- Mong trời cao rủ lòng thương xót phù hộ cho thương thế cô nương nhà chúng con mau lành, cho dù phải đổi bằng mấy chục năm dương thọ, tiểu tỳ cũng cam tâm tình nguyện.
Bàng Thiên Hoá khẽ thở dài nói:
- Hai vị cô nương cứ yên tâm. Y thụât của Lý phu nhân vô cùng cao thâm, so với Bàng mỗ thì hơn hẳn mấy bực. Bà ta đã nhận lời, chắc chắn sẽ có cách mà.
Nhị tỳ đưa mắt nhìn nhau rồi cùng cúi người hành lễ chào Bàng Thiên Hoá, đoạn quay người rời khỏi.
Bàng Thiên Hoá nhìn theo bóng hai người mà thở dài não nuột:
- Hai con nha đầu này thật trung thành với chủ nhân.
Lão chợt nghĩ đến chuyện Bạch Tích Hương mấy lần ra tay tương trợ quần hào, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy buồn phiền.
Tố Mai, Hương Cúc vừa đi không lâu thì một thanh y nữ tỳ tiểu viện tinè Bàng Thiên Hoá. Ả ta cúi người hành lễ rồi nói:
- Lâm tướng công đã được đưa đến tĩnh thất, cung thỉnh Bàng trang chủ đến trị liệu thương thế.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Làm phiền cô nương dẫn đường.
Nữ tỳ liền dạ một tiếng, quay người bước đi. Bàng Thiên Hoá đi theo ả xuyên qua một toà đình viện, đến một ngôi tiểu viện rất yên tĩnh.
Thanh y nữ tỳ đẩy cửa rồi đứng sang một bên cúi người nói:
- Lâm tướng công đang ở trong này.
Bàng Thiên Hoá liền chậm rãi bước qua cửa, chỉ thấy Lý Trung Hụê đã đứng im lặng bên đầu giường, nhìn Lâm Hàn Thanh đến ngơ ngẩn xuất thần.
Bàng Thiên Hoá đã đến sát bên cạnh giường mà Lý Trung Hụê tựa hồ như không phát giác, cũng chẳng quay lại xem đó là ai.
Bàng Thiên Hoá khẽ đằng hắng mấy tiếng rồi nói:
- Lý cô nương, thương thế của y thế nào rồi ?
Lý Trung Hụê chậm rại quay đầu lại, cặp mắt trong xanh (thanh triệt ???) đã rơi lã chã ra hai hàng lệ nóng. Nàng mỉm cười thê lương nói:
- Chàng và Bạch Tích Hương đúng là trời sinh một cặp.
Bàng Thiên Hoá thấy nàng đang đượm vẻ thương cảm khôn cùng, nhất thời cũng không biết nên mở miệng thế nào. Lão đưa mắt nhìn Lâm Hàn Thanh đang nằm trên giường một cái, nhưng tuyệt không mở miệng lên tiếng.
Lý Trung Hụê hơi mỉm cười nói:
- Bàng trang chủ, ta có một vịêc muốn cầu xin, mong rằng ngài không từ chối.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Nếu như là chuyện lão khiếu có thể làm, lão khiếu sẽ tận hết sức lực mà làm.
Lý Trung Hụê nói:
- Nếu như ngài chữa khỏi thương thế cho Lâm Hàn Thanh, chàng nhất định sẽ vô cùng cảm kích.
Bàng Thiên Hoá ngạc nhiên hỏi:
- Minh chủ bảo lão khiếu thi ân cầu báo sao ?
Lý Trung Hụê tiếp lời:
- Bàng trang chủ hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn thỉnh cầu Bàng trang chủ làm ông mai thôi.
Điều này khiến Bàng Thiên Hoá càng thêm ngạc nhiên, lão liền hỏi lại:
- Ông mai ? Nhưng làm mai mối cho ai mới được chứ ?
Lý Trung Hụê cười thê lương nói:
- Lâm Hàn Thanh và Bạch Tích Hương.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Lão khiếu sống đến tuổi này rồi nhưng vẫn chưa từng làm qua chuyện này bao giờ. Thật sự lão khiếu cũng không biết phải mở miệng thế nào, không biết phải bắt đầu từ đâu.
Lý Trung Hụê nói:
- Chỉ cần Bàng trang chủ đáp ứng là được, việc về sau thế nào ta tự có sự an bài.
Bàng Thiên Hoá chăm chú nhìn Lý Trung Hụê, chậm rãi nói:
- Minh chủ lúc nào cũng nghĩ cho người khác, lẽ nào không nghĩ đến bản thân mình ?
