Đúng lúc đó, một giọng nói già nua vang lên: “Ngôi vị Bách Hoa môn chủ lý nào lại được quyết định khinh suất như vậy?” Tiếng đẩy cửa vọng vào, hơn mười lão bà ai cũng ngoài năm sáu mươi tuổi, có người phải bảy tám mươi tuổi từ bên ngoài bước vào, không ai vận đồ tang mà đều mặc váy áo in hoa màu lam. Một lão bà cầm quải trượng dẫn đầu, khuôn mặt nhăm nhúm đầy vết chém, một mắt đã mù, đôi mày rũ xuống, thần thái âm âm trầm trầm hết sức đáng sợ. Bà ta liếc nhìn Triệu Quan, không thèm lý tới mà quay qua nói với Bạch Lan Nhi và Tiêu Mai Khôi: “Hai con nhãi này không có chút kính trọng nào trước mặt tiền bối sao?”
Bạch Lan Nhi và Tiêu Mai Khôi đưa mắt nhìn nhau, cùng hành lễ: “Tham kiến Tử Khương sư thúc.”
Tử Khương bước lên mấy bước, cười lạnh: “Nhớ năm xưa Bách Hoa bà bà sáng lập Bách Hoa môn, thu hai trăm đệ tử, số kiệt xuất không dưới mấy chục người. Hừ hừ, các ngươi thấy Võ Lâm Tam Đóa có chút thanh danh trêи giang hồ, tưởng to tát lắm sao? Năm xưa chuyện ám sát Phục Hổ đường chủ của Thiếu Lâm là Không Mật đại sư, phó bang chủ Cái Bang Thi Thiên Thủ, Độc Hành Đạo Khâu Lệ là những nhiệm vụ cỡ Tam Đóa làm được chắc!”
Bạch Lan Nhi, Tiêu Mai Khôi cùng Tiểu Cúc nghe xong đều kinh ngạc, Bạch Lan Nhi hỏi: “Nguyên lai ba kẻ đó đều do bà bà hạ thủ?”
Tử Khương ngang nhiên đáp: “Không sai! Con mắt này của lão thân bị hủy trong tay Không Mật. Lão thân đối địch chính diện với con lừa trọc, tống cho lão một chưởng vào ngực khiến thổ huyết mà chết, trước lúc lìa đời lão vung thiền trượng điểm ra khiến con mắt này của lão nhân bị hỏng.” Bà ta quay sang nhìn Bạch Lan Nhi, lạnh lùng nói: “Bạch Thủy Tiên ba bốn lần ra tay với Không Mật đều không thành, Bách Hoa bà bà mới phái lão thân xuất thủ. Năm xưa sư phụ truyền y bát cho Bạch Thủy Tiên, lão thân là người đầu tiên không phục, nếu không phải sư phụ nghiêm lệnh không cho gây hấn thì e là thị đã chết mười bảy mười tám lần trong tay lão thân rồi! Ngươi!” Chỉ tay vào Bạch Lan Nhi quát: “…bất quá chỉ là một nha hoàn của thị, có là gì đâu?” Lại nhìn sang Tiêu Mai Khôi nói: “Lão nương của ngươi vốn không phải là đối thủ của lão thân, mấy phen thất bại rồi, hôm nay ngươi còn mặt mũi nào mà tranh đoạt với lão thân?”
Sắc mặt Bạch Lan Nhi và Tiêu Mai Khôi khẽ biến, Tiểu Cúc lớn tiếng: “Chuyện ngươi nói đều đã mấy chục năm rồi. Năm đó Bách Hoa bà bà không truyền vị cho ngươi là có lý do, bà bà biết ngươi tính tình cổ quái, lòng dạ hẹp hòi, không thể đảm nhiệm ngôi vị môn chủ được. Giờ ngươi tuổi cao sức yếu, lại đi tranh chấp với bọn trẻ, không ngại biến thành trò cười sao?”
Sắc mặt Tử Khương trơ ra, tựa hồ không nghe thấy gì, đột nhiên quải trượng trong tay điểm vào mắt trái Tiểu Cúc khiến nàng ta cả kinh lùi lại, cảm giác mắt đau buốt, lòng thầm nghĩ con mắt này thế là xong rồi, nhưng lại nghe Tử Khương hừ lạnh: “Là ai?”
