Hai người không nhúc nhích, cũng chẳng nói chẳng rằng, vừa không nâng chưởng tâm diệm nhìn cho rõ cũng chẳng ai mở miệng chất vấn trước. Có điều, rõ ràng đối phương đã cảm nhận được sự xuất hiện của bọn họ, bởi vì sau khi bọn họ dừng chân, đối diện truyền đến một câu nghe lạnh buốt.
Một người đàn ông trầm giọng nói: “Không thể trả lời.”
Vừa nghe giọng nói này, Sư Thanh Huyền lập tức dấy lên một ngọn lửa, Tạ Liên không ngờ Sư Thanh Huyền lại đột ngột châm lửa nên không kịp ngăn cản. Ánh lửa đó sáng chói mắt, chiếu rọi bóng hình của một người đàn ông mặc áo đen.
Người đàn ông áo đen này gục đầu tựa vào tường đá đầu cuối đường, mặt mũi trắng bệch như tờ giấy, tóc đen rối nùi, nhưng đôi mắt giữa đầu tóc bù xù đó lại điềm tĩnh và sáng ngời, tựa như hai khối băng lạnh rực cháy. Tuy đang ngồi khoanh chân, nhưng mùi máu tươi lan tỏa càng lúc càng nồng nặc trong không khí lại chứng minh hắn thật sự đang bị thương rất nặng, rõ ràng bị giam cầm tại đây. Câu “không thể trả lời” vừa rồi, ắt hẳn đã tưởng nhầm bọn họ là kẻ đến tra hỏi.
Thấy rõ mặt người đàn ông nọ, Sư Thanh Huyền thốt lên: “Là huynh!”
Dường như không lường được thân phận của người đến, người nọ khựng lại giây lát, có vẻ cũng muốn nói một câu “là ngươi”, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống. Tạ Liên thu hồi Nhược Da vừa rồi âm thầm tụ lực, nói: “Thì ra hai vị quen nhau.”
Trải qua bao trắc trở, rốt cuộc đã tìm được người ở đây, Sư Thanh Huyền tỏ vẻ mừng rỡ, đang định trả lời, nào ngờ người nọ lại nói bằng giọng chắc như đinh đóng cột: “Không quen.”
Nghe vậy, Sư Thanh Huyền nổi giận, chỉa quạt giấy vào đối phương, nói: “Bộ quen ta là chuyện gì mất mặt lắm hả? Huynh nói thế mà nghe được à, Minh huynh, ta là bạn tốt nhất của huynh đó!”
Người nọ kiên quyết từ chối: “Ta không có kiểu bạn ăn mặc như thế chạy lung tung khắp nơi.”
“……”
Sư Thanh Huyền vẫn còn mặc bộ áo lụa màu tím, đúng thật là… nhìn không nổi. Tạ Liên nghe mà buồn cười, nghĩ thầm: “Thì ra thật sự có người dùng ‘bạn tốt nhất của ai đó’ để định nghĩa chính mình.” Có điều, đây hẳn là điểm đặc sắc của người như Sư Thanh Huyền. Nhưng nghĩ kỹ lại, “Minh huynh”? Trong số ngũ sư, tên của Địa Sư chẳng phải là Minh Nghi sao? Vì vậy, Tạ Liên hỏi: “Lẽ nào vị này chính là Địa Sư đại nhân?”
Sư Thanh Huyền nói: “Chính là hắn. Huynh cũng gặp rồi.”
Tạ Liên quan sát Minh Nghi, kinh ngạc hỏi: “Gặp rồi ư?” Hình như y không nhớ mình có gặp nhân vật số một như thế. Sư Thanh Huyền nói: “Gặp rồi.”
Minh Nghi lại nói: “Chưa gặp.”
Sư Thanh Huyền nói: “Rõ ràng đã gặp rồi, lần trước ở cửa ải Bán Nguyệt đó.”
Nhìn sắc mặt của Minh Nghi chuyển từ trắng sang xanh mét, cuối cùng Tạ Liên đã nhớ ra. Lần trước gặp nhau ở cửa ải Bán Nguyệt, chẳng phải bên cạnh Sư Thanh Huyền còn có một nữ đạo sĩ áo đen sao!
Lúc đó Hoa Thành nói cho y biết, vị này không phải là Thủy Sư nhưng chắc chắn cũng là một trong ngũ sư Phong Thuỷ Vũ Địa Lôi, quả nhiên không hề sai. Thì ra Sư Thanh Huyền chẳng những hứng thú với việc tự biến thành nữ mà còn hứng thú với việc lôi kéo người khác biến thành nữ với mình. Thảo nào sắc mặt của nữ đạo sĩ áo đen lại tệ như thế, có vẻ căm ghét tột độ. Nhớ đến lần này trước khi vào chợ Quỷ, Sư Thanh Huyền cũng dùng đủ mọi cách xúi giục mình “cùng vui”, Tạ Liên không khỏi ho nhẹ một tiếng, nghĩ bụng nguy hiểm quá nguy hiểm quá.