Lý Trung Hụê cười ảm đạm nói:
- Nếu như ta sống sót được sau trận đại kiếp này, ta sẽ nhường lại chức vị minh chủ võ lâm cho Thần Phán Chu Hải. Sau đó, ta sẽ từ bỏ cuộc sống giang hồ, về ở ẩn nơi thâm sơn cùng cốc. Ôi, lúc này ta mới hiểu được sự đáng thương của mẫu thân, bà làm sao mà vui vẻ được chứ ?
Bàng Thiên Hoá thầm nhủ trong lòng:
- Những chuyện tình cảm nam nữ này Bàng Thiên Hoá ta không thể nào hiểu được.
- Bàng trang chủ, mong ngài đáp ứng lời thình cầu của tiện thiếp.
Từ trước đến nay, khi nói chuyện với Bàng Thiên Hoá nàng chỉ tự xưng là bản toà, hoặc xưng ta. Nhưng lúc này, đột nhiên nàng lại tự xưng là tiện thiếp.
Bàng Thiên Hoá nhìn Lý Trung Hụê thầm nhủ:
- Nếu như ta đáp ứng yêu cầu của cô ta, chỉ sợ sau này cô ta hối hận thì khó mà thay đổi được.
Bàng Thiên Hoá yêu thích y đạo, võ công, cả đời độc thân, có thể nói lão chưa từng được nếm thử qua dư vị ngọt ngào cũng như cay đắng của tình yêu, nhưng một kẻ nửa đời lăn lộn trong giang hồ như lão, với kinh nghiệm phong phú của mình, tất nhận ra trong mấy câu nói của Lý Trung Hụê có sự thành khẩn, nhưng không phải là lời thật lòng của nàng.
Đó là một sự hy sinh tràn đầy sự đau khổ và thê lương.
Bàng Thiên Hoá trầm ngâm một hồi rồi nói:
- Thương thế của Bạch cô nương có trị khỏi được hay không bây giờ còn chưa biết được. Lâm Hàn Thanh cũng đang hôn mê bất tỉnh, việc này nói bây giờ hình như quá sớm. Để mấy hôm nữa chúng ta sẽ nói lại được không, đằng nào cũng tiện cho lão khiếu có thời gian suy nghĩ.
Lý Trung Hụê nói:
- Được ! Bàng trang chủ cứ suy nghĩ cho kỹ. Chuyện này tuy nhỏ, nhưng có liên quan đến đại cục của cả võ lâm.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Việc này lão khiếu thật sự không hiểu.
Lý Trung Hụê nói:
- Lý Trung Hụê này thân là võ lâm minh chủ, ta phải vì đại cục võ lâm mà suy nghĩ. Trước mắt, trận chiến với Tây Môn Ngọc Sương còn chưa bắt đầu, nói chuyện này có lẽ hơi sớm.
Bàng Thiên Hoá không hiểu hỏi:
- Minh chủ cứ nói, lão khiếu cung kính lắng nghe.
Lý Trung Hụê thở dài nói:
- Trước mắt, võ lâm có hai đại hoạ. Thứ nhất là Tây Môn Ngọc Sương, thứ hai chính là Bạch Tích Hương. Tây Môn Ngọc Sương đã đủ vây cánh, thế lực hùng mạnh, chúng ta chỉ có thể dùng cách giết để ngăn chặn sự giết chóc. Song phương dùng võ công quyết chiến sinh tử, nếu như trong trận chiến này Tây Môn Ngọc Sương thắng thì không cần nói nữa. Nàng ta sẽ là bá chủ võ lâm, võ lâm Trung Nguyên sẽ phải phục tùng mệnh lệnh của nàng ấy.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Điểm này minh chủ không cần nghĩ ngợi nhiều, Tây Môn Ngọc Sương võ công tuy cao cường, nhưng nói nàng ta có thể thắng được lực lượng của tất cả các đại môn phái liên hợp lại thì lão khiếu có chút không tin. Trận chiến này khó tránh khỏi thương vong trầm trọng, nhưng kẻ lạc bại nhất quyết là Tây Môn Ngọc Sương chứ không sai.
Lý Trung Hụê cười khổ nói:
- Nếu như chúng ta may mắn thắng được trận chiến này, thì vẫn còn một mầm hoạ thứ hai, đó là Bạch Tích Hương. Tài trí của Bạch Tích Hương so với Tây Môn Ngọc Sương thì cao hơn mười lần. Chỉ cần cho nàng thời gian ba năm, nàng ta sẽ quật khởi võ lâm. Lúc đó, e rằng giang hồ không còn ai có thể kháng cự nàng được nữa, không đầy một năm, có lẽ nàng sẽ thống trị võ lâm.
Bàng Thiên Hoá nghĩ ngợi một hồi rồi nói:
- Không sai, nếu như Bạch Tích Hương tác nghiệt, trợ mặt làm ác thì e rằng còn hơn cả Tây Môn Ngọc Sương.
