Thiên Ma

Chương 64: Diệp Vân, Ngươi Đang Lo Lắng Cho Ta Sao?



Lời này vừa dứt, tất cả mọi người ở đây đều ngây ngẩn cả người.
“Cái gì? Ngươi nói gì?” Nữ vương giật mình trừng lớn mắt. Những người cá chung quanh cũng đều giật mình nhìn vẻ mặt bình thản ung dung của Lạc Tâm Hồn.
“Nhưng mà, hắn, hắn là nam nhân”. Lúc này, công chúa nhân ngư cũng khó khăn thốt nên lời, chỉ vào Lạc Tâm Hồn nói, “Ngươi, ngươi cũng là nam nhân”.
“Đúng vậy”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc nói, “Ai nói nam nhân cùng nam nhân lại không thể thành thân với nhau?”
Diệp Vân khóe miệng co quắp, đang muốn nói gì đó, thì giọng nói lành lạnh của Lạc Tâm Hồn vang lên trong đầu nàng: “Ngươi muốn ở lại làm phi tử của cô ta?”
Diệp Vân mặc dù còn khó chịu trong lòng nhưng cũng lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhìn Lạc Tâm Hồn đối đáp với đám người cá.
“Ngươi!” Công chúa nhân ngư thở hổn hển, “Làm sao có thể! Các ngươi đều là nam nhân!”
Trong lòng nữ vương cũng dâng lên một cảm giác buồn nôn, không kiên nhẫn phất tay: “Người đâu, dẫn bọn họ đến bảo khố, lựa chọn gì đó xong lập tức rời đi”. Dứt lời, trong tay nữ vương lóe lên một cái, trong tay bà ta là một chiếc chìa khóa vỏ sò, sau đó liền giao cho thị vệ bên cạnh.
“Mẫu thân!” Công chúa nhân ngư không cam lòng lên tiếng, cắn môi còn muốn nói gì đó.
“Câm miệng”. Nữ vương trong lòng phiền muộn, “Người đâu, đưa công chúa về phòng nghỉ ngơi cho ta”. Hai thị vệ liền bước lên phía trước, mỗi người nắm một bên tay công chúa đưa nàng ra khỏi đại điện. Công chúa bị kéo đi một đoạn lại quay đầu lại nhìn Diệp Vân, trong mắt tràn đầy phức tạp. Ở trong lòng nàng không thể nào mà tin được, một nam tử tuấn mỹ như vậy lại có thể thành thân với người đàn ông khác.
“Đa tạ nữ vương, vậy thì chúng tôi xin cáo từ”. Lạc Tâm Hồn thản nhiên nói lời tạ ơn sau đó nối gót thị vệ xoay người rời đi, Diệp Vân không nói được một lời cũng đành đi theo phía sau hắn, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn chút nào. Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân, cố gắng nhịn cười để khỏi lăn xuống vai Diệp Vân. Diệp Vân trong lòng tức giận vô cùng, vừa đi ra khỏi đại điện liền túm lấy đuôi Bạch Hổ còn đang nghẹn cười, dùng sức quay tròn, cho đến tận khi Bạch Hổ đầu váng mắt hoa mới dừng lại.
Thanh Long ngồi xổm trên vai Lạc Tâm Hồn nhìn Bạch Hổ phía sau bị quay đến đầu váng mắt hoa cười vui sướng khi người gặp họa đến lăn lộn.
“Hai người các ngươi đi nhanh lên”. Thị vệ đi phía trước tựa như ăn phải con ruồi chán ghét liếc nhìn Lạc Tâm Hồn cùng Diệp Vân phía sau, bước chân cũng tăng tốc đi về phía trước, vẫn luôn duy trì một khoảng cách với hai người.
Lạc Tâm Hồn không hề có một chút gợn sóng, yên lặng đi theo phía sau. Diệp Vân nhìn theo bóng lưng của Lạc Tâm Hồn trong lòng càng tức giận. Hiện tại thì hay rồi, bị cả nhân ngư tộc hiểu lầm là đồng tính nam. So với việc trở thành phi tử của công chúa, dường như cũng không khá hơn chút nào.
Thị vệ nhân ngư dẫn hai người đến một nơi sâu trong cung điện, tới trước một cánh cửa màu ngà khổng lồ liền ngừng lại. Thị vệ nhân ngư dừng lại, lấy chiếc chìa khóa mà nữ vương vừa đưa, đặt vào một chỗ lõm trên cửa lớn.
Cánh cửa lớn chậm rãi mở ra.
“Nhanh đi chọn đi, chọn xong thì rời khỏi tộc chúng ta !” Thị vệ nhân ngư phất phất tay, vẻ mặt không kiên nhẫn. Diệp Vân cũng không thèm khách khí, sải bước chân đi vào, Lạc Tâm Hồn yên lặng đi theo phía sau.
Vừa bước chân qua cánh cửa, khắp phòng đều là bảo vật chói lọi. Có mũ miện bằng vàng, có trang sức điêu khắc từ bạc, có quyền trượng khảm mã não bảo thạch, cũng có trân châu, còn có khoáng thạch năm màu không biết tên, có huyền thiết ngàn năm, còn có vật phẩm trang sức làm từ mã não. Mỗi một vật phẩm đều vô cùng tinh xảo, mỗi một vật lại đều vô giá.
Diệp Vân quét mắt qua một vòng, đối với mấy thứ này, Diệp Vân không có hứng thú gì. Bỗng nhiên, một vật gì đó xanh biếc ướt át rơi vào ánh mắt Diệp Vân. Sáo trúc? ! Diệp Vân kinh ngạc nhìn chiếc sáo trúc lẳng lặng nằm nơi góc phòng khó mà thấy kia, từ từ đi tới. Nơi này lại có cả nhạc khí? Sáo trúc màu xanh biếc hiển nhiên là được sở chế từ trúc, toàn thân tỏa ra một loại linh khí nhàn nhạt, dường như quanh thân còn chảy xuôi một nỗi đau thương nhàn nhạt. Diệp Vân không có cách nào rời đi ánh mắt, từ từ lại gần, nhặt chiếc sáo trúc xanh biếc lên. Trong nháy mắt, có một nỗi đau thương không ngôn từ nào diễn tả được xâm nhập vào trong lòng Diệp Vân, khiến Diệp Vân không cách nào thoát ra được.
“Chọn xong chưa? Chọn xong rồi thì nhanh rời đi đi”. Người cá bên ngoài cửa không kiên nhẫn thúc giục, tiếng nói này đã kéo Diệp Vân về thực tế.
Diệp Vân đem sáo trúc bỏ vào trong túi đựng đồ, đi tới cửa thản nhiên nói: “Được rồi”. Lạc Tâm Hồn tiện tay lấy vật gì đó sau đó cũng đi theo.
