Bọn Phương Bình thấy Triệu Quan và Niên đàn chủ chuyện trò cả nửa ngày trời mới ra liền ào tới hỏi han tình hình.
Triệu Quan nói: “Tối nay sẽ nguy hiểm đây, họ Niên chắc sẽ phái người đến giết ta. Sớm mai sẽ lại sai người đến cầu ta. Tối nay mọi người phải cẩn thận.”
Cậu về đến khách điếm, Đinh Hương cười hỏi: “Niên đại tài chủ thế nào, thiếu gia không có hạ độc giết chết lão chứ?”
Triệu Quan cười: “May mà Mộc Miên sư tỷ có quyển sổ đó, ta mới đề cập đến quyển sổ thì họ Niên lập tức biến sắc ngay.” Rồi kể lại câu chuyện với Niên Đại Vĩ.
Đinh Hương bật cười: “Thanh Trúc đúng là nhìn xa trông rộng. Tỷ ấy mới nghe nói thiếu gia muốn gia nhập Thanh Bang liền an bài người trong Niên phủ, chúng ta vì thế đỡ mất công nhiều. Tên Niên đại thiếu gia là một lãng tử, người của chúng ta nắm rõ chân tơ kẽ tóc của hắn. Chuyện hắn nhỡ tay ngộ sát Tiểu Phượng tỷ, Thược Dược bà bà đã biết, vẫn bực vì hắn có lắm chỗ dựa, đang định tìm hắn tính toán. Môn chủ mà bức cha hắn bỏ tiền ra bồi thường thì có thể cho qua.”
Triệu Quan nói: “Niên Đại Vĩ này là lão gian hoạt, một li một lai cũng không chịu mất, ta muốn hắn không chỉ phải bỏ tiền mà còn phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Lại nói tối hôm đó, quả nhiên có hơn ba mươi hán tử bịt mặt xông vào khách điếm bọn Triệu Quan trú ngụ, ra tay tập kϊƈɦ. Triệu Quan đã bảo hơn mười huynh đệ Tân Vũ Đàn chuẩn bị sẵn binh khí, cùng tập trung một chỗ, thấy có người xông vào liền liên thủ chống lại. Những kẻ đến tấn công võ công không tệ nhưng sánh sao được với kɧօáϊ đao của cậu? Tập kϊƈɦ không thành, ngược lại bốn tên bị bắt sống, những tên còn lại nhân trời tối mà trốn thoát.
Cậu nói với những hán tử bị bắt: “Ồ, đây không phải huynh đệ Bính Vũ đàn sao? Niên đàn chủ nói tối nay sẽ mang bạc đến cho tại hạ mà lại cử ba chục đại hán tới, đúng là dối trá mà.” Đoạn cởi dây trói cho bốn người, mời họ uống rượu suốt đêm, đến sáng hôm sau sai Phương Bình đưa cả bốn về Bính Vũ đàn, dặn theo: “Bốn vị khi về nhớ nói với Niên đàn chủ, không muốn cho tại hạ thì thôi, tại hạ cũng không cần. Sau này đàn chủ có bệnh tật gì xin đừng đổ lên đầu tại hạ.”
Bốn người bị bỡn cợt đến độ đâm ra mù mờ, quay về Bính Vũ đàn kể lại chuyện kỳ ngộ đi ám sát bị bắt mà lại có rượu uống thâu đêm. Quả nhiên Niên Đại Vĩ lập tức gọi bốn người vào phủ hỏi han tình hình. Lão nghe kể lại lời Triệu Quan thì cười lạnh: “Bệnh tật cái gì, đúng là láo khoét.”