Chỉnh lại sắc mặt, kéo mạch suy nghĩ về chính sự. Trước đó Quân Ngô đã nói với y, Thượng thiên đình có vài thần quan quanh năm bặt vô âm tín, trong đó bao gồm Vũ Sư và Địa Sư. Tạ Liên hỏi: “Địa Sư đại nhân, Hỏa Long Khiếu Thiên đó là do ngươi phát?”
Minh Nghi đáp: “Là ta.”
Vậy thì cứu đúng người rồi. Tạ Liên gật đầu, nói: “E rằng tình trạng thương tích của Địa Sư đại nhân không nhẹ đâu, chúng ta phải mau mau rời khỏi đây trước, có chuyện gì mai mốt nói sau.”
Sư Thanh Huyền không nhiều lời mà lập tức ngồi xổm xuống cõng Minh Nghi lên, nói: “Vậy được, đi thôi!”
Ba người quay về men theo đường cũ, Sư Thanh Huyền vừa đi vừa nói: “Ta nói chứ Minh huynh, chẳng phải huynh đánh cừ lắm sao, lúc chúng ta chia tay ở cửa ải Bán Nguyệt thấy huynh còn khỏe mạnh lắm mà, sao mới vài ngày ngắn ngủi đã bị đánh ra nông nỗi này? Huynh chọc trúng chỗ nào của Hoa Thành rồi?”
Giọng nói của Sư Thanh Huyền thoang thoáng ý cười trên nỗi đau của người khác, Tạ Liên nghĩ thầm: “Ừm, đây đúng là cách bạn bè nói chuyện với nhau, quả nhiên là bạn tốt.”
Dường như không thể nghe nổi những lời từ miệng Sư Thanh Huyền nữa, Minh Nghi bật thốt ba chữ: “Ngươi câm miệng!”
Thật ra vấn đề mà Sư Thanh Huyền hỏi cũng là điều mà Tạ Liên muốn làm rõ. Cách hỏi của Sư Thanh Huyền quá thiếu đòn, chỉ có những người quen thân với nhau mới hỏi được, vì vậy y bèn đổi cách dùng từ, hỏi: “Địa Sư đại nhân, tại sao Hoa Thành lại muốn làm khó ngươi?”
Mặc dù không bảo y câm miệng, song Minh Nghi vẫn không trả lời. Tạ Liên nghiêng đầu sang nhìn, Minh Nghi thế mà đã nhắm nghiền hai mắt. Xem ra bị giam dưới lòng đất tra hỏi mấy ngày, tình trạng vết thương nghiêm trọng, đột nhiên nhìn thấy viện binh, cõi lòng nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nghỉ ngơi được phút chốc. Dù gì sau khi về Thiên giới còn có thể bàn tiếp, tạm thời Tạ Liên cũng không gấp gáp, thế nên cũng không đánh thức Minh Nghi.
Ba người chạy lên bậc thang, Tạ Liên lấy xí ngầu ra, ném một phát nữa. Đang trong bóng tối nên chẳng biết ném được mấy điểm, chỉ nghe một tiếng “rắc” khe khẽ vang lên trước mặt, một khe hở hé ra, ánh sáng len lỏi từ khe hở đó. Tạ Liên đẩy cửa, lòng đang thầm nghĩ: “Không biết có kịp đưa cả Lang Huỳnh theo không?” Nào ngờ vừa sải một bước, chân lại giẫm trúng khoảng không.
Ngay khi bước hụt, Tạ Liên vội nói: “Đừng ra đây!”
Thân thể lật một cái giữa không trung, Tạ Liên rơi trúng vật nào đó cứng ngắc. Đang thở phào nhẹ nhõm, nhủ thầm may là không rơi xuống núi đao biển lửa gì, nhưng khi ngẩng đầu lên, y lại cảm thấy núi đao biển lửa vẫn còn tốt chán, chỉ thấy gương mặt tuấn tú lạ thường của Hoa Thành gần ngay trước mắt, một bên lông mày nhướn lên, chăm chú nhìn mình.
Lần này cửa đá mở ra, một bước hụt chân, y thế mà lại rơi thẳng xuống người Hoa Thành!
Nơi mà cửa đá này thông tới là một gian phòng lớn nguy nga lộng lẫy. Đủ loại binh khí trưng bày trên vách tường bốn phía, có đao, có kiếm, có giáo, có khiên, có roi, có chùy, trông hệt như một kho sưu tầm binh khí. Dẫu cho là ai, chỉ cần là nam nhi, nếu được ở trong một kho binh khí bốn phương tám hướng treo đầy các loại vũ khí như thế, chắc chắn sẽ có cảm giác như đặt mình vào Thiên giới, máu nóng sục sôi.
Bấy giờ, Hoa Thành đang ngồi giữa kho binh khí đó, lau thanh loan đao màu bạc của mình với tốc độ không nhanh không chậm. Dù thình lình có người từ trên trời giáng xuống rơi trúng chân mình, Hoa Thành cũng chỉ ngừng động tác lau, bình tĩnh nhìn Tạ Liên, không hề tỏ ra giật mình, dường như đang đợi Tạ Liên cho một lời giải thích. Dĩ nhiên Tạ Liên không giải thích được gì, chỉ có thể nằm sấp trên chân Hoa Thành, ráng bấm bụng nhìn thẳng vào hắn. Đột nhiên, khóe mắt của y liếc thấy bên cạnh có người, quay đầu sang nhìn, người nọ thế mà lại là Lang Huỳnh.
