"Đúng! Cái người tên Thẩm Cẩn Vu kia chính là người xấu!"
Sau khi tan làm, Thích Vân cảm giác mệt mỏi từ thể xác đến tinh thần.
Cường độ công tác 996 [1] hành hạ nàng đến không ra hình người nữa, ông sếp kia còn hay giở trò khiến Thích Vân thấy phiền không tả nổi.
[1]: 996 là văn hoá làm việc 12 giờ mỗi ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, 72 giờ mỗi tuần của người Trung Quốc.
Nàng muốn dứt khoát từ chức, về quê rồi tính tiếp!
Ở nông thôn thật tốt, trời xanh mây trắng, quan trọng nhất chính là! Không có 996! Không có lãnh đạo!
Bận suốt cả ngày giờ nàng mới mở điện thoại lên, trong lòng hiểu rõ chính mình phải ngẫm lại.
Nói sao đi nữa thì ở thành phố lớn, tiền lương rất cao...Trời xanh mây trắng, không khí thoải mái trong lành ở nông thôn chỉ có thể là một giấc mộng đẹp.
Thôi thì tùy tiện tìm một chương trình giải trí xem để giải tỏa áp lực vậy.
Thích Vân xem minh tinh chán rồi, lăn qua lộn lại mãi không tìm ra được gameshow nào hay ho.
Bỗng nhiên tìm thấy một chương trình có tên là "Nhóc đáng yêu, đi thôi!", Thích Vân không thích con nít cho lắm, cuộc sống đã vất vả như vậy rồi, tội gì đi xem trẻ con khóc nháo nữa.
Có thời gian thà đi hóng chuyện người lớn còn hơn coi mấy thứ này.
Nếu không phải vì bận rộn thì Thích Vân đã sớm đi quán bar rồi, tìm một chị gái xinh đẹp nào đó phát triển đời sống tình cảm một chút.
Nhưng cuối cùng nàng vẫn bị poster trời xanh mây trắng của chương trình hấp dẫn.
Cảnh quay chân thật quá...Phong cảnh cũng rất đẹp luôn, thôi thì vào trong ngắm cảnh cũng được, Thích Vân ôm ý tưởng này mà nhấp vào trong xem.
Tổ chương trình "Nhóc đáng yêu, đi thôi!" quả là không thiếu kinh phí.
Vừa nhìn đã thấy máy quay phim, máy bay không người lái đều dùng loại tốt nhất, nàng là người ngoài nghề nên không biết những thứ đó là thương hiệu gì, nhưng chỉ cần có mắt đều có thể cảm nhận được độ phân giải cao, sắc nét chất lượng.
Phảng phất như đang lạc vào chốn tiên cảnh.
Thích Vân quyết định theo dõi chương trình này, mặc kệ khách mời có ra làm sao hay không, xem phong cảnh là được.
Nhưng xem một hồi sự chú ý của Thích Vân vẫn đặt trên người khách mời.
Cô bé tên Tần Miên Miên kia thật sự quá quá quá là đáng yêu rồi! Quả thực là con gái của mọi nhà, giá trị nhan sắc thuộc hàng top!
Hóa ra trên thế giới thật sự có một bé gái tinh xảo đáng yêu như búp bê vậy, cách một màn hình mà Thích Vân vẫn cảm nhận được hơi thở ngọt ngào của Tần Miên Miên.
Khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, làn da trắng nõn.
Trong lòng Thích Vân bị sự dễ thương đó làm cho mềm nhũn, một ngày mệt mỏi nay lại như được thanh tẩy.
Vì Tần Miên Miên, nàng quyết định theo chương trình!
Thích Vân kéo thanh tiến trình video, nàng định chỉ xem nội dung liên quan đến Tần Miên Miên, cuối cùng vẫn từ bỏ, nên xem từ đầu thì hơn.
Nhờ sự kiên nhẫn này mà Thích Vân phát hiện một cô bé khác.
