Lại nói Triệu Quan vẫn ở trước cửa chống đỡ với phi bạt của Kim Ngô Nhân Ba Thiết, được một lúc đã bắt đầu cảm thấy chịu đựng không nổi, đang định kiếm đường rút lui, bất chợt nghe tiếng vó ngựa vang rền, từ xa một đôi tuấn mã phi tới như bay, một đám lạt ma khoảng hơn chục tên gào lên, lao về phía họ chặn lại, chỉ thấy hai kỵ sĩ, một đao một kiếm như vách sắt tường đồng, đánh bay lũ lạt ma cản đường, xông thẳng về phía trước. Triệu Quan nhận ngay ra hai người cưỡi ngựa chính là vợ chồng Trần Cận Vân mà cậu đã gặp ở Tô Châu nhiều năm trước.
Trần Cận Vân cùng vợ phi ngựa lại gần, chỉ thấy một thanh niên lạ mặt đang chiến đấu với bọn lạt ma tại trước cửa nhà mình, của nhà đóng chặt, hai người nhìn nhau một cái, không biết lành dữ thế nào. Trần Cận Vân vỗ ngựa lên trước, quát lớn: “Quan Trung Trần Cận Vân tại đây, lũ chó Tây Xưởng kia, có rắm mau đánh đi!”
Đám lạt ma hét lên ầm ĩ, lao về hướng ông tấn công. Kim Ngô Nhân Ba Thiết quát lớn: “Ta trước hết bắt lấy ngươi đã, sau đó sẽ xử đến bọn chúng.” Phi bạt như điện, nhắm thân hình Triệu Quan công tới, Triệu Quan bất đắc dĩ phải dùng đơn đao gạt ra, qua ba bốn lần, đơn đao trong tay đã gãy làm mấy mảnh, cánh tay thì tê rần, cậu biết Kim Ngô Nhân Ba Thiết nội lực cương mãnh vô cùng, bản thân vô phương ngạnh tiếp. May mà lúc đó, Trần phu nhân phóng ngựa tới, liễu diệp đao phất ngang, thay cậu đỡ lấy kim bạt, nói: “Tiểu huynh đệ, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ, tên lạt ma này để ta đối phó.”
Triệu Quan thở phào một cái, ngoảnh đầu nhìn Trần phu nhân, chỉ thấy bà cưỡi trêи mình ngựa, phong thái ung dung, liễu diệp đao trong tay như thiểm điện, tay trái thủ một cây trủy thủ khoảng hai tấc, hàn quang lấp lánh, xem ra cực kỳ sắc bén. Bà vỗ ngựa xông về phía Kim Ngô Nhân Ba Thiết, hai người lập tức giao chiến quyết liệt. Triệu Quan thấy bà trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn không đến nỗi bại trận, lướt người đến bên một tên lạt ma, đoạt đơn đao của hắn, phi thân lên ngựa, đâm ngang chém dọc, tiến đến bên mình Trần Cận Vân, cùng ông đối phó với kẻ thù.
Trần Cận Vân thấy cậu thanh niên này đao pháp nhanh nhẹn đẹp mắt, không biết cậu từ đâu xuất hiện, lại nghe bọn lạt ma gọi cậu là con rể của mình, thấy Triệu Quan thân như cây ngọc, gương mặt tuấn tú, trong lòng suy nghĩ: “Chẳng lẽ chàng trai này là người bịt mặt, hay là bạn trai của Chân Nhi?” Trong tình huống ấy, ông không có cách nào mở miệng hỏi han, cùng Triệu Quan ra tay đánh lui mười tên lạt ma rồi phi ngựa về hai bên, tiến đến chỗ có hơn trăm tên lính đang đứng. Bọn tiểu binh thấy các lạt ma của Tây Xưởng đánh còn không lại ba người, đâu có tên nào có gan nghênh địch, hầu hết đều chạy toán loạn cả.
