Giản Ánh An đang đi một mình trên sân trường.
Trong mắt hiện lên sự mệt mỏi ủ rũ, thi thoảng lại nhìn bốn phía xung quanh. Giản Ánh An hơi ngẩng đầu lên, để lộ quai hàm xinh đẹp, khóe mắt đuôi mày đều ánh lên vẻ lạnh lùng, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra sự bất mãn hiện trên mặt cô.
Gần đây Miên Miên cứ tránh mặt cô mãi. Chẳng biết tại sao nữa.
Hàng cây bên đường xanh um tươi tốt, gió thổi nhẹ qua êm ái dễ dàng ru con người ta vào giấc ngủ. Giản Ánh An ngáp một cái, đi vào lớp học với tâm trạng lo lắng bất an.
Trong lớp ồn ào huyên náo, bàn ghế cũng lung tung hỗn loạn.
Cô theo bản năng tìm kiếm hình bóng của Tần Miên Miên nhưng không thấy được gì.
Lý Đông đứng giữa một đám người, không hiểu sao cô nàng đã trở thành người nổi tiếng nhất lớp.
Vì sắp phải đóng vai Quốc vương nên cô nàng đang cầm kim chỉ, sứt đầu mẻ trán nhìn tấm vải lớn màu đỏ trong tay, thực sự không biết phải may như thế nào để biến nó trở thành áo choàng cho nhà vua nữa.
Ngày diễn kịch càng ngày càng gần, hiện tại sau khi tan học, ngoại trừ diễn tập thì còn phải chuẩn bị đạo cụ.
Ở cái thời điểm mấu chốt này mà công chúa Bạch Tuyết của bọn họ lại không có ở đây.
Mọi người cũng không để ý đến chuyện này lắm, ai nấy đều cho rằng Giản Ánh An hẳn là biết Tần Miên Miên đang làm gì.
Sự thật là Giản Ánh An cũng không biết.
Nhóc con bây giờ đã có bí mật rồi.
Giản Ánh An đi vào trong lớp, Lý Đông nhìn sang hỏi: "Vương hậu, nàng may quần áo như thế nào?"
Giản Ánh An chậc một tiếng: "Không biết."
Cô trở về chỗ ngồi của mình, nhìn qua vị trí bên cạnh trống không, trong lòng càng thêm nôn nóng.
Sau đó nghe thấy Lý Đông kêu một tiếng Vương hậu, cô lại nhớ đến Miên Miên ngày hôm đó.
Không ai để ý đến lời em ấy nói, có khi nào bởi vì như vậy mà em ấy bắt đầu trốn tránh cô không?
Giản Ánh An nhíu chặt mày, tâm phiền ý loạn.
Đúng lúc này có người cầm váy của công chúa Bạch Tuyết đi đến đây.
Chiếc váy trước mắt quả thực rất sơ sài, cứ như thể hai mảnh vải ở phía trên và dưới được khâu lại với nhau, đặc biệt là màu váy của Bạch Tuyết, xanh vàng hợp lại rực rỡ đến chói mắt, ngay từ lần đầu nhìn thấy bộ váy Giản Ánh An đã có cảm giác như sắp mù mắt tới nơi.
Đặc biệt là cô giáo còn không cho phép nhờ phụ huynh hỗ trợ, yêu cầu là phải làm xong tại lớp, không được mang về.
Mấy bạn học này quả nhiên là không biết làm mấy chuyện may vá mà. Không đẹp chút nào.
Giản Ánh An cau mày nhìn một mảng vàng rồi một mảng xanh trước mặt, bạn học cùng lớp kia còn hỏi rất chân thành: "Vương hậu điện hạ, người xem cái váy công chúa này thế nào?"
Lý Đông ngắt lời: "Vương hậu của trẫm không biết làm đâu."
Giản Ánh An vươn tay ra: "Cậu đưa cho tôi đi."
Bạn học nghe lời giao chiếc váy trên tay cho Giản Ánh An, sau đó tay trắng rời đi.
Lý Đông: "...Không phải cậu nói không biết sao?"
Giản Ánh An mở váy ra, bị độ xấu của cái váy này làm cho sốc thêm lần nữa.
Cô cực kỳ không hài lòng, xoay váy ra phía sau thì hỡi ôi, còn xấu hơn.
Vẻ mặt Lý Đông ngượng ngùng: "Chỗ này mình không biết may."
Giản Anh An: "Không sao đâu."
Ở ký túc xá cũng không có ai ở đó.
Sau khi Giản Anh An mang theo mấy mảnh vải và đồ may vá trở về, nhìn ký túc xá trống rỗng thì càng khó chịu hơn, vô cùng khó chịu.
Cô nhìn vào cuốn lịch trên tường.
Từ đây đến ngày quyết định đi thăm Tần Văn còn tới ba ngày, không lẽ Tần Miên Miên đi ngay trong hôm nay sao?
Giản Ánh An buông đồ trên tay xuống, đi đến trước bàn học của Tần Miên Miên, cô biết bên trong ngăn kéo có nhật ký của Tần Miên Miên, chỉ cần mở ra là có thể biết được cô nhóc này gần đây đang gạt cô cái gì.
Đây là lần đầu tiên.
Trước đây Miên Miên chỉ biết dính trên người cô như kẹo cao su, để không được mà gỡ cũng không xong. Chủ nhiệm còn phải gặp riêng cô để nói về chuyện này, cô giáo bảo rằng phải để con trẻ học cách tự lập, không được nuông chiều quá mức.
Cô còn chưa kịp làm gì thì bé con đã có bí mật của mình, lại còn không nói cho chị gái biết.
Giản Ánh An kéo ghế dựa ra, ngồi lên, ánh mắt trống rỗng.
