Thiên Kim Thật Cùng Thiên Kim Giả Ở Bên Nhau

Chương 39

"A, cậu có nghe nói gì chưa? Lớp trưởng của lớp một là Giản Ánh An đó."

Có hai bạn học đi ngang qua để lại tiếng hóng hớt của mình, thanh âm hơi có chút kinh ngạc, cảm thán cũng như tán thưởng đối với cái người có tên Giản Ánh An kia.

Vốn dĩ Tô Nam đang nằm ngủ trên bàn, nghe thấy câu nói kia thì bàn tay cô đang đặt trên bàn nắm lại thành quyền, lửa giận trong lòng bốc lên dữ dội.

Nhất là khi hai người kia còn nói.

"Là cái người mà đối xử với Tần Miên Miên rất tốt – Giản Ánh An kia sao?"

Cái người ngu xuẩn đó.

Tô Nam cắn răng, ba trăm nghìn tệ! Sao cô có thể có ba trăm vạn tệ chứ! Tô gia vốn dĩ chỉ bồi dưỡng anh trai cô thành người nối nghiệp, cho nên tiền tiêu vặt của cô có nhiều cách mấy thì cũng chỉ là mười mấy vạn còn thừa lại.

Cô chỉ là một học sinh trung học thôi mà!

Tô Nam quyết định không làm theo, chỉ là giải vây cho cô, dạy dỗ mấy tên côn đồ thôi mà cũng hét giá ba trăm vạn, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy?

Số tiền đó đủ cho cô thuê mười mấy tên vệ sĩ có được không!

Giờ phút này cô cũng không còn buồn ngủ nữa, từ trên bàn ngồi dậy.

Bạn cùng bàn tưởng cô nàng bị mình làm cho tỉnh giấc nên hạ âm lượng xuống, không dám nói lời nào nữa.

Trong mắt bọn họ, Tô Nam là một người khá kỳ lạ.

Tô Nam không thích nói chuyện, nhìn ai cũng không vừa mắt, một tháng sau khi khai giảng vẫn chưa có ai nói chuyện được với cô. Nhưng Tô Nam lại là người rất thông minh, dù có ngủ trong giờ học thì khi giáo viên gọi lên giải bài, cô nàng vẫn làm được.

Tô Nam nhìn thoáng qua bạn cùng bàn, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Cô bước ra khỏi lớp, đi lang thang đến đâu đó mà không hề có mục đích.

Bỗng có hai nữ sinh xuất hiện trước mặt cô, trong đó có một cô gái tóc ngắn ngang vai nhìn rất ngoan ngoãn, đáng yêu, giống hệt như một bé mèo con bị cắt móng, chỉ vô hại với chủ nhân của mình.

Bạn nữ này đang làm ầm ĩ lên với cô bạn bên cạnh mình, cô bạn kia vừa nhìn thấy Tô Nam thì dừng bước chân lại.

Trường học này, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Học cùng một trường, vô tình gặp nhau cũng không có gì lạ.

Tô Nam chỉ cảm thấy bản thân thật xui xẻo.

Vài ngày sau khai giảng, cô còn chưa kiếm được ba trăm vạn tệ, ma xui quỷ khiến thế nào lại để lại một câu làm công gán nợ.

Đầu óc của cô chắc chắn là bị hư rồi.

Giản Ánh An cũng không yêu cầu cô hỗ trợ gì, chỉ nói rằng sau này rồi nói tiếp.

Hiện tại gặp được, Tô Nam rất muốn xoay người rời đi.

Nhưng cô chính là không thích Tần Miên Miên, chỉ là một con nhỏ hàng giả thôi, tại sao Giản Ánh An lại đối tốt với cậu ta như vậy? Vấn đề này Tô Nam không tài nào nghĩ ra được, nay vừa nhìn đã thấy cáu.

Tô Nam cúi đầu, miễn cưỡng chào hỏi: "Xin chào."

Tần Miên Miên: "Chị ơi, đừng để ý cậu ta."

Tần Miên Miên phản ứng rất mạnh, thở hắt nhìn Tô Nam, ý muốn cảnh cáo cô nàng mau chóng rời đi.

Giản Ánh An chỉ nói: "Chào cậu."

Tô Nam kiềm chế bản thân không đưa mắt nhìn Tần Miên Miên.

Có gì đẹp đâu, chỉ là một nhỏ ngốc bạch ngọt, đầu của Giản Ánh An bị động kinh mới coi trọng cậu ta.

Tô Nam hơi thất vọng, cô không khỏi đánh giá Giản Ánh An một lượt.

Sao lại đi thích Tần Miên Miên chứ.