Thiếu niên quấn băng đó đang ngồi dưới đất, hoảng sợ tột độ, thậm chí còn dùng hai tay ôm đầu, trừng mắt nhìn hai người bên này. Tạ Liên vốn chẳng kịp nghĩ tại sao Lang Huỳnh cũng có mặt ở đây, vừa chuyển mắt lần nữa, bỗng dưng liếc thấy ở bên trên, một chiếc giày trắng của Sư Thanh Huyền đã bước ra phân nửa. Dưới tình thế cấp bách, y vội vàng nắm bả vai Hoa Thành, nói: “Đắc tội!”
Dứt lời, y nhào tới xô ngã Hoa Thành.
Cú nhào này đẩy Hoa Thành văng xa một trượng, còn lộn vài vòng dưới đất, lộn xong quay phắt đầu lại, Sư Thanh Huyền đã cõng Minh Nghi nhảy xuống đây, hạ cánh một cách yên bình, hạ ngay chỗ mà thoạt đầu Hoa Thành ngồi. Tạ Liên lại ráng bấm bụng quay mặt qua, Hoa Thành vẫn đang nhìn y, không tỏ thái độ gì, chỉ là lông mày bên kia nhướn càng cao hơn.
Tạ Liên lập tức bật dậy, kéo Lang Huỳnh qua, thụt lùi vài thước, vừa lùi vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Y kéo Lang Huỳnh ra sau lưng mình, nói nhỏ với cậu ta: “Theo sát ta, cẩn thận.” Lang Huỳnh nhìn Hoa Thành, dường như rất đỗi sợ hắn, gật đầu lia lịa. Sư Thanh Huyền lại nói: “Đã thế này rồi thì huynh đừng xin lỗi. Vụ việc thần quan mất tích lần này đều do một tay hắn gây nên, Thái tử điện hạ, huynh liệu mà cẩn thận.”
Việc đã đến nước này, làm sao Tạ Liên không biết cho được? Chỉ là, đây thật sự là cục diện mà y tuyệt không muốn đối mặt. Tạ Liên hối hả nhìn khắp xung quanh một lượt, kho binh khí này thế mà chẳng có cửa sổ hay bất cứ lối nào khác để ra vào, muốn phá cửa bỏ chạy cũng không có đường ra. Tạ Liên đành phải đứng thẳng, nói: “Tam Lang, cho phép ta giải thích một chút.”
Hoa Thành nói: “Ừ, ta đang chờ đây.”
Do dự chốc lát, Tạ Liên dịu giọng nói: “Không biết rốt cuộc Địa Sư đại nhân và đệ có hiểu lầm gì, chi bằng trước hãy dừng tay, chúng ta bình tĩnh thương lượng một lần nha.”
Tình huống tốt nhất chẳng có gì ngoài Hoa Thành thả bọn họ đi trong bình yên ngay bây giờ. Mặc dù Địa Sư bị thương, nhưng nhìn chung tính mạng không có gì đáng ngại, cũng không thiếu cánh tay hay cẳng chân, nếu dừng lại tại đây vẫn chưa đến mức gây căng thẳng tình hình. Nếu bây giờ Hoa Thành thả bọn họ đi, đến khi về thiên đình phục mệnh (báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh), cho dù phải bất chấp tất cả, Tạ Liên cũng muốn thử cầu xin Quân Ngô cho một đường lui.
Nào ngờ, Hoa Thành lại thả loan đao Ách Mệnh xuống, hỏi: “Địa Sư? Địa Sư gì chứ?”
Ngừng một thoáng, hắn nói tiếp: “À, huynh đang nói cái người mà Phong Sư cõng ấy hả? Đó chỉ là một tên thuộc hạ không nên hồn dưới trướng ta thôi mà.”
Nghe vậy, Tạ Liên và Sư Thanh Huyền đều sửng sốt. Tạ Liên không hiểu tại sao Hoa Thành lại nói thế, nhưng lòng biết chắc chắn có thâm ý. Sư Thanh Huyền nói: “Rõ ràng đây là thần quan của Thượng thiên đình chúng ta, ngươi cố ép đổi trắng thay đen, thật quá nực cười.”
Hoa Thành cười nói: “Vậy thì, không biết thần quan Thượng thiên đình cao quý các ngươi, rốt cuộc tại sao lại phải giấu diếm thân phận, tự hạ thấp địa vị đến chỗ của ta làm một tên quỷ sứ?” (loại quỷ thấp kém ở âm ty, giữ chân sai vặt)
Lau dọc theo độ cong của Ách Mệnh, được một vầng trăng bạc hơi khuyết, Hoa Thành nói tiếp: “Nếu vị đó thật sự là Địa Sư, vậy quả là nhẫn nại ghê gớm, diễn một phát mười năm. Trong mười năm qua, mặc dù thi thoảng ta cũng cảm thấy hắn có điều không ổn, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không có chứng cứ. Nếu không đến cửa ải Bán Nguyệt một chuyến, ta còn không dám chắc trăm phần trăm đấy.”
