Hôm đó Triệu Quan đơn độc tìm kiếm trong khu rừng ở đáy cốc, chợt nghe phía trước có một toán người đang đi nhanh tới, gã bèn ẩn thân vào sau gốc cây. Gã đã gặp trong cốc nhân vật của Thiếu Lâm, Nga My, Hoa Sơn, Thiên Long kiếm phái, có môn phái cử tới mấy chục người, có phái chỉ năm ba người, có cả lạt ma Tát Ca phái, cẩm y thị vệ, Tu La hội chúng và không ít nhân vật hắc đạo, thậm chí Cái Bang cũng cử không ít đệ tử tới. Lần này có tới hơn mười người tiến tới, không phải nhân vật trong các môn phái bang hội đó, ai nấy y phục khác lạ, gã không nhận ra lai lịch.
Trong lòng gã nghi hoặc, liền lén theo sát toán người, chợt một người lên tiếng: “Cô gia đơn độc đi gặp cường địch, không hiểu có chuyện gì không?”
Một giọng già nua đáp: “Cô gia võ công cao cường, tinh minh cơ cảnh, sao lại xảy ra chuyện gì?” Tuy nói vậy nhưng ngữ khí hiện rõ mấy phần lo lắng.
Người đi trước thở dài: “Ngược lại, đạo cô cùng đến đó thật khiến vãn bối không nhận ra nông sâu thế nào.”
Người già hơn im lặng một lúc mới đáp: “Việc này không ai được nhắc với đại tiểu thư, nghe rõ chưa?” Những người khác đồng thanh vâng lời.
Người lớn tuổi lại thở dài: “Thương thế của bang chủ xem ra không chịu được mấy ngày nữa. Các vị đồng tâm phụ tá cô gia tìm ra hung thủ báo thủ cho bang chủ mới là việc nên làm.”
Triệu Quan vốn cảm giác giọng nói rất quen nhưng không nhớ ra là ai, nghe xong câu nói mới máy động: “Là Diệp Dương thúc thúc, thân tín của Vân đại thúc. Năm xưa chính thúc ấy cho ta biết chuyện về huynh đệ Lăng đại ca. Đại tiểu thư họ nhắc tới là tự nhiên Phi Phàm tỷ, vậy cô gia là Lăng nhị ca rồi. Không ngờ Long bang cũng tới đây.”
Người Long bang đi một lúc liền dừng lại nghỉ, hình như đang đợi ai đó. Triệu Quan cân nhắc có nên lộ mặt gặp Diệp Dương không, thầm nhủ: “Họ cùng Lăng nhị ca tới đây, tựa hồ gặp cường địch nào đó, có khi là hung thủ ám toán Vân đại thúc. Là ai nhỉ? Tử Thần? Hay là Ôn Thần? Hai tên này đều không dễ đối phó, Lăng nhị ca đến một mình thôi ư? Mình có nên đến giúp một tay không?” Lại nghĩ: “Đạo cô đó là ai? Mình không nhớ rõ Vân gia hoặc Lăng gia theo Đạo giáo, chẳng lẽ có giao tình đặc biệt với đạo quan nào đó?”
Gã tư lự một lúc, cảm giác không nên lỗ mãng, tiếp tục ẩn thân chờ đợi. Một lúc sau, vầng dương lặn sớm trong cốc, bóng tối nhanh chóng ập xuống, sương mù dâng lên, trùm khắp cảnh vật thành một tấm màn mênh ʍôиɠ. Gã thấy sương dày mịt, e rằng còn chậm trễ không tìm được đường, đang định cất bước chợt nghe tiếng cước bộ vang lên, một người đi tới trước mặt toán nhân mã Long bang. Diệp Dương vội đứng dậy hỏi: “Tiên cô! Sự tình thế nào rồi?”
Giọng nói ôn hòa cất lên: “Cô gia vẫn chưa đắc thủ, để tặc nhân thoát mất. Cô gia đang đuổi theo, bảo bần đạo quay lại nhắn các vị rằng cứ về Long cung trước.”
Diệp Dương hỏi: “Cô gia không sao chứ?”
Triệu Quan phóng mắt nhìn, trong màn sương xuất hiện một nữ tử ăn vận theo lối đạo cô không nhận rõ gương mặt, chỉ lờ mờ thấy được gương mặt mười phần tú lệ. Ả nói: “Cô gia không sao, các vị không cần lo lắng.”
Một bang chúng chen lời: “Tiên cô có theo bọn tại hạ quay về chăng?”
