"Chư vị." Tạ Tuyết Thần chậm rãi mở miệng, âm thanh huyên náo xung quanh im bặt: "Mấy ngày nay đã làm phiền chư vị chưởng môn, trưởng lão lo lắng, bên trong còn có sự tình, mời vào trong bàn bạc."
Ngũ phái tiên minh, địa vị chí tôn thuộc về tông chủ Tạ Tuyết Thần, dưới Tạ Tuyết Thần là môn chủ ngũ phái, nhưng trên thực tế, môn chủ thường lao tâm với sự vụ môn phái, không thường xuyên tu luyện, nên không phải là người mạnh nhất trong tông môn, người mạnh nhất trong tông môn, chính là các đại trưởng lão. Mỗi tông môn đều có trưởng lão riêng, người được công nhận là trưởng lão, mới có thể tham dự hội nghị tiên minh cùng môn chủ nhà mình. Năm vị trưởng lão được xưng là Ngũ lão tiên minh, trước khi Tạ Tuyết Thần vào Vạn Tiên Trận, đã nói sắp xếp của mình cho ngũ lão tiên minh và ngũ đại môn chủ biết. Tạ Tuyết Thần gặp biến cố trong trận, ngũ lão tiên minh và các môn chủ cũng rất nhanh vào thành Ủng Tuyết nghị sự.
"Sau bảy ngày Tông chủ vào trận, đến giờ mà vẫn chưa ra, bọn ta liền biết khác thường, lập tức vào trận điều tra, phát hiện vết tích đánh nhau kịch liệt trong mắt trận, nghi là trúng bẫy của ma tộc, bởi vậy đã bố trí tâm phúc của môn phái lục soát liên tiếp mấy ngày ở gần Vạn Tiên Trận Lưỡng Giới Sơn, cũng phái người âm thầm xâm nhập vào Ma giới, nhưng Ma giới thủ vệ nghiêm ngặt vô cùng, đến nay vẫn chưa thành công."
Người nói chuyện chính là cung chủ cung Bích Tiêu, Phó Uyên Đình. Phó Uyên Đình nhìn như hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo nho nhã anh tuấn, làm người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tuổi thật đã hơn trăm, nhưng tôn giả pháp tướng có thuật trú nhan, người chú trọng bề ngoài, cho dù bảy tám trăm tuổi cũng có thể như mười tám đôi mươi, người không chú trọng, vẫn dùng bộ dáng bảy tám chục tuổi để lộ diện.
Ví dụ như hành giả chùa Huyền Thiên.
Tu sĩ chùa Huyền Thiên xưng là hành giả, bọn họ tự mở cửu khiếu liền bắt đầu con đường khổ hạnh, một bên tu thân, một bên tu tâm thiền, nguyên thần đặc biệt mạnh mẽ và thuần khiết, nhưng bề ngoài lại xấu xí, phần lớn đều khoác áo gai màu xám, cạo trọc, dáng người khô gầy.
Lúc Tạ Tuyết Thần xảy ra chuyện, chưởng môn tôn giả Nhất Niệm của chùa Thiên Huyền và tôn giả Pháp Giám của ngũ lão tiên minh cùng chạy đến. Tôn giả Pháp Giám tuổi năm trăm, nhìn như dần già đi, cực kỳ đức cao vọng trọng trong tiên minh, hắn giống Tạ Tuyết Thần, đều là người say mê tu đạo, hai trăm năm trước đã truyền chức chưởng môn cho đệ tử. Đám người đang ngồi nghị luận ầm ĩ, hắn lại cúi mắt không nói, tựa như đang nhập định.
Khuôn mặt Tôn giả Nhất Niệm từ bi, mỉm cười nói: "Tạ tông chủ có thể bình an trở về, không biết hôm đó trong Vạn Tiên Trận, đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người đều ngưng mắt nhìn Tạ Tuyết Thần.
