Trong phòng học, sau khi tan trường.
Mọi người đều đã không còn sức để mà diễn tập nữa.
Tần Miên Miên mặc trang phục biểu diễn trông rất xinh đẹp, sau khi quay mấy vòng thì sợ sẽ bị bẩn nên chạy đi thay quần áo, đi tới đi lui, lãng phí rất nhiều thời gian.
Lý Đông chạy nước kiệu một đường, cuốn lên một cơn gió, lao vào lớp: "Đã rõ tình hình bên địch! Lớp bên cạnh đang diễn tập ở khán phòng rồi!"
"Đồng chí Lý Đông, đồng chí có biết lớp bên cạnh diễn vở kịch nào không?"
"Báo cáo! Là Romeo!"
"Úi trời, không ngờ lớp bọn họ lại diễn một vở kịch lãng mạn như vậy."
"Đúng vậy, mình muốn tố cáo bọn họ với giáo viên vì tội tuyên truyền yêu sớm!"
Lý Đông tức giận.
Lớp bọn họ chưa bao giờ xin được vào diễn tập tại khán phòng nên chỉ có thể luyện tập trong lớp như chơi trò gia đình, lúc đông người thì tươi cười giỡn hớt dẫn đến tiến độ chậm.
Lớp bên cạnh đã vào được khán phòng rồi, thật sự rất khó chịu.
Đặc biệt là bọn họ còn diễn "Romeo và Juliet"!
Giận tím người!
Học sinh cấp hai đang trong độ tuổi khao khát tình yêu, thích xem tiểu thuyết ngôn tình, sẽ để ý người nào xinh đẹp, sẽ thích, sẽ chờ mong.
So với vở kịch "Công chúa Bạch Tuyết" thì mọi người thích "Romeo và Juliet" đẹp đẽ huyền ảo hơn, dưới sức ép của vở kịch nổi tiếng này, không khí trong lớp có chút căng thẳng.
Họ cũng muốn đến khán phòng để diễn tập.
Họ không muốn thua cuộc.
Tần Miên Miên thay váy, xõa tóc xuống để Giản Ánh An chải tóc cho mình. Cô chải từ trên xuống dưới, tóc nàng mềm mượt, không cần phải tốn nhiều công sức nên làm rất nhanh.
Giản Ánh An chải xong rồi thì cất lược đi: "Không phải chỉ là khán phòng thôi sao?"
Lớp trường vừa nói xong thì các bạn học bắt đầu kích động, Lý Đông lén lút hỏi: "Trước đó cậu đã đăng ký cho lớp diễn mấy ngày rồi à?"
Giản Ánh An lắc đầu: "Không."
Lý Đông: "..."
Giản Ánh An: "Nhưng có chỗ tập."
Vài ngày sau, một đám người đi đến chỗ tập mà Giản Ánh An nói.
Bọn họ đều trợn mắt nhìn nhà thờ theo phong cách châu Âu trước mặt, nhà thờ được trang trí lộng lẫy, màu sắc gây ấn tượng mạnh, tinh xảo đến từng chi tiết. Lúc nhóm người trẻ tuổi tràn đầy tinh lực này đến, những chú chim bồ câu trắng bay lên, đáp xuống ở bốn phương tám hướng, mở to mắt nhìn họ.
Đây có phải là chỗ tập mà Giản Ánh An đã nhắc tới không?
Chỗ này có thể mượn được hả?
Giản Ánh An: "Ngày thường trong nhà thờ không có người, chúng ta có thể luyện tập ở quảng trường."
Vừa dứt lời, Giang An Ngôn mặc một chiếc váy dài màu đen từ trong nhà thờ đi ra, cô ấy hiện đang ở thời kỳ đỉnh cao, mỗi một động tác đều vô cùng quyến rũ khiến trái tim của các thiếu niên ở đây rung động.
Giang An Ngôn vừa đoạt được giải ảnh hậu nên tràn đầy tự tin, tươi cười đẹp đến nghẹt thở.
Các bạn học ai nấy đều nuốt khan.
Giang An Ngôn: "Em gái, chị mượn được chỗ tập cho em rồi, không định cảm ơn chị một tiếng sao?"
Tần Miên Miên ôm chặt Giản Ánh An: "Chị ấy không phải em gái của chị, chị ấy là chị gái của em."
Giản Ánh An cúi đầu, sờ sờ mái tóc của Tần Miên Miên.
Nhìn các bạn cùng lớp ngơ ngác, Giản Ánh An lạnh lùng nói: "Chúng ta luyện tập đi."
Cơ mà diễn tập "Công chúa Bạch Tuyết" ở đây thì hơi lãng phí...
Thử tưởng tượng bảy chú lùn đứng dưới đài phun nước đi.
"Cô gái này là ai vậy?"
"Cô ấy thật đẹp."
"..."
Giống bảy chú lùn vác cuốc chỗ nào, là bảy quý tộc nhỏ mới đúng.
Lý Đông không còn quan tâm đến việc diễn tập nữa, nàng lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh tự sướng, sau khi chụp đủ chín kiểu thì mới ngẩng đầu, nhìn lên đài phun nước.
Nếu sau này có thể kết hôn ở đây thì tốt quá rồi.
Nói xong, nàng đi tìm xem Giản Ánh An và Tần Miên Miên như thế nào.
Hai người cúi đầu, đọc lời thoại của mình rất nghiêm túc, nhưng chỉ là đang đọc thuộc lòng mà thôi.
Giản Ánh An không có cách nào nghiêm khắc được với Tần Miên Miên.
