Thiên Ma

Chương 46: Chuyện Giữa Nữ Nhân



Edit : Hà Đoàn
Thanh Dịch cùng Thanh Phồn liếc nhìn nhau một cái, lập tức đầu giống như cái trống bỏi: “Không được, không được, đồ đệ của ta còn nhỏ, còn chưa đủ mười tám tuổi đâu”.
Lần này, hai lão đầu này lần đầu tiên thống nhất ý kiến như vậy. Hai người cùng lúc nói ra lời như vậy sau đó lại nhìn nhau một cái, hừ lạnh một tiếng quay ngoắt đầu sang một bên.
Chưởng môn Thanh Giản nhìn cử động như đứa nhỏ của hai người kia bất đắc dĩ nở nụ cười, lúc này mới sâu sắc nói: “Cũng không phải bắt bọn họ thành thân ngay. Cùng Hương Sơn cốc thông gia cũng không phải là chuyện xấu gì. Hai người này cũng là đệ tử xuất chúng nhất của Hương Sơn cốc. Đính hôn trước cũng được. Huống chi còn phải chờ Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong trở về rồi mới quyết định tiếp được. Cũng chưa chắc bọn họ đã đồng ý”. Chưởng môn Thanh Giản trong lòng hiểu rõ, hành động lần này của Hương Sơn cốc chưởng môn, một là bởi vì Diệp Vân thu phục Bạch Hổ, thực lực của Thanh Sơn cũng được đề cao. Còn điều thứ hai
Hương Sơn cốc mặc dù cũng là một trong năm môn phái tu hành lớn nhất, nhưng mà tất cả đều là nữ tử, nữ tử xinh đẹp lại càng không thiếu. Tự nhiên đưa tới một số kẻ xấu ham muốn. Lôi kéo một Thanh Sơn thực lực vững mạnh như lúc này làm chỗ dựa cũng là cử chỉ sáng suốt.
Thanh Dịch cùng Thanh Phồn nhíu mày nghĩ nghĩ, chưởng môn nói quả thật cũng có đạo lý. Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong là đệ tử xuất chúng nhất của Thanh Sơn, mà hai vị nữ đệ tử vừa rồi lại là đệ tử xuất chúng nhất của Hương Sơn cốc, nếu quả thật có đám hỏi cũng là Thanh Sơn chiếm tiện nghi. Bởi vì nếu như thực sự thành thân thì là hai nữ đệ tử kia gả qua đây, mà không phải là đệ tử của mình tới cửa ở rể. Bởi vì Hương Sơn cốc chưa bao giờ cho phép nam nhân đi vào. Chưởng môn Hương Sơn cốc mời Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong đến đó để du ngoạn chẳng qua cũng chỉ là ngụy trang, đến cũng chỉ có thể đi dạo phía ngoài Hương Sơn cốc mà thôi. Nghĩ tới đây, Thanh Dịch cùng Thanh Phồn đang nhíu chặt mày thoáng giãn ra.
“Vậy chờ bọn hắn quay về rồi lại thương nghị đi”. Thanh Dịch cùng Thanh Phồn hiếm khi lại có cùng ý kiến như vậy.