Bất cứ lúc nào cô cũng chỉ nghĩ muốn kéo anh trai mình xuống, biến bản thân thành người nối nghiệp Tô gia. Để làm được điều đó cô vẫn luôn duy trì sự tỉnh táo, lý trí của mình, ở bất cứ phương diện nào cũng không thua kém gì anh trai.

Giản Ánh An cũng nên là một nhân tài như vậy mới đúng.

Tô Nam cảm thấy, Giản Ánh An là một người còn lợi hại hơn bản thân.

Mạnh hơn cái gã anh trai kia của mình nhiều.

Tô Nam biết nhìn người hơn cha mẹ mình, hơn cả vợ chồng nhà họ Tần, cô sẽ không nhìn lầm Giản Ánh An.

Chỉ là mãi vẫn không hiểu sao cậu ta lại cứ treo trên người Tần Miên Miên.

Tần Miên Miên có ích chỗ nào?

Tô Nam lại nhìn về phía Tần Miên Miên, người này nhận ra mình đang nhìn chằm chằm Giản Ánh An nên tức giận đến xù lông lên.

Giản Ánh An nhỏ nhẹ dỗ dành Tần Miên Miên để nàng quay về lớp trước, sau đó lại đi đến trước mặt Tô Nam: "Có vài chuyện muốn nói với cậu."

Tô Nam không có hứng thú.

Giản Ánh An: "Kiếm tiền, là chuyện lớn."

Tô Nam ngẩng đầu nhìn cô.

Giản Ánh An: "Ba trăm vạn tệ này, tôi cũng không trông cậy cậu có thể trả tôi."

Cô thở dài, hiển nhiên cảm thấy rất khó hiểu tại sao Tô Nam lại không thể kiếm được số tiền này, đại khái cũng giống như Tô Nam khó hiểu chuyện cô thích Tần Miên Miên.

Hai người ai cũng cảm thấy đối phương thật đáng xấu hổ.

Giản Ánh An: "Ở đây nhiều người lắm."

Vậy nên bọn họ tìm đến một nơi yên tĩnh để nói chuyện.

Giản Ánh An nói kiếm tiền thì đúng thật là kiếm tiền, cô nói về chuyện của dì Trương, sau đó còn giới thiệu một chút về quy mô trước mắt của công ty quản gia.

Tô Nam: "Nghe có vẻ kiếm được kha khá, nhưng cái này có giới hạn, kiếm không được bao nhiêu cả."

Chưa nói đến người có tầm nhìn cao như nhà họ Tần, người Tô gia như cô còn chướng mắt. Đối với người bình thường thì công ty một năm kiếm được hơn một nghìn vạn đã xem như rất nhiều rồi, nhưng đối với bọn họ mà nói thì đúng thật là không đáng nhắc tới.

Giản Ánh An cười lạnh: "Cậu cho rằng tôi đang muốn chia một phần bánh cho cậu sao?"

Tô Nam: "..."

Giản Ánh An chỉ đang giải thích một chút bản thân đang làm gì, có bao nhiêu tiền, sau đó lại tính toán lôi kéo Tô Nam đi kiếm tiền.

Bản thân cô cũng làm được, nhưng hiện tại cô muốn ở bên cạnh chăm sóc cho Miên Miên hơn.

Công ty quản gia để dì Trương quản lý là đủ rồi, chuyện tiếp theo nếu để bà ấy làm thì Giản Ánh An không yên tâm cho lắm.

Tô Nam là một lựa chọn khá tốt.

Vừa mới lên cấp hai cô nàng đã chuẩn bị rất kỹ càng, ý tưởng và sự quyết đoán đều có đủ.

So với Tô Nam trong tương lai chỉ hơi kém một chút.

Giản Ánh An tính toán thời gian, thấy đã đến lúc nên đi: "Tôi về trước đây, cậu tự suy nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi thì liên lạc với tôi sau."

Sau đó cô rời đi.

Tô Nam nhìn theo bóng lưng Giản Ánh An, cảm thấy chuyện kiếm tiền mà cô nói khá đáng tin.

Cô hoảng hốt nhận ra, dù cho không có nhà họ Tần thì Giản Ánh An cũng có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, xây dựng nên một Tần gia khác, người có năng lực như thế thì đáng sợ biết nhường nào.

Từ khi Tần gia phát triển đến nay đã mấy trăm năm trôi qua, nếu là Giản Ánh An thì ước chừng chỉ ba mươi năm.

Đối với cái danh thiên kim Tần gia này, hình như cậu ta không cần cho lắm.

Cho nên đối xử tốt với Tần Miên Miên chỉ đơn thuần là vì thích thôi sao?

Cô không thể hiểu nổi.

"Còn đang giận sao?"

"Hừ!"

"Đừng giận nữa có được không, Miên Miên?"

Tần Miên Miên nổi giận đùng đùng, không thèm để ý tới Giản Ánh An.