"Ma tôn ra tay bày thiên la địa võng trong Vạn Tiên Trận, ta bị trọng thương nên bị bắt, chịu cực hình bảy ngày trong Dung Uyên, ba ngày trước mới may mắn thoát ra." Giọng nói Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt, biến chuyện cực kì hung hiểm thành chuyện nhỏ con.
"Dung Uyên!" Đám người nghe vậy lộ ra vẻ kinh ngạc: "Dung Uyên chính là nơi đại khủ ng bố, nghe đồn là nơi chôn hài cốt đọa thần, hung lệ vô cùng, ngay cả Ma tôn cũng không dám ở lâu."
Tạ Tuyết Thần thụ hình bảy ngày trong Dung Uyên mà vẫn không chết, chuyện này so với ma tộc phục kích Tạ Tuyết Thần trong Vạn Tiên Trận còn khiến người khác khó tin hơn.
Nhưng không ai cảm thấy Tạ Tuyết Thần đang nói dối, có lẽ bởi vì Tạ Tuyết Thần biểu có quá nhiều thần tích, đến mức bọn hắn cảm thấy nếu là Tạ Tuyết Thần, thì chuyện gì cũng có thể.
"Thiết hạ mai phục trong Vạn Tiên Trận, ngoại trừ Ma tôn, còn có tam ma thần và Đại Tế Ti, nhưng hiện giờ bọn chúng đều bị ta đánh cho trọng thương, đang bế quan dưỡng thương. Ma giới nhìn thì đề phòng nghiêm ngặt, kì thực bên trong lại không còn ai." Tạ Tuyết Thần nói.
Tạ Tuyết Thần nói một câu, đám người sau khi hết khiếp sợ, lại thấy hơi choáng.
Một người một kiếm, tựa hồ san bằng cả Ma giới, bản thân lại vẹn toàn rời khỏi Ma giới- Ma tôn là đang muốn mai phục Tạ Tuyết Thần, hay là đang giúp Tạ Tuyết Thần luyện kiếm?
Khoé môi cốc chủ Kính Hoa Cốc Tố Ngưng Chân cay nghiệt cười lạnh: "Tông chủ giết thật hay!"
Tất cả mọi người có thể nghe ra hận ý trong lời của Tố Ngưng Chân. Tố Ngưng Chân ngày thường thanh tao nhã nhặn, chừng ba mươi tuổi, nhưng đệ tử trong cốc e ngại nàng là bởi người này tính cách cực đoan, hỉ nộ vô thường, thống hận ma tộc, nhất là bán yêu, khuôn mặt nàng nghiêm túc, hai gò má thon gầy, nói năng thận trọng còn lộ thêm mấy phần cay nghiệt.
Tố Ngưng Chân chắp tay với Tạ Tuyết Thần, hành lễ nói: "Ta có một việc muốn báo với tông chủ, chuyện này có liên quan đến dị động của Ma giới. Hôm qua ta nhận được truyền âm của đệ tử trong môn, nói gặp một nữ tử ma tộc ngoài thành Kiêu, công pháp kỳ quỷ cao cường, hẳn là địa vị không thấp trong ma tộc. Tông chủ đã từng thân nhập ma tộc, không biết đã từng giao đấu với người này chưa?"
Tạ Tuyết Thần lập tức hiểu, ý trong miệng Tố Ngưng Chân, là Mộ Huyền Linh, người báo tin chỉ có thể là Cao Thu Mân.
Hắn thản nhiên nói: "Chưa từng."
Một tiếng cười ha hả, đám người quay đầu nhìn lại, liền bắt gặp một tu sĩ dáng vẻ hào sảng mặc áo xanh ngồi thiền trên ghế, tay cầm hồ lô rượu lười biếng nói: "Với công phu mèo cào của đệ tử Kính Hoa Cốc, có ai mà công pháp không cao? Nhìn mèo tưởng hổ."
"Hà Tiễn Ngã!" Tố Ngưng Chân giận dữ, phất trần trong tay vung về phía đối phương, những sợi tơ mảnh lập tức hóa thành kim chân bén nhọn mạnh mẽ, tựa sét đánh lôi đình tấn công về phía Hà Tiễn Ngã.