“Vậy đi nhanh lên”. Thị vệ nhân ngư nhíu mày dẫn đường ở phía trước, dọc theo đường đi cũng không hề nói chuyện với Diệp Vân nữa, cho tới tận khi đoàn người Diệp Vân đi tới cửa thành, thúc giục bọn họ đi nhanh rồi mới quay vào trong thành, đóng thật chặt cửa thành lại.
Mà công chúa nhân ngư đứng trước cửa sổ trong phòng mình, bình tĩnh nhìn bên ngoài. Trong lòng thầm hạ quyết tâm: Diệp Vân, chờ, phong ấn của ta được cởi, nhất định ta sẽ đi tìm ngươi. Nhất định sẽ gả cho ngươi, ngươi nhất định phải làm phi tử của ta!
Kết giới nổi lên mặt nước, lúc này đã là hừng đông. Hóa ra bọn họ đã ở trong thành nhân ngư ầm ĩ một đêm.
Diệp Vân ngáp một cái, thời hạn nửa tháng quá dư dả rồi, cuối cùng cũng có thể khôi phục lại nội đan của Nhiếp Tiểu Dạ. Diệp Vân thở phào một hơi nhẹ nhõm, làm cho kết giới bay về phía gần bờ.
“Chủ nhân, mệt không? Chúng ta nghỉ ngơi trước một chút, chờ tinh thần nghỉ ngơi tốt hãy quay về Thanh Sơn. !” Bạch Hổ ngồi xổm trên vai Diệp Vân nói.
“Ừ”. Diệp Vân cũng đã mệt mỏi rã rời gật gật đầu.
“Nương tử, chúng ta đi ngủ đi”. Lúc này, Lạc Tâm Hồn mặt không đổi tim không loạn phun ra một câu.
Bạch Hổ ngoác miệng ra, ngây ngốc tại nơi đó.
Diệp Vân không nói được một lời, ngón tay búng nhẹ một cái, kết giới dưới chân Lạc Tâm Hồn đột nhiên vỡ ra, Lạc Tâm Hồn rơi thẳng xuống nước. Diệp Vân cũng không thèm nhìn Lạc Tâm Hồn lấy một cái, ngự kiếm bay vào bờ. Lạc Tâm Hồn linh hoạt lật người nhảy lên kiếm sau đó đuổi theo.
“Nương tử, sao nàng không đợi ta?” Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc đi lên chất vấn.
“Ngươi đi chết đi!” Diệp Vân lửa giận bùng phát, làm một cái kết ấn, một cột nước thật lớn từ phía sau Lạc Tâm Hồn đánh tới Lạc Tâm Hồn nhẹ lắc mình tránh thoát, nhất quyết không buông bám theo phía sau Diệp Vân.
“Cút ngay!” Diệp Vân trong lòng nổi giận, ở nhân ngư tộc hắn nói như vậy thì cũng coi như thôi đi, bây giờ lại còn nói nhảm nữa, thực đúng là muốn đánh mà!”Ngươi là ai vậy? Ta không biết ngươi”. Diệp Vân lập tức trở mặt.

“Lạc Tâm Hồn. Ngươi phải nhớ kỹ tên này”. Giọng nói Lạc Tâm Hồn lành lạnh không có nửa phần vui đùa, “Bởi vì đây là tên nam nhân của ngươi”.
Diệp Vân đảo cặp mắt trắng dã: “Ngươi đừng tưởng rằng Thanh Long của ngươi giúp ta tìm được Thủy Linh Châu, ngươi có thể tùy ý làm bậy. Đây không phải là ngươi tìm, là Thanh Long tìm được”. Nam nhân này, đã được một tấc lại còn đòi tiến một thước .
Lạc Tâm Hồn còn đang chuẩn bị nói cái gì đó, Thanh Long ở một bên lại bắt đầu lắm lời: “Chủ nhân, đúng vậy, chủ nhân, người đã nói, chỉ cần ta tìm được Thủy Linh Châu thì người sẽ cho ta biết đáp án. Chủ nhân, nói mau, đáp án là cái gì vậy? Vì sao con thỏ kia lại chạy kỳ quái như vậy chứ?”
Lạc Tâm Hồn nhìn Diệp Vân bay nhanh phía trước, rung động nổi lên trong lòng càng lúc càng lớn, rốt cuộc thì bắt đầu từ lúc nào, nữ tử này đã xông vào giữa tim của hắn? Là từ lần đó ở vách núi thấy được chân thân của nàng, dáng vẻ kia xinh đẹp quyến rũ khiến người ta hít thở không thông, hay là dáng vẻ nàng giảo hoạt khi dạy dỗ người khác, hay vẫn là dáng vẻ nàng khi ở nhân ngư tộc cháy nhà còn đi hôi của rất buồn cười. Không biết vì sao, nàng cho hắn có một cảm giác quen thuộc, quen thuộc giống như đã biết nàng rất lâu rất lâu trước kia. Không muốn dời đi ánh mắt của mình, muốn tìm được nhiều đáp án hơn từ trên người nàng. Khiến hắn nghi hoặc khó hiểu không tìm thấy đáp án. Lạc Tâm Hồn cũng không hiểu bản thân mình làm sao, vậy mà lại có thể đối với một người ăn nói lỗ mãng đến như vậy. Nhưng mà mỗi lần thấy Diệp Vân bị mình nói đến tức giận, trong lòng hắn lại ẩn ẩn có chút sảng khoái.
“Chủ nhân, người nói mau đi, vì sao con thỏ kia lại chạy như vậy”. Thanh Long lại tiếp tục lải nhải bên tai Lạc Tâm Hồn.
Lạc Tâm Hồn rốt cuộc cũng đem ánh mắt rời khỏi bóng lưng Diệp Vân, nhìn Thanh Long, chậm rãi nói: “Ngươi có biết vì sao ta luôn túm đuôi ngươi ném bay đi không?”
Thanh Long nghi hoặc nghiêng đầu nhìn Lạc Tâm Hồn, sau đó lắc đầu: “Không biết. Ta đây đáng yêu, thông minh như vậy, vì sao chủ nhân lại nỡ lòng nào mà ném ta thế chứ?”
“Bởi vì ta thích”. Lạc Tâm Hồn vừa nói dứt lời, liền tóm lấy đuôi của Thanh Long, vung lên, ném mạnh nó về phía sau.
Thanh Long phát ra tiếng a thật dài mà thảm thiết dưới bầu trời, sau đó tiếng nói của nó mơ hồ truyền tới, trong giọng nói tràn đầy kinh ngạc cùng vui mừng: “Ta biết rồi, chủ nhân, ta biết ~ rồi ~ bởi vì con thỏ kia thích chạy như vậy, cho nên nó mới chạy kỳ quặc như vậy”.
Bạch Hổ đưa chân trước ôm lấy cái trán của mình, ngóng nhìn bộ dáng Thanh Long bị ném, trong lòng thực sự là thoải mái tới cực điểm.