Vậy nên cô bị Giang An Ngôn nhắc nhở rất nhiều lần...Giản Ánh An gật đầu cho có lệ, sau đó tiếp tục đọc.
"Trên thế gian này không ai được đẹp hơn ta."
Giản Ánh An đọc xong câu này, dừng lại một chút mới đọc tiếp.
"Cô ta thuần khiết, lương thiện giống như thiên sứ vậy."
"Ta phải trừ khử cô ta mới được."
Tần Miên Miên ngồi trên bậc thang, ngửa đầu nhìn Giản Ánh An đang đứng.
Nếu muốn nói là đẹp thì trên thế giới này không có ai đẹp hơn chị ấy, ánh mặt trời chiếu vào khiến cho chị càng thêm ấm áp, quyến rũ và say lòng người.
Chị ấy là Vương hậu xinh đẹp nhất.
Tần Miên Miên bĩu môi, hiện tại thì đã biến thành mẫu hậu rồi.
Nàng nhéo nhéo kịch bản trong tay, không thích tỷ tỷ biến thành Vương hậu chút nào, như thế khiến cho hai người khó ở bên nhau hơn.
Sống lưng Giản Ánh An thẳng tắp, cô nâng tay lên như muốn tuyên bố gì đó, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh thản nhiên.
Ta phải trừ khử cô ta ...Giản Ánh Án lật một trang kịch bản, cười nhạo ý tưởng của vị Vương hậu này.
Không nên làm vậy, vẫn là đặt dưới mí mắt sẽ an toàn hơn.
Ngoại trừ bản thân, sẽ không ai có thể nhìn thấy vẻ đẹp của cô ta——
Giản Ánh An cụp mắt, hàng mi dài của cô tạo thành một vùng bóng tối dưới mắt. Những đốm sáng vờn quanh lấp lánh như tia nắng, thật là đẹp.
"Miên Miên?"
Giản Ánh An nhẹ nhàng gọi một tiếng, Tần Miên Miên tỉnh táo lại, đặt kịch bản lên đùi.
Mẹ kế độc ác gì chứ, đây rõ ràng là tiên nữ đỡ đầu!
Tần Miên Miên: "Khó diễn quá đi ạ."
Giản Ánh An: "Giang An Ngôn cũng nói là em làm được mà."
Giang An Ngôn đang ở một bên chợp mắt nghỉ ngơi: "Khi diễn xuất, nhất định phải quên đi thân phận của đối phương."
Tần Miên Miên: "Em không quên được."
Sao nàng có thể quên mất chị chứ.
Dù sao cũng diễn không xong, Tần Miên Miên dứt khoát quấn lấy Giản Ánh An đi vào trong giáo đường.
Các bạn học khác cũng đang chơi đùa, không một ai nghiêm túc tập luyện cho nên thiếu hai người bọn họ cũng không vấn đề gì.
Hai người lén đi vào giáo đường. Bên trong nhà thờ rất đẹp và hoành tráng, nơi này phần lớn là dùng để tổ chức hôn lễ nên khi bước vào có thể cảm nhận được bầu không khí trang nghiêm.
Trên sàn trải một tấm thảm đỏ dẫn tới bàn thờ Chúa. Bàn thờ Chúa đã chứng kiến cuộc đời của vô số con người.
Tần Miên Miên oa một tiếng: "Chị ơi, nơi này đẹp thật đó."
Giản Ánh An thản nhiên liếc nhìn xung quanh: "Không phải em đã từng tới đây sao?"
Tần Văn cũng kết hôn ở đây, nhưng lúc đó bọn họ còn đang học tiểu học, hơn nữa khi ấy rất đông người, ồn ào.
Hiện tại bên trong nhà thờ rất yên tĩnh. Tần Miên Miên vô thức hạ giọng, sợ làm phiền điều gì đó: "Nhưng bây giờ chỉ có em với chị."
Sau đó nàng nắm tay Giản Ánh An, mạnh dạn đi lên trên thảm đỏ, cẩn trọng bước từng bước về phía trước.
Giản Ánh An còn tưởng rằng nàng sợ bị phát hiện cho đến khi Tần Miên Miên dừng lại trước bàn thờ Chúa.
Hai bên bàn thờ còn trang trí những bông hồng mỏng manh kiều diễm, sắc hoa đỏ rực.
Trong lòng Giản Ánh An nhảy loạn cả lên.
Cô nhìn thấy Tần Miên Miên chắp tay lại, nhắm mắt cầu nguyện, vóc người nhỏ nhắn, hành động rất thận trọng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Tần Miên Miên mở mắt, nhìn thấy Giản Anh An vẫn ở bên cạnh mình: "Chị ơi, sau này chúng ta có đến đây nữa không?"
Hơi thở của Giản Ánh An ngưng trệ, cô nhìn sang chỗ khác như thể đang chạy trốn gì đó.
Cô hơi phản ứng không kịp, có lẽ Miên Miên không phải có ý đó đâu nhỉ, cô thử trả lời: "Không hẳn."
"Chắc là, sẽ đến một nơi đẹp hơn đi."
Không đợi Tần Miên Miên hỏi nơi đẹp hơn kia là ở đâu, Lý Đông đã chạy vào.
Nàng nhìn hai người nọ đã vào trước một bước, hét lên: "Bảo sao không tìm thấy các cậu! Hóa ra là hai người trốn ở đây! Chẳng lẽ hai người định tổ chức hôn lễ ở chỗ này sao!"
Lý Đông nói xong rồi chạy tới cầu nguyện: "Chúa ơi, xin hãy ban cho con một chú rể đẹp trai đi ạ."