Lý Trung Hụê nói:
- Có hai cách phòng trừ mối họa này. Thứ nhất là nhân cơ hội nàng đang hôn mê bất tỉnh, giết cả nàng lẫn hai nữ tỳ đó đi. Ngoài cách này ra, chỉ còn cách cho nàng kết duyên cùng Lâm Hàn Thanh.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Cho dù nàng ta có lấy Lâm Hàn Thanh, nhưng vẫn làm chuyện nguy hại giang hồ thì không phải chúng ta đã phí hoài tâm cơ ư ?
Lý Trung Hụê nói:
- Không thể có chuyện đó. Một nữ nhân khi đã lấy được tình lang lý tưởng của mình thì cũng giống như ngựa hoang được thuần dưỡng vậy, không thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa được. Cách thứ nhất có thể dịêt trừ hậu hoạ một cách triệt để nhưng lại có tàn khốc, ta không thể làm được. Huồng hồ, Bạch Tích Hương còn có ân cứu mạng chúng ta. Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy chỉ có cách thứ hai là có thể thực hiện được.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Minh chủ nói rất đúng.
Lý Trung Hụê nói:
- Ngài hãy trị liệu cho chàng đi. Ta không làm phiền nữa.
Nói đoạn, nàng chuyển thân chậm bước bỏ đi.
Bàng Thiên Hoá nhìn bóng Lý Trung Hụê đi xa dần, mỗi bước đi đều tựa hồ như nặng nghìn cân, lộ ra dáng vẻ thê lương khôn tả, trong lòng lão cũng không khỏi dấy lên cảm giác thông cảm cho nàng:
- Nếu như nàng không phải là võ lâm minh chủ, tự nhiên sẽ không phải suy nghĩ cho đại cục võ lâm nữa. Cũng không cần nhận lấy sự hy sinh này đầy đau khổ này.
Nghĩ đến đây, trong lòng lão không khỏi cảm thấy buồn phiền.
Chỉ nghe bên ngoài tĩnh thất có tiếng Lý Trung Hụê vọng vào:
- Mong Bàng trang chủ cố gắng liệu thương cho chàng.
Bàng Thiên Hoá liền bước ra đóng cửa phòng lại, rồi bước đến cởi áo Lâm Hàn Thanh, xem xét thương thế truớc ngực của chàng rồi vận nội công, đặt tay lên mệnh môn của Lâm Hàn Thanh, thúc đẩy khí huyết lưu thông.
Tuy nội công của lão thâm hậu, nhưng phương pháp trị thương này rất hao tổn nguyên khí, chỉ nửa canh giờ sau mồ hôi Bàng Thiên Hoá đã đổ ra như tắm. Nhưng việc trị thương đang ở giai đoạn quan trọng, không thể bỏ dở, Bàng Thiên Hoá đành cố nghiến răng tiếp tục truyền công cho Lâm Hàn Thanh. Đúng lúc lão cảm thấy khí lực cạn kịêt, không thể tiếp tục truyền công được nữa thì chợt cảm thấy có một cánh tay đặt lên bối tâm, một cỗ nhịêt khí từ từ truyền vào nội thể. Chỉ nghe bên thanh âm của Vương bà bà cất lên:
- Lão thân vâng mệnh tiểu thơ đến đây giúp ngài một tay.
Bàng Thiên Hoá cảm thấy nhiệt khí tuôn trào như thác đổ vào nội thể, trong lòng không khỏi ngạc nhiên thầm nhủ:
- Không ngờ bà ta lại có nội lực thâm hậu thế.
Qua nửa canh giờ nữa, kinh mạch toàn thân Lâm Hàn Thanh đã có chân khí lưu thông, mang theo cả cục máu bầm ứ trong ngực. Chàng há miệng thổ ra hai búng máu tím bầm.
Bàng Thiên Hoá liền nhấc tay khỏi mệnh môn Lâm Hàn Thanh, đồng thời bàn tay đặt trên lưng lão cũng được nhấc ra.
Bàng Thiên Hoá còn chưa kịp quay đầu lại đã nghe thấy tiếng y phục phất gió. Khi quay đầu lại thì chỉ thấy một bóng người đang lao vọt ra cửa.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi mở mắt, nhìn Bàng Thiên Hoá chăm chú, định nói gì nhưng lại thôi.
Bàng Thiên Hoá liền đỡ lưng Lâm Hàn Thanh, đặt chàng nằm xuống rồi nói:
- Vì cứu mạng ngươi mà Lý cô nương đã phí không ít tâm cơ ...
Đoạn lão ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thương thế của ngươi nặng nhưng không tổn hao đến nguyên khí. Tình hình trước mắt rất tốt, chỉ cần điều tức nghỉ ngơi bốn năm ngày là có thể phục nguyên. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chưa được phép của lão khiếu, tuyệt đối không thể mở miệng nói chuỵên. Giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, hai canh giờ nữa ngươi có thể uống thuốc được rồi.