Tới bên bờ, Diệp Vân liền đi về phía trong rừng, lại đốt một đống lửa như trước, nằm tựa vào Bạch Hổ đã biến lớn chuẩn bị ngủ. Nghĩ nghĩ, lại kết xuất một kết giới ở xung quanh, lúc này mới yên tâm nằm ngủ.
Lạc Tâm Hồn ngồi ở bên cạnh, nhìn động tác của Diệp Vân, không nói gì.
Bạch Hổ trừng lớn mắt nhìn Lạc Tâm Hồn, nhe răng, dùng thần thức nói với Lạc Tâm Hồn: “Ta cảnh cáo ngươi, tiểu tử, chủ nhân là của ta”.
Lạc Tâm Hồn nhìn Bạch Hổ, bỗng nhiên quay đầu nhìn nhìn bầu trời, thản nhiên nói câu: “Thanh Long hẳn là sắp trở về, lát nữa để cho bằng hữu lâu lăm như các ngươi ôn chuyện”.
Bạch Hổ nhất thời biến sắc, nhe răng nhưng không dám nói thêm gì nữa.
Lạc Tâm Hồn không có ngủ, chỉ yên lặng ngồi một bên, nhìn khuôn mặt điềm tĩnh ngủ của Diệp Vân không muốn dời mắt. Vì sao, nữ nhân này lại ình một cảm giác quen thuộc như vậy, quen thuộc đến mức khiến mình có cảm giác đau lòng? Rốt cuộc là vì sao? Chỉ có đi theo nàng mới có thể biết được đáp án đi.
Chậm rãi, Lạc Tâm Hồn cũng dựa vào một bên ngủ thật say.
Trong mộng, bạch y nữ tử cười đến sáng lạn, cười khiến lòng người say mê. Nhưng mà, tất cả đều mông lung như vậy, không thể thấy rõ mặt của nàng
Là ai? Là ai? Lạc Tâm Hồn bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, bên người đã không có bóng dáng Diệp Vân cùng Bạch Hổ. Bên cạnh là Thanh Long đang ngủ say. Xem ra, Diệp Vân đã quay về Thanh Sơn. Thanh Sơn sao? Ha hả, Diệp Vân, rất nhanh chúng ta sẽ gặp lại thôi.
Diệp Vân cùng Bạch Hổ chạy suốt cả một đêm quay về, một là muốn sớm đem Thủy Linh Châu đứa tới tay Hoa Vị Ương, hai là thoát khỏi tên Lạc Tâm Hồn đáng ghét kia.
Khi gần tới Thanh Sơn, Diệp Vân lấy Truyền Âm Phù ra, sau khi truyền công lực vào đầu bên kia liền có hồi âm: “Tiểu tử? Nhanh như vậy đã tìm được Thủy Linh Châu sao?”
“Dạ, sư phó, tìm được rồi, Hoa Vị Ương ở đâu vậy?” Diệp Vân nhàn nhạt hỏi.
“Ở gian nhà khách”. Thanh Dịch trong giọng nói mang theo ngạc nhiên vui mừng, “Ta lập tức đi cho hắn biết tin tức tốt này. Tiểu tử, hiện tại con đang ở chỗ nào?”
“Ở cửa Thanh Sơn”. Diệp Vân đáp lại một câu liền cắt đứt liên lạc, cùng Bạch Hổ đáp xuống cửa Thanh Sơn…
“Diệp sư đệ, đệ đã trở về rồi”. Đệ tử gác cửa chào hỏi cùng Diệp Vân.
“Hai vị sư huynh cực khổ rồi”. Diệp Vân khách khí bắt chuyện sau đó cùng Bạch Hổ đi về phía trước. Phía sau, đệ tử gác cửa dùng ánh mắt hâm mộ mà lại sùng bái nhìn theo bóng lưng hắn cùng thần thú Bạch Hổ ở bên cạnh.
Diệp Vân cấp tốc bước tới gian nhà khách, trên đường không ngừng có đệ tử Thanh Sơn chào hỏi, tới cửa liền thấy Thanh Dịch đang chờ ở đó
“Tiểu tử, đi thôi, Hoa Vị Ương ở lầu hai”. Thanh Dịch đi ở phía trước.
Diệp Vân gật gật đầu đi theo phía sau, vừa mới bước vào cửa, một giọng nói vui mừng mà kinh ngạc truyền tới: “Diệp sư huynh, huynh đã trở về!”
Người hô lên chính là Cảnh Nhược Lan ngây thơ đáng yêu, lúc này nàng ta còn đang kinh ngạc cùng vui mừng nhìn Diệp Vân.
Diệp Vân hơi nhíu mày, thấp giọng hỏi Thanh Dịch nói: “Sao các nàng ấy còn chưa quay về vậy sư phó?”
“Con còn chưa quay về sao họ đi chứ?” Thanh Dịch thấp giọng trêu chọc một câu.
Diệp Vân không nói gì, cũng không tiếp tục với đề tài này nữa.
“Diệp sư huynh ~” Cảnh Nhược Lan chạy tới, Diệp Vân thản nhiên nói: “Cảnh sư muội, bây giờ ta còn có chuyện quan trọng cần phải làm, lát nữa nói được chứ?”
“Dạ, Diệp sư huynh, vậy muội đợi huynh ở phía dưới”. Cảnh Nhược Lan nhu thuận dừng chân lại, trông mong nhìn theo bóng lưng Diệp Vân.
Diệp Vân gật gật đầu cùng Thanh Dịch lên lầu hai.
Đi đến nơi sâu nhất trong hành lang, trước một căn phòng yên tĩnh, Thanh Dịch gõ gõ cửa: “Hoa tiểu tử”.
Bên trong không có thanh âm gì. Không có ai? Diệp Vân nghi hoặc nhìn nhìn cánh cửa đang đóng.
“Đã tìm được Thủy Linh Châu”.Thanh Dịch sờ sờ râu của mình, tiếng nói thấp đến không thể thấp hơn nói một câu.
Cửa rầm một cái bị mở ra, trước mắt chính là khuôn mặt tuyệt mỹ kia của Hoa Vị Ương. Vẻ mặt không chút khác thường, nhưng Diệp Vân lại cảm nhận rõ ràng linh khí xung quanh Hoa Vị Ương trở nên hỗn loạn.
Nam nhân lạnh lùng khó chịu này, lúc này rất kích động. Tuyệt đối sẽ không sai.
Thanh Dịch nhíu mày, trêu chọc một câu: “Ngươi cũng có hôm nay”.
“Không liên quan tới ông!” Hoa Vị Ương lạnh lùng nhìn Diệp Vân nhàn nhạt hỏi, “Thủy Linh Châu đâu?”
