Triệu Quan từ nhỏ lớn lên trong nơi trí trá, nhiều bí mật như Tình Phong quán, sau đó lại gặp nạn nên tuy còn trẻ nhưng thập phần thâm trầm lão luyện, biểu hiện ban nãy vừa vì đau lòng trước cái chết của Hương Cần và Bạch Mạt, mặt khác khiến gian tế trong phái không đề phòng, tưởng rằng gã không lần ra manh mối. Gã ngẫm nghĩ, bất giác run rẩy, biết ngày nào chưa tìm ra gian tế, tính mệnh mình khó giữ đã đành mà cả chúng tỉ muội bản môn cũng nguy ngập. Nhớ lại lúc công chúa đối phó Trịnh Khuê Dung, nàng sớm biết có gian tế bên mình nhưng quyết tâm mạo hiểm ra biển để tìm ra, hiện thời mình cũng không có manh mối, biết tra tìm từ đâu?
Đêm đó, Bách Hoa môn nhân rời Di Tình viện, đến nghỉ chân ở Hứa Uyển cũng tại kinh thành, Triệu Quan theo chân chúng nữ, sắc mặt xám như tro, thần tình hoảng hốt, không nói câu nào.
Sáng hôm sau, gã triệu tập ngũ đại trưởng lão đến chính sảnh bàn bạc: “Lan sư tỉ, thi thể hai ác tặc đã xử lý theo bản tọa dặn chưa?”
Bạch Lan Nhi đáp: “Đã xong, thưa môn chủ”. Đoạn gọi thủ hạ mang hai chiếc hộp đừng đầu Nhị Kiệt đến: “Thân thể ác tặc đã dùng độc thủy hủy hết rồi.”
Gã gật đầu nhìn đầu hai địch nhân: “Bản tọa định giả trang thành hai tên này đột nhập hoàng cung, tìm ra kẻ chủ sử chân chính.”
Lời vừa buông, chúng nữ đều kinh hãi, Tiểu Cúc vội cản: “Môn chủ, nguy hiểm lắm, kẻ xuất thủ ám sát biết hai tặc nhân này đã chết, môn chủ giả trang thành chúng xuất hiện tại hoàng cung, làm sao an toàn được?”
Gã khẳng định: “Dù chúng biết cũng không thể xác định, vì sao ư? Vì tên ra tay hạ thủ vội vàng, không thể mười phần nắm chắc giết chết hai tên ác tặc, cũng có thể chúng ta chỉ trói hai thế thân ở đó nên người thật chưa bị giết mà đã thoát được. Cũng có thể kẻ ám sát chưa kịp báo tin về, tin tức chưa lan ra. Dù sao đó cũng là manh mối duy nhất của chúng ta, quyết không thể bỏ qua.”
Bạch Lan Nhi lắc đầu: “Môn chủ không nên mạo hiểm như vậy, ai cũng mong sớm tìm ra chân hung nhưng môn… môn chủ hà cớ phải chịu nguy nan như vậy?”
Triệu Quan nói: “Để tìm ra chân hung giết Hỏa Hạc đường chủ, Bách Hợp đường chủ, báo cừu cho nhị vị tiền bối, chút nguy hiểm này có là gì? Đinh Hương, muội giúp ta hóa trang thành tên tặc tử tóc hoa râm, ta đi ngay.” Đoạn đứng dậy sang phòng bên cạnh, Đinh Hương vội nhấc đầu Niếp Vô Hiển đi theo.
Thanh Trúc gọi: “Chậm đã. Môn chủ định đi một mình sao?”
Triệu Quan quay lại đáp: “Tốt nhất là một vị trưởng lão giả trang thành tặc nhân kia đi cùng nhưng việc này cực kỳ hung hiểm, các vị cứ thương lượng, ai nguyện đi cùng thì theo bản tọa. Các vị không muốn đi, để bản tọa tự đi.” Rồi bước vào phòng lân cận, để lại năm trưởng lão.
Năm người nhìn nhau, tỏ ra kinh ngạc trước hành động này của gã, Bạch Lan Nhi lên tiếng: “Trúc sư tỉ, tỉ là người thân cận với môn chủ hơn hết, nên khuyên nhủ đừng để môn chủ mạo hiểm như thế, đêm qua môn chủ gặp đả kϊƈɦ, e rằng vì thế mới nông nổi.”
Thanh Trúc thở dài: “Môn chủ tính giống hệt mẫu thân, đã quyết rồi không ai can được.”
Tiêu Mai Khôi nói: “Chủ ý này của môn chủ tuy nguy hiểm, nhưng chưa hẳn không có khả năng thành công. Hơn nữa môn chủ võ công độc thuật cao cường, không dễ dàng ngộ hiểm đâu.”
