Thiên Quan Tứ Phúc (Quan Trời Ban Phúc)

Quyển 5 - Chương 244: Kết thúc

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Chúc mừng chúc mừng!"

"Thái tử điện hạ, chúc mừng nha!"

Bồ Tề Quán mới xây dựng lại vô cùng náo nhiệt, người tới kẻ lui, Tạ Liên đi qua đi lại giữa những dãy bàn dài, rót một chén rồi lại một chén canh nóng hôi hổi, nước canh vàng óng, cơm trắng thơm nức, y bận rộn đi qua đi lại, còn phải tiếp khách mới tới, trong lúc bận rộn bớt chút thời gian nói: "Đa tạ, mời ngồi!"

Trong lúc giao tranh, Bồ Tề Quán bất hạnh bị sập, nay được trùng tu lại.

Sau khi được trùng tu lại thì khí phách hơn gian nhà nhỏ bé ọp ẹp trước kia không ít, còn có thêm một viện tử mới. Ngược lại quán không phải do Tạ Liên và Hoa Thành tu sửa, mà là các thôn dân ở thôn Bồ Tề. Ngày ấy sau khi Tạ Liên chạy trối chết, bọn họ thu dọn lại phế tích, thế mà lại phát hiện ra một rương vàng. Đương nhiên đó là đống vàng trước kia Quyền Nhất Chân mỗi ngày bỏ một thỏi vào hòm công đức.

Những thôn dân này chưa bao giờ thấy nhiều vàng như vậy, suýt chút nữa thì sợ mất mật. Sau khi bình tĩnh lại, trưởng thôn lấy một phần xây Bồ Tề Quán, phần còn dư một phần cũng không dám động, đặt lại chỗ cũ chờ Tạ Liên về trả lại cho y.

Vì vậy, khi Tạ Liên mang theo Hoa Thành trở lại, chào đón y, ngoại trừ các thôn dân đầy nhiệt tình gọi vang "Đạo trưởng" và "Tiểu Hoa", còn có một toà đạo quán mới tinh và một rương nặng trĩu thỏi vàng.

Đống vàng ấy y dự định trả lại cho Quyền Nhất Chân, nhưng Quyền Nhất Chân không chịu nhận, thẳng đến khi Hoa Thành nói với hắn, ngươi không lấy vàng về, thì đừng hòng biết được phương thức dưỡng hồn, đứa nhỏ này mới thành thật sửa lại tật xấu trả ơn bằng cách đút thỏi vàng.

Sau khi bắt chuyện xong, Mộ Tình cầm đầu các vị thần quan rụt rè rảo bước tiến vào sân sau, bất ngờ ngẩng đầu một cái, nhìn rõ toàn cảnh của đạo quán, thoáng cái đã không lời nào đỡ được.

Chói mù cả mắt.

Mù cả mắt!

Tượng thần phối màu xanh đỏ đan xen loè loẹt, rối rắm đến cực điểm, đó chưa phải thứ đáng sợ nhất đâu. Đáng sợ nhất, là tấm bảng hiệu kia kìa.

Chữ viết, hay là vẽ bậy, trên tấm bảng hiệu kia, là cái quái gì thế hả?

Người tới xem quán mới, đáng lẽ ra nên chúc mừng. Nhưng phẩm vị nát bét thế này, còn nét bút vẽ rồng vẽ phượng xấu đến tuyệt vọng trên bảng hiệu kia nữa, thực sự khiến người ta không thể mở mồm ra khen nổi, câu từ chúc mừng đã chuẩn bị kỹ càng đều quên sạch trơn không còn chút dấu tích.

Nhưng thực ra, Tạ Liên cũng không quan tâm, ngược lại cảm thấy khá tốt, ít nhất không còn là gian phòng có thể sập xuống bất cứ lúc nào nữa. Y lại hô lên một lần nữa: "Mời ngồi?"

Mấy vị thần quan kia xem ra cũng không muốn ngồi cho lắm, tới nói đại khái mấy câu coi như lướt nhẹ qua sân khấu, vội vã đặt lễ vật xuống liền đi. Tạ Liên hỏi Mộ Tình: "Sao họ phải đi gấp vậy chứ?"

Mộ Tình:"Này còn phải hỏi sao?"

Tạ Liên: "Cần chứ."

Mộ Tình tức giận nói: "Tự mà đi hỏi Tam Lang tốt của huynh đi."