Nói dứt lời, lão liền quay người bỏ đi.
Lâm Hàn Thanh được Bàng Thiên Hoá tận tình điều trị, khôi phục rất nhanh. Chỉ hai ngày sau, chàng đã cảm thấy tinh thần và sức khoẻ hoàn toàn khôi phục, nhưng trong lòng vẫn còn vô số hoài nghi. Không hiểu sao, Bàng Thiên Hoá quyết không cho chàng mở miệng, không cho chàng ra khỏi phòng bệnh nửa bước.
Đến trưa ngày thứ ba, Lâm Hàn Thanh không nhịn được liền âm thầm vận khí, cung tay hướng vào trước ngực Bàng Thiên Hoá kích ra một chưởng.
Bàng Thiên Hoá vội nhảy lùi lại tránh chiêu, hữu thủ vung ra tiếp chưởng của chàng. Lão tức giận nói:
- Đây là ý gì ?
Lâm Hàn Thanh mỉm cười nói:
- Lão tiền bối không cần tức giận. Tại hạ chỉ muốn thử xem võ công đã khôi phục hay chưa.
Bàng Thiên Hoá lạnh lùng nói:
- Chưởng này ít nhất cũng phải có lực đạo trên ba trăm cân, lại đánh vào chỗ yếu hại trên ngực, nếu như lão phu ứng biến không nhanh thì e rằng đã bị thương dưới tay ngươi rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nói như vậy, võ công của vãn bối đã khôi phục rồi.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Lẽ nào ngươi không cảm thấy điều đó ? Không lấy lão phu ra thử không được à ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Vãn bối đã sớm cảm thấy diều này, nhưng không biết vì sao lão tiền bối bắt vãn bối ở đây điều dưỡng, không cho mở miệng nói chuyên.
Bàng Thiên Hoá khẽ rung rung người nói:
- Được lắm, thì ra ngươi đã có tâm cơ với ta từ lâu.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi đứng dậy, cúi người vái lão một vái nói:
- Trong lòng vãn bối có rất nhiều nghi hoặc, nghĩ mãi mà không thông, nhưng lão tiền bối lại không cho vãn bối nói chuyện. Vãn bối bất đắc dĩ mới nghĩ ra cách này, mong tiền bối rộng lượng bỏ qua.
Bàng Thiên Hoá thở dài nói:
- Ngươi có biết vì sao lão phu hạn chế ngươi nói chuyện không ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Điều này vãn bối không biết.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Lão phu cũng biết trong lòng có nhiều nghi vẫn, nhưng cũng sợ khi ngươi hỏi đến thì lão phu cũng không biết trả lời thế nào.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Thừa mong lão tiền bối nói cho vãn bối những chuyện mình biết, những điều tiền bối không biết, vãn bối cũng không dám cưỡng cầu.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Ngươi hỏi đi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nơi này có phải Bích Trần sơn trang của lão tiền bối ?
Bàng Thiên Hoá lắc đầu nói:
- Không phỉa ! Không phải ! Nơi đây là Vạn Tùng Cốc của Hoàng Sơn Thế Gia.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Hoàng Sơn Thế Gia, làm sao mà tại hạ đến được đây ?
Bàng Thiên Hoá nói:
- Thương thế của ngươi và Bạch Tích Hương vô cùng trầm trọng, lão phu không có khả năng chữa trị. Lý cô nương đặc biệt đưa các ngươi đến đây, thỉnh thị mẫu thân của nàng ra tay cứu chữa.
Lâm Hàn Thanh thở dài một tiếng nói:
- Thì ra là vậy, không biết thương thế Bạch cô nương thế nào ?
Bàng Thiên Hoá đang định mở miệng đáp, đột nhiên trong lòng máy động tâm cơ, lại không nói nữa, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào mặt Lâm Hàn Thanh.
Lâm Hàn Thanh khẽ biến sắc mặt, lo lắng hỏi:
- Sao rồi ! Có phải Bạch cô nương đã gặp điều bất trắc ?
Bàng Thiên Hoá khẽ chau mày nói:
- Nàng ta rất tốt. Có điều thương thế còn nặng hơn ngươi, tuy Lý phu nhân đã cố gắng cứu chữa nhưng vẫn chưa thể phục hồi hoàn toàn được.
Lâm Hàn Thanh thở phào nhẹ nhõm nói:
- Cửu ma huyền công đó thật là một loại võ công độc ác nhất trên đời.
- Bạch Tích Hương vốn là người rất tốt, chỉ vì luyện Cửu Ma Huyền Công mà biến tâm đổi tính, không chuyện gì là không thể làm ra.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Thì ra trên đời thật sự có loại võ công như vậy.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ đã tận mắt nhìn thấy Cửu Ma Huyền Công bí lục, và cảnh tượng Bạch Tích Hương ép Tây Môn Ngọc Sương và Lý Trung Hụê luyện loại võ công dị thường này.