Tiểu Cúc góp lời: “Đúng thế, vì để tìm ra hung thủ, môn chủ có quyết tâm này, chúng ta sao lại không tận lực tương trợ?”
Tử Khương góp lời: “Ai cũng có ý này, chúng ta nên chỉ định một người đi cùng, giúp đỡ môn chủ.” Chúng nữ đều gật đầu đồng ý.
Tử Khương lại nói: “Lão thân tuy nguyện đi theo môn chủ, nhưng mấy năm nay phong thấp phát tác, thân thể không còn như xưa, chỉ sợ lực bất tòng tâm, lại liên lụy môn chủ. Trong các vị có ai muốn đi mau quyết định.”
Bạch Lan Nhi nói: “Sư thúc tuổi cao nên ở lại đây, để tiểu điệt đi là xong.”
Tiêu Mai Khôi phản đối: “Lan Nhi sư tỉ, võ công của muội cao hơn sư tỉ, nên để muội đi.”
Tiểu Cúc xen lời: “Mai Khôi, muội còn trẻ, không thể giả trang thành lão tặc trọc đầu, để ta đi.”
Thanh Trúc đứng dậy: “Lan Nhi sư tỉ, Mai Khôi, Tiểu Cúc sư tỉ df không giỏi hóa trang, dễ bị lộ, lần này nguy hiểm phi thường, thoáng sợ hở sẽ gặp họa sát thân, trong các tỷ muội, muội là người hóa trang tốt nhất, đương nhiên sẽ đi theo môn chủ. Mai Khôi, tỷ cùng Tiểu Cúc sư tỉ soái lĩnh môn nhân trấn giữ cửa cung, môn chủ mà gặp nguy hiểm, muội sẽ phóng phảo hoa, các vị lập tức tới cứu. Tử Khương sư thúc trấn thủ ở đây, còn Lan Nhi sư tỷ đi liên lạc với nội ứng trong cung của bản môn, cho biết khi môn chủ vào, họ phải dốc sức tiếp ứng.”
Chúng nữ thấy nàng nói có lý, đều gật đầu tán đồng, Thanh Trúc nhấc chiếc hộp đựng đầu Tô Vô Ca đi sang phòng bên.
Triệu Quan nhìn qua gương thấy nàng đi vào, mỉm cười nói: “Trúc tỷ, đệ biết tỷ yêu thương đệ nhất, sẽ đồng ý đi cùng, không phải tỷ còn ai có thể giả trang đến mức cười nói cũng không lộ dấu vết?”
Thanh Trúc thở dài: “A Quan, đệ lớn rồi, có chủ ý riêng, không để ý đến ý nghĩ của các trưởng lão, đúng không?”
Triệu Quan quay lại: “Trúc tỷ, lợi tỷ nói sao đệ không nghe? Tỷ biết là đệ nóng lòng muốn tìm ra chân hung giết mẹ, dù mất mạng cũng không muốn bị tặc nhân che mắt. Tỷ nhất định sẽ giúp đỡ đệ, đúng không?”
Thanh Trúc nhìn gã thật sâu: “A Quan, tỷ biết đệ là hảo hài tử.” Rồi ngồi xuống bên cạnh, giúp gã sửa sang hóa trang trêи mặt, sau đó tự soi gương hoa trang.
Hai người hóa trang xong, lại tập ngữ điệu của Niếp, Tô, trước lúc đi, Triệu Quan nói rằng muốn về phòng lấy mấy món đồ, gọi Đinh Hương đi cùng, dóng cửa phòng lại liền lấy một phong thư trong ngực ra, thấp giọng dặn: “Trong ba ngày mà không tin tức gì của ta, tức là ta có chuyện, muội đem bức thư này giap cho Tử Khương, bảo sư thúc cùng Lan Nhi, Mai Khôi, Tiểu Cúc bàn định. Việc này phi thường khẩn yếu, muội giữ gìn thư cẩn thận, ngàn vạn lần cũng phải làm theo lời ta.”
Đinh Hương thấy thần sắc gã nghiêm túc liền nhận lấy, run giọng: “Vâng. Thiếu gia sẽ… sẽ không sao chứ?”
Gã cúi đầu: “Ta không biết.”
Sắc mặt cô liền trắng nhợt, từng theo gã vào sinh ra tử nhiều lần nhưng chưa bao giờ cô thấy gã trầm trọng như vậy, liền nắm tay gã: “Thiếu gia phúc lớn mạng lớn, nhất định sống lâu trăm tuổi. Muội… muội đợi thiếu gia ở đây.”
Triệu Quan mỉm cười: “Đinh Hương ngoan, thiếu gia đi đây.” Đoạn ra khỏi phòng, cùng Thanh Trúc lên đường.