Gọi là cô bé thì có chút kỳ quái, bởi vì bé ấy quá trưởng thành. Bé gái này rất yên tĩnh, mới đầu Thích Vân thậm chí còn lơ là sự tồn tại của cô bé, nhưng sau khi nhìn thấy rồi thì lại khó dời đi sự chú ý.
Nàng cau mày xem Giản Ánh An.
Trong lúc nhất thời có hơi khó xử, rốt cuộc là nên xem Tần Miên Miên hay Giản Ánh An đây.
Cũng may nàng không cần khó xử quá lâu, bởi vì Giản Ánh An và Tần Miên Miên lúc nào cũng như hình với bóng!
Thích Vân cảm thấy có gì đó không đúng.
Thích Vân phải nói là cong từ trong trứng. Lúc còn nhỏ nàng đã ghét bỏ các bạn nam, chỉ thích mấy chị gái nhỏ thơm tho mềm mại, mới đầu chỉ cho rằng đó là tình chị em xã hội chủ nghĩa, mãi đến khi có một người con gái xuất hiện đảo lộn hết thảy của nàng.
Lúc này nàng mới nhận ra, à, thì ra mình thích con gái.
Tình cảm giữa Giản Ánh An và Tần Miên Miên vô cùng nồng nhiệt không muốn rời xa, tựa như hai người chỉ có nhau.
Để chứng minh đó không phải ảo giác của mình, Thích Vân mở làn đạn [2].
[2]: Mục cmt của các video ở Trung Quốc, dày đặc như thế này.
Quả nhiên làn đạn đều đang nói đến chuyện đó.
"Hai đứa nhỏ cảm tình tốt quá đi."
"Cho mấy người lớn ăn bơ hết, dẫn đối phương cùng nhau lên xe, đúng là không ngờ tới mà."
"Mấy đội khác đều là người lớn và trẻ con bồi dưỡng tình cảm với nhau, hai đứa nhỏ này thì lại nắm tay nhau dung dăng dung dẻ."
"Nhìn Giang An Ngôn giống như sợ giao tiếp xã hội vậy, chắc là ngại chết rồi hahahaaaa."
"Miên Miên đáng yêu quá đi! An An cũng quá là dễ thương, giống bà cụ non vậy."
"Đúng đúng, An An làm chị, phải chăm sóc Miên Miên thật tốt nha!"
"Là cái loại chăm sóc cả đời luôn đó!"
Thích Vân: Mấy người nhìn đi, không phải một mình tôi nghĩ nhiều.
Chỉ mới bắt đầu có vài phút mà người xem đều đã đẩy thuyền rồi, mà còn là thuyền của hai bé gái nhỏ nữa, đúng là không nghĩ tới mà.
Nhưng tình cảm giữa hai cô bé thật sự quá tốt, tốt đến mức khiến một đám người lớn không khỏi ghen tị.
Giản Ánh An lại còn chăm sóc cho Tần Miên Miên đến từng chi tiết nhỏ.
Giúp cô bé chỉnh lại váy, cẩn thận đỡ bé xuống xe, giúp bé cản lại tầm mắt của một đám người xa lạ, đi cùng giúp cô bé dần làm quen với việc ghi hình.
Đây là điều thu hút bọn họ, một cô bé phấn hồng đáng yêu như công chúa nhỏ được một cô bé khác chiều chuộng đến mức muốn trở thành một cô công chúa thực sự.
Thích Vân ghen tị muốn xỉu.
Nàng cũng muốn có một T như Giản Ánh An.
Khụ khụ, trồng cây si một đứa trẻ hình như có hơi vô sỉ rồi, Thích Vân tiếp tục xem chương trình.
Chương trình vừa mới bắt đầu, tất cả mọi người đã bị hai cô bé này thu hút trở thành fan.
Lúc này, sự xuất hiện của Thẩm Cẩn Vu khiến ai nấy đều cảm thấy có chút khó tả.
"Ờmmmm."
