Triệu Quan bi phẫn cực độ, ngẩng đầu nhìn mấy người phái Thiếu Lâm, tức giận: “Ra tay giết chết một tiểu cô nương, là tác phong của Thiếu Lâm sao?”
Tịnh Huệ xuất thủ trong lúc vô tình, thấy mình đánh Lý Họa My trọng thương, không khỏi hoảng hồn: “Tiểu tăng tịnh không có ý đả thương, tiểu cô nương có sao không?”
Triệu Quan mắng: “Mẹ ngươi mới không sao ấy! Ngươi thử đánh mình một chưởng xem thế nào?”
Thanh Đức vốn không có ý sát thương hai người, mắt thấy Lý Họa My thụ thương cực nặng liền tiến tới mấy bước, thò tay bắt mạch, lắc đầu: “Tịnh Huệ, con ra tay nặng quá, vị thí chủ này e là…ài, e là…”
Triệu Quan chỉ cảm thấy tim chìm hẳn xuống, ôm chặt thân hình Lý Họa My, gọi: “Lý cô nương, Lý cô nương.”
Lý Họa My đã bất tỉnh nhân sự.
Thanh Đức chắp tay nói: “Vị thí chủ này, đệ tử của lão nạp lỡ tay đả thương Lý đại tiểu thư, lão nạp nhất định sẽ trách phạt thật nặng. Ai, Lâm đàn chủ của quý bang giết chết Tịnh Mẫn, Tịnh Huệ lại đả thương người trong quý bang, đúng là nhân quả báo ứng. Lão nạp có một viên tục mệnh linh dược, có thể kéo dài mạng sống cho Lý đại tiểu thư thêm trăm ngày, cũng coi là lời tạ lỗi.”
Triệu Quan nghe lão trọc nói cái gì nhân quả báo ứng thì mắng thầm trong lòng: “Môn phái rắm chó, giết hoà thượng nọ là Lâm Tiểu Siêu, sao lại đổ hết lên đầu bọn ta?” Thấy lão đưa một viên thuốc màu đỏ tới, vội tiếp lấy cho Lý Họa My uống, một lúc sau, sắc mặt cô từ trắng chuyển sang hồng hào hơn, hơi thở rõ dần, mới thở hắt ra, ngẩng đầu hỏi: “Sau…một trăm ngày thì sao?”
Thanh Đức thở dài: “Tâm phế của Lý đại tiểu thư đã bị tổn thương, lão nạp hiểu biết có hạn, sợ rằng không trị nổi. Danh y trong thiên hạ, chỉ có Y Hiệp ở Hổ sơn mới cứu mạng được, nhưng Y Hiệp ẩn cư đã lâu, muốn được ông ấy ra tay cứu chữa, còn phải trông vào cơ duyên của Lý cô nương.”
Trước mắt Triệu Quan như lóe lên ánh sáng, thầm nhủ: “Lộ trình từ đây đến Hổ sơn mất gần một tháng, mình tức khắc mang Lý cô nương lên đó, cầu Lăng trang chủ cứu chữa.” Bèn ngẩng đầu trừng mắt nhìn đệ tử Thiếu Lâm, tự dặn: “Nếu không chữa được, ta sẽ bắt các ngươi từng người một đền mạng.” Rồi không dám chần chừ, dắt một thớt ngựa tới, ôm lấy Lý Họa My, nhảy lên lưng chạy về phía Bắc. Chúng tăng đưa mắt nhìn theo gã rời đi, không dám ngăn trở.
Trời tối ngày hôm đó, gã mang Lý Họa My đặt nằm trêи giường trong một khách điếm. Cô thủy chung vẫn chưa tỉnh lại. Gã thấy cô vẻ mặt đau đớn thì nóng lòng như lửa đốt, cứ loanh quanh bên cạnh, liên tục lau mồ hôi trêи trán cô. Quá nửa đêm, gã nghe có tiếng cô khe khẽ rêи, vội hỏi: “Lý cô nương thấy thế nào?”
Lý Họa My nhíu mày, thấp giọng: “Khó chịu lắm.”
Gã thấy trong lòng đau đớn, an ủi: “Cô nương nằm yên, nhẫn nại một chút, tại hạ sẽ đưa cô nương đi gặp đại phu.”
Gã yêu cầu điếm chủ nấu cháo mang đến phòng, tự thân đút cho Lý Họa My, cô chỉ ăn được mấy thìa đã không thể nuốt nổi, lại mê mệt ngủ thϊế͙p͙ đi. Gã đành ăn một bát cháo, ngắm nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của cô, lòng chưa bao giờ thấy nóng nảy như vậy, chỉ mong người thụ thương là mình, thầm nhủ: “Bất kể thế nào, mình cũng phải cứu được nàng.”
Gã biết nội loạn trong Thanh Bang chưa định xong, dọc đường không dám nghỉ chân tại dịch trạm của phân đàn, chỉ dựa vào thủ hạ Bách Hoa môn cung cấp ngựa cưỡi. Lý Họa My thụ trọng thương, không thể tự lên đường, gã đưa cô từ Vũ Hán đi về hướng đông bắc, mất một tháng thì đến vùng giáp với Sơn Đông, nghe tin trêи giang hồ rằng cha con họ Lâm thất bại tại Vũ Trượng Nguyên, sĩ khí bị đả kϊƈɦ nghiêm trọng, Điền Trung và thủ hạ Mậu Vũ đàn lại đến tổng đàn cùng hợp lực với Lý Tứ Tiêu, Trương Lỗi và người của Tân Vũ Đàn, ra sức bảo vệ, thắng bại đã quá rõ ràng, thì mới nhẹ lòng.
Lý Họa My hơi tỉnh lại, gã dỗ cô ăn hết một chén cháo, ngồi bên cạnh nói cho cô biết chuyện Tứ gia cùng người của Giáp Vũ Đàn đều bình an, nội loạn đã dẹp xong, cô hết sức cao hứng. Gã lại kể cho cô nghe mấy mẩu chuyện cười, cô được dịp cười liền liền, thi thoảng lại nhíu mày, rõ ràng đau đớn bởi nội thương. Triệu Quan nhìn mà không nỡ, từ nhỏ gã đã học tập độc thuật, cũng hiểu qua qua về thuốc thang, bèn bốc một thang giảm đau cho cô uống. Lý Họa My vì đi đường mệt nhọc mà thương thế nặng thêm, uống thuốc vào đều nôn ra hết. Gã thấy cô nôn ra cả máu tươi thì lòng ngầm kinh hãi, biết thân thể cô đã kiệt quệ mà Hổ Khiếu sơn trang còn mấy ngày nữa mới tới, không biết có trụ nổi không?
Lý Họa My cũng biết tính mạng mình mong manh, đột nhiên khóc nức nở. Triệu Quan thấy cô kiên cường cả tháng qua, nén đau mà đi, giờ lại nhỏ lệ, vội vòng tay ôm cô vào ngực, dịu dàng nói: “Lý cô nương, cố chịu thêm một chút, vài ba ngày nữa tới Hổ sơn rồi, Lăng trang chủ y thuật siêu nhân, nhất định chưa được thương thế cho cô nương. Cô nương ngàn vạn lần không được buông xuôi, nghe không?”
Lý Họa My nằm trong lòng gã, sụt sịt một lúc mới nín, chợt ấp úng hỏi: “Giang đại ca, muội hỏi huynh một chuyện được không?”
Triệu Quan đáp: “Được chứ.”
Lý Họa My hỏi: “Lần đầu muội gặp huynh ở hậu viện Lưu phủ, người lên tiếng cứu muội rồi ôm muội vào trong nhà là huynh?”
Triệu Quan đáp: “Không sai, là tại hạ. Người xuất thủ với cô nương là thủ hạ của tại hạ, tại hạ sợ cô nương nằm bên ngoài bị lạnh mới ôm vào trong tiền viện.”
Lý Họa My gật đầu, nhỏ giọng: “Muội biết là huynh mà. Giang đại ca, huynh đã cứu muội một lần, nếu lần này vết thương của muội không chữa được, huynh…huynh đừng cả nghĩ làm gì.”
Triệu Quan lắc đầu: “Nha đầu ngốc, sao lại nói ra những lời như thế? Một chút xíu nội thương của muội, Y Hiệp cất tay cũng chữa được, hà cớ phải nói ra những lời nản lòng thế hả?”
Lý Họa My nói: “Muội và Y Hiệp không thân không thích, làm sao ông ấy chịu trị thương cho?”
Triệu Quan bật cười: “Ta nói muội là nha đầu ngốc là đúng mà. Muội không cần lo lắng chuyện đó. Lăng trang chủ có lòng cứu người, có tiền hay không, hoàng đế hay ăn mày đều coi như nhau hết, tận lực giải trừ bệnh tật. Ông ấy thấy muội là một cô nương có tình có nghĩa, thông minh cỡ này, tự nhiên sẽ trị thương cho. Hơn nữa, ta và ông ấy có chút quan hệ, ta đi thỉnh cầu, nhất định ông ấy sẽ chữa.”
Lý Họa My hỏi: “Huynh quen Y Hiệp?”
Triệu Quan đáp: “Đúng vậy. Lúc nhỏ ta từng gặp qua ông ấy và phu nhân.”
Lý Họa My ngẩng đầu nhìn gã, đột ngột bảo: “Giang đại ca, huynh… huynh chưa từng kể chuyện hồi nhỏ. Nói cho muội biết đi, được không?”
Triệu Quan không biết cô có chịu nổi đoạn đường sắp tới không, cũng không biết vết thương của cô có chữa được không, nhớ đến chuyện cô vì cứu mình mà bị thương, đúng là tình thâm nghĩa trọng, khó lòng cự tuyệt yêu cầu, bèn thở dài một hơi, không biết bắt đầu từ đâu.
Lý Họa My thấy gã ngần ngừ, cho rằng gã không muốn kể liền bảo: “Huynh không muốn kể thì thôi. Muội… không cần biết huynh là ai, vẫn một lòng với huynh, vĩnh viễn như vậy.”
Triệu Quan biết cô vẫn luôn giữ khoảng cách mà giờ lại thổ lộ tình ý với mình, rõ ràng tự biết tính mạng không còn bao lâu mới không cố kỵ gì nữa. Gã kϊƈɦ động trong lòng: “Họa My, muội không biết lai lịch của huynh mà đối tốt như vậy. Vì sao cơ?”
Lý Họa My áp mặt vào ngực gã, nhẹ nhàng thở dài: “Muội không biết. Giang đại ca, từ lần đầu gặp mặt huynh, muội đã không còn sai khiến được bản thân. Sau này huynh làm bao nhiêu chuyện cho Thanh Bang, muội… càng xiêu lòng hơn. Tuy những ngày này muội thụ trọng thương, người luôn khó chịu nhưng mỗi ngày được ở bên huynh, trong lòng muội… vô cùng vui vẻ.”
Triệu Quan thấy trong lòng chua xót, dịu dàng vuốt ve lưng cô, bảo: “Họa My, muội là một cô nương tốt, ta không xứng để muội đối tốt vậy đâu.”
Lý Họa My gạt đi: “Giang đại ca, huynh xứng đáng mà.”
Triệu Quan cười nhẹ: “Muội đừng gọi ta là Giang đại ca. Ta không phải họ Giang.”
Lý Họa My ngẩn người, hỏi: “Huynh họ gì?”
Triệu Quan cũng ngẩn người, mấy năm gần đây gã luôn nghĩ đến chuyện này nhưng đích xác phụ thân là ai thì gã cũng không chịu, cũng không biết luôn họ là gì, bèn đáp: “Ta cũng không biết. Mẹ ta thường gọi là Triệu Quan, ta cũng không biết ai là cha mình. Sau này mẹ ta bị kẻ thù giết chết, ta không có cơ hội hỏi nữa.”
Lý Họa My dịu giọng: “Triệu Quan, Triệu Quan. Triệu đại ca, huynh vì trốn tránh kẻ thù mới mai danh ẩn tính?”
Triệu Quan đáp: “Đúng. Hôm nay ta kể với muội, muội đừng sơ ý mà gọi tên thật của ta trước mặt người khác, sẽ hại chết ta đó.”
Lý Họa My cười nụ: “Muội sao cơ? Muội nhất định sẽ cẩn thận, cứ gọi huynh là Giang đại ca.”
Triệu Quan ôm lấy cô, đợi cô ngủ rồi mới đặt cô lên giường rồi ngồi xuống cuối giường nghỉ ngơi. Dưới ánh đèn, sắc mặt vốn hồng nhuận của cô đã biến thành nhợt nhạt, gầy gò, gã vừa khó chịu vừa đau đớn, nhớ đến chuyện mình không thể bảo vệ chu toàn, để cô thụ thương nặng thế này, trong lòng hổ thẹn vô ngần. Lẩm nhẩm lại mấy lời của cô lúc trước, cảm thấy trong lòng kinh sợ, nhủ thầm: “Triệu Quan ta là cái thứ gì mà nàng đối với mình có tình có nghĩa như thế, vạn vạn lần không xứng làm hảo tình lang trong lòng nàng. Ài, cả đời này ta không trả hết món nợ này rồi.”