Tiểu Cúc đưa tay lên bưng mắt, tim đập thình thịch, may sao con mắt này vẫn chưa đến nỗi bị mù, ngẩng lên nhìn thấy một nữ tử áo xanh, mắt phượng xếch lên, khóe miệng mỉm cười từ ngoài cửa bước vào, yêu kiều vén áo quỳ xuống nói: “Vãn bối Thanh Trúc của Hỏa Hạc đường tham kiến Tử Khương sư thúc và các vị tỷ tỷ.”
Tử Khương nhướng mắt nhìn Thanh Trúc, chưa kịp lên tiếng, Triệu Quan đã vui mừng cực độ kêu to: “Trúc tỷ!” đoạn chạy ra cửa. Tử Khương khẽ động quải trượng, tựa hồ muốn ngăn cản nhưng nén được. Trong lòng bà ta có phần kinh dị, vừa nãy xuất thủ công kϊƈɦ Tiểu Cúc, Tiêu Mai Khôi và Bạch Lan Nhi đồng thời ra tay cứu nhưng người đắc thủ cuối cùng lại là Triệu Quan. Cậu đứng gần hơn cả, vung tay phải chém vào cổ tay Tử Khương buộc bà tay phải thu trượng về tự cứu, đòn đánh cực kỳ lăng lệ, linh xảo. Tử Khương nhận ra lợi hại, tức thì thu trượng về tấn công cậu, lại nghe sau lưng vang lên tiếng gió, có người ra tay công kϊƈɦ, ngọn trượng không thể tung ra. Bà ta không ngờ Triệu Quan còn nhỏ mà võ công lại đạt đến hỏa hậu như vậy, chỉ giương con mắt độc nhất lên nhìn hai tỷ đệ, khóe môi mấp máy không thành tiếng.
Triệu Quan nhảy vào lòng Thanh Trúc vui mừng gọi: “Trúc tỷ đến rồi!”
Thanh Trúc đưa tay vuốt tóc cậu, mỉm cười: “A Quan, đệ lớn lên nhiều rồi.” Lúc đó cậu mới chú ý đến sau lưng Thanh Trúc có một cô bé, khuôn mặt tròn vành vạnh khi cười lộ ra hai lúm đồng tiền, chính thị Đinh Hương, cô lên tiếng: “Thiếu gia!”
Cậu chạy lên ôm Đinh Hương, cười bảo: “Đinh Hương, muội không sao rồi, ta thật sự cao hứng!”
Thanh Trúc nắm chặt tay cậu, bước lên ra mắt Bạch Lan Nhi, Tiêu Mai Khôi cùng Tiểu Cúc, lại hành lễ với Tử Khương, đoạn mọi người cùng ngồi xuống. Bạch Lan Nhi lên tiếng: “Trước khi gia sư lìa đời, từng để lại di mệnh rằng đường chủ ba đường dựa vào võ công tiên thuật mà quyết định vị trí môn chủ. Giờ Tiêu sư tỷ, Triệu sư đệ đều đến, lại thêm Tử Khương sư thúc không chịu nhường nhịn, ta đề nghị thêm sư thúc vào tỷ thí, ai thắng sẽ danh chính ngôn thuận lên làm môn chủ bản môn. Các vị thấy thế nào?”
Tiêu Mai Khôi hừ nhẹ, nói: “Được! Cứ vậy đi.”
Tử Khương đứng dậy, lạnh lùng nói: “Lão thân mà phải động thủ với mấy đứa nhóc các ngươi ư?”
Bạch Lan Nhi, Tiêu Mai Khôi, Tiểu Cúc cùng Thanh Trúc cùng ngẩng lên nhìn bà ta. Tiêu Mai Khôi cười lạnh: “Sư thúc không cần phải ra vẻ ta đây già cả. Nếu thật sự có bản lĩnh thì cùng chúng tôi tỷ thí cao thấp, nếu làm cao không chịu thì chúng tôi cũng không có gì phải sợ sư thúc.”