Thì ra, Hoa Thành vừa trở lại, người đầu tiên biết đến là Tạ Liên, tiếp theo chính là mấy vị trên Tiên Kinh Thượng Thiên Đình. Không phải chỉ bởi vì trước đó không lâu bọn họ tổ chức yến tiệc Nguyên tiêu, cũng chơi đấu đèn rồi bị Hoa Thành từ đâu chui ra, phất tay một cái tung ra ba ngàn Trường Minh Đăng giống như năm xưa, mà còn là vì bắt đầu từ đêm hôm ấy, cái chuông kia cứ điên cuồng rung lên không ngừng, khiến khắp nơi trên Thượng Thiên Đình đều văng vẳng tiếng nó đang nhắc nhở mọi người: Ác mộng của chư vị thần quan đã quay trở lại!

Ác mộng ở ngay trước mắt, các thần quan bình thường cũng đâu có dửng mỡ tới kiếm chuyện. Thế nhưng, bây giờ trình độ thêm mắm dặm muối các lời đồn của Hoa Thành và Tạ Liên trên Thượng Thiên Đình đã ngưng hẳn, dù sao bọn họ vẫn muốn kéo quan hệ với Tạ Liên, để sau này có chuyện Hoa Thành xuống tay cũng sẽ nể mặt ba phần.

Tạ Liên nghe xong, nhớ tới chuyện trước đây Hoa Thành yêu cầu Thượng Thiên Đình thông báo chiến tích vĩ đại của hắn suốt một năm ròng, cười nói: "Ngang bướng."

Mộ Tình nói: "Đây nào chỉ mỗi ngang bướng không? Huynh bảo hắn bớt bớt lại đi, kỳ cục lắm, bây giờ cái chuông kia ngày nào cũng kêu ầm cả lên khiến lòng người kinh hãi, chư vị thần quan không cách nào làm việc nổi trên Thượng Thiên Đình, nó thỉnh thoảng còn rớt xuống đập trúng người nữa. Vất vả lắm mới trùng kiến lại Tân Tiên Kinh, đừng có vì chuyện này mà bị bỏ hoang."

Tạ Liên nói: "Được rồi, lát nữa ta sẽ nói với đệ ấy. Nhân tiện, nếm thử không?" Y chỉ vào cơm canh trên bàn, nói thêm, "Không phải ta làm."

Mộ Tình nghe vế trước vẻ mặt lãnh khốc, viết đầy từ chối lên mặt, nghe xong vế còn lại mới khôi phục lại bình thường. Đúng lúc này, Phong Tín cũng tới. Hắn vào sân, vừa khéo lướt qua các vị tiểu thần quan đang chuẩn bị rời đi. Bọn họ chào hỏi, vừa xì xào bàn tán nói: "Là Nam Dương tướng quân."

"Là hắn. Thật đáng thương, vợ con bỏ đi theo người khác..."

Trán Phong Tín nổi đầy gân xanh, chửi ầm lên tại chỗ: "Cái ***!!! Các ngươi xong chưa?! Kịch này các ngươi diễn mấy tháng rồi?! Còn nữa, là "bỏ đi" không phải "bỏ đi theo người khác"! Con mẹ nó toàn bịa đặt!"

Mấy tiểu thần quan lắm lời kia bị doạ cho chạy trối chết, Mộ Tình đứng một bên, hai tay chỉnh lại vạt áo nói: "Ngươi giải thích thế thì thà đừng có giải thích, nghe càng mất mặt hơn."

Phong Tín tức giận, quơ lấy cây chổi bên cạnh ném qua. Mộ Tình lập tức bắt được, nói: "Cũ rồi. Chiêu này bây giờ không có tác dụng với ta."

Phong Tín còn muốn mắng chửi tiếp, Tạ Liên đi tới lén đưa cho hắn một cây chổi, nói: "Không có tác dụng thì tốt, thế này đi, hai người các ngươi giúp ta quét nhà một chút nha. Vừa rồi nổ mấy cây pháo, mặt đất toàn vụn pháo đỏ thôi. Vất vả rồi. Rảnh rỗi nói mấy lời nhàm chán thì tiện tay làm chút chuyện luôn đi."

"???"

Nửa canh giờ sau, ngoài cửa truyền đến một tràng tiếng hò hét inh ỏi, càng ngày càng tiến lại gần.

