"Bình tĩnh lại chưa?"
Tần Hành che mặt lại, khó hiểu mà nhìn Giản Ánh An.
Một bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh lớn.
Ai nấy nhìn xem đều choáng váng, đặc biệt là người giúp việc kia, tất cả đều do dự không dám đi lên, vừa cảm thấy sai sai chỗ nào đó lại vừa thấy hợp tình hợp lý.
Giản Ánh An và Tần Hành đều có chiều cao tương đương nhau.
Khi còn nhỏ con gái sẽ lớn nhanh hơn so với con trai, nhưng vì Giản Ánh An không theo kịp chế độ dinh dưỡng nên chỉ cao ngang ngửa Tần Hành. Một đứa trẻ 6 tuổi giọng còn non nớt nhưng ngữ điệu lại giống như người lớn, thong dong mà chất vấn—
Mọi người nghe thấy khẽ run trong lòng, không khỏi cảm thấy sợ hãi.
Đây là di chứng của việc làm sai, đến giờ Tần Hành vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.
Giản Ánh An không nhận được câu trả lời bèn đánh thêm một cái, lặp lại: "Bình tĩnh lại chưa?"
Khi cảm giác đau đớn truyền đến đầu dây thần kinh, lúc này Tần Hành mới có phản ứng, cậu nhóc tức giận nắm chặt tay lại, đôi mắt như sắp phun lửa: "Chị đánh tôi!"
Cậu nhìn về đám người hầu không dám đi lên kia: "Mấy người cũng không cản chị ta lại!"
Cậu không ở nổi cái nhà này nữa rồi!
Chị hai không để ý tới cậu, người hầu cũng không giúp cậu!
Tần Hành tủi thân đến mức muốn bỏ nhà ra đi.
"Xem ra là còn chưa đủ bình tĩnh." Giản Ánh An thở dài một hơi, lại nâng tay lên, lần này Tần Hành đã thông minh hơn lùi hai ba bước trốn ra phía sau.
Thấy Giản Ánh An còn chưa bỏ tay xuống, cậu quýnh lên.
"Còn không mau ngăn lại!"
Cậu sắp bị đánh chết rồi đây nè!
Chuyện này...Đám người hầu nhìn nhau, chịu áp lực từ tiểu thiếu gia bèn căng da đầu tiến lên: "Hay là, đừng đánh nữa?"
Giản Ánh An nheo mắt nhìn họ: "Tôi đánh nó thì liên quan gì tới mấy người?"
Nói đúng lắm! Chị gái đánh em trai thì liên quan gì tới họ!
Tần Hành nhìn đám người hầu đã muốn lùi về thì tức giận muốn xỉu, cậu dùng sức dậm chân, bắt đầu vô cớ gây sự: "Chị cướp chị hai của tôi! Tôi không thích chị! Chị cút đi cho tôi! Về nhà bảo mẫu kia của chị đi!"
Tần Hành buột miệng nói ra khiến đám người hầu bắt đầu sợ hãi, bọn họ đều hoảng đến mức muốn chạy đến bịt miệng cậu nhóc.
Sao có thể nói ra chứ! Lỡ mà quản gia phát hiện thì tất cả mọi người ở đây đều bị sa thải! Tuy vậy, không ai nghĩ tới người ra tay trước không phải Giản Ánh An mà là Tần Miên Miên.
Tần Miên Miên ôm thỏ bông hét lớn: "Chị cũng không thích em!"
Tần Hành không thể tin nổi.
Hốc mắt cậu đỏ lên: "Chị hai, cả chị cũng không thích em sao?"
Hai mắt Tần Miên Miên bắt đầu ướt đẫm, cô bé không cầm được nước mắt, mím môi nói: "Chị không thích em! Em không hiểu chuyện, mẹ cũng sẽ không thích em!"
"Tỷ tỷ rất tốt, em không được đối xử với chị ấy như vậy!"
"Em không được không hiểu chuyện giống như cô út, tại sao lại muốn đuổi chị ấy đi chứ?!"
Tần Miên Miên vừa nói vừa khóc đến thảm thương, làm cho những người có mặt ở đây đều kinh hãi.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Giản Ánh An đã bước lên phía trước ôm lấy Tần Miên Miên, nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc nữa, không phải chị đã đánh trả lại rồi sao."
Thấy Miên Miên khóc cô chịu không nổi.
Trong lòng Giản Ánh An đau như bị dao cắt, cô sống lại chỉ muốn che chở cho Miên Miên, sẽ không để nàng phải khóc nữa, tại sao chút chuyện nhỏ này cũng khiến Miên Miên rơi nước mắt chứ.
Cô cũng không để trong lòng, Miên Miên lại cảm thấy bất bình thay cô...
Giản Ánh An dỗ: "Không khóc nữa, được không."
Tần Miên Miên nắm lấy áo Giản Ánh An, khóc nức nở khiến nước mắt thấm ướt cả áo cô.
"Đây cũng là nhà của chị mà."
Tần Miên Miên không hiểu nổi tại sao họ không chào đón Giản Ánh An.
Nàng ấm ức muốn chết, ấm ức thay cho Giản Ánh An, mỗi lần nghe thấy họ muốn đuổi Giản Ánh An đi trong lòng còn khó chịu hơn chính mình bị vứt bỏ. Tần Miên Miên trốn ở trong lòng Giản Ánh An phát ra tiếng khóc thút thít, yếu ớt đến mức khiến người ta đau lòng.
Giản Ánh An ôm lấy Tần Miên Miên.
Cô bất giác nắm chặt đầu ngón tay, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả.
Nơi này chưa bao giờ là nhà của cô.
Nhưng Tần Miên Miên vẫn luôn muốn cô hòa nhập vào gia đình này.
Nàng còn nhỏ, không hiểu rõ mấy chuyện thị phi, chỉ muốn tất cả những người mình thích đều ở bên cạnh mình chứ không muốn mất đi.
Bao gồm cả Giản Ánh An, cũng như người nhà họ Tần đã chăm sóc nàng suốt 6 năm qua.
Trong lòng Giản Ánh An không vui, ỷ vào việc hiện tại Tần Miên Miên không thấy vẻ mặt của mình mà hung dữ nhìn về phía Tần Hành, khiến Tần Hành run lên theo bản năng.
Hai bên má cậu vẫn còn nóng rát, quan trọng nhất là chị hai còn đang khóc.
Tần Hành muốn đi lên nhưng lại sợ Giản Ánh An: "Em không đuổi chị ta đi nữa!"
Nhóc cũng đuổi không được, chỉ là đang vô cớ gây sự mà thôi.
Tần Hành ngẩng đầu: "Em sai rồi!"
Tần Miên Miên ló đầu ra từ trong lòng Giản Ánh An: "Vậy em sẽ gọi chị ấy là chị chứ?"
Chuyện này là không thể!