Tử Khương nhìn bốn người, hắc hắc cười lạnh lùng, không nói gì mà phất tay, hơn mười lão nhân đứng sau lưng đồng loạt tiến lên, mắt lộ hung quang. Bạch Lan Nhi coi như không nhìn thấy, thò tay mở nắp lò đun nước pha trà cạnh mình, đốt lửa lên rồi châm vào.
Tử Khương biến sắc, nhỏ giọng quát: “Dừng tay!”
Bạch Lan Nhi nhướng mắt: “Sư thúc chắc nghe qua về Thiên Tru Địa Diệt yên của gia sư?”
Tay phải Tử Khương xòe ra, mấy ngón tay khô gầy kẹp bốn mũi tiêu, đầu tỏa ra lam quang, hiển nhiên có bôi kịch độc. Tiêu Mai Khôi thò tay trái, rút một đóa mân côi màu đỏ trong bình ra, nhìn Tử Khương. Tiểu Cúc chập song chưởng lại, nhìn Bạch Lan Nhi, nhất thời trong phòng yên lặng, mọi người nhìn nhau, không ai dám động đậy. Triệu Quan ngồi một bên, không dám thở mạnh, mắt thấy mọi người khống chế lẫn nhau, bất cứ hành động nào cũng sẽ dấy lên một trường tử chiến, nhưng không ai để tâm đối phó với cậu chàng. Cậu có cảm giác mình giống như một con nhặng xanh đang bò trêи tường, không ai buồn lưu tâm, lặng lẽ quan sát tình cảnh hung hiểm dị thường này.
Một lúc sau, Thanh Trúc phá tan bầu không khí lặng im: “Xin các vị tỷ tỷ bớt giận. Tiểu muội bạo gan xin nói một câu với các vị, chúng ta đều là môn hạ Bách Hoa bà bà, nguyên là người một nhà, hà cớ gì đến nỗi một câu nói không vừa lòng nhau liền động thủ? Năm xưa bà bà đích thân chọn Bạch sư bá làm môn chủ bản môn, ai dám không tuân theo? Bạch môn chủ đảm nhiệm ngôi vị lâu năm, danh chính ngôn thuận, mọi người đều công nhận sư bá là môn chủ, sư bá để lại phương pháp quyết định môn chủ đời sau, mọi người nên ưng thuận mới phải. Hỏa Hạc đường chúng tôi bây giờ người ít thế cô, không có năng lực tranh với hai đường Thủy Tiên, Bách Hợp. Bản đường gặp phải bất hạnh, Triệu sư đệ cùng tiểu muội còn phải dựa vào các vị tỷ tỷ trong môn phái để báo cừu. Ai làm môn chủ cũng được, tiểu muội chỉ không muốn các vị tự tàn sát, quên đi thâm cừu đại hận của bản môn trong lúc địch nhân ở ngoài kia tiêu diêu tự tại.”
Bốn người nghe lời, tình hình khẩn trương hòa hoãn đi một chút. Tiêu Mai Khôi nói: “Không sai. Gia mẫu gặp nạn, bất luận ai lên làm môn chủ cùng phải chủ trì công đạo, báo cừu cho gia mẫu!”
Bạch Lan Nhi gật đầu: “Hai đường Bách Hợp, Hỏa Hạc ngộ nạn là việc chung, tân nhiệm môn chủ không thể không lý đến được.”
Tử Khương cũng lên tiếng phụ họa.
Bạch Lan Nhi tán thành: “Đã như vậy, lấy tỷ thí vũ công tiên thuật làm cách tranh đoạt chức môn chủ, các vị còn có dị nghị gì không?”
Tiêu Mai Khôi nói: “Vậy là được rồi!”
Tử Khương khe khẽ gật đầu. Ba người chăm chú nhìn nhau, hình như quên mất sự tồn tại của Triệu Quan. Cậu nhìn sang Thanh Trúc, thấy nàng ta nháy mắt với mình liền không lên tiếng nữa. Thanh Trúc góp lời: “Xin hỏi quy củ tỷ thí thế nào?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Gia sư đã định rồi, hai người tham gia tỷ thí trêи Bích Ba trì, được cưỡi thuyền nhưng không dùng người giúp đỡ, đánh ngã hoặc hạ độc được đối phương gục xuống là thắng. Nhưng còn một quy củ nữa, không đươc độc chết hay đánh chết đối phương, ai phạm sẽ bị hủy tư cách.”