Mọi người trong viện nhìn ra ngoài cửa, lát sau, một đám người đông nghịt tràn vào trong sân Bồ Tề Quán, kêu gào loạn xạ: "Là chỗ này sao?" "Chính là chỗ này, ai ui, rất khí phách nha." "Có cơm thật này, nhiều cơm lắm nha!" "Có cả thịt nữa!"

Phong Tín và Mộ Tình vừa mới quét dọn sạch sẽ xong lại bị một đám người chân trần giẫm qua giẫm lại đến là khó coi. Mộ Tình tay nắm chổi, cảm thấy trên người vừa bị lây bọ chét qua, hai mắt trợn ngược lên: "...Những tên ăn mày này ở đâu ra đây?"

Người cầm đầu đám ăn mày mặc áo đen, đầu tóc rối bời, chính là Sư Thanh Huyền. Hắn tập tễnh, tập tễnh bật nhảy qua, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, ta đến quấy rầy rồi! Thế nào, lời nói trước kia còn tính hay không?"

Tạ Liên cười nói: "Hoan nghênh quá đi chứ, đương nhiên giữ lời! Mời ngồi, mời ngồi."

Mộ Tình nói: "Người cũng nhiều quá rồi."

Sư Thanh Huyền nói: "Không nhiều! Mọi người năm trước hỗ trợ trong hoàng thành đều có mặt ở đây cả."

Những người giữ trận hôm đó, Sư Thanh Huyền và những người khác nói sau khi mọi chuyện xong xuôi phải mời mọi người ăn đùi gà, tất cả đều có phần, kết quả sau khi mọi chuyện đã thành lại tìm khắp nơi không thấy người đâu, đống đùi gà kia đương nhiên là ăn không được. Hôm nay rút cục có thể thực hiện lời hứa, một chén rồi một chén đùi gà được mang lên, Sư Thanh Huyền nói: "Các vị hôm nay không cần kiêng kỵ gì hết, ăn đi!"

Đám ăn mày chen lấn ngồi từ trên bàn xuống dưới đất, nhao nhao hoan hô, sau đó ôm lấy chén canh lớn húp xì xụp xì xụp. Đang ăn, bỗng nhiên một người nói: "Không đúng, có yêu khí!"

Mọi người quay đầu nhìn lại, đứng giữa đám người thế mà lại là Thiên Nhãn Khai. Đầu Tạ Liên thấy đau đau, nói: "Sao các ngươi cũng tới?"

Thiên Nhãn Khai nói: "Lần trước chúng ta cũng tới giúp một tay, sao lại không thể tới?" Hắn giơ bát lên, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Các vị, hãy nghe ta nói, ta tuyệt đối không nhìn lầm! Thức ăn trong bát này có yêu khí, chỉ sợ không phải thứ đồ gì tốt lành, có gì đó rất kỳ quái! Mau đặt xuống!"

Không ai thèm để ý tới hắn. Đám ăn mày đã ăn xong một lượt, nhao nhao giơ bát rỗng lên: "Thêm một bát nữa!"

Phong Tín và Mộ Tình vừa dùng chổi quét sân vừa đánh nhau đã quét xong vụn pháo vương vãi đầy mặt đất, nhìn mọi người ăn uống vui vẻ như vậy, cũng ngồi xuống, bưng bát lên. Vừa hay Thiên Nhãn Khai quát lên: "Các ngươi sao không chịu nghe ta nói chứ!" Vừa nói vừa muốn đứng lên vào nhà bếp nhìn xem, Sư Thanh Huyền ngăn hắn lại nói: "Đạo trưởng ngươi thật là, ngươi nghĩ nhiều rồi, chỗ này là địa bàn của Huyết Vũ Thám Hoa nha, có yêu khí là chuyện quá mức bình thường. Được rồi được rồi, ngươi lo lắng đúng không, ta đi xem, ngươi ngồi xuống, đừng động."

Hắn bèn thực sự tự mình đi xem, gần tới nhà bếp, hắn vén mành lên nói: "Ngươi xem, chỗ này thì có gì kỳ quái chứ -"

Tạ Liên nói: "Chờ chút, ta cũng phải nhìn một cái..."

Nhưng mà, chờ y đi tới, mấy người tới vây xem Sư Thanh Huyền, Phong Tín, Mộ Tình, tất cả đều kinh hãi.