Nữ tử đáp: “Không. Trong cốc này có mấy giống trân cầm dị thú, bần đạo phải đi tìm bắt về luyện đan, may ra cứu được Vân bang chủ.” Nói rồi quay người đi mất, khuất bóng vào màn sương.
Bọn Diệp Dương nghị luận một hồi, tuy thấy cổ quái nhưng cũng hết cách, cả toán đi vào phía sâu khu rừng, tìm lối ra khỏi cốc.
Triệu Quan nghi hoặc, đợi bọn Diệp Dương đi rồi liền lặng lẽ tiến vào vùng sương mù định bám theo nữ tử. Nhưng lúc đó sương đêm dày đặc, không biết ả đi theo hướng nào, gã ngẩn ra một lúc rồi dựa vào trực giác lướt sang bên trái đi theo một con đường mòn, trời càng lúc càng tối, giơ bàn tay không thấy năm ngón, thầm nhủ: “Không quay lại có khi đêm nay phải ngủ ở nơi hoang dã.”
Cùng lúc, phía trước mặt chợt vang lên tiếng khóc xé lòng, Triệu Quan cảm giác xương sống lạnh buốt, vội đứng lại. Nhưng tiếng khóc thoạt ngừng thoạt vang, chứa đầy khϊế͙p͙ hãi, đau đớn, tựa hồ còn lẩm nhẩm gì đó.
Gã định thần, thận trọng lần bước tới, loáng thoáng nhận ra cách đó mấy trượng, cạnh một tảng đá lớn có hai bóng người, một khóc đến khản tiếng, toàn thân run rẩy, một quỳ bên cạnh, tựa hồ đang hạ giọng khuyên giải. Gió lùa qua, hơi sương tản đi, Triệu Quan nhận rõ, bất giác rúng động, hai người đó là Lăng Song Phi và đạo cô ban nãy.
Gã nín thở ẩn thân sau gốc cổ thụ nghe lén, đạo cô khẽ đỡ Lăng Song Phi, nhỏ giọng nói: “Hài tử ngoan, đừng sợ, đừng sợ. Chúng đi rồi. Không sao đâu. Mọi việc đều có ta ở đây.”
Lăng Song Phi vẫn nức nở, chợt đứng dậy nói: “Ta phải đi tìm con báo đó xem nó cõng y đi đâu?”
Đạo cô lắc đầu: “Hài tử ngốc, sơn cốc này lớn như vậy, trời lại tối, sao con tìm được hành tung con báo đó? Con báo mang y đi, tự nhiên sẽ ăn thịt, con còn lo lắng gì?”
Lăng Song Phi kinh hãi ré lên: “Ăn thịt? Ăn thịt? Không được, ta phải đi tìm y.”
Đạo cô khẽ quát: “Ta không thể để con nói nhăng nữa.” Khẩu khí nghiêm khắc. Lăng Song Phi ngồi bệt xuống, ôm đầu khóc nấc lên.
Đạo cô ôm y, khẽ vuốt tóc, dịu giọng khuyên: “Hài tử ngốc, đó đều do nhân quả nghiệp lực tạo thành, không phải hoàn toàn là lỗi của con. Con đừng tự trách mình. Con thử soi tận đáy lòng mình xem có phải từ bé vẫn thầm hận y? Hôm nay con xuất thủ giết y cũng là do hận ý đó tạo thành, chẳng qua ta giúp con dàn xếp cục diện mà thôi. Tám chữ số mệnh của các con đều minh minh bạch bạch, hai huynh đệ vốn không nên đồng thời xuất hiện trêи đời. Đó là do phụ mẫu các con tạo thành. Hảo hài tử, đừng hận mình nữa, giờ là lúc yêu quý bản thân mới phải. Võ đài thiên hạ sau này là của con, mặc con tung hoành. Chỉ cần con nghe lời ta, sẽ không mất gì mà đạt được tất cả.”
Lăng Song Phi nghẹn ngào đồng ý, đạo cô đỡ y đứng dậy, dìu y từ từ đi mất, khuất bóng trong màn sương.
Triệu Quan ngẩn người, một lúc sau mới định thần lại được, đợi khi tiếng bước chân của hai người mất hẳn mới di chuyển thật nhanh, trong lòng không ngừng hồi tưởng đoạn đối thoại giữa đạo cô và Lăng Song Phi, cảm giác vô cùng quỷ dị nhưng không hiểu họ định nói gì? Ấn tượng của gã còn lưa giữ hình ảnh một Lăng Song Phi tinh minh quả quyết, kiên nghị cương cường, thật không tưởng tượng nổi y cũng có lúc ôm đầu khóc nấc lên. Y đã gây ra chuyện gì? Đạo cô muốn y làm gì?