Vừa dứt lời thì đột nhiên đầu đau như nứt ra, toàn thân phát nhiệt, hơi thở nặng nhọc. Mọi người thấy sắc mặt lão không ổn, định chạy lại đỡ thì lão quát to: “Đừng đụng vào ta.” Huynh đệ trong đàn đều cả kinh lùi lại, cả má và hai tay lão sưng vù lên, loáng thoáng xuất hiện màu đen. Chưa ai thấy qua chứng bệnh kỳ lạ này, vừa phát đã mãnh liệt như vậy, tất nhiên là kinh hãi. Người nhà Niên Đại Vĩ lập tức vào trong thành mời liền năm vị đại phu nổi tiếng đến khám, ai cũng nói chưa từng thấy loại bệnh hiểm nghèo này, có người nói là tụ huyết, có người nói là một loại thương hàn lạ, lại có người nói là trúng độc chướng khí, tranh cãi một hồi nhưng khi hỏi cách cứu chữa thì không ai biết. Đến giữa trưa, hơi thở Niên Đại Vĩ mỏng như tơ, toàn thân sưng vù như muốn nứt ra, đành bảo gia đinh đi vời Tân Vũ Đàn Giang đàn chủ.
Lúc đó Triệu Quan đang cùng thủ hạ ở trong đổ quán, nghe nói có gia nhân của Niên Đại Vĩ đến mời thì thở dài: “Hôm nay ta đang xui thua sạch túi. May mà Niên đàn chủ là đại tài chủ trong thành, ta phải mau đến mượn mấy đồng mới được.” Đoạn theo chân gia nhân đến Niên phủ. Một lô một lốc phu nhân của họ Niên nước mắt ngắn nước mắt dài, níu tay áo cậu mà bảo: “Lão gia không xong rồi! Xin Giang đàn chủ mau mau cứu người.”
Triệu Quan lấy làm kỳ lạ: “Niên lão gia sao vậy? Tối qua tại hạ thấy ông ấy còn khỏe lắm mà.” Rồi dẫn thủ hạ vào nội thất xem xét, thấy Niên Đại Vĩ toàn thân sưng tấy, đen bầm, giống như một quả khí cầu lớn. Niên Đại Vĩ vừa thấy cậu, gắng gượng mò xuống, quỳ sụp cầu xin: “Giang tiểu huynh đệ, ta biết sai rồi, xin tiểu huynh đệ đại nhân đại lượng, rón tay tha cho ta lần này.”
Triệu Quan giả đò kinh ngạc: “Niên đàn chủ, tại hạ chưa từng thấy loại quái bệnh này của ông, nhưng từng được nghe trưởng bối ở quê nói rằng đó là do tích đức không đủ. Niên tiền bối, ông mau bố thí hành thiện, bỏ đi của bất nghĩa, chịu an phận thì mới được hưởng hết tuổi trời.”
Niên Đại Vĩ sa vào hoàn cảnh này, còn dám không nghe sao? Triệu Quan nói gì cũng đáp ứng, viết ngay giấy quyên góp hai chục vạn lạng bạc cho thiện đường trong huyện, giúp đỡ những quả phụ, cô nhi, khất cái tàn phế, lại đền bù năm vạn lạng cho người nhà Tiểu Phượng.
Triệu Quan thấy lão vui vẻ viết giấy thì mãn ý vô cùng, quay lại bảo con trai lão đứng bần thần cạnh đó: “Niên đại thiếu gia, mang cho tại hạ một chén nước.”
Niên đại thiếu gia vội vàng mang nước tới, hai tay dâng lên, Triệu Quan liếc nhìn chén nước nói: “Thiếu gia còn không mau cho cha uống.” Thiếu niên bưng đến, Niên Đại Vĩ vội vàng cầm lấy uống ngay, đột ngột cảm thấy mơ màng, gục xuống giường ngủ luôn. Lão ngủ liền một ngày, hôm sau tỉnh lại thì toàn thân hết sưng, khôi phục nguyên trạng, trêи da không còn dấu vết gì.