Chỉ thấy trong nhà bếp, một tên đồ tể heo cao lớn đang điên cuồng băm băm băm trên thớt gỗ, nếu không phải phía sau treo toàn là chân heo, thì còn tưởng rằng thứ hắn đang băm chính là thịt người. Bên cạnh, một cái vại to đùng đặt trên củi lửa, trong vại là một tên gà tinh đang khí thế ngất trời mà tắm rửa kỳ cọ, vừa thấy bên ngoài có người nhìn, hắn nhất thời hét lên một tiếng, hai tay bưng kín ngực mình.

Tạ Liên bó tay toàn tập, nhanh chóng đi vào trong nhỏ giọng nói: "Không phải ta đã nói không được như thế sao?"

Gà tinh "ò ó" vỗ ngực đảm bảo nói: "Đại bá công, chúng ta tắm rửa xong xuôi rồi mới tới nha, rất sạch sẽ! hơn nữa canh này còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, ăn vào sẽ không hại người! Không ai phải chịu thiệt hết! Cứ yên tâm mà ăn đi!"

"..."

Sư Thanh Huyền lặng lẽ buông mành, Phong Tín và Mộ Tình ngay lập tức ném bát, phỉ nhổ nói: "Còn không bằng huynh làm đi cho xong!"

Tạ Liên xoa xoa trán, vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói: "Bọn họ cứ một mực muốn giúp, đành chịu thôi, dù sao cùng là có lòng tốt."

Đúng vào lúc này, Thiên Nhãn Khai dường như cảm thấy mấy người bên này lén lút rất khả nghi, bèn đi tới. Tạ Liên vội vàng ngăn hắn lại: "Sao thế?"

Y sợ Thiên Nhãn Khai chứng kiến bọn đồ tể heo, lại ồn ào muốn bắt hết đi. Ai ngờ, Thiên Nhãn Khai không xông vào phòng bếp, mà hướng y mà tới. Hắn đi quanh Tạ Liên mấy vòng, nghi ngờ nói: "Kỳ quái..."

Tạ Liên nói: "Sao vậy?"

Thiên Nhãn Khai tựa hồ nghĩ mãi không ra, nói: "Không đúng nha Tạ đạo trường, quỷ khí trên người ngươi, sao còn nghiêm trọng hơn cả lần trước thế?"

"..."

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng. Mộ Tình hừ hừ nói: "Suốt ngày cùng một chỗ với Quỷ Vương, đương nhiên là càng ngày càng nghiêm trọng rồi."

Thiên Nhãn Khai nói: "Không đúng. Cứ coi là như vậy, cũng không thể thế này chứ?"

Phong Tín nói: "Cái gì mà thế này thế kia?"

Nghi hoặc một lúc lâu, Thiên Nhãn Khai rút cục nói thẳng.

Hắn nói: "Quỷ khí trên người ngươi, sao lại biến thành từ trong ra ngoài thế? Thế này...là hoàn toàn tự tản ra từ bên trong chính cơ thể ngươi nha."

"..."

"Ngươi như vậy chỉ sợ đã gây ra tội lớn. Ngươi đã làm chuyện gì? Sao bệnh lại nặng đến mức này rồi?"

"..."

Tạ Liên đến ho cũng không ho ra nổi nữa. Mặt y đỏ lựng như sung huyết.

Phong Tín và Mộ Tình ban đầu nghe không hiểu, đợi tới khi bình tĩnh nghĩ lại, không hẹn mà gặp cùng nhìn về phía Tạ Liên, trầm mặc: "..."

Chỉ có Sư Thanh Huyền đầu óc vẫn chưa bắt được mạch truyện, nói: "Sao thế? Bị làm sao? Xảy ra chuyện gì? Thái tử điện hạ, huynh bị bệnh thật sao? Huyết Vũ Thám Hoa có biết không? Hắn xem bệnh cho huynh chưa?"

Không phải không phải không phải. Cũng là vì hắn, nên mới bị như vậy nè!

Tạ Liên ngập ngừng nói: "Chuyện này. Thật ra. Không phải. Mọi người không cần... Ta cảm thấy, hay là, ừm,..."

Trong đầu y hiện lên một đoạn hình ảnh hỗn độn, lời nói ra miệng cũng vì thế mà lung tung lộn xộn không có ý nghĩa, bỗng nhiên, lưng y dựa vào lồng ngực một người. Một cánh tay, cổ tay đeo bao tay màu bạc vòng qua ôm lấy y, giọng nói quen thuộc tủm tỉm cười nói: "Ta thấy không bằng các ngươi về chỗ ngồi của mình, ăn đồ ăn của mình đi, không cần phải lo chuyện người khác đâu, thế nào?"

Tình cảnh thế này, Tạ Liên cũng không biết là vừa thoát khỏi hiểm cảnh hay càng thêm phần quẫn bách, nói: "Tam Lang!"

Vừa thấy Hoa Thành đi ra, biểu cảm của Phong Tín và Mộ Tình đều một lời khó nói hết, nhưng Tạ Liên ở phía trước, bọn họ cũng không tiện nói gì. Chỉ có Sư Thanh Huyền vẫn quá nghiêm túc hỏi: "Huyết Vũ Thám Hoa, ngươi kiểm tra thân thể của Thái tử điện hạ chưa?"

Tạ Liên một tay nâng trán, hy vọng hắn đừng hỏi thêm nữa. Vào lúc này, đám ăn mày kêu lên: "Thêm một bát nữa!" "Nhiều thịt hơn đê!" "Canh gà chả có vị gì hết, thêm muối vào đi!"

Mộ Tình không nhịn nổi, nói: "Các ngươi có biết đây là đạo quán, nơi thờ phụng thần quan không, bớt bớt lại một chút đi chứ?"

Đám ăn mày lại không biết nội tình bên trong. Lần trước bọn họ cùng các vị thần quan nắm tay làm trận pháp bảo hộ, chính mắt nhìn thấy có vị thần quan tay run bần bật, lâm trận rồi còn chạy trốn, còn chả bằng bọn họ, lại quen biết Sư Thanh Huyền, không khỏi cảm thấy, thì ra thần quan cũng chỉ như vậy mà thôi. Thời khắc sống chết, cũng chả khác bọn họ là bao, không còn là những vị thần cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm nữa.

Đột nhiên, trong phòng bếp truyền đến một tiếng kêu sợ hãi: "Là ai?"

Nghe thấy vậy, Tạ Liên căng thẳng, xông vào phòng bếp, chỉ thấy tên đồ tể heo và gà tinh đang kêu gào bên trong, y vội trấn an nói: "Bình tĩnh! Bình tĩnh! Làm sao vậy?"

Gà tinh hoảng sợ đến mức toàn thân nổi đầy da gà: "Đại bá công! Có quỷ! Có quỷ, nó ăn hết đồ ăn chúng ta làm rồi! Ta mới vừa lặn xuống nước một cái, ngoi lên một bát cũng không còn! Có quỷ!"

Đồ tể heo mắng: "Ngươi sợ cái quái gì! Ngươi còn không phải quỷ à!"

Tạ Liên có chút ngạc nhiên: "Sao lại thế được? Vừa rồi rõ ràng nhìn các ngươi làm hơn năm mươi bát cơ mà?"

"Đúng vậy!"

Nhưng y nhìn qua, quả nhiên, năm mươi bát kia đều đã rỗng tuếch, cả nước canh cũng húp sạch sẽ!

Trong lòng Tạ Liên cảm thấy kỳ quái, bỗng nghĩ đến một người, xoay người sang thấy Hoa Thành đang dựa vào cửa, nói: "Tam Lang, chẳng lẽ là?"

Hoa Thành bình tĩnh đáp: "Tám chín phần mười."

"Ừm..." Tạ Liên nói, "Hắn hẳn là cũng tới chúc mừng đi. Nên hoan nghênh, nhưng mà, ăn hơi bị nhiều... Đồ ăn bây giờ đều bị hắn ăn sạch rồi, làm sao bây giờ?"

Hoa Thành cười nói: "Không sao hết. Làm thêm đi."

Đám quỷ ở Chợ Quỷ vừa hao tổn tâm trí nhận mệnh bắt đầu nấu cơm thêm lần nữa. Lúc này, bên ngoài đại điện truyền tới âm thanh ồn ào náo nhiệt, hình như lại có người gây lộn cãi cọ, Tạ Liên đang muốn ra ngoài giải quyết, Hoa Thành lại bắt lấy bàn tay y, dẫn y ra khỏi cửa.

Hai người nắm tay ra khỏi Bồ Tề Quán. Giữa đường có bụi cây ngăn lại, thả tay tách ra đi sẽ nhanh hơn, nhưng hai người ai cũng không muốn buông tay đối phương. Vì vậy, hai người khom khom cúi cúi, vòng qua vòng lại. Vừa vòng vo, Tạ Liên vừa nói: "Tam Lang, bây giờ chúng ta đi đâu?"

Hoa Thành nói: "Chỗ này ồn ào quá, kệ bọn họ chơi đùa đi, chúng ta đi trước."

Tạ Liên vừa quay đầu lại, có chút lo lắng nói: "Không quản bọn họ sao? Bồ Tề Quán vừa mới xây lại, nhỡ đâu lại bị đánh sập thì biết làm sao bây giờ?"

Hoa Thành không hề để ý nói: "Sập thì sập, lại xây một toà mới là được. Ca ca nói muốn bao nhiêu liền có bấy nhiêu."

"Ha ha ha ha ha ha..."

- -------

Ban đêm, trong Thiên Đăng Quán, sau khi tắm rửa Tạ Liên mặc một bộ trung y màu trắng đơn giản, dựa vào sập bên bàn ngọc, nhấc bút lên viết.

Y làm cho Hoa Thành một bảng chữ mẫu. Hoa Thành nghiêng người dựa vào bên cạnh y, cũng chỉ mặc trung y, vạt áo hơi mở ra, bàn tay buồn chán vân vê viên san hô đỏ nơi đuôi tóc.

Hơi ấm nhu hoà dưới ánh đèn, hắn nhìn chằm chằm vào Tạ Liên, nhìn một lúc lâu mới hơi hơi thoả mãn nheo mắt lại, than thở: "Ca ca, đừng làm cái kia nữa, qua đây nghỉ ngơi đi."

Tạ Liên vừa rồi đã ăn đủ khổ, kiên quyết không bị mắc lừa nữa, giọng hắn cứ phảng phất bên tai, y phải cố gắng trấn định, tiếp tục viết chữ, nghiêm túc nói: "Không được. Tam Lang, hôm nay lại có người nói chữ của đệ xấu, đệ phải luyện tập nhiều vào, nếu không..., đừng để cho người khác biết chữ đệ là do ta dạy."

Hoa Thành hơi nhổm người dậy, nhướn mày nói: "Ca ca, ta nhớ, lúc trước huynh rõ ràng nói thích chữ của ta mà."

Từ sau khi Hoa Thành một lần nữa trở về, trong một đoạn thời gian rất dài, Tạ Liên đối với Hoa Thành hầu như là nói gì nghe nấy, hữu cầu tất ứng, đại khái là bởi vì...như vầy đó, nhưng cuối cùng lại làm hư hắn, ý đồ xấu xa ngày càng nhiều. Tạ Liên viết chữ xong, buông bút, càng nghiêm túc hơn nói: "Còn nghịch nữa môi sẽ hỏng mất. Ta viết xong rồi, mau tới đây luyện đi."

Vì thế, Hoa Thành lười biếng cọ đến phía sau Tạ Liên, ôm lấy hông y, hơi khom lưng xuống, đầu đặt trên vai y. Hắn tháo viên san hô đỏ xuống khỏi đuôi tóc, thả xuống trên mặt giấy, điều khiển nó lăn qua lăn lại trên giấy viết của Tạ Liên, cố ý không cho Tạ Liên viết tử tế.

Hắn vừa bướng bỉnh, lại vừa mạnh mẽ phóng đại cảm giác tồn tại của mình, Tạ Liên nhớ tới câu nói của Thiên Nhãn Khai, "toàn thân, từ trong ra ngoài" đều tản ra quỷ khí, đó chính là khí tức của Hoa Thành, khiến y không khỏi có chút cảm giác thấp thỏm lo âu, nhẹ nhàng tránh ra một chút, nhỏ giọng nói: "...Viết hẳn hoi đi."

Hoa Thành nói: "Được, nghe ca ca."

Hắn đề bút, viết xong hai câu thơ bèn gác xuống. Tạ Liên xem, lắc đầu, trong lòng liên tục nói: "Không thể cứu vãn nổi." Dừng lại một chút, cũng nâng bút lên, viết thêm hai câu vào phía sau.

Sau khi viết xong, Tạ Liên cầm giấy lên thổi nhè nhẹ, ngắm nhìn bài thơ hai người cùng nhau viết.

Mực đen trên giấy, bốn câu thơ hoàn chỉnh phong thái lên trời xuống đất:

"Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, trừ khước Vu Sơn bất thị vân.

Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, bán duyên tu đạo bán duyên quân."

(Dịch nghĩa

Bài thơ Ly tứ kỳ 4, Nguyên Chẩn, bài thơ được tác giả viết để tưởng nhớ người vợ đã mất:

"Từng ngắm biển xanh còn sợ gì nước, trừ khi đã đến Vu Sơn, còn không coi như chưa từng thấy mây.

Hoa đẹp cũng không muốn ngó ngàng tới, nửa vì tu đạo nửa vì người.")

Ngay cả Ách Mệnh ở bên cạnh bàn cũng mở to mắt, nhìn không chớp mắt, dường như nó đang cực kỳ thưởng thức. Hoa Thành cười nói: "Đúng là tuyệt tác. Ca ca, nhanh tới đây đề tên huynh lên. Chữ này chắc chắn sẽ khiến hậu thế phải kinh diễm, lưu truyền thiên cổ."

Tạ Liên đã đề tên Hoa Thành xuống phía dưới, nghe thấy hắn nói vậy, thực sự không dám viết thêm tên mình vào. Hoa Thành cười đủ rồi thì giả vờ nghiêm túc nói: "Ca ca ngại sao? Để ta giúp huynh."

Nói dứt lời, liền nắm tay Tạ Liên, soạt soạt soạt viết xuống mấy chữ. Đương nhiên, nếu như không xét tới phần trên, căn bản không nhìn ra nổi đây là hai chữ tách biệt, cũng không cách nào nhìn ra được đó là tên Tạ Liên...

Tạ Liên nhìn con chữ do chính tay mình viết ra, không biết nên khóc hay nên cười, y nghiêng đầu trên ngực Hoa Thành. Bỗng nhiên, y cảm thấy hai chữ này rất quen, hình như đã nhìn thấy ở nơi nào rồi.

Lát sau, y nghĩ tới, hai mắt sáng lên, nói: "Tam Lang, trên tay đệ!"

Y cầm lấy cánh tay Hoa Thành, kéo tay áo hắn lên, vui vẻ nói: "Chính là cái này!"

Trong thời gian hai người sống chung ở Bồ Tề Quán, có một ngày, Tạ Liên nhìn thấy một hình xăm văn tự trên tay hắn, chắc hẳn là văn tự dị tộc. Lúc ấy trong lòng y có thắc mắc qua, lại vạn vạn không ngờ tới, đó căn bản không phải là "văn tự dị tộc", thì ra, lại chính là tên của y!

Hoa Thành cũng nhìn vào cánh tay của mình, cười nói: "Ca ca cuối cũng cũng nhận ra rồi?"

Tạ Liên nói: "Sớm nên nhận ra, chỉ là..."

Chỉ là chữ của Hoa Thành, thực sự là vô cùng điêu luyện sắc sảo. Không cần nói Hoa Thành cũng biết y đang nghĩ gì, cười ha ha, một tay kéo hông Tạ Liên, hôn trán y một cái, nói: "Đừng lo, chữ ca ca đẹp là được, so với chữ ta đẹp ta còn vui gấp vạn lần."

Bàn tay Tạ Liên đặt lên hình xăm. Hình xăm khắc thật sâu vào da thịt, có thể hình dung ra được, đã từng rất đau đớn. Y nhẹ giọng hỏi: "Đây là khi đệ còn bé đã làm sao?"

Hoa Thành mỉm cười, kéo tay áo xuống, gật đầu.

Vậy tất nhiên là tự hắn đã khắc lên tay mình. Nghĩ tới cảnh một đứa bé lén lút khắc tên người mình ngưỡng mộ lên cánh tay, có biết bao ngây thơ, có biết bao dũng cảm.

Mười ngón tay đan chặt, sợi tơ hồng quấn quít. Trước mắt Tạ Liên, bỗng nhiên hiện lên hình ảnh một năm trước, Hoa Thành hoá bướm vỡ tan trong nháy mắt.

Một giây cuối cùng khi ấy, Hoa Thành đã nói một câu.

Tuy rằng là không phát ra tiếng động, Tạ Liên lại rất rõ lúc ấy hắn nói gì.

Đó là câu nói từ khi Hoa Thành còn là một đứa nhỏ, đến tận lúc chết vĩnh viễn không thay đổi.

"Ta vĩnh viễn là tín đồ trung thành nhất của huynh."

《Bàn luận phong tục tập quán kỳ quái của dân gian》

Truyền thuyết trong dân gian kể rằng, có một vị tiên nhân đồng nát.

Tuy được gọi là tiên nhân đồng nát, nhưng vị tiên nhân này không phải là vị thần chuyên phù hộ thu đồng nát, mà là bảo hộ bình an của nhân gian. Bởi vì, y cũng đồng thời là một vị võ thần dũng mãnh.

Không có yêu ma nào không thể đánh bại, không có tà vật nào không thể chém giết. Sở hữu sức mạnh huỷ diệt, lại không đánh mất đi tâm địa thiện lương.

Nhưng mà, cúng bái thần linh ấy à, lúc nào cũng có vài điều kiêng kỵ cần chú ý. Nếu gặp đạo quán của vị tiên nhân này, trăm triệu lần không được cúng bái tuỳ tiện.

Nghe nói, vị tiên nhân đồng nát này có thể chất đặc thù, sẽ gọi tới vận đen. Không tin sao, chuẩn bị một con xúc xắc, trước hết xoa xoa tay tượng thần của tiên nhân, rồi ném một lần, vận may nhất định nát bét đến không thể tin nổi.

Cho nên, cầu phúc trước tượng thần tiên nhân đồng nát xám xịt, nói không chừng là càng cầu càng xui, uống nước lạnh cũng dắt răng, mặc đạo bào cũng gặp quỷ.

Dân gian có một truyền thuyết, kể rằng có một vị Quỷ vương áo đỏ.

Vị Quỷ vương này dù không phải người, nhưng lại sở hữu số lượng tín đồ khổng lồ, thường xuyên có người lén lút thờ tượng Quỷ vương trong nhà, ngày đêm cung phụng, khấn cầu vận may.

Bởi vì, vị Quỷ vương này không chỉ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, có người nói đến nay cũng chưa bại một lần, mà vận may còn vô địch.

Không tin ư, cúi đầu rồi quăng xúc xắc trước tượng hắn mà xem. Như được tiếp thêm may mắn ấy, nhất định sẽ xúc được điểm tốt.

Bất quá, quỷ không giống thần, điều kiêng kỵ lại càng nhiều. Vị Quỷ vương này tuy bản lĩnh cao cường, nhưng tính tình lại cực kỳ cổ quái cực đoan.

Nếu hắn vui, không cần cầu hắn cũng gíup ngươi, hắn mà không vui, vung tiền như rác cũng khinh thường không thèm để ý đến ngươi; mà nếu hắn cực kỳ không vui, không chừng hắn trở tay liền muốn mạng của ngươi.

Cho nên, cuối cùng, vẫn phải nên kính lễ cho thoả đáng.

Nhưng mà, nếu mọi người thờ hai vị một thần một quỷ này cạnh nhau, thứ tầm thường cũng sẽ hoá thần kỳ.

Vị Quỷ vương áo đỏ kia, sẽ xua tan vận đen quấn quanh tiên nhân đồng nát, khiến diện mạo chân chính của y được hiện rõ.

Mọi người sau khi phát hiện ra thì ngạc nhiên, thì ra dung nhan của tiên nhân đồng nát vốn không phải xám xịt, mà là vàng lấp lánh nha.

Truyền thuyết này có vẻ như có căn cứ xác đáng. Có lẽ đây là chuyện xưa rất là xưa, có thể là từ tám trăm năm trở về trước cũng không chừng, hoặc là lâu lâu hơn nữa cũng nên. Mọi người không phải ai cũng có kiên nhẫn nghe.

Nhưng điều có thể xác thực được chính là, nếu muốn hai vị này mỗi người đều phát huy năng lực mạnh nhất, thì nhất định phải thờ cúng bọn họ cùng một chỗ.

Như vậy, sẽ đạt được gấp đôi vận may, gấp đôi chiến thắng, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.

Thiên quan tứ phúc, bách vô cấm kị!

HOÀN CHÍNH VĂN

_________________

Vậy là cuối cùng bộ truyện Thiên Quan cũng kết thúc rồi hụ hụ. Không thể phủ nhận đây là một quá trình siêu dài ngược ngọt đủ cả, nhưng lại siêu hấp dẫn. Ngồi ngẫm lại vẫn thấy tình yêu Hoa Thành dành cho Tạ Liên nó bự quá sức tưởng tượng, quá si tình. Đây thật sự là một bộ cực phẩm, để lại cho mình rất nhiều cảm xúc. Cuối cùng, pai pai các bạn.