Trong nháy mắt, suy nghĩ của Tạ Liên đổi phắt. Thì ra, Địa Sư mất tích bị giam cầm, truy cứu nguyên nhân, xét đến cùng là vì kể từ mười năm trước, hắn đã giấu diếm thân phận thật sự, làm một tên quỷ sứ dưới trướng Hoa Thành!
—— Nói khó nghe một chút, chính là nằm vùng.
Mấy câu của Hoa Thành rõ ràng như thế, làm sao Tạ Liên lại không hiểu cho được? Đầu đuôi ngọn ngành trong đó cũng có thể dò ra được. Mặc dù thi thoảng Hoa Thành cũng cảm thấy tên thuộc hạ này kỳ quặc, nhưng hẳn do không có chứng cứ nên vẫn giữ hắn lại theo dõi. Mà chuyến đến cửa ải Bán Nguyệt vào mấy ngày trước, Hoa Thành trong hình hài thiếu niên đi cùng y đã nhìn thấy Địa Sư ra ngoài du hành với Phong Sư.
Tuy lúc đó bị Phong Sư xúi giục nên Địa Sư dùng hình hài phụ nữ, song Hoa Thành vẫn nhìn thấu vẻ ngoài mà Địa Sư biến ra, phát hiện nữ đạo sĩ áo đen đó chính là tên quỷ sứ có phần kỳ quặc dưới trướng mình. Nếu đã hợp tác hành động với Phong Sư, vậy thân phận của kẻ này chẳng còn quá khó đoán. Nhưng vì xưa nay Hoa Thành chưa bao giờ để lộ dung mạo thật của mình với người khác, Hoa Thành nhìn thấu Địa Sư, nhưng Địa Sư chưa biết ngay được rằng Hoa Thành cũng đến cửa ải Bán Nguyệt chỉ qua cái liếc mắt vội vã.
Có lẽ lúc đó Địa Sư không biết, nhưng sau này hồi tưởng lại, cảm thấy không ổn nên vội vã rút lui. Do vậy sau khi vụ việc ở cửa ải Bán Nguyệt chấm dứt, Hoa Thành lập tức rời khỏi Bồ Tề quán, e rằng là vì muốn tìm Địa Sư tính sổ. Có thể trong lúc bị Hoa Thành truy sát, dưới tình thế hết sức nguy cấp, Minh Nghi thi hành pháp thuật Hỏa Long Khiếu Thiên, bấy giờ Quân Ngô mới tìm đến Tạ Liên, bảo y đi chuyến này.
Thần quan Thiên giới không nghiêm túc làm việc trên thiên đình mà lại cải trang ẩn náu ở Quỷ giới hơn mười năm, không biết muốn làm trò gì, đây quả thật là một vụ bê bối. Những chuyện hục hặc đấu đá giữa hai giới, Tạ Liên chẳng hiểu gì mấy, mà thật ra y cũng không muốn hiểu, nhưng nếu tiếp tục để Minh Nghi bị giam cầm và tra tấn ở đây, chẳng may cuối cùng bỏ mạng, mối thù giữa trên trời và dưới đất sẽ càng lớn. Đến lúc đó vin vào cớ này, Thiên giới và Quỷ giới công khai tuyên chiến, thế chẳng phải cục diện sẽ càng hỗn loạn sao? Đến ngày đó, Hoa Thành cũng không thể nào chỉ lo thân mình mà mặc kệ người khác được. Suy đi nghĩ lại, Tạ Liên chỉ có thể nói: “Tam Lang, hy vọng hôm nay đệ có thể cho một đường lui.”
Hoa Thành nhìn chằm chằm Tạ Liên, lát sau hờ hững nói: “Điện hạ, thật ra có một số việc, huynh đừng dính dáng quá nhiều thì tốt hơn.”
Theo lý mà nói, Hoa Thành luôn gọi Tạ Liên là “ca ca”, khi hắn đổi cách gọi sang “điện hạ”, lẽ ra nên khiến người ta cảm thấy xa cách mới đúng. Nhưng mà, Tạ Liên lại hoàn toàn không có cảm giác đó.
Người khác gọi y là điện hạ, đa phần chẳng hề mang sắc thái tình cảm gì, gọi một tiếng kiểu làm việc công thôi, chẳng hạn như Linh Văn. Mà số người gọi y là điện hạ với ý mỉa mai còn nhiều hơn nữa, tương tự như gọi một thằng xấu xí là mỹ nhân vậy, cố ý châm chọc thôi.
Nhưng khi Hoa Thành gọi y là “điện hạ”, hai chữ này lại hết mực trân trọng. Mặc dù không thể diễn đạt cụ thể, nhưng Tạ Liên cứ cảm thấy Hoa Thành gọi mình là “điện hạ” và người khác gọi mình là “điện hạ”, cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Ban đầu Tạ Liên nghĩ rằng, nếu Hoa Thành không chịu thả người, vậy mình chỉ còn cách giành ra tay trước đối phương, giành được bao nhiêu tiên cơ hay bấy nhiêu (tiên cơ = cơ hội mang tính quyết định). Nhưng nếu là thế, nói sao cũng rất khó làm. Sư Thanh Huyền đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện, nghĩ bụng xem ra hai người này sẽ không ai chủ động ra tay trước, vậy chi bằng để mình đóng vai kẻ ác. Thế là, Sư Thanh Huyền rút quạt ra, nói: “Gió tới!”