“Tiểu Dạ đâu, ta muốn gặp nàng”. Diệp Vân cũng không lập tức lấy Thủy Linh Châu ra, mà hỏi Nhiếp Tiểu Dạ ở đâu.
“Ngươi còn có mặt mũi gặp nàng?” Hoa Vị Ương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói Nhiếp Tiểu Dạ ở đâu, mà vươn tay, “Thủy Linh Châu”.
“Không gặp không thể đưa”. Diệp Vân vô lại nói khiến Hoa Vị Ương chán nản.
Hoa Vị Ương xoay người vào phòng, Diệp Vân cùng Thanh Dịch đi theo phía sau. Vừa vào phòng, Diệp Vân liền thấy được Tiểu Thảo. Lúc này Tiểu Thảo sớm đã mê man bất tỉnh, Hoa Vị Ương cẩn thận đặt nàng trong một chiếc bát ngọc.
“Nhờ ngươi ban tặng, nàng sẽ biến thành một gốc cây cỏ bình thường, vĩnh viễn ngủ say”. Hoa Vị Ương giọng nói lạnh lùng mà tràn ngập oán hận.
“Xin lỗi”. Lúc này, Diệp Vân là chân thành xin lỗi. Hoa Vị Ương hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Diệp Vân xin lỗi. Diệp Vân đi từ từ lên phía trước, lấy Thủy Linh Châu từ trong túi đựng đồ ra, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào chiếc bát ngọc trong suốt kia. Linh khí thủy hệ bàng bạc bao quanh Tiểu Thảo, Diệp Vân nhìn chằm chằm không hề chớp mắt.
Một lúc lâu, Tiểu Thảo hơi hơi động lá cây của mình. Diệp Vân trừng lớn mắt, cẩn thận nhìn tình cảnh trước mắt. Con ngươi Hoa Vị Ương cũng trừng thật lớn, đi tới trước bàn nhìn chăm chú vào Tiểu Thảo.
“Tiểu Dạ ~” Diệp Vân nhẹ nhàng gọi, đáp lại Diệp Vân chính là Tiểu Thảo hơi rung lá cây của mình.
Hoa Vị Ương trong mắt hiện lên tia sáng, khẩn trương nhìn.
“Diệp Vân” Cuối cùng tiếng nói yếu ớt của Tiểu Thảo cũng vang lên trong phòng.
“Tiểu Dạ, xin lỗi, Tiểu Dạ ~~ xin lỗi” Diệp Vân không biết nên nói cái gì cho phải, “Là tôi lừa cô, xin lỗi. Hại cô biến thành như vậy”.
“Không, không sao đâu”. Tiểu Thảo nhẹ giọng nói, “Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ làm như vậy thôi ~ tôi, tôi cũng sẽ vì người mình quan tâm mà đi làm như vậy~~ “
“Xin lỗi, Tiểu Dạ”. Diệp Vân trong lòng cảm động vạn phần, Tiểu Dạ, Tiểu Dạ thiện lương.
“Diệp Vân, tôi không ~ không có trách anh, thực sự đó” Tiếng nói của Tiểu Thảo càng ngày càng nhỏ.
“Nàng ấy cần nghỉ ngơi”. Hoa Vị Ương lạnh lùng chen lời.
“Nếu như sau này cô gặp nguy hiểm gì, tôi nhất định sẽ tới trước tiên, cho dù, hi sinh cả tính mạng của mình”. Diệp Vân nhìn Tiểu Thảo trong bát, trịnh trọng dùng tính mạng của mình thề .
“Cám ơn ngươi”. Tiểu Thảo hơi hơi động lá cây, suy yếu nói lời cảm ơn .
“Ra. Nàng cần nghỉ ngơi”. Hoa Vị Ương giọng nói không hề có một chút độ ấm nào, mà ánh mắt nhìn Tiểu Thảo lại tràn ngập lo lắng.
“Cũng cám ơn ngươi, Hoa sư thúc. Cám ơn”. Diệp Vân chân thành nói lời cảm ơn, trịnh trọng nói, “Ta nói rồi, nếu các ngươi có gặp khó khăn gì, khi mà các ngươi gặp nguy hiểm, nhất định ta sẽ tới”.
“Biết, đi ra ngoài đi”. Hoa Vị Ương hơi hòa hoãn sắc mặt, nhưng vẫn lên tiếng đuổi Diệp Vân.
Diệp Vân cũng biết Tiểu Thảo cần nghỉ ngơi, cũng không nói nhiều gì nữa, mà chỉ nhìn Tiểu Thảo một cái thật lâu: “Nghỉ ngơi thật tốt”.
“Ừ”. Tiểu Thảo suy yếu lên tiếng trả lời.
Diệp Vân xoay người bước ra khỏi cửa phòng, Thanh Dịch lão đầu lại dựa người vào cửa nhìn Hoa Vị Ương hắc hắc nở nụ cười nói: “Hoa tiểu tử, ta cảm thấy, Tiểu Thảo này của ngươi rất tốt nha, rất thiện lương lại dịu dàng, để làm nương tử của đồ đệ ta cũng không tồi”.
“Cút!” Hoa Vị Ương lạnh lùng hét lên, đóng mạnh cửa lại. Cửa đóng rầm một cái thiếu chút nữa thì đụng vào mũi Thanh Dịch.
Thanh Dịch nghĩ mà sợ sờ sờ cái mũi của mình, hừ lạnh một tiếng: “Ta phi, chỉ đùa một chút thôi mà cũng hung thế”.

“Sư phó, ai cũng nhìn ra hắn coi Tiểu Thảo như bảo bối, người lại còn cố mà đi trêu đùa hắn như vậy. Hắn có đánh người cũng là đáng đời thôi”. Diệp Vân buông xuống việc lớn trong lòng, tự nhiên tâm tình cũng khá hơn nhiều, không khỏi bắt đầu trêu chọc sư phó của mình.
“Hi, tiểu tử nhà mi, sao lại nói chuyện như vậy, có ai nói chuyện với sư phó mình như nhà mi sao?” Thanh Dịch thổi râu trừng mắt nhìn Diệp Vân.
Diệp Vân vươn vai, lơ đễnh, xoay người chuẩn bị đi xuống lầu.
“Được rồi, tiểu tử, ta nói với con chuyện này, Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh kia, con cảm thấy thích người nào, sư phó sẽ lập tức đi làm mai cho con”. Thanh Dịch lão đầu mang vẻ mặt đứng đắn hét lên phía sau Diệp Vân.
“Sư phó, người cảm thấy ai tốt?” Diệp Vân khóe miệng hiện lên nụ cười.
“Cái này, ta cảm thấy Bạch Tố Trinh đứa bé kia rất tốt, dịu dàng mà lại hiểu biết”. Thanh Dịch lão đầu hiển nhiên không hiểu ý của Diệp Vân khi hỏi như vậy, thành thật nói ra cảm nhận của mình.