Tiêu Mai Khôi và Tử Khương hình như đã nắm được quy củ nên không dị nghị gì.
Thanh Trúc lại hỏi: “Trình tự thế nào?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Có bốn người tham gia, cứ để từng cặp đấu, người thắng được dự trận sau. Thứ tự đấu sẽ rút thăm quyết định.”
Thanh Trúc gật gù: “Trường tỷ thí này quan trọng như vậy, nên chọn ngày hoàng đạo. Xin hỏi Lan sư tỷ, hôm nào sẽ tiến hành?”
Bạch Lan Nhi lấy quyển lịch lên xem qua một lượt đoạn nói: “Bảy ngày sau là ngày tốt, thuận lợi cho việc tiếp nhận ấn tín, định ngày đó đi!”
Tử Khương, Tiêu Mai Khôi tiếp lấy quyển lịch, đều không có ý kiến gì, lui về nghỉ ngơi.
Bạch Lan Nhi sai thủ hạ dẫn Thanh Trúc, Triệu Quan cùng Đinh Hương đến sương phòng phía Đông nghỉ ngơi. Thanh Trúc khép cửa lại, xoay người nhìn Triệu Quan với thần thái trịnh trọng nói: “A Quan, lần tỷ thí này đệ nhất định phải thắng.”
Triệu Quan ngẩn người, buột miệng: “Đệ làm sao thắng được ba người đó?”
Thanh Trúc đáp: “Không thắng được cũng phải thắng! Theo tình thế trước mắt, thực lực của Tử Khương mạnh nhất, Tiêu Mai Khôi có khả năng thắng hơn cả. Họ Tiêu biết Tử Khương lợi hại, nhiều khả năng sẽ liên thủ với Bạch Lan Nhi cùng đối phó, nếu đánh bại Tử Khương, thị có Tiểu Cúc tương trợ, nhất định đánh bại Bạch Lan Nhi dễ dàng, đương nhiên phần thắng lớn nhất. Thị mà lên làm môn chủ, chúng ta thế nào cũng bị kéo vào vũng nước đục! Mối thù của nương nương, đệ đừng vọng tưởng báo nữa.”
Triệu Quan cả kinh: “Vì sao?”
Thanh Trúc đáp: “Tiêu Bách Hợp xưng là Bắc Sơn đạo vương, từng là phỉ đạo hung ác nhất một dải Hà Nam, Hồ Quảng. Con gái bà ta được gọi là Đa Thích Độc Mai Khôi, so với mẹ còn hung tàn hơn. Nương nương thấy bọn họ hành sự quá đáng mới xuất thủ can dự, hủy đi mấy mối sinh ý của họ, vì thế Bách Hợp đường nhiều lần muốn hạ thủ với Hỏa Hạc đường chúng ta, nếu nương nương không sớm phát hiện âm mưu của họ thì bản đường e là đã bị họ hủy rồi. Loại người này mà lên làm môn chủ, đệ nghĩ sẽ giúp nương nương báo cừu ư? Thị không đời nào đâu, mà càng đuổi tận giết tuyệt chúng ta.”
Triệu Quan cúi đầu: “Đệ… đệ không biết có địch nổi họ không?
Thanh Trúc nắm chặt tay cậu: “Đệ nhất định địch nổi. Nương nương đã truyền độc thư cho đệ chưa? Lúc Bách Hoa bà bà về già đã đem hết tuyệt kỹ truyền cho nương nương, vì thế chúng ta biết hết độc thuật của hai đường kia, nhưng họ lại không biết bí thuật của Hỏa Hạc đường. A Quan, chỉ cần đệ biết cách chống lại độc môn độc thuật của họ, tuyệt đối sẽ không thua!”
Triệu Quan gật đầu, cũng hơi có lòng tin. Thanh Trúc lại nói: “Họ tuy ác độc nhưng đệ chỉ cần đề cao cảnh giác sẽ chẳng sao hết. Lúc mới gặp đệ, Bạch Lan Nhi đã hạ Thần Phi Phách Tán phấn, Tiêu Mai Khôi tung ra Vân Vũ Vu Sơn đoạn trường đan, đều là kỳ độc chuyên đối phó với nam tử, đệ chống được cả chứ?”