Ngay lập tức, một trận gió lớn nổi vù vù trong kho binh khí. Khắp bốn phía, hàng đống binh khí trên giá khẽ khàng rung lắc, phát ra tiếng lạch cạch không dứt. Một tiếng “két két” đinh tai vang lên, Tạ Liên cảm giác được bụi bặm đang rơi rào rào xuống đỉnh đầu, y ngẩng đầu lên nhìn, nóc nhà thế mà đã bị gió tốc một bên lên, nạy ra một khe hở to đùng.
Kho binh khí không có cửa sổ, Sư Thanh Huyền không phải định tấn công mà là muốn cạy bung nóc nhà bay ra ngoài!
Giữa trận gió lớn, tóc đen và áo đỏ của Hoa Thành cũng tung bay theo gió, nhưng thân thể chẳng mảy may nhúc nhích, nói: “Ngươi có quạt, trùng hợp quá, ta cũng có.”
Dứt lời, Hoa Thành thật sự lấy ra một chiếc quạt vàng nhỏ từ trong ngực. Chiếc quạt nhỏ này mỏng manh mà tinh xảo, nan quạt lẫn mặt quạt đều được làm bằng vàng ròng, màu sắc đẹp đẽ mà lắng dịu, đuôi quạt gắn một mặt dây chuyền bạch ngọc. Hoa Thành xoay nó trong tay mấy vòng, đoạn mở quạt ra, chỉ cười chứ không nói, trong sát khí vô cớ thêm một phần tao nhã. Hắn lật tay một cái, một luồng gió mạnh kéo theo vài chấm vàng rực ập đến. Ba người vừa né tránh, chỉ nghe một tiếng “đùng đùng” như gió táp mưa rào vang lên, ngoảnh đầu lại nhìn, thế mà lại có lá vàng ghim từng hàng dưới đất. Tấm lá vàng nào cũng nhẹ mỏng, ghim xuống đất hơn cả tấc, có thể thấy được độ bén của lưỡi, độ mạnh của lực.
Hoa Thành lật tay cái nữa, lại một đợt bụi vàng gió dữ nổi lên. Sức gió mà Sư Thanh Huyền quạt ra rất mạnh, song càng mạnh thì tình hình lại càng nguy hiểm. Kho binh khí này chỉ là một tòa đại điện, diện tích có hạn, một phần gió mạnh mà quạt Phong Sư dấy lên sẽ bật ngược trở lại văng lung tung khắp phòng, hàng trăm hàng ngàn tấm lá vàng cứ thế bị gió cuốn bay loạn xạ quanh người bọn họ. Sợ lá vàng làm người khác bị thương, Tạ Liên che chở Lang Huỳnh, nói: “Phong Sư đại nhân, ngươi dừng lại trước đi!”
Đống lá vàng đã nhiều lần sượt qua Sư Thanh Huyền và Minh Nghi, Sư Thanh Huyền cũng muốn ngừng tay lắm, nhưng nóc nhà bị hắn nổi gió tốc lên hé ra một khe hở, nếu bây giờ dừng lại, nóc nhà hạ xuống thì chẳng khác nào kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Đúng lúc này, đống lá vàng múa may quay cuồng quanh người bọn họ bỗng dưng bay hết lên trên, chỉ nghe một tiếng “lanh canh leng keng”, có người phá vỡ nóc nhà, nhảy xuống nương theo từng đợt gỗ vụn đá rơi.
Vừa đáp xuống đất, người nọ cất cao giọng: “Xin lỗi Phong Sư đại nhân, ta vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Thanh niên nọ khôi ngô tuấn tú, vai vác một thanh trọng kiếm, chuôi kiếm rộng chừng một bàn tay của đàn ông trưởng thành, chính là Lang Thiên Thu. Thanh trọng kiếm trong tay cậu ta vàng lóng lánh, nhưng nhìn kỹ thì không phải là một thanh kiếm vàng, chẳng qua do thân kiếm hút lấy đống lá vàng sắc mỏng kia, chúng dán chi chít một lớp trên thân kiếm, khiến cho thanh kiếm đồ sộ đó trông như được làm từ vàng ròng.
Thứ sắt dùng để rèn thanh trọng kiếm của Lang Thiên Thu cực kỳ quý hiếm, được lấy từ lòng núi Từ Sơn, có một năng lực đặc biệt là hút được kim loại. Chỉ cần pháp lực ẩn chứa trong pháp khí không vượt quá giới hạn nhất định, Lang Thiên Thu chỉ cầm cầm chuôi kiếm và phát động ý niệm là có thể hút hết tất cả pháp khí kim loại của người khác, hơn nữa còn nung chảy mà hấp thu. Quả nhiên không lâu sau, lớp lá vàng bị thanh trọng kiếm của Lang Thiên Thu hấp thu hết, ánh vàng cũng hoàn toàn biến mất. Thấy vậy, Hoa Thành cười ha ha, thu lại quạt lá vàng, xoay vài cái trong tay, nheo mắt nói: “Không ngờ thần quan Thiên giới như ngươi lại nghèo kiết hủ lậu thiếu kiến thức đến thế, thấy vàng là không chịu buông tay?”
