Thiên Lôi Nào Có Ý Gì Xấu Chứ

Chương 4: Đỗ Bắc Vọng

Cảnh tượng có chút xấu hổ.

Đỗ Thánh Lan cười gượng một tiếng, buông tay Cố Nhai Mộc, xuống giường mở cửa sổ hóng gió thì đột nhiên đói bụng. Hắn đã sớm qua Tích Cốc Kỳ, nhưng nụ vị giác vẫn còn, khác nhau ở chỗ có muốn ăn hay không thôi.

Tay nghề đầu bếp của nhà trọ này là hạng nhất, nguyên liệu nấu ăn được lựa chọn tỉ mỉ, có hiệu quả tẩm bổ thân thể hoặc bổ khí an thần. Trừ những thứ đó ra, thực khách cũng có thể tự mang theo nguyên liệu nấu ăn, thậm chí gọi món không có trên thực đơn cũng được, chỉ cần thêm tiền là được.

Trên lầu một, Đỗ Thánh Lan đang vui vẻ ăn thức ăn, Cố Nhai Mộc nhìn hắn như nhìn sinh vật lạ: “Nhớ mẹ đến mức gặm chân gà, ngươi đúng là có một không hai.”

Đỗ Thánh Lan nhớ lại hồi ức lúc nãy nắm chặt móng rồng, móng vuốt ngân long bên ngoài phủ một lớp vảy mỏng, bên trên dường như có hoa văn cổ xưa nào đó, rực rỡ như một món tác phẩm nghệ thuật. Không biết thần tiên trên trời có cơ hội ăn được gan rồng tủy phượng không?

Cổ họng Đỗ Thánh Lan khẽ cử động, Cố Nhai Mộc híp mắt đầy nguy hiểm: “Đang nghĩ gì đấy?”

Đỗ Thánh Lan bĩu môi, trừ phi hắn chán sống mới nói ra sự thật.

Một đám người áo tơi đi ngang qua, có hai người bước vào nhà trọ. Bên hông người mặc áo tơi đeo cùng một loại đại đao, không hề giống người đến trấn Thạch Hoài tìm luyện khí sư.

“Vị đạo hữu này, bọn họ nhìn hơi kỳ lạ nhỉ.” Đỗ Thánh Lan cầm rượu ngồi vào một bàn khác: “Gặp nhau tức là có duyên, ta mời mọi người uống một chén.”

Cố Nhai Mộc mắt mở trừng trừng nhìn người trước mắt nhanh như chớp chạy đến bàn của người ta. Y nhớ buổi sáng Đỗ Thánh Lan cũng đột nhiên gia nhập vào dòng người xếp hàng dài dằng dặc kia, cùng rất nhiều tu sĩ than thở. Y phải thừa nhận rằng về mặt xã giao, Đỗ Thánh Lan rất giỏi.

Da mặt dày ác chiến.

“Có lẽ là tổ chức nào đó tiếp nhận giải thưởng.”

Hai tu sĩ ngồi bàn bên cạnh không từ chối nhiệt tình của Đỗ Thánh Lan, nhanh chóng bắt chuyện.

“Nhìn dáng vẻ của họ chắc là đúng rồi, Trảm Nguyệt Sơn treo giải thưởng ngàn vạn linh thạch tìm kiếm Đỗ Thánh Lan, không quan tâm sống chết, cuối cùng hình như là Tuyệt Sát Điện nhận mối làm ăn này.”

Tuyệt Sát Điện là tổ chức sát thủ nổi tiếng, có người nói có tu sĩ Độ Kiếp Kỳ trấn thủ, còn có tin đồn điện chủ Tuyệt Sát Điện đến từ tứ đại gia tộc, dù sao thì tu sĩ Độ Kiếp Kỳ hiện nay chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Đỗ Thánh Lan thực hiện đủ chức trách của người nhiều chuyện, hạ giọng nói: “Chỉ dựa vào bọn họ có thể đối phó với Đỗ Thánh Lan sao? Dẫu sao Đỗ Thánh Lan cũng là thiếu niên thiên kiêu, kinh diễm tuyệt thế…”

Cố Nhai Mộc ngồi bàn bên cạnh uống một hớp, nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu.