Hà Tiễn Ngã cười lạnh một tiếng, phun một ngụm rượu ngon trong miệng về phía trước, linh khí dồi dào hóa thành bức tường vô hình, khi hai luồng linh lực va chạm giữa không trung, sức công phá của khí tức lật đổ cả bàn trà bình hoa.
"Đại đạo từ bi!" Một giọng nói như chuông lớn vang vọng không trung, trấn áp hai luồng linh lực đang giằng co.
Tố Ngưng Chân cả kinh, thu tay về thế công, hướng về phía người lên tiếng nói: "Pháp Giám tôn giả, Hà Tiễn Ngã sỉ nhục Kính Hoa Cốc ta, ta không thể không ra tay."
Cùng là pháp tướng, Pháp Giám tôn giả nhiều hơn mấy trăm năm tu vi so với Hà Tiễn Ngã, huống chi đối phương là người đức cao vọng trọng, Hà Tiễn Ngã cũng không thể không cho đối phương mấy phần tôn trọng. Hắn đặt bầu rượu xuống, mỉm cười nói: "Pháp Giám tôn giả đã lên tiếng, ta cũng không nói sự thật gì thêm nữa."
Tố Ngưng Chân không xuất thủ, nhưng gân xanh trên mu bàn tay đã biểu lộ sự tức giận của nàng.
Hà Tiễn Ngã là đảo chủ đảo Linh Sư, đảo Linh Sư và Kính Hoa Cốc vốn là hai tông môn không liên quan đến nhau, bởi đảo Linh Sư ở tận ngoài Đông Hải xa xôi. Nhưng đảo Linh Sư là tông môn khác biệt nhất, tất cả những người trong tông môn ở đảo Linh Sư đều am hiểu về nuôi dưỡng linh thú, ở trên đảo người và yêu chung sống hòa bình, nên có không ít nhân tộc kết duyên với yêu tộc, sinh hạ bán yêu. Tố Ngưng Chân cho rằng hành động này là nghịch ý trời, không hợp quy củ của Giám Yêu Ti, nhiều lần gián ngôn với tiên minh, yêu cầu đảo Linh Sư thay đổi phong tục này.
Đảo chủ đảo Linh Sư Hà Tiễn Ngã vốn là tu sĩ nhàn hạ không theo quy củ, ngày thường hắn một bộ phong lưu tuấn mỹ, lại thường xuyên nửa tỉnh nửa say, dáng vẻ hào sảng không bị trói buộc, không có bộ dáng của người đứng đầu một chút nào. Tố Ngưng Chân mười phần căm hận tính tình này, nhiều lần kiến nghị lên tiên minh, lạnh lùng liếc nhìn hắn, mang theo sự mỉa mai, Hà Tiễn Ngã nghe nửa lỗ tai, cười một tiếng, nói: "Liên quan gì đến ngươi!"
Tố Ngưng Chân thân là người đứng đầu một môn, chưa từng bị sủ nhục như thế, từ đó liền kết thù oán. Nhưng chuyện khiến hai người trở mặt, là một đệ tử Kính Hoa Cốc và Hồ yêu đảo Linh Sư yêu nhau, Tố Ngưng Chân lấy lí do Hồ yêu không có lương yêu chứng, tự tay giết Hồ yêu kia, trục xuất đệ tử Kính Hoa Cốc đó. Hà Tiễn Ngã từ trước đến nay lười nhác không quan tâm việc gì, lần đầu tiên nổi cơn thịnh nộ đánh một trận với Tố Ngưng Chân, Tố Ngưng Chân không địch lại, lui giữ Kính Hoa Cốc, Hà Tiễn Ngã còn đốt mười mẫu vườn thuốc của Kính Hoa Cốc, từ đây hai phái như nước với lửa, không đội trời chung.
