Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 2 - Chương 77: Vĩ thanh

Năm Đại Thống thứ sáu, vào mùa thu, các nơi đều trúng mùa, cuộc sống bách tính cải thiện rõ ràng, nhà phú quý càng thêm giàu có, thu nhập từ thuế của triều đình cũng thu thông thuận, quốc khố tràn đầy, kho lúa chật ních, quốc gia không còn gặp trờ ngại trói chân trói tay, Đạm Thai Mục và Vân Thâm có thể yên giấc ngủ, không còn sầu lo tính toán.

Càng làm cho người khác vui vẻ là những binh sĩ xuất phát vào mùa xuân năm Đại Thống thứ hai viễn chinh Tây Cực, giờ đây khải hoàn trở về.

Trong bốn năm đằng đẵng, Ninh Giác Phi suất lĩnh mười vạn quân viễn chinh Tây Vực, chiến đấu hăng hái rốt cục trợ Thiết Lặc phục quốc. Chiến sự phát sinh ở nơi xa không ảnh hưởng đến đại đa số dân tình trong nước, bọn họ thậm chí căn bản không nghe nói đến chuyện này, chỉ có người nhà tướng sĩ xuất chinh và quân thần trong triều mới quan tâm đến nó. Hôm nay, bọn họ rốt cục trở về.

Ninh Giác Phi mang đi mười vạn quan binh, mang về chín vạn ba ngàn quân. Mấy năm chiến đấu bên ngoài, đánh biết bao nhiêu trận ác chiến, thương vong ít như vậy có thể xưng toàn giáp khải hoàn, quả thực kỳ tích.

Đạm Thai Mục gặp việc vui tinh thần càng thêm tốt, phái nhị nhi tử Đạm Thai Hu lấy thân đặc sứ hoàng gia, ra tận Kiếm môn quan nghênh tiếp đại quân hoàn triều.

Trong bốn năm, trong triều xảy ra rất nhiều chuyện.

Đạm Thai Mục làm chủ tứ hôn nữ nhi Vân Đinh cho Đạm Thai Kinh Vĩ làm thái tử phi, năm sau liền sinh ra nhi tử. Tiếp theo Vân Lam hoàng hậu, Vân tộc lại có thêm một thái tử phi, vinh quang vô hạn.

Vân Thâm được phong làm Tả Hiền vương. Đó là vị vương địa vị tối cao trong chư vương, hầu như trăm năm rồi chưa ai được phong. Na Nhật Tùng được Vân Thâm thu làm nghĩa tử của Ninh Giác Phi, thêm dòng họ Ninh vào tên cậu, bây giờ cậu là Ninh Thanh Tùng. Một năm sau, Vân Thâm thu dưỡng một cô nhi chưa đầy năm tuổi Vân tộc làm nghĩa tử, gọi là Vân Khanh.

Đạm Du Nhiên cũng cùng Giang Tòng Loan thành thân, hai người đã từng xảy chút tranh chấp. Đạm Du Nhiên hy vọng Giang Tòng Loan cùng hắn ở trong Du Nhiên các, giúp hắn làm ăn, bản thân làm chủ vẫn tốt hơn làm nô tài cho người khác. Nhưng Giang Tòng Loan không cảm thấy bản thân là nô tài, Ninh Giác Phi cố nhiên vẫn xem y là bạn tốt, che chở vô cùng, ngay cả Vân Thâm bây giờ cũng xem y như bạn, y ở trong phủ rất tốt, không muốn làm thương nhân, cười làm lành với khách nam lai bắc vãng. Cuối cùng, Đạm Du Nhiên bị y thuyết phục, hai người liền tiếp tục ở trong phủ nhị vương, sống rất hạnh phúc.

Sau khi Ninh Giác Phi xuất chinh, Thuần Vu Hoành dần dần suy nhược vô lực, một năm sau đã bỏ mình. Đức phi của ông gửi thư lên triều, khẩn cầu cho phép bọn họ dọn đến phủ Cảnh vương Thuần Vu Hàn mà sống, Đạm Thai Mục không gây khó dễ liền đồng ý.

