Thiên Nguyệt

Chương 3

Sáng sớm hôm sau trên sàn gỗ chứa đống rơm bề bộn một con người anh tuấn vẫn chưa tỉnh giấc. Từng ánh nắng xuyên qua cửa sổ làm sáng trọi cả căn phòng, những cơn gió nhẹ nhàng đung đưa qua khe cửa làm không khí càng thêm tĩnh lặng. Một lúc sau Ngô Thiên Lang cũng tỉnh giấc, từ từ chậm rãi mà đứng dậy ưỡn ẹo cơ thể một chút.

Bước ra khỏi căn phòng luồng ánh sáng mặt trời chiếu vào gương mặt khiến Ngô Thiên Lang phải lấy tay đỡ lại. Khí trời hôm nay có vẻ rất đẹp, bầu trời trong xanh cùng thiên nhiên rực rỡ tạo một cảm giác thoải mái. Nhìn ra phía sân nhà thì thấy Lão bá bá đang mang một giỏ đựng củi dường như là mới chặt xong nên còn rất mới. Lão bá bá lấy tay cầm cái giỏ mang trên lưng lên rồi đặt xuống dưới đất, ngồi xuống khúc gỗ nghỉ ngơi một lát.

Thấy Lão bá bá, Ngô Thiên Lang liền chạy đến:

“Lão bá bá ngươi mới đi đón củi về sao?”

Lão bá bá thấy Ngô Thiên Lang hỏi liền nói:

“Ừ, có điều thời tiết hôm nay khá nóng nên đi đường có chút mệt..khụ..khụ”

Ngô Thiên Lang lo lắng ngồi xuống lấy tay đặt lên lưng Lão bá bá nhẹ nhàng vuốt ve, nói:

“Ngươi có sao không?”

Lão bá bá thấy Ngô Thiên Lang lo lắng cho mình liền nhẹ giọng:

“Ngươi không cần phải lo, già rồi thì sức khỏe yếu dần thôi”

Ngô Thiên Lang vẫn thấy không ổn chút nào, cớ sao lại không bảo hắn đi? Mà lại một mình đi trong khi tuổi đã già? Hắn cảm thấy bản thân vô dụng, không giúp gì được cho Lão bá bá cả, có lẽ vì vậy mà hắn bị nhiều người căm ghét.

Ngô Thiên Lang liền đứng dậy đi đến chỗ đống củi đã bị đốt cháy, cầm chiếc rựa rồi xách cái giỏ củi lên lại đặt xuống, ngồi trên khúc củi bắt đầu chặt. Lão bá bá có phần kinh ngạc, hắn là Thái tử vẫn biết chặt củi à? Không phải Thái tử được ăn sung mặc sướng không cần phải làm gì sao? Nghĩ rồi ông cũng mỉm cười có lẽ vị họ Ngô này không vô dụng như lời đồn.

Ngô Thiên Lang vừa chặt củi vừa nói với Lão bá bá:

“Lần sau nếu chặt củi cứ bảo ta đi chặt, ngươi thì ở nhà nghỉ ngơi”

Lão bá bá không từ chối:

“Ừ”

Ngô Thiên Lang cũng cảm thấy có lẽ giúp ích cho người khác cũng là một việc tốt. Hắn từ xưa đến nay giúp vô số người nhưng đổi lại cũng bị xem chẳng ra gì nên từ đó hắn cũng từ bỏ ý nghĩ này.

Chặt củi một hồi lâu cũng đã đến trưa, Lão bá bá nói hắn dừng tay bảo hắn đến khu chợ mua chút thức ăn. Hắn liền đáp bỏ cây rựa bên đống củi xuống rồi lên đường đi.

Phiên chợ này cũng như mọi ngày, vẫn đông vui tấp nập người qua người lại. Ngô Thiên Lang cùng Lão bá bá đi mua thức ăn, chợt thấy một nơi đang xôn xao về vấn đề gì đó, vì tính tò mò khá cao nên hắn đã đi đến xem.

Hắn chen chúc qua đám người rồi đến chỗ gần nhất để xem, tiếng hô hào của người thông báo vang lên:

“Thông báo đến tất cả chư vị hôm nay ta có một chuyện quan trọng muốn nói. Đó là năm nay vẫn sẽ tổ chức lễ hội để tuyển chọn người tài giỏi kể cả Thiên giới và Nhân giới”

Tất cả mọi người nghe thấy câu nói đều ồn ào thảo luận năm nay ai sẽ chiến thắng, có người nói vị Thiên tử có người nói vị Tướng quân nói chung rất đáng để xem.