Mà Bạch Tố Trinh cùng Cảnh Nhược Lan lúc này dưới sự dẫn đường của đệ tử Thanh Sơn đi tới khu dành cho khách của Thanh Sơn. Dọc theo đường đi, Cảnh Nhược Lan hiếu kỳ đánh giá mọi thứ xung quanh, khi đi tới quảng trường, Cảnh Nhược Lan mở to mắt nhìn năm cây cột to lớn trên quảng trường kia. Lúc trước khi đi ngang qua quảng trường cũng rất tò mò về công dụng của những cây cột này, hiện tại rốt cuộc cũng có thể hỏi.
“Vị sư huynh này, xin hỏi mấy cây cột lớn đó có tác dụng gì vậy?” Cảnh Nhược Lan hiếu kỳ mà lễ phép hỏi.
Vị đệ tử Thanh Sơn đi phía trước xoay người lại, xin lỗi gãi gãi đầu nói: “Này ~~ Thật ngại quá, kỳ thực ta cũng không biết. Ta chỉ biết là mấy cây cột này đã có từ rất lâu đời rồi”.
“Nha, như vậy a”. Cảnh Nhược Lan có chút thất vọng ‘a’ một tiếng, nhưng trong lòng lại càng thêm hiếu kỳ về mấy cây cột có niên đại lâu như vậy, dùng để làm cái gì vậy a?
Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng ‘khụ’ một tiếng, ý bảo Cảnh Nhược Lan không thất lễ như vậy. Cảnh Nhược Lan lặng lẽ thè lưỡi, không lên tiếng nữa. Dáng vẻ khả ái dễ thương này khiến vị đệ tử Thanh Sơn kia trong lòng nhộn nhạo một hồi. Hai vị sư muội này thực đúng là đang yêu xinh đẹp, không biết đệ tử khác của Hương Sơn cốc có phải đều là khiến người khác yêu thích như vậy hay không.
“Vị sư huynh này, sư muội ta thất lễ, thật ngại ngùng”. Bạch Tố Trinh nhàn nhạt cười cười, khẽ gật đầu xin lỗi.
Đệ tử Thanh Sơn mặt hơi đỏ lên vội lắc đầu lại xua tay: “Không, không, chuyện này. Hai vị sư muội đi bên này mời”.
Ba người một đường bước vào khiến không ít đệ tử Thanh Sơn nhìn theo, đơn giản là vì đệ tử Hương Sơn cốc ăn mặc khác hoàn toàn với đệ tử Thanh Sơn. Đệ tử Thanh Sơn thường thường đều mặc màu trắng, chính thống mà nghiêm túc. Hai nữ đệ tử Hương Sơn cốc lại mặc quần áo màu hồng phấn, tất nhiên là gây chú ý.
Đi xa, không có người nhìn thấy Bạch Tố Trinh dư quang nơi khóe mắt quét về phía mấy cây cột to lớn kia, đáy mắt mang theo điểm thâm trầm mà sâu xa.
“Cái kia, sư huynh, ta muốn hỏi Diệp Vân – Diệp sư huynh ở nơi này sao?” Cảnh Nhược Lan do dự thật lâu, liếc liếc Bạch Tố Trinh bên cạnh vẫn mở miệng hỏi người mà nàng muốn gặp nhất khi tới Thanh Sơn.
Thật bất ngờ là, lần này Bạch Tố Trinh lại không có mở miệng răn dạy Cảnh Nhược Lan, mà là cũng quay đầu lại xem vị đệ tử Thanh Sơn này sẽ nói cái gì.
“A, Diệp sư đệ ở Bắc đường”. Đệ tử Thanh Sơn trong lòng nổi lên một chút thất vọng, thì ra các nàng đến Thanh Sơn là để tìm vị đệ tử xuất chúng – Diệp Vân a, vậy thì mình một chút cơ hội cũng không còn rồi. Mà vị đệ tử này cũng không hề hay biết chuyện Diệp Vân cùng Đoàn Dật Phong bị đưa đi tu luyện.
“Oa, vậy Bạch Hổ cũng ở đó sao?” Cảnh Nhược Lan có chút thất thố hoan hô lên.
“Này

” Đệ tử Thanh Sơn có chút khó xử, chưởng môn muốn hắn đưa các nàng đến nhà khách.
“Vị sư huynh này, chúng ta chỉ là muốn đi gặp ân nhân cứu mạng của chúng ta mà thôi. Làm ơn, sư huynh, chúng ta đến gặp mặt là được rồi”. Cảnh Nhược Lan năn nỉ .
Đệ tử Thanh Sơn nhìn khuôn mặt như hoa của Cảnh Nhược Lan kia, khống chế không được mà khẽ gật đầu.
“Thật tốt quá, cám ơn vị sư huynh này “. Cảnh Nhược Lan cao hứng vỗ tay một cái. Lại nhận được ánh mắt trách cứ của Bạch Tố Trinh liếc tới. Cảnh Nhược Lan cũng lập tức không có lên tiếng nói thêm gì nữa. Trong lòng cũng có chút ảo não vì hành vi của mình. Sư phó vẫn luôn nói nàng lỗ mãng, cần phải học hỏi sự ổn trọng mà khéo léo của Bạch sư tỷ.
Đệ tử Thanh Sơn kia dẫn Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh đi đến Bắc Đường.
Trên quảng trường của Bắc Đường, Sở Phi Nhi đang chán muốn chết tay cầm cành liễu vẽ trái vẽ phải loạn trên mặt đất, hai mắt si ngốc nhìn cành cây, dáng vẻ nặng nề tâm sự.
“Sở sư muội ~~” Đệ tử Thanh Sơn kia mở miệng gọi.
Sở Phi Nhi vẫn không có động tĩnh, vẫn đang giày vò cành cây trong tay.
“Sở sư muội!” Đệ tử Thanh Sơn kia cao giọng hơn một chút, khiến Sở Phi Nhi giật mình làm rơi cành cây trong tay.
“A? Lâm sư huynh, huynh có chuyện gì a?” Sở Phi Nhi có chút giận dữ ném cành cây trong tay đứng lên, “Huynh dọa chết người”.
“Ta đã gọi rồi mà muội vẫn không có phản ứng nên mới lớn tiếng chứ sao”. Đệ tử Thanh Sơn họ Lâm kia có chút oan ức nói.
“Thật là”. Sở Phi Nhi bĩu môi, “Chuyện gì a? Huynh ở Nam Đường lại chạy tới đây làm gì?”
“A, Diệp sư đệ ở đâu rồi?” Lâm sư huynh lại đáp phi sở vấn.
* Đáp phi sở vấn : hỏi một đằng trả lời một nẻo.