“Việc này thì không rõ lắm.” Đang giữa hè nhưng người nói chuyện lại cảm thấy toàn thân lạnh run: “Nhưng ai vào Tuyệt Sát Điện đều phải nộp một tia linh hồn cho điện chủ, có lẽ đây là cách thức liên lạc đặc thù giữa đôi bên.”

Sau đôi câu trò chuyện, Đỗ Thánh Lan quay lại chỗ ngồi.

“Tuyệt Sát Điện chia thành sứ giả và môn đồ. Sứ giả mặc áo tơi, tu luyện một môn bí pháp chú thuật.” Cố Nhai Mộc nói: “Lúc cần thiết sứ giả sẽ đốt cháy thần hồn thi triển chú thuật, để mục tiêu bị dính hơi thở nguyền rủa. Cho dù trốn ở đâu, cuối cùng mục tiêu cũng sẽ bị Tuyệt Sát điện chủ tìm được.”

Đỗ Thánh Lan vô cùng kinh ngạc: “Tuyệt mật cỡ này mà ngươi cũng biết?”

Đỗ Thánh Lan ở Trảm Nguyệt Sơn tu hành nhiều năm, lúc đó đa số chỉ đi tuyệt địa bí cảnh, không có tiếp xúc với Tuyệt Sát Điện, hiểu biết về nó rất ít.

Đối mặt với con cháu của đại thế lực, tổ chức này vẫn khá kiêng kỵ.

Cố Nhai Mộc: “Ta từng hứng thú với cái bí thuật kia, đặc biệt nghiên cứu qua. Thuật nguyền rủa này chỉ là ngụy trang, chẳng qua là luyện sứ giả thành dược nhân đặc biệt. Tuyệt Sát Điện nuôi không ít tiểu yêu hồ điệp, có sở trường định vị mục tiêu bị nhiễm hơi thở dược nhân.”

“…..”

Đỗ Thánh Lan lặng lẽ gặm hết nửa cái chân gà còn dư, mím môi một cái, cuối cùng cũng hiểu câu nói ‘Hắn hiểu rõ một số pháp thuật cấm kỵ’ của Thiên Cơ đạo nhân không phải là lời nói suông.

Sau khi ăn xong, Đỗ Thánh Lan lau tay, tâm huyết dâng trào kiểm tra Long bác học: “Đoán xem ta muốn đi đâu nhất?”

“Trảm Nguyệt Sơn.”

Đỗ Thánh Lan nửa cười nửa không: “Ngươi thấy ta bị điên rồi à?”

“Hung thủ rất thích trở lại hiện trường gây án, thưởng thức kiệt tác của mình.”

Đỗ Thánh Lan ngắt ấn đường, hiện trường gây án cái gì chứ, rõ ràng là cùng đường bí lối. Chỉ có thể dựa vào sức mạnh của con rồng này, hắn mới có cơ hội thoát khỏi Trảm Nguyệt Sơn, thoát khỏi kế hoạch của Trúc Mặc.

Sau khi ăn xong, Đỗ Thánh Lan lén lút lấy ra một lá bùa đưa tin: “Ta đi liên lạc với nội gián ở Đỗ gia, lấy chút đồ.”

Cố Nhai Mộc ngồi tại chỗ, không có theo sau.

Sau một lúc lâu, Đỗ Thánh Lan trở về: “Đi, đến đạo trường Kim Ô.” Đạo trường Kim Ô cách Trảm Nguyệt Sơn không quá xa, là một thế lực dựa vào Trảm Nguyệt Sơn.

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan, ánh mắt như muốn nói quả nhiên ngươi muốn đến hiện trường gây án.

Đỗ Thánh Lan thanh toán tiền, sau đó giải thích: “Lúc nãy nghe đạo hữu bàn bên cạnh nói mấy ngày nữa ở đó có trò hay để xem.”

Ngoại trừ đoạt xá, Cố Nhai Mộc rất ít hứng thú với những chuyện khác, mỗi ngày xuất sắc diễn vai vệ sĩ, thực lực mạnh, ít nói. Vì lý do an toàn, bọn họ chọn một con đường nhỏ xa xôi, hẻo lánh quanh co.

Cố Nhai Mộc là người rất thích hưởng thụ, mua hai con sư tử Tuyết Hoa kéo xe. Xe thú kéo vững vàng bay nhanh trên đường nhỏ, trong xe có giường nhỏ rộng rãi. Mấy năm nay Đỗ Thánh Lan luôn không ngừng tu luyện, nhưng hôm nay có hơi lười biếng, di chứng chân khí bạo động vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hắn tựa trên nệm mềm, cảm thấy buồn ngủ.