“Vậy sư phó đi cưới Bạch Tố Trinh không phải được rồi sao”. Diệp Vân cười rộ lên, bước chân nhanh hơn, biến mất ở tại cuối hành lang, đi xuống lầu dưới.
“Tiểu tử chết bầm nhà ngươi!” Thanh Dịch lần thứ hai bị tức thổi râu trừng mắt.
Đi xuống lầu, Cảnh Nhược Lan đã đứng ở đó. Chờ đợi. Vừa thấy được Diệp Vân xuống lầu liền vui mừng tiến lên đón: “Diệp sư huynh”.
“Ha hả, Cảnh sư muội, ta vừa trở về, mệt chết đi được, có chuyện gì có thể để ta nghỉ ngơi trước rồi hãy nói được không?” Diệp Vân uyển chuyển cự tuyệt.
“Dạ, Diệp sư huynh, chờ huynh nghỉ ngơi cho tốt, muội lại tới tìm huynh”. Cảnh Nhược Lan quan tâm gật gật đầu, đứng sang một bên tránh đường. Diệp Vân cũng mỉm cười gật đầu rời đi. Thanh Dịch lão đầu cũng chầm chậm đi xuống, chính nhìn thấy Cảnh Nhược Lan thâm tình nhìn theo bóng lưng Diệp Vân. Thanh Dịch lão đầu bĩu môi, tiểu tử chết bầm này thực đúng là được hoan nghênh.
Diệp Vân đi tới cửa bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì đó, quay đầu lại nhìn Thanh Dịch đang đi tới hỏi: “Phi Nhi không làm sao chứ sư phó?”
“Không sao cả. Rất nhanh sẽ khỏe, đã có thể xuống giường đi lại, rất vui vẻ”. Thanh Dịch vuốt vuốt râu nói, “Có điều gần đây Thanh Sơn gió yên sóng lặng, hình như không có gì bất thường”.
“Hung thủ giết chết Phương Thúy Nhi là ai?” Diệp Vân trầm giọng hỏi.
Thanh Dịch bỗng nhiên nhíu mày mãi một lúc lâu vẫn không nói được một lời, cuối cùng mới nói: “Còn chưa tra ra được, nhưng có thể khẳng định một điểm, tuyệt đối không phải là cùng một người đã tập kích Sở Phi Nhi”.
Diệp Vân cắn răng, trong đầu hiện khuông mặt tươi cười xấu hổ của Phương Thúy Nhi, rốt cuộc là ai đã giết Phương Thúy Nhi đây?
“Vậy con đến thăm Phi Nhi”. Diệp Vân nói xong liền bước về phía Bắc Đường.
“Tiểu tử, chờ một chút, ta cũng đi”. Thanh Dịch vội vàng đuổi theo phía sau.
Nhưng mà, khi Diệp Vân quay về Bắc Đường lại không hề thấy bóng dáng Sở Phi Nhi ở trong phòng. Người đâu? Diệp Vân nghi ngờ nhìn nhìn xung quanh, không có ai cả.
“Tiểu tử, có lẽ nàng đi tản bộ xung quanh rồi. Con cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ trước đi. Nhìn xem mắt con đều thâm quầng cả vào rồi. Quả thực là gần đây con phải vất vả rồi” Thanh Dịch nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Diệp Vân yêu thương nói.
“Dạ, sư phó, con đi nghỉ ngơi trước vậy. Có việc gì thầy gọi con”. Diệp Vân trong lòng dâng lên một dòng nước ấm áp, gật gật đầu đi ra ngoài.
Diệp Vân mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống liền ngủ đến một ngày một đêm, hình như đã rất lâu rồi không được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.
Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Vân cũng tỉnh lại. Sở Phi Nhi bưng cháo mỉm cười chờ Diệp Vân tỉnh lại. Ánh mặt trời bao phủ khắp Thanh Sơn, mọi việc đều gió yên sóng lặng, một ngày mới lại bắt đầu. Hoa Vị Ương lấy được Thủy Linh Châu vào lúc ban đêm đã mang theo Tiểu Thảo cùng Thủy Linh Châu rời đi.
“Chủ nhân, nói thật nha, ta không hề thích sư muội của người chút nào”. Trên quảng trường, Bạch Hổ ngáp dài tựa vào bên người Diệp Vân lười biếng phơi nắng, lại lật người một cái, chổng vó lên mà phơi nắng cái bụng. “Trước đây nàng ta không phải là bám riết lấy người sao, mà sao lần này người trở về lại không quấn quýt lấy người nữa?”
“Ừm. Không thích thì liền thôi. Không quấn lấy ta có lẽ là chăm chỉ tu luyện đi, đây là chuyện tốt mà”. Diệp Vân thuận miệng nói một câu cho có lệ, cũng lười biếng phơi nắng. Rốt cuộc có thể nghỉ xả hơi, mọi chuyện đều đã xử lý xong. Đã lâu không được nhàn nhã mà phơi nắng như vậy. Lấy cớ phải tu luyện mới trốn tránh được Cảnh Nhược Lan.
“Chủ nhân, người nhìn xem, những nữ đệ tử đang luyện kiếm trên quảng trường kia, người nào so với sư muội của người cũng không hề kém, người lại giữ gìn nàng ta như vậy làm chi?” Bạch Hổ lắc lắc đuôi, liếc mắt nhìn dáng người uyển chuyển của những nữ đệ tử đang luyện kiếm trên quảng trường.
Diệp Vân cười cười, không nói gì.
Đột nhiên, một cơn gió thổi qua quảng trường, quần áo của những nữ đệ tử đang luyện kiếm trên quảng trường đều bị thổi lật lên, lật lên đến tận đùi, lộ ra từng mảnh cảnh xuân. Khắp nơi vang lên tiếng kêu sợ hãi, những nữ đệ tử luyện kiếm đều vội vàng giữ váy che lại. Bạch Hổ híp mắt thỏa mãn nhìn cảnh trước mắt.
“Bạch Hổ!” Diệp Vân vừa bực lại vừa buồn cười quát lớn. Có thể làm được chuyện như vậy ngoại trừ sắc Bạch Hổ bên cạnh mình, còn ai vào đây nữa?
Bạch Hổ lật người một cái, tiếp tục phơi nắng.
Một ngày nhàn nhã, Diệp Vân cứ như vậy mà phơi nắng qua một ngày. Bóng tối phủ xuống, Diệp Vân ở trong phòng nhìn những bí tịch lấy từ chỗ Tiếu Khinh Trần về, Bạch Hổ thì co rúc ở trên gối đầu của Diệp Vân híp mắt.
Diệp Vân mắt nhìn sách, tay lại vươn ra lấy táo trên bàn, nhưng lại không thấy đâu. Diệp Vân lại vươn tay ra xa hơn sờ sờ, nhưng cũng không có. Sau đó, trong phòng phát ra thanh âm ực ực, hiển nhiên là có người đang ăn táo. Diệp Vân chợt ngẩng đầu, mới phát hiện Thanh Long phiên bản mini đang ngồi trên cửa sổ thỏa mãn gặm trái táo vừa trộm được từ trên bàn.