Nếu lời này nói về Tạ Liên, y chỉ có thể vờ như không nghe thấy. Nhưng lời này lại nói về Lang Thiên Thu, cậu ta đường đường là quý tộc hoàng thất, cả đời xem tiền tài châu báu như cỏ rác, nghe kẻ địch chế nhạo như thế, dẫu thừa biết là ác ý khiêu khích mình, Lang Thiên Thu vẫn giận tím mặt, nói: “Ngươi bớt đổi trắng thay đen đi!” Dứt lời nâng trọng kiếm lên, chém về phía Hoa Thành. Hoa Thành cầm loan đao, một tay múa ra vài đường như đóa hoa bạc, ung dung cầm đao đỡ đòn.
Nhát chém này của Lang Thiên Thu liều hết toàn bộ sức lực, cậu ta như nghé mới sinh không sợ cọp, nhưng Tạ Liên đã sớm nhìn rõ chênh lệch thực lực giữa đôi bên. Nếu nhát kiếm này chém xuống thật, Lang Thiên Thu chắc chắn sẽ toi mạng!
Sư Thanh Huyền không dùng kiếm nên không nhìn ra được mức chênh lệch cụ thể, song cũng không khỏi lấy làm kinh hãi, quát: “Thiên Thu, đừng tiếp chiêu!!!” Tiếc rằng tên đã trên dây, chỉ mành treo chuông, nào có chuyện quát một tiếng là ngừng được?
Ngờ đâu ngay khi một đao một kiếm sắp chạm vào nhau, một luồng sáng trắng chói mắt cực độ nổ tung trong kho binh khí.
Luồng sáng trắng to khổng lồ, gần như bao trùm cả kho binh khí, đường nhìn của mọi người mất nhạy trong tích tắc, những gì thấy được chỉ là một mảng trắng chói lóa. Nhờ trước đó đã đề phòng từ sớm, Tạ Liên cũng miễn cưỡng thấy được đôi chút, tay phải ngưng tụ tất cả pháp lực mượn từ Sư Thanh Huyền, hóa thành một ngọn lửa, bắn ra một hướng!
Một bên của kho binh khí nhất thời nổi lửa hừng hực. Ngay sau đó, Tạ Liên ném Nhược Da ra, lệnh cho nó buộc mình, Sư Thanh Huyền, Minh Nghi, Lang Thiên Thu, Lang Huỳnh cùng một chỗ, quát: “Phong Sư đại nhân, nổi gió bay lên đi!”
Mặc dù còn chưa mở mắt được, Sư Thanh Huyền vẫn làm theo lời Tạ Liên, giơ quạt lên trên, phẩy mạnh một cái, một cơn lốc xoáy nổi lên từ đất bằng, cuối cùng cũng phá vỡ nóc nhà lung lay sắp đổ kia!
Nhược Da buộc một hàng năm người, bay thẳng lên trời. Tại lưng chừng không trung, cuối cùng bọn họ cũng khôi phục thị lực. Thấy vị trí cách mấy trượng bên dưới có ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn, kho binh khí kia thế mà đã nổi lửa, nhưng cháy chưa đủ to, sợ Hoa Thành tiếp tục đuổi theo, Sư Thanh Huyền nghĩ bụng: “Cho ngươi thêm chút lửa nè, đi rồi khỏi cần tiễn.” Nghĩ vậy, hắn trở tay quạt thêm cái nữa.
Lần này đúng là “quạt gió thổi lửa” thật. Luồng gió to đó khiến cho ngọn lửa tức khắc lan sang phòng khác, quá nửa Cực Lạc phường bị đốt thành một mảng đỏ rừng rực. Giữa vùng lửa cháy đỏ trời, Tạ Liên vẫn nhìn thấy một bóng hình đỏ thẫm rực rỡ. Do bay cao quá nên thấy không rõ, nhưng trực giác nói cho y biết, giờ này phút này, Hoa Thành đang đứng ở đó, ngẩng đầu nhìn y.
Hoa Thành không đuổi theo mà cũng chẳng dập lửa, chỉ đứng ở đó mặc cho ngọn lửa phừng phực tàn phá bừa bãi. Tiếng thét chói tai nổi lên khắp đường lớn của chợ Quỷ bên ngoài Cực Lạc phường, dòng người tháo chạy thục mạng. Lẽ ra Tạ Liên chỉ định nổi chút lửa, để lúc bọn họ chạy trốn Hoa Thành không có thời gian truy đuổi, kéo được chừng nào hay chừng nấy, tuyệt nhiên không ngờ rằng ngọn lửa đó lại thoắt cái cháy mạnh như thế. Đây là chỗ ở của Hoa Thành mà!