Niên Đại Vĩ bị dọa đến ngơ ngẩn, trong lòng kinh nghi, không hiểu Giang Hạ này là thần thánh phương nào. Cuốn sổ ghi chép chuyện lão bớt xén công khoản nửa tháng trước đột nhiên biến mất, lão còn cho là gia sư hồ đồ đánh mất, ngày hôm qua bị bệnh thì cuốn sổ lại xuất hiện trêи bàn, chắc là Giang Hạ đưa trả về. Người này ra vào phủ của lão như đi chơi, tuy có đến mấy chục võ sư hộ viện mà hoàn toàn không biết gì, đúng là thần thông quảng đại, càng quái lạ hơn là họ Giang lại biết cả chuyện con trai lão lỡ tay giết người. Đó là đòn đánh trí mệnh vào điểm yếu của lão, lại thêm hôm qua vô duyên vô cớ bị mắc bệnh lạ, đau khổ cùng cực, hắn lại chỉ cần một chén nước là chữa khỏi, không lộ ra tí gì là hắn hạ độc hay giải độc. Niên Đại Vĩ bất giác nghĩ: “Hắn mà muốn cái mạng này cũng dễ như trở bàn tay.” Nghĩ đến đây thì lão rợn cả tóc gáy, sợ Giang Hạ như sợ quỷ.
Ngày hôm sau, Niên Đại Vĩ thiết yến mời Triệu Quan đến và nói: “Giang đàn chủ còn dặn dò gì không, lão ca ca nhất định sẽ nghe theo.”
Triệu Quan đáp: “Niên đàn chủ giờ là đại thiện nhân, đại thí chủ nổi tiếng gần xa, người người đều kính trọng, vãn bối sao dám phân phó gì? Nói thật lòng, vãn bối từ tổng đàn Vũ Hán đến, rất nhiều chuyện của Niên đàn chủ đều nghe được tại tổng đàn. Vãn bối nghe Triệu bang chủ nói về Niên đàn chủ với thái độ kính trọng vô cùng, còn nói đàn chủ luôn trung thành trọng nghĩa, luôn quan tâm, đối xử công bình với huynh đệ, những phần thưởng trong bang đều dành phần lớn cho huynh đệ Bính Vũ đàn. Bang chủ có dặn vãn bối nếu có dịp ghé qua Thiên Tân bái kiến Niên đàn chủ thì nói lại những lời đó.”
Niên Đại Vĩ nghe nói mà gật gù liên hồi: “Tiên phụ và Triệu bang chủ là huynh đệ kết bái, có giao tình mấy chục năm. Triệu bang chủ tính ra cũng là thế bá của lão phu, chuyện chia chác lợi lộc này, lão phu cứ theo tình hình hai nhà mà tiến hành. Nhưng bản đàn đông thủ hạ, lợi lộc không đủ là vấn đề rất lớn, có lúc lão phu phải thu thập thêm một chút bằng thủ đoạn không chính đáng, cũng là chuyện chẳng đặng đừng. Bang chủ quan tâm chiếu cố bản đàn như vậy, xin lão nhân gia cân nhắc thêm chuyện chia lợi tức.”
Triệu Quan đáp: “Bang chủ luôn nghĩ cho thuộc hạ, tự nhiên sẽ cân nhắc. Mối lo nhãn tiền của bang chủ đã được giải quyết, chuyện chia lại lợi tức sẽ nhanh thôi.”
Niên Đại Vĩ gật đầu: “Đúng, đúng.”
Triệu Quan thấy vẻ lão hơi lạ, bèn nói: “Niên đàn chủ, nói thật nếu chuyện này mà không được giải quyết rốt ráo, không ai thoải mái gì đâu.”
Niên Đại Vĩ chần chừ một chốc mới nhỏ giọng khai: “Giang đàn chủ, chuyện này lão phu chỉ nghe người ta đồn, cũng không biết thực hư. Có người nói cha con họ Lâm định bí mật dẫn bang chúng xông vào tổng đàn bức bách bang chủ nhượng vị.”
Triệu Quan nghe mà kinh hoàng, Lâm Bá Siêu là Ất Vũ đàn chủ mấy chục năm, thủ hạ dưới quyền lên đến năm sáu ngàn, lão mà bí mật tấn công tổng đàn, giết chết bang chủ rồi tự lập ngôi vị thì không ai có thể chế trụ nổi. Cậu cố giữ bình tĩnh, lắc đầu: “Những kẻ này không biết trời cao đất dày, khinh cử vọng động cỡ này chỉ có thể là Lâm thất gia mà thôi. Tổng đàn phòng thủ nghiêm mật, người dùng được không ít, đánh lén như thế thành công thế nào được?”
