụ án giết người, nhưng trực giác nói cho Chung Khôi biết, việc đầu tiên là cần phải đưa đứa bé ra khỏi nơi đáng sợ này. Y chỉ lo cho Bé con, quên mất tình cảnh của bản thân lúc này. Trong mắt cảnh sát, hành động này của y ngang với việc chạy tội, sau khi động tác quát bảo dừng lại bị y phớt lờ, cảnh sát dẫn đầu rút súng chĩa vào y.

“Dừng lại ngay, nếu không tôi sẽ nổ súng!” Anh ta đưa ra lời cảnh cáo về phía lưng của Chung Khôi.

Chung Khôi không quay đầu lại, ngược lại còn chạy trốn nhanh hơn. Thấy cảnh cáo vô hiệu, cảnh sát đành phải nhắm nòng súng vào bắp chân y chuẩn bị nổ súng, nhưng không đợi chốt an toàn được mở ra, đã thấy bóng dáng Chung Khôi bay vòng trước mắt, sau đó giống như đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp, thân thể bay lên trời, rơi xuống sườn của dốc núi.

Hiện tượng vượt xa kiến thức bình thường khiến mọi người có mặt đều kinh ngạc đến mức đứng đơ ngay tại chỗ. Ngay sau đó liền phát hiện ánh mắt của họ lại không theo kịp tốc độ chạy trốn của Chung Khôi, chỉ chớp mắt y đã bay lên dốc núi cao. Việc này càng tăng thêm nghi ngờ của cảnh sát đối với y, liên tục nổ súng về phía y, nhưng đều bị dễ dàng tránh thoát, chỉ thấy y xông về phía trước không ngừng kêu gào, bóng dáng lắc lư vài cái sau đó liền biến mất.

“Đó rốt cuộc là ai vậy?” Cảnh sát dẫn đầu xông về phía cảnh sát vừa thẩm vấn Chung Khôi.

Cảnh sát vội vàng lật ghi chép của mình, không đợi anh ta xem rõ, bản ghi chép đã bị giật mất, nhìn nội dung ghi chép, cảnh sát dẫn đầu ra lệnh: “Lập tức đi điều tra thân phận của cậu ta.”

“Vâng!”

Còn không biết mình vô tình trở thành kẻ tình nghi trọng điểm, bây giờ trong đầu Chung Khôi toàn là bóng dáng của Bé con. Nghĩ đến chuyện tiểu tổ tông này lại muốn gây chuyện, y liền sợ hết hồn, sau khi dùng ý niệm nhảy lên sườn núi, phát hiện Bé con đã chạy mất. Đừng nhìn nhóc con kia chân ngắn, chạy lại chẳng thua kém gì. Sau khi nó leo đến vị trí cao hơn, đứng vững rồi liền quay đầu lại nhìn y, dáng vẻ chờ y đi đến.

Nếu đổi là Trương Huyền, lúc này chắc chắn đã lớn tiếng mắng, có điều tính tình Chung Khôi khá tốt, chỉ gọi: “Bé con, chờ chú!”

Bé con đang đợi y, nhưng sau khi y đến gần, lại giơ chân nhỏ tiếp tục chạy, như đang trêu chọc y, không chạy quá xa, nhưng vừa vặn là vị trí y không bắt được. Cứ như vậy, Chung Khôi vừa gọi vừa đuổi theo, rất nhanh đã quay về chỗ y xuống xe vừa rồi, về phần nhóm cảnh sát, đã sớm bị y bỏ rơi mất dạng.

Bé con cũng không thấy đâu, chỉ để lại một cái lông chim ưng đang chầm chậm lơ lửng trong không trung. Chung Khôi theo hướng lông chim ưng trôi nổi nhìn sang, thấy chiếc xe taxi vẫn đỗ tại chỗ. Khí trời tốt, cửa sổ xe mở ra, ông chú tài xế khoác một cánh tay lên khung cửa sổ, làm tư thế hút thuốc lá.

Ánh mặt trời xuyên qua cành lá chiếu chênh chếch xuống, mọi thứ xung quanh đều yên ả tĩnh lặng, ngay cả động tác hút thuốc của tài xế cũng bình thường. Nếu không phải vừa nhìn thấy người chết trên xe cùng chiếc taxi bị tông hỏng, Chung Khôi tuyệt đối không tin ông chú đã chết. Có lẽ ông ấy bị giết chết ở chỗ này, có người dùng vật thể chặt đứt cổ, sau đó đẩy xe xuống chân núi. Bởi vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí ông ấy còn không biết mình đã chết, cho nên vẫn tuần hoàn lặp đi lặp lại ở nơi giống nhau.