Trước kia khi chạy trốn, không biết ác long bay một cái xa bao nhiêu vạn dặm. Thân rồng có thể cưỡi mây đạp gió một ngày mấy trăm ngàn dặm, cho dù sư tử Tuyết Hoa phi nhanh hơn nữa cũng không bằng 1% của rồng. Cộng thêm đường xa khúc khuỷu, chạy ba bốn ngày đường mới nhìn thấy đỉnh núi Trảm Nguyệt Sơn ở xa xa.

Qua thêm nửa ngày nữa, con đường này dần dần náo nhiệt, thỉnh thoảng tình cờ gặp xe thú kéo, Cố Nhai Mộc hoài nghi có phải mình bị phát hiện tung tích hay không, nhưng mà mãi cho đến đạo trường Kim Ô, hai người vẫn không bị tập kích âm thầm.

Bên trong xe, Đỗ Thánh Lan vén rèm lên, nhìn đâu đâu cũng thấy tu sĩ. Dường như bọn họ đã tới trễ, chỉ có thể chen chúc ở sườn dốc ngoài cùng.

Cố Nhai Mộc nhìn Đỗ Thánh Lan một cái, hắn thành thật nói: “Đỗ Bắc Vọng sắp độ kiếp.”

Khi Đỗ Thánh Lan lẻn vào thác nước Long Tuyền dưới mặt đất, Cố Nhai Mộc từng hỏi hắn với thiên phú như vậy, vì sao Đỗ gia bỏ rơi hắn như giày rách, lúc đó hắn đã trả lời là ‘Đã có một vị kỳ lân tử’.

Mẹ của Đỗ Bắc Vọng cũng đến từ tứ đại gia tộc, lại là dòng chính, địa vị trong tộc rất cao.

Cố Nhai Mộc hỏi: “Hắn độ kiếp gì?”

“Hóa thần.”

Lúc này Cố Nhai Mộc mới có chút phản ứng: “Ta nhớ ngươi nói thiên phú của hắn thấp hơn ngươi.”

Đỗ Thánh Lan thiên tài tuyệt thế, chưa đến hai mươi đã tu thành nguyên anh, đây là chuyện trước nay chưa từng có.”

Đỗ Thánh Lan: “Đỗ Bắc Vọng lớn hơn ta bảy tuổi.”

Nhưng giữa nguyên anh và hóa thần là một khoảng cách lớn, chưa đầy ba mươi tuổi hóa thần, trong lịch sử đại lục Cửu Xuyên cũng không có mấy người. Nếu lần này có thể độ kiếp thành công, Đỗ Bắc Vọng sẽ chắc chắn là người thừa kế gia tộc tương lai của Đỗ gia.

Hôm nay có không ít tu sĩ đến đây, còn mang theo tiểu bối tới, để bọn tiểu bối có nhận thức về thiên kiếp.

“Hai vị, mấy huynh đệ chúng ta tới trễ, phiền nhường chỗ.”

Đỗ Thánh Lan che giấu hơi thở nên người ngoài nhìn vào chỉ cho rằng hắn chưa tới Kim Đan Kỳ. Cố Nhai Mộc cho người khác cảm giác mới đến Kim Đan Kỳ, trong đoàn người kia có một tên nguyên anh nên hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh.

Vênh váo quen rồi khó tránh khỏi đá trúng ván sắt, Cố Nhai Mộc thuấn di đến bên cạnh đối phương, tên nguyên anh dẫn đầu muốn phản ứng thì đã bị bóp gãy mấy cái xương sườn.

Đôi mắt gã run rẩy vì sợ hãi, Cố Nhai Mộc rất muốn hủy luôn đan điền của gã ta nhưng vì bị nhiều người chú ý, cuối cùng y nương tay, lạnh lùng lui đến phía sau Đỗ Thánh Lan.

Đỗ Thánh Lan giả vờ kinh ngạc: “Cố gia gia thật lợi hại.”

“…..”

Mọi người xung quanh dời mắt đi, lặng lẽ đứng cách xa bọn họ một chút, xem ra là lão quái vật nào đó giả trang thành thanh niên, dẫn con cháu đi nâng cao kiến thức.