Hai năm sau, trong triều thay đổi bất ngờ, bốn bề sóng dậy, lấy việc Tiên Vu Lang lẩn trốn ở Tây Vũ bị bắt, áp giải vấn trảm trong triều làm đầu, Đạm Thai Mục dứt khoát canh tân triều chính, một nhóm cựu thần ngoan cố bất hóa bị giáng chức hoặc bị bãi miễn, một nhóm cựu thần mưu đồ phục hồi Nam Sở cùng với một nhóm quyền thần Bắc Kế phản bội bị giết hoặc bị lưu vong, một nhóm tân nhân tiến thủ lên như diều gặp gió, rất nhanh, trong triều liền mang một bầu không khí khác.

Từ nay về sau, tất cả đều đi vào quỹ đạo, hoàn toàn theo tư tưởng Đạm Thai Mục và Vân Thâm mà hành động, thịnh thế bắt đầu, làm người ta hưng phấn không ngớt.

Dọc theo đường đi Đạm Thai Hu thao thao bất tuyệt cho Ninh Giác Phi những biến hóa trong triều những năm gần đây, nói đến mi phi sắc vũ, mừng rỡ không ngớt, Ninh Giác Phi mỉm cười gật đầu, cũng hỏi chút chuyện. Mẫu thân Đạm Thai Hu là Đại Đàn thị, vốn là hoàng quý phi, Đạm Thai Mục vĩnh viễn không lập hậu, bà thực tế trở thành đứng đầu hậu cung, Đạm Thai Hu năm nay đã mười bốn tuổi, được phong Thanh vương, giở tay nhấc chân đều mang phong phạm hoàng tộc, chỉ là còn tính thiếu niên hoạt bát, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

Ninh Giác Phi nhớ nhà vô hạn, dọc đường đi không thay đổi tốc độ hành quân, Đạm Thai Hu cũng không làm giá, tất cả đều nghe lời hắn. Ninh Giác Phi cũng chỉ khách sáo vài câu, rồi truyền lệnh xuống phía dưới, đại quân ở lại Toại thành nghĩ ngơi hồi phục, một vạn Ưng quân theo hắn phi về Lâm Truy.

Nội địa vô chiến sự, triều đình chiêu cáo thiên hạ, đại nguyên soái tru diệt kẻ thù bên ngoài, khải hoàn trở về. Tinh kỳ phấp phới, quân dung nghiêm chỉnh, một đường thẳng tiến, bách tính không hề bị quấy nhiễu, vẫn sinh sống như thường, bọn nhỏ cũng thường chạy ra nhìn ngó, mở to đôi mắt, ngưỡng mộ nhìn họ, thỉnh thoảng còn phất tay với họ. Ninh Giác Phi suất lĩnh quân đội gặp phải thành trấn thì đều đi đường vòng, qua đêm nơi hoang dã, không nhiễu dân.

Đạm Thai Hu cũng ở trong quân, lần đầu tiên cảm nhận được chất thép của quân uy, không khỏi ước ao và hướng tới, nhịn không được nói với Ninh Giác Phi: “Nguyên soái, lần sau xuất chinh mang theo ta đi nhé, ta cũng giống Tử Đình thúc, làm đại tướng quân, tương lai chinh chiến sa trường cho thái tử ca ca, bảo gia vệ quốc.”

Ninh Giác Phi nở nụ cười, “Thanh vương, ngươi còn nhỏ, cứ học võ nghệ cho giỏi đã, sau này hẳn sẽ có cơ hội ra trận giết địch.”

Đạm Thai Hu gật đầu nghe lời, “Phụ hoàng nói, chờ đại nguyên soái trở về, ta sẽ bái nguyên soái làm sư phụ, theo nguyên soái học binh pháp chiến lược, luyện tập võ công đao pháp.”

“Bệ hạ khích lệ ta rồi.” Ninh Giác Phi bình thản đáp, “Nếu Thanh vương không sợ khổ, có thể theo ta tập luyện binh pháp võ công.”

“Ta không sợ khổ.” Đạm Thai Hu rất nghiêm túc, “Đại nguyên soái yên tâm, ta nhất định nỗ lực.”

“Tốt.” Ninh Giác Phi cười gật đầu.