Nếu không biết mình đã chết, vậy tại sao đầu lại tự động lăn đến trước mặt y để xin giải oan chứ?

Chung Khôi không nghĩ ra, định gọi điện thoại hỏi Trương Huyền, nhưng nói vậy, sẽ bại lộ việc y một mình tới cô nhi viện. Một chuyện chỉ cần Trương Huyền biết, sẽ đồng nghĩa với việc không bao lâu sau tất cả mọi người sẽ biết. Cho nên sau khi nghĩ ngợi mấy lần, Chung Khôi bỏ đi ý định này.

Y từ từ đi đến, thấy y trở về, ông chú tài xế dập tắt đầu thuốc lá, nói: “Sao cậu đi lâu thế, tôi còn tưởng rằng cậu lạc đường, định đi tìm, Nhưng nơi này kỳ quái quá, làm thế nào cũng không đi ra được.”

Bởi vì đây là đoạn đường cuối cùng của ông, trừ phi vãng sinh, bằng không ông vĩnh viễn không ra được.

Sau khi đến gần, Chung Khôi thấy trên cổ tài xế có một đường mảnh. Lúc đầu y không chú ý, còn tưởng là mấy thứ giống đồ trang sức, sau khi biết chân tướng y mới biết thì ra đó là vết thương chí tử. Nhưng bản thân tài xế hiển nhiên không chú ý tới, còn lười nhác ngâm nga theo nhạc trên xe, lại mở cửa phía sau, ý bảo Chung Khôi lên xe, điều này khiến y đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái – nếu vẫn ngồi tiếp, chiếc xe quỷ này sẽ đưa mình đi đâu.

Y không lên xe, mà đi đến đối diện tài xế, hỏi: “Chú, chú thường chạy đường này à?”

“Trước đây thì không, gần đây không biết xảy ra chuyện gì, khách lên núi vô cùng đông, kiếm được không ít tiền, nên mới chạy.”

“Là những khách thế nào?”

“Loại người nào cũng có, xem ra việc làm ăn của cô nhi viện rất tốt.”

“Đều tới cô nhi viện?”

“Chắc thế, ở đây ngoài cô nhi viện ra thì không có cơ sở nào khác.”

Nghe tài xế nói giống như những gì ông ta đã trải qua sau khi chết, nói không chừng cũng là chở du hồn dã quỷ lui tới. Nhớ đến cô gái ông ta nhắc tới lúc trước, Chung Khôi giật mình, hỏi: “Vậy chú có nhớ tướng mạo của cô gái tới cô nhi viện kia không?”

Tài xế nghĩ nghĩ: “Không ấn tượng lắm, nhưng nhớ là cô bé ấy rất xinh, không thích nói chuyện lắm.”

“Cô ấy có nghỉ ở chỗ này không?”

“Có, tôi còn nói muộn thế này mà không vội lên đường, có điều khách nghỉ thì cũng tiện cho tôi, còn có thể nhân cơ hội hút điếu thuốc, cô bé ấy còn châm thuốc cho tôi, một người rất tinh đời…”

Nói đến đây tài xế dừng lại, ánh mắt hơi hoảng hốt, dường như đang cố gắng nghĩ lại những gì xảy ra sau đó, nhưng bất luận thế nào cũng không nghĩ ra, nhịn không được nện vào đầu mình.

Nhìn phản ứng này của ông ta, Chung Khôi càng xác định suy đoán của mình, gặng hỏi: “Sau đó thì sao?”

“… Sau đó, hình như lại quay về, quái lạ, sao tôi không nhớ có đưa cô bé ấy đến cô nhi viện không nhỉ?”

Ông ta càng nghĩ, lại càng không ra, nôn nóng vò đầu bứt tai, ngón tay không cẩn thận quét qua vết thương trên cổ. Thấy vết thương vốn dài mảnh dần dần to ra, chất lỏng màu đỏ theo vết thương chảy ra, Chung Khôi kêu a thành tiếng.

Y không phải muốn kinh động đến quỷ, nhưng do bản năng thúc giục y liền tiến tới muốn đỡ lấy cái đầu kia, để tránh cho nó rớt xuống lần nữa, nhưng màu máu nhắc nhở nhược điểm của y, sau khi phản ứng kịp, y vội vàng rụt tay về, lùi ra.