Tuổi tác của Cố Nhai Mộc dư sức làm tổ tông của Đỗ Thánh Lan, y không so đo tiếng xưng hô này, trái lại nhìn về nơi xa xăm, khóe miệng khẽ cong lên như nhìn thấy chuyện thú vị.

Qua không bao lâu, có người la lên: “Trúc Mặc tới!”

Đạo trường Kim Ô cách Trảm Nguyệt Sơn gần như vậy, bản thân là thế lực phụ thuộc, trưởng lão dòng chính ủng hộ Đỗ Bắc Vọng hôm nay đều tới hộ đạo, Trúc Mặc không xuất hiện cũng khó ăn nói.

Thanh y trường kiếm, xung quanh Trúc Mặc luôn tỏa ra hơi thở hoang vu, khiến người ngoài kính nể nhưng không dám đến gần.

Trúc Mặc ngự không mà đến, dường như cảm nhận được cái gì đó nên dừng lại giữa không trung, nghiêng người nhìn đám đông.

Mọi người không hiểu đang xảy ra chuyện gì, Đỗ Thánh Lan khó tránh có chút khẩn trương. Cổ tay đột nhiên bị cầm lấy, Cố Nhai Mộc bình thản nói: “Đừng cuống.” Tay áo rộng lớn che giấu một cái móng vuốt rồng nắm lấy cổ tay trắng trẻo.

Đỗ Thánh Lan lại muốn ăn chân gà rồi, sao còn cảm thấy khẩn trương được nữa. Hắn bất đắc dĩ nói: “Tại sao lại dùng móng vuốt?” Cố Nhai Mộc lạnh tanh: “Ta không muốn lại bị người khác nắm tay gọi mẹ.”

Lời nói bình tĩnh, hàm ý muốn giết người.

Đỗ Thánh Lan chột dạ sờ mũi.

Trúc Mặc đột nhiên dừng giữa không trung làm không ít người cảm thấy kỳ lạ, nhưng rất nhanh sau đó gã tiếp tục bay tới, đến gần Đỗ Bắc Vọng. Trúc Mặc không thu liễm hơi thở trên người làm Đỗ Bắc Vọng cảm nhận được áp lực mãnh liệt, căn bản không thở nổi, gương mặt tuấn tú hơi trắng bệch.

Trưởng lão Đỗ gia muốn xua tan cổ hơi thở này, trái lại bị nó áp chế.

Dường như trong lúc đó, không gian bị xé toạc, một bóng người mơ hồ ngưng thành thực thể: “Trúc huynh hà tất phải trêu chọc một tiểu bối?”

Chỉ sau dăm ba câu, áp lực trên người tiêu tán thành mây khói, Đỗ Bắc Vọng thở phào nhẹ nhõm, nhìn trưởng bối ở trước mặt mà trong lòng rối ren. Một khi Đỗ Thanh Quang hồi tâm chuyển ý, chức gia chủ sẽ rơi vào tay Đỗ Thánh Lan, đó mới là con ruột của ông ta, cái gọi là tranh giành người thừa kế chỉ là một ý nghĩ của đối phương.

Nhưng đối mặt với trưởng tộc đương nhiệm thì cho dù là trưởng lão ủng hộ hắn hay là mẹ hắn cũng không dám làm ra chuyện gì thừa thãi.

Ở Đỗ gia, Đỗ Thanh Quang có quyền uy ai cũng có thể thấy rõ.

Trên sườn núi xa xa, Cố Nhai Mộc nhìn thoáng qua bên cạnh, lúc trước Đỗ Thánh Lan nhìn thấy Trúc Mặc thì còn có chút bất ổn, nhưng bây giờ ngay chút hơi thở cũng không để lộ.

Y hỏi một câu đầy xấu xa: “Chẳng lẽ Đỗ Bắc Vọng mới là con ruột của cha ngươi?”

Đỗ Thánh Lan không trả lời.

Cố Nhai Mộc lại càng xấu xa hỏi: “Đang nghĩ gì?”

“Nghĩ tương lai làm thế nào g.iết chết lão già này.”