Triệu Quan đáp: “Hai loại độc này đệ từng đọc được trong sách của mẹ, lúc đó không nghĩ gì nhiều, dùng luôn cách giải độc của mẹ.”
Thanh Trúc gật đầu: “May mà đệ không quên tiên thuật mà nương nương dạy, nếu không làm sao sống đến hiện giờ được? Vừa nãy trong nội sảnh bốn người không phân cao thấp, đệ có nhìn rõ thủ pháp của họ không?”
Triệu Quan ngoẹo đầu ngẫm nghĩ một lúc đoạn đáp: “Loại Lan Nhi sư tỷ đốt chắc là Thiên Tru Địa Diệt yên. Loại độc này uy lực cực mạnh, một khi đốt lên, mọi người trong phòng tất ngất đi mà chết. Bôi trêи tiêu của Tử Khương là Kiến Huyết Phong Hầu điện, sư thúc sợ Lan Nhi sư tỷ đốt lên mới sử dụng đến loại độc tiêu chạm vào da thịt cũng gây ra trí mệnh. Tiêu Mai Khôi rút cành mai khôi đỏ chắc muốn phóng Vạn Tử Thiên Hồng tán, có thể khiến Tử Khương sư thúc toàn thân cứng đờ, không thể tung ra độc tiêu. Tiểu Cúc chắp tay vào, trong lòng tay có gì nhỉ? Đúng rồi, nhất định là Chưởng Tâm Tiểu Hồng Liên, một loại hỏa dược, nhắm vào Lan Nhi sư tỷ để phòng sư tỷ đốt độc yên.”
Thanh Trúc gật đầu mỉm cười: “Không sai chút nào. Nhưng đệ phản ứng còn quá chậm, phải nghĩ một lúc mới ra. Đứng giữa bọn họ, nhất cử nhất động của người khác đệ đều phải nắm rõ, tính toán chuẩn xác họ tung loại độc thuật nào, để kịp thời chuẩn bị tự vệ và phản kϊƈɦ mới mong giữ được mạng. A Quan, lúc đó đệ có thấy tỷ định làm gì không?”
Triệu Quan đáp: “Tỷ dùng ống trúc trong tay áo, một đầu chỉ vào Tiểu Cúc, một đầu chỉ vào Lan Nhi sư tỷ.”
Thanh Trúc lấy một ống trúc màu xanh từ trong tay áo ra: “Không sai. Đệ có biết trong ống trúc này có gì không?”
Triệu Quan đáp: “Là Vạn Trùng Tâm Cổ.”
Thanh Trúc khen: “Chính thị. Tâm Cổ này ẩn trong ống trúc, tỷ chỉ vào ai liền thả sang người đó luôn. Họ mà không hiểu được chỗ lợi hại của Tâm Cổ, đời nào chịu nghe tỷ nói? A Quan, lúc đó đệ định làm gì?”
Triệu Quan cúi đầu: “Đệ không làm gì cả.”
Thanh Trúc hỏi: “Vì sao đệ không dùng những bí truyền của nương nương như Ngưng Hồng, Vân Thường Dung, hoặc Phong Phất Hạm, Phong Giải Hận?”
Triệu Quan lắc đầu, ngượng ngùng đáp: “Đệ… đệ không nghĩ ra. Những loại độc đó đệ tuy học qua nhưng chưa từng sử dụng.”
Thanh Trúc an ủi: “Đệ không cần tự trách mình nhiều quá. Mấy người đó cả đời lăn lộn trong độc vật, trải kinh nghiệm mấy chục năm. Lúc đó đệ không xuất thủ có khi lại hay, khiến họ không nhìn ra được bản lĩnh thật, ít đề phòng đệ hơn. Chúng ta còn bảy ngày, tỷ sẽ huấn luyện đệ, chúng ta nhất định sẽ đánh bại bọn họ, đặng đoạt ngôi môn chủ.”
Triệu Quan gật đầu: “Xin Trúc tỷ tỷ chỉ giáo, đệ nhất định tận lực học tập!”