Cô đã từng thề, phải chăm sóc Miên Miên cho thật tốt.
Nhưng nếu có một ngày Miên Miên rời khỏi cô, vậy cô có cần phải tiếp tục chăm sóc nữa không? Hay là cứ để mặc em ấy, không cần phải quản nữa.
Tuổi này cũng nên hiểu chuyện rồi, Tần Miên Miên có suy nghĩ, có ý tưởng riêng cũng không có gì lạ.
Nhưng mà Giản Ánh An cảm thấy, tâm trạng của mình rất không tốt!
Cô ngồi trong chốc lát, từ đây tới giờ ăn cơm chiều còn một khoảng thời gian nên cô lại cầm lấy mớ vải xanh xanh vàng vàng kia, bắt đầu may váy cho công chúa Bạch Tuyết.
Sự thật chứng minh, Giản Ánh An cũng không phải toàn năng, quả thực cô cũng không thể làm tốt hơn bạn học kia bao nhiêu. Nhưng cô có kiên nhẫn, làm không được thì gỡ ra may lại tiếp.
Công chúa Bạch Tuyết nhà mình, nhất định phải được mặc bộ váy đẹp nhất.
Có lẽ do trong lòng có tâm sự nên Giản Ánh An mới may một chốc đã bị kim đâm.
Cũng không đau cho lắm. Cô nhìn vết máu chảy từ đầu ngón tay, vẻ mặt lạnh lùng, sau đó hoảng hốt nhớ lại kiếp trước bên cạnh mình không có ai, cố gắng nỗ lực chỉ vì một thứ hư ảo cuối cùng làm lãng phí cả cuộc đời.
Bên trong ký túc xá chỉ toàn một màu cô đơn quạnh quẽ.
Ký túc xá vốn dành cho bốn người đã đổi thành hai người, trước đó không cảm thấy gì, đột nhiên bây giờ lại thấy hơi rộng lớn.
Giản Ánh An ngẩn người, trong lòng do dự không biết có nên xem nhật ký hay không. Có lẽ chỉ cần xem nhật ký, biết Tần Miên Miên đang làm gì thì trong lòng cô sẽ cảm thấy yên ổn hơn. Thế nhưng Miên Miên đã không muốn nói thì cô cũng sẽ không làm những chuyện như vậy.
Có người đang gõ cửa.
Nếu là Tần Miên Miên trở về thì hẳn không cần phải gõ cửa, cho nên Giản Ánh An lười nhác đứng lên đi mở cửa, hóa ra là mấy đàn chị phụ trách kiểm tra ký túc xá.
Ký túc xá như bây giờ chắc chắn là không phù hợp quy định, Giản Ánh An cũng không thuộc về gian ký túc xá này, nhưng đã khai giảng hơn một tháng thì các đàn chị không thể nào không biết được.
Vậy nên kiểm tra cũng chỉ là hình thức, các đàn chị vui vẻ thân thiện hỏi một vài vấn đề sau đó đánh dấu vào là xong.
Bên cạnh còn viết một chữ "có".
Đàn chị vẫn chưa đi: "Bạn học Giản, vào trường mới đã quen chưa em?"
Giản Ánh An cảm thấy hơi mệt mỏi: "Em thấy đã quen rồi ạ."
"Nghe nói em là lớp trưởng nhỉ.""Đúng vậy ạ."
"Vậy em có suy xét tham gia vào hội học sinh không?"
"Không cân nhắc, không di chuyển cái bàn được [1]."
[1]: Câu gốc "不考虑,搬不动桌子" có nghĩa bóng là không cân nhắc kỹ càng trước khi làm một việc gì đó, sẽ khiến cho việc đó trở nên khó khăn hoặc không thể thực hiện được. Trong tiếng Việt, có thể hiểu nôm na là "Không suy nghĩ kỹ trước khi làm một việc, sau đó gặp khó khăn không thể vượt qua được".
Đàn chị cười ngượng: "Em hài hước thật đó."
Trên mặt Giản Ánh An vẫn không có biểu cảm gì.
Cô hài hước sao?
Đàn chị vẫn còn đứng đó chưa chịu đi.
"Bạn học Tần vẫn chưa về sao?"
"Chưa ạ."
"...""Có chuyện gì chị có thể nói thẳng."
"Là như thế này, không biết em ấy có muốn xem xét...tham gia hội học sinh không?"
Giản Ánh An nhìn đàn chị hai giây sau đó mỉm cười, bảo sao người ta nói học sinh trung học rất đơn thuần, chút tâm tư này chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được hết.
Đánh Thái cực [2] có vài giây thôi cũng đánh không xong.
[2]: Vòng vèo, không vào thẳng vấn đề.
E là hội học sinh chỉ muốn mời đại tiểu thư nhà họ Tần, Tần Miên Miên thôi.
Còn cô chỉ là hàng đính kèm.
Giản Ánh An lộ ý cười, nói: "Ngại quá, Miên Miên em ấy..." Không định suy xét.
Lời đã tới bên miệng rồi nhưng đột nhiên cô lại không nói ra được, Giản Ánh An bắt đầu suy nghĩ, Tần Miên Miên không xem xét thật ư?
Nàng trốn mình mấy ngày liền mà không nói câu nói, rốt cuộc là tại sao? Chẳng lẽ là vì muốn tham gia hội học sinh mà sợ cô không vui, không biết phải nói thế nào nên mới trốn tránh?
Giản Ánh An hơi sửng sốt.
Hình như cô bắt đầu nghĩ nhiều rồi.
Đàn chị nói có chút mất mát: "Nếu vậy thì chị không quấy rầy nữa."
Giản Ánh An gọi đàn chị lại: "Từ từ, đợi khi nào Miên Miên về em sẽ hỏi lại."