Bàng Thiên Hoá cả kinh, không nhịn được hỏi:
- Theo ngươi nói thì Lý minh chủ và Tây Môn Ngọc Sương cũng đã luyện Cửu Ma Huyền Công rồi ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- May mà lúc đó tại hạ thấy tình hình khẩn cấp, liền xuất thủ điểm huỵêt đạo của hai người lại. Ít ra thì ma công cũng chưa ảnh hưởng đến họ.
Đoạn chàng thở dài não nề nói tiếp:
- Ôi, cho dù thương thế Bạch Tích Hương có hồi phục, nhưng ma công vẫn còn thì nàng vẫn sẽ làm những chuyện nguy hại võ lâm.
Chợt bên ngoài có nhân ảnh chuyển động, Lý Trung Hụê đã bước vào phòng, mỉm cười nói:
- Lâm huynh đã khoẻ hẳn chưa ?
Lâm Hàn Thanh ôm quyền nói:
- Đa tạ minh chủ tương cứu !
Lý Trung Hụê nói:
- Lúc đề cử tiểu muội lên làm minh chủ Lâm huynh không có tham gia, bây giờ cũng không cần gọi tiểu muội như vậy.
Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Tiểu muội vốn định đến thăm Lâm huynh sớm hơn, nhưng vì thương thế Bạch cô nương thủy chung vẫn chưa thấy chuyển biến gì nên tiểu muội không dám đến gặp Lâm huynh.
Lâm Hàn Thanh vội hỏi:
- Bây giờ thương thế của nàng thế nào rồi ?
Lý Trung Hụê nở một nụ cười thê lương nói:
- Bây giờ nàng đã khoẻ nhiều rồi. Gia mẫu phải mất ba ngày ba đêm mới tạm coi là đã mang được nàng từ quỷ môn quan về đây.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Giờ nàng đã tỉnh chưa ?
Lý Trung Hụê tuy đã quyết hy sinh tình cảm cá nhân vì đại cuộc, nhưng trước tình hình này nàng cũng khó mà khống chế được sự thương cảm. Trên mặt nàng lộ vẻ buồn rầu, quay đầu lại gọi:
- Tiểu Thanh !
Một nữ tỳ áo hoa liền dạ một tiếng bước vào:
- Tỳ tử ở đây !
Lý Trung Hụê nói:
- Đưa vị Lâm tướng công này đến gặp Bạch cô nương.
Nói đoạn nàng vội vã quay đầu ra khỏi phòng.
Bàng Thiên Hoá nhìn Lý Trung Hụê đi xa dần, thở dài một tiếng nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi đã làm tổn thương trái tim của nàng ấy rồi !
Lâm Hàn Thanh ngơ ngẩn một hồi rồi nói:
- Tại hạ phải nói cho tiền bối một chuyện ...
Chỉ nghe ả nữ tỳ tên gọi Tiểu Thanh đã lên tiếng:
- Tỳ tử sẽ xin được dẫn đường cho tướng công.
Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:
- Phòng họa thì hơn, không thể để Bạch Tích Hương tỉnh lại hoàn toàn đựơc.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Thì ra là như thế, vậy để lão phu đi theo ngươi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Lão tiền bối y đạo tinh thâm, đi cùng vãn bối thì càng tiện.
Lúc này, Tiểu Thanh đã cất bước đi ra khỏi tĩnh thất.
Lâm Hàn Thanh và Bàng Thiên Hoá liền sánh vai đi theo ả. Hai người đi qua hai căn đình viện, đến một tiểu lâu giữa vườn hoa rộng lớn thì dừng lại.
Tiểu Thanh dẫn hai người đến trước cửa nói:
- Bạch cô nương đang ở trong hồng lâu này, tiểu tỳ chỉ có thể đưa tướng công đến đây.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Đa tạ cô nương.
Đoạn chàng cùng Bàng Thiên Hoá liền đẩy cửa bước vào tiểu lâu. Hương Cúc đang đứng bên trong thấy Lâm Hàn Thanh bước vào, lập tức hành lễ nói:
- Lâm tướng công thương thế đã phục hồi rồi.
Lâm Hàn Thanh cung tay nói:
- Đa tạ cô nương quan hoài. Tình hình Bạch cô nương sao rồi ?
Hương Cúc nói:
- Sau khi đã được lão phu nhân trị liệu, thương thế đã đỡ nhiều rồi.
Lâm Hàn Thanh vội vàng hỏi:
- Nàng đã tỉnh chưa ?
Hương Cúc nói:
- Bệnh tình đã đỡ nhiều, nhưng vẫn còn hôn mê.