“Thanh Long? !” Diệp Vân kinh hô, “Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Thanh Long quay đầu nhìn nhìn Diệp Vân, sau đó lại hự hự gặm trái táo, không nỡ bỏ để nói chuyện.
“Lúc nên nói chuyện lại không nói lời nào, lúc không nên nói lại nói ra một đống lời vô ích!” Bạch Hổ hiển nhiên cũng đã thấy Thanh Long, hừ lạnh một tiếng khinh bỉ nói.
Diệp Vân nhíu mày, Thanh Long ở chỗ này, cũng có nghĩa là chủ nhân của Thanh Long – Lạc Tâm Hồn cũng ở nơi đây. Hắn lại dám chạy tới Thanh Sơn, cái tên ngu ngốc kia tới làm gì? Diệp Vân nghĩ nghĩ, ôm lấy Thanh Long đang ăn đến bất diệc nhạc hồ chạy ra cửa, hòa vào bóng đêm tối tăm. Bạch Hổ bất đắc dĩ vỗ cánh bay theo phía sau.
Phía sau núi, Diệp Vân mang theo Thanh Long đi tới trong đình, liền thấy Lạc Tâm Hồn đang nhóm lửa nướng thịt thì hết chỗ nói rồi.
“Muốn cay hay là không cay?” Lạc Tâm Hồn vẻ mặt nghiêm túc nướng thịt, rắc thêm một chút gia vị lên thịt, vừa rắc vừa hỏi.
“Ngươi!” Diệp Vân chán nản, đem Thanh Long đang gặm táo ném cho Lạc Tâm Hồn, “Ngươi là người của Vạn Cổ Quật, ngươi có biết ngươi ở chỗ này sẽ rất nguy hiểm hay không?”
“Ngươi là đang lo lắng cho ta sao?” Lạc Tâm Hồn lật thịt nướng trong tay, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân nhàn nhạt cười cười.
“Coi như ta chưa nói gì”. Diệp Vân giật giật khóe miệng.
“Chỗ nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất”. Lạc Tâm Hồn cắn thịt, tùy ý trả lời.
“Hừ! Vậy ngươi ở nơi này chờ an toàn đi”. Diệp Vân xoay người mang theo Bạch Hổ chuẩn bị rời đi.
“Tối mai mang theo bầu rượu tới đây !” Lạc Tâm Hồn ở phía sau Diệp Vân thản nhiên nói.
“Mang cái đầu ngươi”. Diệp Vân hừ lạnh một tiếng, bước nhanh rời đi. Mình không đi tìm đệ tử Thanh Sơn đến vây bắt hắn đã là tốt lắm rồi, lại còn dám nói điều kiện với cả mình nữa.
“Mang tới rồi ta sẽ cho ngươi biết là kẻ nào tập kích sư muội ngươi”. Lạc Tâm Hồn ném ra một câu, làm cho Diệp Vân dừng chân lại, chợt quay đầu lại, nhìn Lạc Tâm Hồn.
“Là ai? !” Diệp Vân vội vàng hỏi, “Vật kia có phải vẫn còn ở Thanh Sơn hay không?”
“Muốn biết?” Khuôn mặt yêu nghiệt kia của Lạc Tâm Hồn lại lộ ra một nụ cười yêu mị, “Giờ này ngày mai hãy mang một bầu rượu tới đây”. Diệp Vân chán nản, xoay người đi nhanh rời khỏi. Tên nam nhân đáng chết này! Diệp Vân quay lại phòng mình, trước khi đi ngủ lại nghiến răng nghiến lợi, tên xú nam nhân kia lại lấy điều này ra để dụ mình.
“Vô sỉ”. Diệp Vân hầm hừ mắng một câu.
“Kỳ thực, chủ nhân à, hắn và người rất giống nhau”. Bạch Hổ nhỏ giọng nói thầm câu, “Ở phương diện vô sỉ ấy”.
“Ngươi!” Diệp Vân tóm lấy cái đuôi của Bạch Hổ sau đó vứt nó xuống cuối giường.
Vào buổi tối đầu tiên, Diệp Vân có chút tức giận mang theo bầu rượu cùng Bạch Hổ đi tới sau núi, liền thấy Lạc Tâm Hồn đang ngồi trong đình hóng gió.
“Này”. Diệp Vân không khách khí hô một tiếng, Lạc Tâm Hồn nghiêng đầu, Diệp Vân ném bầu rượu cho hắn, “Hiện tại ngươi có thể nói rồi chứ, là ai tập kích sư muội ta?”.
Lạc Tâm Hồn mở bình rượu ra, uống một ngụm. Sau đó mới chậm rãi nói: “Đó là một nữ nhân, à, không đúng, là một nữ ma tộc”.
“Cái gì? !” Diệp Vân kinh hãi con ngươi phóng đại, ma tộc? Ma tộc? ! Căn cứ theo sổ sách ghi chép, ma tộc biến mất đã lâu.
“Ngươi không tin?” Lạc Tâm Hồn nhìn Diệp Vân nhàn nhạt mỉm cười.
“Ta tin!” Diệp Vân lập tức khôi phục lại vẻ mặt như thường, trầm giọng nói, “Ta tin. Tất cả đều có thể. Vậy ngươi có thấy được dáng vẻ của ma tộc kia hay không?”
Lạc Tâm Hồn nghiêng đầu nhìn nhìn Diệp Vân, không nói gì.
Diệp Vân trong lòng căm tức, ánh mắt trêu chọc kia của Lạc Tâm Hồn hình như lại muốn đưa ra điều kiện gì khác. Tên vô sỉ!
“Không thấy được”. Ai ngờ, Lạc Tâm Hồn lại thẳng thắn nói không biết.
“Vậy thì tạm biệt”.Diệp Vân lại càng thẳng thắn, xoay người liền mang theo Bạch Hổ rời đi.
Lạc Tâm Hồn nhìn theo bóng lưng Diệp Vân, khóe miệng gợi lên một độ cong nhợt nhạt.
Diệp Vân đi trên đường quay về, tức tối đá hòn đá dưới chân. Nàng có cảm giác như mình đang bị đùa bỡn vậy, một chút tin tức hữu dụng đều không thu được.
Bỗng nhiên Bạch Hổ hắt hơi thật to một cái, đến nỗi cổ Diệp Vân toàn là nước miếng của nó.
“Bạch Hổ!” Diệp Vân tức giận tóm Bạch Hổ kéo xuống.
“Chủ nhân, cái mùi vị chán ghét kia lại tới nữa tồi, a, còn càng ngày càng gần, đang ở gần đây”. Bạch Hổ ở trong tay Diệp Vân la hét.
