Thiên Sơn Khán Tà Dương

Quyển 1 - Chương 7

Editor: Kaori0kawa

Beta: Mai_kari

Giang Tòng Loan nhìn Chương Kỷ, khuôn mặt cho dù gặp chuyện gì đều tươi cười chào đón của y đã bắt đầu cười không nổi. Y nhẹ giọng nói: “Chương đại nhân, thỉnh đi theo tiểu nhân.”

Chương Kỷ sải bước theo sát y lên lầu hai, vào gian phòng của Ninh Giác Phi.

Giang Tòng Loan chỉ chỉ người trên giường: “Chương đại nhân, hắn chính là Tiểu Lâu. Ngài nếu muốn giết thì cứ giết. Cho dù ngài không giết, tiểu nhân thấy hắn cũng không sống được bao lâu nữa.”

Chương Kỷ nhìn con người đầy máu nằm hôn mê bất tỉnh trên giường, có chút giật mình rồi lập tức hiểu ngay. Ông liếc Giang Tòng Loan một cái rồi trầm giọng hỏi: “Có phải thái tử vừa đưa hắn đi?”

Giang Tòng Loan yên lặng gật đầu.

Chương Kỷ cắn chặt khớp hàm, sắc mặt âm trầm, đủ thấy trong lòng buồn bực đến mức nào.

Giang Tòng Loan cũng không tiện nói gì, chỉ trầm mặc nhìn ông.

Đầu Ninh Giác Phi lún sâu vào gối đầu, sắc mặt trắng bệnh, trắng còn hơn cả chiếc chăn trắng đang đắp. Thần tình hắn vẫn bình tĩnh như thế, cảm giác như chết với hắn mới là điều tốt nhất.

Chương Kỷ nhìn kỹ một hồi rồi bỗng nhiên nói: “Người này… ta muốn. Nếu hắn chết thì thôi. Nếu sống, liền đưa vào phủ của ta. Muốn bao nhiêu bạc, ngươi cứ nói.”

Giang Tòng Loan có chút giật mình, trên mặt lập tức hiện ra một nụ cười chuyên nghiệp, phối hợp với gương mặt mỹ lệ của y quả thực như hoa nở mùa xuân. Y cười: “Chương đại nhân, Tiểu Lâu có lão nhân gia ngài thương yêu, tiểu nhân cầu còn không được nữa là. Chẳng qua, hắn đã được Võ vương gia đặc biệt căn dặn, tiểu nhân không thể tự ý chủ trương.”

Chương Kỷ lại nói: “Phía Võ vương, ta sẽ nói, ngươi cứ theo lời ta mà làm.” Nói xong, ông lao như một cơn gió ra cửa.

Giang Tòng Loan sửng sốt một hồi, đại phu cuối cùng cũng tới. Y cũng không nghĩ gì tới chuyện này nữa, chỉ phân phó người tận tâm giúp Tiểu Lâu trị thương, điều dưỡng thân thể.

Chạng vạng, Tiền Sâm lại tới. Ông vào phòng nhìn qua Ninh Giác Phi đang mê man, khe khẽ thở dài: “Thiếu niên này, thực là đáng thương.”

Giang Tòng Loan đứng bên cạnh ông, mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ sợ phải cô phụ sự ưu ái của Tiền gia rồi.”

“Không sao.” Tiền Sâm lại lắc đầu cười. “Ngươi nói Chương Kỷ muốn hắn?”

“Đúng vậy.”

Tiền Sâm ha ha cười nói: “Ta nghe nói chuyện hoang đường của thái tử bị người thổi tới tai của hoàng thượng, hôm nay hoàng thượng giận dữ trước triều, lấy chuyện khác giận chó mắng mèo lên thái tử gia, nói thái tử hoang đường cực độ, không làm gương tốt, dạy hư công thần, hắc hắc, thoại trung hữu thoại a, Chương đại nhân là biểu huynh của Hoàng hậu nương nương, lần này tức giận, chỉ sợ là vì chuyện này mà tới.”

Giang Tòng Loan kinh hãi: “Vậy… nói thế, đưa Tiểu Lâu đến đó không phải là hắn chịu chết sao?”