Cảm thấy Chung Khôi kỳ lạ, tài xế sờ sờ cổ, sau khi thấy bàn tay dính đầy máu ông ta ngây người, quay đầu nhìn kính chiếu hậu, Chung Khôi kêu lên: “Đừng nhìn!”

Máu từ cổ ồ ồ chảy ra, dù là người bình thường cũng bị dọa đến hôn mê, huống chi là quỷ? Chung Khôi tiến lên ngăn lại, nhưng đã chậm. Lòng hiếu kỳ không phân biệt người quỷ, nghe xong cảnh báo của y, tài xế ngược lại nhìn kỹ hơn, nhưng thấy bộ dạng thê thảm của mình trong gương, đầu vai ông ta bắt đầu run rẩy, con ngươi lồi ra, như nhớ ra điều gì đó, gương mặt vặn vẹo thành hình dạng quỷ dị vì sợ hãi.

“Đây, đây không phải là tôi… tôi, tôi phải về nhà.”

“Chú bình tĩnh chút!”

Mùi máu tanh truyền tới, đổi là bình thường, Chung Khôi nhất định ngất ngay lập tức, nhưng bây giờ y ép buộc bản thân không được ngất. Trước khi chưa giúp được đối phương, y không được ngất, lớn tiếng lệnh cho tài xế giữ bình tĩnh, lại gắng sức đi tới, hỏi: “Chú nhớ ra gì rồi? Từ từ nói, sau khi nói xong mọi chuyện đều sẽ qua đi.”

Tài xế bị tiếng quát trấn áp, không kích động như ban đầu nữa, theo tiếng Chung Khôi quay đầu lại. Chung Khôi phát hiện ánh mắt ông ta nhìn thẳng, ngoại trừ khiếp sợ, còn mang theo cảm giác tuyệt vọng. Y nghĩ ông chú tài xế chắc là nhớ đến những chuyện trước khi chết, không khỏi thất vọng vì Trương Huyền không có bên cạnh. Trương Huyền thần côn thì thần côn, nhưng thời khắc quan trọng vẫn có chút tác dụng, ít nhất cậu ta có thể thông linh biết nguyên nhân quỷ hồn chết, mà bản thân lại chẳng làm được gì.

Y chỉ có thể tiếp tục an ủi tài xế: “Đừng khẩn trương, nói từ từ thôi.”

Nhưng y càng nóng lòng muốn biết chân tướng, phản ứng của quỷ hồn lại càng chậm chạp, nhìn y, con ngươi đảo quanh, cả buổi mới mở miệng ra. Chung Khôi còn tưởng ông ta định nói, ai ngờ trước mắt chợt vụt sáng, đầu người rơi xuống khỏi cổ tài xế, đập hai phát vào khung cửa sổ, lăn đến bên chân y.

Đây là lần thứ hai Chung Khôi tiếp xúc mặt đối mặt với đầu của quỷ hồn. Một lần còn có thể nói là ngẫu nhiên, nếu liên tiếp hai lần, thì cho dù muốn tránh, chỉ sợ cũng không tránh được, hơn nữa lần này còn khủng khiếp hơn, máu tươi theo đầu lăn xuống tóe ra đầy đất. Chung Khôi không biết những thứ này có phải là ảo giác của mình không, nhưng ít ra dáng dấp của tài xế hoàn toàn không thay đổi, đầu người hướng lên trên, khóe miệng nhếch sang hai bên, giống dáng vẻ mỉm cười khi cùng y nói chuyện trời đất. Mấy giây trước còn là người sống sờ sờ đột nhiên đầu mình hai nơi, khiến y không thể tiếp nhận được sự thực này, chỉ cảm thấy trong ngực rất khó chịu, vì sự vô thường và mỏng manh của sinh mệnh.

Y hơi cúi đầu, quay về phía cái đầu kia chắp tay nhắm mắt vái, nói: “Chú yên tâm, tôi sẽ giúp chú tìm ra hung thủ, đưa hắn ra công lý!”

Gió nhẹ thổi qua, vén tóc mai của Chung Khôi lên, y cầu khấn xong liền mở mắt ra, kinh ngạc thấy cái đầu kia không thấy đâu nữa, đi thêm về phía trước nhìn, chiếc xe cũng biến mất, có lẽ vong linh nghe được lời y nói, yên tâm rời đi rồi.

Thảo nào lần này không ngất vì thấy máu, thì ra là ảo giác.