Nghĩ đến đây, Tạ Liên bỗng cảm thấy khó thở, y túm phắt lấy Sư Thanh Huyền đang liều mạng vẫy quạt, khàn giọng cất lời: “Phong Sư đại nhân, đừng quạt nữa! Quạt nữa là cháy rụi đó!”
Cú túm này, Sư Thanh Huyền chỉ cảm thấy đầu vai thấm ướt một mảng, hơn nữa còn ngửi được mùi máu tươi gay mũi lạ thường, hắn quay đầu lại nhìn, hốt hoảng thốt lên: “Thái tử điện hạ, tay huynh sao vậy!”
Trên tay phải của Tạ Liên, thế mà lại đầm đìa máu tươi. Cả cánh tay bị máu nhuộm đỏ, run rẩy từng cơn, chẳng thể che đậy bằng “có chút” được. Nhưng mà, hai tay của y vẫn nắm chặt dải lụa trắng, giữ cho cả bọn không bị gió lớn thổi tản ra. Sư Thanh Huyền nói: “Huynh bị sao thế kia?!”
Thấy Sư Thanh Huyền rút gió, bấy giờ Tạ Liên mới buông lỏng tay, lắc đầu nói: “Không có gì! Đừng quạt nữa, chúng ta lên rồi thì thôi.”
Tạ Liên không nhiều lời, Sư Thanh Huyền cũng lập tức hiểu ngay, hỏi: “Luồng sáng trắng khi nãy là huynh sao? Thái tử điện hạ, huynh tách hai người họ ra hả?”
Tạ Liên chỉ đáp một câu: “Dù sao ta cũng là người dùng kiếm mà.”
Sư Thanh Huyền đoán không sai. Vừa rồi, ngay một giây trước khi một đao một kiếm của Hoa Thành và Lang Thiên Thu sắp chạm nhau, Tạ Liên lách mình xông lên.
Y tiện tay vớ một thanh kiếm trên giá binh khí bên cạnh, chen vào giữa một đao một kiếm kia, tổng cộng tung ra hai chiêu.
Chiêu thứ nhất, trước tiên đánh trọng kiếm của Lang Thiên Thu văng trở về, chiêu thứ hai, đè loan đao Ách Mệnh xuống.
Độ lực của hai chiêu này, chẳng những mạnh mà còn được khống chế ở mức độ cực khéo, vì vậy tuy bị Tạ Liên ngăn cản, một đao một kiếm đó cũng không công kích phản lại. Bởi lẽ khi xen vào giữa, Tạ Liên đã dùng thanh kiếm kia và một cánh tay của mình đỡ trọn hai đường công kích rồi.
Thanh trọng kiếm của Lang Thiên Thu thì không đến nỗi, nhưng thế đao của Hoa Thành mới thật sự là không đỡ nổi. Nếu thanh kiếm mà Tạ Liên tiện tay rút ra được Hoa Thành cất giữ trong kho binh khí, vậy tất nhiên cũng là một thanh bảo nhận (nhận = lưỡi dao), vì thế khi binh khí chạm nhau mới nổ ra một luồng sáng trắng khổng lồ như thế. Nhưng mà hai chiêu này, sau khi đỡ đòn thứ nhất thì bị trọng kiếm của Lang Thiên Thu đánh cho nứt ra, đỡ đòn thứ hai thì trực tiếp bị loan đao Ách Mệnh chém nát bấy.
Tất cả động tác đều diễn ra trong chớp nhoáng, nhanh đến nỗi mắt không thấy kịp. Nhìn thảm trạng của tay phải Tạ Liên, Sư Thanh Huyền cảm thấy e rằng cánh tay này đã máu thịt lẫn lộn, nghĩ bụng: “Thái tử điện hạ cũng dữ dội quá chứ, thế mà dám dùng một tay đỡ cả hai đòn! Hoa Quan Võ Thần, một tay cầm kiếm, một tay cầm hoa. Trước đây mình chỉ nhớ mỗi cầm hoa, quên mất huynh ấy phi thăng là nhờ kiếm.” Hồi tưởng lại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc khi nãy, trong lòng Sư Thanh Huyền không khỏi sợ hãi: “May là Thái tử điện hạ tung hai chiêu như thế, nếu không chẳng biết Thiên Thu sẽ bị Huyết Vũ Thám Hoa chém thành mấy khúc nữa.”
*Đính chính lại nho nhỏ là Hoa Quan ấy, đúng ra phải là vòng hoa đội đầu nha, thấy fanart tui mới ngộ ra =)) Dịch là mũ hoa thì cũng đúng nhưng fanart toàn vẽ cái vòng hoa như vòng nguyệt quế á nên đính chính lại => Võ Thần đội vòng hoa.
Nghĩ đến đây, Sư Thanh Huyền lại nhín chút thời gian nhìn sang Lang Thiên Thu. Mặc dù Lang Thiên Thu trông vẫn ổn và không hề hấn gì, nhưng sắc mặt hoảng loạn như thể bay mất hồn vía, không khỏi khiến Sư Thanh Huyền cảm thấy hết sức khó hiểu: “Lẽ nào Thiên Thu bị một đao của Hoa Thành dọa cho ngu người???”