Lâm Hàn Thanh thở hắt ra một hơi nói:
- Tại hạ có thể vào thăm nàng được không.
Hương Cúc nhích người sang nói:
- Xin mời tướng công.
Lâm Hàn Thanh liền bước vào nội thất, chỉ thấy Bạch Tích Hương đang nằm thiêm thiếm trên giường. Thân hình ngày xưa vốn đã yếu ớt, nay càng gầy gò suy ngược hơn. Hai mắt nàng nhắm nghiền, gương mặt xanh lét không còn chút huyết sắc.
Tố Mai đứng bên cạnh giường, gương mặt đượm nét lo âu.
Lâm Hàn Thanh thấp giọng nói:
- Nàng đã uống thuốc chưa ?
Tố Mai đáp:
- Đã uống rồi ạ.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Tại hạ có một chuyện muốn cùng cô nương thương lượng.
Tố Mai nói:
- Lâm tướng công đã nặng lời, có chuyện gì chỉ cần tướng công phân phó, tiểu tỳ sẽ cố gắng hết sức.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Cô nương đã nghĩ qua khi Bạch cô nương tỉnh lại thì sẽ thế nào không ?
Tố Mai ngẩn người giây lát rồi nói:
- Điều này tiểu tỳ không thể đoán trước.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nguyên khí của nàng chưa hồi phục nhưng ma công vẫn còn. Nếu như nàng tỉnh lại, nhất định sẽ lại làm ra nhiều chuyện khó lường. Hoàng Sơn Thế Gia không phải là nơi tầm thường, tuyệt đối sẽ không nhẫn nhịn. Kết cục thế nào, cô nương chắc cũng tự đoán được.
Tố Mai nói:
- Chuyện này thì tiểu tì chưa nghĩ tới.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Chuyện này liên quan đến sinh tử của Bạch cô nương, mong cô nương suy nghĩ cho kĩ.
Tố Mai khẽ thở dài một tiếng nói:
- Cô nương vẫn còn chưa tỉnh tiểu tỳ đã tâm thần bấn loạn rồi. Lâm tướng công có cao kiến gì, mong ngài chỉ giáo cho tiểu tỳ một con đường sáng.
Lâm Hàn Thanh chậm rãi nói:
- Ý của tại hạ là khi Bạch cô nương vừa tỉnh lại thì lập tức điểm huyệt của nàng ...
Bạch Tích Hương đột nhiên mở lớn hai mắt, nhìn Lâm Hàn Thanh một cái, tựa hồ muốn nói nhưng lại thôi. Hai mắt lại nhắm lại như cũ.
Tố Mai thấy vậy thì thốt lên thất thanh:
- Cô nương, cô nương đã tỉnh lại rồi.
Chỉ nghe phía sau có một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Lúc này cô ta còn chưa thể nói chuyện, không nên làm kinh động đến cô ta nghỉ ngơi.
Lâm Hàn Thanh quay đầu lại nhìn thì thấy một trung niên phụ nhân, hình dáng thanh tú đứng ở cửa.
Tố Mai liền bước lên phía trước quỳ xuống nói:
- Nô tì khấu kiến phu nhân.
Lâm Hàn Thanh thấy Tố Mai làm vậy, đã biết người này chính là Lý phu nhân, liền ôm quyền vái một vái dài nói:
- Vãn bối Lâm Hàn Thanh bái kiến phu nhân.
Lý phu nhân khẽ xua tay nói:
- Không cần đa lễ.
Nói đoạn, bà liền chậm rãi đến bên giường bệnh, đưa tay đặt lên ngực Bạch Tích Hương, độ chừng một tuần trà công phu bà ta mới thở dài một tiếng nói:
- Đem kim châm đến đây.
Một thanh y nữ tỳ liền dâng lên một cái hộp nhung.
Lý phu nhân mở nắp hộp, lấy ra một ngọn kim châm, trầm ngâm một hồi rồi cắm vào trước ngực Bạch Tích Hương.
Đột nhiên có ba tiếng chuông truyền đến.
Lý phu nhân khẽ chau mày, quay đầu nhìn thanh y nữ tỳ thấp giọng nói:
- Đi xem có chuyện gì ?
Thanh y nữ tỳ liền vâng mệnh, quay người chạy đi.
Lâm Hàn Thanh tuy không biết tiếng chuông có ý nghĩa gì, nhưng cũng thầm đoán là một loại tín hiệu cảnh báo gì đó.
Sau khi Lý phu nhân phái thanh y nữ tỳ kia đi xem xét tình hiền, thần tình vẫn lạnh lùng như trước, trên mặt không hề để lộ nét lo lắng.
Căn tĩnh thất bỗng chốc trở nên tĩnh lặng vô cùng, tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Ước chừng thời gian một bữa cơm, thanh y nữ tỳ liền chạy vội vào đến bên Lý phu nhân thấp giọng nói mấy câu, rồi lại quay người chạy đi.
