Mộ Huyền Linh đột nhiên ý thức được khoảng cách hai người hơi gần, nàng lùi lại một bước, kéo dài khoảng cách với đối phương, cảnh giác quan sát nam tử tước mặt.
Người này nhìn chừng hai mươi tuổi, cao ráo thon gầy, diện mạo tuấn tú, đôi mắt trong sáng, tràn ngập ý cười dịu dàng. Hắn đứng ngược với ánh nắng, cả người toát lên một vầng ánh sáng, cho dù là người ghét ánh nắng, cũng không nhịn được mà sinh lòng ấm áp gần gũi.
Sáng như trăng sáng, đẹp như hoa lan.
Mộ Hyền Linh có chút lay động, lát sau mới trả lời: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Hắn chẳng những chỉ cần một lần đã phá được trận, còn mười phần tự tin, cứ như hắn là người bày trận vậy.
Nam tử khẽ vuốt cằm, mỉm cười nói: "Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt."
Mộ Huyền Linh hết kinh ngạc, lại đến giật mình.
Khó trách.. Khó trách hắn tự tin như vậy..
Linh Lung Già này, là do hắn sáng tạo.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang, Nam Tư Nguyệt.
Lúc ở Ma giới, nàng đã nghe qua tên hắn.
Nghe nói hắn thông minh tuyệt đỉnh, có một không hai.
Nghe nói y thuật của hắn là tuyệt thế, người đời gọi là Dược vương.
Nghe nói hắn thanh liêm tuấn mỹ, dung mạo như thần.
Ai nhắc tới hắn cũng sẽ tán thưởng không thôi, sau đó thở dài một tiếng.
Bởi vì hắn trời sinh thập khiếu, thiên tư hơn người, so với Tạ Tuyết Thần không phân cao thấp.
Nhưng mà bây giờ, hắn chỉ là một tên phế nhân, một người què.
Tiên Minh vốn có bảy đại tông môn, ngoại trừ năm đại tông môn hiện giờ, còn có Minh Nguyệt sơn trang bị diệt môn và Uẩn Tú sơn trang.
Trang chủ Uẩn Tú sơn trang đời trước là chiến thần tiếng tăm lừng lẫy, Nam Vô Cữu. Nam Vô Cữu lấy giết lập đạo, cả đời trảm yêu trừ ma vô số, được người trong thiên hạ kính ngưỡng. Nhưng Uẩn Tú sơn trang không chỉ có mỗi niềm kiêu hãnh là chiến thần Nam Vô Cữu, còn có người được gọi là thần đồng Nam Tư Nguyệt.
Trời sinh nhân tộc thất khiếu, ba tuổi tu luyện, bảy tuổi mở hai khiếu âm dương. Dương khiếu ở huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu, âm khiếu ở bụng. Sau khi mở hai khiếu âm dương, tu luyện đến mười tuổi, tham gia tuyển chọn của các đại tông môn, để thử mở thần khiếu. Người có thể mở cửu khiếu trên thế gian, mười vạn chỉ có một. Người có thể mở thần khiếu, trăm vạn chỉ có một. Tư chất vượt bậc trên thế gian, trời sinh thập khiếu, được xem là thần nhân chuyển thế.
Mấy trăm năm nay, chỉ có hai người. Một là Tạ Tuyết Thần, hai là Nam Tư Nguyệt.
Nam Tư Nguyệt từ nhỏ thông minh hơn người, đã thấy là không quên, bất kể học cái gì, cũng chỉ cần một lần. Khi Uẩn Tú sơn trang xếp cuối cùng trong bảy đại tông môn, tất cả mọi người đều cho rằng, Nam Tư Nguyệt là hi vọng chấn hưng của Uẩn Tú sơn trang.
Chỉ tiếc, năm Nam Tư Nguyệt mười tuổi, vì Nam Vô Cữu gây thù chuốc oán quá nhiều, bị yêu ma trả thù, bắt cóc Nam Tư Nguyệt. Năm mười tuổi, Nam Tư Nguyệt chịu đủ tra tấn, cuối cùng mới được Nam Vô Cữu cứu về. Tiếc rằng cứu được một mạng, nhưng đã trở thành phế nhân. Ma tộc lấy pháp thủ cực độc phá hai khiếu âm dương của Nam Tư Nguyệt, dùng xiềng xích của ma tộc buộc chân phải, khiến tam khiếu không thể phục hồi, chân phải bị ma khí xâm nhập cũng khó mà chữa khỏi.