Niên Đại Vĩ gật đầu vâng dạ: “Lão phu cũng nghĩ như vậy. Nghe nói họ Lâm định động thủ vào đầu tháng Năm, tốt nhất là lão thành tâm sửa lỗi, lập tức ngừng tay thì chuyện này sẽ yên thôi.”
Triệu Quan nói: “Tính ra chỉ còn nửa tháng nữa là đến đầu tháng Năm. Ài, lần này phải đi khuyên nhủ lão, có khi còn kịp. Niên đàn chủ, ông thấy bọn họ đến đâu rồi?”
Niên Đại Vĩ đáp: “Theo lão phu đoán, có thể đến Tín Dương rồi.”
Triệu Quan biết Niên Đại Vĩ đa phần là đã tham dự chuyện này từ đầu, bị mình bức phải quyên góp hai mươi lăm vạn lạng bạc tất nhiên đau lòng khôn tả, lão vốn đáp ứng trợ giúp cho cha con Lâm Bá Siêu, giờ không dám theo họ Lâm làm phản, cũng không muốn mất tiền. Bèn hỏi: “Còn Lâm Tiểu Siêu? Từ Nhạc Dương ngược bắc sao?”
Niên Đại Vĩ đáp: “Chuyện này lão phu không rõ lắm. Nghe nói hắn ngược bắc trước rồi hợp lại với cha hắn, cùng xuôi nam.”
Triệu Quan nói: “Chuyện này mà ngăn chặn kịp thời mới không để phát triển đến nước không thu thập nổi. Xin hỏi Niên đàn chủ có đối sách gì?”
Niên Đại Vĩ cười khổ: “Mọi chuyện đã có Lý Tứ gia và Giang đàn chủ chủ trì, lão phu ở Thiên Tân đường sá xa xôi, lại thêm gia tài cạn sạch, bản thân tuổi già sức yếu, chỉ đành đốt nến cầu chúc cho bang chủ bình an vô sự.”
Triệu Quan thấy lão muốn đứng ngoài cuộc, không dám giúp ai, thầm nhủ: “Người này bị mình hành hạ cũng đủ rồi, mình cũng không nên khinh người quá đáng.” Bèn nói: “Ai có tiền xuất tiền, có lực xuất lực vậy. Niên đàn chủ không muốn xuất tiền, có thể phái mấy người đi cũng được rồi. Đây cũng như tạo sinh ý, đàn chủ bỏ ra chút vốn, nguy cơ không lớn mà sau này lợi lộc cuồn cuộn chảy về, sao lại không làm nhỉ? Vãn bối muốn mời lệnh đại thiếu gia mang theo một trăm huynh đệ đến Vũ Hán một chuyến.”
Niên Đại Vĩ thấy cậu muốn mời trưởng tử, không dám thoái thác, tuy không đành để con đi cùng nhưng trong lòng tính toán, thấy cũng đáng, bèn kêu con trai lớn Niên Hải Khoát đến, dặn hắn dẫn theo một trăm huynh đệ trong đàn theo Triệu Quan lên đường.
Triệu Quan biết đem Niên Hải Khoát theo, Niên Đại Vĩ càng không dám khinh cử vọng động, nên rất yên tâm, viết một phong thư cho Lý Tứ Tiêu, cáo giác âm mưu của Lâm Bá Siêu. Lý Tứ Tiêu nhận được thư thì thất kinh lập tức dẫn thủ hạ đến Vũ Hán bảo vệ tổng đàn, lại viết thư cho Triệu Quan cùng Sơn Đông Mậu Vũ đàn Ngô Trường Thăng hợp lại rồi đến Cửu Giang cùng Trương Lỗi, Lý Họa My dẫn thủ hạ Giáp Vũ Đàn, Tân Vũ Đàn về tổng đàn.