"Con ông cháu cha à?"
"Đúng vậy, là cậu chủ nhỏ nhà họ Thẩm."
Có người phổ cập ngắn gọn một số kiến thức về bối cảnh của Thẩm Cẩn Vu, bao gồm cả Tần Miên Miên, hai đứa nhỏ này đều không đơn giản. Bọn họ lại bắt đầu tò mò về Giản Ánh An, phát hiện Giản Ánh An...không có bối cảnh gì.
Vậy cô nhóc đã làm thế nào để trở thành bạn với Tần Miên Miên nhỉ?
Không biết, xem tiếp thôi.
Quan hệ của hai đứa nhỏ quả thật rất tốt.
Khi mọi người đứng chung một chỗ mới thấy chỉ có hai đứa nhỏ là hài hòa nhất. Đến khi Thẩm Cẩn Vu muốn đuổi Giản Ánh An đi, chia rẽ hai đứa trẻ đã khiến cho rất nhiều người tức giận.
Làn đạn bắt đầu không nể nang ai nữa, Thẩm gia có giỏi thì bắt người ở cách một màn hình đi nha!
Rất nhanh đã đùa cợt đến mức khiến Thẩm Cẩn Vu không đáng một đồng.
Nhưng không lâu sau, những bình luận đó đều bị quét sạch.
Thích Vân không để ý những chuyện này, chỉ chuyên tâm xem tiếp.
Nhìn thấy Giản Ánh An móc ra một trăm đồng, thuần thục thu mua lòng người thì không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhìn thấy cô bé dẫm lên ghế nhỏ để nấu cơm, làm bánh kem nhỏ cho Tần Miên Miên, một loại cảm giác kỳ quái dâng lên, cô bé mới mấy tuổi đầu, còn nhỏ như vậy không phải nên giống Tần Miên Miên mới đúng sao?
Không nói đến Tần Miên Miên, dù là bất kỳ đứa trẻ nào trong chương trình cũng không làm được như Giản Ánh An.
Đừng nói con nít, ngay cả Giang An Ngôn cũng không biết nấu cơm.
Một đứa trẻ như Giản Ánh An...có phải kỳ lạ lắm hay không? Là kịch bản sao? Diễn kịch ư? Nhưng Thích Vân không hề phát hiện ra được bất cứ sơ hở nào.
Giản Ánh An thật sự đang nấu cơm, không có dấu hiệu cắt ghép biên tập.
Mãi đến khi Giản Ánh An bắt đầu giải thích.
Không ai nghi ngờ lời Giản Ánh An nói là giả, mọi cảm xúc của cô bé đều vô cùng tự nhiên, nếu đây là diễn xuất theo cốt truyện thì còn quay gameshow làm gì nữa, trực tiếp đi nhận giải luôn đi! Ảnh hậu trẻ tuổi nhất mọi thời đại!
Cha mẹ như thế này không phù hợp chút nào.
Mặc kệ sống chết của con trẻ, còn đưa tiền cho bảo mẫu nữa!
Người xem bắt đầu bàn luận, đưa ra thuyết âm mưu.
"Khó trách Giản Ánh An còn nhỏ như vậy đã hiểu chuyện, con nhà nghèo thường trưởng thành sớm mà."
"Nghe qua thì có khả năng nhà con bé không nghèo, chỉ là..."
Một chuỗi dấu ba chấm khiến người ta trở nên mơ hồ.
Chương trình chỉ mới chiếu được một nửa đã có người thoát ra ngoài, bắt đầu lục soát thông tin về bảo mẫu này xem bà ta có nhận hình phạt gì không.
Nhưng dù có tra xét cỡ nào thì nếu cha mẹ của Giản Ánh An không kiện bảo mẫu, bọn họ cũng không có cách nào, bó tay chịu chết, chỉ có thể cùng Giang An Ngôn mắng bọn họ không phải người.
Hậu viện hội bảo vệ Giản Ánh An được thành lập trong âm thầm.