Tam khiếu bị hủy, thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ trong một đêm trở thành người đáng thương được cả thiên hạ đồng cảm, Nam Vô Cữu phát điên trắng cả đầu, cuối cùng không làm được gì. Mấy năm sau, Nam Vô Cữu bệnh chết, một mình Nam Tư Nguyệt nhỏ tuổi yếu ớt chống đỡ cả Uẩn Tú sơn trang. Nghe nói hắn vẫn là thiếu niên vô cùng thông minh, tinh thông y thuật, trận pháp, cơ quan, thậm chí kinh thương, âm luật, tính toán, bởi vậy mà Uẩn Tú sơn trang không hề suy yếu, quá khứ đi vào dĩ vãng. Chỉ là trang chủ dẫn đầu tông môn mà không thể tu đạo, thì sẽ không được ở trong Tiên Minh nữa. Bởi vậy mà dù hiện tại thế lực của Uẩn Tú sơn trang không tầm thường, nhưng cũng chỉ là đệ nhất đại môn phái thế tục, không được xét vào trong ngũ phái Tiên Minh.
Mộ Huyền Linh nghe sự tình của Nam Vô Cữu và Nam Tư Nguyệt, Uẩn Tú sơn trang cách đây không xa, nhưng nàng không nghĩ tới, Nam Tư Nguyệt bị yêu ma làm hại, sẽ nguyện ý trợ giúp yêu ma.
"Nam công tử, ngưỡng mộ đại danh đã lâu." Mộ Huyền Linh lui về sau một bước, chiếc áo choàng đen phủ kín thân thể. Nàng cũng không biết tại sao mình lại kiêng kị một phàm nhân, dù thanh danh Nam Tư Nguyệt có lớn, nhưng vẫn chỉ là một người bình thường không thể tu đạo, không thể uy hiếp đến nàng.
Nam Tư Nguyệt nhận ra sự đề phòng của Mộ Huyền Linh đối với hắn chỉ có tăng chứ không giảm, hắn không để tâm cười cười, nhìn về phía A Bảo trên vai Mộ Huyền Linh.
"A Bảo, qua đây."
Hắn vươn tay, A Bảo kêu một tiếng rồi nhảy sang lòng bàn tay hắn. Tú Tú vội vàng lại gần, lo lắng nói: "Nam công tử, A Bảo không sao chứ?"
"Bị kinh sợ chút thôi." Nam Tư Nguyệt trả A Bảo lại cho Tú Tú, nhìn về phía Mộ Huyền Linh: "Không biết cô nương xưng hô thế nào?"
Ánh mắt Mộ Huyền Linh lóe lên, nói: "Ta họ Mộ."
Nam Tư Nguyệt hỏi: "Thủy Mộc trạm thanh hoa?"
Mộ Huyền Linh dừng một chút, mới nói: "Triều Mộ tối tương tư."
"Thiên nhai minh nguyệt mới, triều mộ tối tương tư." Giọng nói Nam Tư Nguyệt hiền hậu nhẹ nhàng chậm rãi, hắn đọc bài thơ này, thật sự rất êm tai, nhưng lại có chút buồn.
"Rất ít khi nghe qua họ này, chắc là tự mình lấy họ." Nam Tư Nguyệt nói.
Nàng không rõ cha mẹ, danh tự đều là sư phụ lấy cho. Có thể người đời không biết, nhưng người trước mặt chắc chắn biết, Huyền Linh, là một loại cây ở Ma giới, toàn thân đen nhánh, cứng như sắt, nở hoa trắng ngần. Cánh hoa Huyền Linh trắng mịn, nhìn tưởng mềm mại, thực chất lại là ngọc thạch, hình dáng như chiếc chuông treo trên cành, khi có gió nhẹ lướt qua, sẽ phát ra tiếng chuông leng keng. Âm thanh Huyền Linh có thể khiến hồn xiêu phách lạc, thường dùng để luyện chế pháp khí, pháp khí trên mắt cá chân Mộ Huyền Linh cũng từ hoa Huyền Linh luyện chế thành.