Không ngờ chị lại để nàng về lớp trước, sau đó chạy đi tìm Tô Nam kia nói chuyện.

Nàng chua muốn chết.

Không phải chỉ là ba trăm vạn tệ thôi sao, rõ ràng nàng đã nói mình cũng có ba trăm vạn, nàng có thể đưa cho chị ấy bất cứ lúc nào! Hay là chị thích Tô Nam hơn? Cảm thấy mình vô dụng?

Tần Miên Miên giờ phút này tựa như con sóc bay vậy.

Bởi vì tỷ tỷ không đỡ được nàng nên trong lòng nàng cảm thấy tức chết rồi.

Thủy tinh tâm.

Tần Miên Miên giận đến đau đầu, thật sự không thể chịu được đến tiết Ngữ văn nữa bèn giơ tay lên, xin cô cho nghỉ.

Trên tay cô giáo cầm phấn, ở trong văn phòng cô đã sớm nghe nhắc rất nhiều về cô nhóc được chiều chuộng trong truyền thuyết này nên khi thấy cô bé giơ tay, cô suýt nữa đã bóp nát viên phấn: "Sao lại xin nghỉ, em bị cảm sao?"

Em bị sốt sao?

Đầu em không có vấn đề gì chứ?

Tần Miên Miên: "Không có ạ."

Nhưng cô bé muốn xin nghỉ, muốn quay về ký túc xá, không muốn nhìn thấy Giản Ánh An nữa.

Nếu Giản Ánh An mà còn không hiểu ý Tần Miên Miên thì nhiều năm nuôi dưỡng nàng chẳng phải phí công sao.

Đơn giản là ngồi cùng bàn giận dỗi còn chưa đủ, muốn quay về ký túc xá để xem bạn cùng phòng là cô đây có đuổi theo không chứ gì.

Cậy sủng sinh kiêu.

Tiểu ăn vạ.

Tiểu ăn vạ đang cẩn thận suy nghĩ: Chỉ cần chị dỗ mình một chút là được rồi, chỉ cần chị ấy nói một câu chị sai rồi thôi.


Nàng sẽ không gây chuyện tiếp nữa.

Nàng giơ tay chờ một hồi, cô giáo không lên tiếng, Giản Ánh An cũng không nói gì, không nói quá chứ Tần Miên Miên quả thực tức muốn chết rồi!

Cô giáo che ngực lại, cô cũng muốn tức chết rồi đây: "Em về ký túc xá trước đi."

Tần Miên Miên lại quay sang nhìn Giản Ánh An, quan sát mỗi một động tác của cô.

Giản Ánh An vẫn ngồi im như vậy.

Cô giáo nói: "Bạn học Giản, sau khi tan học đến văn phòng của cô một chút nhé."

Giản Ánh An hơi giương mắt: "Vâng."Tần Miên Miên: "Cô ơi, chị của em đâu có làm gì sai đâu ạ!"

Cô giáo: "...Em về ký túc xá trước đi."

Tần Miên Miên đổi ý rồi. Nàng không muốn về ký túc xá nữa, không muốn để chị đi một mình đến văn phòng.

Chẳng may chị ấy bị giáo viên phê bình thì làm sao bây giờ!

Chị ấy rất tuyệt, không đáng bị mắng nha!

Khóe miệng Giản Ánh An hơi cong lên, không dám cười quá trắng trợn để bị giáo viên nhìn thấy, cô lén nhìn sang Tần Miên Miên, đôi mắt tràn đầy ý cười.

Woohoo, lật xe rồi.

Vui thật.

Giản Ánh An: "Em về nghỉ ngơi trước đi."

Tần Miên Miên ngơ ngác nhìn cô giáo, rồi lại nhìn Giản Ánh An.

Giản Ánh An: "Ngoan, đừng để ảnh hưởng các bạn học khác."

Tự làm tự chịu thôi.

Tần Miên Miên sợ hãi trở lại ký túc xá, là do nàng vô cớ gây sự, sao cô giáo lại gọi chị ấy đến văn phòng chứ? Nàng mơ màng nghĩ, có lẽ là chuyện tốt, không cần lo lắng.

Chị ấy thông minh, có năng lực như vậy, không chỉ nàng mà chắc chắn các giáo viên khác cũng sẽ thích chị ấy thôi.

Trong văn phòng, cả giáo viên Ngữ văn và giáo viên chủ nhiệm đều có mặt ở đó.

Chủ nhiệm lớp đã hiểu lý do tại sao lại gọi cô bé đến đây.

Giản Ánh An đứng đối diện hai giáo viên nhưng vẫn duy trì được sự bình tĩnh, trên vẻ mặt cô bé cũng không có bất kỳ cảm xúc hoảng loạn gì.