Lý phu nhân thàn sắc vẫn lạnh lẽo như trước. Bà chầm chậm đưa tay rút kim châm trước ngực Bạch Tích Hương, quay đầu lại nhìn Lâm Hàn Thanh và Tố Mai một cái, rồi lấy ra một bình ngọc chậm rãi nói:
- Bình ngọc này có ba hoàn dược, cách ba canh giờ thì cho cô ta uống một viên. Sáng mai có thể cho cô ta ăn chút gì đó.
Nói đoạn, bà liền quay người, chậm rãi bỏ đi.
Tố Mai phục xuống sát đất nói:
- Tỳ tử tiễn phu nhân.
Lý phu nhân không quay đầu lại nói:
- Không cần đâu.
Đoạn chậm bước rời khỏi căn phòng.
Tố Mai đứng dậy thấp giọng nói với Lâm Hàn Thanh:
- Xem ra cô nương đựơc cứu rồi.
Ả vừa dứt lời thì bên ngoài đã có hai tiếng kêu sắc lạnh truyền tới.
Lâm Hàn Thanh vội phóng ra bên ngoài. Lý phu nhân đã đi khỏi từ bao giờ. Bàng Thiên Hoá và Hương Cúc đang ở bên ngoài thấp giọng nói chuyện.
Hương Cúc quay lại nhìn Lâm Hàn Thanh nói:
- Hoàng Sơn Thế Gia gặp cường địch.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Bọn chúng đã vào đựơc bên trong rồi.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Bàng trang chủ hãy cùng tại hạ đi xem tình hình thế nào ?
Bàng Thiên Hoá lắc đầu nói:
- Không có sự cho phép của Lý phu nhân và Lý cô nương, tốt nhất chúng ta không nên đi lung tung. Cứ ở lại đây còn có thể bảo vệ Bạch cô nương.
Lâm Hàn Thanh chưa kịp đáp lời thì đã thấy một thanh y nữ tỳ cầm kiếm chạy tới. Nha đầu của Hoàng Sơn Thế Gia đều mặc thanh y, vừa nhìn là đã nhận ra ngay.
Nữ tỳ đến bên cạnh Bàng Thiên Hoá, thấp giọng nói:
- Có người đột nhập Hoàng Sơn Thế Gia, có thể sẽ có một trường ác đấu. Xin chư vị vào trong phòng, đóng kín cửa lại, tránh gây ra những hiểu lầm đáng tiếc.
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nếu như có cường địch tấn công, tại hạ nguyện đựơc giúp một phần sức lực. Tại sao lại phải ẩn nấp trong phòng ?
Thanh y nữ tỳ liền nói:
- Vịêc đó không cần tướng công lao tâm. Xin mời chư vị vào phòng.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Lâm huynh đệ, chúng ta không biết quy tắc của Hoàng Sơn Thế Gia, tốt nhất cứ vào phòng thì hơn.
Đoạn lão quay người bước vào trong phòng.
Lâm Hàn Thanh và Hương Cúc cũng đi theo sau Bàng Thiên Hoá. Thanh Y nữ tỳ liền nói:
- Chư vị đóng hết cửa lại, cho dù nghe thấy âm thanh gì cũng không nên mở cửa ra nhìn.
Hương Cúc vâng một tiếng rồi đưa tay đóng cửa lại.
Lâm Hàn Thanh nhìn sang Bàng Thiên Hoá nói:
- Chuyện này thật là lạ.
Bàng Thiên Hoá hói:
- Chuyện gì cơ ?
Lâm Hàn Thanh hỏi:
- Tại sao lại không cho chúng ta nhìn.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Có thể Hoàng Sơn Thế Gia có phương pháp cự địch riêng, không muốn cho người ngoài nhìn thấy.
Con người của Bàng Thiên Hoá xưa nay tự phụ mình là kẻ bất phàm, nhưng từ khi gặp Lý phu nhân, bất giác lão sinh ra một cảm giác sợ hãi, trong lòng tuy cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng cố gắng nén lại ở trong lòng chứ không nói ra.
Hương Cúc vẫn chưa hết tính trẻ con, thấp giọng nói:
- Nếu như chúng ta nghe thấy tiếng động gì kỳ lạ, cứ he hé cửa ra nhìn trộm, bọn họ chắc cũng không phát hiện ra đâu/
Bàng Thiên Hoá lắc đầu nói:
- Không được. Chẳng may bị người ta phát giác thì sẽ không hay ...
Lão chưa dứt lời thì bên ngoài đã có tiếng vo ve truyền lại.
Lâm Hàn Thanh chau mày nói:
- Quả nhiên có chút kỳ quái, đây là tiếng gì vậy ?