Lúc đó trước của chỉ còn năm mươi tên lạt ma, mười tên đứng hộ vệ bên cạnh Kim Ngô, những kẻ khác hò hò hét hét, lao về phía Trần Triệu hai người vây công. Tây Xưởng lạt ma võ công quả nhiên không tệ, Trần Cận Vân, Triệu Quan vũ đao lộng kiếm chống đỡ bốn bề, tình thế vô cùng nguy hiểm. Triệu Quan thấy Trần Cận Vân thần uy lầm lẫm, kiếm phát khi hư khi thực, tinh diệu đến khó có thể tưởng nổi, trong lòng cậu càng thêm khâm phục, thầm nhủ: “Trần đại hiệp xuất thân là thi thư thế gia, vậy mà khổ luyện được một thân công lực như vậy, lại thêm hào khí can vân, quả nhiên là hiếm có trêи đời” Hai người dần dần tiến vào khu vực Trần phu nhân đang giao đấu với Kim Ngô, thấy hai người đó đã xuống ngựa giao đấu nhưng vẫn chưa phân được thua.
Trần Cận Vân thấy những tên lạt ma khác chỉ đứng nhìn mà không có ý vây công cũng yên tâm được phần nào, quay đầu hỏi Triệu Quan: “Những người khác trong nhà lão phu hiện như thế nào?” Triệu Quan đáp: “Mọi người đưa lệnh tôn cùng gia nhân đi tránh nạn rồi.” Trần Cận Vân nghe vậy đã yên tâm nhiều, lại quay sang hỏi: “Bọn họ đi đường nào rồi?” Triệu Quan đáp: “Họ theo cửa tây ra thành.”
Trần Cận Vân gật đầu, đang định hỏi tên tuổi Triệu Quan, chợt thấy Kim Ngô Nhân Ba Thiết hất tay phóng phi bạt ra, vội nghiêng người né tránh, suýt bị phi bạt đánh trúng người. Trần Cận Vân thét lớn một tiếng, vỗ ngựa xông tới, kiếm quang chém về phía Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Hắn lập tức xoay phi bạt đỡ lại, hai người lập tức triển khai một trường ác đấu.
Trần phu nhân đang chống đao thở dốc, chợt nghe tiếng vó ngựa dồn dập, quay đầu nhìn lại, chính là Trần Như Chân đang cưỡi hắc mã xông tới, bị bảy tám tên lạt ma vây công. Như Chân vốn là theo chị đưa mọi người trong nhà chạy trốn hơn mười dặm, ẩn trong một sơn cốc bí ẩn. Cô lo Triệu Quan một mình chống lại lũ lạt ma, khó có thể thoát thân nên quay lại tìm cậu. Cô thấy cha mẹ đều đã về, cực kỳ mừng rõ, kêu lớn: “Cha, mẹ!”
Trần phu nhân thấy con gái bình yên, lòng như nở hoa, lập tức nhảy lên ngựa xông qua tiếp ứng. Triệu Quan ở lại bên Trần Cận Vân, thấy ông và Kim Ngô Nhân Ba Thiết giao chiến kịch liệt, không biết đến bao giờ mới phân thắng bại, thầm nghĩ: “Mọi người trong nhà họ Trần đều đã thoát hiểm, chúng ta cũng mau thoát thân là hơn. Nếu cứ dằng dai ở chỗ này cũng chẳng có ích gì.”
Trần Cận Vân đồng thời cũng nghĩ vậy, cao giọng hô lớn: “Nương tử, Chân Nhi, mọi người đi trước đi!”