Một đường ngày đi đêm nghỉ, bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về Lâm Truy. Vân Đinh suất lĩnh Ưng quân quay về doanh địa, Vân Dương theo Ninh Giác Phi vào thành. Đạm Thai Hu cũng Ninh Giác Phi trực tiếp tiến cung, bẩm báo cho Đạm Thai Mục, chờ đợi ý chỉ.

Đạm Thai Mục vui mừng vô cùng, để Ninh Giác Phi ngồi xuống uống trà, hỏi han đủ chuyện.

Bàn xong quân sự, chính trị họ nói đến phong tục nước ngoài, nói rất nhiều chuyện, đến tận chạng vạng, Đạm Thai Mục nghe được thái giám tới hỏi có nên truyền lệnh hay không thì mới bừng tỉnh, cười nói: “Vốn nên lưu ngươi ở lại dùng bữa với trẫm, nhưng Vân Thâm sẽ nóng nảy mất. Ngươi hồi phủ đi thôi, thăm Vân Thâm và nhi tử, ngày mai chúng ta lại nói chuyện.”

Ninh Giác Phi thành thân một tháng sau liền xuất chinh, ly biệt bốn năm, quả thực rất nhớ Vân Thâm, lúc này cũng không già mồm cãi láo, đứng dậy ôm quyền, cười nói: “Tuân chỉ.”

Chỗ này này bây giờ không gọi là phủ quốc sư hay phủ nguyên soái nữa mà gọi là lưỡng vương phủ. Sau khi Vân Thâm phong vương, dựa theo lễ, do Bộ Hộ chi, đem phủ đệ này sửa lại một lần. Ninh Giác Phi vào phủ liền cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, không khỏi đưa mắt nhìn quanh.

Giang Tòng Loan đã chờ từ lâu, nghe Ninh Giác Phi hồi phủ liền chạy lại. Bên người y còn có hai vị công tử, Ninh Thanh Tùng và Vân Khanh.

Ninh Giác Phi nhìn bọn họ chạy vội dưới ánh tà dương, vui vẻ nở nụ cười.

Giang Tòng Loan cầm tay hắn, kích động nói: “Giác Phi, ngươi rốt cục đã trở về.”

Ninh Giác Phi mỉm cười nói: “Đúng vậy, ta đã trở về.”

Ninh Thanh Tùng có chút ngại ngùng, cúi đầu kêu một tiếng: “Cha.”

Ninh Giác Phi đưa tay xoa đầu cậu, từ ái nói: “Lớn như vậy rồi? Thật tốt.”

Vân Khanh từ nhỏ vào phủ, cẩm y ngọc thực, tính tình không giống ca ca nội liễm, bình thường nghe người ta nói vô số lần đến sự tích anh hùng của Ninh Giác Phi, đã sớm chờ hắn trở về, lúc này căn bản không sợ người lạ, vụt ào qua, kêu to: “Cha cha cha cha.”

Ninh Giác Phi thuận thế tiếp lấy nhóc, ngắm nhìn kỹ, rất nhanh liền phát hiện, nhóc này mặt mày có chút giống Vân Thâm nhưng mắt mũi lại có phần giống mình. Vân Khanh mở to đôi mắt nhìn hắn, một tay ôm cổ hắn, một tay sờ sờ gương mặt hắn, rất thoả mãn: “Cha, cha giống hệt như con nghĩ.”

Ninh Giác Phi cười, nhéo nhéo chóp mũi nhóc, “Tiểu quỷ, nói dễ nghe nhỉ.”

Vân Khanh hài lòng rung đùi đắc ý, đương nhiên vẫn còn bá vai hắn, không cam lòng buông tay.

Vân Thâm thấy vậy, vô cùng bất đắc dĩ lắc đầu, “Nó thật là bị làm hư rồi, ai nói cũng không nghe, ta chờ ngươi về trị cho nó một trận.”

Ninh Giác Phi cười ha ha, theo mọi người vào nhà. Thay y phục xong, tắm táp một thân bụi đường, hắn liền cùng người nhà dùng bữa.

Trung thu sắp đến, mùi hoa quế ngập khắp phòng, làm cho người ta thấy ấm áp vô hạn. Ninh Giác Phi cùng người mình yêu, nhi tử ngồi quây quanh bàn, ăn cơm nhà, cảm thấy bữa cơm này ngon miệng vô cùng.