Chung Khôi gãi gãi tóc mình, lúc y đang cảm thấy may mắn vì tình huống mình gặp phải, thì đột nhiên nhớ ra một vấn đề gay go: “Ơ, ví tiền của mình đâu? Còn có điện thoại di động và… không, vì sao cả ba lô của mình cũng không thấy đâu nữa!?”

Gió núi thổi qua, tiếng hét từ từ tiêu tan trong gió, y kêu lên vài tiếng, cuối cùng cũng có người đáp lại: “Cục cục cục!”

Tiếng kêu quen thuộc, Chung Khôi đột nhiên nhớ ra ưng con, quay đầu nhìn, vừa vặn thấy một cái lông chim ưng biến mất giữa cành cây phía xa, một đứa bé đứng dưới tàng cây yên lặng nhìn y. Thấy y nhìn xung quanh, đứa bé quay đầu bỏ chạy, tốc độ nhanh kinh người.

“Bé con, con đứng lại đó cho chú!”

Chung Khôi quát to một tiếng, đổi lại là Bé con chạy càng nhanh hơn. Để đuổi theo nó, Chung Khôi cũng đành phải bước nhanh hơn. Nhưng nói đến cũng kỳ quặc, y là âm quỷ, có thể dùng ý niệm khống chế tốc độ, lại không đuổi kịp một đứa trẻ bình thường, hai người theo con đường núi không tính là đường núi một trước một sau chạy băng băng, cự ly giữa hai bên không xa lắm, nhưng y thủy chung không thể đến gần thêm chút nào.

Viện trưởng cho Bé con ăn thuốc đại bổ gì sao? Tốc độ này của nó có thể đi làm vận động viên được rồi.

Chung Khôi vừa trêu chọc vừa gấp rút đuổi theo, Bé con xuất hiện thành công hấp dẫn sự chú ý của y, khiến y tạm thời ném việc tài xế taxi bị giết đi, chỉ nghĩ vì sao Bé con lại xuất hiện ở hiện trường, nó nhìn thấy mình lại chạy trốn là vì lý do gì?

“Ê, con có thể chạy chậm chút được không? Tốc độ này dù là quỷ, cũng sắp bị con làm mệt chết rồi, hộc hộc…”

Con đường mấy cây số mà hai người di chuyển bằng tốc độ thần tốc chưa được vài phút đã đến. Mắt thấy tòa nhà cô nhi viện Thường Vận đồ sộ sừng sững phía trước, Chung Khôi ho khan một tiếng, thắt lưng hơi cong lại, hai tay đặt trên đầu gối thở ào ào. Lần này y đã đồng cảm với tâm trạng Trương Huyền gọi Bé con là tiểu ác ma. Có thể khiến một con quỷ mệt đến mức này, không phải ác ma thì là cái gì?

Bé con vẫn cắm đầu chạy phía trước, nghe thấy tiếng gọi của Chung Khôi, nó quay đầu lại, nhưng không nói gì, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, đứng ở đối diện lặng lẽ nhìn Chung Khôi. Cảm giác này không giống vẻ đề phòng do sợ người lạ, cũng không phải trò đùa dai bình thường, mặc dù Chung Khôi thần kinh thô, cũng biết Bé con làm vậy là có mục đích của nó, nhưng một đứa bé, nó sẽ có mục đích gì chứ?

“Chú bảo này, con còn nhớ chú là ai không?” Tuy rằng khả năng không lớn, Chung Khôi vẫn chỉ chỉ mũi mình, xác nhận với Bé con.

“Tiền bối Chung Chung.”

Miệng Bé con động đậy, nhưng không phát ra âm thanh, Chung Khôi theo khẩu hình, đoán nó gọi như thế, y càng không sờ ra manh mối, gãi đầu, hỏi: “Biết chú là ai sao vẫn chạy? Con chạy nhanh như thế, có phải sợ bị viện trưởng phát hiện con chạy một mình ra ngoài không?”

Bé con không trả lời, quay đầu nhìn tòa nhà màu xám, lại quay đầu về, nhìn vẻ mặt thì có hơi khẩn trương. Chung Khôi biết mình nói trúng rồi, tất cả đều là Bé con hành động một mình.

“Con không thể nghịch ngợm thế này được. Chú đã nói với con, nếu viện trưởng biết, nhất định sẽ nhốt con vào phòng tối, trước đây chú thường bị giam… ê, đừng chạy mà, nghe chú nói hết đã!”