Riêng Ngô Thiên Lang lại cảm thấy ngạc nhiên, không phải Thiên tử đã chết rồi sao? Lẽ ra năm nay phải hủy rồi chứ? Hắn đặt rất nhiều câu hỏi trong đầu liệu rằng như thế có được không? Hay là có người khác thay thế y?

Bản thân hắn không tham gia lễ hội vì hắn không hưng thú, thật vậy từ xưa đến nay mọi năm tổ chức đều không có sự tham gia của hắn, mặc dù hắn vẫn là Thái tử. Vì thứ nhất hắn không thích lễ hội này, thứ hai có sự góp mặt của hắn chỉ làm buổi lễ thêm căng thẳng. Nhiều lần Phụ hoàng và mẫu hậu khuyên nhủ nhưng vẫn không có gì lay động được tâm trí của hắn.

Ngô Thiên Lang bỗng nghe được cuộc nói chuyện của hai cô nương:

“Ngươi cảm thấy ai sẽ dành được chức danh lần này?”

“Ta nghĩ là Thái tử điện hạ vì không phải hắn rất tài giỏi sao?”

“Nhưng ta nghe đâu hắn đã chết rồi mà?”

“Ta thì lại nghe khác, có người nói hắn chưa chết mà chỉ bị mất tích đâu đó thôi”

“Ta cũng nghĩ vậy”

“Ta lại mong Công chúa được nhận chức danh hơn”

“Tại sao? Ta thấy người cũng đâu tài giỏi đến mức đó đâu”

“Ngươi khác ta khác, ta sẽ bình chọn cho Công chúa điện hạ”

“Còn ta sẽ bình chọn cho Thiên tử điện hạ”

Nghe cuộc nói chuyện giữa hai người, Ngô Thiên Lang cũng đoán được vài phần, những người được đề cập đến cuộc trò chuyện là Tam cảnh thần.

Thiên tử hoa kiếm.

Công chúa thiện lương.

Tướng quân chấp phá.

Dù sao danh tiếng họ vẫn rất nổi trội, được mọi người kính nể và thờ cúng. Còn hắn thì sao? Khi xưa hắn vẫn được liệt kê vào danh sách đó với chức danh “Thái tử ngạo kiếm” và tổng cộng có bốn người. Nhưng về sau khi mọi người càng xem thường hắn họ đã bỏ tên hắn ra khỏi Tam danh cảnh, đó là lý do hắn không được đề cập đến.

Ngô Thiên Lang vẫn chăm chú nghe mà không biết rằng Lão bá bá đang đứng bên cạnh hắn, thấy hắn hăng say Lão bá bá liền cất giọng:

“Ngươi có hứng thú với lễ hội này à?”

Ngô Thiên Lang nghe được liền bừng tỉnh, nhìn sang Lão bá bá đang cười ôn nhu với hắn liền nhẹ giọng:

“Không, ta không có hứng thú”

Lão bá bá hơi hơi bất ngờ nói với hắn:

“Ta thấy ngươi rất lắng nghe nên  tưởng đâu hứng thú lắm”

Hắn không nói gì liền kéo Lão bá bá sang chỗ khác, giữa lúc đi bất chợt hắn liếc sang một người và dừng ánh mắt tại người đó.

Không thể nào!

Trong đầu hắn liền hiện lên câu nói trên. Sao có thể như thế được? Chẳng phải người đó là…

Tạ Quang Nguyệt!

Hắn tự hỏi mình có bị nhầm lẫn hay không? Nhưng dáng người đó gương mặt đó cả đôi mắt đó một khắc đều giống Tạ Quang Nguyệt, người mà hắn đang tìm kiếm bao lâu nay!

Hắn nhìn thấy liền đi đến bên người đó, áp sát người lại, giọng run rẩy gọi:

“Tạ…Quang…Nguyệt”

Người nọ nghe thấy liền bất ngờ quay sang thì thấy một người phong tuấn đang gọi tên mình, bất chợt kí ức xa xôi lại bắt đầu quay về…

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay siêng nên ra chương mới luôn a~~

Kể từ chương 5 trở đi sẽ có vở kịch nhỏ cho mỗi chương nheeee

Tùy và tầm trạng của mị nữa đóooo

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^

(Nhớ đội mũ thắt dây an toàn khi đọc những vở kịch nhỏ nhé!!!!)