‘Lão già này’ trong miệng Đỗ Thánh Lan, thật ra bề ngoài không liên quan tới chữ ‘lão’. Nhìn ngoại hình, tuổi tác của Đỗ Thanh Quang không chênh lệch Đỗ Bắc Vọng bao nhiêu, vẻ mặt ôn hòa như một thư sinh chốn phàm trần.

Chỉ có đôi mắt kia đầy tang thương, khóe mắt có nếp nhăn khiến người ta không thể đoán được người lòng dạ thâm sâu cỡ nào.

“Người trêu chọc là Đỗ huynh mới đúng.” Trúc Mặc bình tĩnh đáp: “Đỗ gia chiếm cả một vùng phía nam, vậy mà lại cố ý chen chúc ở đạo trường Kim Ô độ kiếp.”

Càng là thiên tài, thiên kiếp lại càng khủng bố.

Nếu Trúc Mặc không đến, thiên kiếp của Đỗ Bắc Vọng đủ để hủy diệt toàn bộ đạo trường Kim Ô.

“Đạo trường Kim Ô có một tấm ngọc bích, là nơi tốt để ngộ đạo sau độ kiếp.”

Hai người không cố che giấu cuộc nói chuyện, người có tu vi cao thâm đều có thể nghe được, lập tức hiểu ra Đỗ gia bị trộm Ngộ Đạo Đan nên mới cố ý làm mất mặt Trúc Mặc.

Có người bắt đầu rút lui trật tự, có người suy nghĩ có nên rời khỏi đây hay không. Lỡ đâu Đỗ Thanh Quang đánh nhau với Trúc Mặc, người nơi này sẽ không tránh được tai ương.

Trên bầu trời xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, bên trong vòng xoáy truyền ra tiếng sấm ầm ầm, đấy là dấu hiệu báo trước thiên kiếp sắp đến.

Đỗ Bắc Vọng đứng tại chỗ, nắm tay siết chặt, hy vọng Đỗ Thanh Quang sẽ không nổi giận vào lúc này.

Không biết có phải tiếng lòng cầu khẩn của hắn có hiệu quả hay không, Đỗ Thanh Quang lui sang một bên: ” Chờ Đỗ Bắc Vọng độ xong thiên kiếp, ta sẽ nói chuyện với Trúc huynh.”

Sau khi hai vị đại năng thối lui, cả một vùng trời tràn ngập kiếp vân, khuếch tán ngàn dặm vẫn không có ý ngừng lại. Tia chớp lấp ló giữa tầng mây, không phóng thẳng xuống mà hội tụ trong khu vực lấy Đỗ Bắc Vọng làm trung tâm.

“Kiếp này…” Tu sĩ đứng gần kinh hãi, trong nhóm bọn họ không thiếu Hóa Thần Kỳ nhưng Hóa Thần Kỳ của bọn họ độ kiếp so với Đỗ Bắc Vọng chỉ là trẻ con.

Bọn họ run rẩy trong lòng, có thể đoán được nếu Đỗ Bắc Vọng thật sự có thể sống sót trong kiếp vân kinh khủng như vậy, tương lai sẽ đưa Đỗ gia lên cao thêm một bậc.

Đỗ Bắc Vọng vẫn không nhúc nhích, hắn sợ hãi, nhưng thứ cảm xúc lấn át lại là phấn khởi.

Mọi người đều nói Đỗ Thánh Lan mới là người hội tụ khí vận, bây giờ xem ra chưa chắc!

Tia chớp đã phá mây ra, không đợi thiên kiếp đánh xuống, hắn quyết đoán chủ động đón nhận.

Đỗ Bắc Vọng tay cầm ngân thương, tóc dài tung bay, cảnh tượng này để lại ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng vô số người.

“Không hổ danh kỳ lân tử của Đỗ gia.” Giờ khắc này, ngay cả lão tổ của một số tiểu gia tộc đều cảm thán.

“Thiên Đạo…” Đỗ Thanh Quang ngẩng đầu, nhưng ông ta không nhìn Đỗ Bắc Vọng mà là cả vùng trời.

Đỗ Thánh Lan cũng đang cảm thán, nhưng cái nhìn của hắn không giống mọi người, hắn đang nhìn lôi điện lượn qua lượn lại trong áng mây, là thiên kiếp hình thành từ vô số lôi điện nhỏ đang đánh xuống như thiên quân vạn mã đang xông pha chiến đấu.

“Lôi kiếp này thật uy mãnh hùng tráng!”