Sở Phi Nhi lúc này mới chú ý tới hai cô gái xa lạ đứng phía sau Lâm sư huynh.
“Tìm sư huynh của ta làm cái gì?” Sở Phi Nhi lạnh mặt hờ hững hỏi. Nữ tính trời sinh đối với nữ nhân đều có địch ý Lâm sư huynh cũng cảm thấy. Hắn ha hả cười gượng hai tiếng nói, “Hai vị sư muội này là đệ tử của Hương Sơn cốc, cố ý tìm đến Diệp sư đệ “.
“Sư huynh của ta không có đây”. Sở Phi Nhi tức giận đáp một câu sau đó xoay người muốn đi. Vốn dĩ sư huynh cũng không có ở đây, vừa vặn đã qua năm ngày, ngày mai sư huynh mới trở về.
“Chờ một chút. Ngươi nói không ở là không ở sao? Chúng ta tìm Diệp sư huynh, cũng không phải tìm ngươi”. Cảnh Nhược Lan nhìn dáng vẻ kia của Sở Phi Nhi cũng tức giận vô cùng, liền không khách khí lên tiếng chống đối.
“Ta nói không ở là không ở. Mời các ngươi quay về đi”. Sở Phi Nhi vừa nghe, trong lòng càng nổi giận. Quả nhiên, hai nữ nhân này chính là vì sư huynh mình mà tới đây! Hừ! Tưởng bở a, sư huynh là của mình, tuyệt đối sẽ không để cho nữ nhân khác tiếp cận huynh ấy.
Lâm sư huynh khó xử nhìn hai bên nữ tử nặng mùi thuốc súng, yếu ớt nói: “Sở sư muội, các nàng ấy là khách từ Hương Sơn cốc tới chơi, sư phó đã dặn dò phải chú ý cho tốt”.
“Ta nói sư huynh không ở đây, sư phó đã phái đi làm nhiệm vụ rồi, không tin thì các ngươi tự vào mà tìm”. Sở Phi Nhi tức giận rống lên, xoay người chạy đi.
Cảnh Nhược Lan vô cùng tức giận, đến nỗi khuôn mặt đỏ hồng lên. Bạch Tố Trinh thản nhiên nói: “Xem ra Diệp sư huynh thực sự không ở đây, hôm khác chúng ta lại tới là được. Vị sư huynh này, thực sự là đã làm phiền huynh rồi”.
“Không có việc gì, không có việc gì. Chúng ta đi đến nhà khách đi”. Lâm sư huynh thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội dẫn Cảnh Nhược Lan cùng Bạch Tố Trinh xoay người rời đi. Trong lòng cũng có chút cảm khái, kỳ thực, được nhiều người hâm mộ cũng không phải là chuyện tốt a.
Bóng đêm phủ xuống, Thanh Sơn dần dần yên lặng lại. Vào buổi tối ngoại trừ đệ tử tuần tra của Thanh Sơn thì những người khác không được ra ngoài đi dạo.
Trên quảng trường to như vậy không hề có một bóng người, yên tĩnh một cách khác thường.
Bỗng nhiên, một bóng tối đen giống như âm hồn lặng lẽ xuất hiện bên cạnh một cây cột trụ trên quảng trường.