“Bạch Hổ, ngươi là đồ ngu ngốc! Đó chính là mùi của ma tộc. Ngươi thậm chí ngay cả mùi này cũng không nhớ nữa rồi, ngươi là Bạch Hổ hay là heo vậy hả? Ngươi ngủ lâu như vậy, đầu óc cũng vì ngủ mà hỏng rồi sao?” Lúc này, tiếng nói Thanh Long bỗng nhiên vang lên đến đây, sau đó Thanh Long bay tới dừng lại trên vai Diệp Vân, tiếp tục lải nhải, “Chủ nhân có rượu uống, ở trong đình một mình uống rượu. Ta không có táo để ăn, Tiểu Vân Vân ngươi thật là thiên vị nha. Ta cũng muốn, cho ta táo đi”.

“Mùi của ma tộc? ! Ngươi nói cái gì?” Diệp Vân kích động tóm lấy Thanh Long trên vai mình kéo ra trước mặt hỏi.
“Đúng rồi, chủ nhân, ta nhớ ra rồi, đó là mùi của ma tộc. Thật là thúi! Đang ở gần đây”. Bạch Hổ dùng chân trước của mình ôm lấy cái mũi.
“Ở đâu?” Diệp Vân bất chợt ngẩng đầu nhìn xung quanh một lượt, nhưng mà tất cả xung quanh đều thật yên tĩnh
“Ở bên kia”. Thanh Long đưa chân chỉ vào bên trái rừng trúc, “Tìm được cho ta nhiều táo nha” .
“Được, mau, chúng ta đi”. Diệp Vân buông Thanh Long ra, để cho Thanh Long bay phía trước dẫn đường. Thanh Long vừa nghe thấy Diệp Vân đồng ý thưởng táo, dốc toàn lực bay về phía bên trái rừng, Diệp Vân cùng Bạch Hổ bám chặt theo phía sau.
“Tại kia, tại kia”. Thanh Long dùng ý thức kêu lên trong đầu Diệp Vân.
Diệp Vân nhíu mày, trong lòng có chút hoảng sợ. Đã thấy được, một bóng đen bên rừng trúc kia cực kỳ rõ ràng, nhưng lại không hề cảm thấy chút hơi thở nào của đối phương, hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của đối phương!
“Tiểu Vân Vân, ta giúp ngươi bắt hắn, cho ta thêm mười trái táo được không?” Thanh Long lại mở miệng mặc cả phần thưởng. “Thành”. Diệp Vân nghe vậy đương nhiên là đồng ý ngay.
Bóng đen kia ngồi xổm trên mặt đất không biết đang làm cái gì, hình như cũng không cảm nhận được Diệp Vân đang đến.
Diệp Vân đứng tại chỗ, ngưng thần nhìn bóng đen kia, tập trung tinh lực, đem linh khí quanh người hóa thành dây thừng, lặng yên không một tiếng động bay về phía bóng đen kia. Muốn bắt sống!
Thanh Long cùng Bạch Hổ cũng chia ra hai bên trái phải lặng lẽ tiến về phía bóng đen kia.
Tất cả đều nín thở tiến hành. Trên bầu trời, một đám mây đen kéo qua che đi mất ánh trăng, khắp nơi trở nên âm u.
Ngay lúc linh khí của Diệp Vân sắp tiếp xúc với bóng đen kia, bóng đen kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, bất chợt nhảy mạnh sang một bên.
“Chạy đi đâu!” Thanh Long nhe nanh múa vuốt xông tới, trong lòng chỉ có một ý niệm, tuyệt đối không thể để tên ma tộc này chạy mất. Đây chính là một đống táo lớn ngon lành nha.
Bóng đen kia hình như không ngờ tới lại có thần thú Thanh Long xuất hiện, sau khi hơi ngẩn ra, lập tức muốn chạy về phía bên phải, bên phải Bạch Hổ cũng nhe răng trợn mắt xông tới.
“Hừ!” Bóng đen hừ lạnh một tiếng, mau chóng lao về phía trước. Quả nhiên là tiếng của nữ .
Diệp Vân không nói hai lời, bay nhanh đuổi theo. Tuyệt đối không thể để ả ta chạy thoát!
Bóng đen kia chạy như điên, lại không hề phát ra một tiếng thở dốc, cứ chạy thẳng một đường tới rừng trúc bên cạnh. Bạch Hổ có tốc độ nhanh nhất, đuổi đến phía trước bóng đen kia ngăn cản đường chạy của ả.
“A, lại còn mang thêm cái khăn che mặt. Chẳng lẽ ngươi là ma tộc ngoại tộc, quá xấu không dám gặp ai?” Trong ấn tượng của Bạch Hổ nữ tử ma tộc xinh đẹp nhưng lại vô cùng ngoan độc.
“Muốn chết!” Cô gái áo đen che mặt kia hừ lạnh một tiếng liền vung roi quất tới. Bạch Hổ nhẹ nhàng tránh khỏi, chém một phong nhận về phía ả, bóng đen kia vội vàng nhảy ra, tránh né công kích của Bạch Hổ.
Lúc này Diệp Vân cùng Thanh Long cũng đều chạy tới nơi.
Hắc y nữ tử hiển nhiên nóng nảy, chỉ là một Diệp Vân thôi đã quá sức rồi, không ngờ lại còn xuất hiện thêm hai thần thú nữa!
“Trái táo của ta!” Thanh Long hô to một tiếng, một cột nước mang theo linh khí từ trong miệng nó phun ra, sắc bén đánh úp về phía cô gái áo đen kia. Cô gái áo kìa hừ lạnh một tiếng, nhẹ nhàng xoay người chuẩn bị tránh né, ai ngờ, cột nước kia giống như là có mắt vậy, bỗng dưng chuyển hướng thành đường vòng đánh trúng cô gái áo đen kia.
Cô ta kêu rên một tiếng, có thể thấy bị thương không nhẹ. Thanh Long vì thức ăn ngon của mình, thật đúng là đem toàn bộ sức lực bú sữa đánh ra. Bạch Hổ thấy vậy cũng không bỏ qua cơ hội này, một đòn phong nhận mãnh liệt hơn đánh tới.
“Xoẹt” một tiếng, là tiếng phong nhận xé rách quần áo.
Máu, từ trên vai cô gái áo đen kia chảy ra.
Máu của ma tộc cũng là màu đỏ? Diệp Vân lập tức dùng linh khí hóa thành dây thừng trói cô ta lại, khiến cô ta không thể nào mà cử động được nữa.
Bạch Hổ tiến lên dùng một chân lột chiếc khăn che mặt của cô ta ra, lộ ra bộ mặt thật của ả.