Thuyết giáo được một nửa, Bé con đã xoay người, tiếp tục vươn đôi chân nhỏ chạy về phía trước. Sợ mình không theo kịp, Chung Khôi đành phải tạm thời ngừng nói nhảm, thở hồng hộc chạy theo. Không bao lâu y đã đuổi theo Bé con đến phía sau núi, cũng chính là một miếng đất gần sát vách núi phía sườn bắc tòa nhà.

“Cẩn thẩn, đừng ngã xuống.”

Nhìn Bé con thuần thục nhảy qua cỏ dại đá núi lật vào trong khe núi, Chung Khôi sợ mất mật. Lúc còn bé y cũng đủ nghịch ngợm, rất nhiều nơi xung quanh cô nhi viện y đều đã dạo qua, nhưng cũng không dám đi lung tung như Bé con… Không, y hoàn toàn không biết phía sau cô nhi viện là vách núi, nơi này hẳn là chưa từng có ai đặt chân đến.

Nếu như biết chuyện này, viện trưởng sẽ thực sự nổi giận. Không ngờ Bé con hậu sinh khả úy, còn nhỏ tuổi đã dám làm chuyện nguy hiểm đến vậy. Chung Khôi vừa tức giận vì thằng bé tùy tiện, vừa lo lắng nó gặp nguy hiểm, vội vàng tiến tới, lại kinh ngạc phát hiện phía sau núi đá không hề có ai, Bé con đã biến mất.

Sau khi nghĩ đến khả năng Bé con có thể bị ngã xuống núi, trong nháy mắt máu toàn thân Chung Khôi đông cứng lại… À, giả như máu quỷ chảy bình thường.

Cũng may đúng lúc này truyền tới tiếng cục cục nhắc nhở y, theo tiếng động quay lại, Chung Khôi thấy trước mắt có rất nhiều đá núi, nhìn tình trạng chất đống không giống như được thiên nhiên hình thành, giữa khe đá đầy rêu xanh, chắc là đã được đắp rất lâu ở nơi này.

Giữa khối đá có một cửa động không lớn lắm, tạm thời cứ gọi nó là cái cửa động đi, một con ưng non đứng ở đó ngẩng đầu kêu với y, như đang giục y đuổi theo nó.

“Này, rốt cuộc ngươi là chim ưng hay là lông ưng, đừng biến đi biến lại được không?”

Thấy ưng con, Chung Khôi yên tâm, có nó ở đây, ít nhất có thể bảo vệ Bé con không việc gì. Y vịn tảng đá leo lên, bên cạnh vách núi gió lạnh thổi vù vù. Y không tự chủ được nhìn lướt qua đối diện, sau khi nhìn thấy mấy tảng đá có vẻ trơn trượt bên cạnh cửa động, không khỏi kinh hồn táng đảm nghĩ đến thằng chắt nhỏ quý báu nhất của Nhiếp gia. Bé con cả nhà coi như bảo bối không phải thường hay chui ra chui vào cái cửa động này đấy chứ?

“Cục cục cục!”

Ưng con ở bên trong giục, Chung Khôi đành phải ngừng nghĩ linh tinh, từ cửa động lật mình vào, cái động này trẻ con chui vào rất dễ dàng, nhưng đối với người lớn thì hơi chật. Đến khi y vất vả cho người chui vào, nhưng vì cửa động hơi cách mặt đất, nên y ngã thẳng xuống. Sau khi đứng lên phủi bụi đất trên người, y phát hiện phía trước có con đường nhỏ quanh co, một đường ánh sáng màu cam hơi yếu lập lòe ở phía trước, loáng thoáng như phát ra từ chỗ Bé con, nó đứng ở chỗ cách đó không xa quay đầu lại, như đang đợi mình vào theo.

Chung Khôi dụi mắt, chỉ thấy thứ Bé con cầm không phải nến cũng chẳng phải đèn pin, hai thứ đồ này trẻ con ở cô nhi viện cũng không thể có, nhìn kỹ hơn một chút, ánh lửa không phải ở trong tay Bé con, mà là chập chờn trước mắt nó, một thứ gì đó giống như quả cầu lửa nho nhỏ, tự động đung đưa phía trước bước chân nó.

Nhớ đến bản lĩnh chơi cầu lửa trời sinh của Bé con, Chung Khôi ngộ ra, không khỏi cảm thán có cái loại bản lĩnh ngay cả đèn pin cũng không cần ấy. Y chạy theo ánh lửa, khi sắp đến gần, Bé con mới lại tiếp tục cất bước, dẫn y đi thẳng về phía trước theo đường mòn quanh co.