“Ông ta không dám đâu.” Tiền Sâm cười khẽ. “Đây là người Võ vương gia đưa tới chịu tội, ông ta không dám tự mình xử tử đâu. Tuy ông ta là hữu tướng, nhất phẩm trọng thần, thái tử cũng phải nể trọng, giết một con hát, tiểu quan cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng, cũng là làm bẽ mặt đại hoàng tử, ta nghĩ ông ta sẽ không lỗ mãng như vậy.”

“Vậy…. ông ấy muốn chúng ta đưa Tiểu Lâu đến phủ là vì sao?” Giang Tòng Loan có chút khó hiểu.

Tiền Sâm cười lắc đầu: “Ông ấy cũng chỉ có cách đó thôi. Giấu Tiểu Lâu trong phủ của mình, coi như chặt đứt tưởng niệm của thái tử gia.”

“À, ta hiểu.” Giang Tòng Loan đưa tay sờ sờ trán Ninh Giác Phi rồi nhìn Tiền Sâm. “Tiền gia, Tiểu Lâu đang bị thương, chỉ sợ là phải điều dưỡng một thời gian mới khỏi, sợ là không thể hầu hạ ngài.”

Tiền Sâm cười, vươn tay ôm thắt lưng y, ghé vào tai y cười khẽ: “Không sao, có ngươi cũng được.”

Giang Tòng Loan hì hì cười, rồi lại nhẹ nhàng trơn tuột mà thoát khỏi tay ông: “Tiền gia, Tòng Loan đã già rồi, ở đây ta còn có nhiều thiếu niên xinh đẹp, nhất định hầu hạ ngài chu đáo.”

Tiền Sâm nghiêm chỉnh lại khẽ cười: “Tòng Loan, chúng ta quen biết đã năm năm rồi phải không? Ngươi biết ta không hảo cái này mà, thôi, chúng ta vào phòng ngươi uống chén trà đi vậy.”

“Vâng, Tiền gia.” Giang Tòng Loan cúi đầu, cười dịu ngoan, cùng hắn ra khỏi cửa.

Thương thế lần này, Ninh Giác Phi phải dưỡng đến tám, chín ngày mới từ từ có chuyển biến tốt. Chẳng qua, mỗi đêm hắn đều cố gượng đứng dậy, luyện tập bước đi, ban ngày thì nằm nghĩ, phần lớn thời gian đều ngủ say, dưỡng sức.

Giang Tòng Loan nhìn ra được hắn bị thương rất nặng nên cũng không ép hắn.

Trong khoảng thời gian này, Thuần vương Thuần Vu Triều cũng hay đến Thúy Vân lâu.

Hắn thường mặc văn sam của quý công tử, không nói thân phận chỉ dẫn theo một tùy tùng mà tiêu tiêu sái sái đi vào, nói với Ninh Giác Phi: “Tiểu Lâu, ta đến thăm ngươi.” Giữa trời chiều, gương mặt hắn bao phủ một tầng tiếu ý nhè nhẹ.

Bất tri bất giác, mùa thu đã đến, ngoài cửa sổ mưa rơi rả rích, hàn khí từng đợt từng đợt ùa vào hòa tan mùi hương nhè nhẹ trong phòng khiến bên trong rất nhẹ nhàng khoan khoái, tuyệt đối không như gian nhà của một tiểu quan.

Thuần Vu Triều thích cùng Ninh Giác Phi ăn cơm chiều. Khi Ninh Giác Phi còn chưa ngồi dậy được, Thuần Vu Triều một bên ăn những món ngon trên bàn, một bên nhìn Nhất Tỷ đút cho hắn ăn, xem đến vui vẻ. Đến khi hắn có thể đứng dậy, Thuần Vu Triều liền bắt hắn ngồi cùng bàn, trong miệng nói vài câu nhàn rỗi, phần lớn đều nói về lời kịch. Ninh Giác Phi chẳng thèm nghe, chỉ trầm mặc mà ăn, không nói gì.

Thỉnh thoảng, Thuần Vu Triều cũng cười cười yêu cầu: “Tiểu Lâu, ngươi hát cho ta một đoạn được không?”

Ninh Giác Phi luôn luôn thẳng thừng: “Không.”

Thuần Vu Triều nhìn gương mặt lạnh lùng mà tinh tế của hắn, chỉ tốt tính cười cười, tuyệt không giận.

Đợi kết khi vết thương trên người hắn kết vẩy, Chương Kỷ rốt cuộc cũng phái người bắt hắn đi.

Giang Tòng Loan bất đắc dĩ vô cùng nhưng không cản lại, chỉ nhún vai với thị vệ Võ vương phủ vẫn canh gác ở đây, biểu thị y bất lực với chuyện này. Hai thị vệ đó cũng không dám ngăn lính của hữu tướng phủ, đành phải chạy về báo tin cho Võ vương gia.

Ninh Giác Phi bị an trí một viện trong góc phải của tướng phủ, quản sự cảnh cáo hắn không được tùy tiện ra khỏi viện của mình, rồi không để ý gì đến hắn nữa.

Viện này tuy rằng nhỏ nhưng thanh nhã tố tĩnh, lại có vài cây trúc mọc thành bụi nhỏ, lâu lâu, gió thổi qua cành trúc nghe rào rào, gần tường có vài cây hoa cúc đang lúc nở hoa, màu sắc rực rỡ.

Liên tiếp vài ngày, Chương Kỷ không hề đến, ngoại từ một bà lão đưa cơm ra, không ai đến đây.

Ninh Giác Phi cảm thấy như vậy cũng tốt, hắn càng có nhiều ngày để khôi phục cơ thể, rèn luyện thể lực, rồi tìm cơ hội trốn đi.

Khí trời càng ngày càng lạnh, gió lạnh không ngừng thổi. Ninh Giác Phi thường đứng ở trong viện, có đôi khi nhìn những chiếc lá trúc xanh sẫm, có đôi khi nhìn những cây hoa cúc đã gần héo rũ, ngẩn ngơ thật lâu.

Trong phòng chỉ có một cái giường cùng một cái bàn đơn giản, bố trí tương đối thư thích. Bàn gần cửa sổ có một vài cuốn sách, hắn chỉ lật vài trang rồi không bao giờ đụng đến nữa. Chúng đều là sách phồn thể cổ tự (1), thông thiên chi hồ giả dã (2), hắn nửa điểm hứng thú để xem cũng không có.

Nửa tháng cứ như vậy trôi qua, hắn đứng ở cửa viện, nhìn ra bên ngoài, thầm nghĩ, như vậy chắc cũng không đến nỗi trái quy củ chứ.

Trông ra xa xa là một chiếc hồ thật to, quanh hồ có vài tòa đình thai lầu các khắc hoa tinh mỹ. Hắn nhìn những con đường mòn quanh co này, cứ nghĩ mãi xem chúng dẫn đến đâu.

Một ngày nọ, hắn đang xuất thần nhìn ra tường cao phía xa xa, bỗng nhiên phát hiện có người đang nhìn hắn. Hắn thu hồi đường nhìn, nhàn nhạt quét mắt về phía đó.

Bên hồ liễu rũ, một thanh niên thân hình cao lớn, cẩm y ngọc quan, khí độ cao nhã, bên cạnh có mấy người tùy tùng đứng cạnh, là Võ vương Thuần Vu Càn.

Y chăm chú nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên đứng trước khung cửa tròn.

Người thiếu niên ấy bởi vỉ dáng vẻ thon gầy mà bóng người càng thêm mảnh mai, mặc một bộ trường sam xanh ngọc bình thường, mái tóc đen khẽ tung bay theo gió, phía sau lưng là những mảnh lá trúc bay là là. Gương mặt hắn tái nhợt như tờ giấy trong sắc trời ảm đạm mùa đông rồi lại trong suốt như ngọc, nhãn thần đạm mạc, tất cả đều mang theo cảm giác siêu nhiên, “Không vui vì đời, không sầu vì mình”.

Từ ánh mắt đầu tiên khi y thấy thiếu niên này cho đến lần biểu diễn tại nhà kia, người thiếu niên này luôn ở trong hoàn cảnh chật vật khó khăn nhất, đây là lần đầu tiên y thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, dung nhan hoàn chỉnh nhất, khiến tim y không khỏi nhảy trật một nhịp.

Ninh Giác Phi tự nhiên nhận ra y, lại tựa như không nhớ rõ y, lạnh lùng nhìn y một chốc rồi lại xoay người về phòng.

Bóng đêm rất nhanh hạ xuống.

Cơm nước xong, Ninh Giác Phi ngồi một hồi thì có người của quản sự đến thông báo cho hắn biết, tối nay tướng gia triệu hắn thị tẩm.

Ninh Giác Phi không nói một lời, chỉ làm theo lời của những người khác, tắm rửa, thay y phục, sau đó nằm lên giường.

Hàn ý bên ngoài theo Chương Kỷ ùa vào phòng. Ông đứng bên giường, nhìn người trên giường rồi bắt đầu thoát y phục.

Hai người từ đầu tới đuôi đều trầm mặc. Ninh Giác Phi cố nhiên duy trì nhất quán bản tính ít lời ít tiếng, Chương Kỷ cũng chẳng nói lời nào. Trong bóng tối, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề của ông vang vọng trong phòng. Lúc cao trào, ông nặng nề mà nằm trên người Ninh Giác Phi, ôm siết lấy hắn. Da thịt Ninh Giác Phi vẫn rất lạnh, tựa như đến máu của hắn cũng đều đã lạnh, dù ông có giày vò thế nào, căn bản không ấm lên chút nào.

Trong bóng đêm lạnh lẽo, hai người vẫn im lặng.

Bỗng nhiên, có người ở ngoài cửa gấp gáp cao giọng gọi: “Tướng gia, tướng gia.”

Chương Kỷ quay đầu, có chút bực mình hỏi: “Chuyện gì?”

Người ngoài cửa tuy rằng gấp nhưng vẫn ăn nói rõ ràng: “Tướng gia, biên quan cấp báo, hoàng đế cùng hoàng hậu Bắc Kế ngự giá thân chinh, dẫn đại quân tấn công Yến Bắc thất quận, Du tướng quân mặc dù toàn lực phòng thủ nhưng người ít thế nhược, đã báo tin về cầu viện, hoàng thượng cấp triệu tướng gia thương nghị đối sách.”

Chương Kỷ vừa nghe, lập tức nhảy xuống giường, vừa mặc quần áo, vừa nói: “Đã biết, ta lập tức đi ngay.”

Người bên ngoài liền “tuân lệnh” một tiếng rồi lẳng lặng đứng đợi, đợi tới khi Chương Kỷ mở cửa bước ra liền lập tức theo ông đi.

Dù chưa thụ thương nhưng Ninh Giác Phi cũng cảm thấy mệt mỏi rã rời. Hắn lấy chăn bọc lấy bản thân rồi lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

____________

(1) Chữ Hán phồn thể (hay Chữ Hán chính thể) là một trong hai bộ chữ in tiêu chuẩn của tiếng Trung. Dạng chữ viết phồn thể hiện nay đã xuất hiện lần đầu cùng với các văn bản ghi chép thời nhà Hán và ổn định từ thế kỷ 5 trong thời Nam Bắc triều. Thuật ngữ phồn thể hoặc chính thể được sử dụng để phân biệt với giản thể, một hệ thống chữ viết tiếng Trung được giản lược nét hoặc điều chỉnh bộ do chính phủ Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa quy định áp dụng từ thập niên 1950.

Chữ Hán phồn thể hiện vẫn được sử dụng chính thức tại Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan), Hồng Kông và Ma Cao. Trong số các cộng đồng Hoa kiều hải ngoại (ngoại trừ Hoa kiều ở Singapore và Malaysia) thì chữ phồn thể được sử dụng phổ biến nhất. Chữ Hán giản thế chủ yếu được sử dụng ở Trung Quốc đại lục, Singapore và Malaysia trong các ấn bản chính thức. Việc sử dụng chữ chính thể hay giản thể vẫn là một vấn đề tranh cãi kéo dài trong cộng đồng người Hoa.

(2) chi (之) hồ (乎)giả (者) dã (也): được dùng trong “văn ngôn văn”, gọi nôm na là “văn cổ”. Cái thứ văn cổ đó khi viết không có dấu ngắt câu và các cấu trúc câu kiểu phương Tây, mà chủ yếu nhờ các hư từ kiểu “chi, hồ, giả, dã...” để phân tích câu.

Tất cả những “chi hồ giả dã” đều gần như không có nghĩa mà chỉ dùng để cấu trúc câu theo lối văn cổ. Người ta gọi là những “từ khó hiểu” vì nó khác với lối nói thông tục của dân thường.