Diệp Vân kinh sợ, người trước mắt đây chính là một nữ đệ tử của Thanh Sơn, cùng một sư phó với Phương Thúy Nhi, là đệ tử Đông Đường. Diệp Vân biết nàng ta bởi vì hôm đó khi Phương Thúy Nhi quay về, người chờ Phương Thúy Nhi ở cửa chính là cô gái này. Mơ hồ nghe thấy nàng ta gọi Phương sư muội. Nàng ta lại là ma tộc? Làm sao có thể?
Nhưng sự thực lại xảy ra trước mắt. Lúc này, đôi mắt cô ta biến thành màu đỏ tươi, móng tay màu đen mà thon dài vô cùng sắc bén.
“Ngươi! Lại là ma tộc! Là ngươi tập kích Phi Nhi”. Diệp Vân chất vấn.
“Ai bảo cô ta thấy được thứ không nên thấy”. Ả ta lạnh lùng cười rộ lên, “Con tiện nhân Phương Thúy Nhi kia cũng vậy, còn muốn giúp ngươi truy tìm đầu mối, ngu xuẩn như vậy, chết chưa hết tội!”
Ánh mắt Diệp Vân chợt băng lãnh, sợi dây thừng từ linh khí càng buộc chặt cô ta lại, từ từ xiết chặt da thịt của cô ta, máu tươi chảy đầm đìa.
“Vậy thì ngươi nhất định phải chết”. Bạch Hổ quơ chân hừ lạnh.
“Hừ, không cần các ngươi phải bẩn tay”. Bỗng trên mặt ả ta lộ ra một nụ cười quỷ dị, Diệp Vân trong lòng thầm kêu không ổn, bỗng nhiên cả người cô ta co giật, sau đó không nhúc nhích nữa.
Bạch Hổ nhìn nhìn, vươn chân thăm dò hơi thở của cô ta, sau đó lắc lắc đầu: “Chết rồi”.
Diệp Vân nhíu mày thu hồi dây thừng linh khí, nhưng trong lòng thì nghi hoặc. Rốt cuộc cô ta ẩn núp vào Thanh Sơn đã bao lâu rồi, lại là ma tộc gì. Ẩn núp vào Thanh Sơn vì cái gì? Vốn định làm gì và đang làm gì?
“Đáng ghét”. Diệp Vân nhìn thi thể cô ta thầm mắng một câu, lại để cho cô ta tự sát như vậy, không có được một tia đầu mối. Chỉ biết là một điều, Phi Nhi cùng phương Thúy nhi đều do cô ta tập kích. Nhưng mà sư phó đã nói không phải là do một người làm, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì đây? Diệp Vân trăm mối ngờ vực không giải được.
“Tiểu Vân Vân, táo của ta đâu, táo”. Thanh Long bay vòng vòng quanh Diệp Vân, nhắc nhở đến táo của mình. Diệp Vân lấy ra một đống táo trong túi đựng đồ ném cho Thanh Long. Thanh Long vươn bốn móng vuốt của mình ra bắt lấy, trên lưng lại cẩn thận chở một đống, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí quay về chỗ Lạc Tâm Hồn. Diệp Vân nhíu mày móc Truyền Âm Phù ra, gọi thẳng Thanh Dịch tới đây.
Ngày hôm sau, đám mây đen vẫn bao phủ Thanh Sơn liền biến mất, chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng.
Vu Ti Ti đệ tử ở Đông Đường hóa ra chính là ma tộc biến mất đã lâu, sát hại đệ tử Phương Thúy Nhi ở Đông Đường, tập kích đệ tử Sở Phi Nhi ở Bắc Đường. Sau bị Diệp Vân cùng thần thú Bạch Hổ bắt được liền tự sát.
Sự tình được giải quyết, ở Thanh Sơn, danh vọng của Diệp Vân lại vàng được đề cao. Chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão đều tán thơởng, đặc biệt thanh Dịch lão đầu, đuôi đều sắp vểnh lên trời, nếu như ông ấy thực sự có đuôi.
Ánh mặt trời tươi đẹp chiếu khắp Thanh Sơn, Diệp Vân ngồi trong đình phía sau núi Bắc Đường, trông về phương xa trước mặt. Trong đôi mắt sâu thẳm mà thâm thúy.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Lạc Tâm Hồn cũng nhìn về phía trước nhàn nhạt hỏi một câu.
“Ta có cảm giác như mọi chuyện không hề đơn giản như vậy”. Diệp Vân thở thật dài ra một hơi, chẳng biết tại sao, trong lòng không hiểu, lại muốn nói chuyện với nam nhân này một chút.
“Đương nhiên, ma tộc kia tới Thanh Sơn vì cái gì, không ai biết”. Lạc Tâm Hồn tùy ý nói một câu. Diệp Vân không nói gì, ở trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có sự khác lạ ở chỗ nào đó, nhưng cụ thể là cái gì, lại lại không nói ra được.
Trong mật thất của Thanh Sơn, chưởng môn cùng mấy vị trưởng lão ngồi xếp bằng ở trên đệm cói, vẻ mặt đều là nghiêm túc đến đáng sợ.
“Ma tộc lại có dấu hiệu tro tàn cháy lại”. Thanh Phồn nhíu mày.
“Mơ tưởng!” Thanh Xuyên quát lớn một tiếng, vẫn là tính tình nóng nảy như vậy
“Tăng mạnh đệ tử thủ vệ đi tuần tra đi. Phái ra nhiều đệ tử chú ý một chút”. Thanh Tùng cũng nhăn chặt chân mày.
Trong mật thất, không khí vô cùng nặng nề, nhưng mà, mọi người bên ngoài không ai biết được.
Trong tiểu đình phía sau núi, Diệp Vân vẫn còn đang suy nghĩ.
“Chủ nhân! Có yêu khí!” Bỗng nhiên, Bạch Hổ đột nhiên xoay người nhìn chằm chằm vách núi phía trước. Diệp Vân cũng cảm thấy, quay đầu nhìn về phía vách đá, yêu khí truyền đến từ phía đó. Mặc dù kẻ đó đã cố gắng áp chế, nhưng vẫn có mùi yêu khí nhàn nhạt
“Hóa ra là một con hồ ly”. Lạc Tâm Hồn vẻ mặt không chút biểu cảm nói.
Ngay sau đó, một bóng người màu trắng nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt mọi người. Mạc Ly? ! Diệp Vân kinh ngạc nhìn con hồ ly tinh tuyệt mỹ đột nhiên xuất hiện tại Thanh Sơn – Mạc Ly. Trình Lạc Y đâu? Sao không cùng một chỗ với hắn?
Đến đây tình mình ôn chuyện sao? Diệp Vân vội phủ định cách suy nghĩ hoang đường này. Trình Lạc Y không ở cùng một chỗ với Mạc Ly, mà vẻ mặt Mạc Ly lạnh như băng. Diệp Vân trong lòng dâng lên một nỗi bất an. Trình Lạc Y đã xảy ra chuyện.