Bọn họ đáp trận gió này, cuối cùng cũng bay lên Thiên giới. Người kéo kẻ cõng, xông qua cửa phi thăng, chạy một mạch vào điện Thần Võ. Lang Huỳnh không thể vào điện, được Tạ Liên tiện tay thu xếp cho vào một toà thiên điện bên cạnh (thiên điện = gian điện ở mặt bên). Hiện tại không có ai trực, Tạ Liên bèn hô to trong Thông Linh trận: “Xin hỏi có vị tiên quan nào ở đó không! Phiền các vị mau mau đến điện Thần Võ! Tình huống khẩn cấp, ở đây có một vị thần quan bị thương!”
Bên này Tạ Liên hô, bên kia Sư Thanh Huyền búng tay một cái, cuối cùng cũng đổi lại bộ đạo bào trắng muốt nọ, phất tay rải một phát mười vạn công đức, nói: “Là hai vị thần quan!”
Tạ Liên vội nói: “Nói năng đàng hoàng là được, không cần rải công đức. Mọi người nghe được tự khắc sẽ tới. Ngươi đừng kích động.”
Sư Thanh Huyền lại nói: “Không, Thái tử điện hạ à, huynh phải biết, rải công đức nhanh gấp trăm lần nói năng đàng hoàng đó!”
Không lâu sau, một giọng nói từ xa vọng đến: “Ai bị thương?”
Lúc hỏi “ai”, giọng nói đó còn ở ngoài xa, nhưng nói đến chữ cuối cùng, người đã hiện thân, chính là Phong Tín. Phong Tín bước vào điện, nhìn thấy Tạ Liên, rồi lại nhìn sang Lang Thiên Thu, sắc mặt hơi đanh lại. Tạ Liên nói: “Ta không sao. Chỉ sợ Địa Sư đại nhân bị thương không nhẹ.”
Im lặng chốc lát, Phong Tín hỏi: “Tay phải của huynh sao vậy?”
Lúc này, lại một giọng nói cất lên: “Bị thương thì sao chứ, Thượng thiên đình nhiều thần quan như thế, lần nào đi tuần mà chẳng bị thương.”
Giọng nói này vô cùng nhã nhặn, điềm đạm dịu dàng, nhưng lời phát ra lại chẳng hề dễ nghe, hiển nhiên là Mộ Tình. Hắn bước vào điện Thần Võ, cũng nhìn Tạ Liên trước rồi mới nhìn sang Lang Thiên Thu. Nhưng mà, nét mặt của Mộ Tình khác hẳn với Phong Tín, chỉ khẽ nhướn mày, có chút giống vẻ sắp xem kịch vui. Thấy Phong Tín nhìn cánh tay của Tạ Liên, Mộ Tình cười nhạo một tiếng như có như không, cúi người xem xét Minh Nghi, hỏi: “Vị này là Địa Sư đại nhân hả?”
Trong lúc đó, nhiều thần quan khác lục tục kéo tới. Xưa nay Địa Sư Nghi vẫn như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, mấy vị ở đây gần như mới gặp hắn lần đầu tiên, khó tránh việc muốn nhao nhao nhìn cho kỹ. Mọi người đều mù tịt, chẳng hiểu tại sao lại đột nhiên triệu tập mình tới đây, nhưng đã nhận công đức của Phong Sư thì không thể không ghé xem một chút. Tạ Liên nói với Phong Tín: “Cảm ơn. Nhưng mà không sao đâu, cứ để thế rồi sẽ ổn thôi.”
Phong Tín cũng không nhiều lời, đáp lại: “Huynh tự chú ý đi.”
Tạ Liên lại nhỏ giọng nói cảm ơn, vừa xoay người đã thấy Lang Thiên Thu ngơ ngác nhìn về phía này, bèn hỏi: “Thái Hoa điện hạ, ngươi sao thế?”
Phong Tín cũng phát hiện sắc mặt Lang Thiên Thu không bình thường, hỏi: “Có phải Thái Hoa điện hạ cũng bị thương chỗ nào không?”
Trầm ngâm chốc lát, Tạ Liên đáp: “Không biết nữa. Để ta xem thử.” Nói đoạn chìa một tay ra, dò tới ấn đường của Lang Thiên Thu.
Ngờ đâu, Lang Thiên Thu lại nhanh tay lẹ mắt, túm lấy cổ tay của Tạ Liên.
Tuy biểu cảm trên mặt Lang Thiên Thu vẫn còn hơi do dự, như thể phát hiện ra chuyện gì mà không dám khẳng định, nhưng trong ánh mắt đã có ngọn lửa đang bùng cháy. Tạ Liên có thể cảm nhận rõ ràng cơn run rẩy từ tay cậu ta truyền đến cánh tay của mình.
Lúc này, thần quan bốn phía đều phát hiện tình hình có điều khác thường, thấp giọng thì thầm với nhau. Sư Thanh Huyền và Mộ Tình đều đứng lên, Phong Tín hỏi: “Thái Hoa điện hạ, ngươi đang làm gì thế?”
Cuối cùng Lang Thiên Thu cũng mở miệng. Cậu ta chỉ nói hai chữ, nhưng lại khiến cho Tạ Liên nghe mà lòng chìm xuống tận đáy.