Có thể đè ép được hai người này, cũng chỉ có Tạ Tuyết Thần và Pháp Giám tôn giả.
Pháp Giám tôn giả không nhìn về phía hai người đang chiến tranh lạnh, mà đưa ánh mắt về phía Tạ Tuyết Thần trên cao tọa, chậm rãi nói: "Thần khiếu của tông chủ, bị thương rồi sao?"
Đám người nghe vậy chấn kinh, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.
Pháp Giám tôn giả nói: "Lão phu không cố tình thăm dò tông chủ, chỉ là vừa nãy lão phu dùng Đề Hồ Hi Thanh áp lại hai vị môn chủ, linh lực kích động, thần khiếu sẽ tự bộc phát để hộ thể, nhưng linh lực trên người tông chủ không hề dao động."
Đám người nín thở nhìn Tạ Tuyết Thần, người ngồi ngay ngắn bên trên, khuôn mặt bình tĩnh mà đạm mạc, ấn đường điểm màu son đỏ càng khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn thêm thu hút, đôi mắt phượng thu hết sắc mặt và tâm tư của mọi người vào trong, lát sau mới nghe hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng không gợn sóng nói: "Ta dùng độc môn công pháp khôi phục thực lực, rời khỏi Dung Uyên, nên trong vòng mười ngày, thần khiếu sẽ bị phong bế."
Hi sinh vài ngày để đổi lấy công lực nhất thời, loại công pháp này cũng không hiếm lạ, đám người lập tức chấp thuận lời giải thích này, thậm chí cảm thấy rất hợp lý.
Không sai, kể cả Tạ Tuyết Thần, cũng không thể không thương không tật mà ra khỏi Ma Giới được.
"Tông chủ còn bao lâu mới khôi phục được thần khiếu?" Pháp Giám tôn giả hỏi.
Tạ Tuyết Thần trả lời: "Bảy ngày. Trong vòng bảy ngày này, làm phiền chư vị tiếp tục ở lại thành Ủng Tuyết."
Đám người hai mặt nhìn nhau. Mặc dù Tạ Tuyết Thần tạm thời mất linh lực, nhưng cũng không đến mức cần bốn môn phái bảo vệ chứ nhỉ?
Tạ Tuyết Thần nhìn thấu suy nghĩ của đám người, chậm rãi nói: "Trong vòng bảy ngày, xin chư vị tìm ra, gian tế ma tộc ở trong các ngươi.".
||||| Truyện đề cử: Tình Anh Duyên Em |||||
Lại một tiếng sấm khác.
Tạ Tuyết Thần không để ý đến việc cục đá mình ném xuống này sẽ gây ra bao nhiêu sóng gió, hắn nghe nhịp tim của tất cả mọi người, không bỏ qua một tia dị thường nào.
Pháp tướng tôn giả, có thể cảm nhận được người khác nhìn trộm, bởi vậy nếu hắn không nói rõ, sẽ không có ai dám nhìn trộm khí tức của hắn, cũng sẽ không có ai biết thần khiếu của hắn đang bị phong bế, mất hết pháp lực. Nhưng Hà Tiễn Ngã chọc giận Tố Ngưng Chân, hai người động thủ, bị Pháp Giám trấn áp, linh lực tỏa ra, chấn động cả sảnh đường, lúc này, khác thường của Tạ Tuyết Thần liền rơi vào ánh mắt của người ngoài.
Là Hà Tiễn Ngã cố tình bốc lên chiến hỏa, hay là Tố Ngưng Chân xuất thủ đầu tiên, hay là Pháp Giám tôn giả đang ngồi đằng kia?
Mộ Huyền Linh sánh vai cùng Nam Tư Nguyệt đi trên đường tại thành Ủng Tuyết, một thiếu nữ có dung mạo tuyệt mỹ, một công tử tuấn tú thanh nhã, tướng mạo và khí chất của hai người khác hoàn toàn người thành Ủng Tuyết, dẫn đến việc người đi đường liên tục dò xét.