Trần phu nhân cùng con gái cưỡi ngựa xông ngược lại phía ông, hô lớn: “Chúng ta cùng đi một lượt!” Triệu Quan thấy Trần Cận Vân không cách nào rảnh tay lên ngựa, lập tức luồn ra sau, trường tác xuất chiêu, tấn công vào hậu tâm của Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Gã lạt ma quay người lại, một chiếc phi bạt nhắm ngay mặt cậu bắn tới, Triệu Quan cúi đầu né tránh. Trần Cận Vân thấy đối thủ phân tâm, công thế chậm lại, tranh thủ phi thân lên ngựa, thúc ngựa xông vào Kim Ngô Nhân Ba Thiết, kiếm chiêu nhắm thẳng bối tâm hắn đánh tới. Kim Ngô Nhân Ba Thiết đang định quay đầu, Ngô Công Tác trong tay Triệu Quan đã phóng thẳng vào mặt hắn. Gã lạt ma bị hai người trước sau giáp kϊƈɦ, cảm thấy không thể ngăn nổi liền chuyển sang thế thủ, bất đắc dĩ phải tránh sang bên. Trần Cận Vân chính là chờ cơ hội này, hét to một tiếng: “Đi!” đồng thời nghiêng người kéo Triệu Quan lên mình ngựa, cùng vợ và con gái xông ra ngoài vòng vây. Ngựa của bọn họ đều là ngựa quý, chỉ nháy mắt đã bỏ xa bọn lạt ma phía sau.
Trần Như Chân gọi với sang: “Giang đại ca, huynh không việc gì chứ?” Triệu Quan nhìn cô cười khẽ một cái, đáp: “Yên tâm đi, huynh không sao?” Bốn người phi ngựa một hồi, đã thoát khỏi đám truy đuổi phía sau. Triệu Quan ngồi sau Trần Cận Vân thấy mọi người thả lỏng toàn thân, thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhớ ra một việc, lại hỏi: “Trần cô nương, Đinh Hương đâu rồi?”
Trần Như Chân giật mình nói: “Huynh không gặp tỷ ấy sao? Tỷ ấy nửa đường đã quay lại tìm huynh rồi.”
Triệu Quan ngây người, chợt nhớ lúc mới rời Trần gia dường như thấy có một tăng nhân áo hồng đi vào trong nhà, thân hình nhỏ mà gầy, dường như là Đinh Hương hóa trang thành, cậu lòng như lửa đốt, nói: “Tại hạ phải quay lại xem nàng ấy thế nào, mọi người cứ đi trước đi, không cần đợi tại hạ” Nói rồi nhảy ra khỏi ngựa, lao nhanh về phía vừa đi qua, chỉ thấy thân ảnh nhoáng lên một cái đã mất hút trong màn đêm.
Lại nói Kim Ngô Nhân Ba Thiết chỉ huy thuộc hạ đốt phá Trần gia, ngọn lửa thiêu rụi quanh gia trang, chất độc mà Đinh Hương bố trí lúc trước cũng bị mất tác dụng, cho nên khi bọn chúng xông vào, không có kẻ nào bị trúng độc. Triệu Quan trong lòng lo lắng, thầm nhủ: “Đinh Hương không biết ta đã thoát vây, không chừng còn ở lại trong nhà cũng nên?” Cậu phi thân qua tường tiến vào trong, chỉ thấy lửa cháy bốn bề, bóng người chạy lộn xộn khắp nơi, cực kỳ hỗn loạn. Cậu bước mấy bước, trong màn khói mờ phảng phất như có bóng Đinh Hương phía trước, vội cao giọng nói: “Đinh Hương phải không?”, không ngờ vừa tiến thêm vài bước chợt phía sau vang lên một tiếng động lớn, một cái xà nhà bị lửa đốt cháy, rời ra rơi xuống sau lưng.
Triệu Quan thấy đường lui bị cắt đứt, đang định xông về phía trước, sau lưng đau rát lên, yếu huyệt đã bị người khác đánh trúng. Cậu thầm kêu không hay, cố xoay mình lại liền thấy một lạt ma áo vàng đứng sau lưng, chính là Kim Ngô Nhân Ba Thiết. Hắn cười lạnh một tiếng, song chưởng đánh tới trước ngực Triệu Quan. Cậu cố xoay người nén tránh mà không kịp, chỉ cảm thấy trước ngực đau như bị búa tạ đánh trúng, cổ họng ngòn ngọt, thổ ra một búng máu lớn, sau đó hai mắt tối sầm, mê man bất tỉnh.