Bàng Thiên Hoá ngưng thần lắng nghe, rồi lắc thở dài, hiển nhêin lão cũng không biết là cái gì.
Hương Cúc đột nhiên thốt lên:
- Tiểu tỳ biết rồi.
Lâm Hàn Thanh vội hỏi:
- Là tiếng gì vậy ?
Hương Cúc nói:
- Giống như là tiếng của đàn ong.
Lâm Hàn Thanh liền cẩn thận lắng nghe lại, quả nhiên là tiếng của đàn ong đang bay. Trong lòng càng cảm thấy kỳ quái nghĩ:
- Lẽ nào Hoàng Sơn Thế Gia lại dùng ong để đánh địch ? Nếu quả như vậy , đây đúng là một chuyện hiếm thấy ở đời, nếu không đi xem thì thật là đáng tiếc.
Chàng chỉ thấy một cỗ hiếu kỳ mãnh lịêt nổi lên trong lòng, khong nhịn được liền đưa tay ra định mở cửa.
Bàng Thiên Hoá liền thấp giọng ngăn cản:
- Lâm huynh đệ, không thể làm bừa được.
Lâm Hàn Thanh lùi lại, thở dài than:
- Dùng ong lui địch, chuyện này vãn bối chưa nghe bao giờ, không đựơc xem thì thật đáng tiếc.
Chỉ nghe một thanh âm yếu nhược vang lên;
- Chẳng có gì kỳ lạ cả.
Thanh âm tuy nhỏ, nhưng Lâm Hàn Thanh vẫn có thể nhận ra người lên tiếng là Bạch Tích Hương.
Chàng, Hương Cúc,Tố Mai đều đồng loạt nhìn lại thì thấy Bạch Tích Hương đã ngồi dậy từ lúc nào.
Tố Mai vội nói:
- Cô nương thương thế còn chưa lành hẳn, không nên cố gắng nói chuyện.
Bạch Tích Hương đột nhiên nắm chặt lấy tấm màn, trên đầu mồ hôi chảy ròng ròng, nét mặt vô cùng thống khổ.
Hương Cúc niên kỷ nhỏ nhất, tình tình vẫn còn bộp chộp, thấy vậy vội vàng kêu lớn:
- Cô nương ! Người làm sao vậy ?
Bạch Tích Hương thở hổn hển nói :
- Mau đem kim châm lại đây.
Tố Mai khẽ thở dài nói:
- Đã lâu cô nương không dùng đến kim châm nên tỳ tử không mang theo.
Bạch Tích Hương đột nhiên ngả người vào tấm rèm, toàn thân run rẩy, hai hàm răng cắn chặt vào tấm rèn. Cho dù đang phải chịu nỗi đau đớn vô bờ nhưng nàng vẫn không hề rên la tiếng nào.
Đó là một sự đau đớn mà con người bình thường không thể nào chịu đựng nổi. Tố Mai, Hương Cúc cứ ngẩn người đứng bên giường bệnh, hai mắt tràn đầy nước mắt mà không biết làm gì để giúp nàng.
Lâm Hàn Thanh cố nhịn không cho hai hàng lệ nóng chảy ra, chậm rãi nói:
- Nàng hãy luyện Cửu Ma Huyền Công đi.
Bàng Thiên Hoá lắc đầu nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi không phải hận nàng ta học Cửu Ma Huyền Công hay sao. Tại sao lại bảo nàng luyện nó ?
Lâm Hàn Thanh nói:
- Nàng đau đớn như vậy, nếu không học Cửu Ma Huyền Công thì sẽ thống khổ còn hơn là chết.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Tại sao không trợ lực để nàng vượt qua cửa ải khó khăn này ?
Lâm Hàn Thanh cười khổ nói:
- Tại hạ tuy có tâm, nhưng vô năng lực.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Lão phu có thể giúp một tay.
Lâm Hàn Thanh liền chắp tay nói:
- Đa tạ lão tiền bối chỉ điểm. Vãn bối rửa tai lắng nghe.
Bàng Thiên Hoá nói:
- Điểm vào hai huỵêt U Môn, Cự Duyệt của nàng ta trước đã.
Lâm Hàn Thanh ngẩn người giây lát rồi y theo lời lão điểm vào hai huỵêt U Môn, Cự Duyệt của nàng.
Chỉ nghe Bạch Tích Hương thở hắt ra một tiếng, rồi an tịnh trở lại. Hai hàm răng nghiến chặt vào tấm rèm cũng từ từ nhả ra. Dường như nàng đã bớt được không ít sự đau đớn.
Đột nhiên có tiếng cọt kẹt, cửa phòng bật mở ra.
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một thanh y tỳ nữ chậm rãi bước vào, cúi đầu hành lễ với Lâm Hàn Thanh nói: