Triệu Quan cùng Lý Họa My đến bên một bờ suối, gã bảo: “Lý cô nương, xin đợi một chút.” Đoạn lấy mấy thứ từ trong túi y phục ra, ngồi xổm xuống sát mép nước.
Không lâu sau, Lý Họa My nghe thấy phía sau có tiếng nói: “Lý đại tiểu thư, cô đi theo tại hạ chứ?”
Cô kinh ngạc ngoái lại, thấy sau lưng mình là một hán tử cao gầy, trán rộng mắt ti hí, hai hàng ria lún phún trêи mép, giống hệt thích khách đến bắt mình thì hoảng hốt lấy phi đao ra định ném. Người đó đưa tay giữ cổ tay cô lại, cười nói: “Lý cô nương, là tại hạ. Chúng ta đi nào.”
Lý Họa My nghe ra giọng Triệu Quan, nhìn gã với vẻ ngạc nhiên lắm, dường như chưa tin hẳn, hỏi lại: “Giang đại ca, là huynh à?”
Triệu Quan đáp: “Là tôi. Không giả trang thành thế này thì sao dám đi tìm Ngưu Thập Thất? Lý cô nương, xin hãy để tay ra sau lưng, tại hạ sẽ trói tay cô nương lại, đợi đến lúc nghe thấy hiệu lệnh của tại hạ thì cô nương có thể cởi mối trói ra.” Đoạn trói tay cô lại. Lý Họa My thử giật ra nhưng không được, bèn nói: “Muội không cởi được?”
Triệu Quan cười: “Cô nương trúng kế của tại hạ rồi.” Đột nhiên vòng tay ôm cô, cúi đầu hôn nhẹ lên môi.
Lý Họa My kinh ngạc, giận dữ quát: “Huynh là gì vậy?” Cô cố tránh đi nhưng Triệu Quan ôm rất chặt, hôn nhẹ hai lần lên má. Trong lòng cô vừa kinh hãi vừa hối hận: “Con người này khinh bạc vô hạnh, sao mình lại dễ dàng để yên cho y làm vậy?” Mắt ầng ậng nước, như muốn trào ra.
Triệu Quan chợt buông tay, cười bảo: “Đã đắc tội rồi. Tại hạ chỉ đùa một chút với cô nương thôi, không thế này mà cô nương cứ đầu tóc gọn gàng, thần thái an nhiên thì có chỗ nào giống với người bị bắt đi không?” Đoạn cởi dây cho cô, thắt một mối trói khác. Lý Họa My trừng mắt nhìn gã, lòng vừa giận vừa khoan kɧօáϊ, hỏi: “Huynh tính thế nào đây?”
Triệu Quan nói: “Tại hạ mang cô nương đến giao cho Ngưu Thập Thất, y nhất định hoan hỷ lắm. Tại hạ sẽ nhân cơ hội tiếp cận mà bắt hắn, cô nương giả bộ thế này tại hạ càng dễ đến gần hắn hơn. Đám tà môn ngoại đạo Ngưu Thập Thất mời đến phần lớn đã bị thủ hạ của tại hạ đuổi đi rồi, chỉ cần bắt được hắn là không sợ người Đinh Vũ Đàn làm phản nữa. Lúc tại hạ ngửa mặt lên trời cười lớn thì cô nương giật dây trói ra, xạ phi đao vào Ngưu Thập Thất, được không?” Lý Họa My gật đầu đáp ứng.
Triệu Quan đưa Lý Họa My rời khỏi thành đến thành Hiếu Cảm, mới đến đã thấy một toán chừng hơn năm chục người quá hỏi. Gã đáp: “Tại hạ là Tôn Tam của Thanh Xà động, bắt được Lý đại tiểu thư mang đến cho Ngưu đàn chủ.”
Bọn chúng vội dẫn gã đến gặp Ngưu đàn chủ, một bang chúng đi cạnh khen: “Phi đao của Lý đại tiểu thư lợi hại lắm, Tôn huynh bắt được ả, tất không dễ dàng.”
Một kẻ khác cười nói: “Khách khách, Nam Quốc có Lý đại tiểu thư, quả nhiên là một đại mỹ nhân.” Cả bọn tranh nhau nhìn ngó Lý Họa My, Triệu Quan đưa cô đi thật nhanh, cố không để lộ ra nét mặt.
Một lúc sau, một hán tử đưa gã đến gặp Ngưu Thập Thất, gã cúi người nói: “Ngưu đàn chủ, huynh đệ đã bắt Lý đại tiểu thư về, xin giao lại cho đàn chủ.”
Họ Ngưu vui vẻ khen: “Tôn huynh đệ, đã lập đại công rồi.”
Hắn cười với Lý Họa My: “Lý đại tiểu thư, đã đắc tội.”
Lý Họa My giả bộ giận dữ: “Chỉ có loại ngươi như ngươi mới sử dụng thủ đoạn hạ tiện này.”
Ngưu Thập Thất đáp: “Binh bất yếm trá, một chút thủ đoạn này có là gì đâu?”
Triệu Quan thấy hắn mày thưa mắt tam giác, mũi to môi mỏng, mắt lóe lên tinh quang thì thầm nhủ: “Tên này tự nhận là gian trá đa mưu, mình phải dĩ độc công độc.” Bèn hỏi: “Ngưu đàn chủ, huynh đệ Thanh Xà động của tại hạ đâu?”
Ngưu Thập Thất nhíu mày: “Họ đi sau một chút, không biết sao rồi. Không có gì đâu, chúng ta đến Vũ Hán trước. Tôn huynh đệ bắt được Lý đại tiểu thư ở đâu?”
Triệu Quan đáp: “Bên ngoài thành Vũ Hán. Hình như Lý đại tiểu thư cãi lộn với người tình, một mình đi trêи đường nên bị huynh đệ bắt.”
Ngưu Thập Thất cười ha hả: “Lúc huynh đệ bắt Lý đại tiểu thư, có đối mặt với Giang Hạ không?”
Triệu Quan hỏi: “Đàn chủ nói đến Giang Hạ của Tân Vũ Đàn sao? Sau khi tại hạ bắt Lý đại tiểu thư, hắn có đuổi theo, võ công của hắn cũng thường thôi, bị đơn đao của huynh đệ chém bị thương cùi tay.”
Ngưu Thập Thất nói: “Vậy à? Ta lại nghe người ta kể hắn võ công quỷ dị, lắm mưu nhiều kế, mà lại thành như vậy.”
Triệu Quan đế thêm: “Đúng thế. Chắc là danh hão mà thôi.”
Ngưu Thập Thất lại hỏi: “Lúc huynh đệ đến đây, có thấy huynh đệ Đinh Vũ Đàn không? Chúng ta phải mấy chục người đi mà vẫn chưa có tăm hơi gì, không biết đã vào thành chưa?”
Triệu Quan trả lời: “Chuyện này tại hạ cũng không biết.”
Đúng lúc đó, phía sau lưng vang lên tiếng người, Ngưu Thập Thất quay lại thấy đầu não của hơn chục môn phái hắn mời đến giúp cùng cưỡi ngựa tiến tới, dừng lại ở phía xa xa, sắc mặt cực kỳ cổ quái. Bạch Dân của Xuyên Tây Đại Đao hội bước lên nói: “Ngưu đàn chủ, chúng tôi không thể tiếp tục giúp rập ngài, đến đây xin thỉnh tội.”
Ngưu Thập Thất cả kinh: “Lễ số của tại hạ không đủ chu đáo ư? Sao các vị đến giờ này lại thay đổi tâm ý?”
Bạch Dân cùng các thủ lĩnh nhìn nhau, không nói câu nào. Con trai trưởng Miêu gia là Miêu Quảng lên tiếng: “Chúng tôi có nỗi khổ không thể nói ra, xin Ngưu đàn chủ đừng hỏi nhiều nữa.”
Bạch Dân nói: “Không dám giấu Ngưu đàn chủ, người chúng ta phái đi lúc trước đều bị bắt hết rồi. Phe đối đầu vô cùng lợi hại, tại hạ khuyên đàn chủ mau mau quay đầu lại còn kịp.”
Xích Luyện Khách của Thanh Xà động cũng nói: “Bạch đại ca không cần phải nói nhiều, Ngưu đàn chủ chắc tự biết phải làm gì, chúng tôi xin cáo từ. Tôn Tam, đi nào.”
Triệu Quan thấy các môn phái đó đã bị Tiểu Cúc hàng phục thì cao hứng vô ngần, nhưng Xích Luyện Khách lại bảo mình đi, lòng nghĩ mình mới giao Lý Họa My vào tay Ngưu Thập Thất, không thể đi như vậy được, đang tìm lời thoái thác thì Ngưu Thập Thất đã lên tiếng: “Tôn huynh đệ đã bắt Lý đại tiểu thư cho tại hạ, nhất định tại hạ phải trọng thưởng. Mong huynh đệ hãy ở lại giúp cho tại hạ một tay.”
Triệu Quan đại hỷ, nhủ thầm: “Tự mình mời nội gian ở lại, từ xưa đến nay, Ngưu Thập Thất ngươi e là người đầu tiên.” Bèn đáp: “Sư phụ, con đi cùng Ngưu đàn chủ rồi sẽ đuổi theo lão nhân gia.”
Xích Luyện Khách giận tràn hông: “Con dám không nghe lời sư phụ ư?” Triệu Quan quay đầu lại không đáp.
Bạch Dân nói: “Chúng ta mau đi thôi, tất có người đến thu thập hắn.” Hơn mười vị thủ lĩnh liền dẫn thủ hạ rời đi.
Ngưu Thập Thất ngẩn ra một lúc, không tài nào đoán được vì cớ gì mà mấy người đó lại bỏ đi trước lúc lâm trận, chả lẽ phe đối đầu thật sự lợi hại đến vậy? Thằng cha Tôn Tam này sao lại bắt được Lý đại tiểu thư dễ đến thế? Thủ hạ hắn phải đi đã bị bắt thật rồi chăng? Nhất thời hắn không nghĩ thông, nói với thủ hạ: “Mau phái người đi thám thính, xem những người vào thành thế nào rồi.”
Một chốc sau, một thủ hạ quay lại báo: “Ngưu đàn chủ, không hay rồi! Những huynh đệ được phái đi đều bị Giang Hạ bắt rồi, thủ hạ của y nói muốn dùng năm chục huynh đệ đổi lấy Lý đại tiểu thư.”
Ngưu Thập Thất bật cười: “Đó là không thành kế. Giang Hạ tự cho là thông minh, tưởng ta tấn công vào tổng đàn cứu bang chúng, ta sẽ không làm theo dự tính của hắn.” Bèn hạ lệnh: “Tất cả đi về hướng Tây, chúng ta đến Vũ Trượng Nguyên.”
Một thủ hạ hỏi: “Không đến tổng đàn sao?”
Ngưu Thập Thất nói: “Chúng ta đổi kế hoạch. Chủ lực của Tân Vũ Đàn đã tụ tập tại tổng đàn, Lâm thất gia đang đối kháng với Lý Tứ gia tại Vũ Trượng Nguyên, chúng ta đã bắt được Lý đại tiểu thư, giờ đến tương trợ, nhất định một mẻ quét sạch Giáp Vũ Đàn.”
Triệu Quan nghe vậy thì nghĩ thầm: “Lý cô nương nói tên này tự cho là thông minh, thích dùng mưu kế, đúng là không sai tí nào. Mình mới thi thố một chút tiểu xảo đã đưa y lọt vào bẫy. Y muốn đến Vũ Trượng Nguyên chính hợp ý mình.” Bèn không ra tay vội, cùng Ngưu Thập Thất và năm chục huynh đệ Đinh Vũ Đàn đến Vũ Trượng Nguyên. Lý Họa My thấy gã không xuất thủ, đoán rằng gã muốn đợi đến lúc tới Vũ Trượng Nguyên mới thực thi kế hoạch, không chừng một đòn là giết chết Lâm Bá Siêu nên cũng im lặng. Cô tận mắt thấy Đinh Vũ Đàn dẫu mất đi sự hiệp trợ của mấy bang phái kia nhưng vẫn người đông thế mạnh, trang bị đầy đủ, một trường đại chiến sắp xảy ra nên tim đập như trống trận.