Ninh Thanh Tùng hiếu kỳ hỏi về phong cảnh Tây Cực, Ninh Giác Phi hữu vấn tất đáp, nhất nhất trả lời. Dần dần, Ninh Thanh Tùng không hề câu nệ nữa, trở nên cởi mở hơn.

Vân Khanh không bằng lòng ngồi ở ghế mình, cứ chen ngồi chung với Giác Phi, muỗng nhỏ cầm trong tay cứ quấy rối liên tục. Ninh Giác Phi ôm cơ thể nhỏ nhắn của nhóc, vui vẻ cực kỳ, chẳng qua tuy rằng thích nhưng vẫn còn lý trí, thường thường ra lệnh cho nhóc ăn. Hắn nói một lần, Vân Khanh ăn một muỗng, lúc sau lại chơi đùa như thường.

Bữa tối cũng vì vậy mà càng kéo càng dài, trước mặt con trẻ, Ninh Giác Phi và Vân Thâm không thể tâm tình với nhau, chỉ đành nói về việc nhà, nhưng cảm giác vẫn rất vui vẻ, tựa như hai người chưa bao giờ chia xa.

Thẳng đến tối muộn, Vân Khanh rốt cục mệt mỏi, lên giường mà vẫn chưa chịu ngủ, bắt Ninh Giác Phi kể chuyện cho nghe.

Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút rồi đem chuyện cổ tích kiếp trước từng được nghe kể lại. Đó là một câu chuyện cổ tích nói về hai vương tử, trong chuyện đương nhiên không thể thiếu bà phù thủy ác độc, mẹ kế thẹn quá hoá giận, gương thần có pháp lực,….. Đừng nói một đứa trẻ như Vân Khanh, ngay cả Ninh Thanh Tùng cũng ngồi nghe ngon lành.

Đợi đến khi Ninh Giác Phi kể xong, Vân Khanh mới cảm thấy mỹ mãn mà đi ngủ. Ninh Giác Phi nhìn gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nhóc, cúi người hôn lên trán nhóc, rồi ém lại chăn, sau đó đưa Ninh Thanh Tùng về phòng.

Hai huynh đệ ở trong một tiểu viện, đối xử như nhau, không phân biệt, Ninh Giác Phi nhìn thấy thì rất vui vẻ.

Ninh Thanh Tùng nằm lên giường, nhìn Ninh Giác Phi, nhẹ giọng hỏi: “Cha, sáng sớm mai con có thể tìm đa để luyện công không?”

“Đương nhiên có thể.” Ninh Giác Phi mỉm cười hôn lên trán cậu, khẳng định thêm, “Nhi tử, cứ đến nhé.”

Nghe xưng hô thân thiết như thế, cảm nhận nụ hôn tràn đầy yêu thương của hắn, Ninh Thanh Tùng nhịn không được lệ nóng doanh tròng.

Ninh Giác Phi nhẹ nhàng thay cậu lau nước mắt, “Đứa ngốc, đừng khóc, ngủ đi, ngày mai cha chờ con.”

Ninh Thanh Tùng tuy rằng không muốn nhưng vẫn hiểu chuyện: “Cha đường xa mệt mỏi rồi, cha mau nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Ninh Giác Phi giúp cậu ém góc chăn, rồi thổi tắt nến, đóng cửa, ra khỏi sân.

Tối nay trời sao xán lạn, gió nhẹ như nước, dịu dàng phất, trước mặt, hắn hít một hơi thật sâu không khí mới mẻ này, chuẩn bị quay về phòng ngủ.

Vân Thâm đi từ hoa kính đi tới, ánh sao chiếu trên vai càng khiến gương mặt y như phát sáng.

Ninh Giác Phi vươn tay nắm chặt tay y.

“Hết cách.” Ninh Giác Phi cười lắc đầu, “Vân Khanh quấn quít lấy ta bắt kể chuyện cổ tích.”

“Ngươi còn biết kể chuyện cổ tích nữa sao?” Vân Thâm bật cười, “Kể cái gì vậy?”

Ninh Giác Phi kéo y vào nhà giữa, vừa đi vừa thong thả kể: “Vương tử kết hôn với vương tử, từ nay về sau sống hạnh phúc trong thành.”

HOÀN