Hai cô giáo cũng hết cách với cô.

Vốn dĩ Giản Ánh An cũng không phải học sinh bình thường, cô đã rời trường học từ lâu và thậm chí còn có khả năng điều hành một công ty.

Khi đối mặt với Tần gia cô biểu hiện rất thành thật, sau khi sống lại vẫn là một Giản Ánh An thành thật làm cho Tần tiên sinh tức chết.

Tuy vậy, trước mặt giáo viên cô vẫn luôn dành cho họ sự tôn kính của mình.

Nếu đã muốn làm cô bé hoảng rồi thì bản thân cũng không thể hoảng được.

Chủ nhiệm lớp dùng tay gõ gõ bàn: "Bạn học Giản, cô biết quan hệ giữa em và Miên Miên rất tốt."

Giản Ánh An thầm nghĩ: Nghe đi, đến cô giáo cũng gọi là Miên Miên, còn có thể là gì?

Có nghĩa là không ai nỡ trách móc mặt trời nhỏ này chứ gì nữa.

Giản Ánh An nói rất rõ ràng, rành mạc: "Cô giáo, là tự em muốn chăm sóc cho Miên Miên ạ."

Giáo viên chủ nhiệm cảm thấy rất đau đầu: "Cô biết, nhưng mà em cũng phải chú ý ảnh hưởng một chút."

"Bây giờ còn có thể nói là em ấy còn nhỏ, nhưng sau này thì sao?"

"Em chiều chuộng em ấy như vậy không tốt cho em ấy đâu, trong tương lai em ấy sẽ phải trưởng thành, chẳng lẽ vẫn dính lấy em như bây giờ sao?"

Nói tới nói lui, chính là nói đã đến lúc con trẻ nên cai sữa rồi.

Giáo viên Ngữ văn sau khi nghe được bèn ho nhẹ hai tiếng, uống một ngụm nước để che giấu.

Chủ nhiệm lớp cũng phản ứng lại.

Sao lại có cảm giác những lời này hẳn là nên nói với phụ huynh nuông chiều con cái chứ không phải nói với Giản Ánh An đây.

Hai cô bé này đều là bạn đồng trang lứa mà...

Tóm lại, Giản Ánh An đã quá chiều chuộng Tần Miên Miên rồi, cần phải kịp thời sửa đổi!

Giản Ánh An: "...Em cũng muốn chứ."

Chủ nhiệm: "Muốn cái gì?"

Muốn rằng trong tương lai khi Tần Miên Miên đã trưởng thành, em ấy vẫn tiếp tục dính cô như trước.

Hai hàng mi của Giản Ánh An run lên nhè nhẹ, cô không ngại Tần Miên Miên cả đời này là mèo con, cô có thể vẫn luôn yêu chiều nàng.

Nhưng Giản Ánh An không đáp lại, chỉ nói: "Em biết rồi ạ."

Trong lòng chủ nhiệm không hiểu sao lại bốc lên một ngọn lửa.

Hình như cô đã quá hà khắc với hai cô bé này rồi, hai đứa chỉ là quan hệ tốt nên mới nhường nhịn nhau một chút thôi. Nếu Giản Ánh An thật sự hạ quyết tâm không quản Tần Miên Miên nữa thì cô bé phải khó chịu biết nhường nào.

Người đầu tiên không đành lòng chẳng phải chính là cô sao.

Chủ nhiệm lớp nhíu mày: "Em biết là được rồi."

Học sinh bây giờ đúng là càng ngày càng kỳ quặc.

Giản Ánh An rời khỏi văn phòng, vừa chuẩn bị quay lại lớp học thì khoé mắt chú ý đến một bóng người lén lút.

Là Tần Miên Miên.

Nàng về ký túc xá không được bao lâu thì lại chạy đến, lo lắng không biết Giản Ánh An có bị mắng hay không.

Tần Miên Miên nhận thấy chị đã phát hiện được mình rồi bèn chạy ra, chột dạ cười, gọi một tiếng: "Chị."

Giản Ánh An bị nàng gọi đến trong lòng mềm nhũn.

Tần Miên Miên tiến về phía chị mình để làm nũng lấy lòng, nàng nhào vào trong lòng Giản Ánh An, ngẩng đầu nhìn cô, tròng mắt đen nhánh còn trong suốt long lanh hơn cả đá quý: "Chị vẫn ổn đúng không ạ, em biết chị của em giỏi lắm mà, nhất định cô giáo sẽ không nỡ trách chị."

Giản Ánh An nhớ lại những lời cô giáo đã nói.

Không phải đâu, người cô giáo không nỡ trách là em mới đúng.

Gọi cô sang thương lượng, trong lòng mọi người hẳn cũng rõ ràng là sẽ không thay đổi được gì.