Bốn phía vắng vẻ, xa xa thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt từ măng đá, Chung Khôi không khỏi kinh ngạc. Lại nói thời gian y ở trên ngọn núi này lâu hơn Bé con rất nhiều, nhưng không ngờ vẫn còn có khu vực y hoàn toàn chưa từng tiếp xúc. Theo Bé con đi về phía khu vực không biết tên, y tò mò quan sát xung quanh, muốn biết nơi này do thiên nhiên sinh ra hay do con người tạo ra, phần cuối của nó sẽ nối đến đâu?

Trước khi Chung Khôi cho ra kết luận, đường đã đến đầu cùng, phía trước sáng tỏ thông suốt. Chung Khôi thấy Bé con vượt qua một vài chướng ngại vật chất thành đống, leo sang bên kia, y cũng nhắm mắt theo đuôi, sau khi đi qua quay đầu lại nhìn xung quanh, phát hiện có một cửa động hình trứng, có lẽ để đề phòng có người đi vào, xung quanh để rất nhiều gỗ và đá, không chú ý thì không thể tưởng tượng được bên kia còn có một vùng trời khác, song bây giờ tảng đá bị di chuyển, Chung Khôi quay đầu nhìn Bé con, không do dự khẳng định luôn mọi chuyện đều do Bé con làm ra.

Có lẽ lúc trước ông nội Nhiếp không đưa Bé con đến cô nhi viện nuôi thả, mới là quyết định sáng suốt nhỉ?

Đi thêm về phía trước, Chung Khôi rất quen đường, trước đây y thường tới nơi gọi là mật đạo này để chơi đùa, hơn nữa còn biết đường giao từ chỗ này đi ra, lúc trước còn đắc chí vì sự mạo hiểm của mình, hiện giờ mới thấy so với Bé con, quả là múa rìu qua mắt thợ.

Năm đó sau khi biết Chung Khôi dùng lối đi bí mật ra ngoài, viện trưởng liền đóng chặt con đường này, cho đến khi Bé con xuất hiện, con đường này vẫn nằm trong tình trạng đóng kín. Chẳng biết gió lạnh từ đâu thổi tới, Chung Khôi cảm thấy tóc mai bị thổi tung lên, trong không gian có mùi mục nát, xem ra chỗ này rất lâu rồi không có ai đến thăm.

Đi thêm về phía trước một hồi, Bé con chọn một con đường Chung Khôi không biết, không còn là đường đất, mà là cầu thang dựng bằng ván gỗ, bám theo bậc thang hình xoắn ốc. Đánh giá từ vị trí, Chung Khôi đoán rằng hiện giờ họ hẳn là đang ở dưới cô nhi viện.  Y đang tò mò Bé con sẽ dẫn mình đến đâu, thì thấy nó dừng lại, quay đầu nhìn mình. Dưới ánh sáng của quả cầu lửa, gương mặt Bé con tái nhợt, không hề có biểu cảm gì, rõ ràng là một đứa trẻ rất đáng yêu, lúc này lại khiến Chung Khôi nảy sinh sự nỗi hãi đối với nó, cảm thấy nó không giống Bé con trước kia.

Bé con cắn môi, dùng ngón út chỉ bên cạnh, Chung Khôi theo hướng nó chỉ nhìn sang, đến lúc quay đầu lại, đã không thấy Bé con đâu.

“Bé con! Bé con, con đi đâu rồi?”

Chung Khôi vội vàng chạy tới, nhưng chỉ nhìn thấy con đường dẫn thẳng về phía trước, phía cuối lờ mờ phát ra ánh sáng, nhưng không thấy bóng Bé con đâu, ngay cả ưng con cũng không có.

Thực ra so với y, Bé con mới càng giống quỷ hơn!

Chung Khôi chân thành bái phục sự xuất quỷ nhập thần của Bé con, theo hướng chỉ của nó đi sang bên kia, rất nhanh đã đến cuối đường. Xung quanh có ánh sáng yếu rọi vào, dưới chân truyền đến tiếng cọt kẹt, giống như sàn nhà cũ phát ra tiếng rên rỉ khi bị vật nặng đè xuống.

Chung Khôi thử giẫm lên ván gỗ, tấm ván gỗ run rẩy qua lại, cuối cùng vẫn tiếp nhận trọng lượng cơ thể y. Bụi bặm chồng chất nhiều năm cuốn lên trong lúc đi qua, hòa lẫn vào không khí, khiến Chung Khôi thỉnh thoảng phát ra tiếng ho khan, rất muốn biết Bé con đưa mình tới nơi này rốt cuộc là vì điều gì.